Vạn Giới Xuyên Qua Từ Đấu Phá Bắt Đầu
Chương 212: Diệp gia
" Ngươi chính là Hồng Thần? " Lục Man lạnh lùng lườm Hồng Thần nói.
Bị Lục Man cái kia lạnh lùng ánh mắt nhìn xem, Hồng Thần cả người run rẩy.
" Ta… "
Một cảm giác lạnh lẽo sợ hãi từ trong lòng tràn ra. Còn không đợi lời cầu xin tha thứ vang lên, từ phía trước một đạo kinh lực hung hăng trúng ngực.
" Phốc xuy! "
Một ngụm máu tươi mãnh liệt bắn ra, mà thân thể Hồng Thần cũng mềm nhũn té xuống, cắm đầu xuống đất.
Cơ hồ cùng lúc kình lực đẩy ra, Lục Man liền đá ra một cước, đem thân thể Hồng Thần bắn về phía sau.
" Thiếu gia!!! "
Nhìn thấy một màn này Hồng Gia người rốt cuộc cũng phản ứng lại, đồng loạt kinh hô vang lên, nhanh chóng chạy đến Hồng Thần bên cạnh.
Hồng gia người vội vàng xem xét nhưng sắc mặt chợt trắng bệch. Hồng Thần đúng là còn một hơi thở nhưng kinh mạch toàn thân đã bị một chưởng của Lục Man toàn bộ phế nát. Dù có chữa trị được thì cũng chỉ là phế nhân.
" Mau mang hắn đi, nếu muốn trả thù, cứ đến Viêm Môn tìm, Viêm Môn chúng ta chưa bao giờ sợ ai. " Lục Man lạnh lùng nhìn Hồng gia đám người nói.
Nghe vậy Hồng gia người trong lòng mặc dù tức giận nhưng cũng không dám hó hé nửa lời. Ai biểu đối với thế lực mạnh a.
Rất nhanh Hồng gia người liền rời đi, đem Hồng Thần khiêng đi.
" Tại hạ là Hàn Trì, Hàn gia gia chủ đa tạ Lục Man đại nhân ra tay giúp đỡ. "
Đợi đến khi Hồng Gia người rời đi, Hàn Trì đi tới, ôm quyền đối với Lục Man cảm kích nói.
" Không cần khách khí, Hàn gia xem như là Viêm Môn minh hữu, ra tay giúp đỡ là chuyện nên làm. " Lục Man nhàn nhạt lắc đầu nói.
" Xin hỏi… việc Nguyệt Nhi là Viêm Môn phó môn chủ đệ tử chuyện này là thật sao? Ta cũng chưa từng được nghe Hàn Nguyệt nhắc qua? " Hàn Trì nghi hoặc hỏi.
" Là thật, Hàn Nguyệt tiểu thư được Phu Nhân nhận làm đệ tử lúc còn ở Già Nam học viện, cũng đã được hơn một năm rồi. " Lục Man gật đầu nói.
Nghe vậy Hàn Trì cùng trong tộc trưởng lão vui mừng không thôi.
Có Viêm Môn cái này thế lực lớn chống lưng, Hàn Gia sau này sẽ không cần phải lo lắng Hồng Gia hay Phong Lôi Các làm phiền.
Mà Hàn Nguyệt tiền đồ có thể nói là một mảnh quang minh.
Cũng nhờ chuyện này mà danh vọng của Hàn Gia sau này cũng sẽ tăng lên nhanh chóng.
" Lục Man tỷ tỷ, ngươi đến đây, vậy còn Sư Phụ… nàng lúc này thế nào? " Hàn Nguyệt sốt ruột hỏi.
" Phu Nhân đương nhiên là đã biết chuyện này rồi, ngươi cũng rất to gan, lại không chịu nói cho Phu Nhân biết chuyện này, muốn tự mình giải quyết. " Lục Man như cười không phải cười nhìn Hàn Nguyệt nói.
" Lục Man tiểu thư nói không sai a, Nguyệt Nhi. Nếu ngươi sớm một chút nói ra mình là Viêm Môn phó môn chủ thân phận, Hồng Gia cũng sẽ không dám kéo đến Hàn Gia ta, khi trở về Viêm Thành, ngươi nhất định phải tự mình đi lãnh phạt. " Hàn Trì nghiêm túc nhìn Hàn Nguyệt nói.
Phụ thân ngươi căn bản không biết Sư Phụ ta là dạng người gì, nếu không ngươi cũng sẽ không dám nói câu này.
Hàn Nguyệt trong lòng thở dài.
" Hàn Nguyệt tiểu thư, Phu Nhân muốn ta đem ngươi mang về Viêm Thành, để nàng có thể chú tâm chỉ đạo cho ngươi. " Lục Man nói.
" Tỷ tỷ, ta đi cùng ngươi đến Viêm Thành một chuyến có được không? Ta cũng muốn đến Viêm Môn xem thử. " Hàn Tuyết tò mò mong đợi hỏi.
" Chuyện này… " nghe vậy Hàn Nguyệt thần sắc có chút do dự, nhìn về phía Lục Man hỏi ý kiến.
" Hàn Nguyệt tiểu thư quyết định đi, các ngươi không thấy có vấn đề gì là được. " Lục Man nhàn nhạt nói.
" Tất nhiên là không có vấn đề gì, để Hàn Tuyết đi qua Viêm Thành chơi mấy ngày cũng không có vấn đề gì. " Hàn Trì gật đầu cười nói.
" Được rồi, như vậy để muội cùng đi với ta. " Hàn Nguyệt gật đầu nói.
" Cám ơn ngươi, tỷ tỷ. "
……
Diệp thành, chúa tể ở nơi đây hiển nhiên là Diệp Gia, đương nhiên Diệp gia bây giờ không còn là Diệp gia năm đó nữa, vinh quang năm xưa cũng đã dần mất hết. Nhưng dù như vậy thì lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, trong Diệp thành này vẫn chưa có một thế lực nào dám khiêu khích quyền uy của Diệp gia.
Thân là chúa tể của tòa thành thị này, nơi ở của Diệp gia chính là trung tâm của tòa thành. Xung quanh một ngàn mét vuông ở đó đều là khu vực của Diệp gia, nơi này bình thường đều cấm người ngoài đi vào, mà thủ vệ ở đây cũng sâm nghiêm vô cùng. Đương nhiên, đây cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi…
Giờ phút này, trong phòng nghị sự của Diệp gia đang đón tiếp một vị khách quý.
Ăn mặc màu trắng y phục Tiểu Y Tiên nhìn về phía một lão giả mặc áo lam cười nói: " Diệp Trọng đại trưởng lão, không biết ta đưa ra điều kiện, các vị suy nghĩ thế nào rồi? "
Tiểu Y Tiên đưa điều kiện rất đơn giản, nàng sẽ giúp cho Diệp gia giữ lại trưởng lão vị trí trong đan tháp, đổi lại mỗi năm Diệp Gia phải cung phụng cho Viêm Môn số lượng nhất định đan dược.
Điều kiện này đối với Diệp gia tới nói cũng không có quá nhiều khó khăn, không khác nào đưa lửa đến sưởi ấm ngày tuyết rơi. Diệp gia không có lý do gì phải từ chối mới phải.
Nghe vậy Diệp gia đại trưởng lão cùng mấy vị trưởng lão khác nhìn nhau một cái, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói: " Chúng ta không phải không muốn đồng ý với Tiểu Y Tiên tiểu thư đưa ra điều kiện…..chỉ là khảo hạch không đơn giản như vậy. "
" Diệp Trọng đại trưởng lão, có thể nói sơ qua cho ta về khảo hạch được không? " nghe vậy Tiểu Y Tiên hơi nghi hoặc, nhẹ giọng nói.
" Đan Tháp rất coi trọng việc bồi dưỡng những người trẻ tuổi. Mà khảo hạch, tự nhiên sẽ khảo hạch những người trẻ tuổi."
Ánh mắt Diệp Trọng liếc nhìn Hân Lam một cái, khẽ thở dài. Thế hệ sau của Diệp gia cũng không xuất hiện nhân tài như người ta, tựa hồ như phiên thú luyện đan dần mai một lần, thậm chí so với một vài Luyện dược sư bên ngoài cũng không bằng. Trong thế hệ tuổi trẻ lần này, chỉ có Hân Lam xem như thiên phú không tồi. Bất quá, chỉ mới đạt đến tam phẩm Luyện dược sư mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trọng, trên mặt Hân Lam đầy vẻ xấu hổ.
Sau đó Diệp Trọng lại nói tiếp.
" Mỗi một lần khảo hạch, ngũ đại gia tộc đều phái ra một tộc nhân trẻ tuổi tiếp nhận khảo thí của Đan Tháp. Nếu như thông qua khảo thí, vị trí trong Trưởng lão hội của gia tộc sẽ được giữ lại. Nếu không thông qua được khảo thí thì sẽ rất nguy hiểm! "
" Diệp gia ta đã hai lần không được thông qua khảo thí rồi. Lúc này đây, nếu lại tiếp tục không thông qua được đợt khảo thí lần này, không chỉ hoàn toàn mất đi tư cách tiến nhập Trưởng lão hội của Đan Tháp, còn bị chèn ép rời khỏi Ngũ đại gia tộc."
Bị Lục Man cái kia lạnh lùng ánh mắt nhìn xem, Hồng Thần cả người run rẩy.
" Ta… "
Một cảm giác lạnh lẽo sợ hãi từ trong lòng tràn ra. Còn không đợi lời cầu xin tha thứ vang lên, từ phía trước một đạo kinh lực hung hăng trúng ngực.
" Phốc xuy! "
Một ngụm máu tươi mãnh liệt bắn ra, mà thân thể Hồng Thần cũng mềm nhũn té xuống, cắm đầu xuống đất.
Cơ hồ cùng lúc kình lực đẩy ra, Lục Man liền đá ra một cước, đem thân thể Hồng Thần bắn về phía sau.
" Thiếu gia!!! "
Nhìn thấy một màn này Hồng Gia người rốt cuộc cũng phản ứng lại, đồng loạt kinh hô vang lên, nhanh chóng chạy đến Hồng Thần bên cạnh.
Hồng gia người vội vàng xem xét nhưng sắc mặt chợt trắng bệch. Hồng Thần đúng là còn một hơi thở nhưng kinh mạch toàn thân đã bị một chưởng của Lục Man toàn bộ phế nát. Dù có chữa trị được thì cũng chỉ là phế nhân.
" Mau mang hắn đi, nếu muốn trả thù, cứ đến Viêm Môn tìm, Viêm Môn chúng ta chưa bao giờ sợ ai. " Lục Man lạnh lùng nhìn Hồng gia đám người nói.
Nghe vậy Hồng gia người trong lòng mặc dù tức giận nhưng cũng không dám hó hé nửa lời. Ai biểu đối với thế lực mạnh a.
Rất nhanh Hồng gia người liền rời đi, đem Hồng Thần khiêng đi.
" Tại hạ là Hàn Trì, Hàn gia gia chủ đa tạ Lục Man đại nhân ra tay giúp đỡ. "
Đợi đến khi Hồng Gia người rời đi, Hàn Trì đi tới, ôm quyền đối với Lục Man cảm kích nói.
" Không cần khách khí, Hàn gia xem như là Viêm Môn minh hữu, ra tay giúp đỡ là chuyện nên làm. " Lục Man nhàn nhạt lắc đầu nói.
" Xin hỏi… việc Nguyệt Nhi là Viêm Môn phó môn chủ đệ tử chuyện này là thật sao? Ta cũng chưa từng được nghe Hàn Nguyệt nhắc qua? " Hàn Trì nghi hoặc hỏi.
" Là thật, Hàn Nguyệt tiểu thư được Phu Nhân nhận làm đệ tử lúc còn ở Già Nam học viện, cũng đã được hơn một năm rồi. " Lục Man gật đầu nói.
Nghe vậy Hàn Trì cùng trong tộc trưởng lão vui mừng không thôi.
Có Viêm Môn cái này thế lực lớn chống lưng, Hàn Gia sau này sẽ không cần phải lo lắng Hồng Gia hay Phong Lôi Các làm phiền.
Mà Hàn Nguyệt tiền đồ có thể nói là một mảnh quang minh.
Cũng nhờ chuyện này mà danh vọng của Hàn Gia sau này cũng sẽ tăng lên nhanh chóng.
" Lục Man tỷ tỷ, ngươi đến đây, vậy còn Sư Phụ… nàng lúc này thế nào? " Hàn Nguyệt sốt ruột hỏi.
" Phu Nhân đương nhiên là đã biết chuyện này rồi, ngươi cũng rất to gan, lại không chịu nói cho Phu Nhân biết chuyện này, muốn tự mình giải quyết. " Lục Man như cười không phải cười nhìn Hàn Nguyệt nói.
" Lục Man tiểu thư nói không sai a, Nguyệt Nhi. Nếu ngươi sớm một chút nói ra mình là Viêm Môn phó môn chủ thân phận, Hồng Gia cũng sẽ không dám kéo đến Hàn Gia ta, khi trở về Viêm Thành, ngươi nhất định phải tự mình đi lãnh phạt. " Hàn Trì nghiêm túc nhìn Hàn Nguyệt nói.
Phụ thân ngươi căn bản không biết Sư Phụ ta là dạng người gì, nếu không ngươi cũng sẽ không dám nói câu này.
Hàn Nguyệt trong lòng thở dài.
" Hàn Nguyệt tiểu thư, Phu Nhân muốn ta đem ngươi mang về Viêm Thành, để nàng có thể chú tâm chỉ đạo cho ngươi. " Lục Man nói.
" Tỷ tỷ, ta đi cùng ngươi đến Viêm Thành một chuyến có được không? Ta cũng muốn đến Viêm Môn xem thử. " Hàn Tuyết tò mò mong đợi hỏi.
" Chuyện này… " nghe vậy Hàn Nguyệt thần sắc có chút do dự, nhìn về phía Lục Man hỏi ý kiến.
" Hàn Nguyệt tiểu thư quyết định đi, các ngươi không thấy có vấn đề gì là được. " Lục Man nhàn nhạt nói.
" Tất nhiên là không có vấn đề gì, để Hàn Tuyết đi qua Viêm Thành chơi mấy ngày cũng không có vấn đề gì. " Hàn Trì gật đầu cười nói.
" Được rồi, như vậy để muội cùng đi với ta. " Hàn Nguyệt gật đầu nói.
" Cám ơn ngươi, tỷ tỷ. "
……
Diệp thành, chúa tể ở nơi đây hiển nhiên là Diệp Gia, đương nhiên Diệp gia bây giờ không còn là Diệp gia năm đó nữa, vinh quang năm xưa cũng đã dần mất hết. Nhưng dù như vậy thì lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, trong Diệp thành này vẫn chưa có một thế lực nào dám khiêu khích quyền uy của Diệp gia.
Thân là chúa tể của tòa thành thị này, nơi ở của Diệp gia chính là trung tâm của tòa thành. Xung quanh một ngàn mét vuông ở đó đều là khu vực của Diệp gia, nơi này bình thường đều cấm người ngoài đi vào, mà thủ vệ ở đây cũng sâm nghiêm vô cùng. Đương nhiên, đây cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi…
Giờ phút này, trong phòng nghị sự của Diệp gia đang đón tiếp một vị khách quý.
Ăn mặc màu trắng y phục Tiểu Y Tiên nhìn về phía một lão giả mặc áo lam cười nói: " Diệp Trọng đại trưởng lão, không biết ta đưa ra điều kiện, các vị suy nghĩ thế nào rồi? "
Tiểu Y Tiên đưa điều kiện rất đơn giản, nàng sẽ giúp cho Diệp gia giữ lại trưởng lão vị trí trong đan tháp, đổi lại mỗi năm Diệp Gia phải cung phụng cho Viêm Môn số lượng nhất định đan dược.
Điều kiện này đối với Diệp gia tới nói cũng không có quá nhiều khó khăn, không khác nào đưa lửa đến sưởi ấm ngày tuyết rơi. Diệp gia không có lý do gì phải từ chối mới phải.
Nghe vậy Diệp gia đại trưởng lão cùng mấy vị trưởng lão khác nhìn nhau một cái, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói: " Chúng ta không phải không muốn đồng ý với Tiểu Y Tiên tiểu thư đưa ra điều kiện…..chỉ là khảo hạch không đơn giản như vậy. "
" Diệp Trọng đại trưởng lão, có thể nói sơ qua cho ta về khảo hạch được không? " nghe vậy Tiểu Y Tiên hơi nghi hoặc, nhẹ giọng nói.
" Đan Tháp rất coi trọng việc bồi dưỡng những người trẻ tuổi. Mà khảo hạch, tự nhiên sẽ khảo hạch những người trẻ tuổi."
Ánh mắt Diệp Trọng liếc nhìn Hân Lam một cái, khẽ thở dài. Thế hệ sau của Diệp gia cũng không xuất hiện nhân tài như người ta, tựa hồ như phiên thú luyện đan dần mai một lần, thậm chí so với một vài Luyện dược sư bên ngoài cũng không bằng. Trong thế hệ tuổi trẻ lần này, chỉ có Hân Lam xem như thiên phú không tồi. Bất quá, chỉ mới đạt đến tam phẩm Luyện dược sư mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trọng, trên mặt Hân Lam đầy vẻ xấu hổ.
Sau đó Diệp Trọng lại nói tiếp.
" Mỗi một lần khảo hạch, ngũ đại gia tộc đều phái ra một tộc nhân trẻ tuổi tiếp nhận khảo thí của Đan Tháp. Nếu như thông qua khảo thí, vị trí trong Trưởng lão hội của gia tộc sẽ được giữ lại. Nếu không thông qua được khảo thí thì sẽ rất nguy hiểm! "
" Diệp gia ta đã hai lần không được thông qua khảo thí rồi. Lúc này đây, nếu lại tiếp tục không thông qua được đợt khảo thí lần này, không chỉ hoàn toàn mất đi tư cách tiến nhập Trưởng lão hội của Đan Tháp, còn bị chèn ép rời khỏi Ngũ đại gia tộc."
Bình luận truyện