Vạn Kiếp Nhất Mộng
Chương 81: Ta thực sự không nhớ nổi
Hắn chán nản nhìn kết quả trận đấu hiện ra trước mắt. Thằng nhãi mặt sẹo kia đáng lẽ đã có một trận đấu đẹp mắt hơn nhiều nếu như nó không quá hèn nhát như vậy. Dùng thủ đoạn là tốt, tuy nhiên quan trọng nhất vẫn là chiến thắng bằng chính sức mình. Thế nhưng ngay thời điểm gã đồng ý cho mấy thằng đệ giở trò bẩn thỉu thì cũng là lúc gã mất đi tư cách trở thành một cường giả.
(Đành vậy. Sướng miệng vài giây mà cực thấy ông cố luôn.)
Hắn nghĩ thầm rồi sải bước tiến về phía thằng đang đấm đá hung hăng nhất sau đó đặt bàn tay nhỏ nhắn lên vai đối phương, lạnh nhạt nói:
- Uây. Thành thật xin lỗi. Đứa này cùng team với ta, ta mang nó về được không?
Tên kia đang đánh đến đỏ mắt bỗng nhiên bị làm phiền thì đương nhiên không cảm thấy dễ chịu, gã vung tay gạt phắt tay hắn qua một bên, hung ác nói:
- Sờ sờ cái búa! Có tin tao đập luôn cả mày kh...
Thanh âm của gã biến dạng khi thân thể bị cuốn vào một luồng nhu kình kì lạ. Kình lực này giống như được sinh ra từ cái vung tay của gã nhưng lại không chịu sự khống chế mà lôi kéo chủ nhân của nó té dập mặt, cái miệng đang há ra chửi ầm lên cũng vì vậy mà ngậm vào một đống đất cát.
Nhưng cũng còn may, vì đó là nhu kình nên dù ngã dập mặt thì cũng chỉ hơi choáng váng chứ hoàn toàn không có thương tích gì.
Rầm ~
Hắn giống như mất thăng bằng mà lảo đảo một thoáng, bàn chân trong lúc loạng choạng lại trùng hợp giẫm lên ót tên kia khiến mặt gã lún sâu xuống đất. Phong cách của hắn không phải là mới gặp lần đầu đã đánh, cơ mà những thằng không tôn trọng lời nói của người khác thì thật sự rất xứng đáng bị ăn đòn.
Hai tên còn lại ban đầu cũng không để ý nhưng sau khi chứng kiến ngón đòn tàn khốc như vậy thì lập tức sợ đến kinh hồn bạt vía. Từ khi tu tiên chúng đã được thấy nhiều điều khác thường, nhưng kiểu khác thường giống như hủy diệt một người đang sống sờ sờ hiển nhiên là thứ không đứa trẻ nào muốn nhìn thấy.
Một thằng nhóc thậm chí còn lùn hơn cả hắn chĩa vào hắn mũi thép nhọn hoắt để tự vệ, vẻ mặt sợ hãi quát ầm lên:
- Khốn kiếp!Mày là thằng nào?Mày không biết là giết người thì sẽ bị loại à?
- Giết?
Hắn nhướn mày nhìn xuống cái đứa đang co giật dưới đất, cười nhạt nói:
- Chỉ là chệch khớp cổ thôi. Tất nhiên nó sẽ chết nếu bị các ngươi vất lại đây, cơ mà chắc lũ chúng bay không sống lỗi đến mức đấy đâu nhỉ?Mà này, ta khuyên ngươi không nên ném thanh sắt ấy ra đâu, vì sau đó ta sẽ bắt và phóng nó xuyên qua chân ngươi trước khi ngươi kịp nhận ra đấy.Tất nhiên ngươi được phép thử, ai cũng có quyền được ngu xuẩn mà.
- Mày...
Trong suy nghĩ của Tiểu Phong thì gã sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để phi ám khí vào một vị trí dễ bị tổn thương như cổ họng, phổi hoặc mắt để tạo cơ hội cho đồng bọn quật ngã hắn. Thế nhưng thái độ thờ ơ kia là sao?Chẳng lẽ hắn chưa từng nghe đến danh tiếng của Đoạn Trường Phong với tuyệt kĩ gia truyền “Bạo Vũ Lê Hoa Châm”?Không thể nào như vậy được, tốt xấu gì cái tên Trường Phong cũng nằm trong nhóm mười tài năng trẻ của Thiên Kiếm Môn, thậm chí ngay cả đệ tử các môn phái lân cận cũng còn biết đến nữa là.
Trường Phong thần hồn nát thần tính, lại thêm thảm trạng của đồng đội khiến tâm ma trong gã có cơ hội tác quái, bàn tay còn không cầm chắc được phi tiêu chứ chưa nói gì đến ném vào người đối thủ.
(Áp lực này... Nhưng nó chỉ là một thằng nhóc, nó có thể có bản lĩnh gì ghê gớm chứ!?)
Cách tự thôi miên có vẻ rất hiệu quả, tri giác một lần nữa trở lại với ngón tay của Trường Phong tạo cơ hội cho gã tung một đòn chí mạng. Linh lực tụ vào đầu ngón tay sau đó đột ngột giải phóng nguồn năng lượng khổng lồ đẩy mũi trâm thép lao đi như tên bắn, vẽ ra trong không gian một vệt sáng trắng tuyệt đẹp nhưng cũng nguy hiểm chết người.
Pặc ~
Không hề có tiếng rên la đau đớn như Trường Phong đã mong đợi, thay vào đó là một tiếng động nực cười vang lên khi bàn tay trần của hắn thô bạo kéo mũi thép ra khỏi quỹ đạo bay. Tới đây thì những giác quan của Tiểu Phong đã đi đến giới hạn, nhãn lực của gã không đủ để nhìn những gì diễn ra ngay sau đó, nhưng tên lão đại thì thấy rõ hắn dùng một động tác gọn gàng bẻ gãy đôi phi tiêu sau đó vung tay ném một nửa về phía của Trường Phong. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, nhưng đã đủ để phân định sinh tử của hai con người.
- Con mẹ nó!!!
Cơn đau thấu xương ở bàn chân khiến gã kêu thảm một tiếng, thân thể mất thăng bằng loạng choạng té ngửa ra đất.
- Á á á ~
Tiếng hét thảm vang lên nhưng lần này không phải là Trường Phong, mà phát ra từ người đồng đội của gã đang bất lực nằm một đống dưới chân hắn. Gót chân kẻ xấu số lúc này đang chảy máu đầm đìa vì bị thanh thép cắm xuyên qua, thỉnh thoảng lại có vài tia máu phụt lên, kết hợp với tiếng gào thảm thiết của nạn nhân khiến cảnh tượng càng thêm tinh huyết dọa người.
- Chậc chậc ~Cũng Luyện Khí tầng ba chứ ít ỏi gì đâu mà khóc lóc như đứa lớp ba vậy? Các ngươi về giác ngộ lại tư tưởng cho thằng này đi nhé, có phải đi dã ngoại đâu mà mới đụng nhẹ đã gào mồm lên. Nghĩ mà chán ~
Đến nước này thì lão đại muốn không ra mặt cũng bắt buộc phải ứng chiến. Gã vận chuyển linh lực quanh thân tạo thành một luồng sáng mờ nhạt bao bọc lấy cơ thể, ý định dùng tu vi cao hơn để nghiền nát sự tự tin của hắn:
- Ta nhận ra ngươi. Tên gọi Tinh Vũ, đúng không?
Tình huống này rất giống với cảnh trong mấy bộ phim kiếm hiệp trước đây hắn hay xem, khi mà hai nhân vật chuẩn bị nhào vào đánh đấm bắn chưởng bùm bùm, máu diễn xuất nổi lên khiến ngữ điệu của hắn vô thức trở nên nghiêm túc hơn hắn:
- Ừm. Còn ngươi, ngươi hẳn là...Diệt...Ừm...Diệt...
Đột nhiên hắn vớ được một manh mối, diễn sâu nói:
- Diệt Tuyệt Sư Thái, không sai chứ?
Ầm ~
Gã mặt sẹo phát kình dẫm nát mặt đất dưới chân, cặp mắt hổ trợn trừng nhìn hắn, gầm khẽ:
- Ngươi giỡn mặt với lão tử!?
- Không hề nha.Chờ tý nhớ lại đã...Truy Cùng Diệt Tận?Không phải? Diệt Cỏ Tận Gốc?
Dù trong thời đại nào thì xuyên tạc tên cũng luôn gây ra một sự ức chế nhất định, đặc biệt ở cái thời coi trọng mặt mũi như này thì việc đó cũng nghiêm trọng ngang ngửa việc lôi tên bố mẹ ra chửi. Cơ mà không phải hắn cố ý làm như vậy, lần này là hắn thực sự không nhớ nổi tên đối phương. Thậm chí hắn còn chẳng nhớ đã từng gặp thằng này ở đâu nữa cơ.
(Bình tĩnh ~Vừa rồi hắn bẻ gãy ám khí của Trường Phong sau đó cấp tốc ném ra cả hai, hiển nhiên là công lực đã tăng tiến không ít. Nếu giờ ta chủ động tấn công thì chẳng khác nào tự lao đầu vào bẫy của hắn.)
Gã hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng rồi lạnh lùng gằn từng chữ:
- Bất Diệt Thần Tướng chỉ là ngoại hiệu. Nhớ cho kĩ lão tử tên gọi Ngạo Long,tương lai sẽ trở thành chủ nhân của Thiên Kiếm Môn.
- Ờ. Sao cũng được.
Vẻ mặt của hắn hiện lên rõ ba chữ "không quan tâm", phẩy tay nói:
- Lão Tiêu Viêm nghe vậy chắc vui lắm đấy.Mà đánh rồi, chào hỏi rồi, vậy giờ ta dẫn người đi được chưa?
Ngạo Long nheo mắt nhìn hắn hồi lâu như muốn dùng ánh mắt đục một lỗ trên mặt của hắn, sau đó gã nói bằng giọng nguy hiểm nhất có thể:
- Ngươi dựa vào đâu mà đòi bọn ta phải thả người?Đừng tưởng bắt được một cái phi tiêu đã là vô địch thiên hạ.Mặc kệ ngươi mưu mô chước quỷ ra làm sao, ăn một đấm của ta còn chẳng phải là không chết cũng tàn phế?
Phát ngôn của Ngạo Long tuy ngông cuồng, nhưng cũng không phải là không có cơ sở. Tố chất thân thể trải qua mỗi lần đột phá đều sẽ tăng lên một chút, theo toán học thường thức cộng dồn lại thì một người bình thường cường tráng khỏe mạnh nếu so với một tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng chẳng khác gì đứa trẻ so với người tập gym lâu năm, mà Luyện Khí so với Trúc Cơ chênh lệch thậm chí còn xa hơn, cuối cùng là Độ Kiếp với Hóa Thần thì chênh lệch đã là như trời với đất.
Bất quá khi vẫn còn đang ở trong cái nhà trẻ này thì tốt nhất nên hạn chế bàn về mấy cái Độ Kiếp Hóa Thần thì hơn, miễn cho bị nói là ăn cơm rau muống bàn chuyện thế giới.
- Ồ, thế à?Không thử sao biết?
Hắn từng sống qua vô số thời đại, đã chứng kiến nền văn hóa tu chân từ thời điểm khai sinh cho đến lúc suy tàn, vậy nên hắn là người hiểu rõ nhất giữa hắn và Ngạo Long có bao nhiêu chênh lệch. Bất quá chính vì chênh lệch nhiều đến như vậy nên Ngạo Long mới không dám đánh với hắn, tâm lý của kẻ mạnh hơn trước nay vẫn luôn là kì quặc như vậy.
(Thằng ranh này lại đang âm mưu cái gì?)
Ngữ điệu gợi đòn của hắn khiến Ngạo Long vô thức siết chặt nắm đấm, linh lực ầm ầm dâng lên cuốn cát bụi bay mù mịt. Mặc dù rất muốn nhào tới đấm thẳng vào cái bản mặt hời hợt xấc láo của hắn, tuy nhiên với tính cẩn trọng đa nghi của Ngạo Long thì không thể nào có chuyện gã hành xử tùy tiện như vậy.
Nhưng tiếc là lần này Ngạo Long cẩn trọng bằng thừa, hắn căn bản chẳng có mưu mô quần què gì sất. Chẳng qua hắn thấy Ngạo Long vắt mũi chưa sạch mà cái miệng nổ vang trời, có chút tu vi mà vênh vênh váo váo cảm thấy chướng không chịu nổi nên mới nói thách vậy thôi. Chứ nếu chẳng may Ngạo Long thật sự nhào tới đấm hắn thì hắn cũng chỉ có thể dùng mười thành công lực cao chạy xa bay, chứ tuyệt đối không ngu xuẩn đến mức một mình chấp bốn như tên đần nào đó.
- Gì mà căng? Nói chơi, nói chơi thôi, ngàn vạn lần không nên coi là thật. Nếu thật sự muốn đánh thì đợi Dương huynh tới đã, khi đó ta sẽ đứng ngoài cổ vũ các ngươi quyết đấu ba trăm hiệp, đánh đến tối cũng không vấn đề gì.
Trường Phong loay hoay nãy giờ cuối cùng cũng rút ra được nửa cây trâm thép cắm xuyên qua lòng bàn chân, trong lúc đau đến sốc óc không nhịn được chen miệng vào chửi một câu xả stress, nhân tiện hạ thấp khí thế của hắn:
- Rắm chó!Tên Dương Phàm chỉ mới Luyện Khí tầng hai, có cho tiền cũng không dám đánh với lão đại của bọn ta!
Hắn nghe vậy thì chặc lưỡi lắc đầu vài cái rồi quay sang thành viên còn lại trong nhóm của Ngạo Long, kẻ mà nãy giờ vẫn chưa phát biểu câu nào sốc óc, nhướn mày nói:
- Còn ngươi? Ngươi nghĩ sao?
- ...
Tiểu tử này khoảng hai mươi tư hai lăm tuổi, nhưng vì thân thể cao gầy cùng khuôn mặt hốc hác khiến việc đánh giá có hơi khó khăn nên cứ lấy con số vừa rồi trừ đi khoảng sáu hay bảy năm gì đấy.
Nhìn tổng thể thì tên này cũng không có điểm gì đặc biệt, chỉ là đôi mắt mở lớn vô thần khi nhìn chằm chằm dễ khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi. Gã trầm ngâm một thoáng rồi lạnh lùng đáp:
- Có hai tên Dương Phàm cũng vô dụng.
Lời này đã là rất nể mặt, thực tế dù có cả chục tên đệ tử Luyện Khí tầng hai đi chăng nữa thì khi đánh với Ngạo Long cũng chẳng có một cơ hội nào. Tất nhiên đây chỉ là nói về đấu sức lực thuần túy, nếu như có công pháp mạnh đến biến thái để bù đắp hoặc dùng chút thủ đoạn thì vượt cấp khiêu chiến cũng không phải không có khả năng. Dù sao thì Luyện Khí tầng sáu cũng chỉ mới là có một thân thể trâu bò, vẫn chưa luyện ra được bản lĩnh gì đáng kể đâu.
- Ầyzzzz ~Hài tử vô tri, đã dốt còn cứ thích nói to. Chỉ dựa vào tu vi lẹt đẹt đó của Dương huynh mà đứng vững được đến bây giờ, các ngươi thực sự nghĩ gã chỉ dựa vào vũ lực?
Một lời thức tỉnh người trong mộng, nhóm của Ngạo Long lập tức vì lập luận chặt chẽ của hắn mà rơi vào trầm mặc. Chuyện về Dương Phàm đương nhiên bọn họ đều biết, một đệ tử ngoại môn tu vi cạn cợt lại có thể thông qua khảo nghiệm Tử Vong Chi Địa, sau đó liên tiếp mấy năm liền đều nằm trong nhóm mười người trở ra cuối cùng, thành tích hư cấu như vậy muốn người ta không biết đến cũng khó.
Dùng vũ lực hiển nhiên là không thể, trong số các đệ tử cũng không ít người tu vi vượt xa Dương Phàm mà vẫn bị loại trước đấy thôi. Đáp án thuyết phục nhất là gã bẩm sinh có dị năng, hoặc là sở hữu trí tuệ sâu như biển, cẩn trọng tính toán đường đi nước bước để bù đắp hạn chế về tu vi. Thành thật mà nói thì đụng phải cái nào cũng đều không dễ đối phó, đặc biệt là trường hợp Dương Phàm có một bộ óc nhồi đầy âm mưu quỷ kế.
Bị kẻ tu vi cao hơn miểu sát hiển nhiên là rất buồn bực đấy, nhưng bị đám trí giả chơi đùa lật qua lật lại rồi xoay như dế thì còn ức chế gấp ngàn lần. Trí giả ở thời đại nào cũng đều được kính nể cùng e sợ, đám người Ngạo Long dù là hài tử vô tri nhưng cũng tự ước đoán được Dương Phàm có bao nhiêu lợi hại. Bọn chúng đều đã đạp nửa bước vào tiên lộ, về trí tuệ đương nhiên không thể nào quá ngu được.
Chướng ngại tâm lý mặc dù có thể hù dọa mấy đứa nhát gan, với kẻ tâm tư cẩn mật như Ngạo Long ngược lại không có bao nhiêu tác dụng. Bàn tay thô to của gã túm lấy cổ Yasuo Ma Kiếm nhấc bổng lên như nhấc một con gà nhép, linh lực áp chế khiến nó vừa mới khôi phục lại một chút khí lực đã bị ép đến thổ huyết, thương cũ thương mới chồng chất khiến ngay đến đến mở miệng chửi người nó cũng không còn hơi sức để mà làm.
- Dương Phàm thì sao?Ta đánh đồng đội của gã, gã lại dám làm gì ta?
Long Ngạo chỉ thẳng vào mặt hắn, cười khẩy nói:
- Còn ngươi nữa. Lần trước ngươi ở trên đài dùng đến tà thuật mới may mắn thắng một trận, lần này lão tử xem xem ngươi còn diễn ra được cái trò quỷ gì!?
Hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, con mắt đảo mấy vòng mới nhớ ra lần trước vì ham thành tích nên cố tình trúng một kiếm ngay ngực để kích phát dị năng của Cửu Tử Tà Công, đem nội lực đột phá lên cảnh giới "cách không khiển vật" mới hoàn toàn áp đảo được Ngạo Long.
Kì thật mỗi lần "cải tử hoàn sinh" đều khiến hắn đói gần chết, nếu không phải tình huống bắt buộc hắn cũng không nguyện ý dùng đến năng lực này đâu. Ấy thế mà qua miệng Ngạo Long lại giống như chơi vui lắm vậy, thật là quá con mẹ nó oan uổng.
- Vậy là ngươi muốn lôi cả ta vào?Vừa đánh với Dương huynh, vừa đối phó với ám khí của ta, bản lĩnh của ngươi cũng lớn quá rồi đấy. Bộ vết sẹo hết đau rồi à?
Bị nội kình đánh thẳng vào kinh mạch, lại ăn thêm mấy cước khiến kinh mạch nát bươm mà có thể hết đau mới là lạ. Giờ đây mỗi lần vận công đều khiến Ngạo Long đau đến đầu váng mắt hoa, đã dùng cả đống đan dược mà vẫn chưa đỡ hơn chút nào đâu. Bị hắn nói trúng chỗ đau khiến Ngạo Long không khỏi cảm thấy cực kì phẫn hận, nhưng đồng thời cũng nhắc gã nhớ ám khí của hắn có bao nhiêu lợi hại.
Đánh với một kẻ có thể phóng ám khí vào đối thủ từ mọi hướng, cho dù là người gan góc đến mấy thì cũng hào hứng không nổi.
Thấy Ngạo Long đã có vẻ hơi rén, hắn cong ngón tay âm thầm búng ám khí vào tán cây rậm rạp sau lưng rồi làm bộ ngạc nhiên nói:
- Có vẻ Dương huynh cũng đang đến rồi. Nhìn mặt ngươi hơi tái đấy, có thật là muốn đánh không?
Vừa rồi trúng một đòn toàn lực của Yasuo Ma Kiếm đã khiến Ngạo Long nội thương không nhẹ, nhưng vì sĩ diện nên gã bất chấp thương thế mà sấn sổ lao về phía hắn, gằn giọng:
- Ta ngược lại muốn xem các ngươi có bao nhiêu lợi hại!
Thiếu niên cao gầy kéo tay Ngạo Long lại, khẽ lắc đầu. Trong một nhóm luôn có một đứa đủ tỉnh táo để nhận biết tình hình, rõ ràng với trạng thái của Ngạo Long hiện tại thì nếu đánh sẽ chỉ làm vết thương chuyển biến tệ hơn, chưa kể đối thủ lại là Dương Phàm trước nay vẫn luôn bí bí ẩn ẩn. Đây không phải dũng cảm liều lĩnh, mà căn bản là tự tìm cái chết.
- Xem như các ngươi may mắn!
Không biết thân phận của tên cao gầy mặt lạnh kia là gì, nhưng chỉ bằng một cái lắc đầu đã khiến Ngạo Long thu liễm đấu chí là đủ biết gã tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Ngạo Long vung tay tùy tiện ném Yasuo Ma Kiếm vào người hắn, không quên tăng thêm mấy phần lực khiến hắn lảo đảo một thoáng mới đứng vững được.
(Cánh tay thằng nhãi này coi vậy mà mềm ra phết. Tưởng là luyện kiếm rất tích cực chứ?)
Cảm giác mềm mềm nhu nhu truyền vào lòng bàn tay khiến hắn không nhịn được nghĩ thầm. Trong ấn tượng của hắn thì thằng này hẳn phải là một đứa nhỏ xấu xí thô kệch nên mới giấu mình trong bộ đồ kì quái này, nhưng hương thơm nhàn nhạt truyền vào mũi lại khiến hắn lại nghiêng về phương án tiểu mỹ nam hơn.
Cảm thấy mình quá đẹp, đẹp đến mức người khác chịu không nổi hay sao mà lại đeo cái mặt nạ đen sì này lên?Nghĩ mình là Lan Lăng Vương sao?Muốn tạo điểm nhấn cũng đừng làm lộ liễu như vậy.
- Đỡ nó dậy!
Ngạo Long chỉ vào thằng bị chệch khớp cổ đang nằm chết dí dưới đất rồi quay sang ném cho hắn một ánh nhìn căm ghét:
- Ngươi không thoát được mãi đâu!
- Ha. Chắc vậy.
Hắn cười nhạt nhìn đám người Ngạo Long dắt díu nhau vội vã rời khỏi. Mặc dù tên tiểu tử này tu vi cao thật đấy nhưng tầm nhìn vẫn còn quá hạn hẹp, đồng đội của gã cũng không phải quá xuất sắc nên chắc cũng chẳng trụ được đủ lâu để gặp lại hắn lần hai đâu.
Nói không phải khoe chứ sinh tồn trong rừng chính là sở trường của hắn đấy, tất nhiên với điều kiện là không gặp phải những thành phần quá mức biến thái lại thêm không nói lí lẽ.
Cuộc hội ngộ ngoài ý muốn này nhắc nhở hắn phải mau chóng suy nghĩ giải pháp cho những tình huống xấu có thể xảy ra, rõ ràng không gian trong này không rộng đến mức để cho hắn đủ thời gian chuẩn bị đầy đủ. Lần này may mắn gặp một lũ dở hơi, chứ lát nữa bọn tán tu tràn vào, mật độ dân số đông thêm thì chắc sẽ đánh nhau không kịp thở.
Con người hắn chính là nghĩ đến liền lập tức làm ngay, thế là cứ đứng nguyên tại chỗ mà tính tính toán toán, nhất thời quên luôn cả Yasuo Ma Kiếm vẫn đang giữ khư khư trong ngực. Đây cũng một phần là bởi tên này thực sự quá nhẹ, cầm trên tay hoàn toàn không có nhiều cảm giác. Tuy là hắn không để ý, thế nhưng bản thân người được bồng bế lại không vô tư được như vậy. Sau khi gọi mấy tiếng vẫn không thấy có tác dụng gì, Yasuo Ma Kiếm dứt khoát đấm một cái vào ngực hắn, sẵng giọng:
- Thích lắm sao?Còn không mau thả ta xuống?
- Ờ.
Hắn giật mình thả tay ra. Nhưng hình như là phản ứng của hắn quá mức đột ngột hay sao đó mà Yasuo Ma Kiếm ngay cả xoay người cũng không kịp, trực tiếp rơi bịch xuống nền đất.
Dưới đất không nhiều đá gồ gề, trên bề mặt lại phủ một tầng cỏ xanh, dù có ngã cũng chỉ hơi ê ẩm chứ không tạo ra được cái thương tích gì. Bất quá tình trạng của Yasuo Ma Kiếm lúc này lại là thế nào?Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là thương tích, rơi một cái liền cảm thấy tạng tim như bắn ngược lên cổ họng, khí huyết chạy loạn khiến nó ho khan đến cả người co quắp dưới mặt đất.
Hắn đối với loại nhân vật ưa mặt mũi này cũng là lười dây dưa, chỉ đơn giản quay lưng chờ đến lúc nó điều hòa được khí huyết, lại tự mình chống tay ngồi dậy thì mới sải bước theo đường ngược lại mà trở về đội nhóm.
Đi hơn mười phút, không ai nói với ai câu nào, không khí lạnh lẽo ngột ngạt đến mức lắm lúc Yasuo Ma Kiếm cảm tưởng như không thể vận khí trị thương được nữa. Nam hài này mới vừa rồi còn là một bộ dáng hời hợt tùy hứng, lại không hiểu vì lý do gì đột nhiên trở nên thâm sâu như biển, quanh người mơ hồ tản ra một luồng tà khí nặng nề khiến cho người khác hít thở thôi cũng khó khăn.
Loại uy áp đến từ linh hồn này Yasuo Ma Kiếm đã từng đọc được trong sách, cũng không ngờ lại có cơ hội được trải nghiệm sớm như thế này, đã vậy còn phát ra từ một kẻ có tu vi kém y một vạn tám ngàn dặm.
Nói uy áp cũng không hẳn là đúng, bởi người đứng bên trong hoàn toàn không bị ép đến thổ huyết, cũng không bị ấn quỳ xuống mặt đất, nên về cơ bản là không tổn hại gì đến thể xác. Thế nhưng nạn nhân sẽ nhanh chóng cảm thấy nhịp tim chậm dần lại, tâm trí vô cớ cảm thấy nặng nề sầu muộn rồi dần dần làm xuất hiện những ảo ảnh, ảo giác, ảo thính, kèm theo là những xúc cảm tiêu cực như buồn bã, uất hận, tuyệt vọng, giận dữ...lặp đi lặp lại với cường độ khác nhau. Đến khi ảo giác và tâm trạng suy sụp cùng trở nên rõ ràng như đang thực sự tái diễn thì đấy cũng chính là lúc nạn nhân đã chạm tới cực hạn, linh hồn sẽ bắt đầu nứt ra cho tới khi hoàn toàn vỡ vụn.
Thời điểm đọc những tri thức này Yasuo Ma Kiếm cảm thấy người viết đúng là một kẻ dở hơi. Nếu thấy không ổn sao còn không tìm cách chạy thật xa, lại đi cảm nhận rồi ghi chép lại làm gì?Có chơi nổi cũng không nên chơi một cách thiếu suy nghĩ như vậy!
Thế nhưng đến khi chính mình bị vây hãm bên trong thì Yasuo Ma Kiếm mới nhận ra rằng căn bản không có cách nào thoát ra được. Bản thân giống như bị nhấn chìm xuống, tiếng thở vô thức ngân dài như than như khóc, như hờn như trách trời già cay nghiệt. Đôi mắt dần trở nên mờ đục, đã không còn nhìn thấy gì nữa ngoài những mảng màu u ám của quá khứ. Cái đói, cái rét, cái bệnh tật, cái chết chóc như đang một lần nữa cắt vào da thịt.
Và nó nhận ra bản thân chưa bao giờ thoát khỏi cái mùa đông lạnh tê tái ấy. Nhỏ bé, cô độc, lạc lõng, sớm muộn gì nó cũng sẽ chết tức tưởi như cái cách cha mẹ nó từ trần. Một cái chết vô nghĩa, chết trong câm lặng, chết mà không có lấy nổi một người khóc thương...
Thời điểm ý thức sắp bị ảo cảnh nuốt toàn bộ thì bản năng sinh tồn của Yasuo Ma Kiếm bỗng trỗi dậy, nhờ thế mà miễn cưỡng khôi phục được một tia thanh tỉnh, dốc hết tàn lực hỏi:
- Dương Phàm đâu?
Vốn định dẫn dắt suy nghĩ của hắn rẽ sang hướng khác, bất quá do tâm trí bị ảnh hưởng nên chỉ có thể nói ra một câu không đầu không cuối. May là hắn vốn không có ý định hại người nên sau khi nghe câu hỏi liền lập tức ngừng hồi tưởng, thứ uy áp lạ lùng kia cũng theo đó mà biến mất.
- Dương Phàm?Tất nhiên là gã đang ngồi chơi xơi nước. Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ gã cất công đi cứu hai thằng vô dụng vô danh?
Câu trả lời của hắn chẳng khác gì một gáo nước lạnh dội thẳng xuống. Đúng vậy, chẳng lý do gì Dương Phàm phải chạy lăng xăng đi tìm hai đứa phế vật để rồi tự mình làm hỏng kế hoạch và vướng vào vô số rắc rối. Đó là cách hành xử của người thông minh, không bao giờ để bị bất ngờ, không bao giờ tách ra khỏi kế hoạch.
- Vậy tại sao ngươi lại làm?
Hắn dừng bước, không nghĩ ngợi nhiều mà đáp ngay:
- Là nhân quả. Nếu ngươi chết vì ta khiến ngươi đi vào rừng, nó sẽ được tính thành tội nghiệt của ta. Chứ không phải ta tự nhiên nổi khùng hào hứng đi làm việc tốt đâu, đừng hiểu nhầm. Với lại...
Đang định nói thêm gì đó thì Yasuo Ma Kiếm bỗng vấp rễ cây té sấp mặt. Bàn chân là bộ phận quan trọng trong quá trình giữ thăng bằng, đồng thời cũng là nơi hội tụ của nhiều huyệt quan trọng. Với một cái lỗ xuyên qua lòng bàn chân thế này thì hắn đã dần mường tượng được vận mệnh đen tối mà thằng cu sắp phải trải qua.
- Đừng ngã khi người khác đang nói. Mất lịch sự đấy.
Hắn duỗi tay xốc nách Yasuo Ma Kiếm đứng lên, chứ để nó tự đi thì thậm chí còn chậm hơn cả một thằng què nữa.
- Cám ơn.
Thanh âm này rất bé, bé đến mức chẳng khác nào một tiếng thầm thì, thế nhưng hắn ở ngay sát bên cạnh làm sao có chuyện không nghe thấy. Mà dù chính tai nghe được thì hắn vẫn không tin nổi rằng lũ xấu tính này biết cám ơn đâu, đáng ra nó phải nói gì đấy chát chúa hơn một chút, kiểu như "mắc mớ gì mà xía mũi vô" hay đại loại vậy.
- Cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi?
Hắn nhướn mày nói kháy nốt câu cuối, dù sao hắn cũng chưa có quên thái độ vênh váo hồi nãy của nó đâu.
- ...
Yasuo Ma Kiếm cúi đầu không đáp, mặt nạ sắt che mất khuôn mặt khiến hắn không biết thái độ của nó ra làm sao, nhưng nếu đối phương đã cam chịu đến như vậy thì hắn cũng chẳng muốn già mồm. Cả hai lảo đảo dắt dìu nhau thành ra phải mất gấp đôi thời gian so với lúc đi thì mới có thể trở lại điểm tập kết, nơi mà hiển nhiên Dương Phàm và Diệp Chiến đang chờ đợi để đổ lên đầu bọn hắn một tràng rủa xả.
(Đành vậy. Sướng miệng vài giây mà cực thấy ông cố luôn.)
Hắn nghĩ thầm rồi sải bước tiến về phía thằng đang đấm đá hung hăng nhất sau đó đặt bàn tay nhỏ nhắn lên vai đối phương, lạnh nhạt nói:
- Uây. Thành thật xin lỗi. Đứa này cùng team với ta, ta mang nó về được không?
Tên kia đang đánh đến đỏ mắt bỗng nhiên bị làm phiền thì đương nhiên không cảm thấy dễ chịu, gã vung tay gạt phắt tay hắn qua một bên, hung ác nói:
- Sờ sờ cái búa! Có tin tao đập luôn cả mày kh...
Thanh âm của gã biến dạng khi thân thể bị cuốn vào một luồng nhu kình kì lạ. Kình lực này giống như được sinh ra từ cái vung tay của gã nhưng lại không chịu sự khống chế mà lôi kéo chủ nhân của nó té dập mặt, cái miệng đang há ra chửi ầm lên cũng vì vậy mà ngậm vào một đống đất cát.
Nhưng cũng còn may, vì đó là nhu kình nên dù ngã dập mặt thì cũng chỉ hơi choáng váng chứ hoàn toàn không có thương tích gì.
Rầm ~
Hắn giống như mất thăng bằng mà lảo đảo một thoáng, bàn chân trong lúc loạng choạng lại trùng hợp giẫm lên ót tên kia khiến mặt gã lún sâu xuống đất. Phong cách của hắn không phải là mới gặp lần đầu đã đánh, cơ mà những thằng không tôn trọng lời nói của người khác thì thật sự rất xứng đáng bị ăn đòn.
Hai tên còn lại ban đầu cũng không để ý nhưng sau khi chứng kiến ngón đòn tàn khốc như vậy thì lập tức sợ đến kinh hồn bạt vía. Từ khi tu tiên chúng đã được thấy nhiều điều khác thường, nhưng kiểu khác thường giống như hủy diệt một người đang sống sờ sờ hiển nhiên là thứ không đứa trẻ nào muốn nhìn thấy.
Một thằng nhóc thậm chí còn lùn hơn cả hắn chĩa vào hắn mũi thép nhọn hoắt để tự vệ, vẻ mặt sợ hãi quát ầm lên:
- Khốn kiếp!Mày là thằng nào?Mày không biết là giết người thì sẽ bị loại à?
- Giết?
Hắn nhướn mày nhìn xuống cái đứa đang co giật dưới đất, cười nhạt nói:
- Chỉ là chệch khớp cổ thôi. Tất nhiên nó sẽ chết nếu bị các ngươi vất lại đây, cơ mà chắc lũ chúng bay không sống lỗi đến mức đấy đâu nhỉ?Mà này, ta khuyên ngươi không nên ném thanh sắt ấy ra đâu, vì sau đó ta sẽ bắt và phóng nó xuyên qua chân ngươi trước khi ngươi kịp nhận ra đấy.Tất nhiên ngươi được phép thử, ai cũng có quyền được ngu xuẩn mà.
- Mày...
Trong suy nghĩ của Tiểu Phong thì gã sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để phi ám khí vào một vị trí dễ bị tổn thương như cổ họng, phổi hoặc mắt để tạo cơ hội cho đồng bọn quật ngã hắn. Thế nhưng thái độ thờ ơ kia là sao?Chẳng lẽ hắn chưa từng nghe đến danh tiếng của Đoạn Trường Phong với tuyệt kĩ gia truyền “Bạo Vũ Lê Hoa Châm”?Không thể nào như vậy được, tốt xấu gì cái tên Trường Phong cũng nằm trong nhóm mười tài năng trẻ của Thiên Kiếm Môn, thậm chí ngay cả đệ tử các môn phái lân cận cũng còn biết đến nữa là.
Trường Phong thần hồn nát thần tính, lại thêm thảm trạng của đồng đội khiến tâm ma trong gã có cơ hội tác quái, bàn tay còn không cầm chắc được phi tiêu chứ chưa nói gì đến ném vào người đối thủ.
(Áp lực này... Nhưng nó chỉ là một thằng nhóc, nó có thể có bản lĩnh gì ghê gớm chứ!?)
Cách tự thôi miên có vẻ rất hiệu quả, tri giác một lần nữa trở lại với ngón tay của Trường Phong tạo cơ hội cho gã tung một đòn chí mạng. Linh lực tụ vào đầu ngón tay sau đó đột ngột giải phóng nguồn năng lượng khổng lồ đẩy mũi trâm thép lao đi như tên bắn, vẽ ra trong không gian một vệt sáng trắng tuyệt đẹp nhưng cũng nguy hiểm chết người.
Pặc ~
Không hề có tiếng rên la đau đớn như Trường Phong đã mong đợi, thay vào đó là một tiếng động nực cười vang lên khi bàn tay trần của hắn thô bạo kéo mũi thép ra khỏi quỹ đạo bay. Tới đây thì những giác quan của Tiểu Phong đã đi đến giới hạn, nhãn lực của gã không đủ để nhìn những gì diễn ra ngay sau đó, nhưng tên lão đại thì thấy rõ hắn dùng một động tác gọn gàng bẻ gãy đôi phi tiêu sau đó vung tay ném một nửa về phía của Trường Phong. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, nhưng đã đủ để phân định sinh tử của hai con người.
- Con mẹ nó!!!
Cơn đau thấu xương ở bàn chân khiến gã kêu thảm một tiếng, thân thể mất thăng bằng loạng choạng té ngửa ra đất.
- Á á á ~
Tiếng hét thảm vang lên nhưng lần này không phải là Trường Phong, mà phát ra từ người đồng đội của gã đang bất lực nằm một đống dưới chân hắn. Gót chân kẻ xấu số lúc này đang chảy máu đầm đìa vì bị thanh thép cắm xuyên qua, thỉnh thoảng lại có vài tia máu phụt lên, kết hợp với tiếng gào thảm thiết của nạn nhân khiến cảnh tượng càng thêm tinh huyết dọa người.
- Chậc chậc ~Cũng Luyện Khí tầng ba chứ ít ỏi gì đâu mà khóc lóc như đứa lớp ba vậy? Các ngươi về giác ngộ lại tư tưởng cho thằng này đi nhé, có phải đi dã ngoại đâu mà mới đụng nhẹ đã gào mồm lên. Nghĩ mà chán ~
Đến nước này thì lão đại muốn không ra mặt cũng bắt buộc phải ứng chiến. Gã vận chuyển linh lực quanh thân tạo thành một luồng sáng mờ nhạt bao bọc lấy cơ thể, ý định dùng tu vi cao hơn để nghiền nát sự tự tin của hắn:
- Ta nhận ra ngươi. Tên gọi Tinh Vũ, đúng không?
Tình huống này rất giống với cảnh trong mấy bộ phim kiếm hiệp trước đây hắn hay xem, khi mà hai nhân vật chuẩn bị nhào vào đánh đấm bắn chưởng bùm bùm, máu diễn xuất nổi lên khiến ngữ điệu của hắn vô thức trở nên nghiêm túc hơn hắn:
- Ừm. Còn ngươi, ngươi hẳn là...Diệt...Ừm...Diệt...
Đột nhiên hắn vớ được một manh mối, diễn sâu nói:
- Diệt Tuyệt Sư Thái, không sai chứ?
Ầm ~
Gã mặt sẹo phát kình dẫm nát mặt đất dưới chân, cặp mắt hổ trợn trừng nhìn hắn, gầm khẽ:
- Ngươi giỡn mặt với lão tử!?
- Không hề nha.Chờ tý nhớ lại đã...Truy Cùng Diệt Tận?Không phải? Diệt Cỏ Tận Gốc?
Dù trong thời đại nào thì xuyên tạc tên cũng luôn gây ra một sự ức chế nhất định, đặc biệt ở cái thời coi trọng mặt mũi như này thì việc đó cũng nghiêm trọng ngang ngửa việc lôi tên bố mẹ ra chửi. Cơ mà không phải hắn cố ý làm như vậy, lần này là hắn thực sự không nhớ nổi tên đối phương. Thậm chí hắn còn chẳng nhớ đã từng gặp thằng này ở đâu nữa cơ.
(Bình tĩnh ~Vừa rồi hắn bẻ gãy ám khí của Trường Phong sau đó cấp tốc ném ra cả hai, hiển nhiên là công lực đã tăng tiến không ít. Nếu giờ ta chủ động tấn công thì chẳng khác nào tự lao đầu vào bẫy của hắn.)
Gã hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng rồi lạnh lùng gằn từng chữ:
- Bất Diệt Thần Tướng chỉ là ngoại hiệu. Nhớ cho kĩ lão tử tên gọi Ngạo Long,tương lai sẽ trở thành chủ nhân của Thiên Kiếm Môn.
- Ờ. Sao cũng được.
Vẻ mặt của hắn hiện lên rõ ba chữ "không quan tâm", phẩy tay nói:
- Lão Tiêu Viêm nghe vậy chắc vui lắm đấy.Mà đánh rồi, chào hỏi rồi, vậy giờ ta dẫn người đi được chưa?
Ngạo Long nheo mắt nhìn hắn hồi lâu như muốn dùng ánh mắt đục một lỗ trên mặt của hắn, sau đó gã nói bằng giọng nguy hiểm nhất có thể:
- Ngươi dựa vào đâu mà đòi bọn ta phải thả người?Đừng tưởng bắt được một cái phi tiêu đã là vô địch thiên hạ.Mặc kệ ngươi mưu mô chước quỷ ra làm sao, ăn một đấm của ta còn chẳng phải là không chết cũng tàn phế?
Phát ngôn của Ngạo Long tuy ngông cuồng, nhưng cũng không phải là không có cơ sở. Tố chất thân thể trải qua mỗi lần đột phá đều sẽ tăng lên một chút, theo toán học thường thức cộng dồn lại thì một người bình thường cường tráng khỏe mạnh nếu so với một tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng chẳng khác gì đứa trẻ so với người tập gym lâu năm, mà Luyện Khí so với Trúc Cơ chênh lệch thậm chí còn xa hơn, cuối cùng là Độ Kiếp với Hóa Thần thì chênh lệch đã là như trời với đất.
Bất quá khi vẫn còn đang ở trong cái nhà trẻ này thì tốt nhất nên hạn chế bàn về mấy cái Độ Kiếp Hóa Thần thì hơn, miễn cho bị nói là ăn cơm rau muống bàn chuyện thế giới.
- Ồ, thế à?Không thử sao biết?
Hắn từng sống qua vô số thời đại, đã chứng kiến nền văn hóa tu chân từ thời điểm khai sinh cho đến lúc suy tàn, vậy nên hắn là người hiểu rõ nhất giữa hắn và Ngạo Long có bao nhiêu chênh lệch. Bất quá chính vì chênh lệch nhiều đến như vậy nên Ngạo Long mới không dám đánh với hắn, tâm lý của kẻ mạnh hơn trước nay vẫn luôn là kì quặc như vậy.
(Thằng ranh này lại đang âm mưu cái gì?)
Ngữ điệu gợi đòn của hắn khiến Ngạo Long vô thức siết chặt nắm đấm, linh lực ầm ầm dâng lên cuốn cát bụi bay mù mịt. Mặc dù rất muốn nhào tới đấm thẳng vào cái bản mặt hời hợt xấc láo của hắn, tuy nhiên với tính cẩn trọng đa nghi của Ngạo Long thì không thể nào có chuyện gã hành xử tùy tiện như vậy.
Nhưng tiếc là lần này Ngạo Long cẩn trọng bằng thừa, hắn căn bản chẳng có mưu mô quần què gì sất. Chẳng qua hắn thấy Ngạo Long vắt mũi chưa sạch mà cái miệng nổ vang trời, có chút tu vi mà vênh vênh váo váo cảm thấy chướng không chịu nổi nên mới nói thách vậy thôi. Chứ nếu chẳng may Ngạo Long thật sự nhào tới đấm hắn thì hắn cũng chỉ có thể dùng mười thành công lực cao chạy xa bay, chứ tuyệt đối không ngu xuẩn đến mức một mình chấp bốn như tên đần nào đó.
- Gì mà căng? Nói chơi, nói chơi thôi, ngàn vạn lần không nên coi là thật. Nếu thật sự muốn đánh thì đợi Dương huynh tới đã, khi đó ta sẽ đứng ngoài cổ vũ các ngươi quyết đấu ba trăm hiệp, đánh đến tối cũng không vấn đề gì.
Trường Phong loay hoay nãy giờ cuối cùng cũng rút ra được nửa cây trâm thép cắm xuyên qua lòng bàn chân, trong lúc đau đến sốc óc không nhịn được chen miệng vào chửi một câu xả stress, nhân tiện hạ thấp khí thế của hắn:
- Rắm chó!Tên Dương Phàm chỉ mới Luyện Khí tầng hai, có cho tiền cũng không dám đánh với lão đại của bọn ta!
Hắn nghe vậy thì chặc lưỡi lắc đầu vài cái rồi quay sang thành viên còn lại trong nhóm của Ngạo Long, kẻ mà nãy giờ vẫn chưa phát biểu câu nào sốc óc, nhướn mày nói:
- Còn ngươi? Ngươi nghĩ sao?
- ...
Tiểu tử này khoảng hai mươi tư hai lăm tuổi, nhưng vì thân thể cao gầy cùng khuôn mặt hốc hác khiến việc đánh giá có hơi khó khăn nên cứ lấy con số vừa rồi trừ đi khoảng sáu hay bảy năm gì đấy.
Nhìn tổng thể thì tên này cũng không có điểm gì đặc biệt, chỉ là đôi mắt mở lớn vô thần khi nhìn chằm chằm dễ khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi. Gã trầm ngâm một thoáng rồi lạnh lùng đáp:
- Có hai tên Dương Phàm cũng vô dụng.
Lời này đã là rất nể mặt, thực tế dù có cả chục tên đệ tử Luyện Khí tầng hai đi chăng nữa thì khi đánh với Ngạo Long cũng chẳng có một cơ hội nào. Tất nhiên đây chỉ là nói về đấu sức lực thuần túy, nếu như có công pháp mạnh đến biến thái để bù đắp hoặc dùng chút thủ đoạn thì vượt cấp khiêu chiến cũng không phải không có khả năng. Dù sao thì Luyện Khí tầng sáu cũng chỉ mới là có một thân thể trâu bò, vẫn chưa luyện ra được bản lĩnh gì đáng kể đâu.
- Ầyzzzz ~Hài tử vô tri, đã dốt còn cứ thích nói to. Chỉ dựa vào tu vi lẹt đẹt đó của Dương huynh mà đứng vững được đến bây giờ, các ngươi thực sự nghĩ gã chỉ dựa vào vũ lực?
Một lời thức tỉnh người trong mộng, nhóm của Ngạo Long lập tức vì lập luận chặt chẽ của hắn mà rơi vào trầm mặc. Chuyện về Dương Phàm đương nhiên bọn họ đều biết, một đệ tử ngoại môn tu vi cạn cợt lại có thể thông qua khảo nghiệm Tử Vong Chi Địa, sau đó liên tiếp mấy năm liền đều nằm trong nhóm mười người trở ra cuối cùng, thành tích hư cấu như vậy muốn người ta không biết đến cũng khó.
Dùng vũ lực hiển nhiên là không thể, trong số các đệ tử cũng không ít người tu vi vượt xa Dương Phàm mà vẫn bị loại trước đấy thôi. Đáp án thuyết phục nhất là gã bẩm sinh có dị năng, hoặc là sở hữu trí tuệ sâu như biển, cẩn trọng tính toán đường đi nước bước để bù đắp hạn chế về tu vi. Thành thật mà nói thì đụng phải cái nào cũng đều không dễ đối phó, đặc biệt là trường hợp Dương Phàm có một bộ óc nhồi đầy âm mưu quỷ kế.
Bị kẻ tu vi cao hơn miểu sát hiển nhiên là rất buồn bực đấy, nhưng bị đám trí giả chơi đùa lật qua lật lại rồi xoay như dế thì còn ức chế gấp ngàn lần. Trí giả ở thời đại nào cũng đều được kính nể cùng e sợ, đám người Ngạo Long dù là hài tử vô tri nhưng cũng tự ước đoán được Dương Phàm có bao nhiêu lợi hại. Bọn chúng đều đã đạp nửa bước vào tiên lộ, về trí tuệ đương nhiên không thể nào quá ngu được.
Chướng ngại tâm lý mặc dù có thể hù dọa mấy đứa nhát gan, với kẻ tâm tư cẩn mật như Ngạo Long ngược lại không có bao nhiêu tác dụng. Bàn tay thô to của gã túm lấy cổ Yasuo Ma Kiếm nhấc bổng lên như nhấc một con gà nhép, linh lực áp chế khiến nó vừa mới khôi phục lại một chút khí lực đã bị ép đến thổ huyết, thương cũ thương mới chồng chất khiến ngay đến đến mở miệng chửi người nó cũng không còn hơi sức để mà làm.
- Dương Phàm thì sao?Ta đánh đồng đội của gã, gã lại dám làm gì ta?
Long Ngạo chỉ thẳng vào mặt hắn, cười khẩy nói:
- Còn ngươi nữa. Lần trước ngươi ở trên đài dùng đến tà thuật mới may mắn thắng một trận, lần này lão tử xem xem ngươi còn diễn ra được cái trò quỷ gì!?
Hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, con mắt đảo mấy vòng mới nhớ ra lần trước vì ham thành tích nên cố tình trúng một kiếm ngay ngực để kích phát dị năng của Cửu Tử Tà Công, đem nội lực đột phá lên cảnh giới "cách không khiển vật" mới hoàn toàn áp đảo được Ngạo Long.
Kì thật mỗi lần "cải tử hoàn sinh" đều khiến hắn đói gần chết, nếu không phải tình huống bắt buộc hắn cũng không nguyện ý dùng đến năng lực này đâu. Ấy thế mà qua miệng Ngạo Long lại giống như chơi vui lắm vậy, thật là quá con mẹ nó oan uổng.
- Vậy là ngươi muốn lôi cả ta vào?Vừa đánh với Dương huynh, vừa đối phó với ám khí của ta, bản lĩnh của ngươi cũng lớn quá rồi đấy. Bộ vết sẹo hết đau rồi à?
Bị nội kình đánh thẳng vào kinh mạch, lại ăn thêm mấy cước khiến kinh mạch nát bươm mà có thể hết đau mới là lạ. Giờ đây mỗi lần vận công đều khiến Ngạo Long đau đến đầu váng mắt hoa, đã dùng cả đống đan dược mà vẫn chưa đỡ hơn chút nào đâu. Bị hắn nói trúng chỗ đau khiến Ngạo Long không khỏi cảm thấy cực kì phẫn hận, nhưng đồng thời cũng nhắc gã nhớ ám khí của hắn có bao nhiêu lợi hại.
Đánh với một kẻ có thể phóng ám khí vào đối thủ từ mọi hướng, cho dù là người gan góc đến mấy thì cũng hào hứng không nổi.
Thấy Ngạo Long đã có vẻ hơi rén, hắn cong ngón tay âm thầm búng ám khí vào tán cây rậm rạp sau lưng rồi làm bộ ngạc nhiên nói:
- Có vẻ Dương huynh cũng đang đến rồi. Nhìn mặt ngươi hơi tái đấy, có thật là muốn đánh không?
Vừa rồi trúng một đòn toàn lực của Yasuo Ma Kiếm đã khiến Ngạo Long nội thương không nhẹ, nhưng vì sĩ diện nên gã bất chấp thương thế mà sấn sổ lao về phía hắn, gằn giọng:
- Ta ngược lại muốn xem các ngươi có bao nhiêu lợi hại!
Thiếu niên cao gầy kéo tay Ngạo Long lại, khẽ lắc đầu. Trong một nhóm luôn có một đứa đủ tỉnh táo để nhận biết tình hình, rõ ràng với trạng thái của Ngạo Long hiện tại thì nếu đánh sẽ chỉ làm vết thương chuyển biến tệ hơn, chưa kể đối thủ lại là Dương Phàm trước nay vẫn luôn bí bí ẩn ẩn. Đây không phải dũng cảm liều lĩnh, mà căn bản là tự tìm cái chết.
- Xem như các ngươi may mắn!
Không biết thân phận của tên cao gầy mặt lạnh kia là gì, nhưng chỉ bằng một cái lắc đầu đã khiến Ngạo Long thu liễm đấu chí là đủ biết gã tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Ngạo Long vung tay tùy tiện ném Yasuo Ma Kiếm vào người hắn, không quên tăng thêm mấy phần lực khiến hắn lảo đảo một thoáng mới đứng vững được.
(Cánh tay thằng nhãi này coi vậy mà mềm ra phết. Tưởng là luyện kiếm rất tích cực chứ?)
Cảm giác mềm mềm nhu nhu truyền vào lòng bàn tay khiến hắn không nhịn được nghĩ thầm. Trong ấn tượng của hắn thì thằng này hẳn phải là một đứa nhỏ xấu xí thô kệch nên mới giấu mình trong bộ đồ kì quái này, nhưng hương thơm nhàn nhạt truyền vào mũi lại khiến hắn lại nghiêng về phương án tiểu mỹ nam hơn.
Cảm thấy mình quá đẹp, đẹp đến mức người khác chịu không nổi hay sao mà lại đeo cái mặt nạ đen sì này lên?Nghĩ mình là Lan Lăng Vương sao?Muốn tạo điểm nhấn cũng đừng làm lộ liễu như vậy.
- Đỡ nó dậy!
Ngạo Long chỉ vào thằng bị chệch khớp cổ đang nằm chết dí dưới đất rồi quay sang ném cho hắn một ánh nhìn căm ghét:
- Ngươi không thoát được mãi đâu!
- Ha. Chắc vậy.
Hắn cười nhạt nhìn đám người Ngạo Long dắt díu nhau vội vã rời khỏi. Mặc dù tên tiểu tử này tu vi cao thật đấy nhưng tầm nhìn vẫn còn quá hạn hẹp, đồng đội của gã cũng không phải quá xuất sắc nên chắc cũng chẳng trụ được đủ lâu để gặp lại hắn lần hai đâu.
Nói không phải khoe chứ sinh tồn trong rừng chính là sở trường của hắn đấy, tất nhiên với điều kiện là không gặp phải những thành phần quá mức biến thái lại thêm không nói lí lẽ.
Cuộc hội ngộ ngoài ý muốn này nhắc nhở hắn phải mau chóng suy nghĩ giải pháp cho những tình huống xấu có thể xảy ra, rõ ràng không gian trong này không rộng đến mức để cho hắn đủ thời gian chuẩn bị đầy đủ. Lần này may mắn gặp một lũ dở hơi, chứ lát nữa bọn tán tu tràn vào, mật độ dân số đông thêm thì chắc sẽ đánh nhau không kịp thở.
Con người hắn chính là nghĩ đến liền lập tức làm ngay, thế là cứ đứng nguyên tại chỗ mà tính tính toán toán, nhất thời quên luôn cả Yasuo Ma Kiếm vẫn đang giữ khư khư trong ngực. Đây cũng một phần là bởi tên này thực sự quá nhẹ, cầm trên tay hoàn toàn không có nhiều cảm giác. Tuy là hắn không để ý, thế nhưng bản thân người được bồng bế lại không vô tư được như vậy. Sau khi gọi mấy tiếng vẫn không thấy có tác dụng gì, Yasuo Ma Kiếm dứt khoát đấm một cái vào ngực hắn, sẵng giọng:
- Thích lắm sao?Còn không mau thả ta xuống?
- Ờ.
Hắn giật mình thả tay ra. Nhưng hình như là phản ứng của hắn quá mức đột ngột hay sao đó mà Yasuo Ma Kiếm ngay cả xoay người cũng không kịp, trực tiếp rơi bịch xuống nền đất.
Dưới đất không nhiều đá gồ gề, trên bề mặt lại phủ một tầng cỏ xanh, dù có ngã cũng chỉ hơi ê ẩm chứ không tạo ra được cái thương tích gì. Bất quá tình trạng của Yasuo Ma Kiếm lúc này lại là thế nào?Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là thương tích, rơi một cái liền cảm thấy tạng tim như bắn ngược lên cổ họng, khí huyết chạy loạn khiến nó ho khan đến cả người co quắp dưới mặt đất.
Hắn đối với loại nhân vật ưa mặt mũi này cũng là lười dây dưa, chỉ đơn giản quay lưng chờ đến lúc nó điều hòa được khí huyết, lại tự mình chống tay ngồi dậy thì mới sải bước theo đường ngược lại mà trở về đội nhóm.
Đi hơn mười phút, không ai nói với ai câu nào, không khí lạnh lẽo ngột ngạt đến mức lắm lúc Yasuo Ma Kiếm cảm tưởng như không thể vận khí trị thương được nữa. Nam hài này mới vừa rồi còn là một bộ dáng hời hợt tùy hứng, lại không hiểu vì lý do gì đột nhiên trở nên thâm sâu như biển, quanh người mơ hồ tản ra một luồng tà khí nặng nề khiến cho người khác hít thở thôi cũng khó khăn.
Loại uy áp đến từ linh hồn này Yasuo Ma Kiếm đã từng đọc được trong sách, cũng không ngờ lại có cơ hội được trải nghiệm sớm như thế này, đã vậy còn phát ra từ một kẻ có tu vi kém y một vạn tám ngàn dặm.
Nói uy áp cũng không hẳn là đúng, bởi người đứng bên trong hoàn toàn không bị ép đến thổ huyết, cũng không bị ấn quỳ xuống mặt đất, nên về cơ bản là không tổn hại gì đến thể xác. Thế nhưng nạn nhân sẽ nhanh chóng cảm thấy nhịp tim chậm dần lại, tâm trí vô cớ cảm thấy nặng nề sầu muộn rồi dần dần làm xuất hiện những ảo ảnh, ảo giác, ảo thính, kèm theo là những xúc cảm tiêu cực như buồn bã, uất hận, tuyệt vọng, giận dữ...lặp đi lặp lại với cường độ khác nhau. Đến khi ảo giác và tâm trạng suy sụp cùng trở nên rõ ràng như đang thực sự tái diễn thì đấy cũng chính là lúc nạn nhân đã chạm tới cực hạn, linh hồn sẽ bắt đầu nứt ra cho tới khi hoàn toàn vỡ vụn.
Thời điểm đọc những tri thức này Yasuo Ma Kiếm cảm thấy người viết đúng là một kẻ dở hơi. Nếu thấy không ổn sao còn không tìm cách chạy thật xa, lại đi cảm nhận rồi ghi chép lại làm gì?Có chơi nổi cũng không nên chơi một cách thiếu suy nghĩ như vậy!
Thế nhưng đến khi chính mình bị vây hãm bên trong thì Yasuo Ma Kiếm mới nhận ra rằng căn bản không có cách nào thoát ra được. Bản thân giống như bị nhấn chìm xuống, tiếng thở vô thức ngân dài như than như khóc, như hờn như trách trời già cay nghiệt. Đôi mắt dần trở nên mờ đục, đã không còn nhìn thấy gì nữa ngoài những mảng màu u ám của quá khứ. Cái đói, cái rét, cái bệnh tật, cái chết chóc như đang một lần nữa cắt vào da thịt.
Và nó nhận ra bản thân chưa bao giờ thoát khỏi cái mùa đông lạnh tê tái ấy. Nhỏ bé, cô độc, lạc lõng, sớm muộn gì nó cũng sẽ chết tức tưởi như cái cách cha mẹ nó từ trần. Một cái chết vô nghĩa, chết trong câm lặng, chết mà không có lấy nổi một người khóc thương...
Thời điểm ý thức sắp bị ảo cảnh nuốt toàn bộ thì bản năng sinh tồn của Yasuo Ma Kiếm bỗng trỗi dậy, nhờ thế mà miễn cưỡng khôi phục được một tia thanh tỉnh, dốc hết tàn lực hỏi:
- Dương Phàm đâu?
Vốn định dẫn dắt suy nghĩ của hắn rẽ sang hướng khác, bất quá do tâm trí bị ảnh hưởng nên chỉ có thể nói ra một câu không đầu không cuối. May là hắn vốn không có ý định hại người nên sau khi nghe câu hỏi liền lập tức ngừng hồi tưởng, thứ uy áp lạ lùng kia cũng theo đó mà biến mất.
- Dương Phàm?Tất nhiên là gã đang ngồi chơi xơi nước. Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ gã cất công đi cứu hai thằng vô dụng vô danh?
Câu trả lời của hắn chẳng khác gì một gáo nước lạnh dội thẳng xuống. Đúng vậy, chẳng lý do gì Dương Phàm phải chạy lăng xăng đi tìm hai đứa phế vật để rồi tự mình làm hỏng kế hoạch và vướng vào vô số rắc rối. Đó là cách hành xử của người thông minh, không bao giờ để bị bất ngờ, không bao giờ tách ra khỏi kế hoạch.
- Vậy tại sao ngươi lại làm?
Hắn dừng bước, không nghĩ ngợi nhiều mà đáp ngay:
- Là nhân quả. Nếu ngươi chết vì ta khiến ngươi đi vào rừng, nó sẽ được tính thành tội nghiệt của ta. Chứ không phải ta tự nhiên nổi khùng hào hứng đi làm việc tốt đâu, đừng hiểu nhầm. Với lại...
Đang định nói thêm gì đó thì Yasuo Ma Kiếm bỗng vấp rễ cây té sấp mặt. Bàn chân là bộ phận quan trọng trong quá trình giữ thăng bằng, đồng thời cũng là nơi hội tụ của nhiều huyệt quan trọng. Với một cái lỗ xuyên qua lòng bàn chân thế này thì hắn đã dần mường tượng được vận mệnh đen tối mà thằng cu sắp phải trải qua.
- Đừng ngã khi người khác đang nói. Mất lịch sự đấy.
Hắn duỗi tay xốc nách Yasuo Ma Kiếm đứng lên, chứ để nó tự đi thì thậm chí còn chậm hơn cả một thằng què nữa.
- Cám ơn.
Thanh âm này rất bé, bé đến mức chẳng khác nào một tiếng thầm thì, thế nhưng hắn ở ngay sát bên cạnh làm sao có chuyện không nghe thấy. Mà dù chính tai nghe được thì hắn vẫn không tin nổi rằng lũ xấu tính này biết cám ơn đâu, đáng ra nó phải nói gì đấy chát chúa hơn một chút, kiểu như "mắc mớ gì mà xía mũi vô" hay đại loại vậy.
- Cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi?
Hắn nhướn mày nói kháy nốt câu cuối, dù sao hắn cũng chưa có quên thái độ vênh váo hồi nãy của nó đâu.
- ...
Yasuo Ma Kiếm cúi đầu không đáp, mặt nạ sắt che mất khuôn mặt khiến hắn không biết thái độ của nó ra làm sao, nhưng nếu đối phương đã cam chịu đến như vậy thì hắn cũng chẳng muốn già mồm. Cả hai lảo đảo dắt dìu nhau thành ra phải mất gấp đôi thời gian so với lúc đi thì mới có thể trở lại điểm tập kết, nơi mà hiển nhiên Dương Phàm và Diệp Chiến đang chờ đợi để đổ lên đầu bọn hắn một tràng rủa xả.
Bình luận truyện