Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường
Chương 39: ⊹⊱ mẹ! ⊰⊹
Cả phòng khách lâm vào trạng thái trầm mặc một lúc lâu.
- “ Nếu như vậy thì tại sao Tâm Lan lại giao cổ phần Hoàng Thiên cho anh. Anh với cô ấy một chút quan hệ cũng không có. Anh giở thủ đoạn gì hả?” - Cô Marina lên tiếng sau một lúc trầm mặc.
- “ Thu Vân, tôi biết xưa nay cô luôn có ác cảm với tôi, nhưng sự thật thì tôi không làm gì cả. Cô cũng biết, tôi ngày đó không có bất kì một liên hệ nào với Hoàng Thiên, Hoàng Thiên là một tay Tâm Lan gây dựng nên, tôi cũng chỉ là người ngoài mà thôi. Chuyện Tâm Lan đem cổ phần cho tôi, thật ra cũng chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.”
- “ Vỏ bọc? Ý ông là sao?” - Lần này đến lượt Thiên Nhi nói.
Hoàng Dương quay đầu nhìn Thiên Nhi, trong đáy mắt ông ta ánh lên nét day dứt.
- “ Thật ra là...”
- “ Khoan đã, Hoàng Dương...” - Cô Marina lên tiếng cắt ngang. Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn cô ấy.
- “ Khoan hãy bàn đến vấn đề cổ phần, tôi còn có một chuyện cần làm rõ. Theo như những người ở công ty hôm đó chứng kiến, thì anh dẫn vợ anh, Minh Ngọc đến gặp Tâm Lan, sau đó giữa ba người xảy ra xích mích , cãi cọ gì đó, đại khái là về vấn đề anh có người khác ở bên ngoài. Tôi nghe kể lại rằng, sau đó anh ném lên bàn làm việc của Tâm Lan giấy chuyển nhượng cổ phần của Hoàng Thiên, có chữ kí cô ấy, và giấy tờ căn nhà của Tâm Lan, khi đó mang tên anh. Tâm Lan vì quá sốc nên bệnh tim mới tái phát, sau đó cô ấy được đưa vào bệnh viện, nhưng bác sĩ nói do cú sốc quá nặng cùng với sức khỏe không tốt nên Tâm Lan... Anh nói cổ phần chỉ là vỏ bọc, vậy những chuyện đó phải giải thích làm sao?”
Những thắc mắc của cô Marina cũng là thắc mắc của Thiên Nhi. Thật ra nhiều năm qua, cô đã nghi ngờ rất nhiều, tìm hiểu rất nhiều về chuyện năm xưa. Nhưng khi gặp những cấp dưới của mẹ ngày xưa, câu trả lời của họ đều là câu chuyện trên. Mẹ cô không phải người dễ bị lừa gạt, càng không phải là người dễ mất bình tĩnh đến mức nổi nóng ở nơi đông người như công ty. Sau này, càng lớn, càng hiểu chuyện, những nghi ngờ trong cô càng nhiều.
- “ Chuyện này, tất cả đều là ý muốn của Tâm Lan.” - Hoàng Dương buông tiếng thở dài.
- “ Chắc mọi người cũng biết, bệnh tim của Tâm Lan là do di truyền, bệnh của cô ấy không nghiêm trọng lắm, nhưng trong khoảng thời gian tình cảm của cô ấy tan vỡ, Tâm Lan đi từ cú sốc này đến cú sốc khác, tâm trạng thay đổi thất thường, bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng hơn. Khi đó, bác sĩ dặn cô ấy phải uống thuốc đầy đủ, mới có thể duy trì được sức khỏe tốt và không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Tâm Lan nói, cô ấy của ngày đó đã mất hết mục tiêu sống của đời mình, sống hay chết với cô ấy cũng không còn quan trọng nữa. Cô ấy ra đi, tạo dựng sự nghiệp riêng, đó không phải mong muốn của cô ấy, mà thực ra, Tâm Lan chỉ muốn cho người đó thấy mình vẫn sống tốt, vẫn yên bình khi không có người đó bên cạnh, để người đó yên tâm quay về tạo dựng tương lai cho mình. Cô ấy nói như thế.”
Ngừng một lúc, Hoàng Dương nói tiếp, giọng nói xa xăm như trôi về một khoảng không gian vô định nào đó.
- “ Sau này, khi biết mình có Thiên Thiên, Tâm Lan mới bắt đầu ý thức được về sức khỏe của mình. Nhưng do khoảng thời gian dài không uống thuốc, tâm trạng thay đổi thất thường, cùng với áp lực công việc nặng nề, bệnh tình của Tâm Lan ngày càng nghiêm trọng hơn. 6 năm, đó cũng là một khoảng thời gian rất dài, Tâm Lan gắng gượng vì con. Trong khoảng thời gian đó, cô ấy đã phải nhập viện rất nhiều lần, nhưng mặc cho bác sĩ, y tá hay chúng tôi khuyên bảo bao nhiêu, Tâm Lan cũng không chịu nhập viện chữa trị. Mà ngày đó, Hoàng Thiên lại đang trong giai đoạn bước đầu phát triển, gặp rất nhiều khó khăn, công việc dồn dập, Tâm Lan lại cực kì bướng bỉnh, cô ấy mặc kệ lời khuyên của bác sĩ, chỉ lao vào làm việc. Cho nên sức khỏe ngày càng yếu đi, gắng gượng được đến lúc đó, có lẽ cũng là một kì tích rồi.”
- “ Vậy... tại sao... không thay tim?” - Giọng nói Thiên Nhi nghẹn ngào đi. Đôi mắt ánh lên nét bi thương. Cô nhớ mẹ của ngày xưa, bao giờ về nhà cũng nở nụ cười thật tươi với cô, bao giờ cũng tự tay làm những món ăn ngon nhất cho cô. Tự tay dạy cô học, dạy cô chơi đàn, và hát ru cho cô ngủ, mẹ chưa bao giờ để lộ một chút mệt mỏi khi ở bên cạnh cô, bao giờ cũng là nụ cười hiền dịu nhất.
- “ Chúng ta cũng có nghĩ tới cách đó chứ, nhưng để tìm được một trái tim thích hợp là chuyện rất khó khăn. Khó khăn hơn nữa, là khi tìm được người có trái tim thích hợp, Tâm Lan lại không đồng ý làm phẫu thuật.”
- “ Không đồng ý? Tại sao?” - Lâm phu nhân nói. Giọng nói của bà ấy cũng rất nghẹn ngào.
- “ Lúc đầu, nghe tin tìm được trái tim thích hợp với cô ấy, Tâm Lan rất vui vẻ, nhưng sau khi nói chuyện với bác sĩ, cô ấy lại nhất quyết không chịu làm phẫu thuật.”
- “ Tại sao?”
- “ Vì cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro, mặc dù tỉ lệ thành công là rất lớn nhưng cũng có những rủi ro nhất định. Nếu như phẫu thuật thành công, cô ấy sẽ trở lại như bình thường, nhưng nếu thất bại, đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ... Mặc dù tỉ lệ thất bại rất thấp nhưng Tâm Lan nhất quyết không chịu làm. Cô ấy nói từ nhỏ đến lớn, mình luôn là người xui xẻo, biết đâu trong số ít những người thất bại đó lại có cô ấy. Ngày đó Thiên Thiên mới 3 tuổi. Chúng tôi đã làm rất nhiều cách, khuyên nhủ cô ấy rất nhiều, nhưng không có tác dụng. Cuối cùng, cô ấy nói với chúng tôi một câu rằng “ Cuộc đời của tôi, là do tự tôi quyết định, hai người là ân nhân của tôi, là người đã giúp tôi lúc khó khăn nhất, nhưng hai người cũng không có quyền quyết định cuộc sống của tôi. Tôi biết tôi đang làm gì. Tôi biết hai người muốn tốt cho tôi, nhưng hai người có nghĩ đến nếu như thất bại thì sẽ thế nào? Thiên Thiên còn quá nhỏ, nó còn cần có mẹ bên cạnh. Con gái tôi không như những đứa trẻ khác, nó không thích thân thiết với ai ngoài tôi. Cho nên thà là không mạo hiểm, tôi có thể sống thêm vài năm nữa, đợi Thiên Thiên lớn lên, khi đó tôi ra đi cũng không hối tiếc.” Cô ấy nói như thế, chúng tôi cũng không cách nào khuyên bảo được.”
- “ Tâm Lan... luôn luôn là như thế... lúc nào cũng chỉ thích làm theo ý mình.” - Cô Marina bật cười, nhưng trong đôi mắt cô ấy lại tràn đầy thương cảm.
- “ Không... mẹ làm như thế... vì con.” - Khóe môi Thiên Nhi vẽ lên một nụ cười buồn.
- “ Sau đó thì thế nào?”
- “ Năm Thiên Nhi 6 tuổi, bệnh tình của Tâm Lan đã trở nên rất nghiêm trọng. Cô ấy nhập viện liên tục, một lần chúng tôi đến bệnh viện thăm cô ấy. Hôm đó, cô ấy đã nhờ chúng tôi một chuyện...”
***
Hành lang bệnh viện dài và rộng, đâu đâu cũng tràn ngập mùi thuốc sát trùng khó chịu.
Trong một phòng bệnh, Hoàng Tâm Lan đang tựa người vào chiếc gối dựa trên đầu giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như không còn chút sức sống. Giường bệnh màu trắng, rèm cửa số màu trắng, cùng với bộ quần áo bệnh nhân cũng màu trắng, hòa vào nhau, tạo nên một sắc trắng, trắng đến chói mắt.
Hoàng Dương cùng Minh Ngọc bước vào, đem theo một bó hoa hồng trắng, loài hoa yêu thích của Tâm Lan.
- “ Tâm Lan, hôm nay cô thấy sao rồi, khỏe hơn chưa?”
- “ Tôi ổn, cảm ơn hai người vì đã đến thăm tôi.”
- “ Có thật là cô ổn không? Sắc mặt xấu quá.”
- “ Tôi biết sức khỏe của tôi như thế nào mà, đừng lo. Hai người ngồi xuống đây một chút, tôi có chuyện muốn nhờ hai người giúp.”
- “ Nhờ chúng tôi giúp?”
- “ Đúng vậy, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi làm phiền hai người.”
- “ Đừng nói như vậy, cô muốn chúng tôi làm gì?”
- “ Thời gian qua, tôi đã làm phiền hai người quá nhiều, thành thật xin lỗi. Đến hôm nay, sức khỏe của tôi, hình như đã không còn cố gắng được nữa rồi...”
- “ Tâm Lan, sao em lại nói thế? Em thấy không khỏe ở đâu sao?”
Hoàng Tâm Lan lặng lẽ lắc đầu.
- “ Gắng gượng được đến bây giờ, đối với tôi đã là một kì tích rồi. Bác sĩ nói, tình trạng của tôi ngày càng tệ, có thể ra đi bất cứ lúc nào.”
Căn phòng rơi vào trạng thái trầm mặc, một lúc sau, Minh Ngọc lên tiếng
- “ Nếu như... nếu như... cô... chúng tôi sẽ giúp cô chăm sóc Thiên Thiên...”
Hoàng Tâm Lan lại một lần nữa lắc đầu, nụ cười thê lương mà cố chấp hiện hữu trên môi.
- “ Không... hai người không cần chăm sóc con bé...”
- “ Tại sao? Chẳng lẽ cô không tin tưởng tôi? Cô nghĩ tôi sẽ đối xử bất công với con bé sao? Không có chuyện đó đâu, tôi rất thương Thiên Thiên, tôi hứa...”
- “ Không phải, tôi biết cô là người tốt, nhưng tôi không muốn con gái mình sống cuộc sống như bao nhiêu người khác. Lớn lên trong nhung lụa, con bé sẽ không biết được ước mơ của mình là gì, không biết phấn đấu để giành được thứ mình muốn. Tôi không muốn con gái mình như thế.”
Nói rồi, Tâm Lan lấy từ trong ngăn kéo ra một tập giấy, đưa cho Hoàng Dương
- “ Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần? Em có ý gì?”
- “ Trong bản hợp đồng này tôi chuyển nhượng cho anh 10% cổ phần của Hoàng Thiên, mặc dù nó không lớn, nhưng mong hai người nhận cho, coi như là lời xin lỗi của tôi đối với những chuyện tôi đã gây ra cho hai người.”
- “ Chúng tôi không cần số cổ phần này...”
- “ Hoàng Dương, tôi biết anh rất giỏi về kinh doanh. Hoàng Thiên có một chi nhánh ở trong nước, số cổ phần này tôi chuyển cho anh, mục đích là để chuyển nhượng quyền kinh doanh ở chi nhánh đó cho anh, anh hãy nhận lấy, và mong anh có thể phát triển nó thật tốt.”
- “ Không được, Hoàng Thiên là một tay em gây dựng nên, chúng tôi không thể nhận.”
- “ Trước đây, nó đúng là một nhánh con của Hoàng Thiên, nhưng bây giờ nó là một công ty độc lập, không còn bất cứ mối liên hệ nào với Hoàng Thiên hết. Tôi đã tách riêng nó ra, mục đích cũng chỉ có một, mong hai người đừng từ chối.”
- “ Tại sao em...”
- “ Hoàng Thiên sớm muộn gì cũng sẽ phá sản. Tôi không muốn nhìn thành quả của mình lại ở trong tay một kẻ khác, nên thà tự mình đánh đổ còn hơn cho người khác động vào. Tôi không muốn nói nhiều, mong hai người hãy nhận lấy và quản lý nó thật tốt.”
- “ Nhưng...”
- “ Tôi cũng có một chuyện cuối cùng cần hai người giúp...”
- “ Chuyện gì?”
- “ Xin lỗi... nhưng hai người có thể giúp tôi đóng vai ác, được không?”
- “ Vai ác?”
- “ Đúng thế, có lẽ là bất công với hai người, nhưng có thể cùng tôi, diễn vở kịch cuối cùng... được không?”
***
- “ Tâm Lan muốn tôi đóng vai một người cha tệ bạc, lười dối vợ, bỏ rơi con, chiếm lấy tất cả tài sản trong tay vợ mình, xây dựng một gia đình hạnh phúc bên ngoài. Ngày Tâm Lan mất, chúng tôi cãi nhau ở công ty, cũng là ý muốn của cô ấy. Khi đó Tâm Lan vừa từ trong bệnh viện ra, sức khỏe rất yếu, nhưng cô ấy vẫn gắng gượng diễn tốt vai diễn cuối cùng trong vở kịch, do chính cô ấy làm đạo diễn. Mục đích Tâm Lan làm thế, chắc ai cũng đoán ra, cô ấy muốn lấy tôi làm động lực để Thiên Thiên tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Có mục tiêu để con bé sống tiếp.”
- “ Không thể nào... Tâm Lan... sao có thể... Vậy Hoàng Thiên phá sản... không phải do anh?”
- “ Không, chuyện tôi lên làm chủ tịch Hoàng Thiên cũng do Tâm Lan sắp đặt, có lẽ cô ấy muốn dựng lên một vở kịch hoàn hảo nhất. Trước đó, Tâm Lan đã bán hết toàn bộ cổ phần của cô ấy, với giá rất cao. Sau đó, gây ra một số rắc rối khá nghiêm trọng cho Hoàng Thiên. Cô ấy biết, nếu không có người điều hành tài giỏi, Hoàng Thiên sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn. Mục đích cô ấy đưa tôi lên, ngoài để tăng thêm tính chân thực cho vở kịch, có lẽ mục đích thật sự là giúp những người cô ấy quan tâm, tránh được những rủi ro không nên có khi Hoàng Thiên phá sản, giống như cô vậy, Thu Vân.”
- “ Tôi sao?”
- “ Đúng thế, sau khi tôi ngồi lên ghế chủ tịch, cô ngay lập tức rút vốn đầu tư, bán lại toàn bộ cổ phần trong tay, nên ngày Hoàng Thiên phá sản, cô không phải chịu bất cứ một tổn thất nào, mục đích của cô ấy, có lẽ là như thế.”
- “ Đúng vậy... Tâm Lan biết ngoài cô ấy, chúng tôi sẽ không làm việc với một ai khác... cho nên cô ấy đưa anh lên, thay vì để Hoàng Thiên tự sụp đổ. Haha, Tâm Lan luôn như thế, ngốc nghếch, tại sao không nói với tôi...” - Cô Marina bật cười, nụ cười đầy thê lương.
- “ Thiên Thiên, căn nhà của mẹ con, thật ra vẫn luôn luôn là của con, những lời ba nói ngày đó, cũng là một phần của vở kịch này mà thôi. Sau khi con rời đi, ba trở về đây, quản lý công ty mà mẹ con giao cho, nó chính là Minh Dương của bây giờ.
- “ Haha, hóa ra tất cả đều là vở kịch mà mẹ tạo nên thôi sao?” - Thiên Nhi nở nụ cười thê lương. Tâm trạng của cô bây giờ có chút rối loạn, không còn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như lúc đầu, mà có một chút gì đó là đau thương, là thương tâm, buồn nhưng không giận, không bi lụy, ngược lại, còn thương mẹ nhiều hơn. Cô nhớ rõ ngày đó, sau khi mẹ đi, cô hỗn loạn, cô lạc lõng, bơ vơ không biết cuộc đời mình rồi sẽ đi về nơi nào.
Rồi cô nhìn thấy ước mơ của mình, ước mơ của mẹ đang dang dở, cô có mục tiêu, có động lực để thực hiện đam mê của mình. Để vượt qua những ngày tháng khó khăn, đến được một ngày như hôm nay. Biết tất cả chỉ là một vở kịch của mẹ, cô hoàn toàn không giận, không ghét mẹ, ngược lại càng biết ơn mẹ hơn. Nếu như ngày đó, mẹ không làm thế, có lẽ đã không có một Hoàng Thiên Nhi như bây giờ, có lẽ cô cũng chỉ như các cô gái khác lớn lên trong nhung lụa, phụ thuộc vào ba mẹ, không dám ước mơ, không dám mạo hiểm thực hiện hoài bão của bản thân.
- “ Thiên Thiên, trước khi mẹ con mất, cô ấy đã nhờ một người phụ nữ, nhận nuôi con, dạy cho con một số kiến thức cơ bản cần thiết, ngoài ra mẹ con còn để lại cho con một số tiền rất lớn. Nhưng ba nghe nói, hơn một năm sau khi mẹ con mất, người phụ nữ ấy mới tìm được con. Con đã ở đâu trong khoảng thời gian đó?”
- “ Tôi sống với bác quản gia, trong một khu phố nghèo, ở một thành phố hoàn toàn xa lạ. Sau khi bác ấy mất, tôi gặp được một người phụ nữ tốt bụng, hóa ra...” - Tưởng như là tình cờ, nhưng hóa ra đều do một người sắp đặt. Thiên Nhi không biết nên vui hay nên buồn nữa.
- “ Thiên Thiên...” - Bà Minh Ngọc lên tiếng
- “ Ở đây có một bức thư, mẹ con gửi cho con. Cô ấy từng nói “ Nếu sau này, có một ngày Thiên Thiên biết tất cả sự thật, thì hãy giao bức thư này cho nó.” Giờ chúng ta giao lại nó cho con.”
Thiên Nhi đưa tay nhận bức thư, màu giấy đã ngả vàng bởi vết tích của thời gian.
Mở ra, từng dòng chữ tuyệt đẹp mà quen thuộc hiện ra trước mắt cô.
“Thiên Thiên
Khi con đọc bức thư này, có lẽ con cũng đã trưởng thành, đã đủ chín chắn để hiểu hết những thắc mắc của mình rồi nhỉ?
Con gái của mẹ, chắc con hiểu những chuyện mẹ làm, mẹ biết là rất bất công với con nhưng Thiên Thiên của mẹ, từ nhỏ đã là một đứa trẻ hơn người, con xinh đẹp, con thông minh, và cũng rất có tài năng, mẹ mong muốn con sống cuộc sống của riêng con, cuộc sống mà không phụ thuộc vào bất cứ một ai.
Mẹ xin lỗi, vì đã bỏ con lại một mình quá sớm.
Nhưng có lẽ duyên phận của hai mẹ con mình quá ngắn ngủi.
6 năm có con bên cạnh, là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời của mẹ.
Ngày con ra đời, con như một thiên thần bé nhỏ hạ cánh xuống nhân gian, con cho mẹ niềm vui, cho mẹ động lực để vui vẻ sống tiếp.
Ngày từng ngày quan sát con lớn lên, nhìn con tập bò, tập đi, rồi bi ba bi bô gọi tiếng mẹ, mẹ vui lắm, thật sự là vui lắm.
Rồi con lớn lên, con biết hát, biết vẽ, biết chơi đàn, con đùa nghịch, chạy nhảy, rồi bị thương, con đứng trước mặt mẹ, mếu máo gọi “Mẹ, mẹ”, con không biết khi đó mẹ đau xót đến nhường nào đâu.
Thiên Thiên, con như một thiên thần vậy, một thiên thần mà ông trời đã ban tặng cho mẹ trong khoảng thời gian mẹ đau khổ nhất.
Con biết không, lúc con ngồi ngoan ngoãn trong vòng tay mẹ, nghịch ngợm những bông hoa hồng, rồi ríu rít hỏi mẹ những câu hỏi không đầu không đuôi, những câu hỏi mà chỉ có con mới nghĩ ra, mẹ đã ước thời gian ngừng lại, mãi mãi ngừng lại ở giây phút đó, để mẹ được ở bên con như thế.
Nhưng thời gian trôi thì vẫn cứ trôi, và ngày mẹ phải rời xa con càng gần hơn.
Con đừng oán hận ba con, thật ra, chúng ta mới là người có lỗi với ông ấy nhiều hơn.
Mẹ nợ ông ấy một lời xin lỗi, nếu được hãy thay mẹ xin lỗi ông ấy nhé!
Con gái, hãy mạnh mẽ lên, bước về phía trước, tương lai đang chờ con.
Và có thể ở nơi nào đó phía cuối con đường kia, sẽ có một người đợi con!
Phải thật hạnh phúc nhé, con gái yêu của mẹ.
Ở một nơi nào đó, mẹ vẫn luôn dõi theo con.
Và mẹ hứa sẽ tìm cho mình một thiên đường mới, một thiên đường dành cho mẹ. Ở nơi đó, mẹ sẽ tìm được hạnh phúc!
Yêu con.
Hoàng Tâm Lan.”
Đọc xong bức thư này, Hoàng Thiên Nhi cuối cùng cũng phải rơi nước mắt. Giờ phút này, cô muốn khóc. Khóc thật lớn, Khóc cho những ấm ức, những đau thương của quá khứ, khóc cho nỗi nhớ nhung về mẹ, phải chôn dấu suốt bao năm qua, khóc cho bản thân cô, cho sự kiên cường mà mình tạo ra suốt bao năm.
Có một người, vòng tay kéo cô vào lồng ngực ấm áp, hơi ấm quen thuộc tràn ngập mùi hương thuộc về riêng anh, cho cô yên lòng, cho cô thoải mái rơi nước mắt. Từng giọt, từng giọt rơi, thấm ướt áo sơ mi của anh. Thiên Phong đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, như vỗ về một đứa trẻ, anh hiểu, hơn ai hết, Thiên Nhi là người buồn nhất. Anh hiểu, cô rất muốn khóc, muốn khóc hơn bất kì ai.
“Và có thể ở nơi nào đó phía cuối con đường kia, sẽ có một người đợi con!”
Mẹ, ở cuối con đường đó, con đã tìm thấy người ấy, còn mẹ thì sao? Ở thiên đường mới mẹ có hạnh phúc không?
***
- “ Tôi thay mặt mẹ, xin lỗi hai người.” - Sau khi đã bình ổn tâm trạng, Thiên Nhi hướng về phía hai vợ chồng Hoàng Dương, khẽ cúi đầu.
- “ Đừng như thế, mẹ con không có lỗi, con lại càng không có lỗi...”
- “ Cổ phần của Minh Dương, tôi sẽ chuyển nhượng lại cho ông.”
- “ Không cần, nó vốn dĩ thuộc về con...”
- “ Không, Minh Dương là mẹ dành riêng cho ông. Nó thuộc về ông. Nếu như ông muốn, thì có thể hợp tác cùng Hoàng Thiên...”
- “ Thiên Thiên... con... có thể gọi ba một tiếng ba được không?”
- “ Xin lỗi, nhưng khái niệm về người cha từ lâu đã không tồn tại trong tôi nữa rồi. Tôi biết ông không có lỗi, mà chúng tôi có lỗi với ông thì đúng hơn. Nhưng ông biết không, từ nhỏ đến lớn, đối với tôi, chỉ cần có mẹ là đủ, người cha xuất hiện một năm vài lần trong cuộc sống của tôi, đối với tôi, cũng giống như chưa từng tồn tại vậy. Ngày xưa tôi gọi ông là ba, vì mẹ muốn như thế. Sau này, tôi xem ông là động lực để kiên cường bước tiếp. Ông trong cuộc sống của tôi, chỉ tồn tại như thế mà thôi. Thật ra tôi chưa từng thật sự oán hận ông, mặc dù luôn nghĩ phải oán hận ông, nhưng trong thâm tâm tôi thì không. Bởi có lẽ, tôi chưa bao giờ yêu thương ông. Không yêu thương, nên sẽ không có oán giận. Mong ông hiểu.”
- “ Ba hiểu, có lẽ Tâm Lan không cho ba tiếp xúc nhiều với con cũng vì như thế...”
- “ Thiên Thiên... bác có thể nhận con làm con nuôi... được không?” - Hàn Thiên Minh lên tiếng, trong đôi mắt ông ấy bây giờ tràn ngập bi thương cùng ân hận.
- “ Bác là người tốt, con biết, bác yêu mẹ con, con biết, nhưng bác không phải ba con. Cuộc sống của con không cần xuất hiện một người ba, dù là ai đi chăng nữa...”
- “ Cái này em sai rồi.” - Thiên Phong nói.
- “ Hở? Sai?”
- “ Cuộc sống của em cũng phải xuất hiện một người ba...”
- “ Hả?”
- “ Đó là ba chồng!”
Lâm phu nhân bật cười, Thiên Nhi cũng cười vì câu nói của anh. Nụ cười vui vẻ đầu tiên trong ngày hôm nay!
- “ Nếu như vậy thì tại sao Tâm Lan lại giao cổ phần Hoàng Thiên cho anh. Anh với cô ấy một chút quan hệ cũng không có. Anh giở thủ đoạn gì hả?” - Cô Marina lên tiếng sau một lúc trầm mặc.
- “ Thu Vân, tôi biết xưa nay cô luôn có ác cảm với tôi, nhưng sự thật thì tôi không làm gì cả. Cô cũng biết, tôi ngày đó không có bất kì một liên hệ nào với Hoàng Thiên, Hoàng Thiên là một tay Tâm Lan gây dựng nên, tôi cũng chỉ là người ngoài mà thôi. Chuyện Tâm Lan đem cổ phần cho tôi, thật ra cũng chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.”
- “ Vỏ bọc? Ý ông là sao?” - Lần này đến lượt Thiên Nhi nói.
Hoàng Dương quay đầu nhìn Thiên Nhi, trong đáy mắt ông ta ánh lên nét day dứt.
- “ Thật ra là...”
- “ Khoan đã, Hoàng Dương...” - Cô Marina lên tiếng cắt ngang. Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn cô ấy.
- “ Khoan hãy bàn đến vấn đề cổ phần, tôi còn có một chuyện cần làm rõ. Theo như những người ở công ty hôm đó chứng kiến, thì anh dẫn vợ anh, Minh Ngọc đến gặp Tâm Lan, sau đó giữa ba người xảy ra xích mích , cãi cọ gì đó, đại khái là về vấn đề anh có người khác ở bên ngoài. Tôi nghe kể lại rằng, sau đó anh ném lên bàn làm việc của Tâm Lan giấy chuyển nhượng cổ phần của Hoàng Thiên, có chữ kí cô ấy, và giấy tờ căn nhà của Tâm Lan, khi đó mang tên anh. Tâm Lan vì quá sốc nên bệnh tim mới tái phát, sau đó cô ấy được đưa vào bệnh viện, nhưng bác sĩ nói do cú sốc quá nặng cùng với sức khỏe không tốt nên Tâm Lan... Anh nói cổ phần chỉ là vỏ bọc, vậy những chuyện đó phải giải thích làm sao?”
Những thắc mắc của cô Marina cũng là thắc mắc của Thiên Nhi. Thật ra nhiều năm qua, cô đã nghi ngờ rất nhiều, tìm hiểu rất nhiều về chuyện năm xưa. Nhưng khi gặp những cấp dưới của mẹ ngày xưa, câu trả lời của họ đều là câu chuyện trên. Mẹ cô không phải người dễ bị lừa gạt, càng không phải là người dễ mất bình tĩnh đến mức nổi nóng ở nơi đông người như công ty. Sau này, càng lớn, càng hiểu chuyện, những nghi ngờ trong cô càng nhiều.
- “ Chuyện này, tất cả đều là ý muốn của Tâm Lan.” - Hoàng Dương buông tiếng thở dài.
- “ Chắc mọi người cũng biết, bệnh tim của Tâm Lan là do di truyền, bệnh của cô ấy không nghiêm trọng lắm, nhưng trong khoảng thời gian tình cảm của cô ấy tan vỡ, Tâm Lan đi từ cú sốc này đến cú sốc khác, tâm trạng thay đổi thất thường, bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng hơn. Khi đó, bác sĩ dặn cô ấy phải uống thuốc đầy đủ, mới có thể duy trì được sức khỏe tốt và không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Tâm Lan nói, cô ấy của ngày đó đã mất hết mục tiêu sống của đời mình, sống hay chết với cô ấy cũng không còn quan trọng nữa. Cô ấy ra đi, tạo dựng sự nghiệp riêng, đó không phải mong muốn của cô ấy, mà thực ra, Tâm Lan chỉ muốn cho người đó thấy mình vẫn sống tốt, vẫn yên bình khi không có người đó bên cạnh, để người đó yên tâm quay về tạo dựng tương lai cho mình. Cô ấy nói như thế.”
Ngừng một lúc, Hoàng Dương nói tiếp, giọng nói xa xăm như trôi về một khoảng không gian vô định nào đó.
- “ Sau này, khi biết mình có Thiên Thiên, Tâm Lan mới bắt đầu ý thức được về sức khỏe của mình. Nhưng do khoảng thời gian dài không uống thuốc, tâm trạng thay đổi thất thường, cùng với áp lực công việc nặng nề, bệnh tình của Tâm Lan ngày càng nghiêm trọng hơn. 6 năm, đó cũng là một khoảng thời gian rất dài, Tâm Lan gắng gượng vì con. Trong khoảng thời gian đó, cô ấy đã phải nhập viện rất nhiều lần, nhưng mặc cho bác sĩ, y tá hay chúng tôi khuyên bảo bao nhiêu, Tâm Lan cũng không chịu nhập viện chữa trị. Mà ngày đó, Hoàng Thiên lại đang trong giai đoạn bước đầu phát triển, gặp rất nhiều khó khăn, công việc dồn dập, Tâm Lan lại cực kì bướng bỉnh, cô ấy mặc kệ lời khuyên của bác sĩ, chỉ lao vào làm việc. Cho nên sức khỏe ngày càng yếu đi, gắng gượng được đến lúc đó, có lẽ cũng là một kì tích rồi.”
- “ Vậy... tại sao... không thay tim?” - Giọng nói Thiên Nhi nghẹn ngào đi. Đôi mắt ánh lên nét bi thương. Cô nhớ mẹ của ngày xưa, bao giờ về nhà cũng nở nụ cười thật tươi với cô, bao giờ cũng tự tay làm những món ăn ngon nhất cho cô. Tự tay dạy cô học, dạy cô chơi đàn, và hát ru cho cô ngủ, mẹ chưa bao giờ để lộ một chút mệt mỏi khi ở bên cạnh cô, bao giờ cũng là nụ cười hiền dịu nhất.
- “ Chúng ta cũng có nghĩ tới cách đó chứ, nhưng để tìm được một trái tim thích hợp là chuyện rất khó khăn. Khó khăn hơn nữa, là khi tìm được người có trái tim thích hợp, Tâm Lan lại không đồng ý làm phẫu thuật.”
- “ Không đồng ý? Tại sao?” - Lâm phu nhân nói. Giọng nói của bà ấy cũng rất nghẹn ngào.
- “ Lúc đầu, nghe tin tìm được trái tim thích hợp với cô ấy, Tâm Lan rất vui vẻ, nhưng sau khi nói chuyện với bác sĩ, cô ấy lại nhất quyết không chịu làm phẫu thuật.”
- “ Tại sao?”
- “ Vì cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro, mặc dù tỉ lệ thành công là rất lớn nhưng cũng có những rủi ro nhất định. Nếu như phẫu thuật thành công, cô ấy sẽ trở lại như bình thường, nhưng nếu thất bại, đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ... Mặc dù tỉ lệ thất bại rất thấp nhưng Tâm Lan nhất quyết không chịu làm. Cô ấy nói từ nhỏ đến lớn, mình luôn là người xui xẻo, biết đâu trong số ít những người thất bại đó lại có cô ấy. Ngày đó Thiên Thiên mới 3 tuổi. Chúng tôi đã làm rất nhiều cách, khuyên nhủ cô ấy rất nhiều, nhưng không có tác dụng. Cuối cùng, cô ấy nói với chúng tôi một câu rằng “ Cuộc đời của tôi, là do tự tôi quyết định, hai người là ân nhân của tôi, là người đã giúp tôi lúc khó khăn nhất, nhưng hai người cũng không có quyền quyết định cuộc sống của tôi. Tôi biết tôi đang làm gì. Tôi biết hai người muốn tốt cho tôi, nhưng hai người có nghĩ đến nếu như thất bại thì sẽ thế nào? Thiên Thiên còn quá nhỏ, nó còn cần có mẹ bên cạnh. Con gái tôi không như những đứa trẻ khác, nó không thích thân thiết với ai ngoài tôi. Cho nên thà là không mạo hiểm, tôi có thể sống thêm vài năm nữa, đợi Thiên Thiên lớn lên, khi đó tôi ra đi cũng không hối tiếc.” Cô ấy nói như thế, chúng tôi cũng không cách nào khuyên bảo được.”
- “ Tâm Lan... luôn luôn là như thế... lúc nào cũng chỉ thích làm theo ý mình.” - Cô Marina bật cười, nhưng trong đôi mắt cô ấy lại tràn đầy thương cảm.
- “ Không... mẹ làm như thế... vì con.” - Khóe môi Thiên Nhi vẽ lên một nụ cười buồn.
- “ Sau đó thì thế nào?”
- “ Năm Thiên Nhi 6 tuổi, bệnh tình của Tâm Lan đã trở nên rất nghiêm trọng. Cô ấy nhập viện liên tục, một lần chúng tôi đến bệnh viện thăm cô ấy. Hôm đó, cô ấy đã nhờ chúng tôi một chuyện...”
***
Hành lang bệnh viện dài và rộng, đâu đâu cũng tràn ngập mùi thuốc sát trùng khó chịu.
Trong một phòng bệnh, Hoàng Tâm Lan đang tựa người vào chiếc gối dựa trên đầu giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như không còn chút sức sống. Giường bệnh màu trắng, rèm cửa số màu trắng, cùng với bộ quần áo bệnh nhân cũng màu trắng, hòa vào nhau, tạo nên một sắc trắng, trắng đến chói mắt.
Hoàng Dương cùng Minh Ngọc bước vào, đem theo một bó hoa hồng trắng, loài hoa yêu thích của Tâm Lan.
- “ Tâm Lan, hôm nay cô thấy sao rồi, khỏe hơn chưa?”
- “ Tôi ổn, cảm ơn hai người vì đã đến thăm tôi.”
- “ Có thật là cô ổn không? Sắc mặt xấu quá.”
- “ Tôi biết sức khỏe của tôi như thế nào mà, đừng lo. Hai người ngồi xuống đây một chút, tôi có chuyện muốn nhờ hai người giúp.”
- “ Nhờ chúng tôi giúp?”
- “ Đúng vậy, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi làm phiền hai người.”
- “ Đừng nói như vậy, cô muốn chúng tôi làm gì?”
- “ Thời gian qua, tôi đã làm phiền hai người quá nhiều, thành thật xin lỗi. Đến hôm nay, sức khỏe của tôi, hình như đã không còn cố gắng được nữa rồi...”
- “ Tâm Lan, sao em lại nói thế? Em thấy không khỏe ở đâu sao?”
Hoàng Tâm Lan lặng lẽ lắc đầu.
- “ Gắng gượng được đến bây giờ, đối với tôi đã là một kì tích rồi. Bác sĩ nói, tình trạng của tôi ngày càng tệ, có thể ra đi bất cứ lúc nào.”
Căn phòng rơi vào trạng thái trầm mặc, một lúc sau, Minh Ngọc lên tiếng
- “ Nếu như... nếu như... cô... chúng tôi sẽ giúp cô chăm sóc Thiên Thiên...”
Hoàng Tâm Lan lại một lần nữa lắc đầu, nụ cười thê lương mà cố chấp hiện hữu trên môi.
- “ Không... hai người không cần chăm sóc con bé...”
- “ Tại sao? Chẳng lẽ cô không tin tưởng tôi? Cô nghĩ tôi sẽ đối xử bất công với con bé sao? Không có chuyện đó đâu, tôi rất thương Thiên Thiên, tôi hứa...”
- “ Không phải, tôi biết cô là người tốt, nhưng tôi không muốn con gái mình sống cuộc sống như bao nhiêu người khác. Lớn lên trong nhung lụa, con bé sẽ không biết được ước mơ của mình là gì, không biết phấn đấu để giành được thứ mình muốn. Tôi không muốn con gái mình như thế.”
Nói rồi, Tâm Lan lấy từ trong ngăn kéo ra một tập giấy, đưa cho Hoàng Dương
- “ Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần? Em có ý gì?”
- “ Trong bản hợp đồng này tôi chuyển nhượng cho anh 10% cổ phần của Hoàng Thiên, mặc dù nó không lớn, nhưng mong hai người nhận cho, coi như là lời xin lỗi của tôi đối với những chuyện tôi đã gây ra cho hai người.”
- “ Chúng tôi không cần số cổ phần này...”
- “ Hoàng Dương, tôi biết anh rất giỏi về kinh doanh. Hoàng Thiên có một chi nhánh ở trong nước, số cổ phần này tôi chuyển cho anh, mục đích là để chuyển nhượng quyền kinh doanh ở chi nhánh đó cho anh, anh hãy nhận lấy, và mong anh có thể phát triển nó thật tốt.”
- “ Không được, Hoàng Thiên là một tay em gây dựng nên, chúng tôi không thể nhận.”
- “ Trước đây, nó đúng là một nhánh con của Hoàng Thiên, nhưng bây giờ nó là một công ty độc lập, không còn bất cứ mối liên hệ nào với Hoàng Thiên hết. Tôi đã tách riêng nó ra, mục đích cũng chỉ có một, mong hai người đừng từ chối.”
- “ Tại sao em...”
- “ Hoàng Thiên sớm muộn gì cũng sẽ phá sản. Tôi không muốn nhìn thành quả của mình lại ở trong tay một kẻ khác, nên thà tự mình đánh đổ còn hơn cho người khác động vào. Tôi không muốn nói nhiều, mong hai người hãy nhận lấy và quản lý nó thật tốt.”
- “ Nhưng...”
- “ Tôi cũng có một chuyện cuối cùng cần hai người giúp...”
- “ Chuyện gì?”
- “ Xin lỗi... nhưng hai người có thể giúp tôi đóng vai ác, được không?”
- “ Vai ác?”
- “ Đúng thế, có lẽ là bất công với hai người, nhưng có thể cùng tôi, diễn vở kịch cuối cùng... được không?”
***
- “ Tâm Lan muốn tôi đóng vai một người cha tệ bạc, lười dối vợ, bỏ rơi con, chiếm lấy tất cả tài sản trong tay vợ mình, xây dựng một gia đình hạnh phúc bên ngoài. Ngày Tâm Lan mất, chúng tôi cãi nhau ở công ty, cũng là ý muốn của cô ấy. Khi đó Tâm Lan vừa từ trong bệnh viện ra, sức khỏe rất yếu, nhưng cô ấy vẫn gắng gượng diễn tốt vai diễn cuối cùng trong vở kịch, do chính cô ấy làm đạo diễn. Mục đích Tâm Lan làm thế, chắc ai cũng đoán ra, cô ấy muốn lấy tôi làm động lực để Thiên Thiên tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Có mục tiêu để con bé sống tiếp.”
- “ Không thể nào... Tâm Lan... sao có thể... Vậy Hoàng Thiên phá sản... không phải do anh?”
- “ Không, chuyện tôi lên làm chủ tịch Hoàng Thiên cũng do Tâm Lan sắp đặt, có lẽ cô ấy muốn dựng lên một vở kịch hoàn hảo nhất. Trước đó, Tâm Lan đã bán hết toàn bộ cổ phần của cô ấy, với giá rất cao. Sau đó, gây ra một số rắc rối khá nghiêm trọng cho Hoàng Thiên. Cô ấy biết, nếu không có người điều hành tài giỏi, Hoàng Thiên sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn. Mục đích cô ấy đưa tôi lên, ngoài để tăng thêm tính chân thực cho vở kịch, có lẽ mục đích thật sự là giúp những người cô ấy quan tâm, tránh được những rủi ro không nên có khi Hoàng Thiên phá sản, giống như cô vậy, Thu Vân.”
- “ Tôi sao?”
- “ Đúng thế, sau khi tôi ngồi lên ghế chủ tịch, cô ngay lập tức rút vốn đầu tư, bán lại toàn bộ cổ phần trong tay, nên ngày Hoàng Thiên phá sản, cô không phải chịu bất cứ một tổn thất nào, mục đích của cô ấy, có lẽ là như thế.”
- “ Đúng vậy... Tâm Lan biết ngoài cô ấy, chúng tôi sẽ không làm việc với một ai khác... cho nên cô ấy đưa anh lên, thay vì để Hoàng Thiên tự sụp đổ. Haha, Tâm Lan luôn như thế, ngốc nghếch, tại sao không nói với tôi...” - Cô Marina bật cười, nụ cười đầy thê lương.
- “ Thiên Thiên, căn nhà của mẹ con, thật ra vẫn luôn luôn là của con, những lời ba nói ngày đó, cũng là một phần của vở kịch này mà thôi. Sau khi con rời đi, ba trở về đây, quản lý công ty mà mẹ con giao cho, nó chính là Minh Dương của bây giờ.
- “ Haha, hóa ra tất cả đều là vở kịch mà mẹ tạo nên thôi sao?” - Thiên Nhi nở nụ cười thê lương. Tâm trạng của cô bây giờ có chút rối loạn, không còn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như lúc đầu, mà có một chút gì đó là đau thương, là thương tâm, buồn nhưng không giận, không bi lụy, ngược lại, còn thương mẹ nhiều hơn. Cô nhớ rõ ngày đó, sau khi mẹ đi, cô hỗn loạn, cô lạc lõng, bơ vơ không biết cuộc đời mình rồi sẽ đi về nơi nào.
Rồi cô nhìn thấy ước mơ của mình, ước mơ của mẹ đang dang dở, cô có mục tiêu, có động lực để thực hiện đam mê của mình. Để vượt qua những ngày tháng khó khăn, đến được một ngày như hôm nay. Biết tất cả chỉ là một vở kịch của mẹ, cô hoàn toàn không giận, không ghét mẹ, ngược lại càng biết ơn mẹ hơn. Nếu như ngày đó, mẹ không làm thế, có lẽ đã không có một Hoàng Thiên Nhi như bây giờ, có lẽ cô cũng chỉ như các cô gái khác lớn lên trong nhung lụa, phụ thuộc vào ba mẹ, không dám ước mơ, không dám mạo hiểm thực hiện hoài bão của bản thân.
- “ Thiên Thiên, trước khi mẹ con mất, cô ấy đã nhờ một người phụ nữ, nhận nuôi con, dạy cho con một số kiến thức cơ bản cần thiết, ngoài ra mẹ con còn để lại cho con một số tiền rất lớn. Nhưng ba nghe nói, hơn một năm sau khi mẹ con mất, người phụ nữ ấy mới tìm được con. Con đã ở đâu trong khoảng thời gian đó?”
- “ Tôi sống với bác quản gia, trong một khu phố nghèo, ở một thành phố hoàn toàn xa lạ. Sau khi bác ấy mất, tôi gặp được một người phụ nữ tốt bụng, hóa ra...” - Tưởng như là tình cờ, nhưng hóa ra đều do một người sắp đặt. Thiên Nhi không biết nên vui hay nên buồn nữa.
- “ Thiên Thiên...” - Bà Minh Ngọc lên tiếng
- “ Ở đây có một bức thư, mẹ con gửi cho con. Cô ấy từng nói “ Nếu sau này, có một ngày Thiên Thiên biết tất cả sự thật, thì hãy giao bức thư này cho nó.” Giờ chúng ta giao lại nó cho con.”
Thiên Nhi đưa tay nhận bức thư, màu giấy đã ngả vàng bởi vết tích của thời gian.
Mở ra, từng dòng chữ tuyệt đẹp mà quen thuộc hiện ra trước mắt cô.
“Thiên Thiên
Khi con đọc bức thư này, có lẽ con cũng đã trưởng thành, đã đủ chín chắn để hiểu hết những thắc mắc của mình rồi nhỉ?
Con gái của mẹ, chắc con hiểu những chuyện mẹ làm, mẹ biết là rất bất công với con nhưng Thiên Thiên của mẹ, từ nhỏ đã là một đứa trẻ hơn người, con xinh đẹp, con thông minh, và cũng rất có tài năng, mẹ mong muốn con sống cuộc sống của riêng con, cuộc sống mà không phụ thuộc vào bất cứ một ai.
Mẹ xin lỗi, vì đã bỏ con lại một mình quá sớm.
Nhưng có lẽ duyên phận của hai mẹ con mình quá ngắn ngủi.
6 năm có con bên cạnh, là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời của mẹ.
Ngày con ra đời, con như một thiên thần bé nhỏ hạ cánh xuống nhân gian, con cho mẹ niềm vui, cho mẹ động lực để vui vẻ sống tiếp.
Ngày từng ngày quan sát con lớn lên, nhìn con tập bò, tập đi, rồi bi ba bi bô gọi tiếng mẹ, mẹ vui lắm, thật sự là vui lắm.
Rồi con lớn lên, con biết hát, biết vẽ, biết chơi đàn, con đùa nghịch, chạy nhảy, rồi bị thương, con đứng trước mặt mẹ, mếu máo gọi “Mẹ, mẹ”, con không biết khi đó mẹ đau xót đến nhường nào đâu.
Thiên Thiên, con như một thiên thần vậy, một thiên thần mà ông trời đã ban tặng cho mẹ trong khoảng thời gian mẹ đau khổ nhất.
Con biết không, lúc con ngồi ngoan ngoãn trong vòng tay mẹ, nghịch ngợm những bông hoa hồng, rồi ríu rít hỏi mẹ những câu hỏi không đầu không đuôi, những câu hỏi mà chỉ có con mới nghĩ ra, mẹ đã ước thời gian ngừng lại, mãi mãi ngừng lại ở giây phút đó, để mẹ được ở bên con như thế.
Nhưng thời gian trôi thì vẫn cứ trôi, và ngày mẹ phải rời xa con càng gần hơn.
Con đừng oán hận ba con, thật ra, chúng ta mới là người có lỗi với ông ấy nhiều hơn.
Mẹ nợ ông ấy một lời xin lỗi, nếu được hãy thay mẹ xin lỗi ông ấy nhé!
Con gái, hãy mạnh mẽ lên, bước về phía trước, tương lai đang chờ con.
Và có thể ở nơi nào đó phía cuối con đường kia, sẽ có một người đợi con!
Phải thật hạnh phúc nhé, con gái yêu của mẹ.
Ở một nơi nào đó, mẹ vẫn luôn dõi theo con.
Và mẹ hứa sẽ tìm cho mình một thiên đường mới, một thiên đường dành cho mẹ. Ở nơi đó, mẹ sẽ tìm được hạnh phúc!
Yêu con.
Hoàng Tâm Lan.”
Đọc xong bức thư này, Hoàng Thiên Nhi cuối cùng cũng phải rơi nước mắt. Giờ phút này, cô muốn khóc. Khóc thật lớn, Khóc cho những ấm ức, những đau thương của quá khứ, khóc cho nỗi nhớ nhung về mẹ, phải chôn dấu suốt bao năm qua, khóc cho bản thân cô, cho sự kiên cường mà mình tạo ra suốt bao năm.
Có một người, vòng tay kéo cô vào lồng ngực ấm áp, hơi ấm quen thuộc tràn ngập mùi hương thuộc về riêng anh, cho cô yên lòng, cho cô thoải mái rơi nước mắt. Từng giọt, từng giọt rơi, thấm ướt áo sơ mi của anh. Thiên Phong đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, như vỗ về một đứa trẻ, anh hiểu, hơn ai hết, Thiên Nhi là người buồn nhất. Anh hiểu, cô rất muốn khóc, muốn khóc hơn bất kì ai.
“Và có thể ở nơi nào đó phía cuối con đường kia, sẽ có một người đợi con!”
Mẹ, ở cuối con đường đó, con đã tìm thấy người ấy, còn mẹ thì sao? Ở thiên đường mới mẹ có hạnh phúc không?
***
- “ Tôi thay mặt mẹ, xin lỗi hai người.” - Sau khi đã bình ổn tâm trạng, Thiên Nhi hướng về phía hai vợ chồng Hoàng Dương, khẽ cúi đầu.
- “ Đừng như thế, mẹ con không có lỗi, con lại càng không có lỗi...”
- “ Cổ phần của Minh Dương, tôi sẽ chuyển nhượng lại cho ông.”
- “ Không cần, nó vốn dĩ thuộc về con...”
- “ Không, Minh Dương là mẹ dành riêng cho ông. Nó thuộc về ông. Nếu như ông muốn, thì có thể hợp tác cùng Hoàng Thiên...”
- “ Thiên Thiên... con... có thể gọi ba một tiếng ba được không?”
- “ Xin lỗi, nhưng khái niệm về người cha từ lâu đã không tồn tại trong tôi nữa rồi. Tôi biết ông không có lỗi, mà chúng tôi có lỗi với ông thì đúng hơn. Nhưng ông biết không, từ nhỏ đến lớn, đối với tôi, chỉ cần có mẹ là đủ, người cha xuất hiện một năm vài lần trong cuộc sống của tôi, đối với tôi, cũng giống như chưa từng tồn tại vậy. Ngày xưa tôi gọi ông là ba, vì mẹ muốn như thế. Sau này, tôi xem ông là động lực để kiên cường bước tiếp. Ông trong cuộc sống của tôi, chỉ tồn tại như thế mà thôi. Thật ra tôi chưa từng thật sự oán hận ông, mặc dù luôn nghĩ phải oán hận ông, nhưng trong thâm tâm tôi thì không. Bởi có lẽ, tôi chưa bao giờ yêu thương ông. Không yêu thương, nên sẽ không có oán giận. Mong ông hiểu.”
- “ Ba hiểu, có lẽ Tâm Lan không cho ba tiếp xúc nhiều với con cũng vì như thế...”
- “ Thiên Thiên... bác có thể nhận con làm con nuôi... được không?” - Hàn Thiên Minh lên tiếng, trong đôi mắt ông ấy bây giờ tràn ngập bi thương cùng ân hận.
- “ Bác là người tốt, con biết, bác yêu mẹ con, con biết, nhưng bác không phải ba con. Cuộc sống của con không cần xuất hiện một người ba, dù là ai đi chăng nữa...”
- “ Cái này em sai rồi.” - Thiên Phong nói.
- “ Hở? Sai?”
- “ Cuộc sống của em cũng phải xuất hiện một người ba...”
- “ Hả?”
- “ Đó là ba chồng!”
Lâm phu nhân bật cười, Thiên Nhi cũng cười vì câu nói của anh. Nụ cười vui vẻ đầu tiên trong ngày hôm nay!
Bình luận truyện