Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể
Chương 37: Đối Chiến Thạch Thịnh
Một võ giả, lại bị Hứa Vô Chu gϊếŧ chết.
- Thật cuồng vọng!
Thạch Thịnh gầm thét, tay hắn nắm một thanh cương giản, khí huyết thất trọng đỉnh phong bạo phát ra, huyết quang đại thịnh, chân hung hăng giẫm xuống đất một cái, phương viên mấy trượng rạn nứt vỡ nát.
Mượn mặt đất truyền đến lực phản chấn, khiến cả người đằng không bay lên, cương giản hung hăng đập về phía đầu của Hứa Vô Chu.
Hắn nhe răng cười, cương giản gào thét khiến không khí bị khuấy động rẽ ra hai bên.
Mắt thấy một giản này sắp đánh lên người Hứa Vô Chu, Hứa Vô Chu kéo Tần Khuynh Mâu lùi lại mấy bước, vừa vặn tránh đi cương giản.
Cương giản quất vào vị trí Hứa Vô Chu vừa đứng, tảng đá dưới đất sụp đổ, tro bụi cuồn cuộn.
Thạch Thịnh một kích không có kết quả, Hứa Vô Chu sẽ không bỏ qua cơ hội này, trường kiếm trong tay hắn đã đâm ra.
Sau khi được lão giả chỉ điểm, Hứa Vô Chu liền tìm hiểu Tịch Diệt Kiếm. Vốn là đồ vật lạc ấn ở sâu trong linh hồn hắn, nên Hứa Vô Chu quen thuộc rất nhanh.
Hắn đương nhiên sẽ không vận dụng Tịch Diệt Kiếm, tuy một kiếm kia mạnh mẽ, nhưng thi triển xong liền hết sạch lực lượng. Hắn cũng không muốn trở thành bia ngắm bị gϊếŧ.
Nhưng Tịch Diệt Kiếm cũng là do kiếm chiêu tạo thành, những kiếm chiêu này đơn độc thi triển cũng là võ kỹ không hề yếu.
Phối hợp thêm Tịch Diệt Kiếm Ý, sẽ không hề kém võ kỹ nhất phẩm.
Trước kia Hứa Vô Chu không thèm để ý Tịch Diệt Kiếm, chưa bao giờ khống chế kiếm ý, cho nên nó đều tự động phát ra, nhưng bây giờ hắn làm quen Tịch Diệt Kiếm, nên cực nhanh đã nắm giữ được.
Hứa Vô Chu nắm giữ kiếm ý rất cao, dung nhập vào trong lợi kiếm không tiết lộ ra chút nào, võ giả bình thường căn bản nhìn không ra hắn có kiếm ý.
Một kiếm đâm ra, những nơi thân kiếm đi qua, mang theo kình khí phá tan không khí.
Một kiếm này rất xảo trá tàn nhẫn, mang theo huyết khí cường đại đâm thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương.
Thạch Thịnh cũng là nhân vật cường đại, hắn đối mặt với một kiếm này của Hứa Vô Chu cũng không kinh hoảng, mà nhanh chóng nắm lấy cương giản trong tay, một đạo minh văn lập tức xuất hiện, minh văn dung nhập với cương giản, đón đỡ trường kiếm của Hứa Vô Chu.
Trường kiếm và cương giản mạnh mẽ va chạm, sau đó Thạch Thịnh kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cảm thấy một cỗ lực lượng bá đạo đến cực điểm vọt tới, chấn cho hắn huyết khí quay cuồng.
Hắn liên tiếp lui về phía sau, lúc này khó khăn lắm mới triệu tiêu được hết cổ lực lượng này.
Trong lòng Thạch Thịnh sợ hãi, có chút không dám tin. Hắn là thất trọng đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa sẽ đột phá Hậu Thiên bát trọng. Nhưng vừa rồi giao phong nói cho hắn biết, lực lượng của Hứa Vô Chu không hề kém hắn.
Hơn nữa gia hỏa này cũng có võ kỹ như hắn.
Thạch Thịnh không thể nào tiếp thu được hiện thực này, hắn tự nhận trong thất trọng hắn không có đối thủ, coi như đối mặt Hậu Thiên bát trọng hắn cũng thắng nhiều bại ít.
- Gia hỏa này... che giấu thực lực, hắn hẳn là đạt đến bát trọng, thậm chí cao hơn.
Có thể áp chế thất trọng đệ nhất nhân như hắn, không có thực lực bát trọng trở lên là không có khả năng.
Hứa Vô Chu cũng mặc kệ Thạch Thịnh suy nghĩ thế nào, trường kiếm không ngừng đâm tới.
Mặc dù đều là chiêu thức đơn giản, nhưng phối hợp với kiếm ý thi triển, nên mỗi một chiêu đều giống như sử dụng võ kỹ, công kích liên tục rơi xuống để cho người khác cảm thấy khủng bố, có thể nhìn thấy một thanh kiếm bọc lấy huyết khí không ngừng đâm ra tiếng nổ.
Thạch Thịnh nghênh chiến Hứa Vô Chu, hắn liên tục vận dụng võ kỹ, toàn bộ lực lượng bộc phát, nhưng ở dưới tình huống như vậy vẫn bị Hứa Vô Chu áp chế.
Lần lượt giao phong hắn bị đánh đến không ngừng lui lại. Nếu không phải hắn cũng là hạng người trải qua chiến trường, kinh nghiệm đầy mình thì sợ rằng đã thua từ lâu.
Nhưng cho dù như vậy, thì hắn cũng ở trong tình thế nguy hiểm liên tục.
- Làm sao có thể?
Rất nhiều người đều nuốt nước bọt, không thể tin được nhìn xem một màn này.
Thạch Thịnh, gia chủ Thạch gia, ở Lâm An Thành cũng là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy. Bây giờ lại bị Hứa Vô Chu đè đánh? Bị gia hỏa đã từng là phế vật này đè đánh?
Sắc mặt của Tạ Quảng Bình, Mao Vĩnh Lượng, Lý Khanh Phỉ càng khó coi, nhìn Hứa Vô Chu bộc phát lực lượng tựa hồ chỉ đả thông bảy kinh mạch.
Nhưng bọn hắn không tin, bảy kinh mạch làm sao có thể có lực lượng hùng hậu như thế? Thạch Thịnh tích lũy viễn siêu võ giả Hậu Thiên thất trọng bình thường.
- Gia hỏa này khẳng định đả thông tám kinh mạch.
Ba người cho ra kết luận.
- Ngươi phái ba võ giả thất trọng tới là bởi vì đánh giá thấp hắn mới bị gϊếŧ, hiện tại hắn vẫn ẩn giấu thực lực, khẳng định là còn muốn hố người khác, tiểu nhân âm hiểm này.
Mao Vĩnh Lượng hung tợn nói.
Lý Khanh Phỉ cũng gật đầu, sau đó hỏi Tạ Quảng Bình:
- Có thể nhìn ra hắn đại khái là thực lực gì không?
Tạ Quảng Bình lắc đầu, Hứa Vô Chu thể hiện ra lực lượng đả thông bảy kinh mạch, nếu không phải lực lượng hùng hậu thì hắn sẽ chỉ cho rằng đối phương là thất trọng.
- Gia hỏa này sẽ không đạt tới cửu trọng chứ.
Mao Vĩnh Lượng nói.
Lý Khanh Phỉ lắc đầu nói:
- Không có khả năng, bát trọng còn có hi vọng, cửu trọng là phải tám mạch tuần hoàn, hắn không có khả năng đạt tới.
- Cũng chưa chắc, gia hỏa này chịu nhục lâu như vậy, nói không chừng đạt tới cửu trọng.
- ...
Hai người đang nghị luận.
Trong sân đánh nhau, Thạch Thịnh bị Hứa Vô Chu một kiếm đâm trúng đùi, trên đùi xuất hiện lỗ máu. Mà mượn cơ hội này, Hứa Vô Chu nắm chặt trường kiếm thừa thắng xông lên, đâm thẳng vị trí trọng yếu của Thạch Thịnh.
Thạch Thịnh cố nén đau nhức kịch liệt, lăn trên mặt đất tránh đi một kích này.
- Học chó lăn lộn cũng không giúp ngươi trốn thoát.
Hứa Vô Chu hừ lạnh.
Tạ Quảng Bình nhìn thấy Hứa Vô Chu muốn gϊếŧ tới lần nữa, tự nhiên không thể nhìn người tử trung với Tạ gia hắn bị gϊếŧ, lực lượng của hắn đột nhiên bộc phát, chụp vào Thạch Thịnh cuốn đi, từng lớp huyết khí ngăn ở trước mặt Hứa Vô Chu.
- Hứa Vô Chu, có chừng có mực.
Tạ Quảng Bình âm lãnh quát lớn.
- Ngươi muốn che chở cho hắn?
Nhìn Tạ Quảng Bình che ở trước người Thạch Thịnh, Hứa Vô Chu hỏi.
- Hứa Vô Chu, ở trong phủ người khác làm xằng làm bậy như vậy, ngươi thật nghĩ Lâm An Thành có thể để ngươi muốn làm gì thì làm sao?
Tạ Quảng Bình quát.
- Ha ha!
Hứa Vô Chu cười, ánh mắt sáng rực nhìn Tạ Quảng Bình.
- Kỳ thật dù ngươi phái người ám sát ta, ta cũng không thèm để ý. Nhưng có chuyện khiến ta rất bất mãn.
- Thật cuồng vọng!
Thạch Thịnh gầm thét, tay hắn nắm một thanh cương giản, khí huyết thất trọng đỉnh phong bạo phát ra, huyết quang đại thịnh, chân hung hăng giẫm xuống đất một cái, phương viên mấy trượng rạn nứt vỡ nát.
Mượn mặt đất truyền đến lực phản chấn, khiến cả người đằng không bay lên, cương giản hung hăng đập về phía đầu của Hứa Vô Chu.
Hắn nhe răng cười, cương giản gào thét khiến không khí bị khuấy động rẽ ra hai bên.
Mắt thấy một giản này sắp đánh lên người Hứa Vô Chu, Hứa Vô Chu kéo Tần Khuynh Mâu lùi lại mấy bước, vừa vặn tránh đi cương giản.
Cương giản quất vào vị trí Hứa Vô Chu vừa đứng, tảng đá dưới đất sụp đổ, tro bụi cuồn cuộn.
Thạch Thịnh một kích không có kết quả, Hứa Vô Chu sẽ không bỏ qua cơ hội này, trường kiếm trong tay hắn đã đâm ra.
Sau khi được lão giả chỉ điểm, Hứa Vô Chu liền tìm hiểu Tịch Diệt Kiếm. Vốn là đồ vật lạc ấn ở sâu trong linh hồn hắn, nên Hứa Vô Chu quen thuộc rất nhanh.
Hắn đương nhiên sẽ không vận dụng Tịch Diệt Kiếm, tuy một kiếm kia mạnh mẽ, nhưng thi triển xong liền hết sạch lực lượng. Hắn cũng không muốn trở thành bia ngắm bị gϊếŧ.
Nhưng Tịch Diệt Kiếm cũng là do kiếm chiêu tạo thành, những kiếm chiêu này đơn độc thi triển cũng là võ kỹ không hề yếu.
Phối hợp thêm Tịch Diệt Kiếm Ý, sẽ không hề kém võ kỹ nhất phẩm.
Trước kia Hứa Vô Chu không thèm để ý Tịch Diệt Kiếm, chưa bao giờ khống chế kiếm ý, cho nên nó đều tự động phát ra, nhưng bây giờ hắn làm quen Tịch Diệt Kiếm, nên cực nhanh đã nắm giữ được.
Hứa Vô Chu nắm giữ kiếm ý rất cao, dung nhập vào trong lợi kiếm không tiết lộ ra chút nào, võ giả bình thường căn bản nhìn không ra hắn có kiếm ý.
Một kiếm đâm ra, những nơi thân kiếm đi qua, mang theo kình khí phá tan không khí.
Một kiếm này rất xảo trá tàn nhẫn, mang theo huyết khí cường đại đâm thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương.
Thạch Thịnh cũng là nhân vật cường đại, hắn đối mặt với một kiếm này của Hứa Vô Chu cũng không kinh hoảng, mà nhanh chóng nắm lấy cương giản trong tay, một đạo minh văn lập tức xuất hiện, minh văn dung nhập với cương giản, đón đỡ trường kiếm của Hứa Vô Chu.
Trường kiếm và cương giản mạnh mẽ va chạm, sau đó Thạch Thịnh kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cảm thấy một cỗ lực lượng bá đạo đến cực điểm vọt tới, chấn cho hắn huyết khí quay cuồng.
Hắn liên tiếp lui về phía sau, lúc này khó khăn lắm mới triệu tiêu được hết cổ lực lượng này.
Trong lòng Thạch Thịnh sợ hãi, có chút không dám tin. Hắn là thất trọng đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa sẽ đột phá Hậu Thiên bát trọng. Nhưng vừa rồi giao phong nói cho hắn biết, lực lượng của Hứa Vô Chu không hề kém hắn.
Hơn nữa gia hỏa này cũng có võ kỹ như hắn.
Thạch Thịnh không thể nào tiếp thu được hiện thực này, hắn tự nhận trong thất trọng hắn không có đối thủ, coi như đối mặt Hậu Thiên bát trọng hắn cũng thắng nhiều bại ít.
- Gia hỏa này... che giấu thực lực, hắn hẳn là đạt đến bát trọng, thậm chí cao hơn.
Có thể áp chế thất trọng đệ nhất nhân như hắn, không có thực lực bát trọng trở lên là không có khả năng.
Hứa Vô Chu cũng mặc kệ Thạch Thịnh suy nghĩ thế nào, trường kiếm không ngừng đâm tới.
Mặc dù đều là chiêu thức đơn giản, nhưng phối hợp với kiếm ý thi triển, nên mỗi một chiêu đều giống như sử dụng võ kỹ, công kích liên tục rơi xuống để cho người khác cảm thấy khủng bố, có thể nhìn thấy một thanh kiếm bọc lấy huyết khí không ngừng đâm ra tiếng nổ.
Thạch Thịnh nghênh chiến Hứa Vô Chu, hắn liên tục vận dụng võ kỹ, toàn bộ lực lượng bộc phát, nhưng ở dưới tình huống như vậy vẫn bị Hứa Vô Chu áp chế.
Lần lượt giao phong hắn bị đánh đến không ngừng lui lại. Nếu không phải hắn cũng là hạng người trải qua chiến trường, kinh nghiệm đầy mình thì sợ rằng đã thua từ lâu.
Nhưng cho dù như vậy, thì hắn cũng ở trong tình thế nguy hiểm liên tục.
- Làm sao có thể?
Rất nhiều người đều nuốt nước bọt, không thể tin được nhìn xem một màn này.
Thạch Thịnh, gia chủ Thạch gia, ở Lâm An Thành cũng là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy. Bây giờ lại bị Hứa Vô Chu đè đánh? Bị gia hỏa đã từng là phế vật này đè đánh?
Sắc mặt của Tạ Quảng Bình, Mao Vĩnh Lượng, Lý Khanh Phỉ càng khó coi, nhìn Hứa Vô Chu bộc phát lực lượng tựa hồ chỉ đả thông bảy kinh mạch.
Nhưng bọn hắn không tin, bảy kinh mạch làm sao có thể có lực lượng hùng hậu như thế? Thạch Thịnh tích lũy viễn siêu võ giả Hậu Thiên thất trọng bình thường.
- Gia hỏa này khẳng định đả thông tám kinh mạch.
Ba người cho ra kết luận.
- Ngươi phái ba võ giả thất trọng tới là bởi vì đánh giá thấp hắn mới bị gϊếŧ, hiện tại hắn vẫn ẩn giấu thực lực, khẳng định là còn muốn hố người khác, tiểu nhân âm hiểm này.
Mao Vĩnh Lượng hung tợn nói.
Lý Khanh Phỉ cũng gật đầu, sau đó hỏi Tạ Quảng Bình:
- Có thể nhìn ra hắn đại khái là thực lực gì không?
Tạ Quảng Bình lắc đầu, Hứa Vô Chu thể hiện ra lực lượng đả thông bảy kinh mạch, nếu không phải lực lượng hùng hậu thì hắn sẽ chỉ cho rằng đối phương là thất trọng.
- Gia hỏa này sẽ không đạt tới cửu trọng chứ.
Mao Vĩnh Lượng nói.
Lý Khanh Phỉ lắc đầu nói:
- Không có khả năng, bát trọng còn có hi vọng, cửu trọng là phải tám mạch tuần hoàn, hắn không có khả năng đạt tới.
- Cũng chưa chắc, gia hỏa này chịu nhục lâu như vậy, nói không chừng đạt tới cửu trọng.
- ...
Hai người đang nghị luận.
Trong sân đánh nhau, Thạch Thịnh bị Hứa Vô Chu một kiếm đâm trúng đùi, trên đùi xuất hiện lỗ máu. Mà mượn cơ hội này, Hứa Vô Chu nắm chặt trường kiếm thừa thắng xông lên, đâm thẳng vị trí trọng yếu của Thạch Thịnh.
Thạch Thịnh cố nén đau nhức kịch liệt, lăn trên mặt đất tránh đi một kích này.
- Học chó lăn lộn cũng không giúp ngươi trốn thoát.
Hứa Vô Chu hừ lạnh.
Tạ Quảng Bình nhìn thấy Hứa Vô Chu muốn gϊếŧ tới lần nữa, tự nhiên không thể nhìn người tử trung với Tạ gia hắn bị gϊếŧ, lực lượng của hắn đột nhiên bộc phát, chụp vào Thạch Thịnh cuốn đi, từng lớp huyết khí ngăn ở trước mặt Hứa Vô Chu.
- Hứa Vô Chu, có chừng có mực.
Tạ Quảng Bình âm lãnh quát lớn.
- Ngươi muốn che chở cho hắn?
Nhìn Tạ Quảng Bình che ở trước người Thạch Thịnh, Hứa Vô Chu hỏi.
- Hứa Vô Chu, ở trong phủ người khác làm xằng làm bậy như vậy, ngươi thật nghĩ Lâm An Thành có thể để ngươi muốn làm gì thì làm sao?
Tạ Quảng Bình quát.
- Ha ha!
Hứa Vô Chu cười, ánh mắt sáng rực nhìn Tạ Quảng Bình.
- Kỳ thật dù ngươi phái người ám sát ta, ta cũng không thèm để ý. Nhưng có chuyện khiến ta rất bất mãn.
Bình luận truyện