Chương 5: Không thể tuỳ tiện tin tưởng
Bên trong phòng an tĩnh quỷ dị.
Đột nhiên đối mặt với sự xuất hiện của một nam nhân, đầu óc Lâm Huệ mờ mịt trong chốc lát, ngay sau đó nàng ngồi dậy, trầm giọng nói: "Điện hạ, người tới nơi này làm cái gì?"
Ngữ khí không kìm hãm mang theo mấy phần chất vấn.
Mục Liễn đối diện với con mắt của Lâm Huệ, chỉ thấy cặp mắt đen láy sắc bén của nàng, như một đầm nước sâu, bên trong vũng nước này, hắn cảm thấy được một tia áp bách. Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là hoàng tử, coi như bị bắt tại trận vẫn có thể bảo trì trấn định, bình tĩnh ngồi dậy.
Thái độ này có chút kỳ quái, Lâm Huệ vô ý thức nhìn lại bản thân, rất nhanh liền phát hiện nơi cổ tay có một vật —— một lá bùa màu vàng.
Lá bùa loại này nàng từng thấy qua trêи phim truyền hình, hình như là dùng để trừ yêu của đạo sĩ, Lâm Huệ đem lá bùa cầm trong tay cẩn thận xem xét, đột nhiên liền nở nụ cười.
Tiếng cười làm gương mặt Mục Liễn có chút đỏ lên. Cái gì gọi là nước đổ khó hốt, cũng chính là loại tình huống này đi, sớm biết như vậy hắn không nên nghe theo chủ ý ngu ngốc của Hứa Vô Phi!
Lâm Huệ đem thứ này giơ lên: "Điện hạ hoài nghi ta là yêu quái?"
Nàng là người xuyên không, cho nên nàng khẳng định mình không phải, vì thế hỏi một cách trực tiếp. Mục Liễn lúc này trốn tránh cũng không được, thản nhiên nói: "Ừ" Lâm Huệ lại cười, nàng xem qua rất nhiều sách, còn chưa gặp qua việc vừa mới xuyên qua liền bị người ta dán bùa đâu, nhiều lắm là người xung quanh cảm thấy tính cách thay đổi chút, nơi nào sẽ hoài nghi là yêu ma? Có phải não Ung vương hoạt động quá mức rồi hay không? Còn nửa đêm tới tự mình động thủ.
"Điện hạ vì sao cảm thấy ta là yêu quái?"
Mục Liễn không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào lá bùa kia, nó bị Lâm Huệ chộp trong tay không tan rã chút nào. Thấy hắn cự tuyệt trả lời vấn đề này, Lâm Huệ cũng có chút nghĩ mãi mà không rõ, theo lý thì coi như hành vi của nàng dị thường làm cho người khác hoài nghi, vậy người khác cũng không thể nào là Mục Liễn, bởi vì hắn căn bản sẽ không để ý nàng.
Lâm Huệ vuốt vuốt lá bùa này: "Điện hạ, thứ này dán lên người liền sẽ hiện ra nguyên hình sao?"
"Không, sẽ chỉ tan rã."
"Vậy cái lá bùa này không có tan rã, có phải nói lên rằng ta không phải yêu quái hay không?" Nàng nhìn Mục Liễn.
Mục Liễn mặt không biểu tình, hồi lâu nói: "Cũng có thể do ngươi có đạo hạnh thâm sâu."
Nghe nói như thế, Lâm Huệ cười phì một tiếng, không nghĩ tới Mục Liễn còn rất hài hước.
Bởi vì trong sách đất diễn của hắn không nhiều, ý nghĩa của việc tồn tại chính là tra tấn nguyên chủ, thúc đẩy nguyên chủ ghen ghét nữ chính, cuối cùng trở thành một nữ phụ ác độc không từ thủ đoạn. Có thể nói, cơ bản cũng chỉ đánh đấm giả bộ cho có khí thế, làm người khác lưu lại ấn tượng chỉ có cái khuôn mặt kia và việc không nguyện ý cùng nguyên chủ động phòng.
Một người như vậy, vì sao lại muốn dán bùa lên nàng đây?
Lâm Huệ ngẫm nghĩ một lát: "Điện hạ không muốn nói ra lý do cũng được, bất quá ta hi vọng điện hạ lần sau nếu muốn dán bùa gì có thể thông báo sớm, không cần nửa đêm canh ba lại tới. Tối như vậy, điện hạ cũng thấy không rõ lắm đi, kinh hãi đến người khác cũng không tốt."
Đây là loại yêu tinh gì, Mục Liễn nghĩ thầm, nếu nàng là thật, thì mười Hứa Vô Phi cũng không thể là đối thủ!
Lâm Huệ nhìn sắc mặt hắn có chút kinh ngạc, nghiêm mặt nói: "Kỳ thật ta không phải, chỉ là đã suy nghĩ thông suốt, dù sao việc hôn sự này cũng do hoàng thượng ngự tứ, điện hạ không hài lòng, ta cũng không muốn miễn cưỡng điện hạ."
Mục Liễn khẽ giật mình, yên lặng nhìn nàng. Ánh mắt này trong bóng đêm giống như kim cương sáng chói.
Nửa ngày hắn mới nói: "Ngươi ngủ đi."
Nói xong câu đó liền đi, Lâm Huệ nhìn bóng lưng kia, nghĩ thầm hắn đây rốt cuộc là tin hay không tin? Lý do này đã là lý do thích hợp nhất, không phải giải thích cho việc nguyên chủ biến hóa như thế nào à? Bất quá nếu hắn không tin, cũng không có những biện pháp khác, bởi vì nàng không có khả năng dựa theo tác phong làm việc của nguyên chủ lúc trước.
Nàng cũng không thể làm theo kịch bản. Lâm Huệ đem lá bùa này kẹp trong một quyển sách, cao giọng nói: "Quế Tâm!"
Quế Tâm nhanh tiến vào: "Nương nương có gì phân phó." Tốc độ của tiểu nha đầu này thoạt nhìn đã sớm tỉnh ngủ, Lâm Huệ hỏi thăm: "Vừa rồi điện hạ tới, ngươi biết không?"
"Ân, điện hạ nói là muốn lấy thứ gì, dặn nô tỳ không kinh động nương nương, cho nên nô tỳ không cố ý bẩm báo." Quế Tâm cúi thấp đầu.
Nguyên lai dùng một cái cớ như thế, Lâm Huệ nghiêm túc nói: "Lần sau điện hạ lại tới, mặc kệ điện hạ nói cái gì, ngươi cũng phải đánh thức ta." Nàng thật không thích việc trong lúc đang ngủ bị người ta dán bùa.
"Vâng, nương nương." Quế Tâm trả lời.
Lâm Huệ mới lại ngã đầu nằm ngủ.
Sự tình đêm nay rất nhanh truyền đến lỗ tai Phương ma ma, buổi sáng gặp Lâm Huệ đang rửa mặt, Phương ma ma mừng khấp khởi nhìn nàng chằm chằm.
Cảm giác được ánh mắt có chút đâm người, Lâm Huệ liếc xéo bà ta: "Ngươi nhìn cái gì?"
"Nương nương, nô tỳ nghe nói đêm qua điện hạ đến đây?"
Thượng phòng có rất nhiều tiểu nha đầu, khẳng định có tai mắt của Phương ma ma, Lâm Huệ thản nhiên nói: "Ta cũng không rõ, ta vừa tỉnh lại thì điện hạ liền đi."
"Thật sao?" Phương ma ma cười hì hì, "Thế nhưng điện hạ làm gì có thứ gì trong phòng này, lại phải đích thân tới mang đi. Theo nô tỳ thấy, khẳng định là điện hạ vụng trộm sang đây nhìn nương nương, chỉ là tính tình điện hạ nội liễm, không dễ nói thẳng, còn phải muốn nương nương chủ động giữ lại."
Lâm Huệ muốn cười. Nếu Phương ma ma biết được Mục Liễn tới để làm gì, khẳng định bà ta sẽ được mở rộng tầm mắt.
Thấy chủ tử không nói lời nào, Phương ma ma nói: "Nương nương không nên nản chí ủ rũ, người ngẫm lại, trước đó điện hạ có phải một lần đều chưa tới hay không? Điện hạ nguyện ý đến đây, nghĩa là có chỗ đổi mới."
Bình thường đổi mới thì sẽ nửa đêm tới sao? Hắn đây là muốn xác định mình có phải là yêu ma hay không.
Lâm Huệ thản nhiên nói: "Lời ma ma nói ta đã hiểu, chờ điện hạ chịu chuyển đến rồi nói sau, dù sao ta cũng sẽ không đi dây dưa với điện hạ."
Hai người này sao lại quật cường như vậy! Phương ma ma trở nên đau đầu. Dùng hết đồ ăn sáng, Lâm Huệ đem những người mà nguyên chủ lúc xuất giá mang theo định tính toán một lượt, ngoại viện có mấy người biết công phu, vừa vặn phái đi cùng Bùi Cảnh tới Tuyết châu.
Chỉ là không đợi Bùi Cảnh truyền đến tin tức, trong cung ngược lại mời bọn họ tiến cung, nói là hoàng hậu nương nương muốn náo nhiệt một chút.
Hoàng hậu họ Lữ kia, cũng là một người đáng thương, lúc đầu có con trai đã được lập làm thái tử, kết quả vừa tới mười lăm tuổi lại vì một trận bệnh nặng mà chết yểu, vị trí thái tử này trải qua mấy năm cũng không công bố. Hiện tại Hoàng thượng chỉ có thể chọn nhi tử của những phi tần khác làm thái tử, nhưng chẳng biết tại sao lại chậm chạp không lập, dẫn tới các vị triều thần bất mãn, nhưng uy nghiêm của hoàng thượng rất lớn, ai cũng không dám mở miệng đề nghị.
Cho nên giữa bảy vị hoàng tử này luôn có sóng ngầm phun trào, phân tranh không dừng, mà Lữ hoàng hậu không có nhi tử thì chỉ có thể "tọa sơn quan hổ đấu".
"Nương nương nhanh chóng chỉnh trang, cùng điện hạ tiến cung đi." Phương ma ma thúc giục.
Điều này trước đó nàng cũng nghĩ tới, không thể cự tuyệt lời mời, Lâm Huệ trang điểm một phen, tiến đến cửa thuỳ hoa ngồi xe ngựa.
Vịn tay Khương Hoàng, nàng đạp lên, chui vào toa xe liền thấy Mục Liễn đã ngồi bên trong. Ánh sáng mờ tối, làm khuôn mặt của hắn càng thêm trắng nõn, giống như đồ sứ bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, một đôi mắt sáng trầm tĩnh lại lạnh nhạt.
Nàng bước tới, ngồi xuống gần cửa sổ.
Ở giữa hai người ước chừng cách vị trí một người.
Đây cũng không phải lần đầu bọn họ cùng nhau ngồi xe ngựa, so với trước đó, trêи đường gặp mặt chỉ muốn cách Lâm Huệ thật xa, nhưng lại không chịu nổi khí tức trêи người nàng thỉnh thoảng bay vào chóp mũi. Nếu là thường ngày cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác tình huống không giống, nhớ tới giấc mộng đêm qua, lông mày Mục Liễn bắt đầu nhíu lại.
Không biết có phải vì liên quan tới lá bùa tối hôm qua hay không, mà nội dung giấc mộng kia càng quỷ dị hơn, trong mơ nàng nói với hắn, nàng sắp trở về thế giới thuộc về nàng, cầu mong hắn thả nàng.
Hắn giống như đem nàng nhốt trong một sơn động dán đầy lá bùa. . . Chẳng lẽ Lâm Huệ thật sự là yêu quái? Mục Liễn nghĩ thầm, giấc mộng này nếu cũng thành sự thực, cũng thật quá mức hoang đường, nàng nếu thật sự là yêu quái, chính mình giữ nàng lại làm cái gì? Ngược lại đưa cho Hứa Vô Phi mới tốt, chẳng phải đời này hắn ta chưa từng gặp qua sao, vừa vặn mang đến Thanh Vân quan.
Tuy nhiên, Hứa Vô Phi có thể hàng phục được nàng sao? Hắn vô cùng hoài nghi.
Xe ngựa rất nhanh tới trước cửa cung liền dừng lại. Sau khi xuống xe hai người liền tiến về ngự hoa viên.
Nữ tử bên người nhìn không chớp mắt, sống lưng ưỡn thẳng, Mục Liễn yên lặng nhìn lướt qua, nghĩ đến lời nàng đã nói cái gì mà "Đã suy nghĩ thông suốt, không còn nghĩ đến việc miễn cưỡng hắn", khóe miệng hẳn vô thức cong lên.
Lời yêu tinh nói, không thể tuỳ tiện tin tưởng. Bởi vì có lưu lại ký ức của nguyên chủ, Lâm Huệ đối với hoàng cung này cũng không tính lạ lẫm, chỉ là cảm thấy nơi này thật quá lớn, vịn nha hoàn đi hết nơi này đến nơi khác, chân bước bước nhỏ thực mệt người, lúc đầu đi có mấy phút mà giờ đã đi được nửa giờ. Chờ đến ngự hoa viên, trêи trán nàng đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Từ trong tay áo lấy khăn tay ra xoa xoa, Lâm Huệ vừa mới muốn tiến lên nhìn hoàng đế hoàng hậu một chút, sau lưng lại truyền đến thanh âm trầm thấp của một nam tử: "Tứ ca, tứ tẩu."
Nàng quay đầu lại nhìn, thì thấy một vị nam tử trẻ tuổi, hắn ngày thường mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, mặc bào phục màu xanh đậm hoa văn dải mây, eo đeo ngọc bội hình kiêm điệp, lộ ra vòng eo cực kì gầy.
Đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng Lâm Huệ đột nhiên nhảy một cái, nếu như nàng không nhận lầm, thì kia chính là ngũ hoàng tử Mục Kiêu, cũng chính là người về sau cùng nguyên chủ thông đồng, làm hại nguyên chủ phải tự vẫn. Nàng bất động thanh sắc, nghe thấy Mục Liễn nói một tiếng ngũ đệ, liền cũng gọi một tiếng.
Nữ tử trước mặt tóc búi cao, đầu cài trâm, mặc áo tơ lụa màu trắng cân vạt, phía dưới là váy lục thêu cành vàng lá sa, gương mặt trắng nõn như cánh hoa đào sau mưa, xinh đẹp động lòng người.
Bộ dáng như thế thật đáng tiếc, ánh mắt Mục Kiêu dừng trêи mặt nàng đánh một vòng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Tứ tẩu, nghe nói hồi trước tẩu bị bệnh, có mời thái y. . . Lúc này mới thành thân chưa qua mấy ngày liền bị bệnh, có phải là tứ ca khi dễ tẩu? Nếu là vậy, có thể nhớ kỹ rồi nói cho mẫu hậu, mẫu hậu sẽ thay tẩu làm chủ."
Lời nói như đùa cợt, nhưng vị thân đệ đệ của Đoan vương - Mục Kiêu này, xưa nay cùng Mục Liễn không hợp, đó không phải là châm ngòi ly gián sao?
Lâm Huệ cười cười: "Đa tạ ngũ đệ quan tâm, bất quá tính tình điện hạ như thế nào hẳn ngũ đệ phải biết rõ chứ? Hắn sao có thể khi dễ người khác, nhiều lắm thì chỉ kiệm lời ít nói, nhưng dù sao so với những người luôn ồn ào bên tai thì vẫn tốt hơn."
Thần sắc Mục Kiêu cứng đờ.
Hắn sao lại cảm thấy lời này giống như chỉ cây dâu mà mắng cây hòe vậy?
Hắn là đang giúp nàng, đừng tưởng rằng hắn không biết, thậm chí Mục Liễn còn chưa viên phòng, sau ngày tân hôn Phương ma ma liền vội vã tiến cung, hắn từ miệng một tên thái giám nơi đó nghe được, nói rằng nguyên khăn vẫn còn nguyên dạng. Lúc đầu, hắn nghĩ vị tứ ca này không bình thường, trong cung hoàng tử mười bảy mười tám tuổi ai mà không có cung nhân hầu hạ, hắn thì đụng cũng không đụng vào.
Kết quả, Lâm Huệ này thế mà còn hướng về phía Mục Liễn? Có lẽ là ngậm máu nuốt cay đi, một trượng phu không động vào nữ nhân, thì có thể có sức hấp dẫn gì chứ?
Hắn nhíu mày cười một tiếng: "Xem ra tứ tẩu thích thanh tĩnh. . ."
"Đúng, cho nên chúng ta không cần nhiều lời, tứ ca ngươi như thế này rất tốt." Lâm Huệ thản nhiên nói, "Đi thôi, phụ hoàng mẫu hậu vẫn đang chờ đấy."
Mục Kiêu không nói gì, tứ ca hắn như thế này mà tốt?
Mục Liễn nghĩ thầm, yêu tinh kia lại nói chuyện ma quỷ gì vậy?
Bình luận truyện