Vai Phản Diện Cùng Ta Xây Dựng Sự Nghiệp

Chương 16: Cò kè mặc cả



Editor: Anh

Beta: Lục

Trong lúc Thành Thanh Châu đang bận rộn làm việc thì nhóm sứ giả của Thiên Nguyên Tông đã tiến vào ranh giới khu vực phía đông của Tiên Lục.

Lối vào khu vực phía đông là thành Khúc An, tòa thành này lớn hơn thành Thanh Châu ít nhất là mười lần. Đây cũng là nơi sầm uất và thịnh vượng nhất ở khu vực phía đông này.

Đội trưởng Chân Toàn của nhóm người Thiên Nguyên Tông cùng với những vị tu sĩ khác đã dừng lại ở đây và chuẩn bị một chút trước khi đi tiếp.

Tính ra cũng đã mười ba ngày kể từ khi họ xuất phát từ Thiên Nguyên Tông, hành trình này đường xá xa xôi vất vả nên trông ai cũng lừ đừ mệt mỏi.

“Sư phụ, ngày mai chúng ta đến thành Thanh Châu sao?” Một tiểu đồ đệ của Chân Toàn hỏi.

Chân Toàn suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Thành Thanh Châu có phái người đến đón chúng ta không?”

Sở dĩ hỏi như vậy là vì như thường lệ thì khi họ muốn đi đến nơi đâu đều sẽ có người ở nơi đó đến đón bọn họ.

Tiểu đồ đệ nghe vậy thì nói với vẻ đau khổ: “Hình như không có”

Lúc trước hắn ta đã gửi thư nói trước với thành Thanh Châu, nếu người thành Thanh Châu thông minh thì đã phải phái người tới đây chờ đón bọn họ.

Nhưng thành Thanh Châu lại không làm thế.

Có điều là về lý thì không thể trách bọn hắn, vì dù sao thành Thanh Châu đã không còn thuộc quản lý của Thiên Nguyên Tông nữa, chỉ có thể coi đây là tiểu thành có thiết lập một số quan hệ với Thiên Nguyên Tông mà thôi. Chưởng môn chỉ lệnh cho bọn họ vẫn cung cấp nguồn hàng hóa cho Thanh Châu, ngoài ra sẽ không còn một ưu đãi nào khác. Thế nhưng tính riêng việc vẫn duy trì cung cấp hàng hóa thế này thôi thì đó cũng đã là một sự ưu đãi rất lớn rồi.

Thái độ không rõ ràng này đã khiến nhóm sứ giả trong lần đi này không nắm bắt được ý đồ của tông môn.

Chân Toàn nghe vậy có hơi không vui nhưng hắn ta cũng không nói gì thêm mà chỉ vẫy tay ý bảo đồ đệ lui xuống.

Bên kia, Tạ Ngang cũng đang giải thích vấn đề này với Tô Thu Duyên.

Tô Thu Duyên lại không mấy để tâm đến: “Không có ai đi đón thì thôi, hẳn là bọn họ sẽ không vì chuyện này mà làm khó thành Thanh Châu đâu.”

Thành Thanh Châu toàn là một đám tu sĩ chưa hiểu chuyện đời. Đừng nói là đi Khúc An, ngay cả Dương Thành ở kế bên đây cũng rất ít người dám qua lại. Nếu có phái người đi đón tiếp thật thì e là người vừa bước ra khỏi cổng thành đã không biết lạc mất ở góc nào.

Thiên Nguyên Tông thật sự không nên ảo tưởng về mấy điều không thực tế đó ở thành Thanh Châu.

“Nhưng chờ các sứ giả của Thiên Nguyên Tông rời khỏi, ta có thể dẫn các ngươi đi thăm thú thành Khúc An.”

Tạ Ngang nghe vậy thì vui vẻ ngay, đi Khúc An ư?!

Mặc dù ông đã từng này tuổi nhưng cũng chỉ mới nghe cái tên Khúc An chứ chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến cảnh phồn hoa ở đó ra thế nào.

Dù Tạ Ngang có chững chạc bao nhiêu đi nữa cũng kiềm lòng không đậu bắt đầu tưởng tượng.

Sau khi quyết định xong sẽ đi Khúc An một chuyến, Tô Thu Duyên lại hỏi Tạ Ngang: “Hiện tại chúng ta còn bao nhiêu linh thạch? Còn bao nhiêu yêu thú? Có đủ để đem ra trao đổi với Thiên Nguyên Tông không?”

Nói đến vấn đề này là Tạ Ngang trở nên phấn chấn ngay. Những tháng gần đây, tất cả mọi người ở Thanh Châu thành, kể cả tu sĩ hay phàm nhân, ai nấy đều lao động hết mình. Tuy rằng có vất vả, có thương tật nhưng kết quả mà bọn họ thu hoạch được cũng rất khả quan.

“Linh thạch thì có tổng cộng 59470 viên, thêm 15 con sói tuyết và 9 con ếch khổng lồ. Với số tài sản này có thể đổi được hai tháng lương thực, hơn nữa chúng ta cũng có một số lương thực tích trữ trong mười hai tháng năm ngoái, gom lại hẳn là đủ rồi”.

Chỉ cần người của Thiên Nguyên Tông không cố ý làm khó dễ cho bọn họ là được.

Ngày hôm sau, mọi người đều biết người của Thiên Nguyên Tông sẽ sớm đến đây.

Tâm trạng ai nấy đều phức tạp.

Lưu Thải thở dài: “Không biết người của Thiên Nguyên Tông đến đây làm gì?”

Bọn họ vô cùng sợ hãi đám người của Thiên Nguyên Tông, điều này dường như đã khắc sâu vào trong xương cốt họ nên cho dù đã thay đổi thành chủ thì họ vẫn rất lo lắng.

Họ lo đám người của Thiên Nguyên Tông sẽ tác oai tác quái ở Thanh Châu.

Càng lo hơn là thành chủ có thể sẽ bị đám người đó gây khó dễ.

Họ thật sự không muốn quay lại cảnh sống trong sợ hãi của quá khứ.

Tần Việt cũng lo lắng thành chủ sẽ bị sứ giả của Thiên Nguyên Tông coi thường.

“Ngươi mới đến Luyện Khí tầng ba thôi mà, bây giờ lo lắng có ích lợi gì?” Ma Tôn cười nhẹ rồi nói.

Lúc đầu Tần Việt chỉ đi săn bắt yêu thú, càng về sau tốc độ tu luyện càng tăng nhanh, chưa đến một tháng hắn đã tiến vào Luyện Khí tầng ba. Dù cho là trong bốn môn phái lớn đầy rẫy thiên tài đi nữa cũng chưa ai có tốc độ tu luyện kinh khủng như hắn cả.

Tuy nhiên đối với hắn, tốc độ tu luyện thế này vẫn chưa đủ.

Hắn nôn nóng, không biết phải chờ bao lâu nữa mình mới có thể bảo vệ được thành chủ.

Trong không khí đầy lo lắng của mọi người, nhóm sứ giả của Thiên Nguyên Tông cuối cùng cũng đến.

Cửa thành mở ra, bọn họ nghênh ngang tiến vào trong.

Tần Việt và những người khác thậm chí còn không nhìn thấy một sợi tóc nào của nhóm sứ giả Thiên Nguyên Tông, họ chỉ đành tiếp tục lo lắng trong sự sợ hãi.

Trước khi đến đây, Chân Toàn đã hỏi thăm về thế lực sau lưng của Tô Thu Duyên nhưng tin tức mà hắn ta thu được vẫn giống như mấy lần trước, chỉ biết là Tô Thu Duyên có quan hệ với Tiên Sơn, nhưng cụ thể là quan hệ gì thì bọn họ lại không thể tra xét được.

Thế này lại càng thâm sâu khó dò.

Cho nên dù rằng hắn ta không hài lòng với thái độ của thành Thanh Châu nhưng hắn ta không tỏ chút thái độ khó chịu nào mà ngược lại, hắn ta còn theo Tạ Ngang tới phủ thành chủ.

Hôm nay, Tô Thu Duyên dậy từ sáng sớm, đã vậy còn phá lệ, thay luôn bộ lễ phục.

Vậy nên khi Chân Toàn bước vào, Tô Thu Duyên đã khoác trên người bộ bạch y ngồi ngay ngắn ở gian trên chờ đón.

Hắn ta chợt ngẩn ngơ, trong giây phút đó, hắn ta như dã quên mất mình tới đây để làm gì.

Sao một người như thế lại xuất hiện ở thành Thanh Châu xa xôi này được chứ?

Một người như vậy đáng lẽ phải được tứ đại môn phái lùng sục chào đón mới phải.

Chân Toàn nói như vậy không phải là không có lý. Bởi sau khi Thiên Đạo biến đổi, không hiểu vì sao mà xuất hiện ngày càng nhiều các tu sĩ như là ngọc sáng phủ bụi trần. Tuy dung mạo họ tuấn tú nhưng khí chất lại u ám khác thường, khiến người ngoài khi nhìn vào chẳng hề bị vẻ ngoài vốn đẹp đẽ ấy thu hút.

Nhưng người trước mặt lại hoàn toàn khác.

Thế hệ cha chú của Chân Toàn là tu sĩ Thiên Nguyên Tông. Vậy nên từ nhỏ hắn ta đã lớn lên trong giáo phái, số tu sĩ mà hắn ta từng gặp qua đếm không xuể, nhưng lại không có lấy một người có thể so bì được với người trước mặt này, có thể….

Trong chốc lát, Chân Toàn không tìm được từ ngữ nào để miêu tả người này.

Chả trách mọi người đồn đại người này có xuất thân từ Tiên Sơn.

Có lẽ cũng chỉ có đất Tiên Sơn mới nuôi dưỡng ra được những con người như vậy.

Một lát sau, hắn ta tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy điều đó thật đáng tiếc và cũng có hơi kỳ lạ.

Tạ Ngang nhìn thoáng qua vẻ mặt của Chân Toàn, ông dã đoán được đại khái người này đang nghĩ đến điều gì.

Còn gì khác ngoài suy nghĩ thành chủ của họ trông tuấn tú như thế, đáng lý ra không nên sống ở một nơi như thành Thanh Châu.

Ha ha.

Nhưng thành chủ của bọn họ lại thích thành Thanh Châu đấy.

Chẳng lẽ còn có ai có thể thay đổi ý nghĩ trong lòng của thành chủ hay sao?

Tô Thu Duyên mở lời chào hỏi Chân Toàn.

Chân Toàn cũng trở nên phấn chấn hơn.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi tiến vào vấn đề chính.

“Lần này ngoài linh thạch ra, thành Thanh Châu còn chuẩn bị cả yêu thú, không biết ngài có cần không?”

Chân Toàn có chút ngạc nhiên: “Yêu thú?”

Tô Thu Duyên gật đầu nói: “Hiện tại Thanh quặng đã cạn kiệt, vậy nên sau khi đến đây, ta đã hao công tốn sức tìm được hai mỏ mới, nhưng số linh thạch vẫn không đủ nên đành phải ra ngoài để săn thêm thú linh.”

Chân Toàn nghĩ ngợi, nếu như đổi thành người khác nói thì chắc hắn ta sẽ làm khó một phen.

Nhưng người đang khoác y trang trắng tuyết trước mắt lại khiến Chân Toàn phải trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành nói: “Tất nhiên là được, nhưng ta phải đi xem đó là yêu thú gì thì mới có thể định giá.”

“Tất nhiên rồi.” Tô Thu Duyên nói.

Chân Toàn ra lệnh cho người theo Tạ Ngang ra ngoài xem.

“Lần này đến đây không biết quý tông đã mang theo những thứ gì, ta có thể xem qua một chút hay không?”

Đến yêu cầu này thì Chân Toàn lại không có ý định đồng ý.

Mỗi lần đi, bọn họ sẽ mang một đồ vật khác nhau nhưng đều sẽ không cho bên giao dịch biết trước. Nói cho cùng thì đưa cái gì đều phải xem bọn họ có muốn hay không, bên giao dịch không có quyền đòi hỏi được chọn lựa.

Dù sao người này không cần thì cũng còn rất nhiều người khác muốn giành lấy.

Chỉ cần đủ lương thực, ai quan tâm đó là gạo hay ngô?

Chỉ cần có đủ quần áo, ai quan tâm đó là màu đen hay màu xám?

Dù sao thành Thanh Châu trước kia cùng với mấy thành nhỏ bây giờ đều không dám để tâm xem đó là món đồ gì. Mọi lần giao dịch, bọn hắn cứ giao đủ linh thạch ra, sau đó ngồi chờ số phận an bài xem tông môn sẽ lấy món nào đưa cho bọn hắn.

Nếu thành chủ có quan hệ tốt với sứ giả còn nhận được đồ tốt, còn nếu quan hệ không tốt thì e rằng đồ được nhận sẽ kém chất lượng.

Tóm lại là từ đó đến nay chưa có ai yêu cầu xem trước vật phẩm trao đổi.

Chân Toàn không phải kẻ ngốc, dù cho dung mạo của Tô Thu Duyên có làm thu hút hắn ta như thế nào thì hắn ta vẫn không thay đổi nguyên tắc của chính mình.

Nếu lần này hắn ta mềm lòng để cho y xem trước thì sau này các tiểu thành khác cũng sẽ đòi hỏi như vậy, thế chẳng phải họ sẽ gặp rất nhiều rắc rối sao?

Chân Toàn đang định từ chối, Tô Thu Duyên đã nói tiếp: “Nếu không có sẵn danh sách thì bọn ta xem thẳng vật thật cũng được.”

Cả người Tô Thu Duyên toát lên nét thanh cao mỹ lệ, vẻ mặt lại lạnh nhạt. Một người cao không thể với tới như thế, một khi nói ra điều gì cũng hết sức thuyết phục, giống như mọi lời y nói ra đều đúng.

Chân Toàn ngẩn ra một lúc, không biết hiện tại mình nên tức giận hay nên nghe lời.

Hắn ta giận trong lòng nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Trước đây chưa từng có quy định như thế. Tô huynh mới nhậm chức, có lẽ không biết điều này.”

Tô Thu Duyên nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc: “Tại sao lại không có quy định như vậy? Có mua có bán, đương nhiên ta phải biết các vị bán cho ta thứ gì thì ta mới mua.”

Biểu cảm sinh động đến thế lại xuất hiện trên gương mặt ấy, quả thật khiến tim Chân Toàn như rớt hẳn một nhịp.

Chân Toàn kiềm lại tâm tình thất thường của mình, tiếp tục bình tĩnh: “Có quá nhiều vật dụng, nếu đến tòa thành nào cũng phải chọn lựa thế này thì chuyến đi này không thể xong kịp trong thời gian một tháng, cho nên không thể phá vỡ quy tắc này. Tô huynh cứ có thể yên tâm, Thanh Châu là điểm đến đầu tiên của chúng ta, có đồ gì tốt, ta chắc chắn sẽ để lại cho thành Thanh Châu.”

Tuy rằng đây chỉ là hứa suông nhưng với Chân Toàn mà nói, một lời hứa suông cũng rất khó kiếm.

Nếu không phải do sắc đẹp động lòng người thì có bây giờ hắn ta đã nổi giận đùng đùng rồi.

Tô Thu Duyên nhíu mày lại.

Thấy hắn nhíu mày, Chân Toàn trong lòng lại có chút bất an như thể mình đã làm sai chuyện gì.

Nhưng cảm giác này chưa đủ để cho hắn ta nhượng bộ.

Ngón tay thon dài của Tô Thu Duyên gõ lên mặt bàn: “Nếu đã như vậy thì ta đây cũng không làm khó Chân huynh, nhưng…”

Chân Toàn nói: “Nhưng sao?”

Tô Thu Duyên nói: “Ta đã quen ở Tiên Sơn, thật sự không thể thích ứng được khi sinh hoạt ở đây. Ta không thích ăn khoai và ngô, hơn nữa mỗi ngày đều phải nhìn gương mặt tái mét, xám xịt của người trong thành khiến ta không thoải mái.”

Chân Toàn vừa từ chối liên tiếp hai yêu cầu của Tô Thu Duyên nên hiện tại hắn ta đang rất kiên nhẫn nghe: “Vậy ý của thành chủ là?”

Tô Thu Duyên nói tiếp: “Trong số lương thực đổi được lần này, ta muốn có ít nhất một nửa là gạo. Về phần vật liệu may mặc thì lấy những tấm vải có màu nhẹ nhàng và giữ ấm tốt một chút, cũng sắp đến mùa đông rồi nên ta cũng cần thêm một ít da. Còn những khác như chai, lọ, bình, vại, nến, kim chỉ cần mỗi thứ một ít. À đúng rồi, còn cần cả đan dược để chữa bệnh cho phàm nhân, riêng ta thì thích đọc sách, lần này rời Tiên Sơn không mang theo quyển nào, ta muốn đổi lấy vài quyển sách…”

Y đang được voi đòi tiên, đã muốn lương thực, vải vóc đến cả thuốc rồi giờ còn muốn đòi cả sách để đọc.

Đến lúc này Chân Toàn mới hiểu ra, có lẽ là người ngồi trên kia được cưng chiều từ nhỏ đến lớn ở Tiên Sơn nên bây giờ nghĩ những vật đó là đương nhiên được hưởng.

Mấy thứ này quả thật hắn ta đều có nhưng hắn ta không có ý định đem ra trao đổi hết với Thanh Châu.

Nói đến phải kể đến những chiêu trò trong giao dịch, cùng là một vạn linh thạch đấy, nhưng thứ mà mỗi người mua được lại khác nhau một trời một vực.

Tông môn không để tâm đến chút chênh lệch nhỏ này, vậy nên tất cả các khoảng giao động về giá đều cho hắn ta quyết định xem có được hay không.

Cũng giống như lương thực mà Tô Thu Duyên vừa nhắc đến, gạo đáng giá hơn hai thứ còn lại nhưng định giá của tông môn lại không khác nhau là mấy. Vải may cũng giống nhau, ấm hay không ấm, màu sắc đẹp hay không đẹp đều không khác giá nhau là mấy.

Còn về phần đan dược, đấy xem như tiền công cho các chuyến đi của hắn ta, sẽ do hắn ta quyết định xem bán cho ai.

Nhưng giữa hắn ta và Tô Thu Duyên không có quen biết, càng không có hợp tác kiếm lợi cái gì, cho nên…

Nhưng nhìn thái độ đã nhân nhượng hết sức có thể của Tô Thu Duyên, nếu lần này hắn ta lại từ chối thì cũng không ổn lắm.

Chân Toàn cũng cân nhắc một chút, không biết là vì khuôn mặt của Tô Thu Duyên hay vì thái độ đương nhiên kia mà hắn lại tìm cho mình một lí do, nghĩ rằng do mình nể thế lực Tiên Sơn, sau đó dứt khoát nói: “Sách và thuốc quả thực rất đắt, không phù hợp với thành Thanh Châu, nhưng những yêu cầu khác thì ta có thể đồng ý với Tô huynh”

Tô Thu Duyên có vẻ vẫn không được hài lòng cho lắm: “Nếu không có đan hoàn thì dược liệu cũng được. Mùa đông sắp đến, cơ thể người dân yếu kém, nếu họ chết thì ta lại phải bỏ ra linh thạch để mua người lại thêm một lần nữa, ta không có hơi sức cũng chẳng nhàn rỗi để làm những việc đó.”

Chân Toàn thấy sắc mặt của y mỗi lúc càng hiện rõ vẻ không vui thì chỉ biết thở dìa trong lòng, tự cảm thấy chính mình cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử, chỉ vì sắc đẹp mà cam lòng cắt đất đền tiền.

Nhưng nghĩ lại thì hắn ta cũng không đồng ý với những yêu cầu quá mức của Tô Thu Duyên, còn những yêu cầu mà hắn ta đồng ý thì chỉ là những việc không quá quan trọng. Sau khi thông suốt, trong lòng hắn ta cũng bớt khó chịu đi phần nào, suy nghĩ một lát rồi nói: “Dược liệu thì chỗ ta có một ít, ta có thể đổi cho các ngươi.”

Lúc này Tô Thu Duyên mới vui vẻ trở lại, cau mày cũng giãn ra.

Chân Toàn thấy thế lại động lòng.

Hắn ta thở dài, e là lần tới môn phái phải cử một người mù đi sứ mới được.

Đúng là sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện