Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 83: Ghen ghét (2)




Một luồng cảm xúc phiên giang đảo hải xông lên óc, ta kích động ôm chặt Tiểu Quân, điên cuồng hôn lên cặp môi đỏ mọng, lên cái mũi cong cong, lên đôi mắt tinh anh của nàng.

" Tiểu Quân, ca thật sự thích ngươi. Ách, không phải giống như ưa thích, thật là ưa thích, rất ưa thích chủng loại kia."

" Ta biết......"Tiểu Quân có chút mê ly.

" Tiểu Quân thích ca sao?"

" Không thích."

Tiểu Quân nói xong, phì cười một tiếng, trên khuôn mặt đỏ hồng nhộn nhạo liền toét ra nụ cười sáng lạn.

" Thực không thích sao?"

" Không thích, ngươi háo sắc lại còn xấu xa, ngươi khi dễ ta, ta vì sao lại thích ngươi được?"Tiểu Quân hờn dỗi với ta, rõ ràng nói không thích ta, nhưng từ vẻ mặt nàng đã cho ta biết, nàng đang nói dối.

" Không nói thật, cái mũi sẽ dài ra đó, rất dài ."Ta vừa nhe răng cười, vừa chậm rãi vươn tay lùa vào nách Tiểu Quân.

" Ai da, thích, thích mà."Tiểu Quân hét to một tiếng.

Đứng trước thang máy công ty, sự xuất hiện của Tiểu Quân dẫn tới một cơn bạo động, không giống với lần trước thoáng xuất hiện trong công ty, Tiểu Quân tựa hồ càng thêm trổ mã, càng thêm duyên dáng yêu kiều. Thậm chí mấy đồng sự từ các bộ khác cũng chạy tới, dỏng tai nghe ngóng Tiểu Quân là ai, đối với tất cả mọi người, ta đều kiêu ngạo trả lời Tiểu Quân là tiểu di của ta. Trong ánh mắt hâm mộ của tất cả nam nhân, ta chính thức cảm nhận được vinh dự làm tỷ phu, cả người ta như đắm chìm trong vầng hào quang, ta đã hoàn toàn cho là mình có một vị tiểu di tên là Lý Hương Quân.

Tiểu Quân đặc biệt nhu thuận, gặp người đều lộ ra nụ cười ngọt ngào càng làm người khác yêu thích, trong thời gian thật ngắn, trong kt lưu truyền sôi nổi hai chủ đề nóng bỏng: Một là Lý Trung Hàn thao tác không tuân theo quy định; còn thứ hai là kt vừa đón chào một vị tiểu mỹ nữ tuyệt sắc, và bị tiểu mỹ nữ này lại là tiểu di của Lý Trung Hàn. Rất trùng hợp, tuyệt thế tiểu mỹ nữ rõ ràng đụng phải tuyệt thế đại mỹ nữ trước thang máy.

" Linh Linh tỷ......"

" Tiểu Quân."

Hai tuyệt thế mỹ nữ ôm ấp làm hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bọn họ có lẽ cũng than thở như ta, than thở ngưu tầm ngưu mã tầm mã, than thở bên người mỹ nữ luôn có thể nhìn thấy mỹ nữ chói mắt khác, than thở người quái dị vĩnh viễn không có hoa tươi bên người.

Chỉ là Tiểu nói chuyện với Cát Linh Linh đã ít đi một phần thân mật, ta biết trong lòng nàng đã có khúc mắc với Cát Linh Linh, đây là sự ghen ghét của nữ nhân sao? Ta cũng nghĩ thế , nữ nhân luôn vĩnh viễn tiềm ẩn lòng ghen tị. Mặc dù Tiểu Quân còn nhỏ nhưng trong lòng nàng gốc cây ghen ghét đã bắt đầu mọc rể nẩy mầm.

Tiểu Quân chỉ thoáng ôm Cát Linh Linh một chút, dịu dàng nói: "Linh Linh tỷ, ta phải đi trước đến phòng thư kí báo danh! Có thời gian sẽ lại cùng tỷ dạo phố."

" Ừ được, buổi tối ta mời muội ăn cơm."Cát Linh Linh vuốt mái tóc Tiểu Quân, có thể thấy nàng rất yêu thích Tiểu Quân.

" A, buổi tối tỷ tỷ của ta ở nhà, ta không đi đâu, để hôm nào nha."Tiểu Quân mỉm cười ngọt ngào.

Sắc mặt Cát Linh Linh lập tức đại biến, nàng đờ đẫn gật đầu: "Ừ, thôi để hôm khác vậy."

" Vậy tỷ nói chuyện với tỷ phu ta nhé, bye bye !""Tiểu Quân quơ quơ bàn tay nhỏ bé, quay người đi vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, ta phát hiện khuôn mặt Tiểu Quân lạnh như băng.

"Tỷ tỷ Tiểu Quân có phải là rất đẹp hay không?"Cát Linh Linh đến gần ta, trong lời nàng đầm đặc vị chua. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Ta không đành lòng, vội vàng nhẹ lời an ủi nàng: "Xấu hổ quá, Tiểu Quân so với tỷ tỷ của nàng xinh đẹp hơn cả nghìn lần."

" Thật sao?" Vẻ mặt Cát Linh Linh lập tức chuyển biến, nụ cười của nàng rộ lên như hoa tươi kiều diễm.

" Đương nhiên là thật." Ta phát hiện Cát Linh Linh cho dù tỏ vẻ vui sướng nhưng thần thái vẫn rất tiều tụy, vì che dấu vẻ mệt nhọc nên nàng đeo rất nhiều đồ trang sức quý phái. Lổ mũi của ta đau xót, dịu dàng hỏi: " Linh Linh tỷ, đại hội cổ đông mười giờ mới bắt đầu, ngươi nên ngủ thêm chút nữa."

"Có quá nhiều chuyện phiền lòng, ta làm sao ngủ được chứ?"Cát Linh Linh thở dài, ta phát hiện hôm nay kẹp tóc của nàng lại thay đổi, là một chiếc hình bông hoa hải đường, nó dường như cũng u sầu như tâm trạng của nàng. Ta không biết Cát Linh Linh còn có bao nhiêu sự phiền muộn trong lòng, nhưng ta không hy vọng những chuyện này tổn thương đóa hoa hải đường trên đầu nàng. Thấy nàng lo lắng, ta thật muốn ôm một cái nàng. Nàng bề ngoài luôn tỏ vẻ hung hãn bá đạo nhưng nội tâm lại cực kỳ mềm yếu.

" Linh Linh tỷ, ngươi ăn gì chưa? Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, ta dẫn ngươi đi ăn cháo được không?"Ta dịu dàng nói.

" Ừ."Cát Linh Linh cũng rất nhanh gật đầu.

Đây là một quán cơm trang nhã, tên là "Thưởng Tâm Mễ". Tên như ý nghĩa, đây là nơi để nhấm nháp từng thìa cháo, hoặc là nói, sau khi thưởng thức xong tại đây, nhất định cảnh sẽ thấy tâm tình vui sướng.

Ta vào một căn phòng gọi một nồi cháo trứng muối hải sản, một đĩa đồ ăn điểm tâm, cộng thêm hai cái bánh quẩy. Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Cát Linh Linh đã đi đến bên cạnh ta. Ta vui mừng quá đỗi, hai tay vờn quanh ôm lấy đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, hương thơm phụ nữ thấm vào lá phổi, ta còn nghe thấy sự u oán nhàn nhạt, ta cười hỏi: "Làm sao vậy? Có phải là sợ ta nuốt lời hay không? Thôi nào, chẳng phải ta đã đến rồi sao, làm sao có thể lừa Cát đại mỹ nhân được chứ."

Cát Linh Linh không trả lời ta, ta chỉ cảm thấy lỗ tai đau xót, chắc là tai đã rơi vào miệng hổ.

"Đợi lát nữa là có cháo ăn rồi, lỗ tai của ta ăn cũng không ngon, lại còn bẩn nữa. Ừ, đã ba tháng chưa rửa tai đó."

Ta ôm bờ vai lạnh run của Cát Linh Linh, cảm xúc yêu thương lập tức phun trào, ta biết mình đã yêu con cọp bé nhỏ đáng yêu này. Nhưng sự đau đớn trên tai ta cũng không hề giảm bớt mà ngược lại càng lúc càng tăng lên. Nếu như ta nói với Tiểu Quân lỗ tai của ta ba tháng không rửa, nàng nhất định chạy mất dép rồi, nhưng những lời này đối với Cát Linh Linh không có chút tác dụng nào, ta đang đau đớn muốn chết.

" Ngươi cầm tinh con cẩu à?"Ta lại hỏi, trong lòng đã có chút tức giận.

Cát Linh Linh vẫn không nói chuyện. Đột nhiên, một giọt chất lỏng ẩm ướt nhỏ lên cổ ta, ta nở nụ cười, cười chua xót, ta cảm nhận được giọt chất lỏng này không phải nước miếng mà là nước mắt. Ta không biết Cát Linh Linh vì sao đột nhiên khóc, ta chỉ biết trên thế giới này có một thứ đáng sợ nhất, chính là nước mắt của mỹ nhân.

" Linh Linh tỷ, nếu như là Tiểu Hàn chọc giận ngươi, ngươi cứ cắn nát cái lỗ tai này của ta, sau đó lại cắn nốt bên kia. Cả hai lỗ tai ngươi đừng tha thứ, chỉ cần Linh Linh tỷ có thể vui vẻ hơn, ta đều thấy rất đáng."Ta nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng ong của Cát Linh Linh.

" Ngươi cho ta cắn thì ta không cắn."Cát Linh Linh buông lỗ tai ta ra, vành mắt của nàng đã hồng hồng , thật sự khiến cho người ta yêu mến.

" Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, khoản nợ của Đỗ quản lý và La Tất sau đại hội cổ đông hôm nay có thể bổ sung lại, ta đã đạt thành hiệp nghị sơ bộ với Chu Cửu Đồng, Linh Linh tỷ không cần quá lo lắng! ta là Lý Trung Hàn, đã nói thì sẽ giữ lời."

Ta nhẹ nhàng an ủi Cát Linh Linh, ta biết rõ nữ nhân xinh đẹp trước mắt đang phải gánh chịu áp lực trầm trọng.

" Ta không phải tức giận vì chuyện đó."Cát Linh Linh lớn tiếng càng ôm ta chặt hơn.

Ta lại càng hoảng sợ mà hỏi: "A? Vậy là vì cái gì?"

"Ta hỏi ngươi, tại sao ta mời Tiểu Quân ăn cơm mà nàng lại cự tuyệt? Tại sao cả ngày hôm qua ngươi không gọi cho ta?"Cát Linh Linh rốt cục nói ra nguyên nhân khiến nàng tiều tụy.

Ta thở dài một hơi, dịu dàng giải thích với Cát Linh Linh: "Tiểu Quân đã phát hiện ta thích Linh Linh tỷ. Nàng cự tuyệt lời mời của tỷ đoán chừng là do nàng không muốn để cho chúng ta nhiều cơ hội gặp mặt. Về phần chuyện ngày hôm qua là do ta cả ngày bận xử lý chuyện thao tác không tuân theo quy định nên không có thời gian gọi điện thoại. Ta sai rồi, sau này chỉ cần ngươi không chê ta phiền, ta cam đoan mỗi ngày đều gọi một cú điện thoại ân cần thăm hỏi, chỉ là ngươi phải ngủ đầy đủ, nghỉ ngơi thật nhiều, vui vẻ thật nhiều, bộ dạng ngươi tiều tụy thật khiến ta thương xót."

" Có phải là ngươi ghét bỏ ta hay không?"Cát Linh Linh hét lớn một tiếng.

" Chờ ngươi tám mươi tuổi ta sẽ ghét bỏ ngươi."Ta cười hì hì, hai tay cùng đông, khẽ nâng chiếc váy ngắn của Cát Linh Linh lên, văn vê hai bờ mông thịt của nàng, cảm xúc thật là tuyệt hảo.

Mặc dù ngữ khí vẫn hung hãn như vậy, nhưng ta nhìn ra được tâm tình Cát Linh Linh đã tốt hơn rất nhiều. Nàng hung dữ trừng mắt với ta: " Khi ta tám mươi tuổi ngươi cũng không thể ghét bỏ ta."

Ta vội vàng gật đầu: " Vậy thì sau 160 tuổi lại ghét bỏ."

Cát Linh Linh phì cười một tiếng: "Miệng lưỡi trơn tru, ngươi cứ như vậy dỗ Đái Tân Ni sao?"

Ta cười nói: "Ta không dỗ nàng, chỉ dỗ ngươi thôi."

Cát Linh Linh thầm kín hỏi: "Ta biết ngươi yêu Đái Tân Ni. Ta chỉ muốn biết ngoại trừ tỷ tỷ Tiểu Quân, ngươi yêu Đái Tân Ni nhiều hơn, hay là yêu thích ta nhiều hơn?"

Ghen ghét, cọp cái thật sự đang ghen ghét, trong lòng ta quả thực muốn cười: " Đều như nhau, đều yêu thích muốn chết. Chỉ là ngươi có trượng phu, không giống Đái Tân Ni."

Cát Linh Linh thở dài một hơi: "Vậy cũng không cho phép ngươi vô tình với ta."

Ta cười ha ha, một tay ôm Cát Linh Linh, một tay lần mò xuống dưới: " Ta bản tính phong lưu đa tình, phân một nửa tình cảm cho ngươi cũng đủ để ngươi hạnh phúc."

Cát Linh Linh dốc sức liều mạng giãy dụa, bộ dạng muốn nổi giân: "Ngươi muốn khiến ta tức chết phải không?"

Ta vội vàng ôm chặt lấy con cọp cái này vào lòng, làm cho nàng giạng chân trên người của ta: "Được rồi ! Không phải một nửa, là phân hơn phân nửa, đừng nóng giận nữa."

" Hừ."

Cát Linh Linh lúc này mới nhoẻn miệng cười, phong tình vạn chủng nhìn ta, lơ đãng đưa bộ ngực đầy đặn đến trước mắt ta.Ta bắt đầu phát giác được cát linh kỳ thật không phải giận ta, mà là ghen ghét Đái Tân Ni, chuyện gì cùng muốn so sánh với Đái Tân Ni. Ai ! Nữ nhân có đôi khi thật sự là không hiểu nổi.

" Nội y là trong suốt hay sao?"Ta ngơ ngác hỏi, nhìn rãnh sâu trước ngực Cát Linh Linh làm cho người ta mất hồn, ta lén lút kéo khóa quần xuống, đồng thời giật tung quần lót của Cát Linh Linh.

" Trong suốt hay không không liên quan đến ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Cát Linh Linh đã nhận ra hành động làm loạn của ta, nàng nhẹ vung vẩy mái tóc, vũ mị nhìn ta, còn lén lút khởi động bờ mông.

" Ta đói bụng rồi."

" Đói thì ăn cháo đi."

" Ta muốn ăn ngươi."

" Không cho ngươi ăn."

" Ta càng muốn ăn."

" ah......"

Một tiếng thở nhẹ, Cát Linh Linh mị nhãn như tơ nhìn ta. Môi son nàng khẽ mở, xuất ra tiếng rên rỉ làm xiêu lòng người, eo thon mềm mại nhẹ nhàng đong đưa, đem đại nhục bổng của ta hoàn toàn nuốt hết.

" soạt soạt soạt "sau ba tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ đưa cháo cùng đồ ăn điểm tâm lên.

" ách, không có việc gì thì cô không cần vào"Ta cười cười với nhân viên phục vụ trẻ tuổi.

" Vâng, tiên sinh và tiểu thư chậm rãi dùng bữa."

Nhân viên phục vụ trở đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, ta chú ý thấy nàng liếc nhìn bờ mông Cát Linh Linh, trên mặt lập tức hiện lên một đám mây hồng.

" Ư...... Ư......"

Cửa phòng vừa đóng lại, tiếng rên rỉ của Cát Linh Linh lập tức bộc phát. Ta nhẹ nhàng cởi áo nàng, đẩy ra áo ngực viền tơ, dưới sự kịch liệt lay động của nàng, ta hưng phấn bóp lên cắn cặp vú đầy đặn.

" ah...... Trung Hàn, I love you...... Thật thô...... Ư, lên , lên ......"

Còn chưa tới mười giờ, trước tòa nhà công ty đã phi thường náo nhiệt, những xe sang trọng như cá diếc sang sông, tất cả nữ nhân trong công ty đều đang xì xào bàn tán, thảo luận trong đám người cổ đông nối đuôi nhau tiến vào công ty thì người nào có tiền nhất, người nào anh tuấn nhất. Mà nam nhân chỉ nghị luận một chuyện, chính là trong ba năm tới ở kt, ai sẽ là lão đại. Ta không phải cổ đông cũng không phải cao tầng của công ty, cho nên ta bưng một ly cà phê đứng trước cửa sổ nhìn ra xa xa.

Ngoài cửa sổ, chiếc Ferrari màu đỏ vẫn chói mắt như cũ, ta như phảng phất trông thấy thân ảnh yểu điệu tuyệt diễm của Cát Linh Linh, cùng Cát Linh Linh ân ái thật sự càng ngày càng thoải mái. Tuy chân vẫn còn có mềm nhũn nhưng dư vị một màn kích tình vừa rồi lại khiến ta cương lên, ta vô thức sờ lên cài tóc trong túi quần, đó là một chiếc cài tóc hình bông hoa hải đường. Ta thích tự tay tháo xuống cài tóc của Cát Linh Linh, thích nhìn mái tóc như mây của nàng khiến cả linh hồn ta bị bao vây lại.

Nhưng khi liếc nhìn văn phòng làm việc của Đỗ Đại Duy, ta lại bị cảm giác ghen ghét mãnh liệt bủa vây, nhớ tới bộ dạng Đỗ Đại Duy ôm Cát Linh Linh, ta muốn nổi điên lên, ta hi vọng một ngày nào đó mỗi cái nhăn mày hay một nụ cười của nàng đều chỉ thuộc về một mình ta. Sau sự ghen ghét mãnh liệt là cảm giác thất lạc. Tâm tình của ta giống như chén cà phê trong tay, đắng chát lại làm cho người nhớ mãi.

Vốn định tìm vài đồng sự nói chuyện phiếm, thế nhưng ta đột nhiên phát hiện tất cả mọi người ở bộ phận đầu tư, ngoại trừ ta, đều đang chìm trong sự lo sợ bất an. Có lẽ chuyện ta thao tác không tuân theo quy định đã bị truyền ra, ta đã trở nên giống như một kẻ điên người người đều muốn tránh xa, không ai muốn đến gần ta nửa bước, chứ đừng nói đến chuyện cùng ta nói chuyện phiếm, mà ngay cả nhìn cũng không muốn liếc nhìn ta một cái. Ai! Ta thực cảm thán nhân gian ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.

Ta nhàm chán bật máy tính lên, tiến vào hệ thống đầu tư đưa vào mật mã chỉ lệnh, màn hình hiện lên thông báo ngừng hoạt động chỉ lệnh này, lại mở ra số tài khoản trong ngân hàng của ta, lại được cho biết đã bị đóng băng. Ta lắc đầu cười khổ, uống một ngụm cà phê, dứt khoát chạy lên tầng bốn nhìn hai mỹ nữ lớn nhỏ của ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện