Chương 50: Tâm tư thất thường
Editor: Mika
Beta: Lục
Trong khi đó, nhóm người Tạ Ngang đi Khúc An đổi hàng hóa cực kì suôn sẻ, không có người nào làm khó dễ bọn họ. Chưa đầy hai ngày họ đã trở về, trong túi trữ vật cũng đầy ắp lương thực của hai tháng.
"Nghe nói lần trước Khúc An có người mất tích, tìm suốt nửa ngày vẫn không tìm thấy, cho nên hiện tại canh phòng càng thêm nghiêm ngặt." Tạ Ngang nói với Tô Thu Diên, trong lời nói có chứa ẩn ý.
Tô Thu Diên gật đầu, người mất tích này không ai khác ngoài Kỷ Trường Lâm.
Tạ Ngang nói như vậy, có nghĩa là thành Khúc An không hề phát hiện việc bọn họ mang người đi.
Tạ Ngang lại nói: "Lần này ta đi tìm người của Thiên Nguyên Tông để hỏi. Bọn họ nói có khả năng cao là sẽ không có sứ giả tới trong mấy tháng này, cho nên nếu muốn có lương thực thì phải đến Khúc An để đổi."
Từ lần trước Tô Thu Diên gặp gỡ Lưu Khải, gã đã dặn dò tất cả người của Thiên Nguyên Tông tại thành Khúc An phải khách sáo với người thành Thanh Châu đôi chút.
Bởi vậy lần này Tạ Ngang không chỉ thuận lợi đổi lương thực mà ngay cả hỏi thăm tin tức cũng hết sức dễ dàng.
"Hình như là có liên quan tới bí cảnh nào đó. Vị chân nhân lúc trước giữ trách nhiệm đến Đông Cảnh trao đổi hàng hóa đã đi vào bí cảnh còn chưa trở về. Cho nên có khả năng phải chờ đến mùa thu đoàn sứ giả mới tới."
Cũng may hiện tại bọn họ đã chẳng cần bận tâm đoàn sứ giả kia nữa. Bọn họ có pháp khí phi hành của thành chủ, cộng thêm mối quan hệ với Thiên Nguyên Tông thì tự đi Khúc An đổi lương thực càng có lợi hơn.
Tô Thu Diên gật đầu, nói: "Ngươi vất vả rồi. Hiện tại cũng gần đến cuối tháng, chờ sau khi phát xong hàng hóa là có thể bắt đầu kiểm kê tính điểm cống hiến của tháng này. Việc này khá rườm rà, ngươi có thể tìm vài người ngoài phủ thành chủ tới giúp ngươi. Dựa theo thời gian mà họ tham gia hỗ trợ để cho điểm cống hiến."
Tạ Ngang cũng có ý định như vậy, ông định chọn vài người trong đám nhân viên công chức ở nhà trẻ. Hiện giờ ngay cả y quán cũng theo chân Kỷ Trường Lâm bận túi bụi, chỉ còn nhà trẻ là tương đối rảnh.
"Cụ thể làm thế nào tùy ngươi quyết định." Tô Thu Diên nói tới đây bỗng chần chờ giây lát: "Công việc này, ngươi hướng dẫn cho Tần Việt để hắn làm phụ ngươi, xem như cho hắn làm quen công tác sau này."
Gần đây y cứ cảm thấy có hơi bó tay bó chân khi đối mặt Tần Việt. Buổi tối nghỉ ngơi thì không nói làm gì nhưng vào ban ngày, chải đầu do Tần Việt chải giùm, mặc quần áo do Tần Việt lấy giúp, dùng bữa cũng là do Tần Việt gắp cho...
Tô Thu Diên đếm kỹ một chút, phát hiện ngoại trừ đi WC thì Tần Việt luôn chiếm lấy mọi ánh nhìn và sự chú ý của y.
Cái này làm cho y càng thêm không được tự nhiên.
Đặc biệt là hiện giờ Tần Việt không chỉ có thân cao tăng trưởng mà ngay cả thể trạng cũng rắn chắc hơn trước. Hình như y đã không thể nào coi Tần Việt như trẻ con được nữa.
Có lẽ rời xa Tần Việt một đoạn thời gian, y sẽ khôi phục bình thường chăng?
Trong lòng y còn hơi do dự, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cho Tần Việt rèn luyện nhiều hơn chắc chắc không phải hướng đi sai.
Tạ Ngang không nắm bắt được tâm tư của của Tô Thu Diên, ông chỉ cảm thấy thành chủ đã quá yêu thương và đề cao Tần Việt.
Hệ thống điểm cống hiến là một việc rất quan trọng, về sau chắc chắn là một trong những mạch máu của Thanh Châu. Lần này cho Tần Việt tham dự vào dự án, đồng nghĩa với việc ban cho Tần Việt trọng trách. Hơn nữa thành chủ bảo ông hướng dẫn Tần Việt, như vậy đồng nghĩa phải cho Tần Việt biết và hiểu rõ tường tận từng chi tiết. Như thế mà không phải mến mộ thì cái gì mới là mến mộ?
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Nói cho cùng, nếu mỗi ngày Tần Việt đều theo sau thành chủ như vậy thì sau này có thể làm nên trò trống gì? Cho dù hắn làm phu nhân của thành chủ đi thì cũng phải biết giúp thành chủ phân ưu mới được.
Tạ Ngang tự cho rằng mình đã hiểu thấu lòng của thành chủ, bèn trịnh trọng nói: "Thành chủ yên tâm."
Tô Thu Diên cũng không bận tâm Tạ Ngang suy nghĩ cái gì, chỉ gật đầu nói: "Có ngươi ở, ta không có gì cần phải lo lắng."
Nhưng chưa biết Tần Việt có muốn đi hay không?
Chuyện này y vẫn chưa thương lượng với Tần Việt, nhưng chẳng hiểu vì sao y lại cảm thấy Tần Việt có lẽ sẽ không vui.
Nếu Tần Việt không muốn đi...
Tô Thu Diên do dự một lát, không muốn đi vậy thôi không đi, dù sao ở bên cạnh y cũng khá tốt. Chờ y chậm rãi thích nghi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ bình thường trở lại, không còn mất tự nhiên.
Nhưng y chưa kịp thu hồi mệnh lệnh, Tạ Ngang đã hưng phấn đi tìm Tần Việt.
Tần Việt cũng nhận ra dạo gần đây thành chủ có hơi khác thường.
Từ sau lần bọn họ đi ngâm suối nước nóng, hình như ánh mắt thành chủ nhìn hắn đã khang khác ngày trước.
Hắn vừa lấy làm lạ, vừa lấy làm ủy khuất. Thậm chí hắn còn cảm thấy thành chủ đang trốn tránh hắn!
Sau khi Tạ Ngang nói rõ lí do đến tìm Tần Việt, Tần Việt càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Tạ Ngang thấy sắc mặt hắn là lạ, kỳ quái hỏi: "Sao thế? Thân thể không thoải mái?"
Tần Việt lắc đầu, đáp: "Không có gì."
Hắn hơi nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: "Vì sao đột nhiên thành chủ lại bảo ta đi tham gia công việc liên quan đến hệ thống điểm?"
Hắn căn bản không có hứng thú với những công việc này. Ngoài thành chủ thì chỉ có mỗi tu luyện là có thể làm hắn vực dậy tinh thần.
Tạ Ngang hỏi ngược lại: "Có vậy thôi mà ngươi cũng không hiểu?"
Ngày thường thấy Tần Việt rất thông minh cơ trí, sao mà tới thời điểm mấu chốt lại ngớ ngẩn vậy chứ?
Tạ Ngang vỗ vai của hắn mấy cái rồi nói: "Này không phải là thành chủ nhìn trúng ngươi thì là gì? Hiện tại có thể nói ngươi là hầu cận của thành chủ, nhưng vẫn chỉ là hầu cận mà thôi, không hề có tiếng nói ở các sự kiện trong thành. Cứ tiếp diễn như vậy thì chẳng phải chuyện tốt gì với ngươi cả."
Tạ Ngang cảm thấy, dù cho là phu nhân phủ Thành chủ thì cũng phải có sự nghiệp. Không nên luôn dùng sắc đẹp mưu sinh chứ? Đó là chưa kể, tuy rằng Tần Việt trông đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn kém cạnh hơn thành chủ đôi chút. Nếu hắn thật sự dùng sắc dụ với thành chủ thì ngài cũng chướng mắt Tần Việt.
Làm một người từng trải, ông cảm thấy ông cần phổ cập tầm quan trọng của sự nghiệp cho Tần Việt biết.
Nếu là bình thường, Tần Việt chắc chắn vừa nghe là đã hiểu ngọn ngành, nhưng hiện tại hắn mãi bận để tâm đến mấy chuyện vụn vặt, thế nên đến giờ vẫn chưa thông suốt. Mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy thành chủ cứ trốn tránh hắn. Đột nhiên nhận được thông tri đi theo quản gia Tạ học tập, thành chủ lại không thương lượng trước với hắn. Khẳng định có vấn đề.
Trong khi tâm trạng của Ma Tôn lại khá tốt, nghĩ thầm thằng nhóc chưa đủ lông Tần Việt này quả nhiên không hiểu gì cả thật. Hắn ta nói vọng ra từ trong thức hải,: "Đây là chuyện tốt, ngươi cứ đồng ý trước đã. Mấy ngày tới đừng lượn lờ trước mặt thành chủ. Đợi qua một đoạn thời gian rồi ngươi sẽ biết đây không phải chuyện xấu."
Tuy Ma Tôn chưa tự mình nếm trải tình yêu nhưng hắn ta đã xem qua rất nhiều sách truyện. Trước khi hiểu rõ tình cảm luôn sẽ có người cảm thấy bồn chồn khó chịu. Nếu mọi thứ vẫn trước sau như một, không có gì thay đổi thì mới lo là cuộc tình này không có hy vọng gì.
Bình luận truyện