Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 346: Q.20 - Chương 9: Thiên Tử Ngự Mưu Phản





Tôn Lập uống trà, nghe tiếng ồn ào ngoài xa thì hỏi: "Ai ở bên ngoài?"
Vân Chỉ Nhạn nhạt giọng: "Triều đình văn võ đại thần tụ tập ngoài điện đã hai ngày rồi."
Tôn Lập ngẩn người, La Hoàn nói: "Tiểu tử ngốc nhà ngươi dọa khiến cả Ô Hoàn, hiện tại hoàng đế chết rồi, ngươi ở chỗ Vân Chỉ Nhạn thì văn võ đại thần đến hỏi Vân Chỉ Nhạn xem để ai làm hoàng đế. Thực tế là hỏi ý kiến ngươi!"
Tôn Lập ngẩn người, giờ mới nhớ ra: "Không phải tu sĩ không thể giết thiên tử sao? Vì sao tiểu tử giết được Vũ Dương Phong?"
La Hoàn nói: "Ngươi từng tu hành tại Đại Tùy long mạch nên có long mạch khí tức. Đại Tùy long mạch đẳng cấp hơn hẳn Ô Hoàn long mạch nên Ô Hoàn long mạch không dám phát tác, thiên phạt không giáng xuống ngươi."
Võ Diệu vừa nói vừa đưa ra ý kiến bất đồng: "Kỳ thực ta thấy Vũ Dương Phong như thế, Ô Hoàn long mạch có linh tính nên không chịu được."
La Hoàn phản bác, cả hai lại cãi nhau về long mạch và thiên tử, Tôn Lập cười khổ, rút lui.
"Quận chúa thấy thế nào? Có thích làm hoàng đế không?" Tôn Lập hỏi Vân Chỉ Nhạn.
Vân Chỉ Nhạn ngẩn người lắc đầu: "Tại hạ? Thôi vậy, tại hạ không làm được."
Tôn Lập cầm chén trà: "Chỉ cần mỗ lên tiếng là cô nương sẽ thành hoàng đế."
"Dù quận chúa có phải người Vũ gia hay không, dù là nữ tử, chỉ cần thích thì mỗ đưa lên làm hoàng đế!"
Vân Chỉ Nhạn lắc đầu: "Tại hạ hiểu, Ô Hoàn có ai dám cãi tiên sinh? Bất quá tại hạ không được, nên chọn người của Vũ gia."
Tôn Lập không miễn cưỡng: "Được, nhân tuyển cụ thể do cô nương chọn."
Vân Chỉ Nhạn nhức đầu nhìn ra: "Ghét nhất là phải trò chuyện với họ, cứ vòng vo đến mệt."

Tuy thế nàng ta vẫn đứng dậy, Ô Hoàn không thể không có quân chủ.
Nàng ta đi rồi. Sùng Dần đứng dậy: "Ta đi xem tất cả thế nào."
Tôn Lập và Chung Lâm nhìn nhau, Sùng Dần muốn nói tới Sùng Bá, cả hai đều hiểu thế.
...
Vân Chỉ Nhạn cho chúng nhân ở trong một tòa viện lớn, tuy lúc đó không ai dám vuốt râu hổ Tôn Lập nhưng hai người không yên tâm, vẫn đi theo Sùng Dần.
Chúng nhân đều liệu thương, trong sân cực kỳ an tĩnh.
Chung Lâm biết Tôn Lập kỳ thực tổn hao cực lớn nên để gã về nghỉ, Tôn Lập không khách khí, chào Sùng Dần rồi về phòng.
Linh nguyên của gã đã được bổ sung, nhiệm vụ hiện giờ là tế luyện Cửu đế mông đồng.
Cửu đế mông đồng cần chín nhị phẩm linh thú, dù để chiến đấu cũng là pháp khí hàng đầu. Tôn Lập lúc trước mà tế luyện được Cửu đế mông đồng làm "sơn môn" tạm thời thì dù bị Vũ Vĩnh Nguyên lừa cũng không đến nỗi thê thảm như thế.
Mấy hôm nay gã cực kỳ vội. Cửu đế mông đồng đã luyện chế được hơn nửa.
Quan hệ giữa Ma nhãn cự nhận và huyết nguyệt ác lực và hung thú thì gã hỏi nhưng Võ Diệu và La Hoàn chỉ bảo chưa đến lúc cho biết, rồi dặn gã không nên động tới Ma nhãn cự nhận, không thì hậu quả vô cùng.
Không cần họ dặn, Tôn Lập nhớ lại lúc được sức mạnh dồn cho, tuy vẫn tỉnh táo nhưng vung đaa cách nào thì gã không có ấn tượng.
Giờ gã trải nghiệm càng lúc càng phong phú, nhãn quang không còn là của tiểu tử ở sơn thôn, biết sau sóng yên gió lặng là nguy hiểm, bạo phát thì dù có tam vị lão tổ trợ giúp cũng khó thoát!
Gã thề sẽ không dùng tới bính Ma nhãn cự nhận nữa.
Cứ thế qua năm ngay, Ô Hoàn tu chân môn phái đều im lặng. Quốc sư Vũ Vĩnh Nguyên bị giết, lẽ ra tu chân giới các đại môn phái phải đứng lên nhang tất cả im lặng.

Yên lặng vì sao?
Tuy tông chủ, môn chủ các đại môn phái không nói nhưng ai cũng biết thò mặt ra là lãnh pháo của Tôn Lập.
Vết xe đổ Nam Đấu môn còn đó, Bích Lạc tông và Sương Hồn môn càng hiểu rõ không thể đắc tội Tôn Lập.
Năm ngày sau, cục thế triều đình bình ổn, Vân Chỉ Nhạn đưa một thiếu niên mới mười sáu tuổi vào gặp Tôn Lập.
"Đây là cháu trưởng của lão hoàng đế, kế thừa đại thống là danh chính ngôn thuận."
Lão hoàng đế là đại ca của Vũ Vĩnh Nguyên, cha danh nghĩa của Vũ Dương Phong.
Vũ Vĩnh Nguyên giết hết con cháu của đại ca nhưng không giết hài tử còn trong nôi.
Tôn Lập gật đầu: "Cô nương thấy không sao là được."
Hài tử đó ngoán ngoãn đứng bên, Vân Chỉ Nhạn bảo y hành lễ với Tôn Lập là y làm theo, bảo y đứng đợi là y đợi, nhưng linh thức Tôn Lập nhạy bén, nhận ra trong lòng y ẩn chứa khuất nhục vô cùng!
Không lâu nữa gã sẽ rời Ô Hoàn liễu, không muốn Vân Chỉ Nhạn gặp phiền phức.
Vân Chỉ Nhạn chọn hài tử này tựa hồ có thâm ý, Tôn Lập dù thấy hài tử này không ổn thì nàng ta vẫn chọn.
Tôn Lập gật đầu: "Để nó đi."
Hai hôm sau, triều đình Ô Hoàn giả bộ cử hành quốc táng cho "tiên hoàng" Vũ Dương Phong, đồng thời tân hoàng đăng cơ.
Hoàng thành bị Tôn Lập hủy diệt, tân hoàng đành cử hành đăng cơ đại điển tại "Vĩnh Ninh quan" ở ngoài kinh đô, vốn chỉ để tế thiên. Hoàng đế chỉ mười sáu tuổi, mặc minh hoàng sắc long bào, cầm tay Vân Chỉ Nhạn đi qua ngọc long kiều, ngồi lên cửu long bảo tọa.

Vân Chỉ Nhạn được phong làm tân quốc sư.
Bị điều khiển như con rối suốt cả ngày, còn phải quỳ trước linh cữu đại cừu nhân mà vái, tiểu hoàng đế mệt mỏi, đại điển kết thúc, ăn tiệc với quần thần xong là về tẩm cung ngủ.
Ngoài tẩm cung ngoại, một trăm tám mươi tu sĩ Thiên Sư các canh giữ, tứ đại đương đầu mới đều tới.
Tiểu hoàng đế thở phào, ngủ đến nửa đêm tỉnh lại, ngồi phắt dậy, trong tẩm cung tối tăm có một người.
Tôn Lập.
Tôn Lập không biết lấy đâu ra một cái võng, tùy ý ngồi trên đĩa đèn, nhìn y đầy phức tạp. Thấy y tỉnh lại mà không kinh ngạc.
"Ta không đồng ý để ngươi làm hoàng đế, nhưng Vân Chỉ Nhạn chọn thì để ngươi làm."
"Thân là thiên tử thì cứ làm thiên tử, chỉ cần ngươi không mưu phản là sẽ được an an ổn ổn làm thiên tử. Dù ngươi khí vận hộ thể, ta giết được Vũ Dương Phong thì giết thêm nữa cũng không sao."
Tôn Lập nói xong đứng dậy đi ngay.
Lúc ra ngoài, tu sĩ canh gác không ai dám lên tiếng. Tiểu hoàng đế nhợt nhạt mặt mày.
...
Gió đêm lùa qua, Tôn Lập mát lạnh, chợt cười tự trào: "Thế có là ỷ lớn hiếp nhỏ?"
Gã gật gù thoáng nghĩ, mình chưa đến hai mươi, không hơn tiểu hoàng đế mấy tuổi.
Gã không muốn gây phiền cho Vân Chỉ Nhạn nên dốc sức, rời Ô Hoàn rồi thì không quay lại nữa, sự tình phát triển thế nào không nằm trong khống chế của gã nữa.
Gã nói thế chỉ thuần túy là dọa người.
...
Sau bảy ngày nữa, chúng nhân khỏi hẳn thương thế, Sùng Bá đã đi lại được.

Kiếm đảm dần phát huy tác dụng, nhưng Sùng Bá cần thời gian thích ứng. Mỗi ngày qua là y nhận ra lợi ích của bảo vật này.
Sùng Bá ngốc nghếch, không biết nói gì với Tôn Lập, Sùng Dần vố lên trái y: "Nói những lời đó, Tôn Lập sẽ đòi lại đấy."
Kiếm đảm tan dần, nội tạng Sùng Dần càng lúc càng mạnh, thân thể tiến bộ, huyết mạch có xu thế biến đổi - - tư chất tăng lên là tất nhiên.
Tôn Lập chuyên tâm luyện chế Cửu đế mông đồng, nhưng thứ khác được giúp đỡ, Giang Sĩ Ngọc nóng lòng, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cùng y đi dạo, Tô Tiểu Mai mượn cớ đi theo mà ra ngoài ăn uống.
Tối đó bốn người Tô Tiểu Mai quét sạch một con phố, tuy danh tiếng cả nhóm vang lừng Ô Hoàn nhưng chưa mấy ai gặp họ, những người buôn bán không biết rằng thiếu nữ vừa đi qua có thể ảnh hưởng cục diện cả Ô Hoàn.
Đến đầu đường, có một nam một nữ đi song song, người chung quanh nhìn họ với ánh mắt kỳ dị rồi tỏ vẻ hiểu.
Tô Tiểu Mai ngẩn người, gặp người quen rồi.
Bộc Dương Việt ôm quyền hành lễ: "Giang sư huynh, khéo quá."
Bộc Dương Tú thấy Giang Sĩ Ngọc thì ngượng nghịu vô cùng.
Hai người này nam cực xấu, nữ tuyệt mỹ, đi cùng nhau mà người ta không biết họ là huynh muội, khó tránh khỏi liên tưởng này nọ.
Giang Sĩ Ngọc không nhìn Bộc Dương Tú, cười bảo Bộc Dương Việt: "Các hạ định đi đâu? Chi bằng chúng ta kiếm chỗ uống rượu?"
Bộc Dương Việt cười khổ, nghĩ tới tối nọ thì xua tay: "Bất tất, tại hạ đưa muội muội về nhà, chuyến này... thôi, không nói nữa."
Bộc Dương Tú mỉm cười: "Giang huynh..."
Giang Sĩ Ngọc xua tay: "Bất tất, mỗ không có hứng với cô nương."
Bộc Dương Tú ngượng ngùng, đấy là Giang Sĩ Ngọc nể mặt Bộc Dương Việt chứ không còn nói năng khó nghe nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện