[Vampire Knight] Cách (Quy Luật)
Chương 20: Lệ táng (end phần 1)
Nước mắt, tiễn đưa quá khứ; Mỉm cười, đối mặt tương lai.
Lúc hoàn toàn tỉnh lại, Shizuka Hiou đã đã chết. Theo như lời Kaname nói, hẳn là do anh ta giết, tuy rằng không biết nguyên nhân. Cùng lắm, cùng cậu không có vấn đề gì... Có thể cô ta chết ở trong tay người khác trái lại là một chuyện tốt, cậu không cần lại phải đứng giữa hai lựa chọn.
Cha, mẹ, cùng cừu hận, còn có Ichiru... Sợ rằng đến thời khắc cuối cùng chính mình cũng không biết nên làm thế nào mới đúng. Cứ như vậy kết thúc, có lẽ là kết cục tốt nhất.
Lại nói tiếp... Vì sao đã đã không còn cừu hận, nhưng không có bất luận cảm giác hả hê mừng rỡ gì. Kẻ mình hận nhất đã chết, cái gì cũng không thay đổi, tâm tình cũng tốt, tất cả mọi thứ chung quanh cũng tốt, hình như cái gì cũng như nhau.
Tâm không chỗ nào lưu luyến... Đại khái là cảm thấy như vậy. Đã không có cừu hận làm mục tiêu, con đường phía trước bỗng chốc mờ mịt trong cậu... Thời gian tới, phải làm cái gì đây? Giống như cha mẹ làm một thợ săn vampire, phụng sự cho Hiệp hội Hunter sao? Thế nhưng, cảm giác khi giết vampire, cảm giác hai tay cướp đi một sinh mệnh, rất chán ghét.
Không biết Ichiru thế nào, có khỏe không? Shizuka Hiou đã chết... Cho dù là chết trên tay người khác cũng gián tiếp một phần là do cậu.
Zero vươn tay ra ngoài cửa sổ, bị ánh mặt trời chiếu đến, có một chút đau nhức. Thật đáng tiếc... Bởi vì chính mình tự nguyện trở thành vampire, vậy nên, không có cách nào tự sát. Mà lại là một thuần chủng thủy tổ, ngoại trừ Kaname Kuran không ai có thể giết cậu. Không lẽ lại đi đến trước mặt một vampire khiến cậu chán ghét không kém gì Shizuka nói: Giết ta đi. Chí ít, không muốn tại trước mặt địch nhân tỏ ra yếu kém.
Yuuki cũng tốt, Ichiru cũng tốt, như vậy tình nguyện im lặng bảo hộ có đúng hay không cũng nên kết thúc? Không có cậu, mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn. Mối thù của cha mẹ đều đã theo Shizuka Hiou tan thành tro bụi, giống như, cũng không có lý do tiếp tục tồn tại trên đời. Giống như, mục tiêu đời người, cũng chỉ tới đó thôi.
Hiện tại, có lẽ nên đến thăm cha mẹ một chút... Cho dù họ đều đã không còn, linh hồn cũng không biết đã trôi dạt về phương nào, có lẽ, là trên thiên đường. Chung quy vẫn có một chỗ dung thân. Không giống vampire, đến thân thể cũng không thể lưu lại, linh hồn, cũng theo tử vong mà hóa thành cát bụi, biến mất triệt để.
Đôi khi thật muốn khóc lên, tuy rằng không biết liệu nước mắt có thể cuốn trôi tảng băng lớn luôn đè nặng nơi ngực. Đáng tiếc, cậu cho dù khóc cũng không có nước mắt. Bởi vì đó là thứ rất xa xỉ... Mà cậu, nếu không có người quan tâm mình rốt cuộc đang khóc hay đang cười, vậy rơi nước mắt để làm gì. Toàn bộ, đều đã bị chôn vùi cùng quá khứ năm đó. Bốn năm trước, những thứ thuộc về nhân loại cùng linh hồn, là do chính tay cậu mai táng.
Mặt trời vẫn còn ẩn nấp sau rặng núi, chỉ có những viền vàng như ánh hào quang chạy dọc theo biên đỉnh, bầu trời là một dải lam sắc thâm trầm, từng bóng mây xám trắng vẫn cứ lượn lờ trôi không mục đích. Nơi này là vùng ngoại thành, không có lấy một bóng người. Phiêu tán trong không khí, là hơi thở ướt át của bùn đất, sương sớm ngưng kết trên những tán lá cây, gió lướt qua, rơi xuống, như khóc thay người đi tảo mộ.
Người đã khuất, tất cả mọi thứ khi còn sống đều theo sự ra đi mà kết thúc, người ở lại, để tưởng nhớ người đi trước, đem hồi ức khắc nhập mộ địa. Vậy nên, bia mộ, đại khái cũng chỉ vì người sống mà được lập nên.
Zero ôm bó hoa trắng trong lòng, cùng với chiếc ô đen dẫm bước lạo rạo trên con đường mòn rải đá, tất cả chỉ còn là những cái bóng nhàn nhạt trong màn sương sớm sau mưa, hòa mình vào khung cảnh tiêu điều xung quanh. Hai bên chân thỉnh thoảng xuất hiện một hai phiến lá rụng thấm hơi sương ướt nhẹp, bên tai là tiếng chim ríu rít. Thiên nhiên sẽ không vì tâm tình của con người mà thay đổi, vậy nên cảnh vui hay buồn, đều là nhân loại dùng suy nghĩ của chính mình mà cảm thụ. Trước đây mỗi khi đến nơi này, Zero đều nghĩ ở đây rất thê lương, hoang vu, tất cả đều bị tuyết trắng bao trùm, cảm giác trên thế giới hình như cũng chỉ còn mình cậu tồn tại, hiện tại không ngờ lại có thể cảm nhận được hơi thở của sinh mệnh quanh đây.
Hàng năm, chỉ những ngày tuyết rơi Zero mới dám đến chỗ này, từng bông tuyết phiêu phiêu lay động sẽ đem đến cho cậu một ảo giác, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng, không giống bây giờ mỗi lần muồn nhìn cha mẹ, thấy, đều không phải tảng bia đá lạnh lẽo, mà là hai người rõ ràng, gọi cậu “Zero”, là cha và mẹ..
Zero đương nhiên biết đó chỉ là lừa mình dối người, chỉ có điều, hiện thực là như vậy, đôi khi, cũng muốn phóng túng chính mình trong mớ suy nghĩ về những điều không có khả năng, đuổi theo những ký ức không thể quay trở lại.
Mỗi lần, đều là mang theo một cảm giác nặng nề đến nơi đây, nơi người chết yên giấc. Lo sợ khỏa cừu hận trong mình sẽ làm kinh giấc những linh hồn ngủ yên, nên Zero rất ít nói chuyện. Cậu chỉ hay nói về hồi ức, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc ngừng lại, liền liên tưởng đến hiện thực, liền vô pháp tiếp tục, đôi mắt, cũng bị cổ hận ý kia nung thành đỏ như máu. Hiện tại xong rồi, tất cả đều kết thúc, bóng ma nơi ngực cuối cùng cũng tiêu tán, cho dù như cũ bước trên con đường mòn quen thuộc của nghĩa trang, cũng sẽ không cảm thấy bước chân mình nặng trịch nữa.
Nếu nói cừu hận là thứ gông xiềng do người chết khoác lên, như vậy, Zero Kiryuu... Rốt cục cậu đã được giải thoát khỏi gông xiềng kia.
Trời vẫn còn rất sớm, khuôn viên nghĩa trang tràn ngập quỷ mị do màn đêm lưu lại, gió mang theo chút hơi lạnh âm âm, liếc mắt nhìn quanh, đều là lớp lớp bia mộ màu tro cốt xám trắng, lạnh như băng hiên ngang đứng ở nơi này, dùng những đôi mắt vô hình chăm chăm nhìn vào mỗi một người đi vào đây. Ở đây cũng có màu xanh, cũng có dấu hiệu của sự sống, nhưng đối mặt thiên đường của người quá cố này, người sống rất khó cảm thụ được gì ngoài bi thương nhạt nhòa, Zero cũng vậy.
Dừng chân trước một tầng mộ, là nơi cha mẹ cậu được hợp táng, là chính tay cậu chôn. Kiryuu gia đương nhiên có nghĩa trang của gia tộc, nhưng Zero không muốn để cha mẹ mình yên nghỉ như là một thợ săn, bọn họ không phải, đối với Zero mà nói, hai người chỉ đơn giản là bậc sinh thành của mình.
Thu hồi ô, dựng bên cạnh một tảng đá gần đó, ngón tay thon dài tái nhợt nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi mờ trên hai tấm bia. Trên đó đều có khắc tên của bọn họ, còn có ảnh chụp lúc sinh thời, chữ là của Zero, chính tay cậu khắc lên, ảnh chụp, là ảnh gia đình được cắt ra. Trong trí nhớ, cả nhà cậu, chỉ có chụp chung một bức ảnh duy nhất... Ảnh chụp cũng như con người, tựa hồ đều phải xa nhau.
Zero khom lưng đặt bó hoa trước ngôi mộ đôi, sau đó quì một gối, chậm rãi dùng một chiếc khăn tay trắng chà lau những ký tự trên đó, thẳng đến không còn một chút bụi bậm.
“Xin lỗi, cha, mẹ. Con cuối cùng cũng không thể tự tay giết chết Shizuka Hiou... Nhưng mà, cô ta cũng đã chết. Nhà Kiryuu chúng ta cùng Shizuka Hiou nhiều ít ân oán, rốt cục cũng đến hồi kết thúc. Hai người có vui không?” Zero lộ ra một nụ cười nhỏ, ai biết cậu của bốn năm trước, cũng rất thích cười, cho dù là đối mặt ai, đều mang theo dáng tươi cười hài hòa ấm áp. Thế nhưng bốn năm sau, cũng chỉ có lúc này, tại trước mặt cha mẹ mình, Zero mới có thể một lần nữa lộ ra nụ cười thoải mái vẫn còn mang theo một chút vô tư của trẻ con này. Nếu người của Học viện Cross nhìn thấy nhất định sẽ rất kinh ngạc, Zero Kiryuu nổi tiếng hắc ám không ngờ cũng có biểu cảm như vậy.
Zero dùng một ngữ khí có chút hào hứng kể về cuộc sống bây giờ của mình, khóe mắt hơi cong lên, sự băng lãnh trong đôi đồng tử ánh tím bị ý cười xâm lấn, trên mặt cũng không còn tư thái luôn phòng bị cùng sẵn sàng công kích, cả khuôn mặt đều trở nên nhu hòa hơn.
“À con cuối cùng cũng gặp được Ichiru... Nó vẫn còn sống, thân thể cũng trở nên khỏe mạnh hơn, sẽ không hơi một tí là sinh bệnh như trước nữa, vậy nên hai người không cần lo lắng, Zero sẽ chăm sóc Ichiru thật tốt... Thầy Toga cũng tới, ngay Học viện Cross, bây giờ ông ấy vẫn là thầy của con. Cha mẹ, con đã chuyển vào khối Đêm, nhưng xin yên tâm, con sẽ không quên mình là Zero Kiryuu, cũng sẽ không quên lời dạy của hai người... Tuy rằng con không hề thích khối Đêm. Nhưng mà con đã gặp một tên vampire rất thú vị, thẳng thắn, hoạt bát, nếu như Aidou không phải vampire, cha mẹ cũng nhất định sẽ thích cậu ta. Cha mẹ đều không phải luôn nói con tính tình rất tĩnh, còn Ichiru lại rất yếu đuối sao?”
Say sưa giống như đang tản chuyện cùng cha mẹ, nói cho họ nghe tất cả những gì phát sinh với con mình trong học viện, đối diện với Zero vẫn là hai bia mộ lạnh lẽo vĩnh viễn sẽ không đáp lại cậu, đột nhiên, khiến cậu cảm thấy rất chua xót. Nhưng Zero vẫn cứ tiếp tục nói, đem tất cả mọi chuyện từ lúc bắt đầu đến bây giờ đều nói ra, chia xẻ với người nhà của mình.
“... Tất cả, đều tốt. Tất cả mọi người rất hạnh phúc. Cha me, không cần lo lắng cho chúng con nữa. Sau này, bọn con nhất định sẽ đều sống tốt... Ngày hôm nay con đến hơi vội vàng, không thể mang đến cho cha mẹ loại hoa hồng nhạt mà hai người thích nhất, lần sau con sẽ nhớ kỹ.”
Đợi khi Zero đứng lên, mới phát hiện trên mặt có một lớp hơi nước mỏng do sương mù ngưng kết, lạnh lạnh. Mà chân trời, đám mây xám trắng đã bị nhuộm thành màu cam nhạt, dù mặt trời vẫn trốn bên kia núi, bầu trời cũng đã dần vàng lên. Trong nghĩa trang yên tĩnh thỉnh thoảng xẹt qua một hai chú chim nhỏ, cũng đã thưa thớt những chiếc lá cây tẩm sương sớm, Zero nhìn quanh bốn phía, một vài người đi tảo mộ khác cũng đã xuất hiện. Bọn họ đều làm những chuyện của riêng mình, không ai để ý đến người thiếu niên cao gầy này.
Zero mở ô, đem chính mình một lần nữa lùi vào dưới bóng râm, trên mặt cũng không còn biểu cảm vui vẻ thư thả khi nãy. Cậu không trực tiếp rời khỏi nghĩa trang, mà càng tiến vào sâu hơn... Dưới bóng râm của một gốc cây cổ thụ lớn, có một bia mộ nhỏ, không phải từ đá cẩm thạch hay đá hoa cương như những anh em của nó quanh đây, mà chỉ là một khối gỗ thô được gọt đẽo mà thành, mặt trên là những kí tự nghệch ngoạc với nước sơn đỏ có chút bóc ra, mà đầu gỗ, cũng mục một ít, dọc theo nó là một ít rêu xanh tím.
Nơi này thoạt nhìn không giống những bia mộ nhỏ bình thường, cứ như vậy cô linh một mình đứng tách biệt với nghĩa trang kia, một phần ba bị chôn ở mặt đất phủ đầy lá khô. Từ hướng của bia mộ này nhìn qua, có thể dễ dàng nhìn thấy nơi cậu đã đứng từ lúc mới tiến vào, cùng cây thánh giá lớn đặt ngay giữa nghĩa trang.
Không giống không khí hơi bùn trầm lặng khi nãy, nơi này có rất nhiều cỏ dại cùng hai bông hoa trắng nhỏ. Là loại dây leo mọc lên từ thân cây, thân dây yếu ớt quấn theo chiều dài tấm bia gỗ, sau những phiến lá xanh lục, loáng thoáng thấy một ít chữ số, đó là ngày lập nên tấm bia này, theo nội dung trên đó, nó được lập vào một ngày cuối tuần, ba ngày sau đợt tuyết rơi nhiều, ba ngày sau khi cha mẹ cậu qua đời... Ngày vận mệnh của cậu chính thức bước vào một vòng xoáy mới.
Zero giống như đang hoài niệm cái gì vẫn cứ nhìn tấm mộ bia kia, biểu tình rất phức tạp, không biết nên nói như thế nào... Gió nhẹ lại thổi qua, nhưng cũng đủ khiến vài chiếc lá lìa cành, đáp xuống trên tấm bia gỗ, Zero thở dài một hơi, sự phức tạp khi nãy lại bị chôn vùi dưới khuôn mặt lạnh lùng.
Gió lạnh mang theo sương sớm thổi đến thân ảnh cao gầy trong nghĩa trang, vạt áo khoác màu đen theo gió phiêu dật, Zero không mang theo biểu tình gì nhìn chằm chằm vào tấm bia nhỏ lạc loài quanh đám lá rụng, cứ như vậy nhìn, thật lâu thật lâu. Đến khi đằng xa bắt đầu xuất hiện vài tia nắng nhạt, Zero nhìn lại một chút ngôi mộ nhỏ hiu quạnh, thấp giọng nói: “Ngủ yên đi...” Sau đó, xoay người ly khai...
Vài phút sau, thái dương nhô lên được một nửa, ánh dương quang ấm áp rơi tại khu vườn địa đàng của người chết, chiếu vào ngôi mộ đôi của cha mẹ Zero, chiếu vào tấm bia gỗ khuất xa kia, những kí tự màu đỏ trên mộ bia được chiếu sáng như lóe ra lấm tấm đốm vàng...
Trên bia mộ có ghi:
Zero Kiryuu.
- ------------------------------------End phần 1-------------------------------------------
Tác giả nói: Nước mắt, tiễn đưa quá khứ; Mỉm cười, đối mặt tương lai.
Người chết cũng đã chết, còn sống vẫn phải sống cho tốt. Thiên tai nhân họa, chúng ta đều phải thay họ tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc hoàn toàn tỉnh lại, Shizuka Hiou đã đã chết. Theo như lời Kaname nói, hẳn là do anh ta giết, tuy rằng không biết nguyên nhân. Cùng lắm, cùng cậu không có vấn đề gì... Có thể cô ta chết ở trong tay người khác trái lại là một chuyện tốt, cậu không cần lại phải đứng giữa hai lựa chọn.
Cha, mẹ, cùng cừu hận, còn có Ichiru... Sợ rằng đến thời khắc cuối cùng chính mình cũng không biết nên làm thế nào mới đúng. Cứ như vậy kết thúc, có lẽ là kết cục tốt nhất.
Lại nói tiếp... Vì sao đã đã không còn cừu hận, nhưng không có bất luận cảm giác hả hê mừng rỡ gì. Kẻ mình hận nhất đã chết, cái gì cũng không thay đổi, tâm tình cũng tốt, tất cả mọi thứ chung quanh cũng tốt, hình như cái gì cũng như nhau.
Tâm không chỗ nào lưu luyến... Đại khái là cảm thấy như vậy. Đã không có cừu hận làm mục tiêu, con đường phía trước bỗng chốc mờ mịt trong cậu... Thời gian tới, phải làm cái gì đây? Giống như cha mẹ làm một thợ săn vampire, phụng sự cho Hiệp hội Hunter sao? Thế nhưng, cảm giác khi giết vampire, cảm giác hai tay cướp đi một sinh mệnh, rất chán ghét.
Không biết Ichiru thế nào, có khỏe không? Shizuka Hiou đã chết... Cho dù là chết trên tay người khác cũng gián tiếp một phần là do cậu.
Zero vươn tay ra ngoài cửa sổ, bị ánh mặt trời chiếu đến, có một chút đau nhức. Thật đáng tiếc... Bởi vì chính mình tự nguyện trở thành vampire, vậy nên, không có cách nào tự sát. Mà lại là một thuần chủng thủy tổ, ngoại trừ Kaname Kuran không ai có thể giết cậu. Không lẽ lại đi đến trước mặt một vampire khiến cậu chán ghét không kém gì Shizuka nói: Giết ta đi. Chí ít, không muốn tại trước mặt địch nhân tỏ ra yếu kém.
Yuuki cũng tốt, Ichiru cũng tốt, như vậy tình nguyện im lặng bảo hộ có đúng hay không cũng nên kết thúc? Không có cậu, mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn. Mối thù của cha mẹ đều đã theo Shizuka Hiou tan thành tro bụi, giống như, cũng không có lý do tiếp tục tồn tại trên đời. Giống như, mục tiêu đời người, cũng chỉ tới đó thôi.
Hiện tại, có lẽ nên đến thăm cha mẹ một chút... Cho dù họ đều đã không còn, linh hồn cũng không biết đã trôi dạt về phương nào, có lẽ, là trên thiên đường. Chung quy vẫn có một chỗ dung thân. Không giống vampire, đến thân thể cũng không thể lưu lại, linh hồn, cũng theo tử vong mà hóa thành cát bụi, biến mất triệt để.
Đôi khi thật muốn khóc lên, tuy rằng không biết liệu nước mắt có thể cuốn trôi tảng băng lớn luôn đè nặng nơi ngực. Đáng tiếc, cậu cho dù khóc cũng không có nước mắt. Bởi vì đó là thứ rất xa xỉ... Mà cậu, nếu không có người quan tâm mình rốt cuộc đang khóc hay đang cười, vậy rơi nước mắt để làm gì. Toàn bộ, đều đã bị chôn vùi cùng quá khứ năm đó. Bốn năm trước, những thứ thuộc về nhân loại cùng linh hồn, là do chính tay cậu mai táng.
Mặt trời vẫn còn ẩn nấp sau rặng núi, chỉ có những viền vàng như ánh hào quang chạy dọc theo biên đỉnh, bầu trời là một dải lam sắc thâm trầm, từng bóng mây xám trắng vẫn cứ lượn lờ trôi không mục đích. Nơi này là vùng ngoại thành, không có lấy một bóng người. Phiêu tán trong không khí, là hơi thở ướt át của bùn đất, sương sớm ngưng kết trên những tán lá cây, gió lướt qua, rơi xuống, như khóc thay người đi tảo mộ.
Người đã khuất, tất cả mọi thứ khi còn sống đều theo sự ra đi mà kết thúc, người ở lại, để tưởng nhớ người đi trước, đem hồi ức khắc nhập mộ địa. Vậy nên, bia mộ, đại khái cũng chỉ vì người sống mà được lập nên.
Zero ôm bó hoa trắng trong lòng, cùng với chiếc ô đen dẫm bước lạo rạo trên con đường mòn rải đá, tất cả chỉ còn là những cái bóng nhàn nhạt trong màn sương sớm sau mưa, hòa mình vào khung cảnh tiêu điều xung quanh. Hai bên chân thỉnh thoảng xuất hiện một hai phiến lá rụng thấm hơi sương ướt nhẹp, bên tai là tiếng chim ríu rít. Thiên nhiên sẽ không vì tâm tình của con người mà thay đổi, vậy nên cảnh vui hay buồn, đều là nhân loại dùng suy nghĩ của chính mình mà cảm thụ. Trước đây mỗi khi đến nơi này, Zero đều nghĩ ở đây rất thê lương, hoang vu, tất cả đều bị tuyết trắng bao trùm, cảm giác trên thế giới hình như cũng chỉ còn mình cậu tồn tại, hiện tại không ngờ lại có thể cảm nhận được hơi thở của sinh mệnh quanh đây.
Hàng năm, chỉ những ngày tuyết rơi Zero mới dám đến chỗ này, từng bông tuyết phiêu phiêu lay động sẽ đem đến cho cậu một ảo giác, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng, không giống bây giờ mỗi lần muồn nhìn cha mẹ, thấy, đều không phải tảng bia đá lạnh lẽo, mà là hai người rõ ràng, gọi cậu “Zero”, là cha và mẹ..
Zero đương nhiên biết đó chỉ là lừa mình dối người, chỉ có điều, hiện thực là như vậy, đôi khi, cũng muốn phóng túng chính mình trong mớ suy nghĩ về những điều không có khả năng, đuổi theo những ký ức không thể quay trở lại.
Mỗi lần, đều là mang theo một cảm giác nặng nề đến nơi đây, nơi người chết yên giấc. Lo sợ khỏa cừu hận trong mình sẽ làm kinh giấc những linh hồn ngủ yên, nên Zero rất ít nói chuyện. Cậu chỉ hay nói về hồi ức, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc ngừng lại, liền liên tưởng đến hiện thực, liền vô pháp tiếp tục, đôi mắt, cũng bị cổ hận ý kia nung thành đỏ như máu. Hiện tại xong rồi, tất cả đều kết thúc, bóng ma nơi ngực cuối cùng cũng tiêu tán, cho dù như cũ bước trên con đường mòn quen thuộc của nghĩa trang, cũng sẽ không cảm thấy bước chân mình nặng trịch nữa.
Nếu nói cừu hận là thứ gông xiềng do người chết khoác lên, như vậy, Zero Kiryuu... Rốt cục cậu đã được giải thoát khỏi gông xiềng kia.
Trời vẫn còn rất sớm, khuôn viên nghĩa trang tràn ngập quỷ mị do màn đêm lưu lại, gió mang theo chút hơi lạnh âm âm, liếc mắt nhìn quanh, đều là lớp lớp bia mộ màu tro cốt xám trắng, lạnh như băng hiên ngang đứng ở nơi này, dùng những đôi mắt vô hình chăm chăm nhìn vào mỗi một người đi vào đây. Ở đây cũng có màu xanh, cũng có dấu hiệu của sự sống, nhưng đối mặt thiên đường của người quá cố này, người sống rất khó cảm thụ được gì ngoài bi thương nhạt nhòa, Zero cũng vậy.
Dừng chân trước một tầng mộ, là nơi cha mẹ cậu được hợp táng, là chính tay cậu chôn. Kiryuu gia đương nhiên có nghĩa trang của gia tộc, nhưng Zero không muốn để cha mẹ mình yên nghỉ như là một thợ săn, bọn họ không phải, đối với Zero mà nói, hai người chỉ đơn giản là bậc sinh thành của mình.
Thu hồi ô, dựng bên cạnh một tảng đá gần đó, ngón tay thon dài tái nhợt nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi mờ trên hai tấm bia. Trên đó đều có khắc tên của bọn họ, còn có ảnh chụp lúc sinh thời, chữ là của Zero, chính tay cậu khắc lên, ảnh chụp, là ảnh gia đình được cắt ra. Trong trí nhớ, cả nhà cậu, chỉ có chụp chung một bức ảnh duy nhất... Ảnh chụp cũng như con người, tựa hồ đều phải xa nhau.
Zero khom lưng đặt bó hoa trước ngôi mộ đôi, sau đó quì một gối, chậm rãi dùng một chiếc khăn tay trắng chà lau những ký tự trên đó, thẳng đến không còn một chút bụi bậm.
“Xin lỗi, cha, mẹ. Con cuối cùng cũng không thể tự tay giết chết Shizuka Hiou... Nhưng mà, cô ta cũng đã chết. Nhà Kiryuu chúng ta cùng Shizuka Hiou nhiều ít ân oán, rốt cục cũng đến hồi kết thúc. Hai người có vui không?” Zero lộ ra một nụ cười nhỏ, ai biết cậu của bốn năm trước, cũng rất thích cười, cho dù là đối mặt ai, đều mang theo dáng tươi cười hài hòa ấm áp. Thế nhưng bốn năm sau, cũng chỉ có lúc này, tại trước mặt cha mẹ mình, Zero mới có thể một lần nữa lộ ra nụ cười thoải mái vẫn còn mang theo một chút vô tư của trẻ con này. Nếu người của Học viện Cross nhìn thấy nhất định sẽ rất kinh ngạc, Zero Kiryuu nổi tiếng hắc ám không ngờ cũng có biểu cảm như vậy.
Zero dùng một ngữ khí có chút hào hứng kể về cuộc sống bây giờ của mình, khóe mắt hơi cong lên, sự băng lãnh trong đôi đồng tử ánh tím bị ý cười xâm lấn, trên mặt cũng không còn tư thái luôn phòng bị cùng sẵn sàng công kích, cả khuôn mặt đều trở nên nhu hòa hơn.
“À con cuối cùng cũng gặp được Ichiru... Nó vẫn còn sống, thân thể cũng trở nên khỏe mạnh hơn, sẽ không hơi một tí là sinh bệnh như trước nữa, vậy nên hai người không cần lo lắng, Zero sẽ chăm sóc Ichiru thật tốt... Thầy Toga cũng tới, ngay Học viện Cross, bây giờ ông ấy vẫn là thầy của con. Cha mẹ, con đã chuyển vào khối Đêm, nhưng xin yên tâm, con sẽ không quên mình là Zero Kiryuu, cũng sẽ không quên lời dạy của hai người... Tuy rằng con không hề thích khối Đêm. Nhưng mà con đã gặp một tên vampire rất thú vị, thẳng thắn, hoạt bát, nếu như Aidou không phải vampire, cha mẹ cũng nhất định sẽ thích cậu ta. Cha mẹ đều không phải luôn nói con tính tình rất tĩnh, còn Ichiru lại rất yếu đuối sao?”
Say sưa giống như đang tản chuyện cùng cha mẹ, nói cho họ nghe tất cả những gì phát sinh với con mình trong học viện, đối diện với Zero vẫn là hai bia mộ lạnh lẽo vĩnh viễn sẽ không đáp lại cậu, đột nhiên, khiến cậu cảm thấy rất chua xót. Nhưng Zero vẫn cứ tiếp tục nói, đem tất cả mọi chuyện từ lúc bắt đầu đến bây giờ đều nói ra, chia xẻ với người nhà của mình.
“... Tất cả, đều tốt. Tất cả mọi người rất hạnh phúc. Cha me, không cần lo lắng cho chúng con nữa. Sau này, bọn con nhất định sẽ đều sống tốt... Ngày hôm nay con đến hơi vội vàng, không thể mang đến cho cha mẹ loại hoa hồng nhạt mà hai người thích nhất, lần sau con sẽ nhớ kỹ.”
Đợi khi Zero đứng lên, mới phát hiện trên mặt có một lớp hơi nước mỏng do sương mù ngưng kết, lạnh lạnh. Mà chân trời, đám mây xám trắng đã bị nhuộm thành màu cam nhạt, dù mặt trời vẫn trốn bên kia núi, bầu trời cũng đã dần vàng lên. Trong nghĩa trang yên tĩnh thỉnh thoảng xẹt qua một hai chú chim nhỏ, cũng đã thưa thớt những chiếc lá cây tẩm sương sớm, Zero nhìn quanh bốn phía, một vài người đi tảo mộ khác cũng đã xuất hiện. Bọn họ đều làm những chuyện của riêng mình, không ai để ý đến người thiếu niên cao gầy này.
Zero mở ô, đem chính mình một lần nữa lùi vào dưới bóng râm, trên mặt cũng không còn biểu cảm vui vẻ thư thả khi nãy. Cậu không trực tiếp rời khỏi nghĩa trang, mà càng tiến vào sâu hơn... Dưới bóng râm của một gốc cây cổ thụ lớn, có một bia mộ nhỏ, không phải từ đá cẩm thạch hay đá hoa cương như những anh em của nó quanh đây, mà chỉ là một khối gỗ thô được gọt đẽo mà thành, mặt trên là những kí tự nghệch ngoạc với nước sơn đỏ có chút bóc ra, mà đầu gỗ, cũng mục một ít, dọc theo nó là một ít rêu xanh tím.
Nơi này thoạt nhìn không giống những bia mộ nhỏ bình thường, cứ như vậy cô linh một mình đứng tách biệt với nghĩa trang kia, một phần ba bị chôn ở mặt đất phủ đầy lá khô. Từ hướng của bia mộ này nhìn qua, có thể dễ dàng nhìn thấy nơi cậu đã đứng từ lúc mới tiến vào, cùng cây thánh giá lớn đặt ngay giữa nghĩa trang.
Không giống không khí hơi bùn trầm lặng khi nãy, nơi này có rất nhiều cỏ dại cùng hai bông hoa trắng nhỏ. Là loại dây leo mọc lên từ thân cây, thân dây yếu ớt quấn theo chiều dài tấm bia gỗ, sau những phiến lá xanh lục, loáng thoáng thấy một ít chữ số, đó là ngày lập nên tấm bia này, theo nội dung trên đó, nó được lập vào một ngày cuối tuần, ba ngày sau đợt tuyết rơi nhiều, ba ngày sau khi cha mẹ cậu qua đời... Ngày vận mệnh của cậu chính thức bước vào một vòng xoáy mới.
Zero giống như đang hoài niệm cái gì vẫn cứ nhìn tấm mộ bia kia, biểu tình rất phức tạp, không biết nên nói như thế nào... Gió nhẹ lại thổi qua, nhưng cũng đủ khiến vài chiếc lá lìa cành, đáp xuống trên tấm bia gỗ, Zero thở dài một hơi, sự phức tạp khi nãy lại bị chôn vùi dưới khuôn mặt lạnh lùng.
Gió lạnh mang theo sương sớm thổi đến thân ảnh cao gầy trong nghĩa trang, vạt áo khoác màu đen theo gió phiêu dật, Zero không mang theo biểu tình gì nhìn chằm chằm vào tấm bia nhỏ lạc loài quanh đám lá rụng, cứ như vậy nhìn, thật lâu thật lâu. Đến khi đằng xa bắt đầu xuất hiện vài tia nắng nhạt, Zero nhìn lại một chút ngôi mộ nhỏ hiu quạnh, thấp giọng nói: “Ngủ yên đi...” Sau đó, xoay người ly khai...
Vài phút sau, thái dương nhô lên được một nửa, ánh dương quang ấm áp rơi tại khu vườn địa đàng của người chết, chiếu vào ngôi mộ đôi của cha mẹ Zero, chiếu vào tấm bia gỗ khuất xa kia, những kí tự màu đỏ trên mộ bia được chiếu sáng như lóe ra lấm tấm đốm vàng...
Trên bia mộ có ghi:
Zero Kiryuu.
- ------------------------------------End phần 1-------------------------------------------
Tác giả nói: Nước mắt, tiễn đưa quá khứ; Mỉm cười, đối mặt tương lai.
Người chết cũng đã chết, còn sống vẫn phải sống cho tốt. Thiên tai nhân họa, chúng ta đều phải thay họ tiếp tục tiến về phía trước.
Bình luận truyện