Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 37: ⊹⊱ nấu ăn? thảm họa!⊰⊹



Chiếc xe thể thao màu đen sang trọng chạy bon bon trên đường, trông vô cùng bình thường, nhưng không khí trong xe hình như ngày càng xuống thấp.

Bạn nào đó từ khi lên xe đến giờ không nói một câu nào, chỉ tập trung lái xe, khuôn mặt u u ám ám, hại bạn còn lại thấp thỏm không yên, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không dám. Rất sợ bị mắng một trận nên cứ nhìn nhìn rồi lại thôi.

- “ Em nhìn anh như thế làm gì? Muốn nói gì thì nói đi.”

- “ Anh... giận sao?”

- “ Sao anh phải giận?”

- “ Em xin lỗi, em biết sai rồi, anh đừng có giận em mà.”

- “ Anh không giận.”

- “ Không giận mà mặt anh như thế sao?”

- “ Được rồi, anh giận! Vậy tại sao anh lại giận?”

- “ Vì em sai!”

- “ Em còn biết em sai à?”

- “ Em biết nhưng mà những lời anh Lâm nói đều là nói dối đấy.”

- “ Nói dối? Được! Hôm nay chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng một lần.”

Nói rồi anh tấp xe vào lề đường, tắt máy, quay sang đối diện với cô, 'nói chuyện đàng hoàng'.

- “ Tại sao Thiên Lâm phải nói dối?”

- “ Anh ấy sợ em bị mắng!”

- “ Mắng? Anh đã mắng em bao giờ chưa?”

- “ Rất nhiều rồi.”

- “ Hử? Có không.”

- “ Có!”

- “ Cứ cho là như thế đi, vậy anh hỏi em, tối qua em đi ngủ lúc mấy giờ?”

- “ 10 giờ!”

- “ Cho em một cơ hội nữa.” - Anh nheo mắt nhìn cô hơi bị nguy hiểm.

- “ 12 giờ.”

- “ Vậy sáng nay em dậy lúc mấy giờ?”

- “ Gần 4giờ.” - 3 rưỡi cũng được tính là gần 4 giờ nhỉ?

- “ Được, vậy trưa nay em ăn mấy chén cơm?”

- “ Hai.”

- “ Nói thật!”

- “ Thì một.” - Thiên Nhi trưng ra khuôn mặt buồn bã nhìn anh. Sao nói dối câu nào cũng bị phát hiện ra hết vậy?

- “ Vậy tối qua em thức khuya, đúng không?”

- “ ... Đúng.”

- “ Sáng nay em dậy sớm, đúng không?”

- “ Đúng.”

- “ Trưa em ăn rất ít, đúng không?”

- “ Cũng đúng.”

- “ Vậy Thiên Lâm nói dối gì nào?”

- “ Anh ấy... anh ấy... không nói dối. Nhưng mà... nhưng mà...”

- “ Nhưng mà sao?”

- “ Nhưng mà từ trước khi anh Lâm nói mấy câu đó, anh đã giận rồi. Tại sao anh lại giận?”

- “ Hả? Đến bây giờ em vẫn chưa biết em sai ở đâu?”

Thiên Nhi rất ngây thơ mà lắc lắc đầu.

- “ Vậy tại sao em lại làm người mẫu?”

- “ Hả? Anh giận vì chuyện đó?”

- “ Không đáng để giận sao?”

Thiên Nhi vẫn tròn mắt nhìn anh, vẻ không hiểu chút gì hết.

Thiên Phong bất đắc dĩ lắc đầu, Hoàng Thiên Nhi của anh, cái gì cũng biết, chỉ riêng vấn đề về tình cảm lại cực kì ngốc nghếch.

- “ Vậy anh hỏi em, nếu như anh cũng giống như em, xuất hiện trên truyền thông với vai trò người mẫu, để cho hàng trăm cô gái nhìn ngắm, thì sao?”

Thiên Nhi trừng mắt nhìn anh

- “ Anh dám...”

- “ Đó!”

Thiên Nhi thoáng ngẩn người, rồi như chợt hiểu ra cái gì đó, trên môi vẽ nên một nụ cười rạng rỡ

- “ Anh ghen?”

Thiên Phong khoanh hai tay trước ngực, trưng ra vẻ mặt bất cần, giống như đang giận dỗi, nhưng vẻ u ám trên khuôn mặt đã tan biến từ lâu.

- “ Chẳng lẽ anh không có quyền ghen?”

- “ Có, tất nhiên có, anh là người duy nhất có quyền đó, nhưng mà, haha...”

- “ Cười cái gì?”

- “ Lâm Thiên Phong cũng biết ghen? Haha... đáng yêu quá!”

Gì chứ? Đáng yêu? Cái từ này cũng ứng lên người anh được sao?

- “ Mặc kệ là đáng yêu hay gì đó của em, tuyệt đối không có lần thứ hai!”

- “ Được, tuyệt đối không có lần thứ hai, em hứa!”

- “ Khoan đã, quay lại vấn đề lúc nãy, tại sao em không chịu nghe lời vậy hả? Anh đã dặn bao nhiêu lần rồi, chú ý sức khỏe một chút...”

Đấy, cuối cùng vẫn không thoát được, bị mắng một trận...

***

Biệt thự nhà họ Hoàng

Thiên Phong cùng Thiên Nhi bước vào nhà đã cảm thấy không khí hơi hơi kì quái.

Có mùi chiến tranh thì phải.

Thiên Phong và Thiên Nhi - cặp đôi lạnh lùng là thế nhưng khi giận dỗi, muốn giảng hòa lại cực kì dễ, bởi tính cách hai người khá giống nhau, họ đều hiểu đối phương muốn gì.

Ngược lại, cặp đôi chó mèo kia, muốn giảng hòa chắc cũng phải cãi nhau một trận long trời lở đất mới có cơ may làm lành, mà hình như cãi nhau xong vẫn chưa giải quyết được vấn đề thì phải.

Tình hình bây giờ là thế này, hai bạn trẻ, mỗi bạn ngồi một góc ghế sofa, một bạn ôm con cún, bạn còn lại ôm chiếc gối ôm, quay mặt mỗi bạn một hướng, khuôn mặt bạn nào cũng nhăn nhó trông là buồn cười.

- “ Sao? Giờ hai đứa sao đây?” - Cô Marina nói.

- “ Kệ anh ta đi.” - Thiên Vy bĩu môi đầy bất mãn.

- “ Hoàng Thiên Vy, em xin lỗi anh một tiếng thì có chuyện à?”

- “ Em có lỗi gì đâu tự nhiên đi nói xin lỗi, anh vô lý nó vừa vừa thôi.”

- “ Anh vô lý? Vô lý ở đâu hả?”

- “ Còn nói không? Tự nhiên lại giận dỗi vô cớ.”

- “ Vô cớ? Em...”

- “ Sao?”

- “ Ngừng! Hai đứa tính cãi nhau đến bao giờ đây? Vy Vy, em xin lỗi một tiếng không được hả?”

- “ Sao em phải xin lỗi?”

- “ Sao anh lại có một đứa em gái ngốc nghếch như em cơ chứ! Bình thường thông minh lắm cơ mà.”

- “ Ngốc nghếch gì chứ?”

- “ Được, anh hỏi em, nếu bây giờ Thiên Duy ra đứng giữa đường cho các cô gái khác nhìn ngắm, bàn tán, si mê, mà không thèm có phản ứng gì thì em sẽ làm gì hả?”

- “ Em với anh ta là người xa lạ.”

- “ Đấy, nó mới chỉ bắt em xin lỗi một câu thôi, chưa cho em thành người xa lạ là may mắn lắm rồi.”

- “ Hở?”

- “ Hở cái gì mà hở, hôm nay em xuất hiện trực tiếp trên truyền thông, rồi ngày mai, ngày kia, xuất hiện trên các trang báo nữa, biết bao nhiêu người nhìn ngắm, bàn tán... Nó không khó chịu mới lại. Em biết lý do Thiên Phong giận Thiên Thiên, mà lại không biết lý do Thiên Duy nhà em giận, ngốc nó cũng vừa vừa thôi.”

- “ Ơ...”

- “ Ơ cái gì mà ơ! Xin lỗi mau lên.”

Thiên Vy bối rối nhìn Thiên Duy, mà bạn nào đó vẫn trưng ra bộ mặt không quan tâm, giận vẫn là giận!

Sau một hồi vật lộn giằng co, hết kéo chân, kéo râu rồi đến kéo tai con Mark, Thiên Vy thả nó xuống ghế, đánh nhẹ vào mông nó rồi nói

- “ Đi sang bên kia với ba con đi.”

Con Mark cực kì phối hợp, lon ton lon ton chạy đến chỗ ba nó, giương đôi mắt tròn xeo, dụi dụi đầu trong lòng ba nó

- “ Này, em xin lỗi, chân thành xin lỗi, em hứa không có lần sau đâu, tuyệt đối không, thề luôn đấy! Tha lỗi cho em đi mà!!!”

- “ Gâu.” - Mark phối hợp rất rốt với mẹ nó, vẫy vẫy đuôi, liếm liếm lấy lòng.

- “ Được rồi, bỏ qua một lần, không có lần sau!” - Thiên Duy cuối cùng cũng hết giận, tươi cười bế con Mark lên.

- “ Này, Vy Vy...” - Thiên Lâm

- “ Sao?”

- “ Anh nhớ hồi xưa em gọi nó là em trai, giờ biến thành con hồi nào vậy?”

- “ Lâu rồi, tại cái tên điên kia kìa.”

- “ Nói ai điên đấy?”

- “ A, không, em có nói ai đâu. Đói quá, anh Lâmmmmm...”

- “ Ash, đừng có gọi anh bằng cái giọng đó, nổi hết da gà rồi đây này. Anh cũng mới đi mua đồ về đấy, mệt lắm, em đi mà nấu ăn.”

- “ Em cũng mệt vậy, nhìn xem, em còn chưa thay quần áo, cái váy công chúa rườm rà này mà bắt em đi nấu ăn à?”

- “ Thì lên phòng thay quần áo đi, ai bắt em mặc vậy nấu đâu?”

- “ Mệt lắm, em không lết nổi lên phòng đâu.”

- “ Vậy bây giờ tóm lại là ai nấu? Hay nhịn đói tập thể đây?”

- “ Em nấu cho.” - Một cánh tay đưa lên.

- “ Cái gì? Thiên Thiên?” - Hai anh em nhà nào đó đồng thanh tập một

- “ Không, không anh/tớ chưa muốn chết.” - Đồng thanh tập hai.

- “ Ý gì hả?”

- “ Không... không...”

- “ Để anh giúp em.” - Thiên Phong.

- “ Cậu/anh biết nấu ăn hả?” - Đồng thanh tập ba, đồng thời giương ánh mắt đầy hy vọng nhìn Thiên Phong.

- “ Không.” - Thiên Phong rất ngây thơ mà lắc đầu.

- “ Gì chứ? Không biết? Vậy đòi phụ nó làm gì?”

- “ Phải biết nấu ăn mới phụ được à?”

- “ Thảm rồi, huhu...” - Hai anh em nhà kia trưng ra vẻ mặt thảm hại, lắc lắc đầu.

Ngược lại Thiên Nhi lại vô cùng hào hứng, đây là lần thứ hai trong đời cô vào bếp, lần thứ hai đấy!

- “ Đi thôi!” - Hai bạn trẻ hào hứng kéo nhau vào bếp.

Hai bạn trẻ khác ở ngoài nhăn nhăn nhó nhó.

- “ Sao đấy?” - Cô Marina hỏi.

- “ Vy Vy, chúng ta đi thôi, đi càng xa càng tốt, ba người ở lại bảo trọng.” - Thiên Lâm.

- “ Đi, chúng ta đi, nhanh lên.”

- “ Gì hả? Giải thích rõ ràng cho cô nghe cái coi.”

- “ 5 năm trước, từ lúc mới về sống chung, Thiên Thiên có vào bếp một lần và đó là lần đầu tiên nó biết đến khái niệm nấu ăn.” - Thiên Lâm.

- “ Thiên Thiên cái gì cũng giỏi, chỉ trừ lúc nấu ăn, là thảm họa. Lần đó cậu ấy vào bếp chỉ có hơn 30' mà đồ dùng trong bếp hầu như là không còn cái gì có thể sử dụng được.”

- “ Nó còn suýt nữa thì làm cháy luôn nhà bếp của tụi con. Từ đó về sau, Thiên Thiên có thể làm bất cứ thứ gì, trừ nấu ăn ra. Thế mà hôm nay nó lại đòi vào bếp, thảm họa rồi!”

- “ Ngày đó nó còn bé, bây giờ lớn hơn, chắc là nó cũng biết nấu đôi chút chứ?”

- “ Không đâu cô ạ, ai thì có thể, chứ Thiên Thiên thì không.”

- “ Không phải chứ? Tâm Lan nấu ăn rất ngon mà, chẳng lẽ con bé không học được chút gì từ mẹ nó sao?”

- “ Hoàn toàn không! Gì chứ nữ công gia chánh thì đừng hỏi nó, một chút cũng không biết làm!”

- “ Vy Vy, em tính mặc như thế mãi à, lên thay quần áo đi, à nhân tiện dẫn Minh Châu đi luôn kìa, hôm nay cô ấy là khách quý của chúng ta mà, phải không?”

- “ Hả? À, đúng rồi, đi thôi!” - Thiên Vy cùng Minh Châu đứng dậy đi lên lầu.

- “ Có tệ đến mức một chút cũng không biết làm không chứ?” - Cô Marina hỏi.

- “ Thì cô cứ đợi một lúc nữa rồi ...”

Chưa đợi Thiên Lâm nói hết câu, một loạt âm thanh rơi vỡ chói tai vang lên.

- “ Đấy, con nói có sai đâu.”

Một lúc sau, một làn khói trắng từ trong bếp lan ra, theo đó là cái mùi hương đặc trưng của thứ gì đó bị cháy.

- “ Nhà bếp của tôi! Hai cái đứa này...” - Thiên Lâm mang theo cái bộ dạng hùng dũng, xông thẳng vào nhà bếp, đập vào mắt anh, tất nhiên là một bãi chiến trường, không kém bãi rác là bao.

Bát đĩa rơi vỡ mỗi nơi một mảnh, rau củ thì rải đầy trên sàn nhà, trên bếp là hai cái nồi, cháy đến không nhận ra hình thù đồ ăn bên trong là gì nữa.

Thiên Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi

- “ Đi! Đi ra ngoài ngay, nhanh lên! Từ này nghiêm cấm hai đứa bước chân vào bếp, nghe rõ chưa?”

- “ Rõ rồi...” - Hai bạn trẻ nào đó ủ rũ nói.

- “ Còn không đi ra? Trời ơi, sao tôi lại khổ thế này cơ chứ?”

Hai bạn nhỏ nọ thất thểu bước ra phòng khách, vừa đúng lúc chạm mặt Thiên Vy và Minh Châu từ trên lầu bước xuống.

- “ Hahaha...” - Thiên Vy mở đầu, và ngay sau đó là bốn người cùng lăn lê mà cười.

- “ Cười cái gì chứ?” - Thiên Nhi bực bội ngồi xuống ghế sofa, cau mày nhìn bốn con người, bất chấp hình tượng lăn lê mà cười.

- “ Cái mặt... hahaha...” - Thiên Vy.

Không hiểu sao, hai bạn này nấu ăn bằng bếp gas mà trên mặt lại dính mấy vệt đen như mấy con mèo, kèm theo khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó trông vô cùng buồn cười.

Thiên Lâm sau khi dọn dẹp xong bãi chiến trường, ra ngoài, bắt gặp cảnh đó, cũng phải bật cười, lúc nãy vì tức giận chưa nhìn rõ, bây giờ để ý mới thấy, tụi nó không khác gì hai con mèo, nhem nhem nhuốc nhuốc.

- “ Vy Vy, vào nấu ăn đi, cười gì nữa.”

- “ Haha, được, Thiên Duy, vào phụ em, nhanh lên.”

- “ Gì chứ? Cậu ta...”

- “ Nó biết nấu ăn.” - Thiên Phong ảo não nói.

- “ Đó! Cậu tự thấy mình thua kém không?”

- “ Không!” - Vừa nói vừa lấy tay lay đi vệt đen trên mặt Thiên Nhi.

- “ Hai đứa sau này mà lấy nhau về chắc chỉ có nước nhịn đói thôi.” - Cô Marina nói.

- “ Hừm!”

- “ Cô nói sai sao?”

- “ Không sai!” - Đồng thanh.

- “ Được rồi, lên phòng thay quần áo đi, nhem nhuốc như mấy con mèo ấy.” - Thiên Lâm nói.

- “ À mà Thiên Phong này, tôi vứt hết mấy cái áo sơ mi trắng rồi, nếu như cậu muốn có thể mặc xanh, đỏ, tím, vàng gì đó, tùy, còn không thích thì cứ chịu cảnh nhem nhuốc thế đi.”

- “ Hừ! Anh yên tâm, từ hôm đó trở đi, tôi biết kiểu gì cũng có hôm nay, nên bao giờ trong xe tôi cũng có sẵn mấy bộ quần áo, chứ có đánh chết tôi cũng không mặc mấy bộ đồ con công của anh.”

- “ Gì hả?”

- “ Con công? Hahaha, Thiên Lâm, con đến mức đó từ khi nào thế?”

- “ Người không biết thưởng thức, không nên chấp nhặt làm gì, hừ!”

***

Trên bàn ăn, bày ra những món ăn rất ngon mắt, không như thành quả của hai bạn nào đó.

-” Hai người kia đâu?”

- “ Ai biết! Đi thay quần áo mà.”

- “ Thay gì mà lâu vậy? Em nấu xong cả bữa ăn rồi còn chưa xong?”

- “ Xong rồi đây.” - Ngay lúc đó, hai bạn nhỏ mang theo tâm trạng buồn bã bước vào

- “ Này, hai đứa tính đi đám tang hay sao mà ăn mặc như vậy hả? Đen, đen, đen, em nhiễm phong cách của nó rồi hả Thiên Thiên?”

- “ Tâm trạng không tốt.” - Đồng thanh tập hai.

- “ Gì chứ? Chỉ là không nấu ăn được thôi mà, buồn cái gì mà buồn, cười lên coi.”

- “ Không!”

- “ Đói chưa? Vào ăn đi!”

- “ No rồi!”

- “ Đã ăn gì đâu mà no?”

- “ Ăn khói...”

- “ Gì chứ?”

- “ Aizzz, không hiểu sao nó có thể cháy được nhỉ?”

- “ Vẫn muốn ý kiến?”

- “ Chứ sao? Không được, em phải thử lại lần nữa...”

- “ Này, cấm! Anh cấm em có ý nghĩ nấu ăn một lần nữa. Nghe chưa?”

- “ Nhưng mà...”

- “ Không nhưng nhị gì hết, vào ăn cơm đi.”

***

Sau khi ăn xong bữa tối, Thiên Lâm, với tư cách là người lớn tuổi nhất trong nhà họ Hoàng, đứng ra triệu tập một buổi họp gia đình, chỉ là khác với mọi năm, buổi họp năm nay, có thêm 4 thành viên mới.

- “ Ngày mai như thế nào đây?” - Thiên Lâm.

- “ Anh tùy ý sắp xếp đi, em chỉ muốn mời thêm một số vị khách.”

- “ Khách?”

- “ Ừm, những người có liên quan đến mẹ em ngày xưa. Anh Duy, anh có thể mời ba anh đến đây được không? Chỉ một mình ba anh thôi.”

- “ Được, anh sẽ nói với ông ấy.”

- “ Nhưng đừng nói gì về mẹ em, chỉ cần nói có người muốn gặp ông ấy là được rồi.”

- “ Anh biết!” - Thiên Duy gật đầu.

- “ Vậy thôi, những người liên quan đến mẹ mà em biết cũng không nhiều. Cô Marina, cô thấy có ai đặc biệt quan trong nữa không?”

Cô Marina ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

- “ Mẹ con ngày xưa rất ít bạn thân, ngoài vợ chồng Lâm Thiên Long và vợ chồng kia ra, cô nghĩ không có ai đặc biệt quan trọng nữa.”

- “ Con biết rồi, con hơi mệt một chút, con lên phòng trước, còn mọi việc còn lại, anh Lâm, anh cứ tự quyết định đi, anh cũng biết mấy chuyện này em không giỏi bằng anh mà.”

Nói rồi, đứng dậy, bước lên lầu.

- “ Nó sao thế?”

- “ Không sao, đừng lo cho nó, trước ngày đám giỗ của mẹ, bao giờ nó cũng có tâm trạng như thế đấy, ngày mai sẽ bình thường trở lại thôi mà.”

- “ Thôi nào, giờ mới bàn về mục đích chính của buổi tối hôm nay.”

- “ Mục đích chính?”

- “ Ừ, ngày mai ngoài đám giỗ mẹ Tâm Lan còn là một ngày rất đặc biệt với Thiên Thiên nữa mà. Lại đây...”

6 người, chụm đầu lại một chỗ, bàn tán cái gì đó, nghe hình như có hương vị của sự mờ ám ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện