[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng
Chương 23
Cô gái với mái tóc màu rám nắng đang hoảng hốt kia có một gương mặt thanh tú bình thường, thần sắc hơi có chút tối tăm xen lẫn sợ hãi, rất dễ dàng có thể nhận ra rằng cô không hay tiếp xúc với người khác, bị ánh mắt như mãnh thú của Rosalie nhìn thẳng khiến cho cô nàng đánh đổ thức ăn trên bàn.
“Ôi không.” Cô gái hấp tấp lau đi đồ ăn dính trên áo, tâm trạng ảm đạm từ khi cô nói với Renee rằng cô muốn chuyển đến Forks sống với Charlie rốt cục tích lũy đến đỉnh điểm.
Tại sao cô phải rời khỏi thành phố Phoenix tràn ngập ánh sáng để đến với cái thì trấn suốt ngày mưa dầm này ? Tại sao cô phải chịu đựng những người mà cô ngay cả tên cũng không biết suốt ngày quấn lấy cô hỏi han không ngừng? Tại sao cô lại phải chịu đựng ánh mắt hung ác của cô bạn học xinh đẹp xa lạ kia?
Cô cảm thấy rất khổ sở.
“Isabella Swan?” Lại một thiếu niên lạ lẫm chen vào bàn ăn của họ, cô không thể không mỉm cười lễ phép với cậu ta, trời biết là cô đang khó chịu đến mức nào.
Cô có cảm giác mình ở trong mắt những người này chẳng khác gì con khỉ ở trong vườn bách thú vậy, mỗi người đều cảm thấy cô rất mới lạ nên hứng thú. Ồ, xem kìa, một người lạ ! Là con gái của cảnh sát Swan! Cô cam đoan trong lòng mỗi người đều đang nghĩ như vậy.
Đây là nhiệt tình mà Charlie nói sao?
Nhớ đến sáng nay khi rời khỏi nhà, Charlie muốn nói gì đó lại thôi. Ông chỉ xấu hổ nói rằng bố chắc chắn là con sẽ gặp được những người bạn tốt, bọn họ đều rất nhiệt tình, con sẽ thích họ có đúng không Bella?
Khi đó cô trả lời Charlie thế nào nhỉ? À, cô nói, vâng ạ, con sẽ cố gắng!
Bây giờ cô mới hiểu được lời nói của Charlie, cô hoàn toàn không thích cái loại hiếu khách này, thậm chí cô chỉ hận không thể hét thẳng vào mặt cái đám bạn học mà cô không nhớ nổi tên đang không ngừng líu lo đó rằng “Để cho tôi yên tĩnh một chút có được không?”, nhưng cô biết rằng cô không thể, trừ phi cô muốn đắc tội với một đống người ngay trong ngày đầu tiên chuyển đến trường mới.
“Bella, gọi tớ là Bella.” Cô nặn một nụ cười cứng ngắc, đương nhiên bây giờ cô không rảnh để quản nhiều như thế. Ánh mắt của nhóm người trong góc nhìn cô chằm chằm khiến cho cô rất mất tự nhiên, làm cô không nhịn được mà lén liếc qua đó thế là bị ánh mắt hung ác nhìn lại khiến cho cô muốn bật khóc.
“À, Bella, được, tớ là Mike.” Anh chàng mới đến cười lộ hàm răng trắng.
Bella miễn cưỡng cười với cậu ta, sau đó bưng mâm đồ ăn đứng lên, cô phải đi lấy phần ăn khác, nhưng mà, trước đây…
Cô kéo tay áo của cô bạn có mái tóc quăn đen bên cạnh, trước buổi trưa nay các cô có học chung hai tiết toán và tiếng Tây Ban Nha, tiếc là cô vẫn chưa nhớ được tên của cô ấy. Bella âm thầm thề rằng nhất định cô phải nhớ được tên cô bạn này, cô gái này thuộc kiểu người chỉ cần khơi mào liền sẽ thao thao bất tuyệt đem hết mọi tin tức nói ra, cô nghĩ cô cần tạo mối quan hệ với người bạn học như thế này.
“Bọn họ, ý tớ là mấy người ngồi bên cửa sổ đấy, họ là ai thế?” Bella nhỏ giọng đặt câu hỏi.
“Ai?” Jessica Stanley bị Bella cắt ngang cuộc nói chuyện với Mike khiến cho cô mất hứng quay lại, cô đã đoán được Bella muốn hỏi cái gì, vừa quay đầu lại, quả nhiên.
Cô dùng ánh mắt đồng tình lẫn hiểu rõ nhìn cô bạn mới chuyển trường này, quả nhiên là ai mới đến cũng đều bị bọn họ hấp dẫn, chuyện bình thường.
“Bọn họ là thành viên nhà Cullen, tất cả đều là con nuôi của bác sĩ Cullen.” Jessica bĩu môi, cô không có ấn tượng tốt đối với vị bác sĩ mới hơn hai mươi tuổi lại nhận nuôi nhiều con như vậy, mặc dù vị bác sĩ đó cực kỳ đẹp trai giống như những đứa con mà ông ta nhận nuôi vậy —— điều này đương nhiên là khiến cho mọi người ghen tỵ không ít, thế là cái đám người nhàm chán đó mới xì xầm sau lưng bác sĩ Cullen rằng nói không chừng ông đang làm chuyện mờ ám gì đó.
“Cái người cao to kia là Emmett, còn cái người kia…” Cô giới thiệu nhóm người đẹp đến chói mắt kia với Bella, cuối cùng thì dùng ánh mắt thương hại nhìn Bella, loại ánh mắt này làm cho sắc mặt vốn tối tăm của Bella càng thêm khó coi.
“Cậu đừng có nghĩ quá nhiều, nhà Cullen chỉ cùng với nhau thôi, tất cả, cậu hiểu ý tớ mà đúng không?” Cô chớp mắt vài cái, cúi người xuống dùng lưng chắn lại ánh mắt từ bên cửa sổ bắt tới, hạ giọng thì thào, “Emmett và Rosalie, Jasper và Alice, kể cả cái cậu mới đến kia, toàn bộ đều là cặp đôi hết. Làm mọi người còn tưởng rằng nhà Cullen rốt cuộc cũng có người chưa có cặp chứ !”
Khi Jessica nói đến đây thì trên mặt biểu lộ rất kỳ lạ. Bella cúi đầu xuống, không đáp lại, cố gắng che dấu vẻ sợ hãi trên mặt mình.
Rốt cục? Tức là trước mặt thành viên mới gia nhập của nhà Cullen, Jessica và những người kia cũng từng làm chuyện ngu xuẩn đó sao? Tràn ngập hiếu kỳ xoay quanh bọn họ ? Chắc chắn là cô nàng đã thất bại, nhà Cullen tuyệt đối giống như biểu hiện bên ngoài của họ, kiêu ngạo lãnh đạm, khinh thường có liên quan với mọi người.
Bella đương nhiên không nói ra suy nghĩ trong lòng, cô không giỏi kết giao với người khác. Cô luôn không hợp với mọi người, khi còn ở trường học cũ, dù sắp mười tám tuổi nhưng cô chẳng những chưa từng chính thức quen với một người bạn trai nào, thậm chí ngay cả một cô bạn thân có thể tâm sự những chuyện bí mật cũng chẳng có. Cô luôn như có như không bài xích mọi người, tạo một khoảng cách với mọi người, tựa hồ như họ và cô khác nhau rất xa. Cho nên cô đã quen đem những suy nghĩ của mình chôn thật sâu trong lòng, dù cho chúng nó vô cùng phong phú, vượt xa tưởng tượng của mọi người.
“Nhưng cậu biết không? Cậu ta…cậu ta… hừ…” Jessica lộ rõ vẻ chán ghét trên mặt, Bella cảm thấy có chút tò mò, khi cô đang định hỏi thì Jessica liền ngậm chặt miệng lại.
Bella nhìn theo ánh mắt Jessica liếc trộm qua thì thấy hai người con trai cực kỳ xinh đẹp bước vào trong nhà ăn. Người con trai với mái tóc màu đồng nắm tay một người con trai rõ ràng mang huyết thống phương Đông, là kiểu nắm tay mười ngón giao nhau —— Bella hiện tại đã biết rõ vì cái gì Jessica lại lộ ra vẻ mặt như thế, nhưng cô chỉ nghĩ đến là cậu con trai tóc đen kia có lẽ còn có huyết thống Tây phương nữa vì trông cậu ấy rất giống con lai.
“Edward Cullen và Atlas Cullen, đôi cuối cùng của nhà Cullen.”
Jessica cơ hồ đem mặt ghé vào trên bàn, dùng thanh âm khinh thường rít qua kẽ răng giải thích với Bella, hiển nhiên là cô nàng hy vọng cô bạn mới đến cũng căm ghét mối quan hệ bất thường của hai cậu con trai kia như mình.
“À… ừ…” Bella đáp qua loa, ngay khi ánh mắt của cô nhìn sang thì người con trai với mái tóc màu đồng cũng đúng lúc đó nhìn qua.
Đôi mắt của anh mở lớn hơn mức Bella có thể nghĩ được, dường như anh vừa phát hiện ra điều gì đó không thể tưởng tượng được, thậm chí Bella có thể nhìn thấy đồng tử màu hoàng kim chói lọi của anh đột nhiên co lại, hai cánh mũi phập phồng, cơ thể cứng ngắc lại.
Sau đó, khi Bella vẫn còn đang kinh ngạc lẫn hốt hoảng thì người con trai với mái tóc màu đồng kia vội vàng ôm mũi, phát ra một tiếng mắng cực kỳ chán ghét: “Chết tiệt! Đáng chết! Đáng chết!”
“Edward?” Người con trai mang huyết thống phương Đông đi bên cạnh anh… cái người tên là Atlas đó kinh ngạc kéo tay anh, “Anh làm sao vậy?”
Đôi mắt màu đen nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Edward, sau đó nhìn thấy Bella đang đứng ngốc ra nhìn họ—— trên tay cô nàng vẫn còn đang bưng một cái khay ăn.
Đối phương hiển nhiên cũng vì tạo hình của Bella mà ngây ra một lúc, sau đó, mới nhẹ gật đầu với cô.
Bella vội vàng cứng ngắc gật trở lại một cái, khi cô ngẩng đầu lên thì người con trai tóc màu đồng đã nhanh như chớp chạy khỏi nhà ăn, trong tay vẫn kéo theo người con trai mang hai dòng máu đang phản đối kia, họ nhanh như gió chạy đi nhưng Bella không thể quên được ánh mắt cực kỳ căm ghét mà người con trai tóc màu đồng trước khi bỏ đi để lại cho cô.
Ánh mắt đó khiến cho Bella run lên, không hẳn là vì sợ, càng không phải vì vẻ đẹp kinh người của đối phương hấp dẫn mà cô chỉ cảm thấy ủy khuất, cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy vô lý.
Cô chưa từng làm gì cả, đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, vì sao người con trai đó lại căm ghét cô? Anh ta có tư cách gì mà căm ghét cô? Thật không công bằng! Hoàn toàn không công bằng chút nào!
Bella nắm thật chặt khay ăn trong tay, toàn thân run rẩy, dù cho chỗ đồ ăn đầy mỡ kia làm dơ tay lẫn quần áo của cô cô cũng không còn cảm giác. Cô cố nén nước mắt sắp tràn mi, cứ mỗi lần cô tức giận là cô lại muốn khóc, đây là một thói quen rất mất mặt.
“Bella à, người nhà Cullen luôn rất kỳ quái, cậu đừng buồn.” Lúc này Bella mới nhận ra tất cả mọi người đều đang vây quanh cô, kể cả cậu bạn mới bắt chuyện khi nãy nữa.
Cô nhớ cậu ta tên là Mike.
“Để tớ đi lấy đồ ăn khác cho cậu, cậu muốn ăn gì? Bít tết nhé?” Mike cẩn thận hỏi, sau đó cầm lấy khay ăn trong tay cô.
“Cảm ơn, cho tớ một ly sô đa.” Cô cố nén tiếng khóc ngồi xuống vị trí cũ, sau đó quay đầu nhìn lại thì phát hiện toàn bộ thành viên trong gia đình Cullen vừa mới ngồi ở chỗ đó đã đi đâu mất.
“Edward? Rốt cuộc anh làm sao vậy?!” Cuối cùng thì Atlas cũng giật được tay ra, đương nhiên nói như vậy cũng không đúng, nếu như Edward không chủ động buông tay cậu ra thì cậu có giật đến gãy tay cũng chả thoát được.
Edward còn đang dùng sức thở hổn hển, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện ánh nhìn ác liệt như vậy.
“Có liên quan đến cô bé kia à?” Atlas thăm dò, “Anh quen cô ấy hả?” Ngữ khí của cậu đột nhiên chua lè.
“Không! Không biết! Anh hy vọng vĩnh viễn cũng không quen cô ta!” Edward gầm lên một tiếng, vung quyền nện lên cái cây bên cạnh.
Cái cây rung lên liên hồi làm một con sâu lông rơi vào trong cổ của Atlas khiến cậu hét toáng lên, đợi cậu tóm được con sâu lông kia ra thì trên cổ của cậu đã đỏ bầm một vết bằng ngón tay cái.
“Atlas…” Edward đau lòng nhìn Atlas, vươn tay ôm cậu vào trong lòng lè lưỡi liếm nhẹ lên vết đỏ trên cổ cậu.
Cảm giác lạnh lẽo kỳ quái từ cổ truyền đến khiến cho hai chân Atlas mềm nhũn phải dựa vào Edward.
“Anh là đồ không biết xấu hổ, đang ở trường học.” Atlas cho rằng anh đang dỗ mình nên tức giận mắng nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại kèm theo tiếng rên rỉ khiến cho Edward xấu hổ buông cậu ra, “Anh chỉ là…”
“Xem ra hai đứa không cần bọn này giúp đỡ nhỉ? ” Emmett đột nhiên từ bụi cây đằng sau nhảy ra, cười dịu dàng nhìn hai người trước mặt.
Edward trong nháy mắt nghĩ đến tối hôm qua Atlas ngủ cùng với Emmett, thế là ôm Atlas vào trong lòng, rõ ràng là đang tuyên thệ chủ quyền.
“Edward…” Alice lo lắng nhìn anh, có lời gì đó cô muốn nói lại thôi vì Edward có thể nghe được, thông qua khả năng đặc biệt của anh.
Edward ôm ngang eo Atlas dùng ánh mắt kiên quyết nhìn Alice.
“Em đã từng nói rồi.” Alice mập mờ nhắc nhở anh.
Cô đã từng nói rồi, anh không nên đi trêu chọc Atlas bởi vì không biết trong tương lai anh có thể gặp được người bạn đời định mệnh mang theo mùi máu khiến cho anh xao động không ? Cái mùi có thể khiến cho anh mất khống chế, sẽ làm anh khuất phục trước khao khát bản năng, loại mùi hương… sẽ khiến Atlas tổn thương…
“Anh cũng đã từng nói với em.” Edward kiên định trả lời.
“Nói cái gì?” Atlas đang mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cậu âm thầm phỉ nhổ thân thể trẻ tuổi dễ bị kích thích dục vọng, đương nhiên đây cũng là cái cớ mà cậu tự kiếm cho mình.
Edward cúi đầu xuống cắn nhẹ lên lỗ tai của Atlas.
“Không, Edward… Đây là trường học… ưm…” Atlas yếu ớt giãy dụa, cậu cảm thấy bên trong nhiệt tình đột nhiên dâng trào của Edward là bí mật không thể cho cậu biết. Rõ ràng hôm qua anh còn tránh né cậu mà.
“Ư…” Đôi chân Atlas bắt đầu run rẩy, ngón tay chăm chú bắt lấy áo Edward, ý thức của cậu bắt đầu mơ hồ.
Nếu như tối hôm qua… Tối hôm qua anh cũng nhiệt tình như vậy…
Vừa nghĩ như thế, Atlas triệt để tựa vào người Edward.
“Anh yêu em.” Edward ôm chặt lấy Atlas, dùng thân thể của anh chống đỡ cho cậu, như muốn đem hai người hợp lại thành một, trong đôi mắt hoàng kim tràn đầy tình cảm khiến cho Atlas không thể lảng tránh mà trong nháy mắt trầm mê.
Atlas ngượng ngùng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp khiến cậu si mê kia, nhưng một lát sau, cậu không thể không lên tiếng: “Edward?”
“Ừ?” Edward vùi đầu vào trong cổ Atlas dùng sức hô hấp.
Anh phải nhớ kỹ mùi hương này, mùi hương này kỳ thật chưa từng khó ngửi như Jasper bọn họ nói. Có lẽ là bởi vì bọn họ chưa từng dựa sát vào người Atlas chăng, cho nên họ mới không ngửi thấy mùi hương thơm mát nhàn nhạt này.
Mùi thơm mát này sẽ không khiến cho anh mất khống chế như khi nãy, sẽ không làm anh nôn nóng, sẽ không làm cho cổ họng của anh khát khô nhưng mà làm cho anh mê say, càng lúc càng mê say.
Atlas nâng mặt Edward lên, chăm chú nhìn anh: “Anh đụng vào em, phía dưới…”
Edward: “…”
“Ôi không.” Cô gái hấp tấp lau đi đồ ăn dính trên áo, tâm trạng ảm đạm từ khi cô nói với Renee rằng cô muốn chuyển đến Forks sống với Charlie rốt cục tích lũy đến đỉnh điểm.
Tại sao cô phải rời khỏi thành phố Phoenix tràn ngập ánh sáng để đến với cái thì trấn suốt ngày mưa dầm này ? Tại sao cô phải chịu đựng những người mà cô ngay cả tên cũng không biết suốt ngày quấn lấy cô hỏi han không ngừng? Tại sao cô lại phải chịu đựng ánh mắt hung ác của cô bạn học xinh đẹp xa lạ kia?
Cô cảm thấy rất khổ sở.
“Isabella Swan?” Lại một thiếu niên lạ lẫm chen vào bàn ăn của họ, cô không thể không mỉm cười lễ phép với cậu ta, trời biết là cô đang khó chịu đến mức nào.
Cô có cảm giác mình ở trong mắt những người này chẳng khác gì con khỉ ở trong vườn bách thú vậy, mỗi người đều cảm thấy cô rất mới lạ nên hứng thú. Ồ, xem kìa, một người lạ ! Là con gái của cảnh sát Swan! Cô cam đoan trong lòng mỗi người đều đang nghĩ như vậy.
Đây là nhiệt tình mà Charlie nói sao?
Nhớ đến sáng nay khi rời khỏi nhà, Charlie muốn nói gì đó lại thôi. Ông chỉ xấu hổ nói rằng bố chắc chắn là con sẽ gặp được những người bạn tốt, bọn họ đều rất nhiệt tình, con sẽ thích họ có đúng không Bella?
Khi đó cô trả lời Charlie thế nào nhỉ? À, cô nói, vâng ạ, con sẽ cố gắng!
Bây giờ cô mới hiểu được lời nói của Charlie, cô hoàn toàn không thích cái loại hiếu khách này, thậm chí cô chỉ hận không thể hét thẳng vào mặt cái đám bạn học mà cô không nhớ nổi tên đang không ngừng líu lo đó rằng “Để cho tôi yên tĩnh một chút có được không?”, nhưng cô biết rằng cô không thể, trừ phi cô muốn đắc tội với một đống người ngay trong ngày đầu tiên chuyển đến trường mới.
“Bella, gọi tớ là Bella.” Cô nặn một nụ cười cứng ngắc, đương nhiên bây giờ cô không rảnh để quản nhiều như thế. Ánh mắt của nhóm người trong góc nhìn cô chằm chằm khiến cho cô rất mất tự nhiên, làm cô không nhịn được mà lén liếc qua đó thế là bị ánh mắt hung ác nhìn lại khiến cho cô muốn bật khóc.
“À, Bella, được, tớ là Mike.” Anh chàng mới đến cười lộ hàm răng trắng.
Bella miễn cưỡng cười với cậu ta, sau đó bưng mâm đồ ăn đứng lên, cô phải đi lấy phần ăn khác, nhưng mà, trước đây…
Cô kéo tay áo của cô bạn có mái tóc quăn đen bên cạnh, trước buổi trưa nay các cô có học chung hai tiết toán và tiếng Tây Ban Nha, tiếc là cô vẫn chưa nhớ được tên của cô ấy. Bella âm thầm thề rằng nhất định cô phải nhớ được tên cô bạn này, cô gái này thuộc kiểu người chỉ cần khơi mào liền sẽ thao thao bất tuyệt đem hết mọi tin tức nói ra, cô nghĩ cô cần tạo mối quan hệ với người bạn học như thế này.
“Bọn họ, ý tớ là mấy người ngồi bên cửa sổ đấy, họ là ai thế?” Bella nhỏ giọng đặt câu hỏi.
“Ai?” Jessica Stanley bị Bella cắt ngang cuộc nói chuyện với Mike khiến cho cô mất hứng quay lại, cô đã đoán được Bella muốn hỏi cái gì, vừa quay đầu lại, quả nhiên.
Cô dùng ánh mắt đồng tình lẫn hiểu rõ nhìn cô bạn mới chuyển trường này, quả nhiên là ai mới đến cũng đều bị bọn họ hấp dẫn, chuyện bình thường.
“Bọn họ là thành viên nhà Cullen, tất cả đều là con nuôi của bác sĩ Cullen.” Jessica bĩu môi, cô không có ấn tượng tốt đối với vị bác sĩ mới hơn hai mươi tuổi lại nhận nuôi nhiều con như vậy, mặc dù vị bác sĩ đó cực kỳ đẹp trai giống như những đứa con mà ông ta nhận nuôi vậy —— điều này đương nhiên là khiến cho mọi người ghen tỵ không ít, thế là cái đám người nhàm chán đó mới xì xầm sau lưng bác sĩ Cullen rằng nói không chừng ông đang làm chuyện mờ ám gì đó.
“Cái người cao to kia là Emmett, còn cái người kia…” Cô giới thiệu nhóm người đẹp đến chói mắt kia với Bella, cuối cùng thì dùng ánh mắt thương hại nhìn Bella, loại ánh mắt này làm cho sắc mặt vốn tối tăm của Bella càng thêm khó coi.
“Cậu đừng có nghĩ quá nhiều, nhà Cullen chỉ cùng với nhau thôi, tất cả, cậu hiểu ý tớ mà đúng không?” Cô chớp mắt vài cái, cúi người xuống dùng lưng chắn lại ánh mắt từ bên cửa sổ bắt tới, hạ giọng thì thào, “Emmett và Rosalie, Jasper và Alice, kể cả cái cậu mới đến kia, toàn bộ đều là cặp đôi hết. Làm mọi người còn tưởng rằng nhà Cullen rốt cuộc cũng có người chưa có cặp chứ !”
Khi Jessica nói đến đây thì trên mặt biểu lộ rất kỳ lạ. Bella cúi đầu xuống, không đáp lại, cố gắng che dấu vẻ sợ hãi trên mặt mình.
Rốt cục? Tức là trước mặt thành viên mới gia nhập của nhà Cullen, Jessica và những người kia cũng từng làm chuyện ngu xuẩn đó sao? Tràn ngập hiếu kỳ xoay quanh bọn họ ? Chắc chắn là cô nàng đã thất bại, nhà Cullen tuyệt đối giống như biểu hiện bên ngoài của họ, kiêu ngạo lãnh đạm, khinh thường có liên quan với mọi người.
Bella đương nhiên không nói ra suy nghĩ trong lòng, cô không giỏi kết giao với người khác. Cô luôn không hợp với mọi người, khi còn ở trường học cũ, dù sắp mười tám tuổi nhưng cô chẳng những chưa từng chính thức quen với một người bạn trai nào, thậm chí ngay cả một cô bạn thân có thể tâm sự những chuyện bí mật cũng chẳng có. Cô luôn như có như không bài xích mọi người, tạo một khoảng cách với mọi người, tựa hồ như họ và cô khác nhau rất xa. Cho nên cô đã quen đem những suy nghĩ của mình chôn thật sâu trong lòng, dù cho chúng nó vô cùng phong phú, vượt xa tưởng tượng của mọi người.
“Nhưng cậu biết không? Cậu ta…cậu ta… hừ…” Jessica lộ rõ vẻ chán ghét trên mặt, Bella cảm thấy có chút tò mò, khi cô đang định hỏi thì Jessica liền ngậm chặt miệng lại.
Bella nhìn theo ánh mắt Jessica liếc trộm qua thì thấy hai người con trai cực kỳ xinh đẹp bước vào trong nhà ăn. Người con trai với mái tóc màu đồng nắm tay một người con trai rõ ràng mang huyết thống phương Đông, là kiểu nắm tay mười ngón giao nhau —— Bella hiện tại đã biết rõ vì cái gì Jessica lại lộ ra vẻ mặt như thế, nhưng cô chỉ nghĩ đến là cậu con trai tóc đen kia có lẽ còn có huyết thống Tây phương nữa vì trông cậu ấy rất giống con lai.
“Edward Cullen và Atlas Cullen, đôi cuối cùng của nhà Cullen.”
Jessica cơ hồ đem mặt ghé vào trên bàn, dùng thanh âm khinh thường rít qua kẽ răng giải thích với Bella, hiển nhiên là cô nàng hy vọng cô bạn mới đến cũng căm ghét mối quan hệ bất thường của hai cậu con trai kia như mình.
“À… ừ…” Bella đáp qua loa, ngay khi ánh mắt của cô nhìn sang thì người con trai với mái tóc màu đồng cũng đúng lúc đó nhìn qua.
Đôi mắt của anh mở lớn hơn mức Bella có thể nghĩ được, dường như anh vừa phát hiện ra điều gì đó không thể tưởng tượng được, thậm chí Bella có thể nhìn thấy đồng tử màu hoàng kim chói lọi của anh đột nhiên co lại, hai cánh mũi phập phồng, cơ thể cứng ngắc lại.
Sau đó, khi Bella vẫn còn đang kinh ngạc lẫn hốt hoảng thì người con trai với mái tóc màu đồng kia vội vàng ôm mũi, phát ra một tiếng mắng cực kỳ chán ghét: “Chết tiệt! Đáng chết! Đáng chết!”
“Edward?” Người con trai mang huyết thống phương Đông đi bên cạnh anh… cái người tên là Atlas đó kinh ngạc kéo tay anh, “Anh làm sao vậy?”
Đôi mắt màu đen nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Edward, sau đó nhìn thấy Bella đang đứng ngốc ra nhìn họ—— trên tay cô nàng vẫn còn đang bưng một cái khay ăn.
Đối phương hiển nhiên cũng vì tạo hình của Bella mà ngây ra một lúc, sau đó, mới nhẹ gật đầu với cô.
Bella vội vàng cứng ngắc gật trở lại một cái, khi cô ngẩng đầu lên thì người con trai tóc màu đồng đã nhanh như chớp chạy khỏi nhà ăn, trong tay vẫn kéo theo người con trai mang hai dòng máu đang phản đối kia, họ nhanh như gió chạy đi nhưng Bella không thể quên được ánh mắt cực kỳ căm ghét mà người con trai tóc màu đồng trước khi bỏ đi để lại cho cô.
Ánh mắt đó khiến cho Bella run lên, không hẳn là vì sợ, càng không phải vì vẻ đẹp kinh người của đối phương hấp dẫn mà cô chỉ cảm thấy ủy khuất, cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy vô lý.
Cô chưa từng làm gì cả, đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, vì sao người con trai đó lại căm ghét cô? Anh ta có tư cách gì mà căm ghét cô? Thật không công bằng! Hoàn toàn không công bằng chút nào!
Bella nắm thật chặt khay ăn trong tay, toàn thân run rẩy, dù cho chỗ đồ ăn đầy mỡ kia làm dơ tay lẫn quần áo của cô cô cũng không còn cảm giác. Cô cố nén nước mắt sắp tràn mi, cứ mỗi lần cô tức giận là cô lại muốn khóc, đây là một thói quen rất mất mặt.
“Bella à, người nhà Cullen luôn rất kỳ quái, cậu đừng buồn.” Lúc này Bella mới nhận ra tất cả mọi người đều đang vây quanh cô, kể cả cậu bạn mới bắt chuyện khi nãy nữa.
Cô nhớ cậu ta tên là Mike.
“Để tớ đi lấy đồ ăn khác cho cậu, cậu muốn ăn gì? Bít tết nhé?” Mike cẩn thận hỏi, sau đó cầm lấy khay ăn trong tay cô.
“Cảm ơn, cho tớ một ly sô đa.” Cô cố nén tiếng khóc ngồi xuống vị trí cũ, sau đó quay đầu nhìn lại thì phát hiện toàn bộ thành viên trong gia đình Cullen vừa mới ngồi ở chỗ đó đã đi đâu mất.
“Edward? Rốt cuộc anh làm sao vậy?!” Cuối cùng thì Atlas cũng giật được tay ra, đương nhiên nói như vậy cũng không đúng, nếu như Edward không chủ động buông tay cậu ra thì cậu có giật đến gãy tay cũng chả thoát được.
Edward còn đang dùng sức thở hổn hển, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện ánh nhìn ác liệt như vậy.
“Có liên quan đến cô bé kia à?” Atlas thăm dò, “Anh quen cô ấy hả?” Ngữ khí của cậu đột nhiên chua lè.
“Không! Không biết! Anh hy vọng vĩnh viễn cũng không quen cô ta!” Edward gầm lên một tiếng, vung quyền nện lên cái cây bên cạnh.
Cái cây rung lên liên hồi làm một con sâu lông rơi vào trong cổ của Atlas khiến cậu hét toáng lên, đợi cậu tóm được con sâu lông kia ra thì trên cổ của cậu đã đỏ bầm một vết bằng ngón tay cái.
“Atlas…” Edward đau lòng nhìn Atlas, vươn tay ôm cậu vào trong lòng lè lưỡi liếm nhẹ lên vết đỏ trên cổ cậu.
Cảm giác lạnh lẽo kỳ quái từ cổ truyền đến khiến cho hai chân Atlas mềm nhũn phải dựa vào Edward.
“Anh là đồ không biết xấu hổ, đang ở trường học.” Atlas cho rằng anh đang dỗ mình nên tức giận mắng nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại kèm theo tiếng rên rỉ khiến cho Edward xấu hổ buông cậu ra, “Anh chỉ là…”
“Xem ra hai đứa không cần bọn này giúp đỡ nhỉ? ” Emmett đột nhiên từ bụi cây đằng sau nhảy ra, cười dịu dàng nhìn hai người trước mặt.
Edward trong nháy mắt nghĩ đến tối hôm qua Atlas ngủ cùng với Emmett, thế là ôm Atlas vào trong lòng, rõ ràng là đang tuyên thệ chủ quyền.
“Edward…” Alice lo lắng nhìn anh, có lời gì đó cô muốn nói lại thôi vì Edward có thể nghe được, thông qua khả năng đặc biệt của anh.
Edward ôm ngang eo Atlas dùng ánh mắt kiên quyết nhìn Alice.
“Em đã từng nói rồi.” Alice mập mờ nhắc nhở anh.
Cô đã từng nói rồi, anh không nên đi trêu chọc Atlas bởi vì không biết trong tương lai anh có thể gặp được người bạn đời định mệnh mang theo mùi máu khiến cho anh xao động không ? Cái mùi có thể khiến cho anh mất khống chế, sẽ làm anh khuất phục trước khao khát bản năng, loại mùi hương… sẽ khiến Atlas tổn thương…
“Anh cũng đã từng nói với em.” Edward kiên định trả lời.
“Nói cái gì?” Atlas đang mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cậu âm thầm phỉ nhổ thân thể trẻ tuổi dễ bị kích thích dục vọng, đương nhiên đây cũng là cái cớ mà cậu tự kiếm cho mình.
Edward cúi đầu xuống cắn nhẹ lên lỗ tai của Atlas.
“Không, Edward… Đây là trường học… ưm…” Atlas yếu ớt giãy dụa, cậu cảm thấy bên trong nhiệt tình đột nhiên dâng trào của Edward là bí mật không thể cho cậu biết. Rõ ràng hôm qua anh còn tránh né cậu mà.
“Ư…” Đôi chân Atlas bắt đầu run rẩy, ngón tay chăm chú bắt lấy áo Edward, ý thức của cậu bắt đầu mơ hồ.
Nếu như tối hôm qua… Tối hôm qua anh cũng nhiệt tình như vậy…
Vừa nghĩ như thế, Atlas triệt để tựa vào người Edward.
“Anh yêu em.” Edward ôm chặt lấy Atlas, dùng thân thể của anh chống đỡ cho cậu, như muốn đem hai người hợp lại thành một, trong đôi mắt hoàng kim tràn đầy tình cảm khiến cho Atlas không thể lảng tránh mà trong nháy mắt trầm mê.
Atlas ngượng ngùng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp khiến cậu si mê kia, nhưng một lát sau, cậu không thể không lên tiếng: “Edward?”
“Ừ?” Edward vùi đầu vào trong cổ Atlas dùng sức hô hấp.
Anh phải nhớ kỹ mùi hương này, mùi hương này kỳ thật chưa từng khó ngửi như Jasper bọn họ nói. Có lẽ là bởi vì bọn họ chưa từng dựa sát vào người Atlas chăng, cho nên họ mới không ngửi thấy mùi hương thơm mát nhàn nhạt này.
Mùi thơm mát này sẽ không khiến cho anh mất khống chế như khi nãy, sẽ không làm anh nôn nóng, sẽ không làm cho cổ họng của anh khát khô nhưng mà làm cho anh mê say, càng lúc càng mê say.
Atlas nâng mặt Edward lên, chăm chú nhìn anh: “Anh đụng vào em, phía dưới…”
Edward: “…”
Bình luận truyện