Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?
Chương 43
"Em tới có việc muốn thỉnh cầu chị, "Stephen thông báo không lời mở đầu hai tuần sau, khi chàng bước vào phòng buổi sáng trong căn nhà của anh trai chàng, nơi mà Whitney đang giám sát việc treo những tấm màn cửa màu vàng tươi.
Bị giật mình bởi cuộc viếng thăm đột ngột và giọng nói cộc lốc của chàng, Whitney để mặc những cô thợ may lại, và đi cùng Stephen vào phòng khách. Trong ba tuần trước kể từ cái đám cưới dang dở, cô đã thấy Stephen ở các buổi hội hè khác nhau, nhưng chỉ vào buổi tối và luôn với một người phụ nữ khác trong tay chàng. Người ta đồn là chàng cũng đã bị nhìn thấy đi cùng với Helene Devernay tới nhà hát.
Trong sự rõ ràng giữa ánh sáng ban ngày, Whitney thấy rõ ràng là khoảng thời gian này không dễ chịu gì với chàng . Khuôn mặt chàng trông khắc nghiệt và lạnh lùng như đá granit, cách cư xử của chàng thậm chí với cô cũng cũng xa cách và cộc lốc, và có những đường rãnh sâu in dấu sự mệt mỏi trên đôi mắt và miệng chàng. Chàng trông như thể đã không ngủ một tuần rồi, và không ngừng uống rượu khi chàng tỉnh dậy.
"Chị sẽ làm bất cứ điều gì chú yêu cầu, chú biết điều đó mà," Whitney nhẹ nhàng nói, trái tim cô xót xa cho chàng.
"Chị có thể thu xếp một chỗ cho một ông già- một quản gia phụ? Em muốn ông ta ra khỏi tầm mắt em."
"Tất nhiên rồi," cô nói, và rồi cẩn thận thêm vào, "Liệu em có thể nói cho chị biết tại sao em muốn ông ta ra khỏi tầm mắt em?"
"Ông ta đã từng là quản gia của Burleton, và em không bao giờ muốn nhìn thấy bất kì ai hay bất kì điều gì gợi cho em về cô ta."
Clayton ngước lên khỏi đống giấy tờ anh đang xem xét khi Whitney bước vào phòng làm việc của anh, khuôn mặt cô căng thẳng. Sự lo ngại khiến anh nhanh chóng đứng bật dậy , vòng ra khỏi bàn làm việc.
"Có chuyện gì không ổn sao?"
"Stephen vừa ở đây," cô tức tối nói. "Chú ấy trông thật khủng khiếp, chú ấy cũng nói bằng một giọng khủng khiếp. Chú ấy không muốn người hầu của Burleton ở quanh chú ấy bởi vì người đàn ông ấy nhắc chú ấy nhớ đến cô ấy. Lòng kiêu hãnh của chú ấy đã không thể chịu đựng được thêm nữa, khi cô ấy bỏ đi. Chú ấy yêu cô ấy," cô sôi nổi nói, đôi mắt xanh lá cây của cô ánh lên sự thất bại."Em biết là chú ấy có yêu!"
"Nó đã kết thúc rồi," Clayton nói với lời cuối cùng nhẹ nhàng "Cô ta đã đi rồi và nó đã kết thúc. Stephen sẽ thức tỉnh lại thôi."
"Không phải trong chuyện này!"
"Chú ấy đã có một người phụ nữ khác trong tay mỗi buổi tối," anh nói với cô. "Ta có thể đảm bảo với nàng là là chú ấy còn lâu mới trở thành một kẻ ẩn dật."
"Chú ấy đã tự khép mình lại, thậm chí là với cả em," cô tranh cãi. "Em có thể cảm thấy điều đó, và em sẽ nói cho chàng một điều nữa. Càng nghĩ về chuyện đó, em lại càng bị thuyết phục là Sheridan Burleton đã không hề đóng kịch bất kì chuyện gì, bao gồm cả những tình cảm với Stephen ."
"Cô ta đã là một kẻ cơ hội đầy tham vọng, và một kẻ có tài. Chỉ có điều thần kì mới thuyết phục được ta nghĩ khác," anh nói thẳng thừng, bước lại về bàn làm việc của mình.
Hodgkin nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình trong sự im lặng căng thẳng. "Tôi- Tôi bị sa thải, thưa ngài? Có phải là vì điều gì đó tôi đã làm, hoặc không làm, hay-"
"Ta đã sắp xếp cho ông làm việc ở nhà của anh trai ta. Chỉ vậy thôi."
"Nhưng có phải tôi đã sao nhãng nhiệm vụ nào đó, hay –"
"KHÔNG!" Stephen gắt gỏng, bước đi. "Không có chuyện gì với bất kì việc gì ông đã làm."
Bình thường chàng không bao giờ can thiệp vào việc thuê người, sa thải hay trừng phạt đội ngũ người hầu, và chàng sẽ để những công việc không vui vẻ đó cho thư kí của chàng, chàng nhận ra. Đôi vai của người đàn ông già cả võng xuống. Stephen nhìn ông ta lê bước đi, di chuyển như đã già hơn mười tuổi so với lúc ông bước vào.
Bị giật mình bởi cuộc viếng thăm đột ngột và giọng nói cộc lốc của chàng, Whitney để mặc những cô thợ may lại, và đi cùng Stephen vào phòng khách. Trong ba tuần trước kể từ cái đám cưới dang dở, cô đã thấy Stephen ở các buổi hội hè khác nhau, nhưng chỉ vào buổi tối và luôn với một người phụ nữ khác trong tay chàng. Người ta đồn là chàng cũng đã bị nhìn thấy đi cùng với Helene Devernay tới nhà hát.
Trong sự rõ ràng giữa ánh sáng ban ngày, Whitney thấy rõ ràng là khoảng thời gian này không dễ chịu gì với chàng . Khuôn mặt chàng trông khắc nghiệt và lạnh lùng như đá granit, cách cư xử của chàng thậm chí với cô cũng cũng xa cách và cộc lốc, và có những đường rãnh sâu in dấu sự mệt mỏi trên đôi mắt và miệng chàng. Chàng trông như thể đã không ngủ một tuần rồi, và không ngừng uống rượu khi chàng tỉnh dậy.
"Chị sẽ làm bất cứ điều gì chú yêu cầu, chú biết điều đó mà," Whitney nhẹ nhàng nói, trái tim cô xót xa cho chàng.
"Chị có thể thu xếp một chỗ cho một ông già- một quản gia phụ? Em muốn ông ta ra khỏi tầm mắt em."
"Tất nhiên rồi," cô nói, và rồi cẩn thận thêm vào, "Liệu em có thể nói cho chị biết tại sao em muốn ông ta ra khỏi tầm mắt em?"
"Ông ta đã từng là quản gia của Burleton, và em không bao giờ muốn nhìn thấy bất kì ai hay bất kì điều gì gợi cho em về cô ta."
Clayton ngước lên khỏi đống giấy tờ anh đang xem xét khi Whitney bước vào phòng làm việc của anh, khuôn mặt cô căng thẳng. Sự lo ngại khiến anh nhanh chóng đứng bật dậy , vòng ra khỏi bàn làm việc.
"Có chuyện gì không ổn sao?"
"Stephen vừa ở đây," cô tức tối nói. "Chú ấy trông thật khủng khiếp, chú ấy cũng nói bằng một giọng khủng khiếp. Chú ấy không muốn người hầu của Burleton ở quanh chú ấy bởi vì người đàn ông ấy nhắc chú ấy nhớ đến cô ấy. Lòng kiêu hãnh của chú ấy đã không thể chịu đựng được thêm nữa, khi cô ấy bỏ đi. Chú ấy yêu cô ấy," cô sôi nổi nói, đôi mắt xanh lá cây của cô ánh lên sự thất bại."Em biết là chú ấy có yêu!"
"Nó đã kết thúc rồi," Clayton nói với lời cuối cùng nhẹ nhàng "Cô ta đã đi rồi và nó đã kết thúc. Stephen sẽ thức tỉnh lại thôi."
"Không phải trong chuyện này!"
"Chú ấy đã có một người phụ nữ khác trong tay mỗi buổi tối," anh nói với cô. "Ta có thể đảm bảo với nàng là là chú ấy còn lâu mới trở thành một kẻ ẩn dật."
"Chú ấy đã tự khép mình lại, thậm chí là với cả em," cô tranh cãi. "Em có thể cảm thấy điều đó, và em sẽ nói cho chàng một điều nữa. Càng nghĩ về chuyện đó, em lại càng bị thuyết phục là Sheridan Burleton đã không hề đóng kịch bất kì chuyện gì, bao gồm cả những tình cảm với Stephen ."
"Cô ta đã là một kẻ cơ hội đầy tham vọng, và một kẻ có tài. Chỉ có điều thần kì mới thuyết phục được ta nghĩ khác," anh nói thẳng thừng, bước lại về bàn làm việc của mình.
Hodgkin nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình trong sự im lặng căng thẳng. "Tôi- Tôi bị sa thải, thưa ngài? Có phải là vì điều gì đó tôi đã làm, hoặc không làm, hay-"
"Ta đã sắp xếp cho ông làm việc ở nhà của anh trai ta. Chỉ vậy thôi."
"Nhưng có phải tôi đã sao nhãng nhiệm vụ nào đó, hay –"
"KHÔNG!" Stephen gắt gỏng, bước đi. "Không có chuyện gì với bất kì việc gì ông đã làm."
Bình thường chàng không bao giờ can thiệp vào việc thuê người, sa thải hay trừng phạt đội ngũ người hầu, và chàng sẽ để những công việc không vui vẻ đó cho thư kí của chàng, chàng nhận ra. Đôi vai của người đàn ông già cả võng xuống. Stephen nhìn ông ta lê bước đi, di chuyển như đã già hơn mười tuổi so với lúc ông bước vào.
Bình luận truyện