Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể
Chương 35: Vì Hồng Nhan
Giải quyết xong ba người này, ánh mắt của Hứa Vô Chu nhìn về phía Tần Khuynh Mâu, trên ngực Tần Khuynh Mâu có một dấu chân, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
Trên cánh tay da thịt trắng nõn có một vết thương thật sâu, máu tươi từ trong đó chảy ra nhìn thấy mà giật mình, da thịt trơn bóng đẹp đẽ bị phá hư sạch sẽ.
Giống như trên một món đồ sứ đẹp đẽ xuất hiện vết nứt.
Hứa Vô Chu giúp Tần Khuynh Mâu xử lý vết thương, cầm máu lại, trong mắt hắn chớp động lên hàn quang.
Một mỹ nhân yếu đuối như vậy mà bọn hắn cũng muốn gϊếŧ, thật cho rằng bọn hắn dễ ức hiếp sao?
- Có thể chịu được không?
Hứa Vô Chu đè nén lại tâm tình của mình, ngữ khí bình tĩnh hỏi Tần Khuynh Mâu.
- Ừm. Chịu đựng một chút liền không sao.
Tần Khuynh Mâu nói.
- Nếu còn có thể chịu được mà nói, vậy ngươi đi theo ta. Ta đi hỏi bọn hắn một chút xem muốn làm cái gì.
Hứa Vô Chu nói với Tần Khuynh Mâu.
Tần Khuynh Mâu sững sờ, lập tức biến sắc. Có thể ở Thạch gia ám sát nàng, thì khả năng rất lớn có bóng dáng của Thạch gia phía sau.
Hứa Vô Chu muốn hỏi ai đến cho bọn hắn công đạo, vậy khẳng định là đi tìm Thạch gia. Nhưng nơi này là địa bàn của Thạch gia. Hứa Vô Chu vừa mới biểu hiện thực lực mặc dù cường đại, nhưng ở Thạch gia cũng không phải là đối thủ.
- Ta không sao, về nhà đi.
Tần Khuynh Mâu nói với Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu lấy tay sờ soạng vết thương của Tần Khuynh Mâu, nhìn cánh tay chảy đầy máu nói:
- Máu không thể chảy xuống vô ích. Ngươi đi theo ta!
Hứa Vô Chu nắm bàn tay mảnh khảnh của Tần Khuynh Mâu, tiện tay lấy một thanh trường kiếm trên người một đệ tử thế gia, cầm theo trường kiếm đi đến nội viện của Thạch gia.
- Hứa Vô Chu, bình tĩnh mà làm, đây là đại bản doanh của người ta.
Lâm Thanh Từ hô.
Hứa Vô Chu nhìn thoáng qua Lâm Thanh Từ liền không để ý đến nàng, nể mặt hôm nay nàng xuất thủ tương trợ, hi vọng nàng tốt nhất không có tham dự vàotrong chuyện này.
- Không cần, chúng ta về nhà đi!
Tần Khuynh Mâu nhìn Hứa Vô Chu lắc đầu.
Những người khác cũng sững sờ nhìn Hứa Vô Chu. Hứa Vô Chu đi nội viện là muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn Thạch gia cho hắn một cái công đạo sao?
Hắn có phải bị đổ nước vào não hay không, nơi này là Thạch gia, hắn còn có thể lật lên sóng gió gì sao?
Tần Khuynh Mâu không có bị gϊếŧ, chỉ chảy chút máu, bị chút thương tích mà thôi, đây là may mắn. Lúc này nên nén giận rời đi khỏi Thạch gia lại nói.
Nhưng hắn muốn làm gì?
Điên rồi sao?
Hứa Vô Chu đi về phía nội viện, dọc đường tiện tay lấy một thanh lợi kiếm từ một đệ tử thế gia. Tên đệ tử thế gia này bị cướp đi bội kiếm, khuôn mặt mang theo vẻ giận dữ, chỉ là khi ánh mắt rơi vào trên ba bộ thi thể áo đen, hắn mạnh mẽ đè ép lửa giận trong lòng, không dám nói gì.
- Ta không có việc gì, chúng ta về nhà đi.
Tần Khuynh Mâu không muốn bởi vì chuyện của nàng mà để Hứa Vô Chu lâm vào trong nguy hiểm.
- Đôi tay đẹp đẽ như vậy ta cũng không nỡ đụng, làm sao có thể để cho bọn hắn làm bị thương thành như vậy.
Nội tâm Hứa Vô Chu đè nén lửa giận, bọn hắn coi mình là cái gì? Phái người trên đường phục kích muốn gϊếŧ hắn còn chưa tính, hắn chưa có chuẩn bị nên không so đo.
Nhưng bây giờ... lại phái người gϊếŧ Tần Khuynh Mâu. Thật cho rằng hắn không biết nổi giận sao?
Hơn nữa còn suýt chút nữa gϊếŧ Tần Khuynh Mâu. Đây là thê tử của hắn, cho dù hữu danh vô thực.
Nhưng mà một nam nhân, nếu thê tử của mình bị khi phụ còn không nói một câu, vậy sau này sống lưng của hắn còn thẳng được sao?
Mọi người thấy Hứa Vô Chu tay cầm trường kiếm, nắm tay Tần Khuynh Mâu đi đến nội viện, rất nhiều người đều hai mặt nhìn nhau, hắn muốn nhất nộ xông quan vì hồng nhan sao?
Bất quá hắn xúc động như vậy có biết phải bỏ ra cái giá gì hay không.
Tần Khuynh Mâu chỉ bị thương mà thôi, lúc này chạy trốn mới là cách làm an toàn nhất. Chỉ vì chút vết thương như vậy của Tần Khuynh Mâu mà bốc lên nguy hiểm to lớn có đáng không? Đây là địa bàn của người ta!
Tần Khuynh Mâu bị Hứa Vô Chu nắm tay, cho dù lý trí nói cho nàng biết không thể xúc động như vậy, nhưng một nam nhân bất chấp nguy hiểm vì nàng đòi công đạo, nội tâm nàng sao không có một chút cảm động. Trong lúc bị Hứa Vô Chu nắm tay, cũng quên đi áp lực trong tâm lý.
Ở trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, bọn hắn nhìn thấy Hứa Vô Chu đi đến đại môn trước nội viện liền dừng lại.
Kế tiếp, một tiếng nổ to lớn truyền khắp toàn bộ Thạch gia. Cửa đá khổng lồ của nội viện triệt để nổ tung, vô số đá vụn ầm vang bắn ra.
Trong lúc đó, khí huyết của Hứa Vô Chu căng phồng, âm thanh như lôi đình oanh minh, chấn cho màng nhĩ một số người rung động.
- Thạch Thịnh! Cút ra đây!
Âm thanh giống như tiếng sấm nổ vang vọng khiến bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, nguyên bản văn hội ồn ào giờ khắc này đều đình chỉ.
Trong nội viện, võ giả Thạch gia nối đuôi nhau lao ra.
Thạch gia chưa từng bị người phá cửa, võ giả Thạch gia nổi giận cầm vũ khí trong tay chém tới.
Hứa Vô Chu sớm có đoán trước, nhìn những người đánh tới, khí huyết của hắn từ trong thất mạch tuôn ra, trường kiếm rung động, bá đạo mà dã man chém tới.
Đối với những người này, hắn không cần phải dùng kỹ xảo gì, lấy lực lượng tuyệt đối nghiền ép là được.
Trường kiếm chém tới, võ giả cầm trường đao trong tay xông lên trước tiên bị chém bay, trường kiếm thế đi không giảm, mạnh mẽ trảm lên lồng ngực của hắn.
Một kiếm chém xuống, xương ngực bị chém đứt, huyết dịch nóng hổi từ trong thân thể phun ra, đối phương mang theo vẻ hoảng sợ ngã trên mặt đất, xương cốt đứt gãy từ trong máu thịt đâm ra ngoài, cực kỳ huyết tinh.
Hứa Vô Chu chém gϊếŧ một người, căn bản không có nhìn.
Trường kiếm trong tay của hắn tiếp tục chém tới, chặt đứt đầu lâu một võ giả, đầu lâu bay lên không trung, sau đó hung hăng đập xuống đất, tựa như dưa hấu trở nên nhão nhoẹt.
Chặt đứt yết hầu của một võ giả, chặt đứt cánh tay một võ giả, chặt đứt sống lưng một võ giả...
Ngắn ngủi mấy hơi, Hứa Vô Chu trực tiếp chém gϊếŧ năm người, cơ hồ mỗi một kiếm là một người, hung mãnh tàn nhẫn, người bị chém trúng không ai là không bị chặt đứt xương cốt.
Các đệ tử thế gia ở đây rất nhiều người chưa từng gặp qua một màn huyết tinh như vậy, sắc mặt bọn hắn đều trắng bệch, nhìn xem đầu lâu nhấp nhô trên mặt đất, có người thậm chí còn nôn mửa tại chỗ.
Nhìn Hứa Vô Chu, bọn hắn mang theo vẻ mặt hoảng sợ. Kẻ đã từng là phế vật này hiện tại quá ác độc.
Trên cánh tay da thịt trắng nõn có một vết thương thật sâu, máu tươi từ trong đó chảy ra nhìn thấy mà giật mình, da thịt trơn bóng đẹp đẽ bị phá hư sạch sẽ.
Giống như trên một món đồ sứ đẹp đẽ xuất hiện vết nứt.
Hứa Vô Chu giúp Tần Khuynh Mâu xử lý vết thương, cầm máu lại, trong mắt hắn chớp động lên hàn quang.
Một mỹ nhân yếu đuối như vậy mà bọn hắn cũng muốn gϊếŧ, thật cho rằng bọn hắn dễ ức hiếp sao?
- Có thể chịu được không?
Hứa Vô Chu đè nén lại tâm tình của mình, ngữ khí bình tĩnh hỏi Tần Khuynh Mâu.
- Ừm. Chịu đựng một chút liền không sao.
Tần Khuynh Mâu nói.
- Nếu còn có thể chịu được mà nói, vậy ngươi đi theo ta. Ta đi hỏi bọn hắn một chút xem muốn làm cái gì.
Hứa Vô Chu nói với Tần Khuynh Mâu.
Tần Khuynh Mâu sững sờ, lập tức biến sắc. Có thể ở Thạch gia ám sát nàng, thì khả năng rất lớn có bóng dáng của Thạch gia phía sau.
Hứa Vô Chu muốn hỏi ai đến cho bọn hắn công đạo, vậy khẳng định là đi tìm Thạch gia. Nhưng nơi này là địa bàn của Thạch gia. Hứa Vô Chu vừa mới biểu hiện thực lực mặc dù cường đại, nhưng ở Thạch gia cũng không phải là đối thủ.
- Ta không sao, về nhà đi.
Tần Khuynh Mâu nói với Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu lấy tay sờ soạng vết thương của Tần Khuynh Mâu, nhìn cánh tay chảy đầy máu nói:
- Máu không thể chảy xuống vô ích. Ngươi đi theo ta!
Hứa Vô Chu nắm bàn tay mảnh khảnh của Tần Khuynh Mâu, tiện tay lấy một thanh trường kiếm trên người một đệ tử thế gia, cầm theo trường kiếm đi đến nội viện của Thạch gia.
- Hứa Vô Chu, bình tĩnh mà làm, đây là đại bản doanh của người ta.
Lâm Thanh Từ hô.
Hứa Vô Chu nhìn thoáng qua Lâm Thanh Từ liền không để ý đến nàng, nể mặt hôm nay nàng xuất thủ tương trợ, hi vọng nàng tốt nhất không có tham dự vàotrong chuyện này.
- Không cần, chúng ta về nhà đi!
Tần Khuynh Mâu nhìn Hứa Vô Chu lắc đầu.
Những người khác cũng sững sờ nhìn Hứa Vô Chu. Hứa Vô Chu đi nội viện là muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn Thạch gia cho hắn một cái công đạo sao?
Hắn có phải bị đổ nước vào não hay không, nơi này là Thạch gia, hắn còn có thể lật lên sóng gió gì sao?
Tần Khuynh Mâu không có bị gϊếŧ, chỉ chảy chút máu, bị chút thương tích mà thôi, đây là may mắn. Lúc này nên nén giận rời đi khỏi Thạch gia lại nói.
Nhưng hắn muốn làm gì?
Điên rồi sao?
Hứa Vô Chu đi về phía nội viện, dọc đường tiện tay lấy một thanh lợi kiếm từ một đệ tử thế gia. Tên đệ tử thế gia này bị cướp đi bội kiếm, khuôn mặt mang theo vẻ giận dữ, chỉ là khi ánh mắt rơi vào trên ba bộ thi thể áo đen, hắn mạnh mẽ đè ép lửa giận trong lòng, không dám nói gì.
- Ta không có việc gì, chúng ta về nhà đi.
Tần Khuynh Mâu không muốn bởi vì chuyện của nàng mà để Hứa Vô Chu lâm vào trong nguy hiểm.
- Đôi tay đẹp đẽ như vậy ta cũng không nỡ đụng, làm sao có thể để cho bọn hắn làm bị thương thành như vậy.
Nội tâm Hứa Vô Chu đè nén lửa giận, bọn hắn coi mình là cái gì? Phái người trên đường phục kích muốn gϊếŧ hắn còn chưa tính, hắn chưa có chuẩn bị nên không so đo.
Nhưng bây giờ... lại phái người gϊếŧ Tần Khuynh Mâu. Thật cho rằng hắn không biết nổi giận sao?
Hơn nữa còn suýt chút nữa gϊếŧ Tần Khuynh Mâu. Đây là thê tử của hắn, cho dù hữu danh vô thực.
Nhưng mà một nam nhân, nếu thê tử của mình bị khi phụ còn không nói một câu, vậy sau này sống lưng của hắn còn thẳng được sao?
Mọi người thấy Hứa Vô Chu tay cầm trường kiếm, nắm tay Tần Khuynh Mâu đi đến nội viện, rất nhiều người đều hai mặt nhìn nhau, hắn muốn nhất nộ xông quan vì hồng nhan sao?
Bất quá hắn xúc động như vậy có biết phải bỏ ra cái giá gì hay không.
Tần Khuynh Mâu chỉ bị thương mà thôi, lúc này chạy trốn mới là cách làm an toàn nhất. Chỉ vì chút vết thương như vậy của Tần Khuynh Mâu mà bốc lên nguy hiểm to lớn có đáng không? Đây là địa bàn của người ta!
Tần Khuynh Mâu bị Hứa Vô Chu nắm tay, cho dù lý trí nói cho nàng biết không thể xúc động như vậy, nhưng một nam nhân bất chấp nguy hiểm vì nàng đòi công đạo, nội tâm nàng sao không có một chút cảm động. Trong lúc bị Hứa Vô Chu nắm tay, cũng quên đi áp lực trong tâm lý.
Ở trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, bọn hắn nhìn thấy Hứa Vô Chu đi đến đại môn trước nội viện liền dừng lại.
Kế tiếp, một tiếng nổ to lớn truyền khắp toàn bộ Thạch gia. Cửa đá khổng lồ của nội viện triệt để nổ tung, vô số đá vụn ầm vang bắn ra.
Trong lúc đó, khí huyết của Hứa Vô Chu căng phồng, âm thanh như lôi đình oanh minh, chấn cho màng nhĩ một số người rung động.
- Thạch Thịnh! Cút ra đây!
Âm thanh giống như tiếng sấm nổ vang vọng khiến bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, nguyên bản văn hội ồn ào giờ khắc này đều đình chỉ.
Trong nội viện, võ giả Thạch gia nối đuôi nhau lao ra.
Thạch gia chưa từng bị người phá cửa, võ giả Thạch gia nổi giận cầm vũ khí trong tay chém tới.
Hứa Vô Chu sớm có đoán trước, nhìn những người đánh tới, khí huyết của hắn từ trong thất mạch tuôn ra, trường kiếm rung động, bá đạo mà dã man chém tới.
Đối với những người này, hắn không cần phải dùng kỹ xảo gì, lấy lực lượng tuyệt đối nghiền ép là được.
Trường kiếm chém tới, võ giả cầm trường đao trong tay xông lên trước tiên bị chém bay, trường kiếm thế đi không giảm, mạnh mẽ trảm lên lồng ngực của hắn.
Một kiếm chém xuống, xương ngực bị chém đứt, huyết dịch nóng hổi từ trong thân thể phun ra, đối phương mang theo vẻ hoảng sợ ngã trên mặt đất, xương cốt đứt gãy từ trong máu thịt đâm ra ngoài, cực kỳ huyết tinh.
Hứa Vô Chu chém gϊếŧ một người, căn bản không có nhìn.
Trường kiếm trong tay của hắn tiếp tục chém tới, chặt đứt đầu lâu một võ giả, đầu lâu bay lên không trung, sau đó hung hăng đập xuống đất, tựa như dưa hấu trở nên nhão nhoẹt.
Chặt đứt yết hầu của một võ giả, chặt đứt cánh tay một võ giả, chặt đứt sống lưng một võ giả...
Ngắn ngủi mấy hơi, Hứa Vô Chu trực tiếp chém gϊếŧ năm người, cơ hồ mỗi một kiếm là một người, hung mãnh tàn nhẫn, người bị chém trúng không ai là không bị chặt đứt xương cốt.
Các đệ tử thế gia ở đây rất nhiều người chưa từng gặp qua một màn huyết tinh như vậy, sắc mặt bọn hắn đều trắng bệch, nhìn xem đầu lâu nhấp nhô trên mặt đất, có người thậm chí còn nôn mửa tại chỗ.
Nhìn Hứa Vô Chu, bọn hắn mang theo vẻ mặt hoảng sợ. Kẻ đã từng là phế vật này hiện tại quá ác độc.
Bình luận truyện