Chương 62
Hàn Đông Đường đợi cô trong xe, nhưng gần nửa tiếng trôi qua cô vẫn chưa ra.
Hắn nhíu mày, cô nói sẽ đi rất nhanh, nhưng bây giờ thời gian đã qua rất lâu rồi.
Hắn đưa tay cầm điện thoại, gọi cho cô.
Không bắt máy...
Đáy lòng dâng lên tia bất an, Hàn Đông Đường đẩy cửa xuống xe, lần nữa gọi cho cô.
Vẫn không ai bắt máy.
Khuôn mặt hắn căng lại, vẻ mặt dần trầm xuống.
Đi ngang một khu khá vắng, hắn liền thấy điện thoại vẫn đang sáng trơ trọi nằm yên trên mặt đất.
Trái tim Hàn Đông Đường thịch một tiếng, hắn chạy tới, chiếc điện thoại quen thuộc đập vào mắt.
Là của cô!
Quanh thân Hàn Đông Đường nổi lên từng trận bão, ánh mắt dần lạnh lẽo, ánh mắt đảo xung quanh.
Xung quanh vắng tanh không một bóng người, chỉ có chiếc điện thoại trơ trọi.
Hắn gọi đi một cuộc điện thoại:
"Mike..."
.....
Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà hoang trên núi.
Hai gã đàn ông kéo một cô gái mềm oặt xuống xe, bước vào ngôi nhà.
Gã đàn ông Giáp:
"Mày xem, con nhỏ này đẹp như vậy."
Gã đàn ông Ất đánh gã một cái:
"Mày đừng động vào, nhận tiền của người ta thì làm việc theo lời người ta."
Bọn họ phải có đạo đức nghề nghiệp, làm nghề này cũng có quy tắc riêng của nó.
Gã đàn ông Giáp:
"Tao có nói gì đâu." Gã chỉ đang cảm thán thôi mà.
Gã đàn ông Ất lườm gã một cái, rút điện thoại ra, bấm bấm:
"Alo, Lý tổng, người đã đem tới."
Bên kia vang lên giọng nói:
[Tôi biết rồi, tiền sẽ chuyển vào tài khoản của các người.]
Gã Ất gật đầu liên tục, vẻ mặt thoải mái:
"Được."
Gã cúp máy, cùng gã đàn ông Giáp ngồi đợi.
Lát sau, tiếng động cơ rầm rầm vang lên, hai gã đàn ông lập tức dứng dậy, cảnh giác nhìn.
Khi thấy người xuống xe, vẻ cảnh giác biến mất, hai gã chạy tới, nịnh nọt:
"Lý tổng tới rồi. Người đang ở bên trong."
Cửa căn nhà hoang đang mở, hắn ta nương theo cánh cửa, thấy có một cô gái đang ngồi, hài lòng gật đầu.
"Tôi không nghĩ là chúng ta từng gặp nhau."
Giọng nói hắn vẫn như cũ, nhưng không khó nghe ra tia uy hiếp.
Hai gã đàn ông như rất quen thuộc, lập tức nịnh nọt nói:
"Đúng vậy, chưa từng chưa từng."
Hắn ta cười nói:
"Tốt."
"Vậy chúng tôi đi trước. Chào Lý tổng."
Hai gã đàn ông nói xong liền chạy đi.
Lý Hiển Chi nhìn bên trong, vẻ mặt liền xuất hiện nụ cười tà ác:
"Phương Mộc Tĩnh..."
Cô gái bị bịt mắt, miệng cũng bị băng keo dán lại, lúc này đang ngọ nguậy trên mặt đất, cổ họng phát ra âm thanh "ưm ưm".
Lý Hiển Chi tiến lên, tháo bịt mắt ra, ánh mắt ẩn chứa sự hưng phấn quái dị.
Ánh sáng đột nhiên chiếu vào khiến đôi mắt cô hới đau rát, vội nhắm mắt lại.
Hắn ta lại giơ tay, kéo băng keo trên miệng cô xuống.
Lát sau cô mới chậm chạp mở mắt ra, khuôn mặt của người đàn ông in lên đáy mắt.
Phương Mộc Tĩnh trợn tròn mắt, không thể tin kêu lên:
"Lý...Lý Hiển Chi?"
Hân ta khẽ cười, giơ tay định chạm vào mặt cô lại bị cô ghét bỏ né đi, cánh tay trong không trung chợt khựng lại, sau đó nhẹ nhàng buông xuống, hắn ta chợt mỉm cười, cảm thán:
"Tiểu Tĩnh, mấy năm không gặp, không ngờ em lại thay đổi nhiều như vậy."
Cô kinh hoảng, vội đánh mắt sang xung quanh, khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm, cô đè xuống sự hoảng loạn, hỏi hắn ta:
"Đây là đâu? Lý Hiển Chi, anh muốn làm gì?"
Hắn ta bật cười, nhưng trong đôi mắt dần nổi lên dục vọng.
"Yên tâm, không ai tìm được em đâu. Còn về tôi muốn làm gì..."
Hắn ta đánh một vòng trên cơ thể cô, ý tứ rõ ràng.
Đáy mắt cô hiện lên sự chán ghét, cùng lo lắng, ánh mắt kia, vô cùng dơ bẩn, mà hắn, lại là một kẻ biến thái.
Cô giãy giụa, âm thanh lạnh lùng quát hắn ta:
"Lý Hiển Chi, anh điên rồi! Anh mau thả tôi ra!"
Hắn ta đã có vợ, sao lại có suy nghĩ kinh tởm như vậy.
Con người nhú vậy, tại sao khi xưa cô lại sống chết ở bên hắn, điên cuồng liều mạng chứ.
Hắn ta giữ chặt cô, cúi đầu, giọng điệu lại mang tính xâm lược:
"Tiểu Tĩnh, Hàn Đông Đường kia có gì tốt, hay là em đi theo tôi đi, cái hắn cho em tôi cũng có thể."
Cô run bật người, gằn giọng:
"Anh là người đã có vợ."
Hắn ta nhấp môi cười, nhưng nụ cười kia như chứa tất cả sự dơ bẩn trên thế gian này, khiến nội tâm cô run rẩy.
"Nhưng tôi cũng muốn có em."
Hắn ta đột nhiên trở tay, đè cô xuống nền đất, cánh môi hạ xuống môi cô, nhưng bị cô cường ngạnh né đi, cánh môi hắn rơi trên cổ.
Đáy mắt hắn sâu hút, đưa tay nắm lấy cằm cô, giọng nói độc ác:
"Cô né cái gì? Cô lúc nào không muốn như vậy, giờ lại giả vờ thanh cao."
Cô hoảng loạn giãy giụa tránh khỏi hắn ta, nhưng sức lục không đủ.
Cô quát lên:
"Lý Hiển Chi, anh điên rồi!"
Đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, hai tay cô bị trói, lại bị hắn đè trên đỉnh đầu, không cách nào nhúc nhích.
Cô dùng sức đạp hắn.
Lý Hiển Chi đột nhiên bị đạp, không kịp phản ứng, buông cô ra, cả khuôn mặt trầm xuống.
Hắn ta nhìn dấu chân trên quần của mình, đôi mắt bừng lửa giận.
'Chát.'
Hắn giơ tay, bàn tay to lớn giáng xuống khuôn mặt cô. Cả khuôn mặt nghiêng đi, màu đỏ ửng hiện lên, in dấu 5 ngón tay.
Cô kinh hoàng, bên mặt sưng rát, cổ họng ẩn ẩn mùi máu tươi, đáy mắt nhất thời mờ mịt sau đó là một trận lạnh lẽo.
Lý Hiển Chi bật cười, tàn ác nắm lấy cằm cô, nói:
"Thanh cao? Tôi muốn xem, sau khi cô bị tôi chơi, Hàn Đông Đường có còn cần cô nữa không."
Cô hoảng hốt, vành mắt dần đỏ lên, âm thanh khàn đi, ra sức giãy giụa, đạp hắn:
"Lý Hiển Chi, anh buông tôi ra, đồ điên, anh thả tôi ra!"
Ánh mắt hắn hiện lên sự cuồng bạo, đầu cúi xuống, hôn lên cổ cô.
Cô sợ hãi né đi, khóe mắt dần ướt át, miệng lẩm bẩm:
"Đông Đường, Đông Đường..."
Lý Hiển Chi tức giận bóp cằm cô, "Hắn ta sẽ không tìm được đâu."
Ngay lúc này cô lại nghĩ đến hắn ta! Người cô nghĩ nên là hắn. Thật ra cô vẫn còn yêu hắn, chỉ là cô giận hắn mà thôi.
Nghĩ vậy, bàn tay hắn ta hạ xuống. Hành động kia lưu loát giống như đã làm không ít lần, lại như luôn xuất hiện trong đầu, quen thuộc đến từng chi tiết. Hắn ta dường như đã quên mình đã có gia đình, trong mắt lúc này chỉ còn chiếm hữu và dục vọng.
Âm thanh áo bị xé rách vang lên, làn da trắng nõn hiện ra dưới ánh mắt Lý Hiển Chi.
Hắn ta hít sâu, dục vọng trong mắt càng đậm hơn.
Cô sợ hãi quên cả phản ứng, cả người run lên bần bật, khuôn mặt tái nhợt, xanh xao, đôi môi cũng bị cô cắn đến bật máu.
Bàn tay hắn dời lên, chạm lên da cô, lại lướt đến môi cô, nhẹ nhàng xoa.
Cô hoảng hốt, nhắm mắt lại, khàn giọng kêu lên:
"Đông Đường..."
Một giây khi cô nhắm mắt lại, nước mắt bên khóe mắt rơi xuống, chạm lên gò má, rơi xuống trên mặt đất lạnh lẽo, vỡ tan.
Không muốn.
.....
Lúc Hàn Đông Đường gọi, Mike đang ở cùng Tần Liên, không khí vốn đang nóng rực bị tiếng điện thoại dập tắt.
Mike kêu một tiếng, cánh môi luyến tiếc rời khỏi cổ Tần Liên, lưu lại một vệt đỏ tươi, lại làm nổi bật cái cổ trắng nõn của cậu.
Tần Liên đã hơi mơ màng, nghe tiếng kêu thảm của Mike thì khẽ bật cười, sau đó nhỏ giọng mắng một tiếng.
Cậu cảm thấy mình ngày càng thích người này, hoặc có lẽ, đã vượt qua cả mức độ thích rồi, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.
Mike nghe Tần Liên cười thì đen mặt, nhìn cậu một cái, ánh mắt rơi xuống trên cổ cậu lại sâu thêm mấy phần.
Anh ta vuốt màn hình, âm thanh nghiêm túc hẳn:
"Lão đại?"
Nghe Hàn Đông Đường nói, sắc mặt Mike ngày càng nghiêm trọng, sau đó gật đầu, đáp lời:
"Vâng."
Cúp điện thoại, Mike đi tới bên giường bệnh của Tần Liên, nhẹ giọng nói:
"Anh có chuyện đi trước, em nghỉ ngơi đi."
Tần Liên không phải không thấy sắc mặt nghiêm túc của Mike, lo lắng hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
Mike mỉm cười, xoa đầu cậu, âm thanh lại lạnh lẽo thấu xương.
"Phương tiểu thư bị bắt cóc rồi."
Giọng nói của lão đại cũng như muốn xé nát tên bắt cóc to gan kia, âm trầm mà ngoan tuyệt.
Tần Liên: "!!!" Bắt cóc?
Chuyện lớn như vậy!
Tần Liên nhìn Mike:
"Em cũng đi."
Mike búng trán cậu, tay kia cầm áo vest vắt lên tay:
"Em đang bị thương, đi cái gì, ngoan ngoãn đợi ở đây đi." Nói rồi in một nụ hôn lên trán cậu, sau đó xoay người rời đi.
Tần Liên bĩu môi, ngồi trên giường bệnh lo lắng không yên.
Nếu Phương tiểu thư xảy ra chuyện gì thì chắc chắn lão đại sẽ phát điên, lão đại mà điên lên thì...không thể dùng từ 'đáng sợ' để hình dung nữa rồi.
Cầu bình an cho Phương tiểu thư, sau đó thắp một nén hương cho tên xấu số kia.
________
Có biến cố nên chút ngọt ngọt này sẽ làm dịu biến cố một xíu😘
Bình luận truyện