Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?
Chương 57
Lưu ý đến ngày sinh nhật của Noel, và trong một cố gắng vô ích để duy trì một không khí cho có vẻ tiệc tùng, Whitney công khai chủ đề về Sheridan Bromleigh và sự chệch hướng của cô đã đi xa những giới hạn cho phần còn lại của cuối tuần, nhưng sự cố gắng không thành công cho một sự hòa giải lơ lửng như một tấm màn phủ lên tất cả những vị khách tại Claymore. Trong vòng vài giờ sau khi Sheridan rời đi, những đám mây dông cuộn tới và mưa bắt đầu rơi, kéo mọi người vào trong nhà và làm nặng lòng thêm những người phụ nữ nản chí. Chỉ có Charity Thornton là miễn nhiễm khỏi cái không khí đó và đầy năng lượng đến nỗi bà từ chối hành động theo những người khác khi tất cả những quí bà khác và hầu hết những người đàn ông nghỉ ngơi trong phòng ngủ để chợp mắt trước bữa tối. Trên thực tế, sự vắng mặt của họ hoàn toàn phù hợp với bà.
Ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da chần trong phòng bi a, với hai chân vắt chéo ở mắt cá chân và hai tay nắm lại trên đùi, bà quan sát Công tước Claymore đang chơi bi a với Jason Fielding và Stephen Westmoreland. "Tôi đã luôn thấy bi a thật là quá hấp dẫn," bà nói dối, ngay khi Clayton Westmoreland chọc cái gậy đánh bi a dài vào viên bi trên bàn và cú đánh hoàn toàn trượt. "Đó có phải là chiến lược của ngài không – đánh trượt toàn bộ bóng trên bàn để Langford bây giờ sẽ phải xử lí chúng?" bà nhanh nhẹn hỏi.
"Thật là một cách nhìn nhận thú vị," Clayton đáp lại cộc lốc, giấu diếm sự bực mình của anh với sự bột phát của bà đã khiến anh đánh trượt cú đó.
"Bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra ?"
Jason Fielding trả lời với một tiếng cười khúc khích. "Bây giờ Stephen sẽ tiếp tục và không ai trong chúng tôi sẽ có cơ hội khác ở ván này."
"Ồ, tôi thấy rồi." Charity cười một cách ngây thơ với nạn nhân được dự tính của bà khi chàng chà xát thứ gì đó vào cuối cây gậy đánh bi a và cong người lên bàn. "Điều đó có nghĩa anh là người chơi giỏi nhất ở đây phải không, Langford?"
Chàng nhìn lên chỗ âm thanh gọi tên chàng, nhưng Charity có cảm giác chàng không lắng nghe bà cũng như không tập trung vào cuộc chơi. Kể từ khi Sheridan bỏ đi, chàng trông ác nghiệt như chết vậy. Mặc dù thế, khi chàng thực hiện cú đánh của mình, những viên bi đập vào nhau kêu lách cách, va vào các cạnh khác nhau của chiếc bàn, và ba trong số chúng lăn xuống túi hứng bi.
"Cú đánh đẹp đấy, Stephen ," Jason nói, và Charity nhìn thấy cơ hội mà bà chờ đợi nãy giờ.
"Tôi thật thích giao thiệp với các quí ông, "bà đột nhiên thông báo, quan sát khi Clayton Westmoreland rót Madeira vào ly của các vị khách.
"Tại sao vậy?" anh lịch sự hỏi.
"Phái nữ của tôi có thể khá là nhỏ mọn, thậm chí là thù oán nhau chả cần bất kì lí do gì cả," bà chú ý khi Stephen nhắm đích và thực hiện cú đánh tiếp theo của chàng . "Nhưng những quí ông thì lại cực kì đáng tin cậy với sự trung thành của họ với người khác và cùng phái với họ. Lấy Wakefield làm ví dụ," bà nói, cười đồng tình với Jason Fielding, hầu tước Wakefield. "Anh mà là một phụ nữ, Wakefield, anh có thể sẽ cảm thấy ghen tị với cú đánh tuyệt vời của Langford lúc nãy, nhưng ngài có không?"
"Có", Jason đùa cợt, nhưng khi thấy khuôn mặt bà xịu xuống anh nhanh chóng nói, " Không, tất nhiên không , thưa bà."
"Chính xác ý tôi đấy!" Charity vỗ tay khi Stephen đi vòng quanh bàn để cho cú đánh tiếp theo. "Nhưng bất kì lúc nào tôi nghĩ đến sự trung thành và tình bạn giữa những người đàn ông, các anh có biết là tôi nghĩ đến ai ngay lập tức trong đầu không?"
"Không, ai thế?" Clayton nói, khi anh quan sát Stephen vạch thành hàng cho cú đánh kế tiếp và nhắm đích.
" Nicholas DuVille và Langford!"
Viên bi trượt sang một bên xa khỏi cây gậy đánh bi a của Stephen và lăn sang một bên của chiếc bàn, đánh nhẹ vào viên bi mà chàng đã dự định nhắm tới. Viên bi đó chầm chậm hướng vào lỗ, lơ lửng ở cạnh và cuối cùng rơi vào trong lưới. "Đó không phải là kĩ năng, đó là vận đỏ," Jason nói với chàng. Cố gắng thay đổi chủ đề, anh nói thêm "Cậu đã bao giờ dừng lại để đếm xem cậu đã bao nhiêu lần thắng một trận đấu với may mắn thay vì kĩ năng chưa? Mình đã có ý làm điều đó."
Lờ đi sự cố gắng của Wakefield để đổi ngược chủ đề, Charity tiến lên phía trước, cẩn thận hướng cuộc trò chuyện sôi nổi về phía Jason Fielding và Clayton Westmoreland và tránh một cái nhìn về phía bá tước khi chàng đi quanh bàn cho cú đánh kế tiếp. "Tại sao ư, nếu Nicholas không phải là một người bạn trung thành của Langford như thế, anh ta đã cho người đưa Sheridan Bromleigh thẳng về nhà vào cái ngày mà cô ấy bỏ chạy và dừng lại trước của nhà anh ta, khóc lóc thảm thiết, nhưng anh ta có làm điều đó không? Không thực vậy, anh ta không làm thế!".
Bà ta nhìn vào tấm gương trên bức tường đối diện và thấy Stephen Westmoreland ngừng cú đánh lại, đôi mặt chàng thu hẹp lại thành đường thẳng, cái nhìn của chàng chĩa sang phía sau bà. "Sheridan đã nài nỉ được nghe sự thật về lý do tại sao Langford đã muốn cưới cô ấy, và cho dù anh chàng Nicholas tội nghiệp không có trách nhiệm phải nói mọi chuyện với cô ấy và làm trái tim cô bé tan nát, nhưng anh ta đã làm thế! Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu nói đối cô ấy, hay bảo cô ấy về nhà để hỏi Langford, nhưng anh ta đã tự mình nhận lấy việc đó để giúp đỡ người bạn thân và một người bạn quí của anh ta."
"Chính xác là," Stephen hỏi bằng một giọng trầm, cáu kỉnh khi chàng từ từ thẳng người dậy mà không thực hiện cú đánh của mình, "anh bạn DuVille của tôi đã nói với Sheridan chuyện gì?"
Charity nhìn quanh về phía chàng, khuôn mặt bà một kỳ công của sự vô tội đáng ngạc nhiên và nhạt nhẽo. "Tại sao, sự thật, tất nhiên. Cô ấy đã nhận ra là cô ấy không còn là Charise Lancaster nữa, vì thế Nicholas đã kể cho cô ấy về cái chết của Burleton và anh đã cảm thấy có trách nhiệm như thế nào về chuyện đó. Sau cùng, là lý do tại sao anh giả vờ là vị hôn phu của Sheridan."
Ba người đàn ông im lặng đang nhìn chằm chằm vào bà với những trạng thái khác nhau của sự choáng váng và tức giận, và Charity nhìn nhanh từng người trong bọn họ. "Và tất nhiên, là một cô gái lãng mạn, Sheridan vẫn muốn nghĩ – tin tưởng - rằng anh có thể vì một lí do khác nào đó mà anh đã hỏi cưới cô ấy, nhưng Nicholas yêu quí đã phải nói với cô ấy, rất chắc chắn, rằng anh chỉ cầu hôn sau khi anh nhận được tin về cái chết không may của ông Lancaster – vì sự thương hại, có thể nói như vậy. Điều này đã làm cho cô gái tội nghiệp quá đỗi đau đớn, nhưng Nicholas đã làm việc cần phải làm, vì sự không tư lợi và trung thành với phái tính của anh ta."
Stephen ném thẳng cái gậy đánh bóng vào cái giá trên tường. "Thằng khốn khiếp!" chàng khẽ nói khi chàng bước nhanh ra khỏi phòng.
Giật mình bởi việc dùng những từ ngữ báng bổ ở trước mặt bà chứ không phải bởi sự đi khỏi của chàng, Charity nhìn Jason Fielding. "Anh đoán là Langford định đi đâu?" bà hỏi, giấu một nụ cười đằng sau một cái nhăn mặt bối rối.
Jason Fielding từ từ rút cái nhìn từ chỗ bá tước vừa đi qua, rồi anh nhìn Clayton Westmoreland và nói, "Anh sẽ nói là cậu ta đang đi đâu ?"
"Tôi sẽ nói," Công tước trả lời cộc lốc, "là cậu ta dự định phải "nói chuyện" với một "anh bạn" già."
"Tuyệt làm sao!" Charity nhanh nhảu nói. "Có ai trong số các anh xem xét đến việc để cho tôi chơi bi a cùng các anh không, bây giờ khi mà Langford đã bỏ đi? Tôi chắc chắn là tôi có thể nắm được luật chơi."
Công tước Claymore nhìn chăm chú bà trong sự im lặng thích thú một lúc lâu, thực tế là lâu đến mức Charity cảm thấy lúng túng. "Tại sao chúng ta lại không chơi cờ thay vì đó nhỉ? Tôi có một cảm giác rằng chiến thật là sở trường đặc biệt của bà."
Charity cân nhắc điều đó trong một lúc và gật đầu. " Tôi nghĩ anh khá là đúng."
Ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da chần trong phòng bi a, với hai chân vắt chéo ở mắt cá chân và hai tay nắm lại trên đùi, bà quan sát Công tước Claymore đang chơi bi a với Jason Fielding và Stephen Westmoreland. "Tôi đã luôn thấy bi a thật là quá hấp dẫn," bà nói dối, ngay khi Clayton Westmoreland chọc cái gậy đánh bi a dài vào viên bi trên bàn và cú đánh hoàn toàn trượt. "Đó có phải là chiến lược của ngài không – đánh trượt toàn bộ bóng trên bàn để Langford bây giờ sẽ phải xử lí chúng?" bà nhanh nhẹn hỏi.
"Thật là một cách nhìn nhận thú vị," Clayton đáp lại cộc lốc, giấu diếm sự bực mình của anh với sự bột phát của bà đã khiến anh đánh trượt cú đó.
"Bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra ?"
Jason Fielding trả lời với một tiếng cười khúc khích. "Bây giờ Stephen sẽ tiếp tục và không ai trong chúng tôi sẽ có cơ hội khác ở ván này."
"Ồ, tôi thấy rồi." Charity cười một cách ngây thơ với nạn nhân được dự tính của bà khi chàng chà xát thứ gì đó vào cuối cây gậy đánh bi a và cong người lên bàn. "Điều đó có nghĩa anh là người chơi giỏi nhất ở đây phải không, Langford?"
Chàng nhìn lên chỗ âm thanh gọi tên chàng, nhưng Charity có cảm giác chàng không lắng nghe bà cũng như không tập trung vào cuộc chơi. Kể từ khi Sheridan bỏ đi, chàng trông ác nghiệt như chết vậy. Mặc dù thế, khi chàng thực hiện cú đánh của mình, những viên bi đập vào nhau kêu lách cách, va vào các cạnh khác nhau của chiếc bàn, và ba trong số chúng lăn xuống túi hứng bi.
"Cú đánh đẹp đấy, Stephen ," Jason nói, và Charity nhìn thấy cơ hội mà bà chờ đợi nãy giờ.
"Tôi thật thích giao thiệp với các quí ông, "bà đột nhiên thông báo, quan sát khi Clayton Westmoreland rót Madeira vào ly của các vị khách.
"Tại sao vậy?" anh lịch sự hỏi.
"Phái nữ của tôi có thể khá là nhỏ mọn, thậm chí là thù oán nhau chả cần bất kì lí do gì cả," bà chú ý khi Stephen nhắm đích và thực hiện cú đánh tiếp theo của chàng . "Nhưng những quí ông thì lại cực kì đáng tin cậy với sự trung thành của họ với người khác và cùng phái với họ. Lấy Wakefield làm ví dụ," bà nói, cười đồng tình với Jason Fielding, hầu tước Wakefield. "Anh mà là một phụ nữ, Wakefield, anh có thể sẽ cảm thấy ghen tị với cú đánh tuyệt vời của Langford lúc nãy, nhưng ngài có không?"
"Có", Jason đùa cợt, nhưng khi thấy khuôn mặt bà xịu xuống anh nhanh chóng nói, " Không, tất nhiên không , thưa bà."
"Chính xác ý tôi đấy!" Charity vỗ tay khi Stephen đi vòng quanh bàn để cho cú đánh tiếp theo. "Nhưng bất kì lúc nào tôi nghĩ đến sự trung thành và tình bạn giữa những người đàn ông, các anh có biết là tôi nghĩ đến ai ngay lập tức trong đầu không?"
"Không, ai thế?" Clayton nói, khi anh quan sát Stephen vạch thành hàng cho cú đánh kế tiếp và nhắm đích.
" Nicholas DuVille và Langford!"
Viên bi trượt sang một bên xa khỏi cây gậy đánh bi a của Stephen và lăn sang một bên của chiếc bàn, đánh nhẹ vào viên bi mà chàng đã dự định nhắm tới. Viên bi đó chầm chậm hướng vào lỗ, lơ lửng ở cạnh và cuối cùng rơi vào trong lưới. "Đó không phải là kĩ năng, đó là vận đỏ," Jason nói với chàng. Cố gắng thay đổi chủ đề, anh nói thêm "Cậu đã bao giờ dừng lại để đếm xem cậu đã bao nhiêu lần thắng một trận đấu với may mắn thay vì kĩ năng chưa? Mình đã có ý làm điều đó."
Lờ đi sự cố gắng của Wakefield để đổi ngược chủ đề, Charity tiến lên phía trước, cẩn thận hướng cuộc trò chuyện sôi nổi về phía Jason Fielding và Clayton Westmoreland và tránh một cái nhìn về phía bá tước khi chàng đi quanh bàn cho cú đánh kế tiếp. "Tại sao ư, nếu Nicholas không phải là một người bạn trung thành của Langford như thế, anh ta đã cho người đưa Sheridan Bromleigh thẳng về nhà vào cái ngày mà cô ấy bỏ chạy và dừng lại trước của nhà anh ta, khóc lóc thảm thiết, nhưng anh ta có làm điều đó không? Không thực vậy, anh ta không làm thế!".
Bà ta nhìn vào tấm gương trên bức tường đối diện và thấy Stephen Westmoreland ngừng cú đánh lại, đôi mặt chàng thu hẹp lại thành đường thẳng, cái nhìn của chàng chĩa sang phía sau bà. "Sheridan đã nài nỉ được nghe sự thật về lý do tại sao Langford đã muốn cưới cô ấy, và cho dù anh chàng Nicholas tội nghiệp không có trách nhiệm phải nói mọi chuyện với cô ấy và làm trái tim cô bé tan nát, nhưng anh ta đã làm thế! Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu nói đối cô ấy, hay bảo cô ấy về nhà để hỏi Langford, nhưng anh ta đã tự mình nhận lấy việc đó để giúp đỡ người bạn thân và một người bạn quí của anh ta."
"Chính xác là," Stephen hỏi bằng một giọng trầm, cáu kỉnh khi chàng từ từ thẳng người dậy mà không thực hiện cú đánh của mình, "anh bạn DuVille của tôi đã nói với Sheridan chuyện gì?"
Charity nhìn quanh về phía chàng, khuôn mặt bà một kỳ công của sự vô tội đáng ngạc nhiên và nhạt nhẽo. "Tại sao, sự thật, tất nhiên. Cô ấy đã nhận ra là cô ấy không còn là Charise Lancaster nữa, vì thế Nicholas đã kể cho cô ấy về cái chết của Burleton và anh đã cảm thấy có trách nhiệm như thế nào về chuyện đó. Sau cùng, là lý do tại sao anh giả vờ là vị hôn phu của Sheridan."
Ba người đàn ông im lặng đang nhìn chằm chằm vào bà với những trạng thái khác nhau của sự choáng váng và tức giận, và Charity nhìn nhanh từng người trong bọn họ. "Và tất nhiên, là một cô gái lãng mạn, Sheridan vẫn muốn nghĩ – tin tưởng - rằng anh có thể vì một lí do khác nào đó mà anh đã hỏi cưới cô ấy, nhưng Nicholas yêu quí đã phải nói với cô ấy, rất chắc chắn, rằng anh chỉ cầu hôn sau khi anh nhận được tin về cái chết không may của ông Lancaster – vì sự thương hại, có thể nói như vậy. Điều này đã làm cho cô gái tội nghiệp quá đỗi đau đớn, nhưng Nicholas đã làm việc cần phải làm, vì sự không tư lợi và trung thành với phái tính của anh ta."
Stephen ném thẳng cái gậy đánh bóng vào cái giá trên tường. "Thằng khốn khiếp!" chàng khẽ nói khi chàng bước nhanh ra khỏi phòng.
Giật mình bởi việc dùng những từ ngữ báng bổ ở trước mặt bà chứ không phải bởi sự đi khỏi của chàng, Charity nhìn Jason Fielding. "Anh đoán là Langford định đi đâu?" bà hỏi, giấu một nụ cười đằng sau một cái nhăn mặt bối rối.
Jason Fielding từ từ rút cái nhìn từ chỗ bá tước vừa đi qua, rồi anh nhìn Clayton Westmoreland và nói, "Anh sẽ nói là cậu ta đang đi đâu ?"
"Tôi sẽ nói," Công tước trả lời cộc lốc, "là cậu ta dự định phải "nói chuyện" với một "anh bạn" già."
"Tuyệt làm sao!" Charity nhanh nhảu nói. "Có ai trong số các anh xem xét đến việc để cho tôi chơi bi a cùng các anh không, bây giờ khi mà Langford đã bỏ đi? Tôi chắc chắn là tôi có thể nắm được luật chơi."
Công tước Claymore nhìn chăm chú bà trong sự im lặng thích thú một lúc lâu, thực tế là lâu đến mức Charity cảm thấy lúng túng. "Tại sao chúng ta lại không chơi cờ thay vì đó nhỉ? Tôi có một cảm giác rằng chiến thật là sở trường đặc biệt của bà."
Charity cân nhắc điều đó trong một lúc và gật đầu. " Tôi nghĩ anh khá là đúng."
Bình luận truyện