U Linh Tửu Điếm

Chương 111: Tuần trăng mật tại địa ngục 8



Ánh mắt Abaddon đột nhiên quay về chỗ hắn, cười rất đểu, còn giơ tay ngoắc ngoắc.



Tay Thạch Phi Hiệp vừa hạ xuống đã cứng ngắc. Hắn chỉ là làm động tác vặn mình thôi, có cần nghiêm trọng thế không? Hắn nuốt nước miệng một cái, hạ giọng hỏi Isfel: “Hắn có ý gì vậy?” Làm ơn làm phước đừng như hắn đoán nhé!

Tuy giọng hắn rất nhỏ, nhưng vì bốn phía yên tĩnh quá, nên tiếng nhỏ rất nhỏ của hắn giống tiếng kim rơi, truyền vào tai không ít người xung quanh.

Vì thế Thạch Phi Hiệp cảm thấy ánh mắt khó hiểu tập trung lên đầu càng nhiều.

“Khiêu chiến.” Isfel nói.

Thạch Phi Hiệp chỉ vào mũi mình: “Ta?”

Abaddon cười nói: “Yên tâm, ngươi có thể chọn cách đánh không có cảm giác. Nếu thế dù ta giáng sét xuống đầu, ngươi cũng không thấy đau đớn. Đã mất công đến Địa Ngục, chẳng lẽ không muốn chơi sao?”



Chẳng lẽ đây là game nhập vai 5D trong truyền thuyết sao? (1)

Thạch Phi Hiệp không khỏi phấn khích. Hắn vẫn nghĩ đó là trò YY của rất nhiều tác giả, chỉ tồn tại ở mấy cuốn tiểu thuyết chém gió thành bão, ai ngờ Địa Ngục thực ra đúng là đã nghiên cứu ra thành quả.

Abaddon tiếp tục dụ dỗ: “Thế nào? Thử một chút chứ? Để công bằng, ta sẽ chỉ dùng đòn vật lý thôi.”

Thạch Phi Hiệp trông mong nhìn Isfel, hỏi ý kiến.

Isfel đi guốc trong bụng hắn rồi, ngầm đồng ý: “Muốn xuống thì cứ nói.”

Không còn gì lo lắng nữa, Thạch Phi Hiệp hớn hở ra mặt, giơ tay làm dấu OK với Abaddon, rồi thích thú trèo lên đài thi đấu.

Asmodeus cười ngại ngùng với hắn, dẫn hắn đi vào trong quả trứng xám kia, trước cửa phòng cẩn thận giảng giải cách sử dụng.

“Ầy, ngươi nói không cảm thấy đau… là như thế nào?” Thạch Phi Hiệp nhìn bức vẽ trên bản điều khiển tự dưng thấy bồn chồn.

Asmodeus sửng sốt, cẩn thận duỗi tay chỉ vào bảng điều khiển, sau đó nhanh chóng lui lại.

“Thế này là được?” Thạch Phi Hiệp vừa thấy hứng chí, vừa thấy lo lo.

“Ừ. Thả lỏng toàn thân, sau đó tưởng tượng bản thân bước ra khỏi chỗ này.” Asmodeus thấy hắn có vẻ hiểu hết rồi, không nói nữa, bước ra sau đóng cửa lại.

Thạch Phi Hiệp một mình ở trong không gian nhỏ hẹp xa lạ, tim đập thình thịch, mắt liên láo khắp nơi, đừng nói đến thả lỏng cơ thể, nhắm mắt còn không được nữa kìa.

Một lúc sau, Asmodeus lại mở cửa, nói nhỏ vào vào trong: “Abaddon đang đợi ngươi.”

“A, ừ.” Đằng sau hắn, Isfel đang yên lặng đứng nhìn.

Thạch Phi Hiệp chậm rãi hít thở, điều chỉnh cảm xúc xong, từ từ ngắm mắt lại.

Không biết là do buồn ngủ hay là chức năng đặc biệt của cỗ máy, hắn cảm thấy mình chẳng mấy mà bình tĩnh lại, đầu óc như bước vào một không gian rất dễ chịu.

Đột nhiên, trước mắt sáng rực.

Hắn thấy mình đã đứng ở đài thi đấu.

Abaddon đứng trước mặt hắn, tay cầm một thanh kiếm bản rộng.

“Đợi đã.” Thạch Phi Hiệp trước khi thanh kiếm kia bổ tới, hô, “Vì sao ngươi có vũ khí, ta lại không?”

Abaddon nói: “Ngươi chỉ cần tưởng tượng ra vũ khí mình muốn, nó sẽ xuất hiện trong tay ngươi.”

Còn tiên tiến hơn game nhập vai 5D nữa luôn.

Thạch Phi Hiệp không kiềm chế nổi hưng phấn. Những sinh vật siêu nhiên như Isfel hắn tất nhiên không phải không hâm mộ, nhưng vì chênh lệch đôi bên quá lớn hắn chỉ có thể hâm mộ, không hề nghĩ tới chuyện mình cũng có thể có năng lực như thế. Có điều hiện tại thì khác, tuy chỉ trong phạm vi đài thi đấu này, nhưng có thể chơi là tốt lắm rồi.

Hắn nhắm mắt, suy nghĩ hồi lâu.

Abaddon và khán giả nìn thở chờ xem tay hắn sẽ xuất hiện cái gì. Nhưng một phút qua, rồi hai phút qua…. tay hắn vẫn trống không.

Abaddon không nhịn được hỏi: “Ngươi đang tưởng tượng ra cái gì thế?”

Thạch Phi Hiệp hào hứng đáp: “AK47.” Anh bạn thân thương quen thuộc, tuy không phải là tốt nhất nhưng đã cùng kinh qua bao quyển truyện YY. Giờ cuối cùng cũng có thể chạm vào rồi.

Abaddon nhíu mày: “… là cái gì?”

“Súng trường xung kích. Trong tất cả súng ống, ta có ấn tượng với ngoại hình nó nhất.” Thạch Phi Hiệp lại nhắm mắt tiếp tục cố gắng.

Abaddon muốn nói gì đó, nhưng liếc qua Isfel, lại thôi.

Sau một hồi, món vũ khí của Thạch Phi Hiệp rốt cuộc thành hình trước mắt ngàn vạn con mắt, nhưng mà…

“Vì sao thành hình lại thế này? Thạch Phi Hiệp 囧 囧 nhìn khẩu súng như gậy cán mì.

“Ngươi đã nghĩ về vẻ ngoài hả?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Chẳng lẽ thế còn chưa đủ?”

“Đủ.” Abaddon nâng kiếm lên, “Ít nhất đã đủ chắn kiếm.”

Thạch Phi Hiệp bất đắc dĩ giơ lên, tạm coi vũ khí nóng thành vũ khí lạnh.

Mọi người yên lặng nãy giờ mới tìm được chỗ bộc phát, tiếng hoan hô huýt sáo lại tràn ngập trên đài dưới đài.



Tuy không thể đụng tới Isfel, nhưng có thể chém người của hắn làm hai trên đài thi đấu, cũng coi như thỏa nguyện bao năm.

Khóe miệng Abaddon nhếch lên, thân ảnh thoáng chốc xuất hiện ở sau Thạch Phi Hiệp, chuẩn bị chém xuống thì nghe thấy tiếng thét: “Khoan!”

Kiếm dừng giữa không trung.

Mọi người vẫn đang tung hô bỗng dưng như bị ai bóp cổ, đồng loạt im lặng.

Thạch Phi Hiệp đứng thẳng dậy, đi tới chỗ ban nãy Abaddon vừa đứng, sau đó quay lại, nói với Abaddon vẫn còn bất động giữa không trung: “Được rồi, bắt đầu lại đi.”



Abaddon quyết định, lần này dù Thạch Phi Hiệp nói cái gì, hắn cũng không dừng lại giữa chừng nữa!

… nhất định!

Hắn nhất định sẽ bổ thẳng vào cái bản mặt Thạch Phi Hiệp.

Kiếm giơ lên, mũi kiếm dưới ánh sáng lấp lánh hào quang.

Thạch Phi Hiệp chớp mắt, trợn mắt há mồm nhìn mũi kiếm cách đầu mình càng ngày càng gần.

Có vẻ nhìn vẻ sợ hãi của hắn rất thú, nên kiếm của Abaddon rơi xuống cũng không nhanh lắm.

Vì không nhanh, nên Thạch Phi Hiệp có cơ hội cầu cứu, “Isfel…”

Lông mày Abaddon nhướn lên, tự dưng cảm thấy bất an. Quả nhiên ngay khi kiếm cách mũi Thạch Phi Hiệp một cm, trước mắt hắn rối sầm, mất hết cảm giác.

Cùng lúc đó, Thạch Phi Hiệp cũng mất hết cảm giác.

Nhưng hắn chẳng mấy là tỉnh lại ngay, bò từ trong cầu xám ra.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn hoảng sợ.

Quả cầu xám kia của Abaddon đã lệch khỏi vị trí vốn có, bề ngoài tròn vo cũng móp méo đi một phần ba.

Isfel mặt không chút thay đổi đứng trước quả trứng xám, trước mặt hắn là Asmodeus. Nhìn thì có vẻ Asmodeus đáng rất tức giận, nhưng lúc hắn tức giận vẫn trông non non mềm mềm, tiếng nói cũng nhẹ, chỉ nhìn được khóe miệng đang mở ra khép lại chứ không nghe thấy gì hết.

Thạch Phi Hiệp đi tới gần mới nghe hắn nói: “Chẳng hay chút nào.”

Khán giả đều đã im thin thít, hẳn nhiên những chuyện vừa xảy ra đã vượt khỏi phạm vi lý giải của họ.

Cách một tiếng, Abaddon mở cánh cửa của quả cầu xam ra. Lúc hắn đi ra, tay bị sưng đỏ, tóc cũng rối lên, mắt nhìn Isfel như muốn ăn tươi nuốt sống, “Ngươi… phạm quy!”

Isfel rũ sạch trách nhiệm, “Lúc nãy không nói.”



Luật như thế còn cần nói? Ai lại không biết chứ.

Abaddon tức đến miệng giật giật, “Chết tiệt! Ta muốn đấu với ngươi.”

“Thực chiến?” Isfel hỏi.

Abaddon oán giận đáp: “Thì thực chiến!”

Khán giả đang im lặng giờ chết lặng, một hồi sau mới rì rào nho nhỏ. Abaddon là một trong Bảy Đại Ma Vương, có thể làm đối thủ của hắn hiếm cùng cực, kể cả là hắn nổi hứng chọn đối thủ để chơi đùa thì vẫn chọn loại hình bình thường. Người duy nhất chơi thực chiến với hắn chỉ có Asmodeus, nhưng dù cùng đẳng cấp Bảy Đại Ma Vương, họ vẫn đôi lúc thấy Asmodeus bị thương. Ai dám nghĩ tự dưng lại có một người chủ động yêu cầu thực chiến. Như thế bảo sao không khiến họ vừa khiếp sợ vừa hưng phấn cho được?

“Isfel, chúng ta lên trên đánh!” Abaddon xòe bung cánh, bay lên trên đầu đám đống bay theo hướng cầu thang.

“Chẳng lẽ hắn không thấy theo cầu thang bay xoắn tròn lên trên… rất giống chị ong nâu sao?” Thạch Phi Hiệp sờ cằm.

Mặt Asmodeus càng hồng, im lặng kiềm nén ý định tung cánh ra, lặng lẽ đi theo hắn và Isfel lên cầu thang.

Lúc bọn họ đi lên, một số người xem cũng theo.

Abaddon ban nãy nói gì họ đều nghe được. Bọn họ không thể ngờ được người đàn ông nhìn rất tuấn tú này lại mang cả một quá khứ huy hoàng. Hắn từ trước tới nay vẫn canh giữ Con Thuyền Noah, nên họ không biết được mấy về hắn. Nhưng Abaddon đôi khi đánh thắng trên đài thi đấu sẽ nhắc tới cái tên này, nói với họ kỷ xảo chiến đấu hắn vừa dùng là học được từ người đấy. Từ điểm đó, có thể hiểu được thực lực của thiên sứ chiến đấu Isfel là như thế nào.

Thế nên, trận chiến này có thể coi là trận đấu hoành tráng nhất từ khi đấu trường được dựng lên.

Abaddon giương cánh dừng ở giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Isfel, vẻ tức giận trên mặt hắn đã biến mất, chỉ còn lại dục vọng chiến thắng nồng đậm.

Thạch Phi Hiệp lo lắng níu lấy tay áo Isfel, “Ngươi có nắm chắc không?”

Isfel xoa đầu hắn.

“Nếu không ổn, để ta lên, ta nói cho hắn tối tăm mặt mũi luôn.” Thạch Phi Hiệp xát nắm nay, rất là sốt ruột.

“Không cần.” Isfel mở mắt, đôi mắt đen sâu thăm thẳm rất bình thản, “Chỉ lãng phí chút thời gian mà thôi.”



Đây chính là không thành vấn đề. Bình thường Isfel đã nói không thành vấn đề, thì tuyệt đối là không thành vấn đề.

Thạch Phi Hiệp yên tâm: “Thế ta chờ ngươi về.”

Isfel đột nhiên cúi đầu xuống, không nhúc nhích nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp cũng ngơ ngác nhìn hắn.

Isfel nói: “Nghe nói con người trước khi vào thi đấu, thường thích tặng người yêu nụ hôn may mắn?”



Isfel, ngươi xem quá nhiều phim thần tượng rồi.

Thạch Phi Hiệp hơi mím môi, sau đó níu lây vai hăn, “bẹp” một tiếng hôn thật mạnh lên mặt hắn.

Miệng Isfel nhếch lên, hắn tiến thêm một bước, cúi xuống hôn lên môi hắn.

Thạch Phi Hiệp cảm thấy trên môi như có cánh lông vũ lướt qua, còn chưa kịp hoảng hốt đã thấy Isfel giương cánh, bay đi đuổi theo Abaddon.

Hắn bống thấy đau đớn, cái lần Isfel về thiên đường cũng chỉ để cho hắn một bóng lưng như vậy.

Nhưng mà, lần này hắn sẽ trở về.

Thạch Phi Hiệp nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng vẫn còn lưu hơi ấm.

  • Game nhập vai 5D: Toàn tức thức võng du, các bạn hay đọc võng du chắc hiểu rõ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện