Úc Nhiễm Trần
Quyển 4 - Chương 14
Edit: Nagi Maria
Tiểu Quí Tử và Tiểu Thuận Tử vâng lời đem áo của Thương Vũ cởi ra, Úc Nhiễm Trần không hề do dự châm một loạt kim xuống ngực Thương Vũ.
“Không sao rồi, các ngươi mau đi đem mấy vị thuốc này đến đây, thay ta cho hắn uống, để hắn ói ra máu tụ thì mọi chuyện sẽ ổn” Úc Nhiễm Trần vẫn lo mình châm không đúng, cũng không muốn rời khỏi đại phôi đản, đành phải kêu hai tiểu thái giám giúp hắn đi bốc thuốc, rồi sau đó mới đi pha thuốc bổ cho cha và Tử Quỷ phụ thân.
Tiểu Thuận Tử và Tiểu Quí Tử nhờ thái y bên ngoài bốc giùm mấy loại thuốc Nhiễm Trần cần, rồi mang vào phòng, Úc Nhiễm Trần cũng đã pha xong thuốc cho cha và Tử Quỷ phụ thân, sau đó lại nhờ Tiểu Thuận Tử đem đi, còn Tiểu Quí Tử giúp thái y làm việc.
Úc Nhiễm Trần pha dược cho người nằm trên giường, sau đó nhớ lại chuyện lúc nãy, Thương Vũ bất tỉnh rồi miệng chảy máu.
Pha thuốc xong, Úc Nhiễm Trần đổ thuốc vào bát, dùng hết sức lực mình có đem Thương Vũ nâng dậy, Thương Vũ vì không có ý thức, nên nửa thân trên dựa vào người Nhiễm Trần, Thương Vũ vốn là người cao ráo và nặng hơn Nhiễm Trần, nên toàn bộ người đều dựa vào Nhiễm Trần. Vì thế vết thương trên lưng liền nứt ra, Nhiễm Trần biết nhưng vẫn đỡ lấy Thương Vũ, giúp Thương Vũ uống thuốc, nhưng vì thương Vũ không có ý thức, nên thuốc cứ vào miệng lại chảy ngược ra bát. Úc Nhiễm Trần nhíu mày.
Thuốc không chịu nuốt xuống, máu tụ cũng không phun ra được, mà Thương Vũ lại là người luyện võ, nội lực sẽ phải luôn vận hành, nếu không mau uống sẽ khí huyết công tâm, tâm suy mà chết. Nghĩ đến đây, nước trong hai mắt lại bắt đầu chảy ra.
Đột nhiên, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng hai người đang uống thuốc, Nhiễm Trần đau đầu, cảnh tượng đó lại xuất hiện, một người uống thuốc, một người dùng miệng cho người kia uống. Úc Nhiễm Trần tạm thời bỏ qua chuyện đó, nhớ lại cảnh đó bắt chước dùng miệng để cho Thương Vũ uống thuốc.
Thuốc cuối cùng cũng xuống cổ họng của Thương Vũ, Nhiễm Trần yên tâm. Đợi khoảng nửa canh giờ, Nhiễm Trần chậm rãi giỡ kim châm trên người Thương Vũ, sau khi gỡ hết, chờ một lúc, Thương Vũ cuối cùng cũng nhỏ máu ra.
Nhìn đất đầy máu, nước mắt lại tràn ra, Nhiễm Trần bù lu bù loa thay Thương Vũ lau đi máu dính trên miệng, đắp lại chăn cho Thương Vũ, rồi lại đi pha dược.
Chạng vạng, Tiểu Quí Tử và Tiểu Thuận Tử đã giúp mấy thái y trong viện làm xong mấy việc lặt vặt, trở về liền nhìn thấy Nhiễm Trần đang dùng miệng đối miệng cho Thương Vũ uống thuốc, hai người nhìn nhau, cũng không biết nói gì.
Úc Nhiễm Trần thấy hai người họ đã trở về, cũng không giải thích gì, chỉ đỏ mặt kêu họ cùng mang Thương Vũ trở về Lam điện. Hai tiểu thái giám vâng lời làm theo, trở về Lam Điện.
Mấy tiểu thái giám thấy Nhiễm Trần trở về, còn mang theo Thương Vũ đang bị thương, liền chạy ra giúp đỡ Thương Vũ nằm lên giường của Ngưng Vương, sau đó mấy tiểu thái giám bảo Úc Nhiễm Trần dùng cơm tối, sau khi dùng xong, Nhiễm Trần kêu họ trở về nghỉ ngơi, còn chính mình thì mang ghế ngồi ngay đầu giường, chăm sóc cho Thương Vũ.
“Đại phôi đản, ta… ta tin ngươi, ta tin ngươi đã biết sửa sai rồi, sửa tốt lắm. Vì vậy ngươi… ngươi đừng chết, ta… ta đã cứu ngươi rồi, ngươi… phải nhanh tỉnh dậy, nhanh đứng lên đi lại như mọi ngày” Nhìn gương mặt anh tuấn của Thương Vũ, sắc mặt Nhiễm Trần có chút tái nhợt, đột nhiên Úc Nhiễm Trần nghĩ, có phải cái ngày mà hắn bị rạch lưng lấy xích đau đến bất tỉnh, tên này cũng lo lắng ngồi cạnh giường cầu mong giống hắn bây giờ? Người này, thật sự đâu có xấu đâu…
Khi Thương Vũ tỉnh lại, đã đến giờ tý (0h -> 2h sáng ^^), cổ họng thật khô, nhưng trong miệng lại có vị thuốc, nhất định là được Nhiễm Trần cứu rồi. Nhớ đến ngày đó chịu một chưởng của Dương Phi Long, hắn cũng không có dưỡng thương cho tốt, để tụ huyết, khiến cho khí huyết công tâm, ngất trong thái y viện. Ngực chỉ còn hơi hơi đau, tay cũng rất ấm, nhìn xuống mới phát hiện một bàn tay nhỏ đang cầm lấy tay mình, nắm rất chặt, hắn biết, là Nhiễm Trần, nhìn lên, tiểu gia khoả kia đang nằm một bên ngủ.
Trong lòng không còn đau đớn nữa, tiểu gia khoả này nhất định là lo lắng cho hắn, nhẹ nhàng cười “Chăm sóc người ta mà còn ngủ gật”
Thương Vũ nhẹ nhàng đứng dậy, đem Úc Nhiễm Trần ẵm lên giường, ôm vào lòng mình, Nhiễm Trần nhẹ ô một tiếng, hai người cùng nhau nằm trên giường.
Thương Vũ lấy tay sờ sờ vai trái bị thương của Nhiễn Trần, Nhiễm Trần có chút đau, nhưng vì đang ngủ, nên hơi nhăn mặt, Thương Vũ đem đầu của Nhiễm Trần ôm vào ngực mình, cằm Thương Vũ kê lên đầu Nhiễm Trần.
“Thực xin lỗi, xin lỗi ngươi, tại ta không tốt, nếu ngày đó ta không cố chấp như thế, nếu ngày đó ta không ngu xuẩn như thế, nếu ta không hồ đồ, thì ngươi đã không phải chịu nhiều tổn thương nhiều như vậy”
Nhiễm Trần như nghe được tiếng tim đập của Thương Vũ, an tâm xoay người, đưa lưng mình áp sát vào lòng của Thương Vũ, Thương Vũ ôm lấy eo Nhiễm Trần, để Nhiễm Trần nằm sát vào mình hơn, còn hắn thì tiếp tục sám hối.
“Thực xin lỗi, hãy tha thứ cho ta, ta sẽ không bao giờ… làm ngươi bị tổn thương nữa. Tiểu Quai, Tiểu Quai, dù ngươi không yêu ta, thì xin ngươi cũng đừng bắt ta phải rời bỏ ngươi, hãy để ta bảo vệ ngươi, không để ngươi chịu bất cứ tổn thương nào nữa.” Nói xong, hôn thật sâu vào cổ Nhiễm Trần, sau đó vùi mặt vào cổ Nhiễm Trần, không chịu rời đi.
P/s: Tiểu Quai là Trần ca ^^
Tiểu Quí Tử và Tiểu Thuận Tử vâng lời đem áo của Thương Vũ cởi ra, Úc Nhiễm Trần không hề do dự châm một loạt kim xuống ngực Thương Vũ.
“Không sao rồi, các ngươi mau đi đem mấy vị thuốc này đến đây, thay ta cho hắn uống, để hắn ói ra máu tụ thì mọi chuyện sẽ ổn” Úc Nhiễm Trần vẫn lo mình châm không đúng, cũng không muốn rời khỏi đại phôi đản, đành phải kêu hai tiểu thái giám giúp hắn đi bốc thuốc, rồi sau đó mới đi pha thuốc bổ cho cha và Tử Quỷ phụ thân.
Tiểu Thuận Tử và Tiểu Quí Tử nhờ thái y bên ngoài bốc giùm mấy loại thuốc Nhiễm Trần cần, rồi mang vào phòng, Úc Nhiễm Trần cũng đã pha xong thuốc cho cha và Tử Quỷ phụ thân, sau đó lại nhờ Tiểu Thuận Tử đem đi, còn Tiểu Quí Tử giúp thái y làm việc.
Úc Nhiễm Trần pha dược cho người nằm trên giường, sau đó nhớ lại chuyện lúc nãy, Thương Vũ bất tỉnh rồi miệng chảy máu.
Pha thuốc xong, Úc Nhiễm Trần đổ thuốc vào bát, dùng hết sức lực mình có đem Thương Vũ nâng dậy, Thương Vũ vì không có ý thức, nên nửa thân trên dựa vào người Nhiễm Trần, Thương Vũ vốn là người cao ráo và nặng hơn Nhiễm Trần, nên toàn bộ người đều dựa vào Nhiễm Trần. Vì thế vết thương trên lưng liền nứt ra, Nhiễm Trần biết nhưng vẫn đỡ lấy Thương Vũ, giúp Thương Vũ uống thuốc, nhưng vì thương Vũ không có ý thức, nên thuốc cứ vào miệng lại chảy ngược ra bát. Úc Nhiễm Trần nhíu mày.
Thuốc không chịu nuốt xuống, máu tụ cũng không phun ra được, mà Thương Vũ lại là người luyện võ, nội lực sẽ phải luôn vận hành, nếu không mau uống sẽ khí huyết công tâm, tâm suy mà chết. Nghĩ đến đây, nước trong hai mắt lại bắt đầu chảy ra.
Đột nhiên, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng hai người đang uống thuốc, Nhiễm Trần đau đầu, cảnh tượng đó lại xuất hiện, một người uống thuốc, một người dùng miệng cho người kia uống. Úc Nhiễm Trần tạm thời bỏ qua chuyện đó, nhớ lại cảnh đó bắt chước dùng miệng để cho Thương Vũ uống thuốc.
Thuốc cuối cùng cũng xuống cổ họng của Thương Vũ, Nhiễm Trần yên tâm. Đợi khoảng nửa canh giờ, Nhiễm Trần chậm rãi giỡ kim châm trên người Thương Vũ, sau khi gỡ hết, chờ một lúc, Thương Vũ cuối cùng cũng nhỏ máu ra.
Nhìn đất đầy máu, nước mắt lại tràn ra, Nhiễm Trần bù lu bù loa thay Thương Vũ lau đi máu dính trên miệng, đắp lại chăn cho Thương Vũ, rồi lại đi pha dược.
Chạng vạng, Tiểu Quí Tử và Tiểu Thuận Tử đã giúp mấy thái y trong viện làm xong mấy việc lặt vặt, trở về liền nhìn thấy Nhiễm Trần đang dùng miệng đối miệng cho Thương Vũ uống thuốc, hai người nhìn nhau, cũng không biết nói gì.
Úc Nhiễm Trần thấy hai người họ đã trở về, cũng không giải thích gì, chỉ đỏ mặt kêu họ cùng mang Thương Vũ trở về Lam điện. Hai tiểu thái giám vâng lời làm theo, trở về Lam Điện.
Mấy tiểu thái giám thấy Nhiễm Trần trở về, còn mang theo Thương Vũ đang bị thương, liền chạy ra giúp đỡ Thương Vũ nằm lên giường của Ngưng Vương, sau đó mấy tiểu thái giám bảo Úc Nhiễm Trần dùng cơm tối, sau khi dùng xong, Nhiễm Trần kêu họ trở về nghỉ ngơi, còn chính mình thì mang ghế ngồi ngay đầu giường, chăm sóc cho Thương Vũ.
“Đại phôi đản, ta… ta tin ngươi, ta tin ngươi đã biết sửa sai rồi, sửa tốt lắm. Vì vậy ngươi… ngươi đừng chết, ta… ta đã cứu ngươi rồi, ngươi… phải nhanh tỉnh dậy, nhanh đứng lên đi lại như mọi ngày” Nhìn gương mặt anh tuấn của Thương Vũ, sắc mặt Nhiễm Trần có chút tái nhợt, đột nhiên Úc Nhiễm Trần nghĩ, có phải cái ngày mà hắn bị rạch lưng lấy xích đau đến bất tỉnh, tên này cũng lo lắng ngồi cạnh giường cầu mong giống hắn bây giờ? Người này, thật sự đâu có xấu đâu…
Khi Thương Vũ tỉnh lại, đã đến giờ tý (0h -> 2h sáng ^^), cổ họng thật khô, nhưng trong miệng lại có vị thuốc, nhất định là được Nhiễm Trần cứu rồi. Nhớ đến ngày đó chịu một chưởng của Dương Phi Long, hắn cũng không có dưỡng thương cho tốt, để tụ huyết, khiến cho khí huyết công tâm, ngất trong thái y viện. Ngực chỉ còn hơi hơi đau, tay cũng rất ấm, nhìn xuống mới phát hiện một bàn tay nhỏ đang cầm lấy tay mình, nắm rất chặt, hắn biết, là Nhiễm Trần, nhìn lên, tiểu gia khoả kia đang nằm một bên ngủ.
Trong lòng không còn đau đớn nữa, tiểu gia khoả này nhất định là lo lắng cho hắn, nhẹ nhàng cười “Chăm sóc người ta mà còn ngủ gật”
Thương Vũ nhẹ nhàng đứng dậy, đem Úc Nhiễm Trần ẵm lên giường, ôm vào lòng mình, Nhiễm Trần nhẹ ô một tiếng, hai người cùng nhau nằm trên giường.
Thương Vũ lấy tay sờ sờ vai trái bị thương của Nhiễn Trần, Nhiễm Trần có chút đau, nhưng vì đang ngủ, nên hơi nhăn mặt, Thương Vũ đem đầu của Nhiễm Trần ôm vào ngực mình, cằm Thương Vũ kê lên đầu Nhiễm Trần.
“Thực xin lỗi, xin lỗi ngươi, tại ta không tốt, nếu ngày đó ta không cố chấp như thế, nếu ngày đó ta không ngu xuẩn như thế, nếu ta không hồ đồ, thì ngươi đã không phải chịu nhiều tổn thương nhiều như vậy”
Nhiễm Trần như nghe được tiếng tim đập của Thương Vũ, an tâm xoay người, đưa lưng mình áp sát vào lòng của Thương Vũ, Thương Vũ ôm lấy eo Nhiễm Trần, để Nhiễm Trần nằm sát vào mình hơn, còn hắn thì tiếp tục sám hối.
“Thực xin lỗi, hãy tha thứ cho ta, ta sẽ không bao giờ… làm ngươi bị tổn thương nữa. Tiểu Quai, Tiểu Quai, dù ngươi không yêu ta, thì xin ngươi cũng đừng bắt ta phải rời bỏ ngươi, hãy để ta bảo vệ ngươi, không để ngươi chịu bất cứ tổn thương nào nữa.” Nói xong, hôn thật sâu vào cổ Nhiễm Trần, sau đó vùi mặt vào cổ Nhiễm Trần, không chịu rời đi.
P/s: Tiểu Quai là Trần ca ^^
Bình luận truyện