Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 292: Thắng bảy mươi hai trận!



Chu Hồng và Kiếm Phi Phàm cách nhau vài mét, kiếm ý phóng ra bắt đầu giao chiến, kinh hãi làm mọi người ào ào lùi về phía sau.

Kiếm tu đúng là kiếm tu, quả nhiên không giống với số đông!

Rất nhiều võ giả hâm mộ muốn chết.

Kiếm lại là một binh khí thường dùng, nếu như trở thành một kiếm tu, bản thân cũng tăng lên không ít độ trâu bò!

Đáng tiếc.

Yêu cầu trở thành một kiếm tu quá hà khắc, cũng không phải ai cũng muốn là có thể trở thành.

Cho dù Quân Thường Tiếu có hệ thống trong tay có nhiều vật phẩm thần kỳ, không có tư chất kiếm tu vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn làm một võ tu.

Dạ đế trùng sinh như Dạ Tinh Thần mặc dù tu luyện được Lăng Kiếm Thần Quyết, vẫn chỉ là một võ tu, không cách nào đứng cùng một chỗ với kiếm tu.

“Bắt đầu!”

Trọng tài hô to.

Chu Hồng và Kiếm Phi Phàm trước sau nhìn chằm chằm đối phương.

Chốc lát, hai người không hẹn mà cùng lùi về phía sau mười bước, duy trì khoảng cách đủ giữa hai bên.

Hai người không bộc phát khí thế, không bộc phát linh lực, cứ như vậy ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cảnh tượng như giống như một cảnh dừng trong phim.

Quân Thường Tiếu giật giật khóe miệng nói:

“Đến rồi.”

Khi hắn thu nhận Chu Hồng vào môn phái, đã nghĩ viễn cảnh kiếm khách đối mặt đao khách chắc chắn rất nhàm chán, kiếm khách đối đầu kiếm khác lại càng nhàm chán.

Chu Hồng nói:

“Ra kiếm đi.”

Kiếm Phi Phàm nói:

“Kiếm của ta, chỉ có xuất chiêu mới ra khỏi bao.”

“Xuất chiêu đi.”

“Một khi ta xuất chiêu, kiếm nhất định sẽ thấy máu.”

“Vì thế ngươi xuất chiêu trước đi?”

“Tỷ thí với kiếm tu, ta thích cho đối thủ xuất chiêu trước.”

“Vì sao?”

“Bởi vì, ta có thể đánh giá sự mạnh yếu của đối thủ, sau đó có đáng để ta xuất chiêu hay không.”

“...”

Mọi người giật giật khóe miệng.

Hai vị, các ngươi đang tỷ thí đấy, có thể không nói chuyện mà đánh đi được không, chúng ta sắp buồn ngủ luôn rồi!

“Bọn họ đợi đến nóng vội rồi.”

Chu Hồng nói:

“Nhất định muốn chúng ta đánh nhanh lên.”

Kiếm Phi Phàm nói:

“Bọn họ không hiểu, trò chuyện giữa ta và ngươi thật ra là một cuộc đọ sức.”

Quân Thường Tiếu cũng nhịn không nổi.

Hắn rất muốn thể hiện một loạt biểu cảm “đây là thế giới của kiếm tu sao?”, để biểu đạt tâm hồn sụp đổ của mình.

“Soạt!”

Chu Hồng rốt cuộc cũng rút kiếm ra khỏi bao, nói:

“Người đời không hiểu được, kiếm tu vốn định sẵn là đơn độc.”

“Hoàn toàn đồng ý.”

Kiếm Phi Phàm đáp.

Chu Hồng một tay giữ kiếm, nói:

“Ta chuẩn bị xuất chiêu rồi.”

“Mời.”

Kiếm Phi Phàm nói.

Soạt! Soạt! Soạt!

Chu Hồng tiến về phía trước một bước, thanh kiếm cổ xưa nhanh chóng vung chém trên không trung, từng đạo kiếm ảnh dày đặc bắn ra.

“Quá nhanh.”

Cường giả các môn phái kinh ngạc nói.

Bọn hắn từ đầu đến cuối nhìn không chớp mắt, thế nhưng vẫn không nắm bắt được Chu Hồng rốt cuộc một hơi ra kiếm bao nhiêu lần.

Kiếm Phi Phàm nắm bắt được, trong lòng chấn kinh không ngớt.

Hắn vậy mà một hơi xuất sáu mươi kiếm, vậy mà lại hơn bản thân mình tới ba mươi kiếm!

Đây chắc chắn là đã dùng một võ học cao thâm nào đấy.

“Roẹt!!”

Trong lúc suy nghĩ, Kiếm Phi Phàm một tay vung lên, kiếm dài ba thước xuất hiện, trong không trung chém ra từng đạo kiếm khí bá đạo.

“Đinh! Đinh! Đinh!”

Hai luồng kiếm khí nhanh chóng va vào nhau, truyền đến âm thanh lanh lảnh, dường như âm thanh tuyệt vời của sự giao thoa.

Toàn bộ kiếm khí tan biến, hai người vẫn cầm kiếm đứng ở vị trí cũ.

Chu Hồng nói:

“Ngươi ra tay hai lần.”

Kiếm Phi Phàm cười khổ một tiếng nói:

“Kiếm khí của ngươi quá nhiều, ta chỉ có thể ra tay thêm một lần.”

“Kiếm thế!”

Chu Hồng xoay cổ tay nói:

“Kinh hồng!”

Kiếm rút ra khỏi bao, kiếm quanh đột ngột xuất hiện.

Vụt!

Kiếm khí bá đạo cùng với khí thế lạnh lẽo nghiêm túc, trong nháy mắt tấn công về phía Kiếm Phi Phàm, uy lực mạnh hơn rất nhiều so với khi thi triển ở Tử Vong Cốc.

Đám người Lý Thanh Dương đều đang mạnh hơn, Chu Hồng trước sau vẫn luôn đang lĩnh ngộ kiếm, nếu như vẫn đứng ở vị trí cũ thì đúng là gặp quỷ.

“Soạt!”

Kiếm khí của đối phương đánh tới, Kiếm Phi Phàm hai tay cầm kiếm, đột nhiên từ phía trên chém xuống hét:

“Trường Hồng Quán Nhật.”

Phù!

Kiếm khí bùng phát bắn ra.

Rầm.

Hai loại kiếm khí trực tiếp va vào nhau, cuồng phong lạnh lẽo trong nháy mắt gào thét, quét qua mặt mọi người đau đớn như dao cắt.

Hai kiếm tu này mặc dù có hơi phí lời, nhưng thực sự giao đấu, kiếm ý bạo phát lại dọa người đến như vậy!

Giao đấu hai lần, sức mạnh ngang nhau!

Chu Hồng hơi cúi người, khuôn mặt tang thương toát ra ý lạnh.

“Phù Phù!”

Trong chớp mắt, toàn thân xuất hiện khí thế giống như linh lực, lá cây thuận theo gió bay phất phới đến, lập tức bị cắt rách tại chỗ!

Lớp đá rạn nứt dưới chân bởi trận chiến giữa Tiêu Tội Kỷ và Khanh Lâm Phong, cũng bị cắt thành những mảnh nhỏ!

Kiếm Phi Phàm cau mày, thu kiếm lại vào bao, nói:

“Ngươi thắng rồi.”

Hả?!

Mọi người lập tức ngơ ngác.

Nhìn từ cục diện, ai cũng không làm gì được ai, vì cái gì lại nhận thua rồi?

Chỉ có Dạ Tinh Thần hiểu rõ, Chu Hồng phát ra kiếm thế thực chất là thức thứ hai trong Lăng Kiếm Thần Quyết ----- Nhị Tự Thế Quyết.

Chỉ tu luyện Linh Kiếm Thần Quyết chưa đầy một năm liền lĩnh hội đến thức thứ hai, tư chất kiếm đạo quả nhiên cường hãn.

“Soạt”

Chu Hồng thu kiếm vào bỏ, nói:

“Đã nhường.”

Hắn muốn đấu một trận thoải mái với Kiếm Phi Phàm nhưng hiện tại bản thân đại diện cho Thiết Cốt Phái, phải lấy chiến thắng làm chủ.

Kiến Bất Phàm thu kiếm vào không gian chỉ giới, chắp tay nói: “Khi khác có cơ hội, Kiếm mỗ sẽ đến Thiết Cốt Phái, dốc sức lĩnh giáo các kiếm chiêu của các hạ.”

“Lúc nào cũng hoan nghênh.”

“...”

Mọi người sụp đổ.

Các ngươi nói nhảm một tràng, kết quả đánh chưa đến 1 phút đã kết thúc trận đấu, quá đáng lắm luôn.

Đây chính là tỷ thí giữa các kiếm tu.

Một khi trình độ nào đó yếu hơn đối phương, trừ phi phân rõ sống chết, nếu không chẳng cần thiết phải tiếp tục đấu.

Huống hồ.

Chu Hồng về mặt kiếm thế vốn đã mạnh hơn Kiếm Phi Phàm, lại thi triển Lăng Kiếm Thần Quyết thức thứ hai, người sau không tiếp được chiến kiếm, kết quả chính là bỏ mạng dưới kiếm.

Lại không phải là trận chiến sống còn, hà tất phải đẩy nhau vào đường chết làm gì?

Trận quyết đấu kiếm tu, Thiết Cốt Phái kết thúc thắng lợi, bên bị tổn hại chính là Thánh Tuyền Tông, dù sao lại thua một trận.

“Triều Cửu.”

Kim trưởng lão giọng run rẩy nói:

“Trận cuối cùng này, nhất định phải thắng.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Cố Triều Cửu gãi đầu, uể oải bước vào sân luyện võ.

“Thiên Thiên, đi đi.”

Quân Thường Tiếu nói.

Lục Thiên Thiên xoa một chút vòng tay hắn đưa cho mình, tiến vào sân luyện võ.

“Trận cuối cùng này thường đều là trận then chốt, Thiết Cốt Phái vậy mà lại cho một nữ đệ tử ra sân.”

“Thắng được quá nhiều trận rồi, không cần tôn trọng Thánh Tuyền Tông sao?”

“Theo ta thấy, có lẽ là thả nước nha, ít nhiều cũng phải cho tông môn ngũ lưu một lối thoát chứ, dù sao bên này đã thua 71 trận rồi.”

Mọi người thấp giọng bàn tán.

Cố Triều Cửu hơi ngẩn người, trầm giọng nói:

“Thánh Tuyền Tông ta đã thua 71 trận rồi?”

Chẳng trách mặt mày Kim trưởng lão và đồng môn khó coi như vậy.

Cố Triều Cửu vốn có chút lười nhác, lập tức đứng thằng người, ánh mắt trở lên sắc bén, giống như trong nháy mắt biến thành một người khác.

“Cô nương.”

Hắn nghiêm trọng nói:

“Mặc dù ngươi là nữ nhân, nhưng vì quang vinh của tông môn, Cố mỗ không thể thủ hạ lưu tình.”

Lục Thiên Thiên dừng lại, nhàn nhạt nói:

“Đệ tử Thiết Cốt Phái, Lục Thiên Thiên.”

“Đệ tử Thánh Tuyền Tông, Cố Triều Cửu.”

Hai bên báo họ tên xong, trọng tài lập tức hô to:

“Bắt đầu!”

“Rắc rắc rắc!!!”

Trong chớp mắt, một luồng hàn khí nhanh chóng từ toàn thân Lục Thiên Thiên gào thét ra, xung quanh mặt đất nhanh chóng đóng băng.

“Ôi vãi!”

Cố Triều Cửu kinh sợ nói:

“Võ giả băng hệ!”

Lục Thiên Thiên giơ tay phải đang đeo vòng tay hàn băng, một luồng hàn khí cuồn cuộn mạnh mẽ phát ra.

“Không hay.”

Cố Triều Cửu sắc mặt kinh biến, vừa muốn thi triền thân pháp chạy trốn, nhưng tốc độ lại chậm chạp so với sức lan tỏa của hàn khí, hàn sương dần dần tràn ngập khắp mặt.

“Ta...”

Đệ tử thân truyền linh căn thánh phẩm này vừa muốn mở miệng, cả người đã bị khí lạnh điên cuồng quấy rối, cả người hóa thành một bức tượng vô cùng chân thực, hai chân hắn vẫn còn hiện ra hình dáng đang chạy.

“Soạt!”

Lục Thiên Thiên vung tay áo dài, linh lực hùng hậu cuồn cuộn phát ra, nhanh chóng đẩy hắn trượt dài trên nền băng, trượt ra khỏi sân luyện võ.

“Chuyện này...”

Mọi người thiếu chút nữa tập thể ngã ngửa!

“Rắc rắc rắc!”

Sau vài hơi, Cố Triều Cửu giải thoát.

Hắn lạnh đến ôm vai không ngừng hắt xì, nước mũi bất giác chảy ra.

“Kim trưởng lão.”

Quân Thường Tiếu chắp tay nói:

“Ngại quá, đệ tử của ta lại thắng nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện