Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 68: Cùng nhau chiến thắng, nở mặt nở mày!



Trận đầu tiên của lượt vòng thứ nhất vừa bắt đầu chưa được bao lâu đã kết thúc, tính cụ thể thời gian thì trọng tài vừa hô bắt đầu thì hai, ba giây sau đã có kết quả.

Khi Tôn Khải trong chớp mắt bị đánh bay ra khỏi võ đài, hai tay ôm bụng kêu rên đau đớn, tất cả khán giả và trưởng lão Đại Hồng môn đều trợn mắt há mồm.

Trước khi trận đấu bắt đầu, bọn họ đều nghĩ Tôn Khải như thế mà đối đầu với Điền Thất. Vậy đệ tử Thiết Cốt phái xui tận mạng rồi.

Kết quả thế nào?

Là do bọn hắn nhìn nhầm sao?

Tất cả các võ giả đều vô ý thức dụi dụi mắt, nhưng lại lần nữa nhìn thấy người đang nằm trên đất kia vẫn là đệ tử Đại Hồng môn thì biểu cảm trên mặt đều ngưng động.

Không thể trách bọn hắn hoa mắt, mà chỉ trách bọn hắn không hề nghĩ tới đệ tử Thiết Cốt phái có thể xuất chiêu nhanh đến mức trực tiếp đánh bay đối thủ xuống đài.

Trọng đài sau một vài giây ngẩn người, nhanh chóng nói:

“Trận đầu tiên vòng thứ nhất, Điền Thất thắng.”

Lý Thanh Dương lắc đầu nói:

“Điền sư đệ, ngươi đã hả cơn giận chưa?”

Hắn bị mọi người chế giễu xem thường, tích một bụng tức trong lòng, sau khi trút lên người Tôn Khải cũng coi như là xả cơn giận này.

“Aii..”

Tô Tuổi Mạt ngồi ở bục võ đài vươn vai nói:

“Ta phải đợi đến khi nào mới được lên võ đài đây trời.”

Quân Thường Tiếu quay đầu về phía vị trưởng lão lắm lời, chắp tay nói:

“Thật có lỗi quá, đệ tử bản phái bốc đồng trẻ trâu nên không muốn đệ tử vô dụng quý phái làm mất thời gian.”

Trên mặt trưởng lão Đại Hồng môn đỏ lên như vừa ăn phải ớt cay.

Điền Thất đại diện môn phái xuất trận đầu tiên, trong thời gian ngắn đã đánh bại được Tôn Khải. Điều này làm ai ai cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng chỉ dừng lại ở mức kinh ngạc, rất nhiều võ giả cho rằng đệ tử phái Đại Hồng khinh địch nên mới bị đối phương nắm bắt cơ hội đánh bại.

“Đối thủ thế này mà còn để thua, thật đúng là lãng phí mất một vé vào vòng hai mà.”

“Nói đi cũng phải nói lại, tốc độ của tên tiểu tử đó không tệ đâu, tiếc là chỉ được cái tốc độ nhanh, nếu như gặp ta thì bại trận là cái chắc.”

Rất nhiều võ giả không bởi vì Điền Thất giành thắng lợi mà đánh giá cao hắn, cùng lắm cũng nhờ vào thân pháp nhanh nhẹn tốc chiến tốc thắng thôi.

“Trận đấu thứ hai của vòng thứ nhất, Lý Gia đối đầu Thiết Long.”

Tiếng hô của trọng tài ở khu luận võ khác vang lại.

Có hơn sáu trận đấu diễn ra cùng một lúc, chỉ là các trọng tài ở khu luận võ khác còn chưa dứt lời thì Điền Thất đã kết thúc trận đấu.

“Trận đấu thứ ba vòng thứ nhất, Triệu Anh đối đầu Hà Nhậm”

“Trận đấu thứ tư vòng thứ nhất,.....”

“Trận đấu thứ năm vòng thứ nhất.....”

- ----------

Các trọng tài lần lượt gọi tên, mười võ giả bước lên võ đài để tranh giành vé đi vào vòng sau.

Trận đấu dựa vào bốc thăm để quyết định đối thủ của mình là ai. Võ giả có thực lực cách biệt khá nhiều thường hay đối đầu với nhau, do đó năm trận đấu kéo dài chưa được bao lâu đã kết thúc.

Thắng sẽ đi tiếp, thua thì đào thải trở về quay về môn phái.

Tiếp theo lại có mười hai võ giả lên võ đài, cùng với đó là sáu trận đấu diễn ra, trên khán đài các võ giả ra sức cổ vũ đệ tử của môn phái mình.

Quân Thường Tiếu ngáp một cái, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

Rất lâu sau, hắn nghe phán quan nói:

“Trận đấu thứ hai mươi vòng thứ nhất: Lý Thanh Dương đối đầu Chiến Hồ Nghiêu.”

Quân Thường Tiếu mở mắt nhìn về phía võ đài.

“Bắt đầu!”

“Bành!”

Trọng tài vừa dứt lời, Chiến Hồ Nghiêu đã bị Lý Thanh Dương tung một đòn hạ gục.

Hình thức ra đòn không khác Điền Thất bao nhiêu cả.

Quân Thường Tiếu đối với chiến thắng trong chớp mắt của hai đệ tử không có gì ngạc nhiên cả, tất cả đều do thực lực thể hiện rõ ràng.

“Cám ơn đã nhường!”

Lý Thanh Dương thu quyền lại nói.

“...”

Trọng tài nhếch mép một cái rồi công bố:

“Trận hai mươi vòng thứ nhất: Lý Thanh Dương thắng.”

“Không hổ là thiên tài đệ nhất thành Thanh Dương, quả thật vô cùng dũng mãnh.”

“Ta đoán, Lý Thanh Dương vốn không hề dùng lực.”

“Đây mới là vòng đầu tiên, đối thủ không quá mạnh, hắn chắc đang giữ sức cho mấy vòng sau.”

Trên khu khán đài lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Cùng trong một chiến thắng, Điền Thất thì bị bọn họ coi thường, còn thiên tài đệ nhất thành Thanh Dương là Lý Thanh Dương lại được bọn họ khen ngợi hết lời. Đúng là thân phận quyết định đãi ngộ.

...

Môn phái luận võ tiếp tục diễn ra, ai ai cũng cố gắng hết mình tranh vé vào vòng thứ hai, có người dễ dàng giành được chiến thắng, có người phải đánh đến mức sức đầu mẻ tráng mới giành được chiến thắng.

Đến trận đấu ba mươi hai của vòng đầu tiên, đại diện của Thiết Cốt phái là Tô Tiểu Mạt bước lên võ đài, đối thủ của hắn là Tống Hà, người này đã khai mạch mười hai đoạn.

Mỗi lần sự kiện môn phái luận võ tổ chức, người có thể giành chức quán quân thường đều người đã bước vào Võ Đồ cảnh, vì thế khai mạch mười hai đoạn chỉ được coi là thực lực tầm trung.

“Tiểu tử.”

Tống Hà nắm tay lại thành quyền, cười nói:

“Biết điều thì lăn xuống dưới đi, có như vậy thì ngươi vừa không phải ăn đòn, ta lại càng đỡ mất thời gian.”

“Thật vậy sao.”

Tô Tiểu Muội híp mắt cười.

Trọng tài nói:

“Bắt đầu!”

“Soạt!”

Tống Hà có vẻ như đang muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, vì thế hắn lập tức lao về phía Tô Tiểu Mạt, trên cổ tay phải hiện lên mười hai vòng sáng, tất cả linh lực dồn vào nắm đấm, gió lốc bỗng nhiên nổi lên.

“Xong đời hắn rồi!”

“Tên tiểu tử đáng thương!”

Mọi người xung quanh lắc đầu thương xót.

Đúng vào lúc này, Tô Tiểu Mạt nhanh chóng tránh được một quyền, đồng thời di chuyển đến sau lưng Tống Hà, sau đó tung ra một quyền thẳng vào lưng đối thủ của mình.”

“Á..!”

Tống Hà ngã xuống đật, hơi thở nặng nề.

“Lăn xuống đi!”

Tô Tiểu Mạt nhảy lên, chân phải hắn trực tiếp từ trên cao hạ xuống má phải Tống Hà, người cũng theo đó bay ra ngoài.

Khi Tô Tiểu Mạt đáp xuống mặt đất, phủi phủi hai tay:

“Yếu như sên mà cũng bát nháo!”

Tất cả trên khán đài đều trong tình trạng mắt trợn to.

Nếu như Điền Thất là vì đối phương khinh địch, còn Tống Hà rõ ràng chuẩn bị rất tốt vậy mà vẫn bị đánh cho không kịp thở. Mọi người rất khó tiếp nhận chuyện này!

Một lão giả thận trọng nói:

“Tiểu tử này với Điền Thất rất giống nhau, ra đòn đều không hề dùng một chút linh lực nào cả, một đòn đánh bại võ giả khai mạch mười hai đoạn, lực lượng quá mạnh đi.”

“Trận ba hai vòng thứ nhất: Tô Tiểu Muội thắng.”

Trọng tài cao giọng tuyên bố.

Quân Thường Tiếu vô cùng hài lòng, năm đệ tử đã có ba đệ tử thắng, tiếp theo là Lục Thiên Thiên và Tiêu Tội Kỷ lên đài, bất luận kết quả thế nào thì nhiệm vụ sử thi cũng không coi là thất bại.

- ------

“Bụp! Bụp!”

Lại tiếp tục sáu trận đấu, tiếng giao tranh không ngừng phát ra.

Không lâu sau, Lục Thiên Thiên lên võ đài, sự xuất hiện của nàng lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt nam nhân, một nữ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như vậy đi đến đâu cũng sẽ nhận được sự chú ý.

Tưởng Lạp đối thủ của Lục Thiên Thiên, gãi đầu nói:

“Đối thủ của ta là một nữ nhân, cảm thấy có chút không nỡ xuống tay.”

Lục Thiên Thiên nhàn nhạt đáp:

“Rác rưởi!”

“Bắt đầu.”

Phán quan hô lên.

Tưởng Lạp còn đang suy nghĩ nên phong độ đánh bại vị tiểu muội này thì hắn đột nhiên cảm nhận được cả người mình đang bay lên sau đó rơi xuống bên dưới võ đài. Cú ngã mạnh đến nỗi hắn không gượng dậy nổi, kêu đau một tiếng rồi ngất xỉu.

Lục Thiên Thiên đứng tại chỗ thu tay về, ánh mắt nàng nhìn về hướng trọng tài.

Trọng tài lấy lại tinh thần, vội vàng tuyên bố:

“Trận năm mươi vòng đầu tiên, Lục Thiên Thiên thắng.”

Tất cả người ngồi trên khán đài đều lặng ngắt không nói nên lời.

Tất cả khuôn mặt võ giả đều cứng đơ nhìn Lục Thiên Thiên đi xuống, chỉ cần một chưởng đã nhẹ nhàng tiễn đối thủ xuống võ đài, nàng chắc chắn đã sử dụng linh lực.

“Hóa ra nàng không phải không có linh lực, thật ra là luôn ẩn giấu đi để mọi người không có phòng bị!”

“Trời đất quỷ thần, một đòn tiễn võ giả khai mạch mười hai đoạn bay thẳng xuống đài, linh lực của nàng cực kỳ khủng bố mới đúng!”

Mọi người xung quanh thán phục không ngớt.

Võ giả vừa giành chiến thắng ở khu luận võ khác lần lượt đưa mắt nhìn về hướng Lục Thiên Thiên, cảnh giác nói:

“Khinh địch rồi.”

“Trận đấu thứ năm mươi mốt vòng thứ nhất: Tiêu Tội Kỷ đối đầu Vương Liệt.”

Đột nhiên, trọng tài hô to.

Các võ giả vốn đang quan sát các trận đấu của các khu luận võ khác đều quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiêu Tội Kỷ, trên môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

Tên vô dụng cuối cùng cũng đến lúc bước lên võ đài.

“Rộp!”

Tiêu Tội Kỷ bước lên võ đài, nghe thấy những lời bàn tán đầy sự chế giễu về mình, hắn hít sâu một hơi.

Hắn vẫn còn nhớ rõ lời chưởng môn trước khi đi nói, không được để lời bàn tán bên người làm ảnh hưởng đến tinh thần.

Vương Liệt bước lên võ đài, mở miệng cười nói:

“Thật không ngờ tới Vương Liệt ta lại có thể cùng thiên tài ngàn năm có một giao đấu, đúng là vinh hạnh tích mấy đời luôn đó nha.”

“Bắt đầu!”

Trọng tài hô lên.

“Soạt!”

Vương Liệt ra tay trước, hắn nhanh như chớp đưa cùi chỏ lên lao về phía Tiêu Tội Kỷ.

Linh lực bùng phát làm mái tóc đen của Tiêu Tội Kỷ bay phấp phới.

“Bụp!”

Cùi chỏ dứt khoát đập đánh vào vai Tiêu Tội Kỷ, mặt đất nhấc lên một luồng gió khiến bụi bay tứ tung.

“Há há há, tên phế vật đó đến cơ hội tránh cũng không kịp nữa, thân thể chắc đã bị đánh cho trọng thương rồi.”

Tất cả võ giả xung quanh đều cười lớn.

Mặt đất dần dần lộ ra, nụ cười trên mặt bọn hắn lập tức hóa đá, ánh mắt hiện lên sự khó tin không tưởng.

Trên võ đài, Tiêu Tội Kỷ bị trúng một chiêu hơn ngàn cân lực lượng mà vẫn đứng im không mất một cọng lông, trên miệng nhếch lên một nụ cười.

“Làm sao có thể...”

Vương Liệt vô cùng kinh ngạc thốt lên.

Tiêu Tội Kỷ nắm chặt cánh tay của Vương Liệt nói:

“Lực lượng của ngươi so với phòng cải tạo cơ bắp kém xa tít tắp.”

Đột nhiên Vương Liệt bị ném đi, thân thể mất thăng bằng bay ra khỏi võ đài, sau đó hắn ngã chổng mông xuống đất.

Bên trong đấu trường im lặng không có một tiếng nói, dường như bọn hắn đang thấy ma quỷ trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện