Chương 313: C313: Máu tươi lại phun ra
Mắt thấy Trương Mặc Văn bị bóp cổ, đến câu đầu hàng cũng không phát ra được, đệ tử Linh Điện rõ ràng có chút hoảng hốt, sắc mặt lập tức âm trầm vô cùng.
"Đúng là khốn nạn!" Gương mặt Trình Vũ Hiên vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đẹp nổi lên sát ý, nàng biết, rõ ràng Võ Hùng không muốn để đệ tử Linh Điện bọn họ được sống.
Phải biết từ lúc so tài đến bây giờ, cho dù Thiên Điện có thù với Linh Điện nhưng trên lôi đài, đệ tử Linh Điện vẫn sẽ lưu tình, không lấy mạng đối phương, cho dù là Trần Mộc luôn sát phạt quyết đoán cũng chỉ dùng một chưởng đánh ngất đệ tử kia mà thôi, không hề lấy mạng ai.
Hàn Giang Tuyết ngồi ở đầu tiên, tay ngọc trong áo cũng âm thầm nằm chặt, gương mặt khuynh thành lạnh lùng đến thấu xương.
Có điều, cho dù đệ tử Linh Điện có tức giận cũng vô dụng, bởi vì trên lôi đài là cuộc chiến sinh tử, không lấy mạng nhau là vì nể tình đồng môn sư huynh đệ mà thôi, cho dù lấy mạng nhau thì các trưởng lão cũng không quản nhiều.
Bùm.
Trương Mặc Văn cũng không ngồi chờ chết, hắn nâng một cánh tay lên, hội tụ linh lực đánh mạnh về phía Võ Hùng.
Nhưng mà, đối mặt với sự phản kháng của Trương Mặc. Văn, Võ Hùng cũng chỉ cười lạnh, đưa tay ra đánh tan linh lực cuốn tới trong không trung.
Tiếp theo, chỉ nghe “rắc” một tiếng, một cánh tay của Trương Mặc Văn lập tức bị Võ Hùng đập gấy.
Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả lôi đài.
Mà cổ Trương Mặc Văn vẫn bị Võ Hùng bóp chặt, không thể phát ra bất cứ tiếng kêu thảm thiết nào, nhưng từ biểu cảm vặn vẹo kia vẫn có thể nhìn được mức độ đau khổ của hẳn.
Rắc.
Lúc này, tay Võ Hùng lại tiếp tục đánh ra, đập gãy cánh tay còn lại của Trương Mặc Văn.
Máu tươi lại phun ra.
"Dừng tay!" Hàn Giang Tuyết lập tức đứng lên, sát ý lạnh thấu xương không kìm chế được phát ra.
"Linh Điện chủ, đây chính là Thi Điện, ngươi muốn cưỡng ép can thiệp sao? Đừng quên, nếu ngươi dám tham dự sẽ khiến Linh Điện các ngươi mất quyền thi đấu.” Thiên Điện chủ cười lạnh nói.
"Thiên Điện chủ, tất cả mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, ngươi đừng quá đáng!" Hàn Giang Tuyết lạnh lùng quát.
"Quá đáng?" Thiên Điện chủ dùng ánh mắt mỉa mai nhìn nàng: "Linh Điện chủ, ngươi nói chuyện đúng là buồn cười, trong cuộc chiến sinh tử, kẻ địch muốn lấy mạng ngươi, chẳng lẽ ngươi còn định dùng hai chữ quá đáng để bảo hắn dừng tay. sao?”
Hàn Giang Tuyết bị hắn nói đến mức á khẩu không trả lời được, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn hiện lên sự hận thù dữ tợn.
Bộp. Trên lôi đài, Võ Hùng cũng không lãng phí thời gian với Trương Mặc Văn, một đường lướt qua, máu tươi bắn xa ba thước.
Mà Trương Mặc Văn cũng đầu rời khỏi cổ, bỏ mạng tại chỗ!
"Trương sư đệ!"
Đôi mắt đẹp của Trình Vũ Hiên đỏ sậm, nước mắt đảo quanh, đau khổ hét lên.
"Tỷ thí kết thúc, Võ Hùng thẳng!"
Lão giả áo xám lạnh lùng nhìn thoáng qua lôi đài, nhàn nhạt mở miệng nói.
Võ Hùng ném thi thể Trương Mặc Văn về phía Linh Điện, cười nhạo nói:
"Muốn à, vậy thì cho các ngươi!"
Trình Vũ Hiên hung ác trừng mắt nhìn Võ Hùng, lời nói lạnh băng phun ra: “Ta sẽ giết ngươi, chắc chắn!”
"Hừ, nói miệng thì ai chẳng biết!"
Bình luận truyện