Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 3821: Người ngoài ý muốn (Hạ)
Đáp lại hắn là một đạo ma quang mạnh mẽ kích bắn tới, bốn vách tường đều bị chấn khai, oanh long long hóa thành bột mịn.
Pho tượng Kiền Sát cũng nổ tung.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lóe lên, không gian bốn phía lóe ra, lập tức đem mọi người thuấn di ra ngoài, xuất hiện trên vạn dặm trời cao.
Bốn người nhìn xuống bên dưới.
Một kích vừa rồi đã hủy cả mật thất, kiến trúc cổ vốn đã tàn phá lúc này càng thêm đổ sụp.
Cảnh tượng kinh người hiện lên trước mắt, bên dưới mặt đất là một tòa trận pháp thật lớn, kéo dài tới bốn phương, đang không ngừng rút ma khí truyền vào trong trận.
- Trận pháp còn hoạt động?
Khóe mắt Lý Vân Tiêu nhảy dựng, lập tức nhìn thấy ngay trung ương trận pháp có vài vương tọa vây quanh, mà Viện đang ngồi trên một trong số đó.
Đối diện Viện là một Ma tộc tướng mạo xa lạ đang không ngừng kháp ấn đánh vào trong thân thể của Viện.
Khí thế trên thân hai người thập phần cường đại, hình thành tần suất cộng hưởng cùng trận pháp, đại trận cũng nổi lên sóng gió, không ít bố trí bị chấn nhập không trung, trong khoảnh khắc đã bị phá hủy.
Tranh kinh hãi nói:
- Người nọ là ai?
Trong lòng Lý Vân Tiêu rung động không thôi, đột nhiên hắn nhận ra điều gì, cả kinh nói:
- Đoạt xá?
- Cái gì?
Ba người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy thân ảnh Lý Vân Tiêu chợt động, trong tay lóe lên kiếm quang xuyên thẳng thiên không, chém xuống dưới!
Oanh long long!
Đại trận nháy mắt bị chém vỡ, vương tọa đều bị phá hủy, đống hoang tàn đổ nát bị một kiếm đã không còn chút dấu vết.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng xuống dưới.
Trong cát bay đá chạy chậm rãi xuất hiện một thân ảnh, chính là Viện, ánh mắt nàng tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm bốn người.
Tranh giật mình nói:
- Viện, ngươi…
Lý Vân Tiêu nói:
- Nàng không còn là Viện, đã bị vị bằng hữu vừa rồi đoạt xá!
- Đoạt xá?
Ba người hoảng sợ, trên đời này còn có người đoạt xá được Thánh Ma?
Viện lạnh lùng nói:
- Ánh mắt của ngươi cũng rất sắc bén, thiếu chút nữa làm hư đại sự của ta!
Tựa hồ đang cảm ứng thân thể, hắn cau mày nói:
- Nếu cho ta thêm mấy ngày thích ứng được thân thể này thì tốt hơn, đáng tiếc!
Tựa hồ có cỗ hận ý hiện lên trên mặt, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
- Các hạ cũng là Thánh Ma tôn sư đi, lại giậu đổ bìm leo đoạt xá người khác.
Viện hừ nói:
- Đương nhiên cần giậu đổ bìm leo, nếu nàng không nguy, ta làm sao đoạt xá thành công!
Lý Vân Tiêu hoàn toàn không lời để nói, thở dài:
- So với ta còn vô sỉ, trên đời này quả thật hiếm thấy đâu.
Viện cười ha hả, nói:
- Có ý tứ. Bất quá ta xem thân thể của ngươi không sai, cũng là Thánh Ma, hơn nữa còn là nam nhân. Đem thân thể của ngươi đưa cho ta đi, nữ nhân này ta từ bỏ.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ngươi nói cho ngươi thì cho ngươi? Ta bảo ngươi đi chết ngươi có đi không?
Viện nhe răng cười nói:
- Không phải do ngươi quyết định!
Dứt lời, trong cơ thể Viện vang lên vô số tiếng gầm rú, vô số ma quang khởi động, bốn phía hiện ra dị tượng ma thú ma cầm, cẩn thận nhìn lại có vài phần tương tự như điêu khắc trên vách tường mật thất.
Lý Vân Tiêu kinh hãi:
- Ngươi rốt cục là ai?
Viện cười quái dị nói:
- Ha ha, ngươi không cần biết!
Dị tượng bay múa một lúc lại dũng mãnh tràn vào cơ thể của Viện, theo sau một cỗ lực lượng thật lớn đột nhiên bộc phát ra ngoài.
- Thăng Dương chưởng!
Lý Vân Tiêu kinh hãi, thực lực người trước mắt đã vượt trên Thánh Ma! Mặc dù còn chưa đạt tới Thiên Giới chi chủ, nhưng không kém hơn hắn chút nào.
Hắn lập tức xuất kiếm, một chiêu Kiếm Đãng Quần Ma đánh ra ngoài!
Oanh long!
Thế kiếm đánh trúng hư chưởng, nhất thời bạo phát, cả không trung nứt vụn, mặt đất vỡ ra.
Ba người tiểu Hồng hoảng hốt vội vàng lui xa mấy ngàn trượng.
- Cái gì?
Viện lắp bắp kinh hãi, thần sắc khó thể tin, nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Lý Vân Tiêu, thất thanh hô:
- Siêu huyền không gian?
Lý Vân Tiêu kháp quyết, lạnh lùng nói:
- Ngươi quả nhiên không đơn giản, bổn thiếu thật hứng thú với thân phận của ngươi đâu!
Trên người hắn hiện liên bi phù, đồng thời tay trái chộp tới, tử lôi hiện lên đầy trời, lập tức đánh ra ngoài:
- Vạn Lôi Kiếp – Thiên Địa Quy Nguyên!
Chi!
Sắc mặt Viện trắng bệch, kinh hô:
- Ngươi là Giới Vương Thiên Vũ giới! Người giết Lục Sí?
Tuy Viện khiếp sợ nhưng không bối rối, một tay điểm lên ấn đường, trên trán liền hiện ra phù văn quỷ dị.Khí tức trên người hắn chợt tăng lên, tay phải chộp tới, một mảnh ma quang như sấm đánh thẳng tới tử lôi đầy trời.
Phanh! Phanh! Phanh!
Thiên địa bị hai cỗ lực lượng không ngừng va chạm, liên tục nứt vụn.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy thần dịch lực trong người nhanh chóng tiêu hao, dưới tuyệt kỹ thần thông của đối phương, hắn lại cảm thấy vô cùng áp lực!
- Hừ!
Lý Vân Tiêu tay trái bắt lôi, tay phải cầm kiếm, một mảnh kiếm phù đẩy ra bốn phía, bày ra hình thái không gian quỷ dị, nhưng lại nhìn không thấu bên trong.
Lý Vân Tiêu đột nhiên phúc chí tâm linh, tựa hồ có một đạo linh quang hiện lên trong đầu, nhìn chằm chằm vào hình thái đại kiếm, đôi mắt chợt sáng ngời.
Từ sau khi dung hợp với tiểu Thanh, suốt năm năm ngu dại giúp cho hắn hoàn toàn hấp thu Ất Mộc linh lực, tuy nói tu vi cùng cảm ngộ trực tiếp siêu việt Giới Vương, nhưng vẫn không hơn.
Thế nhưng lúc này dưới sự tấn công điên cuồng của Viện, hắn đột nhiên có điều hiểu ra với không gian trong kiếm, giống như có cánh cửa thật lớn vừa mở, dưới chân hiện ra con đường thênh thang.
- Quả nhiên là huyền khí do siêu huyền không gian luyện chế! Khó trách Lục Sí lại thua cho ngươi!
Khuôn mặt Viện dị thường dữ tợn, phù văn nơi vị trí mi tâm lan tràn tới trong tay, hóa thành thánh vật mạnh mẽ vỗ tới.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra lệ khí, quát:
- Trảm Yêu Trừ Ma!
Oanh long long!
Đại kiếm phảng phất giống như núi cao ép xuống, đánh thẳng lên chưởng lực, lại giống như bị một tầng sức mạnh vô hình ngăn trở.
Hai cỗ lực lượng đáng sợ giằng co trên không trung, phân biệt thành hai thế giới thật rõ ràng.
Một tay kiếm quyết, một tay tử lôi đã là sở học cực mạnh của Lý Vân Tiêu, nhưng vẫn không áp chế được đối phương, khiến trong lòng hắn không khỏi khiếp sợ.
Huống chi vừa rồi khi cảm ngộ kiếm ý của hắn đã tăng lên thật lớn, nếu không chỉ sợ bây giờ người thua là chính hắn.
Viện càng thêm hoảng sợ, lai lịch thánh vật trong tay hắn thật lớn, mặc dù là Thiên Giới chi chủ cũng không dám cứng rắn đối kháng, nhưng lại bị đối phương ngăn chặn.
Lý Vân Tiêu không ngừng lĩnh ngộ kiếm ý, mặc dù bị thiên quân áp bách nhưng nội tâm vô cùng bình tĩnh, giống như đang tu luyện, nhưng dù là bế quan khổ tu cũng không có được cơ duyên như thế.
Thời gian trôi qua, toàn thân hai người ướt đẫm mồ hôi.
Ba người Tiểu Hồng vạn phần lo lắng, mấy lần tiểu Hồng cùng Nguyệt muốn ra tay nhưng bị Tranh ngăn cản, nếu đánh vỡ cân bằng, chỉ sợ nháy mắt sẽ chết ngay tại chỗ.
Trong lòng Lý Vân Tiêu vừa động, giống như hiểu ra điều gì, trong mắt bắn ra quang mang cực nóng.
Hắn lập tức hóa ra ba đầu sáu tay, bốn tay phía sau nhanh chóng kháp quyết, lôi đình cùng kiếm quang trước người đột nhiên tụ họp chung một chỗ, hóa thành một cỗ thần quang cuồn cuộn, uy lực nháy mắt nhân lên! ---------------
Pho tượng Kiền Sát cũng nổ tung.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lóe lên, không gian bốn phía lóe ra, lập tức đem mọi người thuấn di ra ngoài, xuất hiện trên vạn dặm trời cao.
Bốn người nhìn xuống bên dưới.
Một kích vừa rồi đã hủy cả mật thất, kiến trúc cổ vốn đã tàn phá lúc này càng thêm đổ sụp.
Cảnh tượng kinh người hiện lên trước mắt, bên dưới mặt đất là một tòa trận pháp thật lớn, kéo dài tới bốn phương, đang không ngừng rút ma khí truyền vào trong trận.
- Trận pháp còn hoạt động?
Khóe mắt Lý Vân Tiêu nhảy dựng, lập tức nhìn thấy ngay trung ương trận pháp có vài vương tọa vây quanh, mà Viện đang ngồi trên một trong số đó.
Đối diện Viện là một Ma tộc tướng mạo xa lạ đang không ngừng kháp ấn đánh vào trong thân thể của Viện.
Khí thế trên thân hai người thập phần cường đại, hình thành tần suất cộng hưởng cùng trận pháp, đại trận cũng nổi lên sóng gió, không ít bố trí bị chấn nhập không trung, trong khoảnh khắc đã bị phá hủy.
Tranh kinh hãi nói:
- Người nọ là ai?
Trong lòng Lý Vân Tiêu rung động không thôi, đột nhiên hắn nhận ra điều gì, cả kinh nói:
- Đoạt xá?
- Cái gì?
Ba người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy thân ảnh Lý Vân Tiêu chợt động, trong tay lóe lên kiếm quang xuyên thẳng thiên không, chém xuống dưới!
Oanh long long!
Đại trận nháy mắt bị chém vỡ, vương tọa đều bị phá hủy, đống hoang tàn đổ nát bị một kiếm đã không còn chút dấu vết.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng xuống dưới.
Trong cát bay đá chạy chậm rãi xuất hiện một thân ảnh, chính là Viện, ánh mắt nàng tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm bốn người.
Tranh giật mình nói:
- Viện, ngươi…
Lý Vân Tiêu nói:
- Nàng không còn là Viện, đã bị vị bằng hữu vừa rồi đoạt xá!
- Đoạt xá?
Ba người hoảng sợ, trên đời này còn có người đoạt xá được Thánh Ma?
Viện lạnh lùng nói:
- Ánh mắt của ngươi cũng rất sắc bén, thiếu chút nữa làm hư đại sự của ta!
Tựa hồ đang cảm ứng thân thể, hắn cau mày nói:
- Nếu cho ta thêm mấy ngày thích ứng được thân thể này thì tốt hơn, đáng tiếc!
Tựa hồ có cỗ hận ý hiện lên trên mặt, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
- Các hạ cũng là Thánh Ma tôn sư đi, lại giậu đổ bìm leo đoạt xá người khác.
Viện hừ nói:
- Đương nhiên cần giậu đổ bìm leo, nếu nàng không nguy, ta làm sao đoạt xá thành công!
Lý Vân Tiêu hoàn toàn không lời để nói, thở dài:
- So với ta còn vô sỉ, trên đời này quả thật hiếm thấy đâu.
Viện cười ha hả, nói:
- Có ý tứ. Bất quá ta xem thân thể của ngươi không sai, cũng là Thánh Ma, hơn nữa còn là nam nhân. Đem thân thể của ngươi đưa cho ta đi, nữ nhân này ta từ bỏ.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Ngươi nói cho ngươi thì cho ngươi? Ta bảo ngươi đi chết ngươi có đi không?
Viện nhe răng cười nói:
- Không phải do ngươi quyết định!
Dứt lời, trong cơ thể Viện vang lên vô số tiếng gầm rú, vô số ma quang khởi động, bốn phía hiện ra dị tượng ma thú ma cầm, cẩn thận nhìn lại có vài phần tương tự như điêu khắc trên vách tường mật thất.
Lý Vân Tiêu kinh hãi:
- Ngươi rốt cục là ai?
Viện cười quái dị nói:
- Ha ha, ngươi không cần biết!
Dị tượng bay múa một lúc lại dũng mãnh tràn vào cơ thể của Viện, theo sau một cỗ lực lượng thật lớn đột nhiên bộc phát ra ngoài.
- Thăng Dương chưởng!
Lý Vân Tiêu kinh hãi, thực lực người trước mắt đã vượt trên Thánh Ma! Mặc dù còn chưa đạt tới Thiên Giới chi chủ, nhưng không kém hơn hắn chút nào.
Hắn lập tức xuất kiếm, một chiêu Kiếm Đãng Quần Ma đánh ra ngoài!
Oanh long!
Thế kiếm đánh trúng hư chưởng, nhất thời bạo phát, cả không trung nứt vụn, mặt đất vỡ ra.
Ba người tiểu Hồng hoảng hốt vội vàng lui xa mấy ngàn trượng.
- Cái gì?
Viện lắp bắp kinh hãi, thần sắc khó thể tin, nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Lý Vân Tiêu, thất thanh hô:
- Siêu huyền không gian?
Lý Vân Tiêu kháp quyết, lạnh lùng nói:
- Ngươi quả nhiên không đơn giản, bổn thiếu thật hứng thú với thân phận của ngươi đâu!
Trên người hắn hiện liên bi phù, đồng thời tay trái chộp tới, tử lôi hiện lên đầy trời, lập tức đánh ra ngoài:
- Vạn Lôi Kiếp – Thiên Địa Quy Nguyên!
Chi!
Sắc mặt Viện trắng bệch, kinh hô:
- Ngươi là Giới Vương Thiên Vũ giới! Người giết Lục Sí?
Tuy Viện khiếp sợ nhưng không bối rối, một tay điểm lên ấn đường, trên trán liền hiện ra phù văn quỷ dị.Khí tức trên người hắn chợt tăng lên, tay phải chộp tới, một mảnh ma quang như sấm đánh thẳng tới tử lôi đầy trời.
Phanh! Phanh! Phanh!
Thiên địa bị hai cỗ lực lượng không ngừng va chạm, liên tục nứt vụn.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy thần dịch lực trong người nhanh chóng tiêu hao, dưới tuyệt kỹ thần thông của đối phương, hắn lại cảm thấy vô cùng áp lực!
- Hừ!
Lý Vân Tiêu tay trái bắt lôi, tay phải cầm kiếm, một mảnh kiếm phù đẩy ra bốn phía, bày ra hình thái không gian quỷ dị, nhưng lại nhìn không thấu bên trong.
Lý Vân Tiêu đột nhiên phúc chí tâm linh, tựa hồ có một đạo linh quang hiện lên trong đầu, nhìn chằm chằm vào hình thái đại kiếm, đôi mắt chợt sáng ngời.
Từ sau khi dung hợp với tiểu Thanh, suốt năm năm ngu dại giúp cho hắn hoàn toàn hấp thu Ất Mộc linh lực, tuy nói tu vi cùng cảm ngộ trực tiếp siêu việt Giới Vương, nhưng vẫn không hơn.
Thế nhưng lúc này dưới sự tấn công điên cuồng của Viện, hắn đột nhiên có điều hiểu ra với không gian trong kiếm, giống như có cánh cửa thật lớn vừa mở, dưới chân hiện ra con đường thênh thang.
- Quả nhiên là huyền khí do siêu huyền không gian luyện chế! Khó trách Lục Sí lại thua cho ngươi!
Khuôn mặt Viện dị thường dữ tợn, phù văn nơi vị trí mi tâm lan tràn tới trong tay, hóa thành thánh vật mạnh mẽ vỗ tới.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra lệ khí, quát:
- Trảm Yêu Trừ Ma!
Oanh long long!
Đại kiếm phảng phất giống như núi cao ép xuống, đánh thẳng lên chưởng lực, lại giống như bị một tầng sức mạnh vô hình ngăn trở.
Hai cỗ lực lượng đáng sợ giằng co trên không trung, phân biệt thành hai thế giới thật rõ ràng.
Một tay kiếm quyết, một tay tử lôi đã là sở học cực mạnh của Lý Vân Tiêu, nhưng vẫn không áp chế được đối phương, khiến trong lòng hắn không khỏi khiếp sợ.
Huống chi vừa rồi khi cảm ngộ kiếm ý của hắn đã tăng lên thật lớn, nếu không chỉ sợ bây giờ người thua là chính hắn.
Viện càng thêm hoảng sợ, lai lịch thánh vật trong tay hắn thật lớn, mặc dù là Thiên Giới chi chủ cũng không dám cứng rắn đối kháng, nhưng lại bị đối phương ngăn chặn.
Lý Vân Tiêu không ngừng lĩnh ngộ kiếm ý, mặc dù bị thiên quân áp bách nhưng nội tâm vô cùng bình tĩnh, giống như đang tu luyện, nhưng dù là bế quan khổ tu cũng không có được cơ duyên như thế.
Thời gian trôi qua, toàn thân hai người ướt đẫm mồ hôi.
Ba người Tiểu Hồng vạn phần lo lắng, mấy lần tiểu Hồng cùng Nguyệt muốn ra tay nhưng bị Tranh ngăn cản, nếu đánh vỡ cân bằng, chỉ sợ nháy mắt sẽ chết ngay tại chỗ.
Trong lòng Lý Vân Tiêu vừa động, giống như hiểu ra điều gì, trong mắt bắn ra quang mang cực nóng.
Hắn lập tức hóa ra ba đầu sáu tay, bốn tay phía sau nhanh chóng kháp quyết, lôi đình cùng kiếm quang trước người đột nhiên tụ họp chung một chỗ, hóa thành một cỗ thần quang cuồn cuộn, uy lực nháy mắt nhân lên! ---------------
Bình luận truyện