Vấn Đỉnh Cung Khuyết
Chương 36: Sinh thần
Đúng như Hạ Vân Tự sở liệu, hoàng đế không hỏi nhiều tới Từ Minh Nghĩa.
Nàng dựa vào danh sách được hoàng đế chuẩn gửi thiệp khắp nơi bên ngoài, trong cung mời những phi tần thường ngày lui tới, một tấm thiệp khác gửi cho Chiêu Phi, coi như tỏ vẻ cung kính.
Chiêu Phi đương nhiên không tới, không phải vì hai người kết oán từ lâu, mà vì hoàng đế chính miệng nói nàng ta gần đây phải "dưỡng bệnh", nếu thật sự ra ngoài, đó là kháng chỉ.
Sinh thần ngày đó, sáng sớm Ngọc Trúc Hiên đã công việc lu bù, các cung nhân đều thức thời mà mặc y phục có không khí vui vẻ, Hàm Ngọc cũng trong lúc Hạ Vân Tự trang điểm mà tới sớm tặng lễ vật.
Đường may tinh xả, áo ngắn váy dài, Hạ Vân Tự cầm xem, nhịn không được mà tán thưởng: "Vất vả cho ngươi, không ngờ thêu công của ngươi lại tốt như vậy, hôm nay ta sẽ mặc nó."
"Nương tử thích thì tốt." Hàm Ngọc cười hành lễ.
Hạ Vân Tự nháy mắt, y bảo Yến Thời giúp mình yếm thử trước gương, lại từ trong gương nhìn Oanh Thời: "Hôm qua trước khi ngủ, ta nghe thấy người Cung Chính Tư ở bên ngoài đáp lời?"
Tay Oanh Thời run lên, nhíu mày thấp giọng: "Là bọn họ làm việc không chu toàn, hôm nay là sinh thần của chủ tử, bọn họ thế mà lại làm chuyện như vậy, đã chết còn để lại đen đủi."
"Làm việc theo phép tắc mà thôi, có gì mà đen đủi." Hạ Vân Tự khẽ cười, dừng một lúc, lại nói, "Nếu thật có người cố ý chuốc thêm đen đuổi cho ta, ta càng không thèm để ý. Nói thử xem, bọn họ nói thế nào?"
Oanh Thời cúi đầu: "Bọn họ nói Thải Tinh đã tự sát trong ngục, nhưng Như Lan là người của nương tử, họ muốn hỏi ý tứ của người một chút."
Hạ Vân Tự nhàn nhạt "A" một tiếng.
Xem ra đúng là có ý muốn chuốc thêm đen đuổi cho nàng, bằng không ván đã đóng thuyền là tử tội, Cung Chính Tư chỉ cần trực tiếp xử lý, cớ gì phải tới hỏi nàng, một hai lại chờ nhiều ngày như vậy mới hỏi?
Nàng cười cười: "Đi nói với Cung Chính Tư, ta muốn mạng của Như Lan, kêu bọn họ nhân sinh thần này giải quyết sự tình ổn thỏa, coi như là lễ tặng sinh thần ta."
Lời này khiến Oanh Thời cả kinh tới run lập cập: "Nương tử... Ngài thật không che đen đủi sao?"
Hạ Vân Tự vẫn là câu nói kia: "Có gì mà đen đủi?"
Trong cung vốn là không ngừng tính kế khiến đối phương ngột ngạt, người chiếm thế thượng phong mới là chiến thắng.
Dùng chút quỷ kế đó khiến nàng ngột ngạt đúng là buồn cười, kẻ khác không biết chuyện phù chú kia là ai ra tay, nhưng chính Chiêu Phi còn không rõ ràng sao?
Đổi lại là nàng, nếu biết đối phương là hóa thân của Diêm La, nàng tuyệt đối sẽ không lấy Hắc Bạch Vô Thường ra nói chuyện.
.............................
Hoàng hôn, khách khứa lục tục tới. Đầu tiên tới là Hứa Chiêu Nghi và Chu Mỹ Nhân đều chuẩn bị hậu lễ cho nàng, Chu Diệu vui vẻ hỏi: "Nghe nói tỷ tỷ còn mời huynh trưởng sao? Thật tốt quá, muội cũng muốn nhân cơ hội này gặp huynh ấy."
Tiếp theo là các quý nữ tới hành cung, là bằng hữu của Hạ Vân Tự. Hạ Vân Tự trước nay ít giao tế với bên ngoài, cùng các nàng không thể nói là thân mật, chẳng qua là mời nhiều cho có thêm thú vị mà thôi.
Sau đó, các khách khứa liên tục tới, Ngọc Trúc Hiên dần trở nên náo nhiệt, nhưng Thuận Phi lại chậm chạp chưa tới, còn đặc biệt cho người nói với Hạ Vân Tự, không biết Thuận Phi nương nương có thể đến hay không, nếu không thể, mọi người không cần chờ nàng.
"Sao lại thế?" Hạ Vân Tự hỏi.
Cung nữ truyền lời cung kính đáp: "Một hai tháng nữa Linh Thải Nữ sẽ sinh, gần đây lại suốt ngày rầu rĩ không thôi, hôm nay thai nhi không tốt lắm, nương nương đang ở cùng nàng ấy, cũng không biết có thể rời đi hay không."
Hạ Vân Tự gật đầu: "Long tự quan trọng, mong nương nương không cần vì ta mà khó xử.
Gần khai tiệc, Thuận Phi ngược lại tới, vào phòng nói với Hạ Vân Tự mấy câu, nhắc tới Thải Linh liền lắc đầu: "Thật là không biết điều, đã thành như vậy, nàng ta còn suốt ngày một khóc hai nháo ba thắt cổ. Ta chỉ đành khuyên, không dám bẩm báo với Hoàng Thượng, bằng không chỉ sợ tới ngày nàng ta sinh Hoàng Thượng vẫn không nguyện ý đi gặp."
Thuận Phi lo lắng cũng có đạo lý, đế vương bạc tình, Chiêu Phi được sủng ái nhất gần đây cũng bị lạnh nhạt, Thải Linh ở trước mặt hoàng đế có bao nhiêu tình cảm đáng nói?
Cho dù là hài tử trong bụng nàng ta, trong mắt của hoàng đế cũng chẳng có bao nhiêu phân lượng.
Hạ Vân Tự thở dài: "Nương nương từ tâm."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền tới động tĩnh, hai người nhìn nhau, vội đứng dậy ra ngoài. Khách khứa trong viện đều đã quỳ xuống hành lễ, Thuận Phi không tiếp tục đi về phía trước, mỉm cười, ý bảo Hạ Vân Tự tự đi tới nghênh giá.
Một mình Hạ Vân Tự tới cửa, còn chưa kịp hành lễ đã được hoàng đế duỗi tay dìu lên.
Hắn quét mắt nhìn vào viện: "Trẫm tới muộn sao?"
Hạ Vân Tự khẽ cười: "Là bọn họ đến sớm."
Hắn nhịn không được mà cười ra tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Còn có thể giải thích vậy sao?"
"Sao không thể nói?" Nàng hỏi ngược lại, thanh âm càng thêm kiều nhu, "Thần thiếp đã nói, nếu Hoàng Thượng không tới thì chẳng còn gì thú vị cả." Dứt lời, nàng liền duỗi tay ra, "Lễ vật sinh thần của thần thiếp đâu?"
"Thì ra là vì thứ này mà chờ trẫm tới?" Hắn khẽ cười, nắm lấy tay nàng, "Đã là hậu lễ thì muộn một chút mới cho nàng xem."
Nói rồi hắn kéo nàng cùng nhau vào viện. Thời tiết nóng bức, yến hội liền được tổ chức trong viện, ở giữa rừng trúc đặc biệt mát mẻ lại tao nhã lịch sự, không cần chen chúc trong phòng.
Bữa tiệc vì một người, theo lệ, chính bắc đều là người trong cung, hoàng đế ngồi giữa, bên phải là thọ tinh Hạ Vân Tự, bên trái là Thuận Phi phân vị tối cao. Sườn Đông Hạ Vân Tự là mấy nam tử, đều ngọc thụ lâm phong, nhất thời khiến nhóm quý nữ đều xấu hổ.
Hoàng đế trước đối ẩm với Hạ Vân Tự một ly, sau chính thức khai tiệc. Yến hội này so với cung yến đứng đắn càng khiến người ta cảm thấy tự tại, ai nấy đều vui cười nói chuyện, lần lượt kính rượu thọ tinh.
Hạ Vân Tự đều uống hết, chỉ là rượu trái cây, uống nhiều cũng không sợ say.
Không bao lâu, Từ Minh Nghĩa bước lên phía trước, tươi cười ấm áp như gió xuân thổi tới: "Thần cũng kính Tuyên Nghi nương tử một ly, chúc nương tử mỗi năm đều như hôm nay, mỗi tuổi đều như hiện tại."
Hạ Vân Tự khẽ cười, gật đầu: "Chờ một chút." Tiện đà, nàng quay đầu phân phó Oanh Thời, "Ta không uống rượu trái cây với y, đi lấy rượu Phượng Tường mà y thích nhất tới!"
Nàng lặng lẽ quét mắt nhìn người bên cạnh, hoàng đế không tỏ thái độ gì, nhàn nhạt tự rót cho mình ly rượu.
Hai chung rượu rất nhanh được mang lên, đưa tới trước mặt Hạ Vân Tự. Hạ Vân Tự cầm một chung, vẫy tay với Từ Minh Nghĩa: "Minh Nghĩa, lại đây!"
Trước sau nàng đều tự trọng gọi y là "Từ tướng quân", một tiếng "Minh Nghĩa" này tựa như trong lúc lơ đãng mà xưng hô thân mật, nhưng nàng thật sự vô tri vô giác.
Từ Minh Nghĩa mỉm cười đi tới, cầm ly rượu còn lại, nàng duỗi tay cùng y chạm chén: "Uống rượu hôm nay là đủ, ngươi phải nhớ không thể ở hành cung mãi mê uống rượu là được."
Từ Minh Nghĩa đỏ mặt, trừng mắt nhỏ giọng với nàng: "Sao lại nhắc việc này, đời này của ta chỉ có một lần..."
Một thanh âm lười nhác khác đột nhiên truyền tới lúc này: "Xem ra A Tự biết vài chuyện thú vị của Từ tướng quân? Nếu không ngại thì kể một chút nghe xem."
Hai người nhìn nhau, hoàng đế khẽ cười nhìn Hạ Vân Tự, phảng phất thật sự chờ nghe chút chuyện thú vị.
Hạ Vân Tự cố ý xem nhẹ cách gọi Từ Minh Nghĩa của hắn, vui vẻ kể chuyện: "Là rất nhiều năm trước đây, khi đó thần thiếp và Minh Nghĩa đều còn nhỏ, tỷ tỷ và Hoàng Thượng chưa thành hôn. Có một ngày thần thiếp vì vài chuyện mà dở tính tình với tỷ tỷ, trốn đi không chịu gặp ai, Minh... Từ tướng quân liền đi tìm thiếp. Sau tới chạng vạng, thần thiếp đói bụng, liền tự mình đi tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ vội sai người gọi y trở về." Nói rồi, nàng bỡn cợt nhìn Từ Minh Nghĩa, ý cười càn đậm, "Y tìm thiếp cả ngày nên cũng khát, vừa về nhà, thấy trên bàn có một cái bình màu trắng liền cầm lên uống. Ai ngờ đó là rượu tỷ tỷ vừa vì phụ thân mà làm, hơn nữa làm là rượu mạnh, thế mà y một hơi đã uống hết vào bụng. Sau vì rượu mà nổi điên, y chạy lên nóc nhà của tỷ tỷ, nằm ở đó rất lâu cũng không chịu xuống. Thần thiếp và tỷ tỷ đứng ở dưới gọi y cũng không được, sau mới phát hiện y cứ thế mà ngủ quên mất, tỷ tỷ vội sai hai người kéo y xuống, hình như phải uống hai bát canh giải rượu to, còn nôn mửa một hồi mới không có việc gì."
Nàng vừa dứt lời, rất nhiều vị khách đều bật cười lên, ngay cả hoàng đế cũng cười: "Không thể ngờ đường đường là tướng quân lại có chuyện xưa như thế! Chư vị nghe xong thì thôi, đừng đem kể ra ngoài, làm hỏng uy danh của Từ tướng quân."
"Vâng, nghe ở đây là được." Hạ Vân Tự vừa nói vừa liếc nhìn Từ Minh Nghĩa, lại thấy sắc mặt y khác hẳn lúc nãy.
Kỳ thật cũng thay đổi không lớn, y vẫn cười, vẫn quẫn bách đỏ mặt, nhưng lại nhìn nàng thật sâu, mang theo suy tư gì đó.
Nhưng cuối cùng y lại không nói gì, uống cạn ly rượu, xụ mặt ho nhẹ: "Nếu ngày sau nghe được người ngoài nghị luận việc này, thần sẽ tính sổ với Tuyên Nghi nương tử."
"Ta mới không sợ." Hạ Vân Tự cao giọng, "Vừa rồi Hoàng Thượng nói như vậy là vì giúp ta... Không ai dám kháng chỉ không tuân, chắc chắn sẽ không có ai nói ra ngoài. Nếu ngày sau có kẻ khác nghị luận, hoặc là chính tướng quân nói ra, hoặc là những người khác trong phủ."
Thanh âm kiều tiếu của nàng không chút chột dạ, Từ Minh Nghĩa nhất thời không biết nói gì, các vị tân khách lại được trận cười sảng khoái.
Hoàng đế vừa cười vừa chỉ vào nàng, lắc đầu: "Nàng đó... Mau lại đây ngoan ngoãn ngồi đi." Nói rồi, hắn lại nhìn Từ Minh Nghĩa, cười nói, "Nàng ấy, trước được Hoàng Hậu chiều hư, sau vào cung trẫm cũng không quản nàng ấy, để tướng quân chê cười."
Hạ Vân Tự khẽ cười, mày lại nhíu chặt.
Lời này nghe tựa hòa giải, kỳ thật là cố ý vô tình mà phân cao thấp với Từ Minh Nghĩa.
Nàng không cần cố gắng truy đuổi đây là cố ý hay vô tình, chỉ cần khiến hắn để ý là đủ.
Uống xong chung rượu, nàng cũng không tiếp tục nhiều lời với Từ Minh Nghĩa, tiếp tục hàn huyên với những vị khách khác.
Sắc trời hoàn toàn tối, yến hội mới tan, Oanh Thời cùng mấy cung nhân khách khí tiễn mọi người ra về, Yến Thời dẫn những người còn lại thu dọn cơm thừa canh cặn trong viện.
Hạ Vân Tự tự mình tiễn Thuận Phi, khi trở về, hoàng đế vẫn còn ở dưới hành lang đợi nàng, thấy nàng tới liền gật đầu một cái. Nàng mỉm cười tiến lên, hắn lại không vào phòng, chỉ nói: "Đi thôi." Dứt lời, hắn liền tản bộ ra ngoài.
Hạ Vân Tự giật mình: "Đi đâu?"
Hắn không quay đầu, chỉ nhẹ giọng: "Cứ đi là được."
Nàng theo hắn ra ngoài, một đường đi về phía Nam, mãi tới cửa hành cung, hắn liền dẫn nàng lên thành lâu.
Nàng dựa vào danh sách được hoàng đế chuẩn gửi thiệp khắp nơi bên ngoài, trong cung mời những phi tần thường ngày lui tới, một tấm thiệp khác gửi cho Chiêu Phi, coi như tỏ vẻ cung kính.
Chiêu Phi đương nhiên không tới, không phải vì hai người kết oán từ lâu, mà vì hoàng đế chính miệng nói nàng ta gần đây phải "dưỡng bệnh", nếu thật sự ra ngoài, đó là kháng chỉ.
Sinh thần ngày đó, sáng sớm Ngọc Trúc Hiên đã công việc lu bù, các cung nhân đều thức thời mà mặc y phục có không khí vui vẻ, Hàm Ngọc cũng trong lúc Hạ Vân Tự trang điểm mà tới sớm tặng lễ vật.
Đường may tinh xả, áo ngắn váy dài, Hạ Vân Tự cầm xem, nhịn không được mà tán thưởng: "Vất vả cho ngươi, không ngờ thêu công của ngươi lại tốt như vậy, hôm nay ta sẽ mặc nó."
"Nương tử thích thì tốt." Hàm Ngọc cười hành lễ.
Hạ Vân Tự nháy mắt, y bảo Yến Thời giúp mình yếm thử trước gương, lại từ trong gương nhìn Oanh Thời: "Hôm qua trước khi ngủ, ta nghe thấy người Cung Chính Tư ở bên ngoài đáp lời?"
Tay Oanh Thời run lên, nhíu mày thấp giọng: "Là bọn họ làm việc không chu toàn, hôm nay là sinh thần của chủ tử, bọn họ thế mà lại làm chuyện như vậy, đã chết còn để lại đen đủi."
"Làm việc theo phép tắc mà thôi, có gì mà đen đủi." Hạ Vân Tự khẽ cười, dừng một lúc, lại nói, "Nếu thật có người cố ý chuốc thêm đen đuổi cho ta, ta càng không thèm để ý. Nói thử xem, bọn họ nói thế nào?"
Oanh Thời cúi đầu: "Bọn họ nói Thải Tinh đã tự sát trong ngục, nhưng Như Lan là người của nương tử, họ muốn hỏi ý tứ của người một chút."
Hạ Vân Tự nhàn nhạt "A" một tiếng.
Xem ra đúng là có ý muốn chuốc thêm đen đuổi cho nàng, bằng không ván đã đóng thuyền là tử tội, Cung Chính Tư chỉ cần trực tiếp xử lý, cớ gì phải tới hỏi nàng, một hai lại chờ nhiều ngày như vậy mới hỏi?
Nàng cười cười: "Đi nói với Cung Chính Tư, ta muốn mạng của Như Lan, kêu bọn họ nhân sinh thần này giải quyết sự tình ổn thỏa, coi như là lễ tặng sinh thần ta."
Lời này khiến Oanh Thời cả kinh tới run lập cập: "Nương tử... Ngài thật không che đen đủi sao?"
Hạ Vân Tự vẫn là câu nói kia: "Có gì mà đen đủi?"
Trong cung vốn là không ngừng tính kế khiến đối phương ngột ngạt, người chiếm thế thượng phong mới là chiến thắng.
Dùng chút quỷ kế đó khiến nàng ngột ngạt đúng là buồn cười, kẻ khác không biết chuyện phù chú kia là ai ra tay, nhưng chính Chiêu Phi còn không rõ ràng sao?
Đổi lại là nàng, nếu biết đối phương là hóa thân của Diêm La, nàng tuyệt đối sẽ không lấy Hắc Bạch Vô Thường ra nói chuyện.
.............................
Hoàng hôn, khách khứa lục tục tới. Đầu tiên tới là Hứa Chiêu Nghi và Chu Mỹ Nhân đều chuẩn bị hậu lễ cho nàng, Chu Diệu vui vẻ hỏi: "Nghe nói tỷ tỷ còn mời huynh trưởng sao? Thật tốt quá, muội cũng muốn nhân cơ hội này gặp huynh ấy."
Tiếp theo là các quý nữ tới hành cung, là bằng hữu của Hạ Vân Tự. Hạ Vân Tự trước nay ít giao tế với bên ngoài, cùng các nàng không thể nói là thân mật, chẳng qua là mời nhiều cho có thêm thú vị mà thôi.
Sau đó, các khách khứa liên tục tới, Ngọc Trúc Hiên dần trở nên náo nhiệt, nhưng Thuận Phi lại chậm chạp chưa tới, còn đặc biệt cho người nói với Hạ Vân Tự, không biết Thuận Phi nương nương có thể đến hay không, nếu không thể, mọi người không cần chờ nàng.
"Sao lại thế?" Hạ Vân Tự hỏi.
Cung nữ truyền lời cung kính đáp: "Một hai tháng nữa Linh Thải Nữ sẽ sinh, gần đây lại suốt ngày rầu rĩ không thôi, hôm nay thai nhi không tốt lắm, nương nương đang ở cùng nàng ấy, cũng không biết có thể rời đi hay không."
Hạ Vân Tự gật đầu: "Long tự quan trọng, mong nương nương không cần vì ta mà khó xử.
Gần khai tiệc, Thuận Phi ngược lại tới, vào phòng nói với Hạ Vân Tự mấy câu, nhắc tới Thải Linh liền lắc đầu: "Thật là không biết điều, đã thành như vậy, nàng ta còn suốt ngày một khóc hai nháo ba thắt cổ. Ta chỉ đành khuyên, không dám bẩm báo với Hoàng Thượng, bằng không chỉ sợ tới ngày nàng ta sinh Hoàng Thượng vẫn không nguyện ý đi gặp."
Thuận Phi lo lắng cũng có đạo lý, đế vương bạc tình, Chiêu Phi được sủng ái nhất gần đây cũng bị lạnh nhạt, Thải Linh ở trước mặt hoàng đế có bao nhiêu tình cảm đáng nói?
Cho dù là hài tử trong bụng nàng ta, trong mắt của hoàng đế cũng chẳng có bao nhiêu phân lượng.
Hạ Vân Tự thở dài: "Nương nương từ tâm."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền tới động tĩnh, hai người nhìn nhau, vội đứng dậy ra ngoài. Khách khứa trong viện đều đã quỳ xuống hành lễ, Thuận Phi không tiếp tục đi về phía trước, mỉm cười, ý bảo Hạ Vân Tự tự đi tới nghênh giá.
Một mình Hạ Vân Tự tới cửa, còn chưa kịp hành lễ đã được hoàng đế duỗi tay dìu lên.
Hắn quét mắt nhìn vào viện: "Trẫm tới muộn sao?"
Hạ Vân Tự khẽ cười: "Là bọn họ đến sớm."
Hắn nhịn không được mà cười ra tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Còn có thể giải thích vậy sao?"
"Sao không thể nói?" Nàng hỏi ngược lại, thanh âm càng thêm kiều nhu, "Thần thiếp đã nói, nếu Hoàng Thượng không tới thì chẳng còn gì thú vị cả." Dứt lời, nàng liền duỗi tay ra, "Lễ vật sinh thần của thần thiếp đâu?"
"Thì ra là vì thứ này mà chờ trẫm tới?" Hắn khẽ cười, nắm lấy tay nàng, "Đã là hậu lễ thì muộn một chút mới cho nàng xem."
Nói rồi hắn kéo nàng cùng nhau vào viện. Thời tiết nóng bức, yến hội liền được tổ chức trong viện, ở giữa rừng trúc đặc biệt mát mẻ lại tao nhã lịch sự, không cần chen chúc trong phòng.
Bữa tiệc vì một người, theo lệ, chính bắc đều là người trong cung, hoàng đế ngồi giữa, bên phải là thọ tinh Hạ Vân Tự, bên trái là Thuận Phi phân vị tối cao. Sườn Đông Hạ Vân Tự là mấy nam tử, đều ngọc thụ lâm phong, nhất thời khiến nhóm quý nữ đều xấu hổ.
Hoàng đế trước đối ẩm với Hạ Vân Tự một ly, sau chính thức khai tiệc. Yến hội này so với cung yến đứng đắn càng khiến người ta cảm thấy tự tại, ai nấy đều vui cười nói chuyện, lần lượt kính rượu thọ tinh.
Hạ Vân Tự đều uống hết, chỉ là rượu trái cây, uống nhiều cũng không sợ say.
Không bao lâu, Từ Minh Nghĩa bước lên phía trước, tươi cười ấm áp như gió xuân thổi tới: "Thần cũng kính Tuyên Nghi nương tử một ly, chúc nương tử mỗi năm đều như hôm nay, mỗi tuổi đều như hiện tại."
Hạ Vân Tự khẽ cười, gật đầu: "Chờ một chút." Tiện đà, nàng quay đầu phân phó Oanh Thời, "Ta không uống rượu trái cây với y, đi lấy rượu Phượng Tường mà y thích nhất tới!"
Nàng lặng lẽ quét mắt nhìn người bên cạnh, hoàng đế không tỏ thái độ gì, nhàn nhạt tự rót cho mình ly rượu.
Hai chung rượu rất nhanh được mang lên, đưa tới trước mặt Hạ Vân Tự. Hạ Vân Tự cầm một chung, vẫy tay với Từ Minh Nghĩa: "Minh Nghĩa, lại đây!"
Trước sau nàng đều tự trọng gọi y là "Từ tướng quân", một tiếng "Minh Nghĩa" này tựa như trong lúc lơ đãng mà xưng hô thân mật, nhưng nàng thật sự vô tri vô giác.
Từ Minh Nghĩa mỉm cười đi tới, cầm ly rượu còn lại, nàng duỗi tay cùng y chạm chén: "Uống rượu hôm nay là đủ, ngươi phải nhớ không thể ở hành cung mãi mê uống rượu là được."
Từ Minh Nghĩa đỏ mặt, trừng mắt nhỏ giọng với nàng: "Sao lại nhắc việc này, đời này của ta chỉ có một lần..."
Một thanh âm lười nhác khác đột nhiên truyền tới lúc này: "Xem ra A Tự biết vài chuyện thú vị của Từ tướng quân? Nếu không ngại thì kể một chút nghe xem."
Hai người nhìn nhau, hoàng đế khẽ cười nhìn Hạ Vân Tự, phảng phất thật sự chờ nghe chút chuyện thú vị.
Hạ Vân Tự cố ý xem nhẹ cách gọi Từ Minh Nghĩa của hắn, vui vẻ kể chuyện: "Là rất nhiều năm trước đây, khi đó thần thiếp và Minh Nghĩa đều còn nhỏ, tỷ tỷ và Hoàng Thượng chưa thành hôn. Có một ngày thần thiếp vì vài chuyện mà dở tính tình với tỷ tỷ, trốn đi không chịu gặp ai, Minh... Từ tướng quân liền đi tìm thiếp. Sau tới chạng vạng, thần thiếp đói bụng, liền tự mình đi tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ vội sai người gọi y trở về." Nói rồi, nàng bỡn cợt nhìn Từ Minh Nghĩa, ý cười càn đậm, "Y tìm thiếp cả ngày nên cũng khát, vừa về nhà, thấy trên bàn có một cái bình màu trắng liền cầm lên uống. Ai ngờ đó là rượu tỷ tỷ vừa vì phụ thân mà làm, hơn nữa làm là rượu mạnh, thế mà y một hơi đã uống hết vào bụng. Sau vì rượu mà nổi điên, y chạy lên nóc nhà của tỷ tỷ, nằm ở đó rất lâu cũng không chịu xuống. Thần thiếp và tỷ tỷ đứng ở dưới gọi y cũng không được, sau mới phát hiện y cứ thế mà ngủ quên mất, tỷ tỷ vội sai hai người kéo y xuống, hình như phải uống hai bát canh giải rượu to, còn nôn mửa một hồi mới không có việc gì."
Nàng vừa dứt lời, rất nhiều vị khách đều bật cười lên, ngay cả hoàng đế cũng cười: "Không thể ngờ đường đường là tướng quân lại có chuyện xưa như thế! Chư vị nghe xong thì thôi, đừng đem kể ra ngoài, làm hỏng uy danh của Từ tướng quân."
"Vâng, nghe ở đây là được." Hạ Vân Tự vừa nói vừa liếc nhìn Từ Minh Nghĩa, lại thấy sắc mặt y khác hẳn lúc nãy.
Kỳ thật cũng thay đổi không lớn, y vẫn cười, vẫn quẫn bách đỏ mặt, nhưng lại nhìn nàng thật sâu, mang theo suy tư gì đó.
Nhưng cuối cùng y lại không nói gì, uống cạn ly rượu, xụ mặt ho nhẹ: "Nếu ngày sau nghe được người ngoài nghị luận việc này, thần sẽ tính sổ với Tuyên Nghi nương tử."
"Ta mới không sợ." Hạ Vân Tự cao giọng, "Vừa rồi Hoàng Thượng nói như vậy là vì giúp ta... Không ai dám kháng chỉ không tuân, chắc chắn sẽ không có ai nói ra ngoài. Nếu ngày sau có kẻ khác nghị luận, hoặc là chính tướng quân nói ra, hoặc là những người khác trong phủ."
Thanh âm kiều tiếu của nàng không chút chột dạ, Từ Minh Nghĩa nhất thời không biết nói gì, các vị tân khách lại được trận cười sảng khoái.
Hoàng đế vừa cười vừa chỉ vào nàng, lắc đầu: "Nàng đó... Mau lại đây ngoan ngoãn ngồi đi." Nói rồi, hắn lại nhìn Từ Minh Nghĩa, cười nói, "Nàng ấy, trước được Hoàng Hậu chiều hư, sau vào cung trẫm cũng không quản nàng ấy, để tướng quân chê cười."
Hạ Vân Tự khẽ cười, mày lại nhíu chặt.
Lời này nghe tựa hòa giải, kỳ thật là cố ý vô tình mà phân cao thấp với Từ Minh Nghĩa.
Nàng không cần cố gắng truy đuổi đây là cố ý hay vô tình, chỉ cần khiến hắn để ý là đủ.
Uống xong chung rượu, nàng cũng không tiếp tục nhiều lời với Từ Minh Nghĩa, tiếp tục hàn huyên với những vị khách khác.
Sắc trời hoàn toàn tối, yến hội mới tan, Oanh Thời cùng mấy cung nhân khách khí tiễn mọi người ra về, Yến Thời dẫn những người còn lại thu dọn cơm thừa canh cặn trong viện.
Hạ Vân Tự tự mình tiễn Thuận Phi, khi trở về, hoàng đế vẫn còn ở dưới hành lang đợi nàng, thấy nàng tới liền gật đầu một cái. Nàng mỉm cười tiến lên, hắn lại không vào phòng, chỉ nói: "Đi thôi." Dứt lời, hắn liền tản bộ ra ngoài.
Hạ Vân Tự giật mình: "Đi đâu?"
Hắn không quay đầu, chỉ nhẹ giọng: "Cứ đi là được."
Nàng theo hắn ra ngoài, một đường đi về phía Nam, mãi tới cửa hành cung, hắn liền dẫn nàng lên thành lâu.
Bình luận truyện