Vạn Cổ Ma Thần
Chương 110: Hỗn Độn Vô Quang Thể!
Hạo Long nghe vậy thì cười cười, liếm môi, nói:
- Dáng vẻ không tệ, không bằng ta đem nàng về làm nha hoàn ấm giường?
Cừu Thiếu Lâm cười lớn nói:
- Được! Chỉ cần Hạo huynh không chê, cứ tùy tiện đem nàng về chơi đùa...
Cả hai người nhìn nhau rồi cười lớn, đầy vẻ dâm tiện.
Tiếng cười của hai người bọn hắn vang vọng, đám người bên ngoài cũng không khỏi nhìn nhau, cười khổ.
Người của đại gia tộc đều ngông cuồng như vậy, không xem người khác là người mà. Thích thì chơi, không thích thì giết. Chỉ là không ai đứng ra nói gì, bọn hắn chỉ có cười khổ đầy bất đắc dĩ mà thôi.
Muốn quản bọn hắn, vậy không khác nào muốn chết?
Nhiều người cười đầy vẻ bất lực, một vài kẻ ngồi không cũng có đại lượng thần đan diệu dược đưa tới, tài nguyên phong phú để mà đột phá, trong khi bọn hắn thì bán sống bán chết, điên cuồng mà tu luyện, vẫn còn không bằng một góc của bọn hắn.
Đôi khi, cuộc đời chính là không công băng như vậy!
Nhưng biết làm sao được.
Thời điểm này Dạ Ảnh sắc mặt đã lạnh đến cực điểm, hắn có thể không quan tâm đến đám người này muốn làm gì, thế nhưng, bọn hắn lại muốn đụng người bên cạnh hắn, thật sự là chạm vào cấm kị của hắn!
Lửa giận bốc lên, sát khí điên cuồng mà trút ra!
“Oanh!” Trời đất chấn động, lôi đình vạn trượng đột nhiên đánh xuống khiến đại địa run rẩy, thiểm điện xé rách hư không đánh đến, ngay lúc này, bầu trời ngập trong lôi đình thiểm điện, tạo thành một thế giới lôi đình khủng khiếp.
Thế giới lôi đình này mạnh mẽ vô cùng, thiên uy trùng điệp áp xuống làm cho thời không vỡ nát, không gian như là trở thành một đầm lày vạn năm, uốn éo như là một vũng bùn, có thể đem trời đất nuốt chủng vào trong.
Những đạo lôi đình này tựa hồ đang chờ đợi thời cơ, chỉ cần Dạ Ảnh lộ ra sơ hở, nó liền có thể hủy diệt đánh xuống!
Sát khí cuồng vũ, mùi huyết tinh nồng đậm tản ra, mơ hồ thấy được cả ngàn vạn dặm trở thành biển máu, trời đất ngập trong màu đỏ thẫm!
Cảnh tượng này, dọa sợ toàn bộ tu sĩ, nội tâm bọn hắn không ngừng run lên, một loại sợ hãi kinh khủng từ bản năng để bọn hắn không dám tiếp tục nhìn nữa, mà là muốn bọn hắn chạy càng xa càng tốt.
Cừu Thiếu Lâm cùng Hạo Long thì không cần phải nói nữa, đứng gần ngay trung tâm của sát khí, bọn hắn liền hô hấp cũng đình trệ, tay chân thì run rẩy, cảm giác đáng sợ như có hồng hoang cự thú đang xé rách thiên địa mà tới, càng đáng sợ hơn là hồng hoang cự thú này nhắm lên người bọn hắn!
- Thứ, thứ này là gì... rốt cuộc là ai, tại sao sát khí lại kinh khủng như vậy...
Vô số người lộ ra vẻ kinh sợ lẩm bẩm.
Thậm chí, có cả những đại nhân vật của Thánh Vân đảo cũng chú ý tới, dù sao, sát khí này quả thật rất khủng bố.
“Ầm! —” một tiếng vang lớn, sát khí như đâm thẳng vào Cửu Thiên, lại bị vô số lôi đình đánh lên, tiếng nổ vọng cả trời đất, kinh khủng khủng khiếp.
Lập tức, đám người xung quanh khiếp đảm, trong nháy mắt vô số người không chịu nổi mà quay đầu chạy trốn! Bởi không ai dám ở lại nơi quỷ quái này nữa.
- Đi!
Thấy vô số người quay đầu chạy đi, hai người Cừu Thiếu Lâm, Hạo Long cũng không dám ở lại, quay đầu chạy đi, bọn hắn không dám ở lại đây.
Chỉ là, ngay lúc bọn hắn quay người rời đi, một bóng người như ma quỷ xuất hiện trước mắt bọn hắn, khi nhìn thấy bóng người này, bọn hắn đều lộ ra vẻ khiếp sợ, không thể tin được.
Bởi bóng người này, chính là kẻ bọn hắn khinh thường, xem là sâu kiến...
Dạ Ảnh!
Nhưng ánh mắt sắc lạnh của Dạ Ảnh càng khiến bọn hắn thêm run sợ, như là Cửu U ma thú, đôi mắt của ma quỷ!
- Chết!
“Oanh! —” Bỗng thấy Dạ Ảnh đánh tới, liền lúc này một khỏa Tinh Cầu chìm nổi vượt không mà ra, Tinh Cầu này vô cùng khủng bố. Thời điểm này, Tinh Cầu đánh tới, lực lượng cực hạn, như là lực lượng của một thế giới, lại tản ra ánh sáng huyền ảo đầy tinh quang, tựa hồ thật sự là một Tinh Cầu có tỷ tỷ người sinh sống bên trên đồng dạng.
Hai người Cừu Thiếu Lâm lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng cuồng phun ra lực lượng Thánh Nhân, hào quang mênh mông tản ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ, tại Tinh Cầu đánh lên.
“Phanh! —” Cự thủ nặng nề, bên trên cự thủ có ngàn vạn tòa thần sơn, gánh chịu vô tận lực lượng, khi cự thủ đánh đến, không gian như mặt gương bị đánh nát vụn, xuất hiện vô số vết nứt.
Hạo Long cũng không chút do dự, cả người hắn bắn lên đạo quang lấp lóe, một đạo liên mờ nhạt khủng lồ xuất hiện, đạo liên như là một thế giới, xoay tròn ở trên đỉnh Thương Thiên.
Đạo liên vừa ra, tựa hồ thấy được đại đạo pháp tắc rủ xuống, mênh mông quang mang tại đạo liên mà rót vào, lập tức thấy đạo liên xòe ra vô số cánh hoa, mỗi cánh hoa như là khóa chặt không gian, xiết chặt thời gian.
- Giết!
Hắn hét một tiếng, đạo liên trên bầu trời xoay tròn, như là bánh xe vận mệnh đang di chuyển, tước đoạt hết chúng sinh vận mệnh, mỗi lần đạo liên xoay đều thấy không gian bị xé mở, khủng khiếp vô cùng!
“Phanh! — —!!” Một tiếng rung trời, trời long đất lở, ngàn dặm chung quanh mọi thứ như bị hóa thành bụi phấn, khi những thứ khủng khiếp này va chạm vào nhau, trời đất bị xé tan không chút thương tiếc, thậm chí những đạo lôi đình trên kia cũng mơ hồ bị đánh đến, xé rách ra thành từng tia thiểm điện nhỏ bé!
Đây là lực lượng khủng khiếp thế nào!
Ba bóng người như mới trải qua vô tận huyết chiến, cả ba đều là vô số vết thương khủng khiếp, huyết dịch chảy ra nhìn vô cùng khủng khiếp!
Cừu Thiếu Lâm hét lên một tiếng thật lớn, như hồ rống gầm ngâm, hào quang dâng trào lên, tại hư không kịch liệt bao trùm vào.
- Chết đi!
“Choang...choang!” Liền lúc này, hào quang hóa thành một cái Thiên Chung tràn đầy cổ lão khí tức, Thiên Chung bỗng hóa lớn, tại trên bầu trời úp xuống, liền nay lập tức cả trời đất như bị Thiên Chung úp vào trong, thời đất trở nên đen tối vô cùng.
Thiên Chung bỗng tản ra lực hút khủng khiếp, lực hút này như đem cả hắc ám đều hút vào trong, trong nháy mắt đó, Dạ Ảnh bị Thiên Chung hút vào, Thiên Chung xoay tròn, úp lên người Dạ Ảnh
Hạo Long sau khi đánh ra một cái đạo liên, liền vội vàng lướt lui, để cho Thiên Chung này úp Dạ Ảnh vào bên trong.
Trong nháy mắt Thiên Chung úp Dạ Ảnh vào trong, lại nặng nề đánh lên đại địa.
“Ầm —” Thiên Chung đụng lên đại địa, liền đại địa cũng kịch liệt run lên, sau đó có vô số tiếng “phanh, phanh, phanh...” vang lên, hẳn đây là tiếng cả Dạ Ảnh đánh lên Thiên Chung mà vang lên, chỉ là qua một hồi lâu, Thiên Chung cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh, đến cả không gian còn chưa kịp bắt đầu lành lặn lại thì trận chiến đã kết thục.
Nhìn Dạ Ảnh bị Thiên Chung nhốt bên trong, Cừu Thiếu Lâm cùng Hạo Long thở phào một hơi, Cừu Thiếu Lâm đắc ý nói:
- Ha hả, không ngờ vẫn còn ẩn dấu một chút thực lực, bất quá cũng chỉ là sâu kiến, dưới Thiên Chung của ta, cho dù là Thánh Nhân hậu kỳ cũng phải bị nhốt, chờ đợi bị hào quang của ta ma diệt a!
Hạo Long kinh ngạc nói:
- Hóa Linh Quyết của Cừu huynh lại tiếng thêm một bậc?
- Đúng vật, có thể được ta dùng đến Thiên Chung, cho dù có chết cũng không uổng?
Cừu Thiếu Lâm cực kỳ đắc ý, nói ra.
Đám đại nhân vật chú ý thấy trận đấu có vẻ đã kết thúc, liền cũng không để ý nữa, dù sao, không ảnh hưởng đến Thanh Vân đảo liền tốt.
Mạc Huyền Nhi trốn ở một góc nhìn thấy Dạ Ảnh bị cái chuông to này nhốt vào trong, lại nghe thấy lời như vậy, không khỏi ngẩn ngơ, tay nàng đã bị nắm đến run rẩy, thậm chí còn thấy máu tí tách rơi xuống từng giọt.
- Đừng chết a...
Ngay lúc này, trong Thiên Chung, hào quang chói mắt, mờ mịt khí tức bao phủ, tại trong nơi này tựa hồ hết thảy đều là hào quang mờ mịt, ngoài hào quang, không còn một chút gì, không có gì là Thiên, cũng không có gì là Địa, càng không có đại đạo pháp tắc, tựa như là thời kỳ sơ khai.
Dạ Ảnh ở giữa hào quang này, đôi mắt nhắm hờ, trên người có một loại hờ hững khí chất tản ra, tựa hồ đối với hết thảy hào quang này đều không để ý.
- Vô Quang Hóa Vạn Đạo – Hỗn Độn Hóa Âm Dương!
Chợt, hắn mở mắt...
- Hỗn Độn Vô Quang Thể!
Hắn quát lớn một tiếng như Thương Thiên gào thét:
- Hỗn Độn Sơ Khai Thể! Huyễn Dạ Tinh Thần Thể - Chuyển!
“Oanh!” Lực lượng vô địch bạo phát ra, quang mang phô thiên cái địa, khi quang mang này ra, tựa hồ giữa cả Thiên Địa, hắn chính là trung tâm. Hắn chính là Vũ Trụ, hắn là Thiên Địa, là cội nguồn vạn đạo, ngự trị Thiên Đạo, chưởng khống Luân Hồi!
“Oanh, oanh, oanh...” từng tiếng vang lên, quanh người Dạ Ảnh hiện ra quang mang chói mắt, vô số đạo tinh quang dần lóe lên, đem toàn bộ hào quang quét sạch, thay vào đó là tinh quang lấp lánh.
Cả người hắn như ngập trong dạ quang, tinh quang lập lòe, như là một thế giới, một tinh không, thậm chí là một thiên địa, một vũ trụ bao la. Những đạo dạ quang, tinh quang này như xuyên hư không, xé bỏ vạn đạo mà ra, vượt qua Vạn Cổ, xuyên qua Hoàng Tuyền để đến!
Ngay lúc này, dị tượng chợt xuất hiện...
Vô số Ngân Hà xoay vòng mà ra, cầu vòng rọi sáng vạn giới, hào quang trong chớp mắt bị che lấp, thay thế thành cầu vòng, từng khỏa Tinh Thần to lớn lơ lững ở sau lưng hắn, Nhật Nguyệt to lớn treo trên đầu hắn.
Đây chính là Thiên Địa!
Lúc này đây, hắn chính là Thần, là Chúa Tể sáng tạo ra Thiên Địa, tạo ra Sinh Mệnh Tuyền! Chưởng quản lực lượng tuyệt đối!
Hắn... có thể gạt bỏ mọi thứ ra khỏi Thiên Địa của hắn!
Bỗng hắn bước chân phải lui sau...
Một quyền chậm rãi đưa lui sau...
“Ầm! —” Trời đất long lỡ, một tiếng vang vọng cả Tuyên Cổ, hư không vỡ nát, thời không tịch diệt, một quyền này ra, hàng vạn Tinh Thần, Nhật Nguyệt sau lưng đều trút ra ánh sáng mãnh liệt, che phủ vạn giới, tại phía trước đánh lên.
Một quyền này đánh ra, phá vạn pháp, diệt vạn đạo, thế giới như bị đánh vỡ ra từng mảnh, Tinh Không nứt vỡ, Thiên Địa run rẩy!
Bên ngoài Thiên Chung.
“Phanh! —” một tiếng, Thiên Chung vốn yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng động cực lớn, đến cả Thiên Chung cũng run lên, vang lên vài tiếng chung ngân dài.
- Còn muốn giãy giụa?
Hạo Long nhíu mày.
- Yên tâm, cho dù là Thánh Nhân đỉnh cũng khó mà phá được Thiên Chung, hắn không làm được gì đâu.
Cừu Thiếu Lâm khinh thường nói.
“Rắc, rắc...” bỗng nghe từng âm thanh nứt vỡ vang lên, âm thanh mỗi lúc một lớn, cũng nhanh đều lên, tựa hồ mặt băng đang nứt ra.
- Đây...
“Oanh —” Một tiếng vọng đất trời, thanh âm thật lớn vọng cả Thanh Vân đảo, âm thanh như trời xanh sập xuống, kinh động toàn bộ mọi người.
...
Ps: Mong AE vote 10*, Like ủng hộ tác nha!! Thanks!!
- Dáng vẻ không tệ, không bằng ta đem nàng về làm nha hoàn ấm giường?
Cừu Thiếu Lâm cười lớn nói:
- Được! Chỉ cần Hạo huynh không chê, cứ tùy tiện đem nàng về chơi đùa...
Cả hai người nhìn nhau rồi cười lớn, đầy vẻ dâm tiện.
Tiếng cười của hai người bọn hắn vang vọng, đám người bên ngoài cũng không khỏi nhìn nhau, cười khổ.
Người của đại gia tộc đều ngông cuồng như vậy, không xem người khác là người mà. Thích thì chơi, không thích thì giết. Chỉ là không ai đứng ra nói gì, bọn hắn chỉ có cười khổ đầy bất đắc dĩ mà thôi.
Muốn quản bọn hắn, vậy không khác nào muốn chết?
Nhiều người cười đầy vẻ bất lực, một vài kẻ ngồi không cũng có đại lượng thần đan diệu dược đưa tới, tài nguyên phong phú để mà đột phá, trong khi bọn hắn thì bán sống bán chết, điên cuồng mà tu luyện, vẫn còn không bằng một góc của bọn hắn.
Đôi khi, cuộc đời chính là không công băng như vậy!
Nhưng biết làm sao được.
Thời điểm này Dạ Ảnh sắc mặt đã lạnh đến cực điểm, hắn có thể không quan tâm đến đám người này muốn làm gì, thế nhưng, bọn hắn lại muốn đụng người bên cạnh hắn, thật sự là chạm vào cấm kị của hắn!
Lửa giận bốc lên, sát khí điên cuồng mà trút ra!
“Oanh!” Trời đất chấn động, lôi đình vạn trượng đột nhiên đánh xuống khiến đại địa run rẩy, thiểm điện xé rách hư không đánh đến, ngay lúc này, bầu trời ngập trong lôi đình thiểm điện, tạo thành một thế giới lôi đình khủng khiếp.
Thế giới lôi đình này mạnh mẽ vô cùng, thiên uy trùng điệp áp xuống làm cho thời không vỡ nát, không gian như là trở thành một đầm lày vạn năm, uốn éo như là một vũng bùn, có thể đem trời đất nuốt chủng vào trong.
Những đạo lôi đình này tựa hồ đang chờ đợi thời cơ, chỉ cần Dạ Ảnh lộ ra sơ hở, nó liền có thể hủy diệt đánh xuống!
Sát khí cuồng vũ, mùi huyết tinh nồng đậm tản ra, mơ hồ thấy được cả ngàn vạn dặm trở thành biển máu, trời đất ngập trong màu đỏ thẫm!
Cảnh tượng này, dọa sợ toàn bộ tu sĩ, nội tâm bọn hắn không ngừng run lên, một loại sợ hãi kinh khủng từ bản năng để bọn hắn không dám tiếp tục nhìn nữa, mà là muốn bọn hắn chạy càng xa càng tốt.
Cừu Thiếu Lâm cùng Hạo Long thì không cần phải nói nữa, đứng gần ngay trung tâm của sát khí, bọn hắn liền hô hấp cũng đình trệ, tay chân thì run rẩy, cảm giác đáng sợ như có hồng hoang cự thú đang xé rách thiên địa mà tới, càng đáng sợ hơn là hồng hoang cự thú này nhắm lên người bọn hắn!
- Thứ, thứ này là gì... rốt cuộc là ai, tại sao sát khí lại kinh khủng như vậy...
Vô số người lộ ra vẻ kinh sợ lẩm bẩm.
Thậm chí, có cả những đại nhân vật của Thánh Vân đảo cũng chú ý tới, dù sao, sát khí này quả thật rất khủng bố.
“Ầm! —” một tiếng vang lớn, sát khí như đâm thẳng vào Cửu Thiên, lại bị vô số lôi đình đánh lên, tiếng nổ vọng cả trời đất, kinh khủng khủng khiếp.
Lập tức, đám người xung quanh khiếp đảm, trong nháy mắt vô số người không chịu nổi mà quay đầu chạy trốn! Bởi không ai dám ở lại nơi quỷ quái này nữa.
- Đi!
Thấy vô số người quay đầu chạy đi, hai người Cừu Thiếu Lâm, Hạo Long cũng không dám ở lại, quay đầu chạy đi, bọn hắn không dám ở lại đây.
Chỉ là, ngay lúc bọn hắn quay người rời đi, một bóng người như ma quỷ xuất hiện trước mắt bọn hắn, khi nhìn thấy bóng người này, bọn hắn đều lộ ra vẻ khiếp sợ, không thể tin được.
Bởi bóng người này, chính là kẻ bọn hắn khinh thường, xem là sâu kiến...
Dạ Ảnh!
Nhưng ánh mắt sắc lạnh của Dạ Ảnh càng khiến bọn hắn thêm run sợ, như là Cửu U ma thú, đôi mắt của ma quỷ!
- Chết!
“Oanh! —” Bỗng thấy Dạ Ảnh đánh tới, liền lúc này một khỏa Tinh Cầu chìm nổi vượt không mà ra, Tinh Cầu này vô cùng khủng bố. Thời điểm này, Tinh Cầu đánh tới, lực lượng cực hạn, như là lực lượng của một thế giới, lại tản ra ánh sáng huyền ảo đầy tinh quang, tựa hồ thật sự là một Tinh Cầu có tỷ tỷ người sinh sống bên trên đồng dạng.
Hai người Cừu Thiếu Lâm lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng cuồng phun ra lực lượng Thánh Nhân, hào quang mênh mông tản ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ, tại Tinh Cầu đánh lên.
“Phanh! —” Cự thủ nặng nề, bên trên cự thủ có ngàn vạn tòa thần sơn, gánh chịu vô tận lực lượng, khi cự thủ đánh đến, không gian như mặt gương bị đánh nát vụn, xuất hiện vô số vết nứt.
Hạo Long cũng không chút do dự, cả người hắn bắn lên đạo quang lấp lóe, một đạo liên mờ nhạt khủng lồ xuất hiện, đạo liên như là một thế giới, xoay tròn ở trên đỉnh Thương Thiên.
Đạo liên vừa ra, tựa hồ thấy được đại đạo pháp tắc rủ xuống, mênh mông quang mang tại đạo liên mà rót vào, lập tức thấy đạo liên xòe ra vô số cánh hoa, mỗi cánh hoa như là khóa chặt không gian, xiết chặt thời gian.
- Giết!
Hắn hét một tiếng, đạo liên trên bầu trời xoay tròn, như là bánh xe vận mệnh đang di chuyển, tước đoạt hết chúng sinh vận mệnh, mỗi lần đạo liên xoay đều thấy không gian bị xé mở, khủng khiếp vô cùng!
“Phanh! — —!!” Một tiếng rung trời, trời long đất lở, ngàn dặm chung quanh mọi thứ như bị hóa thành bụi phấn, khi những thứ khủng khiếp này va chạm vào nhau, trời đất bị xé tan không chút thương tiếc, thậm chí những đạo lôi đình trên kia cũng mơ hồ bị đánh đến, xé rách ra thành từng tia thiểm điện nhỏ bé!
Đây là lực lượng khủng khiếp thế nào!
Ba bóng người như mới trải qua vô tận huyết chiến, cả ba đều là vô số vết thương khủng khiếp, huyết dịch chảy ra nhìn vô cùng khủng khiếp!
Cừu Thiếu Lâm hét lên một tiếng thật lớn, như hồ rống gầm ngâm, hào quang dâng trào lên, tại hư không kịch liệt bao trùm vào.
- Chết đi!
“Choang...choang!” Liền lúc này, hào quang hóa thành một cái Thiên Chung tràn đầy cổ lão khí tức, Thiên Chung bỗng hóa lớn, tại trên bầu trời úp xuống, liền nay lập tức cả trời đất như bị Thiên Chung úp vào trong, thời đất trở nên đen tối vô cùng.
Thiên Chung bỗng tản ra lực hút khủng khiếp, lực hút này như đem cả hắc ám đều hút vào trong, trong nháy mắt đó, Dạ Ảnh bị Thiên Chung hút vào, Thiên Chung xoay tròn, úp lên người Dạ Ảnh
Hạo Long sau khi đánh ra một cái đạo liên, liền vội vàng lướt lui, để cho Thiên Chung này úp Dạ Ảnh vào bên trong.
Trong nháy mắt Thiên Chung úp Dạ Ảnh vào trong, lại nặng nề đánh lên đại địa.
“Ầm —” Thiên Chung đụng lên đại địa, liền đại địa cũng kịch liệt run lên, sau đó có vô số tiếng “phanh, phanh, phanh...” vang lên, hẳn đây là tiếng cả Dạ Ảnh đánh lên Thiên Chung mà vang lên, chỉ là qua một hồi lâu, Thiên Chung cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh, đến cả không gian còn chưa kịp bắt đầu lành lặn lại thì trận chiến đã kết thục.
Nhìn Dạ Ảnh bị Thiên Chung nhốt bên trong, Cừu Thiếu Lâm cùng Hạo Long thở phào một hơi, Cừu Thiếu Lâm đắc ý nói:
- Ha hả, không ngờ vẫn còn ẩn dấu một chút thực lực, bất quá cũng chỉ là sâu kiến, dưới Thiên Chung của ta, cho dù là Thánh Nhân hậu kỳ cũng phải bị nhốt, chờ đợi bị hào quang của ta ma diệt a!
Hạo Long kinh ngạc nói:
- Hóa Linh Quyết của Cừu huynh lại tiếng thêm một bậc?
- Đúng vật, có thể được ta dùng đến Thiên Chung, cho dù có chết cũng không uổng?
Cừu Thiếu Lâm cực kỳ đắc ý, nói ra.
Đám đại nhân vật chú ý thấy trận đấu có vẻ đã kết thúc, liền cũng không để ý nữa, dù sao, không ảnh hưởng đến Thanh Vân đảo liền tốt.
Mạc Huyền Nhi trốn ở một góc nhìn thấy Dạ Ảnh bị cái chuông to này nhốt vào trong, lại nghe thấy lời như vậy, không khỏi ngẩn ngơ, tay nàng đã bị nắm đến run rẩy, thậm chí còn thấy máu tí tách rơi xuống từng giọt.
- Đừng chết a...
Ngay lúc này, trong Thiên Chung, hào quang chói mắt, mờ mịt khí tức bao phủ, tại trong nơi này tựa hồ hết thảy đều là hào quang mờ mịt, ngoài hào quang, không còn một chút gì, không có gì là Thiên, cũng không có gì là Địa, càng không có đại đạo pháp tắc, tựa như là thời kỳ sơ khai.
Dạ Ảnh ở giữa hào quang này, đôi mắt nhắm hờ, trên người có một loại hờ hững khí chất tản ra, tựa hồ đối với hết thảy hào quang này đều không để ý.
- Vô Quang Hóa Vạn Đạo – Hỗn Độn Hóa Âm Dương!
Chợt, hắn mở mắt...
- Hỗn Độn Vô Quang Thể!
Hắn quát lớn một tiếng như Thương Thiên gào thét:
- Hỗn Độn Sơ Khai Thể! Huyễn Dạ Tinh Thần Thể - Chuyển!
“Oanh!” Lực lượng vô địch bạo phát ra, quang mang phô thiên cái địa, khi quang mang này ra, tựa hồ giữa cả Thiên Địa, hắn chính là trung tâm. Hắn chính là Vũ Trụ, hắn là Thiên Địa, là cội nguồn vạn đạo, ngự trị Thiên Đạo, chưởng khống Luân Hồi!
“Oanh, oanh, oanh...” từng tiếng vang lên, quanh người Dạ Ảnh hiện ra quang mang chói mắt, vô số đạo tinh quang dần lóe lên, đem toàn bộ hào quang quét sạch, thay vào đó là tinh quang lấp lánh.
Cả người hắn như ngập trong dạ quang, tinh quang lập lòe, như là một thế giới, một tinh không, thậm chí là một thiên địa, một vũ trụ bao la. Những đạo dạ quang, tinh quang này như xuyên hư không, xé bỏ vạn đạo mà ra, vượt qua Vạn Cổ, xuyên qua Hoàng Tuyền để đến!
Ngay lúc này, dị tượng chợt xuất hiện...
Vô số Ngân Hà xoay vòng mà ra, cầu vòng rọi sáng vạn giới, hào quang trong chớp mắt bị che lấp, thay thế thành cầu vòng, từng khỏa Tinh Thần to lớn lơ lững ở sau lưng hắn, Nhật Nguyệt to lớn treo trên đầu hắn.
Đây chính là Thiên Địa!
Lúc này đây, hắn chính là Thần, là Chúa Tể sáng tạo ra Thiên Địa, tạo ra Sinh Mệnh Tuyền! Chưởng quản lực lượng tuyệt đối!
Hắn... có thể gạt bỏ mọi thứ ra khỏi Thiên Địa của hắn!
Bỗng hắn bước chân phải lui sau...
Một quyền chậm rãi đưa lui sau...
“Ầm! —” Trời đất long lỡ, một tiếng vang vọng cả Tuyên Cổ, hư không vỡ nát, thời không tịch diệt, một quyền này ra, hàng vạn Tinh Thần, Nhật Nguyệt sau lưng đều trút ra ánh sáng mãnh liệt, che phủ vạn giới, tại phía trước đánh lên.
Một quyền này đánh ra, phá vạn pháp, diệt vạn đạo, thế giới như bị đánh vỡ ra từng mảnh, Tinh Không nứt vỡ, Thiên Địa run rẩy!
Bên ngoài Thiên Chung.
“Phanh! —” một tiếng, Thiên Chung vốn yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng động cực lớn, đến cả Thiên Chung cũng run lên, vang lên vài tiếng chung ngân dài.
- Còn muốn giãy giụa?
Hạo Long nhíu mày.
- Yên tâm, cho dù là Thánh Nhân đỉnh cũng khó mà phá được Thiên Chung, hắn không làm được gì đâu.
Cừu Thiếu Lâm khinh thường nói.
“Rắc, rắc...” bỗng nghe từng âm thanh nứt vỡ vang lên, âm thanh mỗi lúc một lớn, cũng nhanh đều lên, tựa hồ mặt băng đang nứt ra.
- Đây...
“Oanh —” Một tiếng vọng đất trời, thanh âm thật lớn vọng cả Thanh Vân đảo, âm thanh như trời xanh sập xuống, kinh động toàn bộ mọi người.
...
Ps: Mong AE vote 10*, Like ủng hộ tác nha!! Thanks!!
Bình luận truyện