Uy Điềm
Chương 8
Gần đây Lý phủ có hơi bận rộn, bận đưa đón khách, do sự tiến cử của các quan đại thần, mấy ngày nữa con trai sẽ lên kinh thành Nhậm chức cho nên có rất nhiều người tới để chúc mừng và tặng quà.
Lý Hoài Úc đang yến tiệc ở sảnh trước, cả bàn này ai cũng quyền quý, có quan hệ nhiều đời với Lý gia, trong đó dĩ nhiên không thiếu Vương Minh Viễn.
Rượu quá ba tuần, lời a dua nịnh hót cũng nhiều hơn, một vài công tử nói đùa.
“Không tin được nữ tử mà Minh Viễn huynh ngưỡng mộ trong lòng lại bị Hoài Úc thu vào phủ, vẫn là Hoài Úc cao kế!”
Lý Hoài Úc lạnh nhạt trả lời: “Đâu có, nghe nói mỹ nhân mới vào nhà của thế huynh đây là hoa khôi đầu bảng của Hoa Nguyệt lâu! Vung tiền như rác, thế huynh ra tay quả nhiên mạnh mẽ!”
Mọi người đưa mắt tò mò: “Thật à? Người trong nhà đồng ý sao?”
“Nào có, nuôi bên ngoài thôi, ngươi còn không biết à, vị kia trong nhà hắn động một chút là ầm ĩ, đến nay hắn còn chưa qua bên phòng hoa khôi kia được đấy.”
“Nghe nói quốc sắc thiên hương, đẹp vô cùng!”
“Thế huynh diễm phúc sâu.”
_____________
Người đó bị quấy rầy đến phiền.
Lý Hoài Úc nâng chén với Vương Minh Viễn, hai người nhìn nhau cười rồi uống một hơi cạn sạch.
Đúng lúc này ngoài cửa hô lớn: “Lễ vật của Nhậm phủ đến”
Lễ vật đến nhưng người lại chưa đến.
Người nọ lại tiếp tục nói: “Muốn nói đẹp phải nói đến tam tiểu thư của Nhậm phủ, có thể làm cho hai vị huynh đệ đây của chúng ta đều để tâm.”
Mọi người: “Hơn nữa còn có nhị tiểu thư.”
“Nếu đúng vậy thì cũng đáng được xưng là tuyệt sắc.”
“Thật muốn nhìn một cái, trước đó cũng chưa nghe nói qua, Nhậm gia giấu cũng kỹ thật.”
Người nọ: “Sao Lý huynh không gọi người ra để mọi người chiêm ngưỡng cho đã mắt.”
Sắt mặt Vương Minh Viễn càng kém hơn.
Tất nhiên Lý Hoài Úc sẽ không cho Lam Thanh ra lúc này: “Chư vị thứ lỗi, từ nhỏ nàng đã được nuôi trong khuê phòng, không thể gặp người lạ. Đến đây cũng chỉ làm mất nhã hứng của chư vị. Hôm nay cao hứng, ta đã đặt chỗ ở Xuân lâu rồi, tối nay có thi hội hoa, lúc này đi là vừa vặn.”
Cái gọi là ‘Thi hội hoa’ chính là những kỹ nữ mới chân ướt chân ráo vào chốn thanh lâu phong nguyệt hay “Đêm đầu tiên”, người trả giá cao nhất sẽ được.
Lý Hoài Úc nháy mắt với người hầu ở dưới, tên này gật đầu rồi bước đi.
Mọi người đều nóng lòng muốn thử, người nọ còn muốn nhắc lần nữa nhưng lại bị bằng hữu bên cạnh ngăn lại, âm thầm lắc đầu.
Không có gì lạ khi Vương Minh Viễn vào triều làm quan, dù sao trong nhà hắn cũng đã có ý định này từ lâu rồi.
Cũng không có gì lạ khi Lý Hoài Úc vào triều làm quan, với xuất thân tiến sĩ thì đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Điều kì lạ là người tiến cử chức vụ Lễ Bộ thị lang cho Lý Hoài Úc là Ngự Sử đại phu* đương triều. Phải biết rằng Ngự Sử đại phu đương triều có giao hảo mấy đời với nhà họ Vương, nhiều thế hệ kết thông gia với nhau, không thể nói không thân. Thế nhưng chưa bao giờ nghe nói có giao tình gì với Lý gia cả.
*Ngự sử đại phu là chức quan tòng nhị phẩm thuộc Ngự sử đài dưới thời nhà Tống
Nội tình bên trong rắc rối phức tạp, liên hệ mật thiết, đoán chừng trong lòng mọi người đều hiểu rõ nên mới bị cái “Thi hội hoa” hấp dẫn đi.
Yến hội tan, mọi người hứng trí bừng bừng đi tham gia cái “Thi hội hoa” kia.
Nhân cơ hội đó Lý Hoài Úc đưa Vương Minh Viễn đến sảnh trong, thì thầm nói: “Đóa u lan” Minh Viễn huynh thích đã ở sương phòng, chỉ chờ người hái. Minh Viễn huynh đừng để giai nhân đợi lâu.”
Nói xong vỗ bả vai hắn rồi đuổi theo mọi người đến Vọng Xuân lâu.
Người hầu dẫn Vương Minh Viễn tới sương phòng ở hậu viện, đẩy cửa ra hành lễ: “Lam Thanh tiểu thư đang chờ ở bên trong, công tử mau vào đi.”
Ngọn đèn dầu đã tàn, thoáng như trong mộng.
Vương Minh Viễn như một đứa trẻ mới nếm thử tư vị tuổi mới lớn, hưng phấn, kích động và xen lẫn một chút bối rối.
Lam Thanh bên kia thì hoàn toàn ngược lại, đủ các loại suy nghĩ đan xen vào nhau, cố gắng kiềm chế, kiềm chế, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, nàng có hơi hoa mắt, hô hấp nhẹ đến mức không cảm giác được.
Đến khi Vương Minh Viễn đến gần tim nàng chợt đập mạnh. Một ly rượu được đưa tới trước mắt: “Tình cảm đậm sâu ta cùng hướng, đôi chén rượu ngon ta cùng say. Chẳng hay tiểu thư đây có bằng lòng uống rượu cùng ta hay không?”
Tình yêu bắt đầu từ mùa xuân, cá nước cùng nhau thân mật.
Đây là câu thơ hôm trước nàng đọc được.
Lam Thanh chần chờ rồi tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
Rất đắng, rất cay, rất chát… dư vị cũng không ngọt ngào tí nào cả.
Vì sao không giống với lần trước chứ?
Vương Minh Viễn nắm lấy tay nàng, nàng cũng không hề phản kháng, Vương Minh Viễn ôm nàng, nàng cũng không phản kháng.
Móng tay khảm sâu vào da thịt, xuyên qua lòng bàn tay.
Thắt lưng được tháo ra, một đôi tay xa lạ vuốt ve bờ vai…
“A…”
Một tiếng kêu sắc bén vang lên, ngay sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Người hầu ở bên ngoài hô hai tiếng: “Vương công tử? Vương công tử?”
Không ai trả lời.
Người hầu ngập ngừng mở cửa ra, nhìn vào khe cửa, vừa nhìn đã thấy nguy.
“Nhanh mời đại phu đến! Vương công tử! Vương công tử…”
Lam Thanh hoàn hồn, kéo người lên trên giường.
Vừa rồi lúc hắn chạm vào đùi mình, Lam Thanh nâng chân lên theo phản xạ, ai ngờ lại có thể làm hắn thành ra như vậy đâu. Mới đầu còn tưởng hắn giả vờ, nhưng nhìn biểu tình thì cũng không giống lắm.
____________
Vọng Xuân lâu, Lý Hoài Úc cáo từ với mọi người, nho nhã lễ độ, không chút hoang mang.
Vừa đi ra ngoài hắn ta liền thay đổi diện mạo, cả khuôn mặt lo lắng, dường như có thể nổ bất cứ lúc nào.
Quản gia chờ đã lâu, thấy hắn hồi phủ vội vàng tiến lên đón, bẩm báo: “Đã mời đại phu đến xem qua, nói là không có gì đáng ngại, dưỡng thương hai ngày là được. Bây giờ đang ở trong phòng…”
Vừa nói xong đã thấy người hầu dìu Vương công tử đi ra.
Lý Hoài Úc tiến đến hỏi thăm nhưng Vương công tử chỉ trả lời “không sao” một cách yếu ớt chứ không nói thêm gì cả.
Sau khi người đi rồi, sắc mặt hắn đen tới tận cùng.
“Người đâu?” Hai chữ như rít qua kẽ răng.
Quản gia không dám thở mạnh tự mình dẫn đường.
Cửa bị dùng sức đá văng, Lam Thanh còn chưa nhìn thấy rõ người tới đã bị ăn một cái tát, cả người té trên mặt đất.
“Đứng lên!”
Mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, Lam Thanh loạng choạng đứng lên lại bị túm lại tát cho hai cái.
Lần đầu tiên công tử tự tay đánh người, có thể thấy được là rất giận dữ.
Vừa buông lỏng tay người đã mềm nhũn mà ngã xuống đất.
“Chuyện này đã kinh động đến lão gia và phu nhân chưa?”
Quản gia: “Vẫn chưa, những người biết được đều đang ở đây.”
Trong lòng mọi người đều biết rõ mặt trái của bọn quan to hiển quý này đều là xấu xa, nhưng biết là một chuyện, xảy ra trước mặt mình lại là một chuyện khác.
Ở Mạc thành, Lý gia là nhà quan tiêu biểu, được biết đến là thư hương thế gia, loại sự tình thế này nếu truyền ra ngoài thì sẽ rất mất mặt.
Ngoài Lam Thanh còn có một vị đại phu già và hai người hầu trẻ tuổi.
Lý Hoài Úc không kiên nhẫn phất tay, quản gia hiểu ý, ngàn ân vạn tạ rồi lui ra ngoài.
Tức thì trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn làm động tác hướng bên ngoài đi ra, hai vị võ sĩ bước vào, giữ đầu người đó chém vài cái, trên mặt đất chỉ còn lại có ba thi thể… À không, còn có Lam Thanh nữa.
Nàng hoảng sợ đến không dám thở.
Rõ ràng mới vừa nãy người còn sống sờ sờ, lão già kia còn khuyên nhủ, an ủi nàng bằng vẻ mặt hiền từ, nào ngờ chớp mắt đã biến thành ba cỗ thi thể, ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không có đã vĩnh viễn mất đi sự sống. Không thể nhìn thấy người bản thân muốn gặp, không thể làm những gì bản thân muốn nữa…
Đáng sợ, thật đáng sợ…
“Nếu ngươi vô dụng thì cũng sẽ có kết cục như vậy.”
Lý Hoài Úc đá nàng: “Cút!”
Lam Thanh lấy lại tinh thần, bật dậy khỏi mặt đất và lao ra.
Nàng không nhớ rõ phương hướng, cũng không hề biết đường, nàng chỉ nhớ là mình đã nghiêng ngả lảo đảo đi tìm tiểu viện rất lâu. Nàng nóng nảy, loạng choạng như ruồi bọ không đầu, hoa mắt chóng mặt, bị té ngã lại đứng lên tiếp tục tìm đường.
Cách đó không xa là cửa hình tròn, ánh lửa màu cam, Lam Thanh giống như thấy cọng rơm cứu mạng, liều mạng chạy tới.
Hai người đứng chờ ở cửa đã lâu, Hương Hương đi lên đỡ nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lam Thanh vừa mở miệng đã nôn ra, nôn thốc nôn tháo toàn là nước chua.
Hương Hương chực khóc, vẫn chỉ biết hỏi câu kia: “Làm sao vậy? Đây là bị làm sao vậy?”
Đỡ người vào trong, thắp thêm hai ngọn đèn, vừa nhìn rõ ánh mắt lại ẩm ướt.
Hai bên mặt Lam Thanh sưng lên, in dấu năm ngón tay rõ ràng, khóe miệng cũng rách ra. Quần áo vừa bẩn lại vừa rách nát, hơn nữa chỗ khuỷu tay, đầu gối còn có máu rỉ ra.
Tiểu Vũ bưng nước vào rồi lui ra ngoài.
Hương Hương giúp nàng cởi quần áo, cẩn thận lau người rồi thay đồ. Nước mắt từ đầu tới cuối vẫn không ngớt, miệng vẫn lẩm bẩm câu hỏi kia: “Đây là bị làm sao vậy?”
Lam Thanh ôm nàng, hai người khóc tới rối tinh rối mù.
Nửa đêm, Tiểu Vũ tìm được thuốc ở đâu đó, bôi lên mặt và lòng bàn tay của Lam Thanh, phần còn lại trên người nàng thì giao cho Hương Hương.
Mãi đến nửa đêm nàng mới chợp mắt, một đêm ác mộng, Lam Thanh tỉnh tỉnh mê mê, không biết ngày mai sẽ như thế nào…..
Lý Hoài Úc đang yến tiệc ở sảnh trước, cả bàn này ai cũng quyền quý, có quan hệ nhiều đời với Lý gia, trong đó dĩ nhiên không thiếu Vương Minh Viễn.
Rượu quá ba tuần, lời a dua nịnh hót cũng nhiều hơn, một vài công tử nói đùa.
“Không tin được nữ tử mà Minh Viễn huynh ngưỡng mộ trong lòng lại bị Hoài Úc thu vào phủ, vẫn là Hoài Úc cao kế!”
Lý Hoài Úc lạnh nhạt trả lời: “Đâu có, nghe nói mỹ nhân mới vào nhà của thế huynh đây là hoa khôi đầu bảng của Hoa Nguyệt lâu! Vung tiền như rác, thế huynh ra tay quả nhiên mạnh mẽ!”
Mọi người đưa mắt tò mò: “Thật à? Người trong nhà đồng ý sao?”
“Nào có, nuôi bên ngoài thôi, ngươi còn không biết à, vị kia trong nhà hắn động một chút là ầm ĩ, đến nay hắn còn chưa qua bên phòng hoa khôi kia được đấy.”
“Nghe nói quốc sắc thiên hương, đẹp vô cùng!”
“Thế huynh diễm phúc sâu.”
_____________
Người đó bị quấy rầy đến phiền.
Lý Hoài Úc nâng chén với Vương Minh Viễn, hai người nhìn nhau cười rồi uống một hơi cạn sạch.
Đúng lúc này ngoài cửa hô lớn: “Lễ vật của Nhậm phủ đến”
Lễ vật đến nhưng người lại chưa đến.
Người nọ lại tiếp tục nói: “Muốn nói đẹp phải nói đến tam tiểu thư của Nhậm phủ, có thể làm cho hai vị huynh đệ đây của chúng ta đều để tâm.”
Mọi người: “Hơn nữa còn có nhị tiểu thư.”
“Nếu đúng vậy thì cũng đáng được xưng là tuyệt sắc.”
“Thật muốn nhìn một cái, trước đó cũng chưa nghe nói qua, Nhậm gia giấu cũng kỹ thật.”
Người nọ: “Sao Lý huynh không gọi người ra để mọi người chiêm ngưỡng cho đã mắt.”
Sắt mặt Vương Minh Viễn càng kém hơn.
Tất nhiên Lý Hoài Úc sẽ không cho Lam Thanh ra lúc này: “Chư vị thứ lỗi, từ nhỏ nàng đã được nuôi trong khuê phòng, không thể gặp người lạ. Đến đây cũng chỉ làm mất nhã hứng của chư vị. Hôm nay cao hứng, ta đã đặt chỗ ở Xuân lâu rồi, tối nay có thi hội hoa, lúc này đi là vừa vặn.”
Cái gọi là ‘Thi hội hoa’ chính là những kỹ nữ mới chân ướt chân ráo vào chốn thanh lâu phong nguyệt hay “Đêm đầu tiên”, người trả giá cao nhất sẽ được.
Lý Hoài Úc nháy mắt với người hầu ở dưới, tên này gật đầu rồi bước đi.
Mọi người đều nóng lòng muốn thử, người nọ còn muốn nhắc lần nữa nhưng lại bị bằng hữu bên cạnh ngăn lại, âm thầm lắc đầu.
Không có gì lạ khi Vương Minh Viễn vào triều làm quan, dù sao trong nhà hắn cũng đã có ý định này từ lâu rồi.
Cũng không có gì lạ khi Lý Hoài Úc vào triều làm quan, với xuất thân tiến sĩ thì đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Điều kì lạ là người tiến cử chức vụ Lễ Bộ thị lang cho Lý Hoài Úc là Ngự Sử đại phu* đương triều. Phải biết rằng Ngự Sử đại phu đương triều có giao hảo mấy đời với nhà họ Vương, nhiều thế hệ kết thông gia với nhau, không thể nói không thân. Thế nhưng chưa bao giờ nghe nói có giao tình gì với Lý gia cả.
*Ngự sử đại phu là chức quan tòng nhị phẩm thuộc Ngự sử đài dưới thời nhà Tống
Nội tình bên trong rắc rối phức tạp, liên hệ mật thiết, đoán chừng trong lòng mọi người đều hiểu rõ nên mới bị cái “Thi hội hoa” hấp dẫn đi.
Yến hội tan, mọi người hứng trí bừng bừng đi tham gia cái “Thi hội hoa” kia.
Nhân cơ hội đó Lý Hoài Úc đưa Vương Minh Viễn đến sảnh trong, thì thầm nói: “Đóa u lan” Minh Viễn huynh thích đã ở sương phòng, chỉ chờ người hái. Minh Viễn huynh đừng để giai nhân đợi lâu.”
Nói xong vỗ bả vai hắn rồi đuổi theo mọi người đến Vọng Xuân lâu.
Người hầu dẫn Vương Minh Viễn tới sương phòng ở hậu viện, đẩy cửa ra hành lễ: “Lam Thanh tiểu thư đang chờ ở bên trong, công tử mau vào đi.”
Ngọn đèn dầu đã tàn, thoáng như trong mộng.
Vương Minh Viễn như một đứa trẻ mới nếm thử tư vị tuổi mới lớn, hưng phấn, kích động và xen lẫn một chút bối rối.
Lam Thanh bên kia thì hoàn toàn ngược lại, đủ các loại suy nghĩ đan xen vào nhau, cố gắng kiềm chế, kiềm chế, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, nàng có hơi hoa mắt, hô hấp nhẹ đến mức không cảm giác được.
Đến khi Vương Minh Viễn đến gần tim nàng chợt đập mạnh. Một ly rượu được đưa tới trước mắt: “Tình cảm đậm sâu ta cùng hướng, đôi chén rượu ngon ta cùng say. Chẳng hay tiểu thư đây có bằng lòng uống rượu cùng ta hay không?”
Tình yêu bắt đầu từ mùa xuân, cá nước cùng nhau thân mật.
Đây là câu thơ hôm trước nàng đọc được.
Lam Thanh chần chờ rồi tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
Rất đắng, rất cay, rất chát… dư vị cũng không ngọt ngào tí nào cả.
Vì sao không giống với lần trước chứ?
Vương Minh Viễn nắm lấy tay nàng, nàng cũng không hề phản kháng, Vương Minh Viễn ôm nàng, nàng cũng không phản kháng.
Móng tay khảm sâu vào da thịt, xuyên qua lòng bàn tay.
Thắt lưng được tháo ra, một đôi tay xa lạ vuốt ve bờ vai…
“A…”
Một tiếng kêu sắc bén vang lên, ngay sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Người hầu ở bên ngoài hô hai tiếng: “Vương công tử? Vương công tử?”
Không ai trả lời.
Người hầu ngập ngừng mở cửa ra, nhìn vào khe cửa, vừa nhìn đã thấy nguy.
“Nhanh mời đại phu đến! Vương công tử! Vương công tử…”
Lam Thanh hoàn hồn, kéo người lên trên giường.
Vừa rồi lúc hắn chạm vào đùi mình, Lam Thanh nâng chân lên theo phản xạ, ai ngờ lại có thể làm hắn thành ra như vậy đâu. Mới đầu còn tưởng hắn giả vờ, nhưng nhìn biểu tình thì cũng không giống lắm.
____________
Vọng Xuân lâu, Lý Hoài Úc cáo từ với mọi người, nho nhã lễ độ, không chút hoang mang.
Vừa đi ra ngoài hắn ta liền thay đổi diện mạo, cả khuôn mặt lo lắng, dường như có thể nổ bất cứ lúc nào.
Quản gia chờ đã lâu, thấy hắn hồi phủ vội vàng tiến lên đón, bẩm báo: “Đã mời đại phu đến xem qua, nói là không có gì đáng ngại, dưỡng thương hai ngày là được. Bây giờ đang ở trong phòng…”
Vừa nói xong đã thấy người hầu dìu Vương công tử đi ra.
Lý Hoài Úc tiến đến hỏi thăm nhưng Vương công tử chỉ trả lời “không sao” một cách yếu ớt chứ không nói thêm gì cả.
Sau khi người đi rồi, sắc mặt hắn đen tới tận cùng.
“Người đâu?” Hai chữ như rít qua kẽ răng.
Quản gia không dám thở mạnh tự mình dẫn đường.
Cửa bị dùng sức đá văng, Lam Thanh còn chưa nhìn thấy rõ người tới đã bị ăn một cái tát, cả người té trên mặt đất.
“Đứng lên!”
Mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, Lam Thanh loạng choạng đứng lên lại bị túm lại tát cho hai cái.
Lần đầu tiên công tử tự tay đánh người, có thể thấy được là rất giận dữ.
Vừa buông lỏng tay người đã mềm nhũn mà ngã xuống đất.
“Chuyện này đã kinh động đến lão gia và phu nhân chưa?”
Quản gia: “Vẫn chưa, những người biết được đều đang ở đây.”
Trong lòng mọi người đều biết rõ mặt trái của bọn quan to hiển quý này đều là xấu xa, nhưng biết là một chuyện, xảy ra trước mặt mình lại là một chuyện khác.
Ở Mạc thành, Lý gia là nhà quan tiêu biểu, được biết đến là thư hương thế gia, loại sự tình thế này nếu truyền ra ngoài thì sẽ rất mất mặt.
Ngoài Lam Thanh còn có một vị đại phu già và hai người hầu trẻ tuổi.
Lý Hoài Úc không kiên nhẫn phất tay, quản gia hiểu ý, ngàn ân vạn tạ rồi lui ra ngoài.
Tức thì trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn làm động tác hướng bên ngoài đi ra, hai vị võ sĩ bước vào, giữ đầu người đó chém vài cái, trên mặt đất chỉ còn lại có ba thi thể… À không, còn có Lam Thanh nữa.
Nàng hoảng sợ đến không dám thở.
Rõ ràng mới vừa nãy người còn sống sờ sờ, lão già kia còn khuyên nhủ, an ủi nàng bằng vẻ mặt hiền từ, nào ngờ chớp mắt đã biến thành ba cỗ thi thể, ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không có đã vĩnh viễn mất đi sự sống. Không thể nhìn thấy người bản thân muốn gặp, không thể làm những gì bản thân muốn nữa…
Đáng sợ, thật đáng sợ…
“Nếu ngươi vô dụng thì cũng sẽ có kết cục như vậy.”
Lý Hoài Úc đá nàng: “Cút!”
Lam Thanh lấy lại tinh thần, bật dậy khỏi mặt đất và lao ra.
Nàng không nhớ rõ phương hướng, cũng không hề biết đường, nàng chỉ nhớ là mình đã nghiêng ngả lảo đảo đi tìm tiểu viện rất lâu. Nàng nóng nảy, loạng choạng như ruồi bọ không đầu, hoa mắt chóng mặt, bị té ngã lại đứng lên tiếp tục tìm đường.
Cách đó không xa là cửa hình tròn, ánh lửa màu cam, Lam Thanh giống như thấy cọng rơm cứu mạng, liều mạng chạy tới.
Hai người đứng chờ ở cửa đã lâu, Hương Hương đi lên đỡ nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lam Thanh vừa mở miệng đã nôn ra, nôn thốc nôn tháo toàn là nước chua.
Hương Hương chực khóc, vẫn chỉ biết hỏi câu kia: “Làm sao vậy? Đây là bị làm sao vậy?”
Đỡ người vào trong, thắp thêm hai ngọn đèn, vừa nhìn rõ ánh mắt lại ẩm ướt.
Hai bên mặt Lam Thanh sưng lên, in dấu năm ngón tay rõ ràng, khóe miệng cũng rách ra. Quần áo vừa bẩn lại vừa rách nát, hơn nữa chỗ khuỷu tay, đầu gối còn có máu rỉ ra.
Tiểu Vũ bưng nước vào rồi lui ra ngoài.
Hương Hương giúp nàng cởi quần áo, cẩn thận lau người rồi thay đồ. Nước mắt từ đầu tới cuối vẫn không ngớt, miệng vẫn lẩm bẩm câu hỏi kia: “Đây là bị làm sao vậy?”
Lam Thanh ôm nàng, hai người khóc tới rối tinh rối mù.
Nửa đêm, Tiểu Vũ tìm được thuốc ở đâu đó, bôi lên mặt và lòng bàn tay của Lam Thanh, phần còn lại trên người nàng thì giao cho Hương Hương.
Mãi đến nửa đêm nàng mới chợp mắt, một đêm ác mộng, Lam Thanh tỉnh tỉnh mê mê, không biết ngày mai sẽ như thế nào…..
Bình luận truyện