Vạn Cổ Thần Đế

Chương 10: Bức tranh ba mươi sáu đường kinh mạch



Trương Nhược Trần suy tư một lúc rồi hỏi: “Lâm Thần Dụ bị xử tử rồi sao?”

“Không! Thất vương tử sao có thể dễ dàng buông tha như vậy?”

Vân Nhi nói: “Lâm Thần Dụ đã bị Thất vương tử biến thành thái giám, sau đó thu làm nô bộc.”

Trương Nhược Trần gật đầu: “Đệ nhất thiên tài của Lâm gia đã bị Thất vương tử biến thành thái giám, còn phải làm nô bộc cho kẻ địch nữa. Chuyện này đối với Lâm gia chính là một sỉ nhục lớn!”

Vân Nhi nhíu mày: “Nhưng ta vẫn không hiểu được, vì sao Lâm gia chịu nỗi nhục lớn như vậy mà gia chủ Lâm gia còn định gả nữ nhi của mình cho Thất vương tử?”

Trương Nhược Trần nói: “Chuyện này cũng rất dễ hiểu. Dựa vào tư chất của Thất vương tử, tương lai tất nhiên sẽ kế thừa vương vị, trở thành quận vương của Vân Vũ quận quốc. Lâm gia muốn đứng vững ở Vân Vũ quận quốc thì nhất định phải kết giao với Thất vương tử, mà cách kết giao tốt nhất chính là kết làm thông gia.”

“Hơn nữa, đệ nhất thiên tài của Lâm gia trở thành nô bộc của Thất vương tử thì chưa chắc Thất vương tử và Lâm gia đã có quan hệ thù địch. Nói không chừng, Lâm Ninh San và Thất vương tử đính hôn cũng là do vị đệ nhất thiên tài kia tự mình thúc đẩy đó.”

Ánh mắt Vân Nhi nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, có chút không thể tin được, Cửu vương điện hạ ốm yếu nhiều bệnh lại có thể phân tích đạo lý rõ ràng như vậy sao? Người trước mặt nàng không hề giống thiếu niên yếu đuối kia chút nào, ngược lại còn mang cho người ta cảm giác cơ trí lão luyện.

“Xem ra sau khi mở được Thần Võ ấn ký thì Cửu vương điện hạ đã hoàn toàn thay đổi.” Vân Nhi nghĩ nếu Lâm phi nương nương biết được chuyện này thì nhất định sẽ rất vui mừng.

...

Trở về phòng của mình, Trương Nhược Trần lập tức tiến vào Thời Không tinh thạch.

“Hiện giờ có thể khai thông đường kinh mạch thứ hai rồi.”

Trương Nhược Trần mở nắp bình ngọc ra, sử dụng một phần Tẩy Tủy dịch.

Dưới tác dụng của Tẩy Tủy dịch, máu trong người Trương Nhược Trần như sôi trào lên, hắn lập tức dựa vào ghi chép trên Cửu Thiên Minh Đế Kinh, bắt đầu khai thông đường kinh mạch thứ hai.

Kinh mạch trong cơ thể mở ra càng nhiều thì tốc độ hấp thu linh khí trong kinh mạch càng nhanh, tốc độ vận hành của chân khí cũng theo đó mà tăng lên.

Theo kinh nghiệm của kiếp trước, Trương Nhược Trần rất nhanh đã mở ra đường kinh mạch thứ hai, tốc độ vận hành của chân khí trong cơ thể cũng tăng lên gấp đôi.

“Khí trì cũng không mở rộng hơn, không đột phá được Hoàng Cực cảnh trung kỳ, xem ra phải mở thêm một kinh mạch nữa mới được.”

Trương Nhược Trần ăn một viên Huyết đan, khôi phục thể lực, nghỉ ngơi thêm một canh giờ, đợi cho bản thân đạt tới trạng thái tốt nhất mới ăn thêm một phần Tẩy Tủy dịch, bắt đầu khai thông đường kinh mạch thứ ba.

Những tu sĩ bình thường, sau khi mở ra một đường kinh mạch mới đều phải nghỉ dưỡng từ một tháng đến ba tháng, rèn luyện một phen mới có thể tiếp tục mở ra đường kinh mạch tiếp theo.

Nhưng Trương Nhược Trần lại không có thời gian nhiều như vậy, hiện tại hắn muốn lập tức khai thông đường kinh mạch thứ ba, đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ.

Vì vậy, độ khó không chỉ gấp đôi người bình thường.

“Ta nhất định có thể làm được, trong tối nay nhất định phải đột phá Hoàng Cực cảnh trung kỳ.”

Trương Nhược Trần cầm một linh tinh trong tay, hấp thu linh khí bên trong linh tinh, điều động chân khí toàn bộ cơ thể, sau đó đột phá đường kinh mạch thứ ba.

“Ầm!”

Ở mi tâm Trương Nhược Trần đột nhiên phát ra một tiếng vang.

Khí trì vốn chỉ bằng một quả bóng rổ, lập tức mở rộng gấp mười lần, hiện giờ trông như một hồ nước rộng ba mét vuông.

Khí trì bây giờ mới có thể coi là Khí trì đúng nghĩa.

Đây chính là Khí trì của tu vi Hoàng Cực cảnh trung kỳ.

“Hiện giờ mới tiến vào Hoàng Cực cảnh trung kỳ, chân khí trong cơ thể cũng không tăng thêm bao nhiêu. Nhưng chỉ cần có thể dung nạp đầy đủ chân khí vào trong Khí trì thì sức mạnh có thể tăng gấp mười lần so với lúc trước.” Trương Nhược Trần vô cùng vui vẻ, tu vi võ đạo của hắn trong vòng một đêm đã tăng mạnh.

Mỗi khi tăng thêm một cảnh giới, Khí trì sẽ lớn theo, tất nhiên sẽ có thể dung nạp càng nhiều chân khí.

Nếu không có cách nào đột phá cảnh giới thì cho dù tu luyện mười năm, chân khí trong cơ thể cũng không gia tăng, bởi vì Khí trì cũng chỉ có một kích cỡ như vậy, chỉ dung nạp được một lượng chân khí nhất định.

Đột phá đến Hoàng Cực cảnh trung kỳ, tạp chất bên trong cơ thể được thải ra ngoài từ lỗ chân lông, giống như một lớp bùn, vừa tanh vừa hôi.

Trương Nhược Trần lập tức lấy một thùng nước ấm tắm rửa, sau đó thay quần áo mới, rồi nhanh chóng trở về Thời Không tinh thạch.

Trong tay hắn cầm một cây bút, sau đó vẽ ra một đồ án hình người trên giấy trắng.

Sau đó, hắn dựa theo trí nhớ trong đầu, vẽ ra ba mươi sáu đường kinh mạch, cách vận hành của ba mươi sáu đường kinh mạch này đều không giống nhau.

Chỉ có một điểm giống nhau chính là ba mươi sáu đường kinh mạch đều hội tụ vào Khí trì trên mi tâm.

Lần đầu Trương Nhược Trần đọc Cửu Thiên Minh Đế Kinh tầng thứ nhất đã nhìn thấy tấm “Kinh Mạch đồ” này, không có bất kì văn tự giải thích nào, hắn đã tự mình lĩnh hội.

Tu luyện công pháp càng cao cấp thì số đường kinh mạch càng nhiều, tốc độ vận hành chân khí càng nhanh hơn.

“Công pháp nhân cấp hạ phẩm chỉ có thể mở được bảy đường kinh mạch.”

“Trên Cửu Thiên Minh Đế Kinh có ghi ghép lại cách vận hành của ba mươi sáu đường kinh mạch, mỗi lần mở được một đường thì thân thể càng mạnh mẽ. Nếu mở được toàn bộ ba mươi sáu đường kinh mạch thì thân thể sẽ trở nên cường đại cỡ nào?”

Trương Nhược Trần kiếp trước cũng chỉ tu luyện được ba mươi ba đường kinh mạch, còn ba đường kinh mạch hắn không cách nào khai thông được.

Kiếp trước mở được ba mươi ba đường kinh mạnh, trong những người đồng cấp thì Trương Nhược Trần đã không có đối thủ. Cho dù đệ nhất cường giả hiện giờ như Trì Dao nữ hoàng cũng kém hắn một bậc, bởi nàng chỉ mở được ba mươi mốt đường kinh mạch.

“Hiện giờ ta đã mở được ba đường kinh mạch, muốn đột phá Hoàng Cực cảnh hậu kỳ có lẽ phải mở thêm ba đường kinh mạch nữa mới được.”

Trương Nhược Trần cuộn Kinh Mạch đồ lại, đặt trên bệ đá.

Muốn đột phá Hoàng Cực cảnh hậu kỳ thì phải dung nạp đầy đủ chân khí vào trong Khí trì.

Nếu tu luyện theo phương pháp thông thường thì cho dù mượn linh khí của linh tinh cũng phải tu luyện mất nửa tháng mới có thể khiến cho chân khí tràn đầy vào Khí trì.

Nhưng Trương Nhược Trần không có nhiều thời gian, vì vậy hắn quyết định dùng Tụ Khí đan.

Một viên Tụ Khí đan có giá một nghìn lượng bạc, đối với võ giả thì đây chính là bảo vật, cho dù là con cháu trong gia tộc trung đẳng cũng chưa chắc đã có nổi một viên.

Trương Nhược Trần mua một lần mười viên, chính là định dùng để nhanh chóng tăng cấp tu vi.

Tụ Khí đan chỉ nhỏ bằng một hạt trân châu, mang theo mùi hương thơm nhàn nhạt, dùng mắt thường cũng có thể thấy từng tia linh khí lưu động bên ngoài đan dược.

Trương Nhược Trần chậm rãi ăn một viên Tụ Khí đan.

Một lát sau, một tiếng động vang lên, Tụ Khí đan nổ tung trong cơ thể Trương Nhược Trần, hóa thành một luồng khí cuồng bạo.

Ba đường kinh mạch hấp thu đan khí bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó vận hành một chu kì, đan khí lập tức chuyển hóa thành chân khí, tích tụ vào Khí trì.

Tuy Trương Nhược Trần đã cố gắng hấp thu, nhưng vẫn có bảy phần đan khí thoát ra ngoài theo lỗ chân lông, hắn chỉ hấp thu được ba phần.

Tốn mất cả một ngày hắn mới có thể chuyển hóa chỗ đan khí trong người thành chân khí.

Sau khi luyện hóa xong, chân khí trong Khí trì đã tăng gấp đôi.

“Ta chỉ mở được ba đường kinh mạch, tốc độ chuyển hóa chân khí thật sự quá chậm, lãng phí bảy phần đan khí. Nếu một Hoàng Cực cảnh tiểu cực ăn vào Tụ Khí đan thì có thể chuyển hóa toàn bộ, không lãng phí chút nào…”

“Mặc kệ, chỉ cần có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, lãng phí tiền bạc cũng đáng giá. Có lẽ chỉ cần bốn viên Tụ Khí đan nữa là có thể lấp đầy chân khí vào trong Khí trì.”

May là Trương Nhược Trần hiện giờ có rất nhiều tiền, cho nên không cần buồn phiền chuyện tiền bạc nữa. Nếu không mỗi lần sử dụng một viên Tụ Khí đan giá một nghìn lượng bạc này sẽ khiến hắn đau lòng mất vài ngày.

Hắn không tiếp tục dùng viên Tụ Khí đan thứ hai mà lại ngừng tu luyện, ra khỏi Thời Không tinh thạch, trở về trong phòng.

Hắn ở trong Thời Không tinh thạch tu luyện một ngày, bên ngoài mới chỉ qua vài canh giờ mà thôi.

Lúc này chính là giữa trưa.

Trương Nhược Trần không làm kinh động đến Vân Nhi và Lâm phi, tự mình xách một thùng nước ấm, đặt vào trong phòng.

Không phải hắn định tắm rửa, mà hắn định ngâm thuốc nước.

Võ giả, không chỉ cần tu luyện chân khí, mà còn cần rèn luyện thân thể nữa.

Trương Nhược Trần yếu hơn rất nhiều so với người đồng lứa, nếu hắn muốn trở nên cường đại trong vài tháng thì không thể chỉ luyện quyền được, còn phải tắm thuốc nữa.

Trương Nhược Trần đã mua năm phần Luyện Thể tán, mỗi phần trị giá một nghìn lượng bạc.

Hắn lấy một phần Luyện Thế tán ra, bỏ vào thùng gỗ.

Trong thùng gỗ lập tức phát ra vài âm thanh nhỏ, sương mù màu trắng bắt đầu bao phủ xung quanh.

Trương Nhược Trần xếp bằng ở trong thùng gỗ, đỉnh đầu cũng chìm trong nước.

Nước trong thùng giống như sôi lên, bọt khí lăn tăn nổi lên mặt nước.

Một cảm giác đau đớn kịch liệt từ trên da truyền đến, sau đó tiến vào bên trong bắp thịt. Cuối cùng, cảm giác đau đớn này len lỏi vào trong xương cốt, nội tạng…

Cả người Trương Nhược Trần đều chìm trong cảm giác nóng rát đau nhức, nếu như đổi lại là võ giả bình thường thì đã sớm không chịu được, nhất định sẽ nhảy khỏi thùng nước.

Nhưng Trương Nhược Trần lại giống như tảng đá, ngồi xếp bằng trong thùng gỗ, không có biểu cảm gì, yên lặng chịu đựng.

Chỉ có chịu được nỗi khổ mà người khác không chịu được, thì mới có thể trở thành cường giả đứng trên vạn người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện