Vạn Cổ Chi Vương

Chương 39: Vân ảnh võ giả



Trong sơn cốc, mười hơi thở sau.

Lực lượng ảo trận của Tứ phương huyễn vân trận bỗng nhiên thu lại.

A!

Các thiếu niên đang đau khổ giãy giụa ở trong ảo cảnh nhao nhao thức tỉnh, từng người đều nghẹn ngào kêu lên.

- Vừa rồi... Tất cả đều là ảo giác sao?

- Cái này chỉ sợ là thử thách kín của Thánh phủ, may mà chúng ta vượt qua được!

Không ít người thầm đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Sưu sưu!

Từng đám từng đám mây mù chuyển động, cuốn đi những thiếu niên đang nằm trên mặt đất, không chịu nổi trong vòng thử thách này ra bên ngoài sơn cốc.

Tính tón một chút, vòng này ít nhất đã đào thải được một hai trăm người!

- Thử thách mới bắt đầu mà đã mất đi nhiều người như vậy rồi!

Các thiếu niên còn lại kinh hãi, thử thách của Thánh phủ quả nhiên là hà khắc, thử thách kín này quả thực là lừa người ta mà!

- Đúng rồi! Vân Tú quận chúa, còn Đường Uy nữa, hình như bọn họ đã thức tỉnh trước thời hạn

Một gã thiếu niên có tu vi Khai mạch ngũ trọng nói.

Khi hắn thức tỉnh thì mới phát hiện ra hai người này đã đi xa.

- Còn có Nam Cung Ngọc nữa! Hắn cũng thức tỉnh trước thời hạn!

Ngoài khiếp sợ ra, các thiếu niên còn lại có cảm giác vô cùng xấu hổ.

So sánh với ba đại thiên tài, bọn hắn chênh lệch quá xa!

Bọn hắn kiên trì đến khi ảo trận chấm dứt, không bị loại bỏ khỏi thử thách.

Mà ba đại thiên tài thì lại cưỡng ép tỉnh lại ở dưới vòng vây của ảo trận.

Trên thực tế, trong mấy trăm thiếu niên ở toàn bộ sơn cốc, người thức tỉnh trước thời hạn có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà bọn họ đều là người nổi bật ở trong đám người thử thách lần này.

- Không tốt! La huynh... Chẳng lẽ La huynh bị loại bỏ rồi?

Sau khi Trần Hạo Phi tỉnh táo lại, không phát hiện ra La Thiên, hắn thở dài, buồn vu vơ.

Khử thách khóa này so với những năm qua còn hà khắc hơn, La Thiên mới đột phá Khai Mạch tứ trọng, chỉ sợ căn cơ bất ổn...

Đúng lúc này, trong Tứ phương huyễn vân trận lại sinh ra biến hóa.

Sưu! Sưu!

Trong các nơi ở sơn cốc có từng đạo thân ảnh hiển hiện.

Những khí thể này rất giống Võ giả, hình thái khác nhau, trẻ có già có, có kẻ cầm đao, người cầm kiếm, cầm thuẫn, cũng có người tay cầm cung tiễn.

Nếu như quan sát từ trên không trung thì sẽ phát hiện ra có một cái quy luật, nơi nào càng nhiều người thì số lượng Võ giả được ngưng tụ từ mây mù cũng càng nhiều hơn.

...

- Đây là Vân vụ Võ giả sao?

La Thiên dò xét phía trước.

Sưu sưu!

Sương mù quay cuồng ngưng tụ thành một nam tử cao lớn, người mặc khôi giáp, trong tay cầm trường đao.

Trong khoảnh khắc Vân ảnh Võ giả xuất hiện thì đã chăm chú nhìn về phía La Thiên, sau đó bắn về phía hắn.

Ở trong sương mù, tốc độ của hắn cực nhanh, trường đao như hư như thực, dùng xu thế như sét đánh bổ tới.

Phốc xuy!

La Thiên dịch chuyển một bước về phía bên trái, làm cho một đao kia thất bại, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố nông.

Cùng một lúc, hắn nhanh chóng tới gần người của Vân vụ Võ giả, tay đánh ra một đạo chưởng ảnh lạnh lẽo màu lam nhạt.

Oành Phanh...!

Chưởng lực bá đạo xuyên qua lồng ngực của Vụ ảnh Võ giả, thân thể người sau nổ tung, hóa thành sương mù tiêu tan trong gió.

- So với Khai Mạch tứ trọng bình thường thì mạnh mẽ hơn một chút.

La Thiên bình luận.

- Ồ! Đây là?

Sau khi Vụ ảnh Võ giả tiêu tan lập tức có một đạo ấn ký bay đến đỉnh đầu của La Thiên.

- Đây là chứng cứ đánh chết một gã Vụ ảnh Võ giả sao?

La Thiên như có điều suy nghĩ.

Không nghĩ quá nhiều, hắn tiếp tục đi lại ở trong sương mù.

Sau đó, La Thiên lần lượt chém giết bốn gã Vụ ảnh Võ giả, thực lực của chúng có mạnh có yếu, mạnh nhất đã tới gần Khai mạch ngũ trọng đỉnh phong.

Đánh chết Vụ ảnh Võ giả Khai Mạch tứ trọng đạt được một cái ấn ký.

Đánh chết Khai mạch ngũ trọng thì có thể đạt được ba cái ấn ký.

La Thiên đã thăm dò ra quy tắc, hắn nhẹ nhõm thu hoạch từng tên Vụ ảnh Võ giả một.

Điểm thú vị chính là, một số nhỏ Vụ ảnh Võ giả lại có thể đánh lén, thậm chí còn biết sử dụng ám khí.

Chỉ có điều, những chiêu số này ở dưới cảm quan và Linh thức mạnh mẽ của La Thiên không có chỗ nào có thể che giấu, tất cả đều bị hắn vượt qua mà không hề có chút áp lực nào cả.

La Thiên không có áp lực.

Thế nhưng nhưng trên đường đi, các loại tiếng tru lên và tiếng kêu cứu mạng không ngừng vang lên.

Bịch! Bịch!

Ở phía bên phải cách hắn hơn mười thước, hai thiếu nữ ở dưới công kích của ba gã Vụ ảnh Võ giả đã ngã xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, hô hào cứu mạng.

Sương mù tụ tập đến, cuốn hai người đi.

Nhưng vẫn có người sương mù không kịp kéo đi.

Sưu! Sưu!

Một gã Vụ ảnh Võ giả tu vi Khai mạch ngũ trọng đỉnh phong đâm thanh kiếm lớn trong tay vào ngực của một gã thiếu niên.

- Không...

Thiếu niên này giãy giụa rồi ngã xuống đất.

Mỗi thời mỗi khắc đều có thí sinh bị loại bỏ, người có vận khí kém thì còn mất cả tính mạng.

Nhưng mà, ở bên trong thử thách này cũng có mấy tồn tại có thể rong ruổi hoành hành.

Đó chính là ba đại thiên tài mạnh nhất!

Trong sương mù, một thiếu niên thân thể tuấn mỹ thon dài như là cơn gió vòng qua vòng lại.

- Xuất hiện đi!

Hai mắt của Nam Cung Ngọc như sao tập trung vào một sườn núi thấp.

Chỗ đó có sương mù cuồn cuộn hội tụ, đang có Vụ ảnh Võ giả ngưng tụ ra.

Sưu!

Vụ ảnh Võ giả vừa được ngưng tụ ra thì đã có một đạo thân ảnh phóng khoáng hạ xuống, mũi chân dừng lại ở đỉnh đầu của Vụ ảnh Võ giả.

Phanh!

Mũi chân của Nam Cung Ngọc điểm một cái, sóng khí màu xanh chuyển động, trong nháy mắt Vụ ảnh Võ giả có tu vi gần đạt tới Khai Mạch lục trọng rạn nứt rồi tán loạn.

Sương mù tản đi, Nam Cung Ngọc đã sớm biến mất không còn tung tích đâu nữa.

Trong lúc mơ hồ, tốc độ hình thành của Vụ ảnh Võ giả không bằng tốc độ Nam Cung đánh chết chúng.

Cùng lúc đó, một thiếu nữ xinh đẹp mặc cung trang đang chính diện chống lại ba gã Vụ ảnh Võ giả vây công.

- Phi Hoa Thủ!

Thân thể mềm mại của Vân Tú quận chúa như hồ điệp bay lượn, ngón tay ngọc điểm ra từng cánh hoa, phân biệt bắn trúng ba gã Vụ ảnh Võ giả.

Sưu sưu sưu!

Ba gã Vụ ảnh Võ giả bị xuyên thành mấy cái lỗ nhỏ, sau đó cả người lập tức vỡ vụn rồi tiêu tan.

Mấy đạo ấn ký bay lên trên đầu nàng.

Giờ phút này, trên đỉnh đầu của Vân Tú quận chúa có hai ba mươi đạo ấn ký hội tụ, giống như một ngôi sao đang ở trên đầu, làm tôn lên vẻ cao quý và thần bí của nàng.

Vân Tú quận chúa và Nam Cung Ngọc đều một mình một ngựa.

Tiểu Hầu gia Đường Uy thì hoàn toàn ngược lại, động tĩnh rất lớn.

Đường Uy suất lĩnh bảy tám trợ thủ, xếp thành một hàng đi về phía trước, nghiền ép tất cả Vụ ảnh Võ giả.

Bỗng nhiên, một gã Vụ ảnh Võ giả khí tức mạnh mẽ, trong tay kiếm và thuẫn nhẹ nhàng nhảy đến.

- Không tốt, Vụ ảnh Võ giả Khai Mạch lục trọng!

Một gã thủ hạ Khai mạch ngũ trọng kinh hô lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau.

- Chỉ là Khai Mạch lục trọng mà thôi, cần gì phải sợ chứ?

Đường Uy hừ lạnh một tiếng, bay vọt đến phía trước, ngăn tên Vụ ảnh Võ giả kia lại.

Sưu sưu ô...ô...n...g!

Sáu cái khí mạch trong cơ thể hắn được thúc giục, chân khí mạnh mẽ bành trướng, quanh thân hắn có sóng nhiệt lan tràn ra bên ngoài, uy thế làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

- Nộ Vân chưởng!

Bàn tay của Đường Uy nhấc lên sóng gió màu đỏ thẫm, lực lượng ẩn chứa tính chất bạo tạc lan tràn ra, miệng thì phát ra tiếng hét giận dữ giống như là dã thú.

Rắc rắc! Phanh!

Tấm thuẫn trong tay Vụ ảnh Võ giả tức thì rạn nứt.

Sau đó, uy lực của một chưởng hung mãnh này còn chưa giảm, lập tức thôn tính và tiêu diệt Vụ ảnh Võ giả.

Sưu sưu!

Tên Vụ ảnh Võ giả cảnh giới lục trọng này công thủ đều mạnh, thế nhưng lại bị một chưởng của Đường Uy đánh chết.

Mấy tên thủ hạ của hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

- Vũ kỹ Linh cấp quả nhiên mạnh mẽ, Tiểu Hầu gia uy vũ!

Ngũ Xuyên lên tiếng nịnh nọt, lấy lòng hắn.

- Chỉ là Vụ ảnh Võ giả Khai Mạch lục trọng mà thôi, nếu như có thêm vài đầu tới thì bản Hầu gia cũng không sợ!

Đường Uy ngạo nghễ cười lớn, dường như vẫn chưa thỏa mãn.

- Tiểu Hầu gia, đoạn đường này cũng không gặp phải La Thiên, không phải tiểu tử kia cố ý trốn tránh chúng ta đó chứ?

Tề Hồng trước sau vẫn nhớ tới La Thiên, bởi vì hắn rất muốn báo thù rửa hận.

- Người bản Hầu gia muốn giáo huấn, không một ai có thể chạy thoát!

- Ngươi và Ngũ Xuyên gọi thêm mấy người, xách tiểu tử này ra ngoài cho ta!

Vẻ mặt Đường Uy có chút bá đạo và lãnh khốc.

...

Trên sơn cốc, các đạo sư của Thánh phủ luôn chú ý tình huống ở phía dưới.

Mỗi một lần Thánh phủ chiêu sinh, các đạo sư đều chú ý tới một ít hạt giống thiên tài có tiềm lực.

- Nam Cung Ngọc, Vân Tú quận chúa, Đường Uy, ba người này có tu vi cao nhất, tạm thời đều tu luyện vũ kỹ Linh cấp, xem ra vị trí thứ nhất sẽ thuộc về một trong ba người bọn họ!

Có một vị đạo sư lên tiếng.

Phía dưới, ấn ký trên đỉnh đầu của rất nhiều thiếu niên đều không bằng ba người này, đây là thứ rõ ràng nhất.

Ấn ký trên đỉnh đầu của ba đại thiên tài nhiều nhất, chói mắt nhất!

Trong này, ấn ký của Nam Cung Ngọc là nhiều nhất, tạm đứng ở vị trí thứ nhất!

- Hả? Còn có một người có hi vọng đuổi kịp ba đại thiên tài!

Tên đạo sư béo kia kinh ngạc nói.

- Ai?

- Các ngươi nhìn xem! Chính là thiếu niên thông qua thử thách ảo cảnh thứ nhất!

Ánh mắt của các đạo sư rơi xuống trên người một thiếu niên tuấn tú mặc áo bào xanh, người này chính là La Thiên.

Giờ phút này.

Trên đỉnh đầu La Thiên có hội tụ một lượng lớn ấn ký, rất là chói mắt.

Thân thể của hắn phiêu dật mà linh hoạt, xuyên thẳng qua ở trong mây mù, nhẹ nhõm thu hoạch từng Vụ ảnh Võ giả một.

- Số lượng ấn ký của tiểu tử kia đuổi sát ba đại thiên tài!

Mấy tên đạo sư ở đây đều cảm thấy rất là khó tin.

Ở trong thử thách đầu tiên La Thiên đứng thứ nhất, nhưng chỉ có tu vi Khai Mạch tứ trọng mà thôi.

Thử thách chính thức còn phải dựa vào thực lực!

Vốn các đạo sư cho rằng, ở trong thử thách chính thức này, hắn sẽ không có tư cách vấn đỉnh.

- Nhìn lầm rồi! Chiến lực của kẻ này không tầm thường, tốc độ, lực lượng, lực phản ứng đều vượt xa Võ giả cùng giai!

Lão giả mặc áo bào trắng cảm thán nói.

- Như vậy xem ra, hắn là người duy nhất có cơ hội đuổi theo ba đại thiên tài.

- Không! Chỉ sợ hắn không có cơ hội rồi, các ngươi nhìn xem…

Một nữ đạo sư mặc váy cười nói.

Các đạo sư nghe vậy nhao nhao nhìn lại, quả nhiên bên dưới đã xuất hiện tình huống mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện