Ung Châu Tàng Cốc

Chương 9: Đồi chôn tử sĩ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối trời có trăng, khu rừng sáng lên màu vàng huyền ảo. Tối nay không đi săn nên chúng tôi ăn đồ hộp mang theo, tôi và Lủ ngồi hút thuốc như thói quen sau bữa ăn, nhìn trời đêm đầy cảm khái, chuyến đi dù nguy hiểm trùng trùng nhưng làm tôi kích thích vô cùng. Sau khi thấy nghỉ ngơi đã đủ, cả đoàn đứng lên, đi bộ băng rừng đến ngọn đồi trọc. Kiểm tra lại khí giới, A Lang dùng nỏ, có lên sẵn tên độc đầu bịt sắt. A Lủ chán Pạc Họoc rồi nên không dùng nữa dù trong súng vấn còn ba viên đạn, nó quyết định dùng hán đao, thứ vũ khí quen tay sở trường. Tôi và An vẫn dùng súng, đi ngay phía sau. Đoàn thám hiểm từng bước chậm rãi, nhẹ nhàng tiếp cận sườn đồi từng chút một, mà kể cả muốn đi nhanh cũng bất khả thi vì cây cối chằng chịt, ánh trăng sáng cũng không thể lọt qua được những tán cây cổ thụ ngàn năm rậm rạp tươi tốt.

Khi chỉ còn cách đồi trọc hơn ba trăm mét, gặp một con suối cạn, chúng tôi tạm nghỉ, lúc này giáo sư Minh mới đưa ống nhòm lên quan sát tình hình khu đồi trọc rồi ông nhận định chỉ cần băng suối có thể thoải mái tiến lên, bên kai suối đường đến ngọn đồi không có cây cối lớn, thậm chí cỏ dại cũng rất ít, bất chợt đang nói, ông dừng lại, quay qua ra hiệu giữ im lặng, rồi đưa ống nhòm cho An, cô xem xong thì vẻ mặt ngưng trọng, chuyển tiếp cho tôi. Không khó nhận ra điều đã làm A kinh ngạc, đến bản thân tôi khi nhìn cảnh tượng đó trong ống nhòm cũng vô cùng hoảng hốt, đến mãi về sau này nghĩ tới tôi vẫn không khỏi lạnh người. Đồ tây tốt thật, nhìn sự vật thông qua đó cứ như sát ngay trước mắt và rõ ràng từng chi tiết mà mắt thường không cách nào nhìn thấy, dù chỉ là dưới ánh trăng đêm mờ ảo. Đưa ống nhòm đến ngang lưng sườn đồi nơi gần khuất tầm nhìn của đoàn, tôi thấy con hổ xám vằn đen đang nằm phục ở đó, nó không ngừng cúi xuống liếm liếm thứ gì dưới đất, rồi lại liếm vết thương do đạn bắn ở chân trước lúc trưa nay. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cả vùng Thập Vạn núi rộng lớn bao la như thế, chưa qua hết một ngày đã lại đụng mặt với nó. Mà kỳ dị hơn nữa, nguyên nhân chính làm tôi rùng mình chính là lúc nhúc bên cạnh nó, một đàn rắn đen đông đúc đang bò trường lên xuống, quấn quanh và cắn xé hai, ba xác chết. Ra là hồi trưa khi gặp hổ, còn cho nó là hùm tinh, biết cõng người, rồi tôi còn tưởng là bọn phỉ biết thuật trường sinh, đội mồ sống dậy nữa, thì ra do con hổ này bới xác cõng lên lưng, xác chết đúng thời điểm co cứng tử thi, nên chúng tôi mới được vinh dự chứng kiến cảnh ông hổ cõng ông phỉ chạy trong rừng đầy ma mị. Giờ thì hay rồi, xác bọn phỉ bị cõng về đây làm mồi cho rắn, thật khó hiểu thay, tại sao con hổ lại phải tìm thức ăn cho bọn rắn ma quỷ này. Thấy tôi cầm ống nhóm mãi, Lủ sốt ruột dựt lấy:

- Đưa tao xem nào.

Rồi cũng chẳng khá gì hơn tôi, vẻ mặt của nó trở nên căng thẳng cực độ, xong đâu đấy lại giãn dần ra. Nó không nhìn nữa mà quay qua bảo với chúng tôi với biểu cảm như vừa phát hiện ra chuyện gì lớn lắm:

- Ông hổ là đồng môn với tao mày ạ. Mày thấy không, nó cũng nghiện kia kìa. Đến cơn phải đi tìm đồ ăn cho bọn rắn để được vào liếm liếm cái thứ kia. Giờ tao mới thấy bỏ được thuốc phiện thật là đúng đắn, chứ không chắc tao cũng cõng mày lên đồi rồi ngồi liếm chung với ông hổ. Hô hô. Mà không biết cái con hổ liếm mùi vị thế nào, có thơm ngon không nhỉ, hay liếm xong có khi lại nhìn thấy tiên cô bay về không chừng. Hô hô.

Riêng lần này thằng Lủ bất chợt thông minh, phân tích một giả thiết vô cùng sắc bén. Bỏ qua những câu vớ vẩn về á phiện của nó, thì có lẽ không còn lời giải thích nào chính xác hơn cho chuyện hổ tinh cõng người, xác phỉ đội mồ mà chúng tôi đã gặp. Đến cả giáo sư cũng phải đồng tình với nó. Chúng tôi phải hội ý thật nhanh phương án, hoặc là quay về, hoặc tiếp tục tiến lên. Nếu tiến đến quả đồi thì phải đối đầu với con hổ nghiện, rồi còn bọn rắn ma đáng sợ kia mà chưa biết ẩn dấu những điều nguy hiểm gì nữa. Cuối cùng, ngoài A Lang không có ý kiến gì, thì chúng tôi không ai muốn quay lại. Mọi người súng nỏ sẵn sàng, A Lủ vẫn quyết cầm chặt cây đao của mình. Ngoài ra chúng tôi còn mang theo sẵn nhiều rượu mạnh và củi khô, dự định sẽ đốt sạch bọn rắn ma giữ mả. Lúc chúng tôi từ từ tiến đến, con hổ vẫn không hay biết, đúng kiểu như những con nghiện đang phê, chỉ khi khoảng cách còn lại tầm hai mười mét, nó như giật mình tỉnh lại, đứng lên nhìn chúng tôi với cặp mắt đỏ như máu, gầm vang một tiếng lao chồm lên tấn công. Không chờ đợi, tôi và An nhắm vào đầu nó, liên tục nổ súng, không phải mày chết thì tao chết thôi, tôi không nhân nhượng chút nào mà cứ cố nhắm vào đầu con ác thú bắn liên tục, cả An và tôi bắn hơn chục viên, đạn trong súng đã hết khóa súng kêu cạch cạch mà con hổ vẫn lao tới, nó bay chồm lên nhưng muốn vồ chúng tôi, A Lủ tay cầm chặt đao lao lên, lộn một vòng dưới đất căn đà nhảy con hổ chém mạnh, đường đao cắt ngọt một chân trước của con hổ, nó nằm phịch xuống đè lên A Lủ nó gượng 1 chân đứng dậy, há miệng định táp Lủ, chúng tôi không kịp trở tay, đành giương mắt đứng nhìn, tôi thầm than phen này thằng mập đi đời rồi, bỗng đâu nó đổ ập xuống, bất động. Tôi và A Lang chạy lại, tìm cách vật con hổ ra để A Lủ khỏi bị đè đến tắt thở, may mắn nó không sao, lồm cồm ngồi dậy thở hồng hộc. Khi vần xác con hổ, tôi thấy có một mũi tên găm vào ngay vùng da phía sau chân trước một chút. Có lẽ đây mới là nguyên nhân chính khiến con hổ bị chết chứ không phải do đạn của tôi hay An, dù trên đầu nó cũng có một hai vết đạn, nhưng có lẽ cũng không kết liễu được nó ngay. Về sau tôi mới biết không phải cứ bắn vào đầu là chết, mà thú rừng có những điểm yếu đặc biệt, nếu bị bắn trúng chúng sẽ ngã gục ngay lập tức. A Lang ngắn gọn:

- Trúng tim.



Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Kéo A Lủ đứng lên, chúng tôi cũng không có thời gian nói chuyện phiếm nữa mà lập tức dùng củi khô và rượu dựng một phòng tuyến chặn bọn rắn đang hướng chúng tôi trườn dần tới. Đúng là loài rắn này sợ lửa, không dám bò đến sát đám lửa. Tuy nhiên số củi mang theo có hạn, phòng tuyến đâm ra quá mỏng manh. Trong khi chúng tôi đã lầm, số lượng rắn đen kéo đến ngày càng nhiều, có khi lên tới hàng ngàn con, không tài nào đếm hết được... hết cách, chúng tôi buộc phải quay đầu chạy. Chạy một đoạn thấy giáo sư Minh vẫn đứng như trời trồng mặc cho An cố hét gọi: "Ba, ba đi mau!", tôi đã nghe câu chuyện của thầy gần như thuộc lòng nên vội cùng Lủ quay lại, cõng phắt giáo sư lên lưng, dắt nhau chạy băng qua suối cạn, chạy mãi cho đến khi chắc chắn lũ rắn không đuổi theo nữa mới dám dừng lại thở. Đếm đã khuya, sương xuống nhiều hơn nên ngay khi giáo sư đã tỉnh táo trở lại, cả đoàn chấp nhận về chỗ cột ngựa, đốt lửa và căng tạm lều để ngủ. Hôm nay đã gặp quá nhiều chuyện xảy ra rồi, dù là ai có thần kinh thép cũng phải căng thẳng đến tột độ, nếu như không được nghỉ ngơi chỉ có nước đứt dây thần kinh mà chết hoặc trở nên phát khùng.

Vẫn giữ ca trực như mọi hôm, tôi và An ngồi nói chuyện linh tinh trong lúc gác. Cũng may bọn rắn không đuổi theo xa, đúng như chuyện thầy kể, tôi cho rằng bọn chúng không rời khỏi quả đồi trọc, chỉ tập trung làm nhiệm vụ thiên mệnh được giao là bảo vệ thi thể những chiến binh. Tuy nhiên bọn chúng chấp hành nhiệm vụ một cách thái quá, dường như đã trở nên giống bọn tư bản nhà giàu thích bóc lột tầng lớp lao động rồi, bằng chứng là dùng chất kích thích sai khiến con hổ xám phải nai lưng ra đi tìm thức ăn nuôi chúng nó. Tôi hỏi An:

- Mà cô nghĩ xem bọn rắn đông như thế kia, bao nhiêu ông hổ mới nuôi được chúng nó?

An chỉ cười trừ, tôi cũng thấy mình hơi lỡ lời. Một là An sinh ra bên Tây, có thể nói cô cũng đại diện cho chủ nghĩa tư bản, nên bị tôi nói đến đỏ cả mặt mà không dám cãi lại, chuyện thứ hai tôi thấy mình nói xằng nói bậy chính là nhỡ không chỉ có một ông hổ, thì thôi rồi có phải chúng tôi quá đen đủi. Rồi tôi tự nói tiếp:

- Xin lỗi cô, nói chơi cho có chuyện thôi, đừng để bụng.- Vừa xin lỗi An, vừa lắc đầu cười tự trấn tĩnh bản thân mình, tự dặn lòng về sau đừng có rảnh miệng nói bậy bạ nữa. Chẳng may còn có hổ khác thật....không dám nghĩ tiếp, nhìn lên An đã tựa vào gốc cây ngủ gục tự khi nào. Có lẽ do mệt mỏi quá, nên tôi cũng không đánh thức cô, quyết tâm ga lăng ngồi gác một mình. Mồi một điếu thuốc hút cho bớt buồn ngủ, tôi thả khói bay vào rừng đêm, trong đầu suy nghĩ cách diệt bọn rắn, nghĩ mãi cũng không có kết quả gì, một vài con còn có thể, đằng này cả ngàn con như một đội quân quả thật khiến cho người ta tuyệt vọng.

Cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, đâu đó văng vẳng giữa rừng bỗng có tiếng người vang lên trong đêm khuya với cung bậc cao vút:

"Nam quốc sơn hà, nam đế cư

Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư"

Sau đó lặp đi lặp lại: "Nam quốc sơn hà, nam đế cư, nam đế cư, cư cư cư cư..." rồi im bặt. Tôi còn tưởng mình mơ ngủ hay căng thẳng quá mà nghe nhầm. Tôi lay An tỉnh lại hỏi, thì cô ấy nói xin lỗi đã ngủ quên, không nghe thấy gì cả, sợ có chuyện không tốt phát sinh, tôi gọi mọi người dậy thông báo tình hình. Ai dè thằng Lủ làu bàu, nói tôi mơ ngủ, rồi bảo tôi đi ngủ đi, để nó đổi ca cho. Dù ấm ức nhưng đúng là mắt đã chùng xuống rồi, tôi cũng không cãi thêm câu nào, im lặng mà đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện