Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 153: 153: Quyến Rũ




Sau khi hai người đi dạo hết trường quản lý, Cao Minh Thành dẫn An Tịnh Nhã vào một nhà hàng nhỏ gần đó.

An Tịnh Nhã rút một tấm ảnh hai người ôm nhau ra nhìn, thật trùng hợp lại chính là nơi này.

"Chắc những nhà hàng ở quanh đây chúng ta đều đi hết rồi." An Tịnh Nhã vừa ngồi xuống ghế vừa nói.

Cao Minh Thành lấy cho cô một ly nước ấm, "Chắc là vậy.

Sau khi em phẫu thuật xong, chúng ta sẽ lại đi một lần nữa."
An Tịnh Nhã không đáp lại mà chỉ cười.

Cao Minh Thành sờ chiếc hộp trong túi quần, ánh mắt hướng lên sân khấu đang tấu nhạc, giai điệu nhẹ nhàng tình cảm liền vang lên.

An Tịnh Nhã đang chăm chú nhìn cách cắm hoa, vừa quay ra định nói là cô muốn học cắm hoa, lại thấy Cao Minh Thành quỳ một chân xuống trước mặt cô.

"Nhã Nhã! Lấy anh được không? Cho anh cơ hội nắm tay em ở lễ đường, cho anh cơ hội nói lời thề trước mặt em.

Có được không?"
An Tịnh Nhã kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, lại nhìn vào gương mặt đang chờ đợi của Cao Minh Thành.

"Em không đồng ý." An Tịnh Nhã mỉm cười đáp lại.

Cao Minh Thành sửng sốt mở to hai mắt nhìn cô, chỉ thấy An Tịnh Nhã lần đầu tiên tránh ánh mắt của anh.

"Nhã Nhã...."
"Em chỉ không đồng ý lời cầu hôn của anh thôi, nhưng nhẫn em vẫn nhận."
Đây là...cho anh cơ hội nữa sao?
"Minh Thành...!" Mắt phượng nhìn chằm chằm vào bông hoa hồng đỏ trước mặt, "Có thể sau khi em phẫu thuật xong, anh cầu hôn lại có được không?"
Cao Minh Thành nhìn vào đôi mắt đang cười của An Tịnh Nhã, lấy nhẫn ra đeo vào ngón tay cho cô.


"Viên ngọc dạ minh châu này đúng là thật sáng."
Một nụ hôn nhẹ đặt lên ngón tay đeo nhân của cô, An Tịnh Nhã nhìn chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh mỉm cười.

"Sau khi em làm phẫu thuật xong, chúng ta sẽ tổ chức lại lễ kết hôn.

Em thích kiểu nào, chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức kiểu đó."
"Không phải em còn chưa đồng ý lời cầu hôn sao?" An Tịnh Nhã trêu anh.

"Em chắc chắn sẽ đồng ý mà."
Hai người vui vẻ ăn cơm, dù đã bị từ chối lời cầu hôn, nhưng cũng giúp Cao Minh Thành hiểu được tâm trạng của An Tịnh Nhã hiện tại, cũng hiểu được tại sao cô lại muốn đi chơi trước khi phẫu thuật.

.......
Thật ra cũng không chỉ có việc đi chơi, An Tịnh Nhã còn muốn làm một thứ với Cao Minh Thành trước khi làm phẫu thuật.

Cao Minh Thành vừa uống một ly rượu ở dưới nhà, lên phòng liền thấy An Tịnh Nhã lần đầu tiên mặc váy ngủ mỏng, còn là kiểu hai dây trước giờ cô chưa bao giờ mặc.

Tuy trong nhà có hệ thống sưởi, chỉ cần chỉnh một chút thì trong phòng sẽ rất nóng, nhưng dù sao cũng là mùa đông, ngoài trời còn đang tuyết rơi.

Cao Minh Thành đi đến lấy áo bông định mặc vào cho An Tịnh Nhã, lại bị cô kiên quyết không mặc.

"Nhã Nhã, nghe lời."
An Tịnh Nhã nhếch môi cười kéo tay anh ngã xuống người cô, sau đó chủ động nhướn người lên hôn anh.

Cao Minh Thành từ từ đẩy ra, cau mày tỏ thái độ không đồng ý.

"Không được.

Sức khỏe em không tốt." Cao Minh Thành đương nhiên lúc này cũng hiểu là An Tịnh Nhã muốn làm gì.


Nhưng mà chắc chắn là không thể đồng ý được.

"Sap vậy? Ngay cả khi chưa biết em bị bệnh, anh cũng đâu có làm cùng em.

Có phải anh....không lên được đúng không?"
Cao Minh Thành không mắc lừa chiêu kích tướng này của An Tịnh Nhã.

"Anh có lên được hay không, sau này đợi em phẫu thuật xong, em sẽ biết."
Lời nói không được, An Tịnh Nhã dùng hành động.

Cô kéo một bên dây áo ra, lộ ra gần hết một bên bầu ng ực, thấp thoáng còn thấy được nụ hồng nhỏ, cô không mặc nội y.

Cao Minh Thành cắn răng quay mặt đi.

"Nhã Nhã, mặc áo vào."
An Tịnh Nhã không đáp lại anh, chân quỳ gối xuống bên giường lại gần ôm chặt lấy anh từ sau lưng.

Tiếp xúc chỉ có hai lớp áo mỏng, Cao Minh Thành hoàn toàn có thể cảm nhận được từng đường nét trên cơ thể cô, phía trên còn có nơi nhô ra cọ vào lưng.

Cả người Cao Minh Thành căng cứng, nhưng anh vẫn kiên quyết không làm.

Bởi vì một khi làm là không thể dừng, An Tịnh Nhã chắc chắn sẽ không chịu được.

An Tịnh Nhã nhắm mắt cọ mặt vào lưng Cao Minh Thành, gọi một tiếng, "Ông xã."
Cao Minh Thành vẫn quay lưng không động đậy.


Bàn tay An Tịnh Nhã lại không im lặng, bàn tay nhỏ nhắn luồn vào trong áo anh vuốt v e cơ bụng, làn da mềm mại, khi tay cô xoa đến từng lớp da của anh, Cao Minh Thành chỉ thấy cả người đều nóng lên, từng nơi cô vuốt v e qua đều rất ngứa.

Bất ngờ quay người lại đẩy An Tịnh Nhã xuống giường, Cao Minh Thành đứng bên giường, một chân chống trên giường, hai tay chống cạnh cô.

An Tịnh Nhã mỉm cười choàng hai tay lên cổ anh, sau đó kéo xuống, hai người liền hôn nhau triền miên không dứt....
Không chỉ có nụ hôn ướt át, tiếng kêu nhỏ cũng mê người, cả căn phòng nhanh chóng đã tràn ngập màu hồng của tình yêu, tràn ngập những câu nói yêu thương, tràn ngập hạnh phúc.

"Minh Thành, em yêu anh.

Rất nhiều." Một giọt nước mắt, lại hai giọt, hai hàng nước mắt theo khóe mắt của An Tịnh Nhã chảy xuống, thấm vào lớp gối.

Không phải vì đau, chỉ là cô muốn nói, cô yêu anh, yêu rất nhiều.

Cô sợ rằng, câu nói yêu thương này không nói được nữa.

Đâu cũng là điều Cao Minh Thành đã đoán được.

An Tịnh Nhã bề ngoài là cô gái mạnh mẽ, nhưng nội tâm của cô cũng có điều lo sợ.

Cuộc phẫu thuật lần này rất nguy hiểm, không biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong lúc phẫu thuật.
An Tịnh Nhã quả thật không chống đỡ được lâu, dù cô là người chủ động lôi kéo anh, nhưng chỉ làm có hai lần cô đã ngủ rồi.

Mà hai lần của anh, cũng không thể nói là nhanh được, giày vò cô đúng là rất mệt.

Cao Minh Thành nhìn tiểu Thành Thành vẫn cứng ngắt, lại nhìn cô vợ vừa rồi còn quyến rũ mình, lúc này đã mệt mà ngủ thiếp đi rồi, từng giọt mồ hôi chảy xuống.

Ôm An Tịnh Nhã vào tắm rửa lại, mặc cho cô chiếc áo ngủ truyền thống cao cổ cô hay mặc, bản thân lại vào phòng tắm bật nước lạnh tự xử.

Lúc lên giường ôm An Tịnh Nhã vào lòng, An Tịnh Nhã lại bỗng nhiên mở mắt, nụ cười cpa hơi nhạt nói xin lỗi anh.

Cao Minh Thành hôn nhẹ lên mái tóc cô, lại nghe thấy An Tịnh Nhã thì thào nói.

"Mai chúng ta đi trượt tuyết có được không."
"Được.


Mai chúng ta đi trượt tuyết."
An Tịnh Nhã nhận được đáp án, đôi mắt dần khép lại, cánh tay đang ôm lưng Cao Minh Thành cũng từ từ trượt xuống.

Một đêm cứ như vậy qua đi.

Cao Minh Thành không ngủ được nên dậy sớm, tự mình xuống bếp nấu đồ ăn sáng cho cả nhà.

Cao Minh Thành cảm thấy việc mình xuống bếp nấu ăn đã không phải việc khó nữa, giống như trước kia đã từng làm rất nhiều lần rồi.

Ba Cao, mẹ Cao nhìn một bàn bày đồ ăn sáng, còn có bát cháo đang nghi ngút khói, lại nhìn đứa con trai ngày ngày mặc vest nghiêm khắc trong công việc đang mặc tạp dề.

Mẹ Cao đi đến sợ mặt con trai, quay lại nói với ba Cao.

"Ba Cao, anh nói có phải chúng ta chưa tỉnh ngủ không?"
Ba Cao ánh mắt phức tạp nhìn con trai.

"Tiểu Nhã đâu, bên ngoài trời lạnh kêu con bé vào đi." Ba Cao vừa nói vừa ngồi xuống ghế.

Hàng ngày An Tịnh Nhã luôn là người dậy sớm nhất nhà, cô sẽ đi dạo ở bên ngoài, sau đó vào phụ giúp việc bưng đồ ăn lên, vừa lúc mọi người sẽ xuống.

Cao Minh Thành nhìn đồng hồ, "Cô ấy hôm nay dậy muộn một chút."
"Không phải mọi hôm con bé dậy rất sớm sao? Con bé bị đau chỗ nào à?"
Cao Minh Thành nhìn mẹ Cao, "Không phải...!Cũng không thể nói là không phải.

Hôm qua bọn con...!có làm một chút."
Mẹ Cao nghe xong đập bốp một phát vào lưng Cao Minh Thành, "Con thật là, con bé đã đang bệnh, con lại còn...!Còn không mau lên xem con bé thế nào.

Bê luôn bát cháo lên cho con bé ăn."
Cao Minh Thành cởi tạp dề ra, bê bát cháo vào khay trắng nhỏ, bê lên phòng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện