Vạn Cổ Thần Đế
Chương 13: Tần Nhã
Khí thành cũng có một tòa Thanh Huyền các, được xây dựng to lớn hoa lệ, có thể nói nó là công trình kiến trúc đại biểu cho Khí thành.
Ham Tử lấy từ trong túi áo ra một tấm lệnh bài to bằng bàn tay, đưa cho hộ vệ trông giữ Thanh Huyền các xem rồi dẫn Trương Nhược Trần đi vào trong nội viện.
Trong nội viện, một thị nữ đi vào một cái đình có mái che màu trắng, nàng khom người cúi đầu nói: “Đà chủ, Mặc Hàn Lâm giới thiệu một khách hàng, hắn hi vọng người có thể đích thân gặp mặt.”
Nữ tử kia mặc một chiếc váy thêu phượng hoàng màu đỏ, ngồi chính giữa đình, búi tóc cao, giữa búi tóc còn cài ba cây trâm màu vàng, đôi mắt nàng long lanh, đôi môi đỏ tươi, làn da vô cùng mịn màng, khuôn ngực đầy đặn, mặc dù được che lấp bằng một tấm lụa mỏng nhưng vẫn có thể thấy những đường nét kiêu ngạo đó.
Nhìn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên người không có chỗ nào là không có nét phong tình mê người.
Nàng chính là bà chủ của Thanh Huyền các, Tần Nhã.
Đôi mắt của Tần Nhã khẽ nhếch lên, cười nói: “Mặc Hàn Lâm giới thiệu người mua, lẽ nào là vị trưởng lão của tông môn nào đó sao? Hay là vị gia chủ của gia tộc nào đó? Mà thôi vậy! Hôm nay ta hơi mệt, không gặp nữa.”
Thị nữ lắc đầu, nói: “Đều không phải, nhìn thoáng qua chỉ là một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi.”
“Hả?”
Tần Nhã kinh ngạc hỏi: “Bình thường Mạc Hàn Lâm làm việc rất đáng tin, sao hôm nay lại làm ra cái chuyện hồ đồ này?”
Thị nữ nói: “Mặc Hàn Lâm chưa bao giờ làm chuyện hồ đồ, người mà hắn giới thiệu chắc chắn không phải là người bình thường.”
Tần Nhã gật đầu, đôi mắt khẽ híp lại thành một khe hở, cười nói: “Có lẽ là một chuyện khá thú vị đây! Đột nhiên ta lại không mệt nữa, đi xem thử xem rốt cuộc thiếu niên đó có lai lịch gì? Ha ha!”
Trương Nhược Trần ngồi trong phòng khách quý, tay bưng một chén trà được điêu khắc từ ngọc lưu ly, nhìn có vẻ rất bình tĩnh và kiên nhẫn đợi.
Ham Tử cũng ngồi trên một cái ghế, miệng uống trà, ngay cả lá trà cũng bị hắn uống sạch sẽ. Hắn không ngừng tán thưởng loại trà này ngon.
Một lát sau có tiếng bước chân vọng từ bên ngoài tới.
Sau đó Tần Nhã đi vào cùng hai thị nữ.
Ham Tử lập tức đặt chén trà xuống, nhảy xuống từ chiếc ghế cứ như thể chuột nhìn thấy mèo vậy, hắn cung kính hành lễ với Tần Nhã, thấp giọng nói: “Bái kiến bà chủ.”
Tần Nhã đi đến bên cạnh Ham Tử rồi nhìn Trương Nhược Trần một cái. Nàng ta chỉ thấy thiếu niên đó vẫn điềm tĩnh như cũ ngồi tại chỗ của mình, vô cùng bình tĩnh, hắn ta có vẻ trưởng thành và thận trọng hơn so với những người cùng trang lứa.
