Vạn Kiếp Yêu Anh

Chương 60




Chiều hôm đó, Hàn Đông Đường đưa cô về.
Hắn vốn định đi đến nhà hàng ăn tối, nhưng cô lại bảo ghé siêu thị.
Hắn cười cười nhìn cô:
"Em lại định nấu cho anh ăn à?"
Phương Mộc Tĩnh liếc hắn, nhẹ giọng nói:
"Anh không thích? Vậy thôi."
Cô định cài dây an toàn lại, lại bị hắn đè tay, một tay đẩy cửa, nói:
"Đi thôi."
Cô nhìn hắn bật cười, xuống xe đi vào.
Hắn nhìn cô hết nhìn cái này lại chọn cái khác, cau mày nói:
"Mua đồ cũng phí sức như vậy à?"
Cô chăm chú lựa thức ăn, qua loa đáp:
"Ông chủ lớn như anh làm sao mà biết được. Nếu không nhịn được thì cứ ra xe đợi em đi."
Hắn thở dài, ôm eo cô, siết vào lòng mình:
"Anh vẫn nên đi theo em."
Cô khẽ cười, cũng không đáp lại.
Hắn đi bên cạnh, hỏi cô:
"Tiểu Tĩnh, có phải em đã sớm tha thứ cho anh rồi, đúng không?"
Câu hỏi của hắn khiến cô mất tư nhiên, đáp:
"Em không biết."
Hàn Đông Đường cười cười nhìn cô.
Cô bị nhìn đến sởn gai ốc, âm thầm lườm hắn.
Cô nói thật mà.
Cô thật sự không biết mình đã tha thứ cho hắn lúc nào.
"Anh lắm vấn đề thế, đi thôi."
Hắn bật cười, cũng mặc cô kéo mình.
Không khí hòa hợp, giống như, giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bây giờ là giờ tan sở, người trong siêu thị cũng rất nhiều, nhưng trong mắt hai người, chỉ có đối phương.
Tình cảm như vậy, lại nhận được không ít ánh nhìn ghen tị.
.....
Người hầu trong nhà thấy ông chủ mình xách đồ, còn Phương tiểu thư thì thong thả đi phía trước cũng không bất ngờ.
Bất quá, giữa hai người hình như có điểm là lạ.
Chưa gì đã nghe Phương tiểu thư nói với ông chủ:
"Anh đi thay đồ trước đi."
"Ừ."
Bọn họ tròn mắt nhìn.
"Này...là làm lành?"
"Giọng nói của Phương tiểu thư dường như không còn lạnh như trước nữa."
"Tâm tình của ông chủ dường như cũng rất tốt."
"Phương tiểu thư cũng chỉ đi có một buổi thôi mà..."
"Cô không biết, đây chính là chân ái."
"Còn Phương tiểu thư gì nữa. Gọi là phu nhân là vừa."
Người hầu nhỏ giọng bàn tán, sau đó gật đầu tán thành.
Bọn họ nhìn nhau, sau đó có người đứng ra hỏi:
"Phương tiểu thư, có cần chúng tôi giúp gì không?"
Cô xắn tay áo, đeo tạp dề, lắc đầu:
"Không cần đâu."
"Vậy chúng tôi đi làm việc đây."
....
Hàn Đông Đường thay đồ xong, nhẹ bước chân xuống phòng bếp.
Nhìn cô gái đang bận rộn, hắn có một loại xúc động không nói thành lời.
Giống như...
Bảo bối mình từng đánh mất, cuối cùng cũng tìm lại được.
Hắn tiến lên, ôm lấy cô, vòm ngực rắn chắc áp vào tấm lưng thanh mảnh.
Phương Mộc Tĩnh giật mình, sau đó giơ tay đẩy hắn ra, ghét bỏ nói:
"Em đang nấu, anh ra ngoài trước đi."
Nhưng hắn bất động, thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm ấm say lòng người:
"Tiểu Tĩnh, chúng ta kết hôn đi."
Cánh tay của cô cứng đờ, lát sau lạch cạch quay đầu nhìn hắn, trong mắt chất chứa vẻ kinh ngạc, cùng một thứ cảm xúc khác thường khác...
"Anh..."
Hắn nói:
"Anh muốn em trở thành vợ anh."
Mà hắn, cũng muốn trở thành người đàn ông duy nhất trong quãng đời còn lại của cô.
Cô lắp bắp, nói không nên lời.
"Đông Đường, anh, anh suy nghĩ kỹ chưa? Có thể sau này anh sẽ gặp người khác tốt hơn, yêu anh hơn em, anh..."
Hàn Đông Đường cắt ngang, nhẹ chạm trán mình vào trán cô, âm thanh đầy dịu dàng:
"Anh chỉ muốn em, cũng chỉ yêu em."
Anh chỉ muốn em, cũng chỉ yêu em.
Không có sau này, cũng không có ai nữa.
Tám chữ nện thẳng vào trái tim cô, khóe mắt nóng lên, cổ họng nghẹn lại, như bị một cục bông chặn ngang.
Hàn Đông Đường nói:
"Đừng khóc."
Nhưng hắn vừa nói xong, một hạt châu trong suốt, nóng hổi từ khóe mắt cô rơi xuống, hôn lên má cô.
Hàn Đông Đường hoảng người, vội giơ tay lên lau cho cô, nói:
"Em...em đừng khóc." Hắn chưa từng dỗ ai bao giờ, bây giờ nhìn cô khóc, tay chân hắn luống cuống đến nỗi không biết đặt ở đâu.
Cô úp mặt vào ngực hắn, cố gắng đè cơn xúc động kia xuống, giọng nói hơi nghẹn lại:
"Được."
Âm thanh nhỏ xíu kia làm Hàn Đông Đường hài lòng mỉm cười, giơ tay vuốt tóc cô, khuôn mặt đong đầy hạnh phúc.
"Em nấu ăn tiếp đi."
Cô cứng người, sau đó ló mặt ra, ngoại trừ vành mắt hơi đỏ, thì cũng không có biến hóa gì nhiều, nước mắt cũng biến mất.
"Anh ra ngoài đi."
"Anh ôm vợ anh, em cản không được."
Tai cô đỏ lên, hằn học:
"Ai là vợ anh? Anh vẫn chưa cầu hôn em."
"Em vừa đồng ý cùng anh kết hôn."
"Bây giờ em đổi ý."
"Em đang mơ à."
Hắn ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô.
Anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng.
Bù cho khoảng thời gian cô đau khổ vật vã.
Ăn cơm xong, cô định về phòng thì Hàn Đông Đường kéo cô đi thẳng về phòng ngủ của hắn.
Cô ngớ người đi theo.
"Sau này em ngủ ở đây." Hắn nói
"Hả? Tại sao?"
Hắn buồn cười, kéo cô vào phòng:
"Em cảm thấy, sau khi chúng ta làm lành, thì em sẽ tiếp tục ngủ riêng?"
Cô bị hắn đè dưới thân, cả người mờ mịt:
"Nhưng đồ của em?"
"Anh sẽ bảo người chuyển đến."
Hắn nói, nụ hôn mang theo lửa nóng lướt trên người cô.
Sắc trời tối dần, ánh trăng nhô lên, mạ một lớp ánh sáng lên hai cơ thể đang quấn vào nhau, tình yêu lưu chuyển quấn quanh.
......
Sáng hôm sau.
Bệnh viện Thân Ái.
Cố Vạn Tinh nhìn cô, vẻ mặt là lạ.
"Hai người...xong rồi?"
Cô nhìn anh, sau đó nghi ngờ hỏi:
"Sao anh biết?"
Cố Vạn Tinh tròn mắt, cả người đều sắp hỏng.
Thật sự xong rồi?
Củ cải nhà mình, cuối cùng cũng bị con heo mập ủi đi mất, dù đây là heo vàng, heo kim cương, anh vẫn cảm thấy đau lòng.
"Nhìn vẻ mặt xuân phong sáng ngời kia của em xem."
Cô nghe anh nói thì vẻ mặt kì lạ, lấy gương ra soi, sau đó hỏi:
"Rõ ràng lắm sao."
Cô cảm thấy bình thường mà.
Cố Vạn Tinh hừ lạnh.
"Em đi làm việc đi."
Cô nhướng mày, cười cười nhìn anh, âm thanh trêu chọc:
"Viện trưởng, đây là phòng làm việc của em."
Cố Vạn Tinh sững người, sau đó gượng gạo lườm cô một cái, rời đi.
Cô chớp mắt, sau đó nhún vai.
....
Buổi chiều, tan làm. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện cô liền gặp một người.
Người đó thấy cô, vội tiến tới.
"Tiểu Tĩnh."
Cô tránh sang một bên, ánh mắt lạnh lùng.
Phương Cảnh nhìn cô, vẻ mặt buồn bã:
"Con còn hận cha sao?"
Cô cười lạnh:
"Ông đáng à? Còn nữa, ông không phải cha tôi, chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi."
"Tiểu Tĩnh..." Phương Cảnh kêu cô.
"Ông làm gì?"
Ông ta ngập ngừng:
"Cha...công ty xảy ra chút việc, cha nghe nói con là bác sĩ riêng của Hàn Đông Đường, quan hệ hai người khá tốt."
Nghe đến đây, sắc mặt cô liền xấu đi, thấp thoáng ý lạnh.
Cầu xin à?
Quả nhiên...
"Con có thể đánh tiếng với hắn, nói hắn giúp cha một chút không?"
Cô nhìn ông ta, cảm thấy khá buồn cười.
Ông ta không biết xấu hổ sao?
Nhưng mà...
"Ai nói với ông tôi và hắn quan hệ khá tốt?"
Ông ta nhìn cô, vẻ mặt cầu khẩn:
"Không phải sao?"
Tình hình Phương thị ngày càng xấu rồi, ông ta phải đành đến tìm cô thôi, tại sao ông ta không tìm Cố Vạn Tinh?
Chuyện lần này ông ta đoán được ít phần là có Cố gia tham dự vào, dường như còn chính là Cố gia đã lên tiếng. Tìm Cố Vạn Tinh? Không thể nào.
Cô cúi đầu, che đi cảm xúc, chỉ lạnh giọng nói:
"Rốt cuộc ông thế nào mà lại nghĩ tôi sẽ giúp ông? Ông không phải vẫn còn một cô con gái quyền cao chức trọng à?"
Ông ta sững người, không ngờ cô sẽ từ chối, lại nghĩ đến Phương Tâm Văn, sắc mặt liền biến đổi, y như tắc kè hoa.
"Con định không giúp cha?"
Cô lạnh mặt, không đáp.
Ông ta đột nhiên thay đổi giọng điệu, âm thanh cao hơn:
"Cha là cha của con!" Ông ta bât đầu dùng thân phận của mình mà bắt ép con gái.
Cô ngẩng đầu, ánh sáng vụn vặt trong mắt cô tản ra, lạnh như sương:
"Cho nên tôi phải giúp ông? Tôi nói lại, tôi đã cắt đứt quan hệ với ông."
Đáy lòng cô cười lạnh.
Lên giọng với cô?
Còn không xem ông ta có quyền hạn đó hay không.
"Quan hệ huyết thống, không phải con nói cắt đứt là cắt đứt."
"Cho nên nếu có thể, tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với ông."
Ông ta trầm giọng:
"Nhưng thực tế là con có."
Cô siết túi xách, giọng nói đè xuống cực thấp, quanh thân như nổi cuồng phong lạnh lẽo:
"Ông không có tư cách sai sử tôi. Phương tổng, tôi tôn trọng gọi ông một tiếng Phương tổng, chỉ mong sau này ông đừng làm phiền tôi. Việc của nhà ông, ông hãy tự giải quyết."
"Mày..." Ông ta giơ tay chỉ vào mặt cô, tức giận không nói nên lời.
Tức giận?
Ha.
"Sao thế?" Giọng nói trầm ấm vang lên. Cô ngẩn người, sau đó liền bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy.
Phương Cảnh mặt mày sáng bừng:
"Hàn tổng."
Hắn nhíu mày, không đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn cô:
"Đi thôi."
Phương Cảnh chạy theo, "Tôi muốn nói chuyện với cậu, chỉ một chút thôi."
Phương thị gặp chuyện, không ai muốn giúp đỡ, với đà này, rất nhanh sẽ đến bờ phá sản.
Hàn Đông Đường nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén như chứa băng tiêu, lạnh lùng nói, "Tôi đang bận, Phương tổng có gì thì lần sau nói."
Nói xong liền cùng cô lên xe, rời đi.
Phương Cảnh nhìn chiếc xe lao đi, cả khuôn mặt như muốn nứt ra, tay chân cũng lạnh toát.
Ánh mắt đó, tràn ngập ý cảnh cáo.
Trên xe.
"Ông ta làm phiền em à?"
Cô có chút mệt mỏi, gật đầu.
Hàn Đông Đường đau lòng, nói nhỏ:
"Anh giúp em giải quyết?"
Cô mỉm cười, nắm lấy tay hắn:
"Không cần đâu."
Cô không muốn có một chút quan hệ gì với ngôi nhà đó, một chút cũng không.
Hàn Đông Đường nói:
"Sau này có chuyện gì thì nói với anh, đừng một mình chịu đựng."
"Ừ." Cô gật đầu, nở một nụ cười tươi với hắn.
_____
Truyện cũng gần đến hồi kết, qua một đoạn thời gian đọc truyện các độc giả thân yêu có thể để lại cho Đình chút nhận xét được không, kiểu như về văn phong, mạch truyện, vân vân mây mây, để Đình biết mà rút kinh nghiệm cho cuốn tiếp theo❤, cảm ơn mọi người nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện