Vạn Cổ Đại Đế
Chương 55: Đổi trắng thay đen
Mà đám trưởng lão thuộc đảng phái Lâm Sơn cũng kích động cả lên. Họ khao khát nhìn về Thất Huyền Bảo đan, thèm thuồng vô cùng.
Lăng Tiêu thấy thế, chỉ mỉm cười. Cái hắn muốn chính là điều này.
Liễu Y Y cực kỳ không cam tâm. Nàng ta vốn rất khinh thường Lăng Tiêu, nhưng ai có thể ngờ phía sau Lăng Tiêu lại có chỗ dựa lớn đến như vậy chứ.
Càng nghĩ, nàng ta càng cảm thấy khủng hoảng, càng muốn Lăng Tiêu bị hủy diệt, chỉ để che dấu đi sự hối hận của mình.
Nhưng đại sư Tiêu Mộc có quan hệ khăng khít với Lăng Tiêu như vậy
Không đúng, còn có Liễu Hùng Phi mà. Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể đi cầu xin bá phụ thôi.
“Bá phụ, tên Lăng Tiêu đê tiện, vô sỉ, chẳng những giết chết đồng môn sư huynh đệ, còn từng… còn từng… khinh bạc con. Bá phụ, cầu người làm chủ cho con.”
Liễu Y Y lã chã chực khóc, ánh mắt ngây thơ, vô tội, đỏ bừng lên vì khóc, làm cho người ta chỉ muốn ôm nàng vào ngực dỗ dành.
Liễu Hùng Phi đưa mắt nhìn, khóe miệng lộ ra ý cười kỳ quái.
Hắn còn chưa kịp cất lời nói thì Liễu Phiêu Phiêu đã bước ra, nàng nhìn Liễu Y Y, cười hỏi: “Ơ? Lăng Tiêu là người vô sỉ như thế sao? Dám đụng đến người Liễu gia ta? Đường muội, ngươi nói ta nghe, hắn khinh bạc ngươi khi nào? Có thực hiện thành công không?”
Liễu Y Y nhìn vị đường tỷ trước mắt này, một tia ghen tỵ chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, nhưng phải cung kính nói: “Đường tỷ, chính là… chính là đoạn thời gian trước. Nhưng mà ta cật lực phản kháng, hắn cũng không thực hiện được! Còn xin bá phụ với đường tỷ làm chủ cho ta!”
Liễu Y Y diễn một màn yếu đuối khóc lóc trông thật cảm động. Hình như có đệ tử còn đỏ mắt định chất vấn Lăng Tiêu.
Nhưng mà những lời Liễu Phiêu Phiêu nói sau đó, trực tiếp khiến cho Liễu Y Y như rớt xuống hầm băng.
“Nếu dựa theo lời ngươi nói, Lăng Tiêu đúng là trơ tráo thật!”
Liễu Phiêu Phiêu cười như không cười liếc nhìn Lăng Tiêu một cái rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà có điều này ngươi không biết đi. Ta và sư tỷ Nam Cung Tình của Trường Sinh Môn đều là tỳ nữ của Lăng Tiêu. Vậy mà hắn không khinh bạc chúng ta, lại đi khinh bạc ngươi. Ngươi nói đầu óc hắn có vấn đề rồi sao? Đúng không sư tỷ Nam Cung Tình!”
Cuối cùng, ánh mắt của Liễu Phiêu Phiêu dừng trên người Nam Cung Tình.
“Cái gì? Liễu Phiêu Phiêu với Nam Cung Tình lại là tỳ nữ của Lăng Tiêu sao?”
Tin tức này đúng là quả bom nổ long trời lở đất, khiến mọi người lại được dịp trợn mắt há mồm.
Không thể không nói, tin tức này có sức công phá cực mạnh. Liễu Phiêu Phiêu và Nam Cung Tình là ai? Đây là thần nữ trong lòng vô số đệ tử. Mọi người đều ngầm coi hai người họ như tiên nữ. Vậy nhưng chính miệng Liễu Phiêu Phiêu lại thừa nhận nàng với Nam Cung Tình là tỳ nữ của Lăng Tiêu???
Nam Cung Tình nhíu nhíu mày, thấy dáng vẻ trêu tức của Liễu Phiêu Phiêu mà lại không muốn lên tiếng phản bác.
Vẻ mặt này lọt vào mắt các đệ tử, chẳng khác nào là cam chịu cả.
Nhất thời vô số đệ tử bắt đầu kêu lên, phẫn nộ nhìn Lăng Tiêu.
Còn Liễu Y Y thì kinh hoảng vô cùng. Hóa ra Liễu Phiêu Phiêu cùng Liễu Hùng Phi đến, không vì nể mặt nàng.
Mà là đến vì Lăng Tiêu.
Liễu Phiêu Phiêu cùng Liễu Hùng Phi vì Lăng Tiêu mà đến.
Nghĩ đến điều này, đám người Lô Quan Kiệt đều khiếp sợ không thôi.
Lăng Tiêu này rốt cuộc là ai? Sao lại có năng lực mạnh mẽ như vậy.
Sau đó, Liễu Hùng Phi cũng lên tiếng.
Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Liễu Phiêu Phiêu, mỉm cười nói:
“Các vị đạo hữu Trường Sinh Môn và Hợp Hoan Tông, theo lý mà nói, đây vốn là chuyện nội bộ của Trường Sinh Môn, ta không nên quản. Nhưng có một số việc ta vẫn nên làm sáng tỏ một chút, sẽ tốt hơn!
Bảy ngày trước, Lăng Tiêu không đi dãy núi Yêu Thú, mà đến thành Trường Sinh. Hắn là bạn thân của con gái ta, đều ở cùng một chỗ với con gái ta và đại sư Tiêu Mộc. Nếu các vị không tin, có thể đi hỏi đại sư Tiêu Mộc. Cho nên Lăng Tiêu không có khả năng đi ám sát Mã Tuấn được.
đại sư Tiêu Mộc cũng cười nói: “Lời Liễu Thành chủ nói hoàn toàn đúng. Lúc đó, Lăng Tiêu đều ở chỗ ta, hoàn toàn không có thời gian gây án.”
Lô Quan Kiệt với Mã Ngạn không còn hy vọng gì nữa. Nếu Liễu Hùng Phi và đại sư Tiêu Mộc đã đứng ra làm chứng, cho dù bọn họ có một vạn lý do để nghi ngờ thì giờ phút này cũng không dám nghi ngờ Lăng Tiêu nữa.
Lô Quan Kiệt trưng ra một cái mặt cười còn khó coi hơn khóc. Hắn nói: “Nếu Liễu Thành chủ cùng đại sư Tiêu Mộc đều nói như thế, vậy xem ra thật sự là chúng ta hiểu lầm rồi. Mã Tuấn sư điệt không phải do… Lăng tiểu hữu giết!”
“Mã trưởng lão nghĩ sao?” Liễu Hùng Phi mỉm cười hỏi.
“Hẳn là ta nhớ nhầm đi! Cháu trai ta Mã Tuấn thật sự không phải do Lăng Tiêu giết!”
Mã Ngạn cúi đầu nói. Hắn có thể cảm giác được trái tim mình đang chảy máu, phẫn nộ đến phát cuồng, nhưng lại không dám thể hiện chút nào ra ngoài.
Nhìn một đám người Hợp Hoan Tông đang ủ rũ, các đệ tử Trường Sinh Môn cũng rất kích động, phấn khích.
“Còn một việc khác, chuyện Lăng Tiêu giết Lâm Hạo Vũ, tuy rằng ta không biết chuyện xảy ra như thế nào, nhưng ta tin tưởng nhân phẩm của Lăng Tiêu. Ta tin hắn sẽ không vô duyên vô cớ giết Lâm Hạo Vũ đâu. Có lẽ chính thời điểm mà hai người tỷ thí, đao kiếm không có mắt. Sống chết đều do trời định. Lâm trưởng lão nghĩ sao?”
Liễu Hùng Phi hỏi Lâm Sơn.
Lâm Sơn nghe thấy vậy, cả người cứng đờ như tượng đá, trong lòng thì chửi thầm “mẹ kiếp, ngươi không biết mà còn nói tin tưởng nhân phẩm của Lăng Tiêu? Nếu ta tiếp tục truy cứu chuyện Lăng Tiêu giết Hạo Vũ, chẳng phải là không nể mặt ngươi sao?”
Đối với chuyện này, Lâm Sơn chỉ có thể nói: “Liễu Thành chủ nói phải. Chắc là lúc tỷ thí với nhau, đao kiếm không có mắt, cho nên không cẩn thận giết nhầm Hạo Vũ. Là số mệnh Hạo Vũ không tốt!”
Lâm Sơn nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt tia về phía Lăng Tiêu tràn đầy sát khí.
“Được rồi! Một khi đã như vậy, Trường Sinh Môn cùng Hợp Hoan Tông hãy biến chiến tranh thành tơ lụa. Từ nay về sau sẽ không gây hấn chuyện với nhau nữa. Nếu không để ý đến lời ta nói, thì đừng trách ta không khách khí!”
Liễu Hùng Phi kết thúc câu chuyện. Nhưng câu nói về sau bắt đầu nghiêm túc hơn, thậm chí còn kèm theo khí thế của một cường giả.
Nam Cung Hiên và Lô Quan Kiệt đều rùng mình. Hai người có thể cảm giác được tu vi sâu không lường được của hắn. Họ cung kính khom lưng đồng ý.
Thấy Liễu Hùng Phi và Tiêu Mộc đều đứng về phía Lăng Tiêu, tất nhiên người Hợp Hoan Tông sẽ không tự làm mình mất mặt nữa. Ai nấy đều là vẻ mặt xám xịt rời khỏi Trường Sinh Môn. Lúc đi còn mang theo Liễu Y Y đang lạc mất hồn phách.
“Chuyện ngày hôm nay, xin cảm ơn!”
Lăng Tiêu nhìn Liễu Phiêu Phiêu một cái, khẽ cười nói.
“Cảm ơn ta làm cái gì? Ta cũng có làm được gì đâu chứ. Nhưng mà ta tin rằng,, chúng ta không tới, nhất định ngươi cũng sẽ có các đối phó mọi chuyện. Đúng không?”
Liễu Phiêu Phiêu cười cười, ánh mắt lộ vẻ tò mò.
“Có lẽ thế!”
Lăng Tiêu từ chối cho ý kiến. Hắn đúng là có cách giải quyết chuyện hôm nay. Nhưng mà nếu thực sự làm đến mức ấy, chỉ sợ sự việc sẽ không thể êm đẹp, hòa bình như thế này được.
Lăng Tiêu thấy thế, chỉ mỉm cười. Cái hắn muốn chính là điều này.
Liễu Y Y cực kỳ không cam tâm. Nàng ta vốn rất khinh thường Lăng Tiêu, nhưng ai có thể ngờ phía sau Lăng Tiêu lại có chỗ dựa lớn đến như vậy chứ.
Càng nghĩ, nàng ta càng cảm thấy khủng hoảng, càng muốn Lăng Tiêu bị hủy diệt, chỉ để che dấu đi sự hối hận của mình.
Nhưng đại sư Tiêu Mộc có quan hệ khăng khít với Lăng Tiêu như vậy
Không đúng, còn có Liễu Hùng Phi mà. Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể đi cầu xin bá phụ thôi.
“Bá phụ, tên Lăng Tiêu đê tiện, vô sỉ, chẳng những giết chết đồng môn sư huynh đệ, còn từng… còn từng… khinh bạc con. Bá phụ, cầu người làm chủ cho con.”
Liễu Y Y lã chã chực khóc, ánh mắt ngây thơ, vô tội, đỏ bừng lên vì khóc, làm cho người ta chỉ muốn ôm nàng vào ngực dỗ dành.
Liễu Hùng Phi đưa mắt nhìn, khóe miệng lộ ra ý cười kỳ quái.
Hắn còn chưa kịp cất lời nói thì Liễu Phiêu Phiêu đã bước ra, nàng nhìn Liễu Y Y, cười hỏi: “Ơ? Lăng Tiêu là người vô sỉ như thế sao? Dám đụng đến người Liễu gia ta? Đường muội, ngươi nói ta nghe, hắn khinh bạc ngươi khi nào? Có thực hiện thành công không?”
Liễu Y Y nhìn vị đường tỷ trước mắt này, một tia ghen tỵ chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, nhưng phải cung kính nói: “Đường tỷ, chính là… chính là đoạn thời gian trước. Nhưng mà ta cật lực phản kháng, hắn cũng không thực hiện được! Còn xin bá phụ với đường tỷ làm chủ cho ta!”
Liễu Y Y diễn một màn yếu đuối khóc lóc trông thật cảm động. Hình như có đệ tử còn đỏ mắt định chất vấn Lăng Tiêu.
Nhưng mà những lời Liễu Phiêu Phiêu nói sau đó, trực tiếp khiến cho Liễu Y Y như rớt xuống hầm băng.
“Nếu dựa theo lời ngươi nói, Lăng Tiêu đúng là trơ tráo thật!”
Liễu Phiêu Phiêu cười như không cười liếc nhìn Lăng Tiêu một cái rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà có điều này ngươi không biết đi. Ta và sư tỷ Nam Cung Tình của Trường Sinh Môn đều là tỳ nữ của Lăng Tiêu. Vậy mà hắn không khinh bạc chúng ta, lại đi khinh bạc ngươi. Ngươi nói đầu óc hắn có vấn đề rồi sao? Đúng không sư tỷ Nam Cung Tình!”
Cuối cùng, ánh mắt của Liễu Phiêu Phiêu dừng trên người Nam Cung Tình.
“Cái gì? Liễu Phiêu Phiêu với Nam Cung Tình lại là tỳ nữ của Lăng Tiêu sao?”
Tin tức này đúng là quả bom nổ long trời lở đất, khiến mọi người lại được dịp trợn mắt há mồm.
Không thể không nói, tin tức này có sức công phá cực mạnh. Liễu Phiêu Phiêu và Nam Cung Tình là ai? Đây là thần nữ trong lòng vô số đệ tử. Mọi người đều ngầm coi hai người họ như tiên nữ. Vậy nhưng chính miệng Liễu Phiêu Phiêu lại thừa nhận nàng với Nam Cung Tình là tỳ nữ của Lăng Tiêu???
Nam Cung Tình nhíu nhíu mày, thấy dáng vẻ trêu tức của Liễu Phiêu Phiêu mà lại không muốn lên tiếng phản bác.
Vẻ mặt này lọt vào mắt các đệ tử, chẳng khác nào là cam chịu cả.
Nhất thời vô số đệ tử bắt đầu kêu lên, phẫn nộ nhìn Lăng Tiêu.
Còn Liễu Y Y thì kinh hoảng vô cùng. Hóa ra Liễu Phiêu Phiêu cùng Liễu Hùng Phi đến, không vì nể mặt nàng.
Mà là đến vì Lăng Tiêu.
Liễu Phiêu Phiêu cùng Liễu Hùng Phi vì Lăng Tiêu mà đến.
Nghĩ đến điều này, đám người Lô Quan Kiệt đều khiếp sợ không thôi.
Lăng Tiêu này rốt cuộc là ai? Sao lại có năng lực mạnh mẽ như vậy.
Sau đó, Liễu Hùng Phi cũng lên tiếng.
Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Liễu Phiêu Phiêu, mỉm cười nói:
“Các vị đạo hữu Trường Sinh Môn và Hợp Hoan Tông, theo lý mà nói, đây vốn là chuyện nội bộ của Trường Sinh Môn, ta không nên quản. Nhưng có một số việc ta vẫn nên làm sáng tỏ một chút, sẽ tốt hơn!
Bảy ngày trước, Lăng Tiêu không đi dãy núi Yêu Thú, mà đến thành Trường Sinh. Hắn là bạn thân của con gái ta, đều ở cùng một chỗ với con gái ta và đại sư Tiêu Mộc. Nếu các vị không tin, có thể đi hỏi đại sư Tiêu Mộc. Cho nên Lăng Tiêu không có khả năng đi ám sát Mã Tuấn được.
đại sư Tiêu Mộc cũng cười nói: “Lời Liễu Thành chủ nói hoàn toàn đúng. Lúc đó, Lăng Tiêu đều ở chỗ ta, hoàn toàn không có thời gian gây án.”
Lô Quan Kiệt với Mã Ngạn không còn hy vọng gì nữa. Nếu Liễu Hùng Phi và đại sư Tiêu Mộc đã đứng ra làm chứng, cho dù bọn họ có một vạn lý do để nghi ngờ thì giờ phút này cũng không dám nghi ngờ Lăng Tiêu nữa.
Lô Quan Kiệt trưng ra một cái mặt cười còn khó coi hơn khóc. Hắn nói: “Nếu Liễu Thành chủ cùng đại sư Tiêu Mộc đều nói như thế, vậy xem ra thật sự là chúng ta hiểu lầm rồi. Mã Tuấn sư điệt không phải do… Lăng tiểu hữu giết!”
“Mã trưởng lão nghĩ sao?” Liễu Hùng Phi mỉm cười hỏi.
“Hẳn là ta nhớ nhầm đi! Cháu trai ta Mã Tuấn thật sự không phải do Lăng Tiêu giết!”
Mã Ngạn cúi đầu nói. Hắn có thể cảm giác được trái tim mình đang chảy máu, phẫn nộ đến phát cuồng, nhưng lại không dám thể hiện chút nào ra ngoài.
Nhìn một đám người Hợp Hoan Tông đang ủ rũ, các đệ tử Trường Sinh Môn cũng rất kích động, phấn khích.
“Còn một việc khác, chuyện Lăng Tiêu giết Lâm Hạo Vũ, tuy rằng ta không biết chuyện xảy ra như thế nào, nhưng ta tin tưởng nhân phẩm của Lăng Tiêu. Ta tin hắn sẽ không vô duyên vô cớ giết Lâm Hạo Vũ đâu. Có lẽ chính thời điểm mà hai người tỷ thí, đao kiếm không có mắt. Sống chết đều do trời định. Lâm trưởng lão nghĩ sao?”
Liễu Hùng Phi hỏi Lâm Sơn.
Lâm Sơn nghe thấy vậy, cả người cứng đờ như tượng đá, trong lòng thì chửi thầm “mẹ kiếp, ngươi không biết mà còn nói tin tưởng nhân phẩm của Lăng Tiêu? Nếu ta tiếp tục truy cứu chuyện Lăng Tiêu giết Hạo Vũ, chẳng phải là không nể mặt ngươi sao?”
Đối với chuyện này, Lâm Sơn chỉ có thể nói: “Liễu Thành chủ nói phải. Chắc là lúc tỷ thí với nhau, đao kiếm không có mắt, cho nên không cẩn thận giết nhầm Hạo Vũ. Là số mệnh Hạo Vũ không tốt!”
Lâm Sơn nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt tia về phía Lăng Tiêu tràn đầy sát khí.
“Được rồi! Một khi đã như vậy, Trường Sinh Môn cùng Hợp Hoan Tông hãy biến chiến tranh thành tơ lụa. Từ nay về sau sẽ không gây hấn chuyện với nhau nữa. Nếu không để ý đến lời ta nói, thì đừng trách ta không khách khí!”
Liễu Hùng Phi kết thúc câu chuyện. Nhưng câu nói về sau bắt đầu nghiêm túc hơn, thậm chí còn kèm theo khí thế của một cường giả.
Nam Cung Hiên và Lô Quan Kiệt đều rùng mình. Hai người có thể cảm giác được tu vi sâu không lường được của hắn. Họ cung kính khom lưng đồng ý.
Thấy Liễu Hùng Phi và Tiêu Mộc đều đứng về phía Lăng Tiêu, tất nhiên người Hợp Hoan Tông sẽ không tự làm mình mất mặt nữa. Ai nấy đều là vẻ mặt xám xịt rời khỏi Trường Sinh Môn. Lúc đi còn mang theo Liễu Y Y đang lạc mất hồn phách.
“Chuyện ngày hôm nay, xin cảm ơn!”
Lăng Tiêu nhìn Liễu Phiêu Phiêu một cái, khẽ cười nói.
“Cảm ơn ta làm cái gì? Ta cũng có làm được gì đâu chứ. Nhưng mà ta tin rằng,, chúng ta không tới, nhất định ngươi cũng sẽ có các đối phó mọi chuyện. Đúng không?”
Liễu Phiêu Phiêu cười cười, ánh mắt lộ vẻ tò mò.
“Có lẽ thế!”
Lăng Tiêu từ chối cho ý kiến. Hắn đúng là có cách giải quyết chuyện hôm nay. Nhưng mà nếu thực sự làm đến mức ấy, chỉ sợ sự việc sẽ không thể êm đẹp, hòa bình như thế này được.
Bình luận truyện