Cũng cùng lúc đó, Trương Nhược Trần cũng nhìn Tần Nhã một cái, hắn quan sát đánh giá đối phương, quả đúng là một nữ tử xinh đẹp động lòng người. Nếu như để nàng ta đi mê hoặc nam nhân thì chắc chắn chín trên mười nam nhân sẽ lọt vào bàn tay của nàng ta.
May thay tinh thần của Trương Nhược Trần vô cùng tốt nên không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi sự “mê hoặc” của mỹ sắc, hắn đi thẳng vào vấn đề nói: “Bà chủ, ta tin rằng ngươi cũng biết, ta đến đến đây để mua một món binh khí, dẫn ta đến kho binh khí của các ngươi đi!”
Tần Nhã đi về hướng Trương Nhược Trần, bộ ngực đầy đặn của nàng ta khẽ rung theo từng bước chân.
Mắt ngọc mày ngài của nàng cười nói: “Trương thiếu gia, ngươi định mua thứ binh khí như thế nào? Trong lòng nô gia cũng cần phải cân nhắc một chút chứ, đúng không?”
“Kiếm! Tốt nhất là kiếm cấp bậc Chân Vũ bảo khí.” Trương Nhược Trần ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ mê người, đó chính là mùi hương trên cơ thể của Tần Nhã, nó khiến người ta bất giác bị mê hoặc.
Mùi hương đó vô cùng mê người, nó khiến người ta tràn ngập huyễn tưởng nhưng lại không hề dung tục.
Thực đúng là yêu nữ chuyển thế!
Lần đầu tiên Tần Nhã gặp một người nam nhân vẫn giữ được bình tĩnh trước mặt nàng, huống hồ đối phương còn chỉ là một thiếu niên. Thiếu niên không phải là thời điểm tâm tính yếu đuối nhất sao? Không phải là thời điểm không cưỡng lại được mê hoặc nhất sao?
Nhưng ánh mắt của Trương Nhược Trần lại trong suốt, không có lấy một tia dâm tà nào.
“Chẳng trách Mặc Hàn Lâm muốn ta đích thân gặp ngươi một lần, quả nhiên lợi hại, một thiếu niên bình thường làm gì có tinh thần kiên định như vậy chứ?”
Tần Nhã gật đầu, cảm thấy Trương Nhược Trần ngày càng thú vị, cười nói: “Trong kho binh khí của ta quả thực không thiếu kiếm cấp bậc Chân Vũ bảo khí, nếu như Trương thiếu gia đã là khách quý của Thanh Huyền các thì ta sẽ đích thân đưa Trương thiếu gia đến kho binh khí.”
Tên béo Ham Tử đứng sau lưng Tần Nhã ra sức lắc đầu với Trương Nhược Trần, ánh mắt kia giống như đang nói: Huynh đệ tuyệt đối đừng đi một mình vào kho binh khí với bà chủ, nàng ta sẽ ăn ngươi tới mức không còn dư một mẩu xương nào.
Trương Nhược Trần đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của Ham Tử, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Được thôi! Đa tạ bà chủ dẫn đường. Mời!”
Mông và ngực của Tần Nhã rất đẫy đà, eo thon mảnh khảnh giống như cành liễu vậy. Nàng ta đi phía trước Trương Nhược Trần, cố tạo ra những đường cong vô cùng xinh đẹp, mông tròn lắc lư, tóc đen dài như thác nước đung đưa trên lưng. Mỗi một bước chân mông ngọc nở nang lại khẽ động một cái.
Dù chỉ là một bóng lưng thôi cũng khiến người khác không thể dời mắt.
Chẳng trách Ham Tử lại sợ nàng ta...
Nữ nhân như vậy, nếu như dịu dàng ngoan ngoãn thì nhất định sẽ khiến nam nhân tình nguyện chết vì nàng, nhưng nếu như nàng ta không dịu dàng thì nhất định sẽ khiến rất nhiều nam nhân sợ hãi.
Có thể giết chết bảy vị tướng công, đồng thời lại nắm giữ tài sản kếch xù của Vũ thành, nữ nhân như vậy mà lại dịu dàng ngoan ngoãn sao?
Trương Nhược Trần cố gắng khống chế ánh mắt của mình, gắng sức không để nó rơi trên người của Tần Nhã.
“Tham kiến bà chủ!”
Hai hàng thị vệ trấn thủ ngoài cửa kho binh khí lập tức quỳ một gối xuống, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm xuống mặt đất không chớp mắt, không dám nhìn Tần Nhã quá lâu.
Toàn bộ bọn họ đều tỏ ra hết sức lo sợ, giống như thể đang đứng trước mặt bọn họ không phải một mỹ nhân tuyệt đẹp mà là một vị sứ giả câu hồn vậy.
Chỉ có Tần Nhã và Trương Nhược Trần đi vào kho binh khí, toàn bộ những người khác đều ở lại bên ngoài.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần đã đi sâu vào bên trong với Tần Nhã, Ham Tử lắc đầu rồi thở dài một hơi, cứ như thể hắn đã đoán được kết cục của Trương Nhược Trần vậy.
Những người mua đi một mình vào kho binh khí với bà chủ, chỉ cần là nam nhân thì chưa có một ai còn có thể toàn vẹn mà ra khỏi kho binh khí.
Có người bị chém đứt tay, có người trở thành thái giám, có người bị móc mất tròng mắt, còn có người ngay cả đầu cũng không còn!
Cũng không phải bà chủ cố ý đả thương bọn họ, mà là do bọn họ không quản được cái tay của mình, không quản được “phía dưới” của mình, làm ra những điều vô lễ với bà chủ.
Kì thực mỗi một lần như vậy bà chủ mới là người bị hại, nàng ta không thể không cố gắng phản kháng, cho đối phương một bài học.
Chính vì nguyên nhân này nên những người bị bà chủ chặt đứt tay, móc mất mắt và biến thành thái giám đều không dám hé miệng để lộ ra ngoài.
Đối với những người có máu mặt, nếu như có một ngày chuyện này bị truyền ra ngoài thì quả thực là quá mất mặt rồi!
Kho binh khí của Thanh Huyền các rất lớn, được chia thành từng căn phòng khác nhau, có Kiếm phòng, Đao phòng, Thương phòng... trong đó quy mô của Kiếm phòng là lớn nhất.
Ở Vân Vũ quận quốc, đại đa số các võ giả đều thích sử dụng kiếm làm binh khí.
Vũ khí được chia thành: “Phàm khí” và “Chân Vũ bảo khí.”
Phàm khí là binh khí của những người bình thường.
Chân Vũ bảo khí là binh khí của võ giả, cũng chỉ có võ giả mới có thể phát huy hết được uy lực thực sự của Chân Vũ bảo khí.
Căn cứ vào phẩm cấp tài liệu tạo ra binh khí, căn cứ vào số lượng hoa văn được khắc trên Chân Vũ bảo khí thì có thể phân chia Chân Vũ bảo khí thành chín cấp.
Phẩm cấp thấp nhất là Chân Vũ bảo khí cấp một.
Phẩm cấp cao nhất là Chân Vũ bảo khí cấp chín.
Trương Nhược Trần mới đi vào Kiếm phòng thì đã cảm nhận được có một luồng chấn động kì lạ, chấn động này tỏa ra từ một thanh kiếm bị gãy nằm trong một góc.
Thân của thanh kiếm gãy đó rộng khoảng một bàn tay, mặc dù lưỡi kiếm đã gãy nhưng thân kiếm vẫn còn dài khoảng bốn thước.
Thanh kiếm này nhìn qua thì thấy rất đơn giản, thậm chí trên thân kiếm còn xuất hiện một vài chỗ gỉ sét
“Trầm Uyên...”
Nhìn thấy thanh kiếm gãy này, Trương Nhược Trần ngẩn người ra một chút rồi lập tức đi về phía nó.
Tần Nhã cười nói: “Trương thiếu gia quả là có mắt nhìn, thanh cổ kiếm này có lịch sử gần một nghìn năm rồi, vô cùng nặng và sắc bén dị thường. Tài liệu luyện kiếm của nó cũng vô cùng đặc biệt, đến nay vẫn chưa có ai giám định được nó được tạo ra từ kim loại gì?”
“Nếu như nó không bị hư hại thì chí ít cũng phải là Chân Vũ bảo khí cấp bảy, thậm chí là cấp cao hơn nữa.”
“Thật đáng tiếc! Một thanh bảo kiếm tốt như vậy mà lại bị chém đứt rồi, ngay cả hoa văn trên thân kiếm cũng bị rạn nứt hoàn toàn. Thanh kiếm này, ngoại trừ sắc bén ra thì chẳng có giá trị nào khác nữa. Nếu như Trương thiếu gia muốn mua thì nô gia có thể bán cho ngươi bằng giá của Chân Vũ bảo khí cấp một.”
“Bao nhiêu tiền?”
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng nhấc thanh kiếm gãy lên, nâng trên tay, nhẹ nhàng lau đi lớp gỉ sét trên chuôi kiếm, phía dưới lớp gỉ sét lộ ra hai chữ cổ “Trầm Uyên”.
Trầm Uyên cổ kiếm.
Tần Nhã nhìn thấy Trương Nhược Thần vô cùng thích thanh kiếm gãy này thì trong lòng không khỏi hối tiếc. Chân Vũ bảo kiếm cấp một cứ cho là đắt đi nữa thì cũng chỉ có thể bán được năm trăm lượng bạc, còn không bằng giá của một viên Tụ Khí đan.
“Một nghìn lạng bạc.”
Nàng ta đã nâng giá lên khá cao.
“Mua!” Trương Nhược Trần nói vô cùng dứt khoát.
Đừng nói là một nghìn lượng bạc, cho dù là mười vạn lượng bạc thì Trương Nhược Trần cũng phải mua được thanh Trầm Uyên cổ kiếm này.
Bởi vì thanh cổ kiếm này chính là thanh kiếm mà hắn đã sử dụng tám trăm năm trước.
Nó chính là thanh kiếm mà vị Trì Dao công chúa hiện tại là Trì Dao nữ hoàng đã tặng cho hắn trước đây.
“Người chết, kiếm cũng chết. Nếu như ta được sống lại một lần nữa thì kiếm cũng nên được trọng sinh rồi! Trầm Uyên, ta sẽ giúp ngươi rửa sạch bụi bặm, tái hiện hào quang.” Trương Nhược Trần vuốt ve thanh cổ kiếm như thể đang vuốt ve tình nhân của mình, ánh mắt mơ mơ màng màng.
Đây chính là duyên giữa người và kiếm!
Tần Nhã im lặng, người này rốt cuộc có phải là nam nhân không? Rõ ràng có một đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành đang đứng ở trước mặt, hơn nữa còn là đang ở trong phòng binh khí cô nam quả nữ, nhưng hắn lại chỉ biết ôm thanh kiếm gãy kia.
Lẽ nào một thanh kiếm gãy lại đẹp hơn nàng sao?
Phải biết rằng, nếu như những nam nhân khác đơn độc bước vào kho binh khí cùng với nàng thì nhất định sẽ bổ nhào vào nàng.
Tuy rằng Tần Nhã vô cùng căm phẫn những nam nhân kia, nàng luôn trực tiếp bẻ tay, móc mắt, cắt đứt của quý của bọn họ, nhưng điều đó không thể hiện rằng nàng không thích nam nhân vì nàng mà điên cuồng, vì nàng mà biến thành quỷ đói.
Nàng rất thích việc khiêu khích sự ham muốn của nam nhân, sau đó lại xuống tay vô tình, để bọn họ tỉnh táo, để bọn họ khóc không ra nước mắt.
Nhưng bây giờ, Trương Nhược Trần chẳng nhìn nàng lấy một cái.
Chỉ cần là một cô gái đẹp thì nhất định sẽ cảm thấy không cam tâm!
Ham Tử lấy từ trong túi áo ra một tấm lệnh bài to bằng bàn tay, đưa cho hộ vệ trông giữ Thanh Huyền các xem rồi dẫn Trương Nhược Trần đi vào trong nội viện.
Trong nội viện, một thị nữ đi vào một cái đình có mái che màu trắng, nàng khom người cúi đầu nói: “Đà chủ, Mặc Hàn Lâm giới thiệu một khách hàng, hắn hi vọng người có thể đích thân gặp mặt.”
Nữ tử kia mặc một chiếc váy thêu phượng hoàng màu đỏ, ngồi chính giữa đình, búi tóc cao, giữa búi tóc còn cài ba cây trâm màu vàng, đôi mắt nàng long lanh, đôi môi đỏ tươi, làn da vô cùng mịn màng, khuôn ngực đầy đặn, mặc dù được che lấp bằng một tấm lụa mỏng nhưng vẫn có thể thấy những đường nét kiêu ngạo đó.
Nhìn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên người không có chỗ nào là không có nét phong tình mê người.
Nàng chính là bà chủ của Thanh Huyền các, Tần Nhã.
Đôi mắt của Tần Nhã khẽ nhếch lên, cười nói: “Mặc Hàn Lâm giới thiệu người mua, lẽ nào là vị trưởng lão của tông môn nào đó sao? Hay là vị gia chủ của gia tộc nào đó? Mà thôi vậy! Hôm nay ta hơi mệt, không gặp nữa.”
Thị nữ lắc đầu, nói: “Đều không phải, nhìn thoáng qua chỉ là một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi.”
“Hả?”
Tần Nhã kinh ngạc hỏi: “Bình thường Mạc Hàn Lâm làm việc rất đáng tin, sao hôm nay lại làm ra cái chuyện hồ đồ này?”
Thị nữ nói: “Mặc Hàn Lâm chưa bao giờ làm chuyện hồ đồ, người mà hắn giới thiệu chắc chắn không phải là người bình thường.”
Tần Nhã gật đầu, đôi mắt khẽ híp lại thành một khe hở, cười nói: “Có lẽ là một chuyện khá thú vị đây! Đột nhiên ta lại không mệt nữa, đi xem thử xem rốt cuộc thiếu niên đó có lai lịch gì? Ha ha!”
Trương Nhược Trần ngồi trong phòng khách quý, tay bưng một chén trà được điêu khắc từ ngọc lưu ly, nhìn có vẻ rất bình tĩnh và kiên nhẫn đợi.
Ham Tử cũng ngồi trên một cái ghế, miệng uống trà, ngay cả lá trà cũng bị hắn uống sạch sẽ. Hắn không ngừng tán thưởng loại trà này ngon.
Một lát sau có tiếng bước chân vọng từ bên ngoài tới.
Sau đó Tần Nhã đi vào cùng hai thị nữ.
Ham Tử lập tức đặt chén trà xuống, nhảy xuống từ chiếc ghế cứ như thể chuột nhìn thấy mèo vậy, hắn cung kính hành lễ với Tần Nhã, thấp giọng nói: “Bái kiến bà chủ.”
Tần Nhã đi đến bên cạnh Ham Tử rồi nhìn Trương Nhược Trần một cái. Nàng ta chỉ thấy thiếu niên đó vẫn điềm tĩnh như cũ ngồi tại chỗ của mình, vô cùng bình tĩnh, hắn ta có vẻ trưởng thành và thận trọng hơn so với những người cùng trang lứa.
Cũng cùng lúc đó, Trương Nhược Trần cũng nhìn Tần Nhã một cái, hắn quan sát đánh giá đối phương, quả đúng là một nữ tử xinh đẹp động lòng người. Nếu như để nàng ta đi mê hoặc nam nhân thì chắc chắn chín trên mười nam nhân sẽ lọt vào bàn tay của nàng ta.
May thay tinh thần của Trương Nhược Trần vô cùng tốt nên không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi sự “mê hoặc” của mỹ sắc, hắn đi thẳng vào vấn đề nói: “Bà chủ, ta tin rằng ngươi cũng biết, ta đến đến đây để mua một món binh khí, dẫn ta đến kho binh khí của các ngươi đi!”
Tần Nhã đi về hướng Trương Nhược Trần, bộ ngực đầy đặn của nàng ta khẽ rung theo từng bước chân.
Mắt ngọc mày ngài của nàng cười nói: “Trương thiếu gia, ngươi định mua thứ binh khí như thế nào? Trong lòng nô gia cũng cần phải cân nhắc một chút chứ, đúng không?”
“Kiếm! Tốt nhất là kiếm cấp bậc Chân Vũ bảo khí.” Trương Nhược Trần ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ mê người, đó chính là mùi hương trên cơ thể của Tần Nhã, nó khiến người ta bất giác bị mê hoặc.
Mùi hương đó vô cùng mê người, nó khiến người ta tràn ngập huyễn tưởng nhưng lại không hề dung tục.
Thực đúng là yêu nữ chuyển thế!
Lần đầu tiên Tần Nhã gặp một người nam nhân vẫn giữ được bình tĩnh trước mặt nàng, huống hồ đối phương còn chỉ là một thiếu niên. Thiếu niên không phải là thời điểm tâm tính yếu đuối nhất sao? Không phải là thời điểm không cưỡng lại được mê hoặc nhất sao?
Nhưng ánh mắt của Trương Nhược Trần lại trong suốt, không có lấy một tia dâm tà nào.
“Chẳng trách Mặc Hàn Lâm muốn ta đích thân gặp ngươi một lần, quả nhiên lợi hại, một thiếu niên bình thường làm gì có tinh thần kiên định như vậy chứ?”
Tần Nhã gật đầu, cảm thấy Trương Nhược Trần ngày càng thú vị, cười nói: “Trong kho binh khí của ta quả thực không thiếu kiếm cấp bậc Chân Vũ bảo khí, nếu như Trương thiếu gia đã là khách quý của Thanh Huyền các thì ta sẽ đích thân đưa Trương thiếu gia đến kho binh khí.”
Tên béo Ham Tử đứng sau lưng Tần Nhã ra sức lắc đầu với Trương Nhược Trần, ánh mắt kia giống như đang nói: Huynh đệ tuyệt đối đừng đi một mình vào kho binh khí với bà chủ, nàng ta sẽ ăn ngươi tới mức không còn dư một mẩu xương nào.
Trương Nhược Trần đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của Ham Tử, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Được thôi! Đa tạ bà chủ dẫn đường. Mời!”
Mông và ngực của Tần Nhã rất đẫy đà, eo thon mảnh khảnh giống như cành liễu vậy. Nàng ta đi phía trước Trương Nhược Trần, cố tạo ra những đường cong vô cùng xinh đẹp, mông tròn lắc lư, tóc đen dài như thác nước đung đưa trên lưng. Mỗi một bước chân mông ngọc nở nang lại khẽ động một cái.
Dù chỉ là một bóng lưng thôi cũng khiến người khác không thể dời mắt.
Chẳng trách Ham Tử lại sợ nàng ta...
Nữ nhân như vậy, nếu như dịu dàng ngoan ngoãn thì nhất định sẽ khiến nam nhân tình nguyện chết vì nàng, nhưng nếu như nàng ta không dịu dàng thì nhất định sẽ khiến rất nhiều nam nhân sợ hãi.
Có thể giết chết bảy vị tướng công, đồng thời lại nắm giữ tài sản kếch xù của Vũ thành, nữ nhân như vậy mà lại dịu dàng ngoan ngoãn sao?
Trương Nhược Trần cố gắng khống chế ánh mắt của mình, gắng sức không để nó rơi trên người của Tần Nhã.
“Tham kiến bà chủ!”
Hai hàng thị vệ trấn thủ ngoài cửa kho binh khí lập tức quỳ một gối xuống, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm xuống mặt đất không chớp mắt, không dám nhìn Tần Nhã quá lâu.
Toàn bộ bọn họ đều tỏ ra hết sức lo sợ, giống như thể đang đứng trước mặt bọn họ không phải một mỹ nhân tuyệt đẹp mà là một vị sứ giả câu hồn vậy.
Chỉ có Tần Nhã và Trương Nhược Trần đi vào kho binh khí, toàn bộ những người khác đều ở lại bên ngoài.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần đã đi sâu vào bên trong với Tần Nhã, Ham Tử lắc đầu rồi thở dài một hơi, cứ như thể hắn đã đoán được kết cục của Trương Nhược Trần vậy.
Những người mua đi một mình vào kho binh khí với bà chủ, chỉ cần là nam nhân thì chưa có một ai còn có thể toàn vẹn mà ra khỏi kho binh khí.
Có người bị chém đứt tay, có người trở thành thái giám, có người bị móc mất tròng mắt, còn có người ngay cả đầu cũng không còn!
Cũng không phải bà chủ cố ý đả thương bọn họ, mà là do bọn họ không quản được cái tay của mình, không quản được “phía dưới” của mình, làm ra những điều vô lễ với bà chủ.
Kì thực mỗi một lần như vậy bà chủ mới là người bị hại, nàng ta không thể không cố gắng phản kháng, cho đối phương một bài học.
Chính vì nguyên nhân này nên những người bị bà chủ chặt đứt tay, móc mất mắt và biến thành thái giám đều không dám hé miệng để lộ ra ngoài.
Đối với những người có máu mặt, nếu như có một ngày chuyện này bị truyền ra ngoài thì quả thực là quá mất mặt rồi!
Kho binh khí của Thanh Huyền các rất lớn, được chia thành từng căn phòng khác nhau, có Kiếm phòng, Đao phòng, Thương phòng... trong đó quy mô của Kiếm phòng là lớn nhất.
Ở Vân Vũ quận quốc, đại đa số các võ giả đều thích sử dụng kiếm làm binh khí.
Vũ khí được chia thành: “Phàm khí” và “Chân Vũ bảo khí.”
Phàm khí là binh khí của những người bình thường.
Chân Vũ bảo khí là binh khí của võ giả, cũng chỉ có võ giả mới có thể phát huy hết được uy lực thực sự của Chân Vũ bảo khí.
Căn cứ vào phẩm cấp tài liệu tạo ra binh khí, căn cứ vào số lượng hoa văn được khắc trên Chân Vũ bảo khí thì có thể phân chia Chân Vũ bảo khí thành chín cấp.
Phẩm cấp thấp nhất là Chân Vũ bảo khí cấp một.
Phẩm cấp cao nhất là Chân Vũ bảo khí cấp chín.
Trương Nhược Trần mới đi vào Kiếm phòng thì đã cảm nhận được có một luồng chấn động kì lạ, chấn động này tỏa ra từ một thanh kiếm bị gãy nằm trong một góc.
Thân của thanh kiếm gãy đó rộng khoảng một bàn tay, mặc dù lưỡi kiếm đã gãy nhưng thân kiếm vẫn còn dài khoảng bốn thước.
Thanh kiếm này nhìn qua thì thấy rất đơn giản, thậm chí trên thân kiếm còn xuất hiện một vài chỗ gỉ sét
“Trầm Uyên...”
Nhìn thấy thanh kiếm gãy này, Trương Nhược Trần ngẩn người ra một chút rồi lập tức đi về phía nó.
Tần Nhã cười nói: “Trương thiếu gia quả là có mắt nhìn, thanh cổ kiếm này có lịch sử gần một nghìn năm rồi, vô cùng nặng và sắc bén dị thường. Tài liệu luyện kiếm của nó cũng vô cùng đặc biệt, đến nay vẫn chưa có ai giám định được nó được tạo ra từ kim loại gì?”
“Nếu như nó không bị hư hại thì chí ít cũng phải là Chân Vũ bảo khí cấp bảy, thậm chí là cấp cao hơn nữa.”
“Thật đáng tiếc! Một thanh bảo kiếm tốt như vậy mà lại bị chém đứt rồi, ngay cả hoa văn trên thân kiếm cũng bị rạn nứt hoàn toàn. Thanh kiếm này, ngoại trừ sắc bén ra thì chẳng có giá trị nào khác nữa. Nếu như Trương thiếu gia muốn mua thì nô gia có thể bán cho ngươi bằng giá của Chân Vũ bảo khí cấp một.”
“Bao nhiêu tiền?”
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng nhấc thanh kiếm gãy lên, nâng trên tay, nhẹ nhàng lau đi lớp gỉ sét trên chuôi kiếm, phía dưới lớp gỉ sét lộ ra hai chữ cổ “Trầm Uyên”.
Trầm Uyên cổ kiếm.
Tần Nhã nhìn thấy Trương Nhược Thần vô cùng thích thanh kiếm gãy này thì trong lòng không khỏi hối tiếc. Chân Vũ bảo kiếm cấp một cứ cho là đắt đi nữa thì cũng chỉ có thể bán được năm trăm lượng bạc, còn không bằng giá của một viên Tụ Khí đan.
“Một nghìn lạng bạc.”
Nàng ta đã nâng giá lên khá cao.
“Mua!” Trương Nhược Trần nói vô cùng dứt khoát.
Đừng nói là một nghìn lượng bạc, cho dù là mười vạn lượng bạc thì Trương Nhược Trần cũng phải mua được thanh Trầm Uyên cổ kiếm này.
Bởi vì thanh cổ kiếm này chính là thanh kiếm mà hắn đã sử dụng tám trăm năm trước.
Nó chính là thanh kiếm mà vị Trì Dao công chúa hiện tại là Trì Dao nữ hoàng đã tặng cho hắn trước đây.
“Người chết, kiếm cũng chết. Nếu như ta được sống lại một lần nữa thì kiếm cũng nên được trọng sinh rồi! Trầm Uyên, ta sẽ giúp ngươi rửa sạch bụi bặm, tái hiện hào quang.” Trương Nhược Trần vuốt ve thanh cổ kiếm như thể đang vuốt ve tình nhân của mình, ánh mắt mơ mơ màng màng.
Đây chính là duyên giữa người và kiếm!
Tần Nhã im lặng, người này rốt cuộc có phải là nam nhân không? Rõ ràng có một đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành đang đứng ở trước mặt, hơn nữa còn là đang ở trong phòng binh khí cô nam quả nữ, nhưng hắn lại chỉ biết ôm thanh kiếm gãy kia.
Lẽ nào một thanh kiếm gãy lại đẹp hơn nàng sao?
Phải biết rằng, nếu như những nam nhân khác đơn độc bước vào kho binh khí cùng với nàng thì nhất định sẽ bổ nhào vào nàng.
Tuy rằng Tần Nhã vô cùng căm phẫn những nam nhân kia, nàng luôn trực tiếp bẻ tay, móc mắt, cắt đứt của quý của bọn họ, nhưng điều đó không thể hiện rằng nàng không thích nam nhân vì nàng mà điên cuồng, vì nàng mà biến thành quỷ đói.
Nàng rất thích việc khiêu khích sự ham muốn của nam nhân, sau đó lại xuống tay vô tình, để bọn họ tỉnh táo, để bọn họ khóc không ra nước mắt.
Nhưng bây giờ, Trương Nhược Trần chẳng nhìn nàng lấy một cái.
Chỉ cần là một cô gái đẹp thì nhất định sẽ cảm thấy không cam tâm!
Bình luận truyện