Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!
Chương 6: Vả Mặt Công Chúa Vong Quốc (6)
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Beta: Há Cảo
Banner: Tình - DHH_Team
- --------- ❤----------
Không nói đến đám người Hạ Nhiên nhìn đến phát ngốc, chúng địch nhân bị "hố" lại càng trợn tròn mắt.
Mặt đất nguyên bản vẫn đang tốt đẹp sao lại đột nhiên sụp đổ rồi?
Lại vừa đúng lúc khiến ngựa của bọn hắn bị vùi trong hố luôn!
Vì sao thời điểm đám người Bạch Diệu đi qua lại chẳng có chuyện gì?
Chẳng lẽ nơi này còn có nhóm người thứ ba mai phục, mục đích là tới cứu Bạch Diệu!
Nghĩ đến đây, không khí đánh đánh giết giết lập tức ngưng trệ. Một sự kinh nghi* bắt đầu tỏa ra bao trùm cả bầu không khí.
[*] Kinh nghi: ngạc nhiên, nghi ngờ
Nhóm người quân địch ai nấy đều dựng đứng lông tơ, vẻ mặt cảnh giác nhìn khắp bốn phía, trong mắt bất giác mang theo sự sợ hãi.
Mà đám người Hạ Nhiên sau khi nghĩ đến khả năng đó cũng tích cực dò xét khắp nơi, ánh mắt nhen nhóm một tia hy vọng, theo bản năng tìm đường sống.
Đáng tiếc, nhìn đi nhìn lại, ngoại trừ gió thổi cỏ lay và âm thanh ngựa phun khí, tất cả đều bình thường!
Sau một hồi lặng im, nam nhân bị ngã trên mặt đất phẫn hận đấm mạnh xuống đất, tức giận quát ầm lên, "Chẳng qua là trùng hợp! Thất thần cái gì? Lập tức ra tay cho ta, giết Bạch Diệu!"
"Rõ!" Quân địch ầm ầm đáp.
Cả đám một lần nữa kẹp chặt bụng ngựa, giơ cao bội đao*, rống một tiếng, hung mãnh lao về phía đám người Bạch Diệu chém giết.
[*] Bội đao: đao tùy thân, tức là đao luôn mang theo bên người để phòng thân
"Chạy mau!"
Phát hiện không có viện quân, Hạ Nhiên vốn mang tâm trạng mong đợi là đội hộ vệ tới liền tuyệt vọng. Biết vậy hắn đã không ngu ngốc đứng đó chờ địch nhân tới chém.
Đối phương vừa giết tới nơi, mấy người liền thúc giục ngựa, liều mạng che chở Bạch Diệu chạy lên trước.
Nhưng mà, đợi tới khi bọn hắn vừa chạy xa hơn trăm mét, chỉ nghe——
"Phanh! Rầm!"
Tiếng vang kịch liệt làm ngựa kinh sợ, bất an hí vang, vó trước tung cao, thiếu chút nữa hất văng đám người Hạ Nhiên.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Ngay sau đó, mặt đất kịch liệt rung chuyển, khiến người ta có cảm giác long trời lở đất vậy.
"A a a!"
Tiếng kêu sợ hãi thảm thiết không ngừng vang lên phía sau cùng với âm thanh rên rỉ của ngựa.
Đám người Bạch Diệu trấn an ngựa xong liền dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Ngay cả Bạch Diệu trầm ổn như núi, dù đối mặt với nguy cơ ám sát mặt vẫn không đổi sắc nhưng khi nhìn đến cảnh tượng phía sau cũng phải nhướng mày, lộ ra thần sắc kinh nghi.
Chỉ thấy con đường trước mặt xuất hiện một cái hố lớn, rộng chừng hai trượng*, khiến người tới xem nhìn không thấy đáy, có lẽ cũng sâu tới hai trượng.
[*] Trượng: đơn vị đo lường thời xưa có nguồn gốc từ Trung Quốc. 1 trượng = 4m. (Nguồn: Wikipedia)
Mà quân địch, một nửa bị chôn vùi trong hố, một nửa còn lại, may mắn hơn, bởi vì khoảng cách khá xa mà an toàn tránh thoát.
Nhưng dù vậy, toàn bộ chiến mã của bọn chúng đều bị dọa đến mức quỳ xuống, cho dù chúng có quất thế nào cũng không đứng dậy.
Bất luận thế nào, bọn chúng chắc chắn bị phế rồi.
"Tướng quân, đây là..." Một màn trước mắt khiến phó tướng Tôn Thiên sợ đến ngây người, nhất thời không nói nên lời.
Chẳng lẽ thật sự là trời giúp họ?!
Nếu không tại sao đột nhiên trời sụp đất lún, khiến quân địch lâm vào cảnh nguy nan, còn bọn họ lại có thể chạy thoát.
"Tướng quân, nhất định là bởi vì ngài quá tốt! Cho nên ngay cả thần tiên trên trời cũng giúp đỡ chúng ta!"
"Nhìn xem, quân địch phía đối diện đều bị dọa đến tè cả ra quần rồi."
"Ha ha ha! Bà nội nó, lão tử còn tưởng lần này chết chắc rồi, không nghĩ tới lại có chuyện như thế này xảy ra. Trời không diệt ta a."
.....
Phía sau Bạch Diệu, người người vui vẻ cười nói, bởi vì kích động, nhất thời người một lời, ta một câu, cái gì cũng nói.
Hơn nữa, đối với bọn họ, cái hố to như vậy, không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Cho nên bọn họ căn bản không tìm được lí do hợp lí để giải thích, chỉ có thể suy đoán dưới góc độ thần thánh, là do lực lượng kì lạ của thần mà ra.
"Tướng quân, chúng ta mau đi thôi." Hưng phấn qua đi, phó tướng Tôn Thiên liền thúc giục.
Suy cho cùng nơi này vốn không an toàn, tùy thời đều có thể xuất hiện thêm quân địch.
Bạch Diệu không để ý đến hắn, âm thầm vận nội lực, ánh mắt thâm thúy quan sát bốn phía. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại ở một bụi cỏ, thần sắc thâm trầm, nhìn chằm chằm vào đó, khiến mọi người không hiểu rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, hắn thúc ngựa đi tới, tay phải nắm chặt trường thương, vung lên, đâm về phía bụi cỏ.
"Loảng xoảng! Keng!"
Trường thương bị chặn giữa chừng, ngay sau đó, một thân ảnh từ trong bụi cỏ lăn ra, dần dần hiện rõ.
Bạch Diệu ngừng lại động tác múa thương trên tay, mày nhíu chặt, nhìn về phía thân ảnh kia, bất ngờ bắt gặp một đôi mắt trong veo như nước.
Đôi mắt ấy, sạch sẽ như vậy, lạnh lùng như vậy, không chứa bất kỳ một tình cảm nào, cũng không có lấy một tia tạp dục. Trong trẻo. Lạnh lẽo. Tựa như một dòng nước lạnh băng có thể gột rửa tâm hồn ngươi, đồng thời cũng lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Đôi mắt đặc biệt như vậy, chỉ cần liếc qua một lần, liền không thể quên.
Chỉ là, trong nháy mắt, chủ nhân của đôi mắt ấy chớp chớp mắt, vẫn trong trẻo như cũ, lại in thêm ảnh ngược của vật, dường như nhiễm thêm một tầng sương mù, khiến người nhìn vào càng khó có thể nhìn thấu.
Ánh mắt Bạch Diệu lóe lên, trầm giọng hỏi, "Ngươi là ai?"
"Hạ Lương, đội thị vệ Hỏa Diệu, tới cứu ngươi cùng đại ca." Hạ Lương bò dậy, trả lời, giọng nói có phần quạnh quẽ.
Trong lòng cô sinh ra chút ảo não, cũng không chú ý đến giọng điệu của bản thân. Cô không những không tôn hắn một tiếng tướng quân, ngay cả giọng nói cũng không có kính ý, càng không có sự sùng bái cuồng nhiệt.
Cô như vậy khiến Bạch Diệu hoàn toàn có lý do hoài nghi lời cô nói không phải sự thật.
Chẳng qua lúc này Hạ Lương đang nghĩ, lên sân khấu* như thế này, không nằm trong kế hoạch của cô.
[*] "Lên sân khấu": cái này hơi khó nói -...- ý là hình thức xuất hiện của bản thân trước mặt một ai đó.
Vốn dĩ cô có một kế hoạch tinh vi, tuyệt diệu, có thể khiến cô lên sân khấu một cách chấn động, khiến Bạch Diệu khắc sâu ấn tượng về cô, cũng sẽ thuận tiện lưu lại bên người hắn.
Nhưng cô lại đánh giá sai năng lực nhìn thấu nhạy bén của hắn, cứ ngỡ đã che dấu thực lực hoàn hảo, lại không ngờ hắn vẫn phát hiện ra cô.
Bất quá, việc đã đến nước này, Hạ Lương chỉ có thể tiếp thu hiện thực.
Đúng lúc này, cô nghe được 9957 nhắc nhở, "Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, 8%". Khi đó, cô mới cảm thấy được an ủi đôi chút.
Điều này cho thấy mục đích tiếp cận Bạch Diệu của cô, thành công!
Ánh mắt thâm thúy của Bạch Diệu nhìn chằm chằm vào cô, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, xem kỹ, hoài nghi, và cả... sát ý.
Mà Hạ Lương cũng nhìn thẳng vào hắn, không né tránh, ngay cả khi cảm nhận được sát ý của hắn cũng không hề co rúm sợ hãi, thần sắc thanh lãnh, thản nhiên nói:
"Tướng quân, ta vô hại với ngươi. Hơn nữa, ta so với bất kỳ ai trên đời này càng để ý đến sinh mệnh và hạnh phúc của ngươi."
9957: "..."
Thì ra Lương Lương cũng sẽ nói "lời âu yếm".
Bạch Diệu: "..."
Sinh mệnh của hắn, cái này có thể hiểu.
Nhưng, hạnh phúc của hắn?!
Ánh mắt Bạch Diệu lóe lên, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt hắn bày tỏ bản thân để ý đến hạnh phúc của hắn.
Nhưng lời nói này, lại phát ra từ một thân thể gầy yếu, lớn lên có thể miễn cưỡng coi là một nữ thị vệ.
Chẳng qua, khi nàng nói ra lời này, ánh mắt trong suốt, ngữ khí nghiêm túc chưa từng có.
Ánh mắt trong suốt ấy khiến ngươi tưởng như có thể nhìn thẳng vào đáy lòng nàng, biết một câu này của nàng là phát ra từ tận tâm can, không có một chút giả dối.
Mà ngữ khí nghiêm túc không nghi ngờ ấy, tựa như đốt lên trong lòng ngươi một ngọn lửa, sưởi ấm trái tim ngươi.
"Tiểu, tiểu muội! Trời ạ! Sao muội lại ở đây?" Hạ Nhiên ngạc nhiên hô lên, đánh vỡ luồng giao phong mờ ám giữa hai người. Mà khí tức mờ ám nguyên bản đã đình trệ, lại một lần nữa được gợi lên.
-1.7.2018-
Editor: Hi.-. I"m Sênh Ca, từ nay về sau chính thức hợp tác giúp đỡ nàng Há Cảo edit bộ này. Kinh nghiệm cũng ít, mong có sự đóng góp ý kiến.
Há Cảo: Cho tràng pháo tay chào mừng bạn Sênh Ca (@WheelOfFortuneXVII) nào các bạn (ꈍᴗꈍ)
À, chào tháng 7 cả nhà ٩◔‿◔۶
Beta: Há Cảo
Banner: Tình - DHH_Team
- --------- ❤----------
Không nói đến đám người Hạ Nhiên nhìn đến phát ngốc, chúng địch nhân bị "hố" lại càng trợn tròn mắt.
Mặt đất nguyên bản vẫn đang tốt đẹp sao lại đột nhiên sụp đổ rồi?
Lại vừa đúng lúc khiến ngựa của bọn hắn bị vùi trong hố luôn!
Vì sao thời điểm đám người Bạch Diệu đi qua lại chẳng có chuyện gì?
Chẳng lẽ nơi này còn có nhóm người thứ ba mai phục, mục đích là tới cứu Bạch Diệu!
Nghĩ đến đây, không khí đánh đánh giết giết lập tức ngưng trệ. Một sự kinh nghi* bắt đầu tỏa ra bao trùm cả bầu không khí.
[*] Kinh nghi: ngạc nhiên, nghi ngờ
Nhóm người quân địch ai nấy đều dựng đứng lông tơ, vẻ mặt cảnh giác nhìn khắp bốn phía, trong mắt bất giác mang theo sự sợ hãi.
Mà đám người Hạ Nhiên sau khi nghĩ đến khả năng đó cũng tích cực dò xét khắp nơi, ánh mắt nhen nhóm một tia hy vọng, theo bản năng tìm đường sống.
Đáng tiếc, nhìn đi nhìn lại, ngoại trừ gió thổi cỏ lay và âm thanh ngựa phun khí, tất cả đều bình thường!
Sau một hồi lặng im, nam nhân bị ngã trên mặt đất phẫn hận đấm mạnh xuống đất, tức giận quát ầm lên, "Chẳng qua là trùng hợp! Thất thần cái gì? Lập tức ra tay cho ta, giết Bạch Diệu!"
"Rõ!" Quân địch ầm ầm đáp.
Cả đám một lần nữa kẹp chặt bụng ngựa, giơ cao bội đao*, rống một tiếng, hung mãnh lao về phía đám người Bạch Diệu chém giết.
[*] Bội đao: đao tùy thân, tức là đao luôn mang theo bên người để phòng thân
"Chạy mau!"
Phát hiện không có viện quân, Hạ Nhiên vốn mang tâm trạng mong đợi là đội hộ vệ tới liền tuyệt vọng. Biết vậy hắn đã không ngu ngốc đứng đó chờ địch nhân tới chém.
Đối phương vừa giết tới nơi, mấy người liền thúc giục ngựa, liều mạng che chở Bạch Diệu chạy lên trước.
Nhưng mà, đợi tới khi bọn hắn vừa chạy xa hơn trăm mét, chỉ nghe——
"Phanh! Rầm!"
Tiếng vang kịch liệt làm ngựa kinh sợ, bất an hí vang, vó trước tung cao, thiếu chút nữa hất văng đám người Hạ Nhiên.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Ngay sau đó, mặt đất kịch liệt rung chuyển, khiến người ta có cảm giác long trời lở đất vậy.
"A a a!"
Tiếng kêu sợ hãi thảm thiết không ngừng vang lên phía sau cùng với âm thanh rên rỉ của ngựa.
Đám người Bạch Diệu trấn an ngựa xong liền dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Ngay cả Bạch Diệu trầm ổn như núi, dù đối mặt với nguy cơ ám sát mặt vẫn không đổi sắc nhưng khi nhìn đến cảnh tượng phía sau cũng phải nhướng mày, lộ ra thần sắc kinh nghi.
Chỉ thấy con đường trước mặt xuất hiện một cái hố lớn, rộng chừng hai trượng*, khiến người tới xem nhìn không thấy đáy, có lẽ cũng sâu tới hai trượng.
[*] Trượng: đơn vị đo lường thời xưa có nguồn gốc từ Trung Quốc. 1 trượng = 4m. (Nguồn: Wikipedia)
Mà quân địch, một nửa bị chôn vùi trong hố, một nửa còn lại, may mắn hơn, bởi vì khoảng cách khá xa mà an toàn tránh thoát.
Nhưng dù vậy, toàn bộ chiến mã của bọn chúng đều bị dọa đến mức quỳ xuống, cho dù chúng có quất thế nào cũng không đứng dậy.
Bất luận thế nào, bọn chúng chắc chắn bị phế rồi.
"Tướng quân, đây là..." Một màn trước mắt khiến phó tướng Tôn Thiên sợ đến ngây người, nhất thời không nói nên lời.
Chẳng lẽ thật sự là trời giúp họ?!
Nếu không tại sao đột nhiên trời sụp đất lún, khiến quân địch lâm vào cảnh nguy nan, còn bọn họ lại có thể chạy thoát.
"Tướng quân, nhất định là bởi vì ngài quá tốt! Cho nên ngay cả thần tiên trên trời cũng giúp đỡ chúng ta!"
"Nhìn xem, quân địch phía đối diện đều bị dọa đến tè cả ra quần rồi."
"Ha ha ha! Bà nội nó, lão tử còn tưởng lần này chết chắc rồi, không nghĩ tới lại có chuyện như thế này xảy ra. Trời không diệt ta a."
.....
Phía sau Bạch Diệu, người người vui vẻ cười nói, bởi vì kích động, nhất thời người một lời, ta một câu, cái gì cũng nói.
Hơn nữa, đối với bọn họ, cái hố to như vậy, không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Cho nên bọn họ căn bản không tìm được lí do hợp lí để giải thích, chỉ có thể suy đoán dưới góc độ thần thánh, là do lực lượng kì lạ của thần mà ra.
"Tướng quân, chúng ta mau đi thôi." Hưng phấn qua đi, phó tướng Tôn Thiên liền thúc giục.
Suy cho cùng nơi này vốn không an toàn, tùy thời đều có thể xuất hiện thêm quân địch.
Bạch Diệu không để ý đến hắn, âm thầm vận nội lực, ánh mắt thâm thúy quan sát bốn phía. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại ở một bụi cỏ, thần sắc thâm trầm, nhìn chằm chằm vào đó, khiến mọi người không hiểu rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, hắn thúc ngựa đi tới, tay phải nắm chặt trường thương, vung lên, đâm về phía bụi cỏ.
"Loảng xoảng! Keng!"
Trường thương bị chặn giữa chừng, ngay sau đó, một thân ảnh từ trong bụi cỏ lăn ra, dần dần hiện rõ.
Bạch Diệu ngừng lại động tác múa thương trên tay, mày nhíu chặt, nhìn về phía thân ảnh kia, bất ngờ bắt gặp một đôi mắt trong veo như nước.
Đôi mắt ấy, sạch sẽ như vậy, lạnh lùng như vậy, không chứa bất kỳ một tình cảm nào, cũng không có lấy một tia tạp dục. Trong trẻo. Lạnh lẽo. Tựa như một dòng nước lạnh băng có thể gột rửa tâm hồn ngươi, đồng thời cũng lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Đôi mắt đặc biệt như vậy, chỉ cần liếc qua một lần, liền không thể quên.
Chỉ là, trong nháy mắt, chủ nhân của đôi mắt ấy chớp chớp mắt, vẫn trong trẻo như cũ, lại in thêm ảnh ngược của vật, dường như nhiễm thêm một tầng sương mù, khiến người nhìn vào càng khó có thể nhìn thấu.
Ánh mắt Bạch Diệu lóe lên, trầm giọng hỏi, "Ngươi là ai?"
"Hạ Lương, đội thị vệ Hỏa Diệu, tới cứu ngươi cùng đại ca." Hạ Lương bò dậy, trả lời, giọng nói có phần quạnh quẽ.
Trong lòng cô sinh ra chút ảo não, cũng không chú ý đến giọng điệu của bản thân. Cô không những không tôn hắn một tiếng tướng quân, ngay cả giọng nói cũng không có kính ý, càng không có sự sùng bái cuồng nhiệt.
Cô như vậy khiến Bạch Diệu hoàn toàn có lý do hoài nghi lời cô nói không phải sự thật.
Chẳng qua lúc này Hạ Lương đang nghĩ, lên sân khấu* như thế này, không nằm trong kế hoạch của cô.
[*] "Lên sân khấu": cái này hơi khó nói -...- ý là hình thức xuất hiện của bản thân trước mặt một ai đó.
Vốn dĩ cô có một kế hoạch tinh vi, tuyệt diệu, có thể khiến cô lên sân khấu một cách chấn động, khiến Bạch Diệu khắc sâu ấn tượng về cô, cũng sẽ thuận tiện lưu lại bên người hắn.
Nhưng cô lại đánh giá sai năng lực nhìn thấu nhạy bén của hắn, cứ ngỡ đã che dấu thực lực hoàn hảo, lại không ngờ hắn vẫn phát hiện ra cô.
Bất quá, việc đã đến nước này, Hạ Lương chỉ có thể tiếp thu hiện thực.
Đúng lúc này, cô nghe được 9957 nhắc nhở, "Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, 8%". Khi đó, cô mới cảm thấy được an ủi đôi chút.
Điều này cho thấy mục đích tiếp cận Bạch Diệu của cô, thành công!
Ánh mắt thâm thúy của Bạch Diệu nhìn chằm chằm vào cô, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, xem kỹ, hoài nghi, và cả... sát ý.
Mà Hạ Lương cũng nhìn thẳng vào hắn, không né tránh, ngay cả khi cảm nhận được sát ý của hắn cũng không hề co rúm sợ hãi, thần sắc thanh lãnh, thản nhiên nói:
"Tướng quân, ta vô hại với ngươi. Hơn nữa, ta so với bất kỳ ai trên đời này càng để ý đến sinh mệnh và hạnh phúc của ngươi."
9957: "..."
Thì ra Lương Lương cũng sẽ nói "lời âu yếm".
Bạch Diệu: "..."
Sinh mệnh của hắn, cái này có thể hiểu.
Nhưng, hạnh phúc của hắn?!
Ánh mắt Bạch Diệu lóe lên, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt hắn bày tỏ bản thân để ý đến hạnh phúc của hắn.
Nhưng lời nói này, lại phát ra từ một thân thể gầy yếu, lớn lên có thể miễn cưỡng coi là một nữ thị vệ.
Chẳng qua, khi nàng nói ra lời này, ánh mắt trong suốt, ngữ khí nghiêm túc chưa từng có.
Ánh mắt trong suốt ấy khiến ngươi tưởng như có thể nhìn thẳng vào đáy lòng nàng, biết một câu này của nàng là phát ra từ tận tâm can, không có một chút giả dối.
Mà ngữ khí nghiêm túc không nghi ngờ ấy, tựa như đốt lên trong lòng ngươi một ngọn lửa, sưởi ấm trái tim ngươi.
"Tiểu, tiểu muội! Trời ạ! Sao muội lại ở đây?" Hạ Nhiên ngạc nhiên hô lên, đánh vỡ luồng giao phong mờ ám giữa hai người. Mà khí tức mờ ám nguyên bản đã đình trệ, lại một lần nữa được gợi lên.
-1.7.2018-
Editor: Hi.-. I"m Sênh Ca, từ nay về sau chính thức hợp tác giúp đỡ nàng Há Cảo edit bộ này. Kinh nghiệm cũng ít, mong có sự đóng góp ý kiến.
Há Cảo: Cho tràng pháo tay chào mừng bạn Sênh Ca (@WheelOfFortuneXVII) nào các bạn (ꈍᴗꈍ)
À, chào tháng 7 cả nhà ٩◔‿◔۶
Bình luận truyện