Chương 43
Chương 43
Edit: Malbec
Úy Lam vô cùng kinh ngạc với lời nói đột ngột của Nguyễn Khiêm, nhưng cô nhìn dáng vẻ nở nụ cười của người đàn ông đối diện thì nhanh chóng hiểu rõ ý đồ chân chính của hắn, ngược lại không quá khẩn trương.
Vẻ mặt Cát thúc kinh ngạc, hỏi: “Đại thiếu gia, cậu biết Úy tiểu thư?”
“Nhìn quen mắt, có lẽ trước đây đã từng gặp qua không chừng.” Nguyễn Khiêm đánh giá Úy Lam ở đối diện, chân dài eo nhỏ, dáng dấp xinh đẹp không sao tả xiết, đặc biệt là làn da trắng nõn mịn màng lộ bên ngoài, thật khiến người ta muốn đưa tay "kiểm tra" một tý.
Cho nên mới nói sở thích của hai cha con khá giống nhau.
Nguyễn Khôn thích con gái Giang Nam, Nguyễn Khiêm cũng có sở thích giống ông ta.
Không thể không nói, khuôn mặt dáng người Úy Lam, tất cả đều hợp khẩu vị của hắn.
Cát thúc liếc mắt nhìn hắn, giờ mới hiểu được hoa hoa công tử này có ý gì.
Nguyễn lão đại có ba đứa con trai, Nguyễn Khiêm này không chỉ là trưởng tử mà còn là do vợ cả sinh. Cuối cùng lại bị đứa con riêng Phật Vực cưỡi trên đầu.
Hôm nay nhìn thấy, thì ra chuyện gì cũng có cái lý của nó.
Nguyễn Khiêm nhìn Úy Lam, lại mở miệng mời: “Nếu như Úy tiểu thư không bận thì không bằng xuống sòng bạc dưới lầu giải trí cùng tôi, trong nước cô chắc là không có. Hơn nữa biểu diễn ở nơi này cũng rất thú vị.”
Úy Lam nhìn thoáng qua hắn, mở miệng nói: “Trước đó tôi đã chơi vài ván, quả thật không tệ. Chỉ là trị an nơi này dường như không được tốt cho lắm.” Nói xong, cô liếc mắt nhìn về phía Cát thúc.
Dĩ nhiên là khiển trách.
Diễn trò thì phải diễn cho tròn vai, chuyện tối ngày hôm qua Úy Lam sẽ không quên.
Ai ngờ Cát thúc còn chưa nói chuyện, Nguyễn Khiêm lại nhướng mày, có phần kinh ngạc nói: “Tối hôm qua Úy tiểu thư ở đây? Vậy hẳn là tôi nên bồi tội với cô mới phải, ngày hôm qua bên chỗ tôi xảy ra chút hỗn loạn nho nhỏ, không ngờ đã quấy rầy đến cô.”
Nguyễn Khiêm gióng trống khua chiêng bắt người trong khách sạn, căn bản không cần sợ nữa.
Tuy nơi này là của Lý Cát nhưng hắn là đại thiếu gia Nguyễn gia, ai dám không cho hắn mặt mũi.
Úy Lam hơi sửng sốt, lần này thực sự quan sát hắn tỉ mỉ một phen. Dáng người Nguyễn Khiêm cao gầy, da trắng bệch, mặc một thân quần áo hưu nhàn, mắt hắn tuy lớn nhưng lúc này dưới mắt lại có quầng thâm, dáng vẻ không có tinh thần, miễn cưỡng có thể xem là một cái túi da khá ổn.
Uý Lam có để ý lúc Lý Cát vừa mới đi đến cùng hắn.
Lý Cát đi chậm ở phía sau hắn một chút.
Người này tuổi còn trẻ lại được Lý Cát đối xử như thế, đoán chừng thân phận không thấp. Mà thân phận như vậy thông thường là đến từ năng lực của cha hắn.
Con ngươi cô hơi co lại, khẽ gật đầu: “Ngài khách khí rồi.”
"Cái gì mà ngài với không ngài, anh là Nguyễn Khiêm, cha mẹ anh cũng đều là người Trung Quốc, chỉ là anh từ nhỏ sinh ra ở Việt Nam.” Nguyễn Khiêm nháy mắt với Úy Lam, vô cùng hứng thú hỏi: “Em ở đâu ở Trung Quốc? Giang Nam sao?”
Hắn nóipl không lớn không nhỏ: “Làn da thật là đẹp.”
Loại người cư xử ngả ngớn thế này với cô gái lần đầu gặp mặt chính là tính cách điển hình của công tử ăn chơi.
Là một bác sĩ tâm lý, đối với loại người nông cạn như Nguyễn Khiêm, cô thậm chí không cần quá nhiều tin tức đã có thể phác họa hành trình trưởng thành của người này.
Thân là người thừa kế, từ nhỏ hắn đã nhận được muôn vàn sự cưng chiều mà lớn lên. Đương nhiên, loại cưng chiều này hơn nửa là vật chất chứ cũng chẳng có quá nhiều người thân thiết làm bạn. Sau khi lớn lên, ngước nhìn vinh quang của bậc bề trên, có dã tâm lớn nhưng lại không đủ năng lực mạnh mẽ để chống đỡ. Thường là kẻ vô tích sự…
Nguyễn Khiêm thấy Úy Lam nhìn hắn nhưng lại không biết nửa cuộc đời trước đây của mình bị cô gái trước mặt này nhìn thấu hết.
Cũng may Cát thúc không có ý định để bọn họ tiếp xúc quá nhiều, tên Nguyễn Khiêm này quá nguy hiểm.
Dù sao Úy Lam cũng là khách hàng lớn của gã, sau này nếu gã còn muốn lăn lộn ở Bắc Kinh thì không thể đắc tội cô gái này.
Lý Cát cười nói: “Úy tiểu thư, chuyện tối hôm qua quả thật là chúng tôi không đúng, khiến thuộc hạ quấy rầy đến yên tĩnh của cô. Như vậy đi, cô cứ chơi ở khách sạn thêm vài tiếng nữa, chơi thoải mái, ghi vào sổ của tôi.”
Úy Lam lắc đầu.
Cô nói: “Sau khi thỏa thuận ổn thỏa bên này tôi phải lập tức trở về. Cho nên mong rằng Cát thúc ông dành chút thời gian quyết định chuyện của chúng ta, tôi cũng có thể trở về sớm một chút.”
Lý Cát hơi kinh ngạc: “Muốn về sớm như thế à?”
Nguyễn Khiêm cau mày đứng một bên, quả nhiên cũng mất hứng.
Thêd nhưng Úy Lam không có ý định giao thiệp với bọn họ nữa, nói hai câu liền rời khỏi với Tần Lục Trác.
Sau khi cô đi, Nguyễn Khiêm đứng tại chỗ đánh giá bóng lưng cô từ phía sau, cô mặc áo sơ mi trắng và quần jean, trang phục đơn giản lại đặc biệt tôn lên dáng người, nhất là quần jean thắt lưng cao dường như kéo đôi chân dài của cô ra vô tận.
Đôi chân này, nếu như ở trên giường…
Nguyễn Khiêm trông mà thèm.
Một lát sau, đám người đã đi khuất hoàn toàn thì hắn mới thất vọng nói với Lý Cát: “Cát thúc, ông cũng thật không có nghĩa khí, lúc nãy sao ông không giữ người lại?”
Lý Cát nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của hắn lúc này mà đáy lòng muốn nổi nóng.
Gã nói: “Đại thiếu gia, ngài qua đây là để làm chuyện đứng đắn, sao có thể lãng phí thời gian vào mấy chuyện này. Muốn phụ nữ thì quay lại Cát thúc tìm cho cậu hai em, dạng gì mà không có.”
“Nhưng tôi chỉ thích kiểu như vậy.”
Nguyễn Khiêm hất cằm nhìn về hướng Úy Lam vừa rời khỏi.
Cát thúc bất đắc dĩ.
Trái lại, Nguyễn Khiêm không buông tha: "Ông giúp tôi một chút chứ.”
Cát thúc trừng mắt:“Chuyện này tôi làm sao giúp cậu được?”
Nguyễn Khiêm cười to, nhíu mày nhìn gã, nhẹ giọng nói: “Hạ chút thuốc, còn không phải ngoan ngoãn bò lên giường của tôi sao.”
Cát thúc nghe được lời này thì huyệt thái dương không khỏi giựt một cái, nhanh chóng xua tay nói: “Đại thiếu gia, thật sự không phải tôi không muốn giúp cậu. Trước tiên không nói đến cô gái này là khách của tôi, người ta nhìn mặt mũi của tôi đến đây xem hàng. Hơn nữa, sau này tôi còn muốn tiếp tục qua lại giữa Trung Quốc và Việt Nam, nếu chuyện này truyền ra, chẳng phải là không còn ai dám làm ăn với tôi sao.”
Nguyễn Khiêm ngay lập tức không vui, tức giận trừng gã, nói: "Chỉ có chút chuyện nhỏ như thế, Cát thúc, ông không phải là không cho cho tôi mặt mũi đấy chứ?”
Lý Cát thật sự không thể nói chuyện được với với cái loại đầu óc nóng vội này.
Bây giờ gã mới bắt đầu hối hận vì đã trêu chọc đến kẻ như thế này, nếu không phải món đồ chơi kia đưa tới lợi ích đủ lớn thì làm sao gã có thể mạo hiểm đắc tội Tam gia, tiếp xúc với cái tên ngu ngốc này.
Bên này Nguyễn Khiêm còn đang dây dưa với Lý Cát, Tần Lục Trác trở về biệt thự không khỏi cau mày.
Anh kéo Úy Lam lên lầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật ra đồ họ mang tới không tính là nhiều, quan trọng nhất là thiết bị theo dõi mà Tiếu Hàn đưa cho họ. Bất quá hôm nay Tần Lục Trác đã thừa dịp bọn A Thanh không chú ý, đặt một thiết bị lần theo dấu vết cố định giấu kín trong một rương gỗ đựng ngà voi.
Ngà voi và ma túy không giống nhau, nếu như hôm nay bọn chúng vận chuyển ma túy thì tất nhiên sẽ không thả lỏng đề phòng như thế.
Nhưng vì bây giờ bọn chúng chỉ buôn lậu ngà voi, nghĩ rằng dù có bị bắt lại cũng không giống ma túy liên quan đến tính mạng. Thế nên mới khiến cho Tần Lục Trác có cơ hội đắc thủ.
Hiện tại Tiếu Hàn có lẽ đã xác định được vị trí cái rương này.
Chỉ cần lượng ngà voi này thật sự kèm theo ma túy, như vậy đến lúc đó nhất định có thể một lưới bắt hết bọn chúng.
Úy Lam thấy anh thu dọn đồ đạc bèn thấp giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta phải đi sao?”
Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn cô: “Người vừa nãy là Nguyễn Khiêm.”
Úy Lam gật đầu, cô biết, bởi vì cái tên công tử ăn chơi kia đã tự giới thiệu. Cô nhìn sắc mặt Tần Lục Trác, hiểu ra chuyện này không đơn giản: “Nhưng hắn không nhận ra anh.”
Tần Lục Trác nở nụ cười trào phúng: “Đó là vì thời điểm anh bắt cha hắn, hắn còn chưa mọc lông sạch sẽ đâu.”
Nguyễn Khôn ở Việt Nam cũng được xem là một nhân vật xưng bá một phương, thế nhưng lại nuôi dưỡng đứa con thành một cái bao cỏ như thế này. Anh đã thấy cái tên Nguyễn Khiêm này vô số lần trên hồ sơ, ngay cả cảnh sát nằm vùng cũng đã nói, tuy rằng trên bề nổi hắn ta là người thừa kế tập đoàn Nguyễn thị nhưng là một kẻ kiêu căng ngạo mạn, không có bản lĩnh gì, nếu không phải do có cha ruột hắn nâng đỡ, chỉ sợ những nguyên lão trong tập đoàn kia có ý định muốn giết chết hắn không ít.
Trong đầu Úy Lam nhanh chóng chắt lọc tin tức này.
Cô khiếp sợ nhìn anh: “Kẻ treo giải thưởng một triệu để bắt anh chính là hắn sao?”
Tần Lục Trác liếm khóe miệng: “Đây là một tên phế vật, nắm quyền bây giờ là em trai hắn, biệt hiệu Phật Vực, tên khai sinh không ai biết. Rất thần bí, là người đột nhiên nổi lên sau khi Nguyễn Khôn chết.”
Dễ nhận thấy Nguyễn Khiêm này quả thật là một kẻ phế vật vì Phật Vực đã tìm ra cảnh sát phụ trách năm đó.
Còn hắn ta ngay cả mặt Tần Lục Trác cũng không nhận ra.
Cũng may hắn ta là một tên vô dụng.
Úy Lam nhận lấy đồ đạc trong tay Tần Lục Trác, cầm quần áo nhanh chóng thu dọn sắp xếp ổn thỏa. Khi cô xếp đồ, Tần Lục Trác nhếch mép đứng cạnh cô nhìn, cho đến khi cô đóng va li lại, Tần Lục Trác nửa quỳ xuống, đè va li, nhìn cô.
Không ngờ Úy Lam lại trực tiếp nghiêng người qua hôn lên môi anh.
“Vệ sĩ Tần, anh đã nói là sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Giọng nói cô rất mềm mại.
Chỉ cần còn sống là còn khả năng bảo vệ.
Cũng may bọn họ biết nếu mình rời khỏi quá nhanh thì không chừng sẽ bứt dây động rừng. Cho nên Úy Lam trực tiếp gọi điện cho A Thanh, nói cho hắn biết giao dịch thế nào.
A Thanh: “Úy tiểu thư, Cát thúc nói chuyện này không thể nóng vội…”
“Không nóng vội là các người nói. Tôi đã chậm trễ ở chỗ này hai ngày, tôi mua vé máy bay ngày mai trở về Bắc Kinh, đêm nay phải trở về Bằng Tường.”
Lúc này, mặt trời bên ngoài đã soi sáng rực rỡ, ở chỗ bọn họ đang là sáng sớm.
Sau khi xem ngà voi xong, bây giờ mới là buổi trưa, ăn trưa xong trở lại Bằng Tường, quả thật sẽ kịp.
A Thanh vừa nghe vậy, nhanh chóng gọi điện thoại cho Cát thúc.
Lúc này Cát thúc đang bàn chuyện với Nguyễn Khiêm, sau khi nhận điện thoại liền đứng dậy đi ra ngoài. Nguyễn Khiêm liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ của mình, tên vệ sĩ đi đến, cách cánh cửa nghe trộm điện thoại của Cát thúc.
Không lâu sau Cát thúc trở về.
Sau khi hai người bàn chuyện ổn thỏa, Cát thúc mang người rời đi.
Vệ sĩ khom lưng, thấp giọng nói: “Đại thiếu gia, tôi vừa nghe được Cát thúc nói sau khi ăn trưa xong liền sắp xếp cho Úy tiểu thư buổi chiều rời khỏi khách sạn trở về Bằng Tường.”
“Con mẹ nó, lão già này…”
Nguyễn Khiêm nhớ lại Cát thúc trước đó cứ từ chối mãi, trực tiếp mắng ra tiếng.
Kết quả, con ngươi hắn đảo một vòng, hỏi: “Giữa trưa bọn họ còn ăn ở khách sạn?”
Úy Lam và Tần Lục Trác quả thật dùng bữa ở khách sạn, cô từ chối đề nghị ăn cơm của Cát thúc. Tuy nhiên dường như Cát thúc cũng không bắt ép, chỉ để A Thanh qua nói cho cô cách thức giao dịch.
Lúc bọn họ ăn cơm được một nửa thì một người mặc quần áo phục vụ của khách sạn bưng một chai rượu vang đỏ đi đến.
“Hai vị, đây là rượu vang đỏ Cát thúc tặng cho Úy tiểu thư, xin mời thưởng thức.”
Úy Lam gật đầu, nói tiếng cảm ơn.
Tần Lục Trác đối diện đưa hắn một tờ tiền, người này trực tiếp đưa một tay qua nhận, đặt rượu vang đỏ trên bàn họ, mỉm cười nói: “Tôi mở giúp hai người.”
Nói xong, người phục vụ mở nắp rượu vang ra, rót từng chút một vào ly đế cao trước mặt họ.
Tần Lục Trác giơ ly rượu lên, hướng về Úy Lam phía đối diện: “Chúc mừng cho lần mua bán thuận lợi này.”
Dáng vẻ anh nâng ly rượu vừa ưu nhã lại dịu dàng.
Đôi mắt đen nhánh còn sáng hơn bầu trời sao, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Úy Lam khẽ cười, nâng ly lên, khẽ nhấp một miếng.
Cuối cùng người phục vụ này cũng rời khỏi.
Buổi chiều, A Thanh phái người đến đón bọn họ, sau khi Úy Lam và Tần Lục Trác lên xe, tài xế chậm chạp mãi không lái xe, chỉ một mực cúi đầu xem điện thoại.
Đến khi tài xế nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt Tần Lục Trác vẫn không thay đổi.
Úy Lam ngồi sau lại nhận được một tin nhắn ngắn.
“Giả vờ té xỉu.”
Sau 5 phút, tài xế hài lòng nhìn hai người phía sau đều mơ màng ngủ, gọi điện cho người bên kia.
Lúc cửa xe bị mở ra lần thứ hai, một giọng nói có phần đắc ý vang lên: “Còn không phải là bị ông đây thu vào tay sao, lão già đó còn giả bộ với tao.”
Nguyễn Khiêm khom lưng, đang muốn ôm lấy Úy Lam.
Ai ngờ cánh tay hắn bị người giữ lại, khi hắn ngẩng đầu thì thấy người đàn ông vốn bất tỉnh bên cạnh lại đang lạnh lùng nhìn hắn, sau đó hắn hét thảm một tiếng.
Một quyền này của Tần Lục Trác đánh vào sống mũi hắn.
Máu mũi văng tung tóe.
Nguyễn Khiêm che mặt thế nhưng lại bị Tần Lục Trác nắm lấy cánh tay rất chắc chắn, vốn không thể giãy dụa được. Hắn đang muốn cử động thì cảm giác thấy trên cổ mát lạnh, giọng nói lạnh lẽo hơn dao vang lên: “Ngoan ngoãn đi, bằng không dao của tao thật sự không có mắt.”
Vệ sĩ bên ngoài căn bản không kịp phản ứng.
Bởi vì Nguyễn Khiêm muốn đích thân ôm Úy Lam xuống xe, kết quả ngược lại bị người ta chế trụ trong phút chốc.
Vệ sĩ bên ngoài đưa tay móc súng nhắm vào bên trong xe.
Tần Lục Trác không chút khẩn trương, trái lại lấy dao đẩy hai cái trên cổ hắn, cười nhạt: “Mày muốn để tao và thuộc hạ mày so tài sao, để xem súng của nó chuẩn hơn hay là dao của tao nhanh hơn?”
A, Nguyễn Khiêm lại hét thảm một tiếng.
Hắn lập tức rống to: “Lùi ra phía sau, lùi ra phía sau cho tao, lùi ra.”
Tần Lục Trác nhìn về phía Úy Lam bên cạnh, thấp giọng nói: “Anh nhớ kỹ năng lái xe của em cũng không tệ lắm.”
Úy Lam gật đầu.
“Cô gái thông minh, chúng ta về nhà thôi nào.”
Bình luận truyện