Chương 66
Trước hôm làm hôn lễ hai ngày, Phương thị tuyên bố phá sản. Một tập đoàn to lớn như vậy đổ ầm xuống, không biết có bao nhiêu người kinh ngạc, nhưng cũng có rất nhiều kẻ vui mừng.
Phương thị đã chèn ép bọn họ nhiều năm như vậy, bây giờ sụp đổ thì khoảng trời kia chính là của họ.
Còn về Phương Cảnh, ông ta nợ món tiền lớn kinh khủng, cuối cùng gán Phương Tâm Văn cho đối phương, còn mình thì ôm chút tiền sót lại chạy mất.
Phương Tâm Văn hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng lại bị bắt lại, còn bị đánh đến toàn thân đầy máu không thương tiếc, sau đó bị đem đến chợ đen. Trong lòng cô ta trừ không thể tin thì vẫn là không thể tin.
Cô ta không tin Phương thị không còn, cũng không thể tin người cha bình thường cưng chiều cô ta như báu vật vậy mà lại làm như thế, giây phút cuối cùng bị bỏ rơi, hận ý của cô ta lan tràn sinh sôi, nhưng cô ta không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình biến thành một món hàng bị vô số kẻ nhắm vào.
Nhưng một mình Phương Tâm Văn thì làm gì được, bán cũng chỉ được ít tiền, nhưng không đủ đền bù tiền nợ, đối phương vẫn chưa tìm được Phương Cảnh nên đành đến tìm mẹ Phương.
Bà ta hoảng hốt nhìn đám người trước mặt. Lúc đầu bọn họ còn nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng bà ta làm gì có tiền, bây giờ sống còn không đủ, trang sức cũng bị Phương Cảnh đem bán hết, cuối cùng bị đối phương tàn ác đánh đến thừa sống thiếu chết, tâm tình bà ta cũng vì vậy mà lên xuống thất thường, thường xuyên nói chuyện một mình, lúc tỉnh lúc điên, cuối cùng bị bắt vào bệnh viện tâm thần.
Phương Tâm Văn bị mua lại, tưởng rằng mình có thể dựa vào đối phương thoát ra, nhưng đến khi cô ta tỉnh lại lần nữa thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng, tứ chi bị xích vào giường bằng xích sắt, dùng sức vùng vẫy nhưng vẫn không có kết quả gì, xích sắt phát ra âm thanh leng keng, trong căn phòng kín kẽ không một chút gió mang lại cảm giác lạnh lẽo bức người, cả người Phương Tâm Văn sợ đến run rẩy hoảng hốt.
Cửa phòng bật ra, một bóng dáng nhỏ nhắn mặc áo blouse trắng, bịt khẩu trang, toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, tay đeo găng tay đi vào.
"Tỉnh?"
Phương Tâm Văn hoảng sợ trừng mắt nhìn cô gái đang đi tới, cố giữ vẻ trấn định hỏi:
"Cô là ai? Cô muốn làm gì?"
Cô gái bật ra tiếng cười khẽ, đáy mắt lại lạnh buốt:
"Cô có thể nhớ kỹ, tôi tên là Sơ Ái. Còn về định làm gì, tôi bỏ tiền ra mua cô về, cũng không phải tốn tiền mua không, đúng không?."
Phương Tâm Văn trơ mắt nhìn.
Sơ Ái? Là vợ của Cố Vạn Tinh!
Cô ta muốn trả thù mình, cô ta muốn giết chết mình!
Ý nghĩ này khiến Phương Tâm Văn đột nhiên phát điên, cô ta điên cuồng vùng vẫy, xích sắt ma sát cổ tay và cổ chân cô ta đến chảy máu. Sơ Ái nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, bên trong lại chứa không ít khinh bỉ cùng chế nhạo.
Bằng cái khuôn mặt nát kia của cô ta mà muốn quyến rũ Cố Vạn Tinh?
Toàn thân cô ta run lên, đáy lòng lại nghi hoặc không thôi.
Không phải cô gái này rất dịu dàng ấm áp sao? Sao lại có bộ dáng đáng sợ như vậy?
Đáng sợ?
Cô chính là như vậy đấy.
Bình thường, đối với người mình yêu thích, thì cô chính là một Sơ Ái vui vẻ hòa đồng, ngọt ngào đáng yêu.
Nhưng chỉ cần cô không thích mà còn chọc cô, thì đó chính là một tiểu ác ma, độc ác tàn nhẫn.
Dù sao cô cũng là một nhà điều chế độc có tiếng trong thế giới ngầm, bản chất chính là đen tối như vậy, nếu không thì sao có thể sống được chứ?
Cô từng nói, cô nhất định sẽ đem cô ta lên bàn giải phẫu.
Nhìn xem, cô đâu nói dối.
Dám mơ tưởng chồng cô? Ha, vậy thì chịu thôi.
Đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tôi chơi chết cô.
Mà quả thật, cô ta bị Sơ Ái chơi đến hận không thể chết đi, toàn thân tàn tạ nhìn không ra con người.
Độc của cô ấy, bao nhiêu cũng tiêm vào cô ta để làm thử nghiệm, nhưng khó hiểu là cô ta không bị sốc độc mà chết.
Đương nhiên là do cô ấy không để cô ta chết rồi. Chết đi thì quá dễ dãi.
Ài, cũng coi như là trả thù cho Tiểu Tĩnh vậy.
Cô ta yếu ớt, âm thanh khản đặc nói:
"Cô làm vậy là phạm pháp."
Sơ Ái hơi dừng tay, sau đó nở nụ cười lạnh, giọng nói âm trầm như địa ngục:
"Ở chỗ tôi không có pháp luật, mạnh thì sống, yếu thì chết."
.....
Hôn lễ đến gần, nhưng Phương Mộc Tĩnh không hề bối rối như trong truyền thuyết mà cô rất thoải mái.
Hàn Đông Đường nói, cô chỉ cần xinh đẹp, chuẩn bị tốt tinh thần khoác áo cưới lên, còn lại cô không cần lo lắng.
Nhìn tin tức trên TV, vẻ mặt cô vẫn lạnh nhạt không cảm xúc chuyển kênh khác. Chuyện của bọn họ cô không quan tâm.
"Hàn phu nhân, nên thay áo cưới rồi."
Cô mỉm cười đứng dậy đi thay đồ.
Áo cưới định chế, toàn thân đều đính kim cương sáng lấp lánh, lại có thể tự phát sáng. Nhìn trong bóng tối, cả chiếc áo như được phủ bởi một tầng ánh sáng, những viên kim cương kia lung linh mờ ảo, như một dải ngân hà thu nhỏ.
Nhân viên nhìn đến trố mắt líu lưỡi, như thế này thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ.
Đúng là hào môn.
Ước mơ lớn nhất của cô ấy là được khoác lên chiếc áo cưới xinh đẹp nhất, nhưng hãy nhìn lại chữ thứ hai, chỉ là mơ thôi, haiz.
Trang sức cũng vô cùng đắt đỏ, cũng vô cùng đẹp mắt, thuộc loại đụng một chỗ là một viên kim cương, trên vương miện cũng được đính một viên kim cương màu hồng, nghe nói số tiền cực khủng, lại rất quý hiếm.
Hôn lễ hoành tráng, khách mời cũng đến ngàn người, đều là những người có máu mặt, nhà báo phóng viên đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hàn Đông Đường một thân tây trang chỉn chu, theo sau là phụ rể Tần Liên.
Cậu ta đã xuất viện từ lâu, tin đầu tiên nghe được chính là mình được chọn làm phù rể.
Cậu ta tay chân luống cuống, đó giờ chưa từng làm nha.
Mike cười cười an ủi cậu ta, Tần Liên cả người đều ỉu xìu. Nhưng cũng rất vui, cuối cùng lão đại cũng tu thành chính quả.
Hàn Đông Đường mỉm cười, cả khuôn mặt dát lên một tầng dịu dàng ấm áp:
"Bã xã anh thật đẹp."
Cô không trang điểm nhiều, chỉ đánh một tầng phấn mỏng, lúc này tươi cười nhìn hắn.
"Ông xã em cũng thật đẹp."
Hắn bật cười.
"Thôi đi."
Giọng nói bên ngoài tràn vào, mang theo tia ủy khuất cùng không vui.
Cố Vạn Tinh giả bộ trầm mặt:
"Hai người im đi, không cảm thấy ghê sao?"
Phương Mộc Tĩnh cười cười, đáp lại:
"Em khen chồng em, liên quan gì đến anh, anh cũng có thể khen vợ anh mà."
Cố Vạn Tinh lườm cô, nói:
"Hay quá, bây giờ có chồng rồi liền cãi lại anh nhỉ?"
Cô chớp mắt, vô tội nói:
"Có sao?"
Sơ Ái bên ngoài đi vào, đập vào vai anh:
"Nói gì đấy?"
Anh quay sang, ôm eo cô, giả vờ đáng thương:
"Bà xã, bọn họ bắt nạt anh."
Cô trừng mắt, Hàn Đông Đường cũng khinh bỉ nhìn.
Lớn rồi, còn mách lẻo.
Sơ Ái khẽ vỗ một cái, kéo anh ra.
"Anh làm gì? Ngại chết."
"Anh ôm vợ anh, em ngại cái gì."
Sơ Ái đỏ bừng mặt, đánh anh.
Không khí trong phòng nhộn nhịp hẳn lên.
Ba mẹ Cố đi vào, hỏi:
"Đã chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi ạ."
Mẹ Cố nắm tay cô, cảm thán nói:
"Tiểu Tĩnh cuối cùng cũng làm cô dâu rồi, thật đẹp."
Cô ngại ngùng cười, còn chưa kịp nói gì thì thấy Mike làm dấu với mình, cô tròn mắt chỉ mình thì anh ta gật đầu, cô kéo tay Hàn Đông Đường nói nhỏ sau đó đi tới chỗ Mike.
Hàn Đông Đường nhìn hai người nói gì đó, ánh mắt khó hiểu. Sau đó thấy bà xã đại nhân của mình nở một nụ cười, gật đầu, còn Mike cũng cười cúi đầu cảm ơn cô, Hàn Đông Đường càng khó hiểu.
Đến giờ làm lễ, ba Cố nắm tay cô đi theo thảm đỏ trải sẵn.
Cô mặc áo cưới trắng tinh, cả khuôn mặt đều hạnh phúc bước đi, trên khóe môi đuôi mày đều hiện lên vẻ hạnh phúc.
Bài hát 'Beautiful in White' nhẹ nhàng vang lên, hoa tươi cũng theo đó mà rơi xuống, hai bên đều có hoa hồng, trên cánh còn đọng sương, nhìn là biết vừa được vận chuyển đến, trong không khí cũng thoảng hương hoa, mà cô gái đang bước đi kia, lại như một vị tiên nữ, một thân trắng toát bước đi trong cơn mưa hoa, nụ cười nhẹ nhàng hạnh phúc khiến không ít người ngơ ngẩn cảm thán.
Người đàn ông cao lớn đứng trên đài cao, ánh mắt âu yếm nhìn cô gái từ từ đi lại.
Cô gái của hắn thật đẹp.
Ba Cố đặt tay cô vào tay hắn, nói:
"Chú giao con bé cho cháu, cháu nhất định phải đối xử thật tốt với nó."
Hắn cúi đầu, trân trọng hứa hẹn:
"Đương nhiên rồi ạ."
Một loạt động tác cần làm đều đã làm, đến lúc trao nhẫn.
Chiếc nhẫn được đeo vào, chú định bọn họ mãi mãi sẽ ở bên nhau.
Hàn Đông Đường thừa nhận, hắn lúc này đang rất hồi hộp, cũng rất vui mừng.
Cô là của hắn.
Bàn tay to lớn nắm tay cô khẽ siết lại, mỉm cười nhìn cô.
"Hôn đi!"
Vừa xong, một giọng nói trong trẻo bê dưới vang lên, Cố Vạn Tinh đen mặt kéo Sơ Ái vào lòng.
Cô ấy bất mãn:
"Anh kéo em làm gì?"
Anh cúi xuống, "Trật tự."
Phương Mộc Tĩnh hơi cứng người, sau đó nhếch môi cười, trước mặt tối lại, Hàn Đông Đường cách tấm voan mỏng hôn lên môi cô, trân trọng như hôn một món bảo vật.
Mà cô, cũng chính là bảo vật của hắn.
Ngay phút đó, pháo giấy bên cạnh bắn lên, cả không gian lễ cưới đều ngập trong pháo giấy đủ màu.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm, mang theo sự tán tụng chúc phúc, đèn flash chớp tắt, thu lại cảnh tượng đẹp đẽ này vào máy.
Đây có thể coi là hôn lễ thế kỉ, hoành tráng nhất trong giới hào môn ngày nay, chỉ dựa vào những khuôn mặt xuất hiện cũng đủ khiến người ta xuýt xoa, bên ngoài đều là vệ sĩ mặc áo đen canh giữ, ngoài sân cũng có cả phi cơ riêng, siêu xe cũng khỏi phải nói, bạch đạo hắc đạo gì cũng đều tham gia.
Màn ném hoa bắt đầu, các cô gái trang điểm lộng lẫy chen nhau giành lấy. Đây là hoa của Hàn phu nhân, nhất định rất may mắn, bọn họ độc thân lâu rồi, bây giờ cũng sắp mọc nấm rồi.
Phương Mộc Tĩnh mỉm cười, ánh mắt lơ đãng đảo qua một góc khuất, sau đó xoay người lại.
1, 2, 3!
Bó hoa tung lên cao, không rơi xuống chỗ mấy cô gái đang đứng kia mà là rơi vào một vị trí hơi vắng, chuẩn xác đáp vào bàn tay của một người đàn ông.
Phương Mộc Tĩnh cong môi, hoàn hảo!
Mấy cô gái bất mãn nhìn sang, lại thấy trong góc khuất kia, người đàn ông chậm rãi xuất hiện trong ánh sáng.
Một đám người xuýt xoa, sau đó lập tức bỏ qua chuyện anh ta giành hoa với mình.
Đẹp trai là bỏ qua hết.
Nhưng mà...
Đàn ông nhận hoa? Chắc không phải định cầu hôn ai chứ?
Thế là lại một trận xôn xao, mà đám phóng viên kia cũng rất nhanh bắt được hình ảnh.
Người đàn ông một thân tây trang chỉn chu, khuôn mặt anh tuấn, tay cầm một bó hoa từ từ đi tới, mà một đám người lại vô thức né đường cho anh ta.
Hàn Đông Đường nhìn cảnh này, đáy lòng nhất thời hiểu rõ, sau đó bật cười.
Mike cầm bó hoa tiến lên lễ đường, đứng trước mặt Tần Liên, mà cậu sớm đã cứng người, toàn thân căng thẳng, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Đám người ở dưới ngỡ ngàng. Gì đây?
Không phải chứ?!
Không lẽ...
Sau đó, ngay dưới ánh mắt của vô số người, Mike quỳ một chân xuống, đầu ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Liên, mà cậu cũng bị dọa sợ, khẽ lui lại một chút.
"Oaa!!" Bên dưới bỗng nhiên òa lên, sau đó là một trận kinh ngạc không thôi.
"Tôi...tôi chết mất."
"Chuyện gì vậy? Hai người này...hai người này...quá cmn đẹp đôi."
"Cầu hôn nha, nam nam nha, tôi cần phải tỉnh lại, oa, thật lãng mạn."
"Ghen tỵ khiến ta chua thành chanh tinh!"
Mike giơ tay lên, bó hoa dừng lại trước mặt Tần Liên, anh ta nghiêm túc mở miệng, giọng nói trầm ấm khác hẳn vẻ tà tứ thường ngày:
"Tần Liên, anh yêu em, vậy nên cho anh một cơ hội, đồng ý lấy anh được không?"
"Ôi!!" Lại một trận hét lớn, ngay cả Phương Mộc Tĩnh và Hàn Đông Đường nãy giờ chăm chú xem cũng giật mình, sau đó hai người khẽ lắc đầu.
Phương Mộc Tĩnh siết chặt tay Hàn Đông Đường, cả người cô vừa căng thẳng cũng vừa kích động, lần đầu tiên cô thấy cảnh này nha, không kích động mới lạ.
Tần Liên ngơ ngác, cả người mang theo một loại rung động và cảm xúc khác lạ, từng câu từng chữ của Mike khiến cậu vỡ òa trong hạnh phúc.
"Đồng ý đi!"
"Đồng ý đi!"
"Đồng ý đi!"
Mọi người đồng loạt cổ vũ, trong đó có cả không ít ông lớn.
Làm nghề bọn họ, vào sinh ra tử là chuyện bình thường, cái mà bọn họ coi trọng là năng lực và khí phách, nếu đã yêu thì cứ yêu, bọn họ không biết mình có thể sống đến bao giờ, nên thứ gọi là tình yêu, có thể giữ một giây thì nhất định sẽ không buông, còn cái gọi là giới tính? Trên đời này không thiếu những người cùng giới yêu nhau, mà trong số họ có lẽ cũng có, nếu thật lòng với nhau thì chẳng ai màng đến chuyện đó cả.
Tần Liên nhìn vẻ mặt căng thẳng của Mike, nở nụ cười, sau đó nhẹ giọng:
"Em đồng ý."
Lời vừa dứt, một tràng vỗ tay rầm rầm vang lên, ánh đèn chớp nháy, mang theo âm thanh vui vẻ.
Cậu đưa tay nhận lấy bó hoa, Mike lập tức đứng dậy kéo cậu vào lòng, bật cười mừng rỡ, Tần Liên đưa tay ôm lấy lưng anh ta, cười đến hạnh phúc, nhỏ giọng thì thầm, "Em cũng yêu anh."
Phương Mộc Tĩnh nhìn hai người ôm nhau, giọng nói tỏ vẻ giận dỗi nhưng cũng có vui mừng:
"Chúng ta bị cướp sân khấu rồi."
Hàn Đông Đường cầm tay cô, mỉm cười cưng chiều, cảnh tượng này được giữ lại nơi ống kính, hạnh phúc ấm áp.
Ngày mai, hôn lễ hôm nay sẽ xuất hiện trên trang đầu của các loại báo, hôn lễ của ông trùm giới kinh doanh và màn cầu hôn của hai người đàn ông dưới một người trên vạn người, một kết thúc viên mãn.
Hai má cô đỏ bừng, nói nhỏ bên tai hắn:
"Em yêu anh."
Hàn Đông Đường kéo khóe môi, nở nụ cười:
"Ừ, anh cũng yêu em."
Anh yêu em đời đời kiếp kiếp.
Còn em cũng vạn kiếp yêu anh.
_______
Hoàn chính văn.
A~~~ hoàn rồi~~~😊😊, rất nhanh sẽ có những chương ngoại truyện vô cùng đáng yêu thui~~, vote cho Đình nha~
Bình luận truyện