Văn Công Võ Lược Chi Nhị – Nhân Duyên Thứ

Chương 26



“Hoàng huynh! Hoàng huynh!” Huyễn thân vương Bùi Thiên Huyễn chạy ào vào tẩm cung của Đông Ly vương, Đông Ly vương hốt hoảng vội vàng chỉnh lý quần áo, buông người dưới thân ra, đứng thẳng người lên.

Liễu Thu Vũ thở phào nhẹ nhõm, kéo lại y phục của mình, mặt đỏ bừng.

Bùi Thiên Huyễn nhìn cũng không nhìn hai người đang quẫn bách kia, trực tiếp đem bọn họ coi là không khí, Bùi Thánh Ngữ cũng rất là hối hận rằng hắn đã cho Bùi Thiên Huyễn quyền xuất nhập tự do.

“Huyễn nhi!” Lúc này, ngoài cửa lại tiến vào một người, một đường kéo Bùi Thiên Huyễn lại, nhưng khi hắn ngẩng đầu thấy Đông Ly vương cùng Liễu thái sử, cũng không khỏi đỏ mặt, chỉ có thể quỳ xuống thỉnh tội, “Bệ hạ…”

“Bệ hạ, hạ, hạ quan tạm thời xin cáo lui…” Liễu Thu Vũ chỉnh lý xong y phục đang mất trật tự của mình, vội vàng hướng Đông Ly vương cúi đầu, tâm còn đang đập loạn, vừa nãy thực sự là rất nguy hiểm!

Đông Ly vương vẻ mặt lo lắng, vất vả lắm mới bắt được Liễu Thu Vũ, thiếu chút nữa là có thể đem tiểu tử kia ăn sống nuốt tươi đến kiền mạt tẫn, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều là bị người phá hỏng!

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Đông Ly vương lạnh lùng ra lệnh một tiếng, làm cho Liễu Thu Vũ đang muốn đứng lên rời đi sợ đến nỗi cả người run lên, liền quỳ xuống, cúi đầu, không dám hé răng.

Bùi Thánh Ngữ nhìn về phía đệ đệ hắn, Bùi Thiên Huyễn thoạt nhìn tựa hồ rất mất hứng?

“Nói đi, làm sao vậy?” Đông Ly vương đối với đệ đệ này thật không có cách, mặc dù là y phá hủy chuyện tốt của hắn, nhưng hắn cũng chỉ có thể bỏ qua.

“Hoàng huynh, Tây Khuyết tướng quân kia vì sao vẫn còn ở Đông Ly chúng ta?” Bùi Thiên Huyễn cau mày, rất là căm tức mà hỏi.

“Việc này còn phải nói sao, không tìm được Tây Khuyết công chúa, hắn tự nhiên sẽ không đi.” Bùi Thánh Ngữ thở dài, không nghĩ tới đệ đệ cư nhiên là vì chuyện này mà đến, kỳ thực vị Cửu Viên tướng quân kia đúng là có chút cổ quái, không mang theo người nào mà đến Đông Ly, lại muốn đích thân đi mọi nơi tìm kiếm công chúa của bọn họ, lại còn có ý tìm không được sẽ không quay về.

“Hoàng huynh, đừng cho hắn tìm được công chúa, nhanh lên một chút đuổi hắn về đi!” Bùi Thiên Huyễn từng chữ nói ra, biểu tình rất nghiêm túc, khiến Đông Ly vương cũng cảm thấy bất ngờ.

Từ lúc Bùi Thiên Huyễn dưỡng thân thể hồi phục trở lại triều đình, y giống như là trong một đêm bỗng nhiên trưởng thành, không bao giờ …đến bên cạnh hắn làm nũng đùa giỡn nữa, trước mặt thái hậu cũng biểu hiện như đã lớn.

Bởi vậy, thái hậu cùng Đông Ly vương lại cảm thấy có điểm tịch mịch, giống như thấy chim non giang cánh rời tổ, cao bay xa chạy vậy.

“Huyễn nhi, ngươi luôn mồm không muốn Tây Khuyết tướng quân tìm được công chúa, chẳng lẽ có ẩn tình gì? Có phải ngươi nhớ thương khuôn mặt đẹp của công chúa điện hạ hay không? Có muốn trẫm cho ngươi một cơ hội nữa, để ngươi cưới công chủ hay không?” Bùi Thánh Ngữ cười nói, trong mắt đều là vẻ đắc ý, dự định nhìn hai người trước mặt kịch liệt phản ứng.

Thế nhưng không ngờ, Minh Mị nghe cũng không có ghen, trái lại mỉm cười nhìn về phía Bùi Thánh Ngữ, làm Bùi Thánh Ngữ có chút kinh ngạc.

Bất quá, càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, Bùi Thiên Huyễn cũng không có giống dĩ vãng lập tức cùng hắn khóc lớn mà nháo lên, hoặc là xấu hổ đỏ mặt cùng hắn biện giải.

Vị đệ đệ thiên chân khả ái này của hắn, chỉ là ngẩng đầu lên, hướng phía Bùi Thánh Ngữ lộ ra dáng tươi cười tà ác châm chọc, chậm rãi trả lời: “Hoàng huynh, đang nói cái gì vậy? Tây Khuyết công chúa không phải là hoàng huynh muốn cưới về sao? Thần đệ làm sao dám đoạt người yêu của người khác? Khuynh quốc khuynh thành như thế, đương nhiên là muốn dâng cho hoàng huynh a…”

Bùi Thánh Ngữ sửng sốt, Liễu Thu Vũ run rẩy thân mình, ở một bên dập đầu, nói: “Bệ hạ, vi thần cảm thấy không khỏe, mong bệ hạ phê chuẩn cho vi thần hồi phủ nghỉ ngơi…”

“Ai? Ngươi… Các ngươi…” Bùi Thánh Ngữ trong lúc nhất thời không biết nói gì mới tốt, Liễu Thu Vũ cũng bất chấp tất cả, tam quỵ cửu khấu(1) rời khỏi cửa phòng, Đông Ly vương tức giận đang muốn phát hỏa.

Thấy Bùi Thánh Ngữ sắc mặt càng ngày càng xấu, Bùi Thiên Huyễn nuốt nước bọt, “Vậy, thỉnh hoàng huynh suy nghĩ, nếu như để Tây Khuyết tướng quân tìm được công chúa, chỉ sợ hoàng huynh không muốn cũng phải gánh chịu trách nhiệm, cho nên, hoàng huynh nhất định phải có dự định, thần đệ không ở đây quấy hoàng huynh nữa, thần đệ xin cáo lui…”

Vừa nói, Bùi Thiên Huyễn cũng làm đủ lễ nghi, lui ra ngoài, lưu lại Đông Ly vương cùng Minh Mị mắt to trừng mắt nhỏ.

“Huyễn nhi gần đây, có phải đã thay đổi hay không?” Bùi Thánh Ngữ mặt bình tĩnh, nhìn bóng lưng Bùi Thiên Huyễn mà hỏi.

Minh Mị mỉm cười, trả lời: “Bệ hạ lo lắng quá thôi, Huyễn thân vương bất quá là có lớn lên 1 chút mà thôi…”

“Ai… Trẫm tuyệt không muốn hắn lớn, thấy thế nào cũng đều nghĩ hắn càng ngày càng có khí thế của Lạc tể tướng…” Đông Ly vương lên tiếng thở dài, trong lòng đầy đồng tình nhìn Minh Mị, “Nếu thực sự trở thành Lạc tể tướng, khổ nhất vẫn chỉ có ngươi a! Trẫm cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi xem Cung nguyên soái a, đến bây giờ không phải cũng không thể trở mình được sao?”

Minh Mị nghe vậy tuyệt không thèm để ý, cũng không cùng Đông Ly vương gây xích mích, bất quá cũng rất đồng tình với Cung Mặc Dao, thảo nào có đôi khi cùng luận bàn võ nghệ với Cung Mặc Dao biểu hiện của hắn lại không được tự nhiên, nguyên lai là bởi vì bọn họ ở trong phủ thân thiết, vị trí động tác có điểm cổ quái…

“Vi thần tạm thời xin cáo lui…” Minh Mị thầm vui mừng, lại sợ Đông Ly vương nhìn ra bản thân hắn có vẻ hả hê, chỉ có thể tạm thời rời khỏi, theo đuôi Huyễn thân vương tiếp tục ở trong hoàng cung đi lại.

Bùi Thiên Huyễn vội vã vọt tới ngự thư phòng, “Ba!”Một tiếng đẩy cửa phòng ra, “Phong Dương ca…”

Chợt nghe tiếng rầm rầm vang lên, trong phòng nổi lên một tầng bụi, Bùi Thiên Huyễn giơ tay lên quạt, phủi đi bụi trước mặt, mới nhìn rõ tình thế trước mặt.

“Ân?” Bùi Thiên Huyễn nghi hoặc nhìn về phía hai người trong phòng, Cung Mặc Dao nằm trên mặt đất, tứ chi mở ra, mà Lạc Phong Dương lại đang nằm trên người hắn, lúc này mới đứng lên nhìn về phía y.

Nguyên lai hoàng huynh nói hai người bọn họ có chuyện tình cảm là thật… Bùi Thiên Huyễn lau mồ hôi lạnh, trong lòng đối Lạc Phong Dương càng thêm sùng bái, không biết bao giờ y cũng có thể giống như Lạc Phong Dương đây, dùng võ nghệ cao siêu đem vợ đặt dưới thân.(mơ tiếp đi em^^)

“Huyễn thân vương?” Lạc Phong Dương ở trước mặt Bùi Thiên Huyễn phất tay, Bùi Thiên Huyễn lúc này mới định thần lại, “A! Phong Dương ca! Được rồi!”

Tiến đến bên tai Lạc Phong Dương, Bùi Thiên Huyễn thấp giọng hỏi: “Dược hoàn trước đây huynh cho ta có còn hay không?”

Lạc Phong Dương bất đắc dĩ than thở buông tay, “Từ khi Thanh gặp chuyện không may, cũng không còn người có thể chế ra loại dược này nữa…”

“Vậy ngươi là thế nào đem… Cái kia…” Bùi Thiên Huyễn chỉ vào Cung Mặc Dao trên mặt đất, Cung Mặc Dao đỡ ót, đau đầu không ngớt, chấn động vừa nãy làm hắn đến cái ót cũng nổi lên một cục u.

“Ha hả… Việc này là cần ngươi phải tự mình đẽo gọt, phải có thủ đoạn mới được…” Lạc Phong Dương cười cười, cũng không dám cùng Bùi Thiên Huyễn nói thêm cái gì, lại càng không dám đem kinh nghiệm thủ đoạn của mình ra chia xẻ, bởi vì y đã thấy Minh Mị xuất hiện ở tại cửa, nếu là để ân công hiểu lầm cho rằng y làm hư Bùi Thiên Huyễn, y dù có mấy cái mạng cũng không đủ cho ân công giết a…

“Ân, thủ đoạn, phương pháp…” Bùi Thiên Huyễn kỹ lưỡng tự hỏi, ngẩng đầu thấy Lạc Phong Dương nhìn chằm chằm ra cửa, liền biết tên kia đã theo kịp.

Hắn luôn luôn theo y, hắn rõ ràng là thống lĩnh thị vệ của hoàng huynh a? Thế nhưng lại giống như là đang giám thị nhất cử nhất động của y, lẽ nào Bùi Thiên Huyễn y nhân phẩm lại kém như vậy sao, sẽ ở sau lưng hắn làm cái gì tà ác a?

“Ân, hảo, bản vương đã minh bạch, bản vương hồi phủ đây, không quấy rối Phong Dương ca cùng Cung nguyên soái nữa, hai vị thỉnh tiếp tục…” Bùi Thiên Huyễn một mặt cười, một mặt chui ra khỏi phòng, khiến cho trong phòng mọi người đều quẫn bách.

Minh Mị bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn sách vở trong phòng rơi lả tả, liền hỏi: “Cần hỗ trợ không?”

Lạc Phong Dương từ trên mặt đất nhặt lên một quyển sách, cười trả lời: “Ân công, ngươi nên chiếu cố Huyễn thân vương nhiều hơn, ở đây để chúng ta thu thập là được rồi.”

Lạc Phong Dương đang đứng trên ghế chỉnh lý thư quyển, thế nhưng không nghĩ tới bị Huyễn thân vương lỗ mãng xông vào như thế cho nên hoảng sợ, vì vậy đứng không vững liền ngã xuống, Cung Mặc Dao bên cạnh liền bước lên, giành làm đệm lót, cho nên mới có một màn kia cho Bùi Thiên Huyễn nhìn.

Minh Mị gật đầu, xoay người rời đi, trong phòng song song truyền đến tiếng thở dài của hai người.

Thở dài xong, bọn họ ngẩng đầu, nhìn nhau cười, Lạc Phong Dương tiếp tục thu thập thư quyển, mà Cung Mặc Dao giống như 1 con mèo nhỏ bị bỏ rơi đặt tay lên vai đối phương, có chút ủy khuất nói rằng: “Ngươi xem, phỏng chừng đến Huyễn thân vương cũng biết hai chúng ta… Sư huynh, ngươi không thể nhường ta một lần sao?”

Lạc Phong Dương nghiêng mặt, trên mặt lộ dáng tươi cười, thoáng nhìn người kia, hôn lên môi Cung Mặc Dao, Cung Mặc Dao lập tức mặt đỏ bừng, cũng không nói gì nữa.

“Ngoan…”

Bùi Thiên Huyễn ở trong hoàng cung đi lại một ngày, cuối cùng ở chỗ thái hậu ăn không ít điểm tâm, mới chịu xuất cung về vương phủ của mình.

Cơm nước xong, Bùi Thiên Huyễn an vị lắc lư trên ghế bành, một mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một mặt nghĩ về tâm sự của mình.

Không biết Vu Hương Hương cái tên kia hiện giờ thế nào? Có bị Tây Khuyết tướng quân bắt được hay không, nếu như bắt được, có thể nào bị người phát hiện hắn là nam tử hay không? Bị người phát hiện hắn là nam tử rồi, hắn sẽ có số phận gì?

Tuy rằng ở chung không lâu, thế nhưng tốt xấu gì cũng coi như là cùng hoạn nạn qua, hiện tại nhớ lại ngày đó ở sông, Vu Hương Hương vẻ mặt cùng dáng dấp ưu thương, Bùi Thiên Huyễn tâm vẫn không yên ổn, nói gì vẫn muốn chiếu cố Vu Hương Hương.

Miên man suy nghĩ, Bùi Thiên Huyễn nghiêng người.

Ngày hôm nay thái hậu lại khen y, nói y càng ngày càng trưởng thành… Bất quá, thấy sắc mặt bất đắc dĩ của thái hậu, khen nhưng lại thành giống như nói y không nên trở thành người lớn. Không phải là bọn họ suốt ngày lải nhải muốn y lớn lên sao? Hiện tại cả đám người lại lộ ra dáng dấp hối hận, nói cái gì bản thân thích thấy y làm nũng…

Nghĩ tới đây, Bùi Thiên Huyễn vui vẻ cười rộ lên, nhưng thình lình nghe thanh âm phía sau truyền đến, “Ngươi một người ở đây cười cái gì a?”

“A?” Bùi Thiên Huyễn xoay người, liền thấy khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Minh Mị phóng đại trước mắt, trên miệng liền truyền đến cảm giác ấm áp.

“Minh Mị…” Bùi Thiên Huyễn gắt gao ôm lấy cổ Minh Mị, sau đó cong cái miệng nhỏ nhắn, đỏ mặt nói, “Ngày hôm nay bản vương ở trong hoàng cung vòng vo một ngày, ngươi đều đi theo ta…”

“Ta đương nhiên muốn theo ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm thế nào ăn nói với thái hậu và bệ hạ?”Minh Mị cười cười, ôm lấy thắt lưng đối phương, trong lòng thầm nghĩ, nếu là không theo sát, làm thế nào biết ngươi lại có cái chủ ý quỷ dị gì hay không?

Hắn cũng không muốn lại thử vị đắng lần nữa, cho nên nhất định phải dồn càng nhiều tinh lực để chặt chẽ quan tâm nhất cử nhất động của Bùi Thiên Huyễn, vì vậy đến cả Lạc Phong Dương cũng bị hắn mặt không hề biến sắn mà uy hiếp.

“Minh Mị, chúng ta làm 1 cái thương lượng nga.” Bùi Thiên Huyễn rất chủ động hôn lên trán Minh Mị, “Mỗi lần đều là ta nằm dưới, hảo buồn chán a, không bằng để ta ở trên, một lần thôi, có được hay không?”

Ngữ khí làm nũng, phối hợp với khuôn mặt khả ái cùng bản tính trẻ con, Minh Mị nuốt nước miếng, suýt nữa mở miệng đáp ứng.

Thái hậu cùng Đông Ly vương bọn họ nhất định không biết, Huyễn thân vương hiện tại công lực làm nũng càn quấy lôi thôi chỉ có tăng chứ không giảm, bất quá đối tượng lại chuyển thành mỗi mình Minh Mị, đơn giản là bởi vì Minh Mị nói, hắn thích y làm nũng…

Cũng may Minh Mị đã quen với tính cách người nọ, cho nên còn có thể bảo vệ chút lý trí cuối cùng, có thể không chút suy suyễn, mà vẫn không lập tức đem y đẩy ngã rồi ăn tươi.

“Ngươi làm cái gì a? Ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần ngươi hôn trán…” Một mặt cười, Minh Mị một bên học theo ngữ khí cùng mồm mép của Bùi Thiên Huyễn trong quá khứ, cong miệng lên nói rằng.

Bùi Thiên Huyễn mặt đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn hạ xuống, dán lên môi Minh Mị, mới vừa có ý muốn tham nhập vào trong miệng Minh Mị, nhưng lập tức bị Minh Mị dùng cái lưỡi nóng rát quấn lấy mà dây dưa.

“Ngô… Này…” Bùi Thiên Huyễn cả người nóng lên, mặt giống như cháy lên đỏ bừng, nói cũng không rõ ràng.

“Ha hả, nếu Huyễn nhi ngày hôm nay chủ động như thế, vậy cho ngươi ở trên một hồi cũng được…” Minh Mị vừa nói xong, đã đem bùi thiên huyễn ôm lên người mình, kế tiếp là cởi y phục của đối phương.

Bùi Thiên Huyễn thấy Minh Mị động thủ cởi y phục của mình, y làm sao có thể từ bỏ ý đồ, cũng cởi vạt áo Minh Mị ra, hai người dường như thi đua xem ai nhanh hơn đem đối phương mà lột sạch, sau đó, liền quấn lấy nhau, trong phòng nhất thời xuân sắc vô biên.

Chỉ là, không bao lâu, trong phòng truyền đến tiếng khóc thét của Huyễn thân vương, “Không phải rõ ràng nói cho ta ở trên sao? Vì sao chính ta lại bị… A! Không... A... Chờ... Chờ… Đừng... Ô ô... Hảo... Đừng dừng... Cứ như vậy…”

TOÀN VĂN HOÀN

Chú giải:

(1) tam quỵ cửu khấu: 3 quỳ 9 lạy, phong tục ngày xưa khi gặp vua ý mờ^^

Em Huyễn đúng là khẩu thị tâm phi nga, bảo dừng rùi lại không^^, hắc hắc, Ngữ ca sẽ chịu khổ dài dài nga, ai bảo anh kêu thằng em mình nó lớn lên để làm gì^^, Dương ca với anh Dao thì chắc chẳng có lật ngược tình thế nỗi đâu^^, nhìn anh Dao thế mà lại chịu phận nằm dưới, haiz….! thiệt cảm thán nga.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện