Chương 45: Q.3 - Chương 14: Kỳ Thi Thứ Hai
Sùng Trọng cười ngượng ngùng trước ánh mắt nghi ngờ của gã, lấy họp ra: "Tôn Lập, trước kia là ta không đúng, có mắt không tròng, mong ngươi không chấp, chút này không hẳn là kính ý, xin hãy nhận cho."
Tôn Lập vội chối: "Không nên..."
Sùng Trọng đặt xuống rồi đi: "Hổ thẹn quá, trước đây có gì đắc tội, mong được lượng thứ, không quấy nhiễu nữa, cáo từ."
Sùng Trọng đi ngay, thái độ hoàn toàn nghịch chuyển, Tôn Lập đợi y đi rồi mới hiểu là chuyện gì, mở hộp ra thì năm khối linh thạch hiện rõ, gã càng không hiểu.
"Mặc kệ, linh thạch là thật, đưa tới mà không nhận thì..." Võ Diệu nói.
...
Sùng Trọng nghiêm mặt rời Vọng Sơn biệt viện, đến chỗ vắng mới thở phào, lẩm bẩm: "Đúng là yêu nghiệt nghịch thiên!"
Phòng Tôn Lập kín bưng, Sùng Trọng là ngửi thấy mùi thuốc - do Tôn Lập luyện dược để lại – mùi thuốc này là Thất tử thủ ô vị, nhưng khác với Thất tử thủ ô mà Sùng Trọng biết, ngưng tụ hơn nhiều, y lập tức khẳng định là mùi bách niên Thất tử thủ ô!
Quả nhiên do gã trồng được!
Một tháng trồng được bách niên Thất tử thủ ô, cả tu chân giới cũng không mấy ai làm được!
Sùng Trọng cảm giác được tim đập thình thịch, Tôn Lập có chân nhân lão tổ chống lưng, y không dám làm gì gã.
Sùng Trọng chợt nghĩ: vì sao nhất định phải khống chế Tôn Lập? Tuyệt thế yêu nghiệt này không lâu nữa sẽ bay cao!
Trong một tháng trồng được bách niên linh dược, tiền đồ về đơn đạo vô cùng.
Vọng Thanh coi thường y, y hà tất đeo đuổi? Chi bằng theo Tôn Lập?
Một nội môn đệ tử mà theo một đệ tử mới nhập môn thì thật đáng cười nhưng Sùng Trọng lại nghiêm túc cân nhắc, dù thế nào cũng không thiệt, thu nhập cực kỳ khả quan!
Vấn đề duy nhất là trước đây đắc tội Tôn Lập quá đà.
Sùng Trọng không cho đó là vấn đề, có thể chịu nhồn cơ mà?
...
Tiếp theo là phù lục giảng tập Sùng Mạch.
Theo lý, Sùng Mạch đã giao cho tất cả chế tác linh phù cơ bản nhất là "Linh lộ phù" thì lấy hiệu quả đó cho điểm nhưng không hiểu vì sao, Sùng Mạch không chọn cách công bằng đó mà chọn cách nguyên thủy nhất: thi viết.
Tôn Lập tất nhiên làm rất tệ, gã chưa từng nghe giảng, nội dung La Hoàn và Võ Diệu giảng khác xa Sùng Mạch, gã không đứng bét thì ai?
Sau phù lục là chế khí, Tôn Lập thế nào cũng có kết quả tệ hại.
Tô Tiểu Mai cuống lên, ba môn đầu, môn nào Tôn Lập cũng bét. Giang Sĩ Ngọc lại thản nhiên: "Không cần lo, Tôn Lập cũng không lo thì tất có cách."
Sau ba môn còn đấu võ và tu hành. Lần trước đấu võ thi trước nhưng không hiểu vì sao lần này tu hành diễn ra trước.
Vẫn là thạch cầu pháp khí, chỉ là lần này thành tích đều tăng nhiều. Nhóm chữ Giáp đến hai phần ba đạt được vạch thứ mười của Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng.
Bảy tháng sau còn muốn ở lại Tố Bão sơn, tất phải đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, họ trong hai tháng đột phá đệ nhất trọng, tính ra sáu tháng là đạt, có hi vọng ở lại.
Nhóm chữ Ất cũng có sáu người đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng. Nhóm chữ Bính có hai người cùng lúc đột phá đến đệ nhất trọng, còn nhóm chữ Đinh, trừ Tôn Lập thì chưa có ai.
Nhóm chữ Bính thở phào, vì có Tôn Lập mà họ bị nhóm chữ Đinh chèn ép, không lấy gì làm vui vẻ, giờ thì được rồi, có thể nở mặt. Tôn Lập đã kinh mạch ứ trệ, sau này không thể đột phá, nhóm chữ Bính sẽ càng lúc càng cách xa.
Nhóm chữ Đinh chỉ có thành tích bình quân sáu vạch, hơn chút cũng chỉ bay, tám vạch, bất ngờ là trong nhóm chữ Đinh trừ Tôn Lập thì thành tích tốt nhất là Giang Sĩ Ngọc, đã đạt vạch thứ chín, đột phá Phàm nhân cảnh là việc nay mai.
Nhóm chữ Giáp, nhóm chữ Ất, nhóm chữ Bính đều thấy nhóm chữ Đinh có thành tích tệ nhất là đương nhiên, chỉ có đệ tử nhóm chữ Đinh ấm ức. Nhưng thiên tư kém người, dù nỗ lực thì vẫn còn chướng ngại không vượt qua được, còn làm thế nào được?
Lần thi này từ đầu đã thấy mùi thuốc nổ.
Không phải đến từ nhóm cao cấp và thấp cấp, vì Tôn Lập trầm luân, nhóm chữ Đinh không thể cạnh tranh.
Mà đến từ Điền Anh Đông, Tần Thiên Trảm.
Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông đến từ sớm, mỗi lúc đến lượt lại nhường cho người khác, cùng lui tới cuối.
Khi mọi đệ tử thi xong, cả hai nhìn nhau, mắt đầy cao ngạo, cơ hồ tóe sấm sét.
Trước đó thành tích cao nhất là một đệ tử nhóm chữ Giáp đạt vạch thứ mười hai, thiếu chút nữa là đạt vạch thứ mười ba của Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng.
Lần trước, Tần Thiên Trảm đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, Điền Anh Đông cũng đạt mười hai vạch, cách biệt rất hữu hạn.
Lần đầu thi thì tính chất ngẫu nhiên rất cao, dù Điền Anh Đông hay Tần Thiên Trảm đều coi kỳ thứ hai này mới là lúc thể hiện thực lực.
Tần Thiên Trảm cười lạnh, ôm quyền: "Điền sư đệ, mời?"
Điền Anh Đông mỉm cười, hơi cúi ngươi: "Không dám, mời Tần sư huynh."
Sùng Dần ngồi cạnh thạch cầu pháp khí, tay ấn lên quyển ghi lại thành tích của các đệ tử, y không ưa cả hai, chỉ là thói quen coi mọi đệ tử như nhau nên không biểu hiện ra.
Tần Thiên Trảm coi như Sùng Dần không tồn tại, cười vang bước lên: "Được, mỗ đến trước!"
Tần Thiên Trảm ấn tay lên thạch cầu pháp khí dồn linh nguyên.
Thạch cầu như được cánh tay hữu lực đỡ lấy, lăn cực nhanh qua vạch thứ mười mới chậm lại nhưng vẫn kiên định lăn qua vạch thứ mười ba rồi tiến lên vạch thứ mười bốn, mười lăm!
Các đệ tử hồi hộp, phe Tần Thiên Trảm kêu to cổ vũ: "Mười sáu, mười sáu!"
Thạch cầu quả nhiên không phụ lòng, dừng ở vạch thứ mười sáu!
"Hay quá!" Chúng nhân hoan hô.
"Tần sư huynh lợi hại!"
"Tần sư huynh vô địch!"
Sùng Dần gật đầu khen ngợi, vẩy bút lông ghi thành tích: "Không tệ, đã Phàm nhân cảnh đệ tam trọng!"
Tần Thiên Trảm nhìn Điền Anh Đông với vẻ thị uy rồi hành lễ với Sùng Dần đoạn hớn hở đi xuống.
Sùng Dần thở dài: Tần Thiên Trảm đã Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, khẳng định có thể ở lại Tố Bão sơn, thành thân truyền đệ tử của chưởng giáo chân nhân, sau này thân phận tôn quý, tất nhiên không coi giảng tập ra gì.
Phe Tần Thiên Trảm nhìn Điền Anh Đông chăm chú. Điền Anh Đông cười vang, vẩy áo đi lên.
Ai nấy chú ý Điền Anh Đông, Tô Tiểu Mai chợt kinh ngạc nhìn quanh: "Tôn Lập đâu mà sao không thấy."
Một đệ tử nhóm chữ Giáp cười lạnh: "Y kinh mạch ứ trệ, khẳng định dừng lại ở Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, thi làm gì nữa? Đợi sau bảy tháng cuốn gói là vừa!"
Tô Tiểu Mai càng lo cho Tôn Lập, không biết biện bác thế nào, méo miệng như sắp khóc.
Giang Sĩ Ngọc xuất hiện cạnh đó, khẽ lắc đầu: "Để chúng ngông cuồng một lúc, chưa đến cuối biết sao được? Tranh chấp có ý nghĩa gì?"
Giang Sĩ Ngọc vốn là người thông minh, lúc trước so kè với Túc Lan có phần gượng ép.
Giờ Túc Lan chết rồi, Giang Sĩ Ngọc chợt không còn đối tượng để ngầm so sánh, chợt thoáng đã hẳn, nhiều đạo lý cũng thông.
Nghe y an ủi, Tô Tiểu Mai hiểu. Cùng nhìn Điền Anh Đông.
Vị thiên tài tu hành này đã ấn tay lên thạch cầu pháp khí, linh nguyên cuồn cuộn, thạch cầu lăn đi.
Vạch thứ mười quả nhiên bị vượt qua dễ dàng.
Đến cực hạn lần trước của Điền Anh Đông: mười hai vạch, vẫn dễ dàng qua được.
Vạch thứ mười ba qua đi, chúng đệ tử xôn xao, cũng không bất ngờ, Điền Anh Đông với Bảo lưu tuệ căn, đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng không ngoài ý liệu. Hiện tại tất cả muốn xem y đạt mức nào, lần trước thua Tần Thiên Trảm, lần này có lấy lại?
Thạch cầu tiếp tục lăn, Điền Anh Đông tựa hồ dốc toàn lực, thạch cầu vượt qua vạch thứ mười thì không dừng, tiếp tục hướng đến vạch thứ mười lăm, Tần Thiên Trảm khẩn trương hẳn!
Qua được vạch thứ mười lăm, tiếp theo là thứ mười sáu!
"Mười sáu, mười sáu!" Phe Điền Anh Đông hô to, y thoáng đỏ mặt, thạch cầu lắc lắc nhưng vẫn qua được vạch thứ mười sáu.
"Được!" Tiếng hoan hô vang vọng, sắc mặt Tần Thiên Trảm xanh lét.
Điền Anh Đông không vượt nổi Tần Thiên Trảm. Nhưng lần trước y thua, lần này hòa, chứng tỏ trong tháng vừa rồi tốc độ tu hành của y hơn Tần Thiên Trảm.
Sùng Dần khẽ mỉm cười: "Không ngờ trong một tháng ngươi liên tục đột phá, đã đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng."
Điền Anh Đông ôm quyền cúi người: "Vì biết xấu hổ nên tháng này nỗ lực hơn."
Sùng Dần ghi lại thành tích, Điền Anh Đông lùi xuống. Sùng Dần nhìn quanh mong chờ, nếu lúc này ở đây còn ai nhớ đến Tôn Lập, khẳng định là Sùng Dần.
Kỳ thực từ đầu y đã lưu tâm, hi vọng thấy gã nhưng đến giờ gã vẫn chưa xuất hiện.
Gã không trách Tôn Lập, ai bị đả kích như thế đều chán nản, đến thì sao? Không phải vẫn mười vạch sao?
Gã thầm lắc đầu, thật lòng thấy đáng tiếc.
Các đệ tử chuẩn bị tản đi, phe Điền Anh Đông hào hứng còn phe Tần Thiên Trảm xìu đi nhiều.
Chợt một nhân ảnh từ Vọng Sơn biệt viện vội vàng chạy tới: "Giảng tập, thật xin lỗi, đệ tử đến muộn..."
Bình luận truyện