Vẫn Là Tình Yêu
Chương 42
Lục Hân hoàn toàn lợi dụng quyền lợi đặc thù của người bệnh cùng với sự áy náy trong lòng Phương Tình, một đoạn về đến nhà mà bắt đầu chỉ huy cô rót nước bưng trà, nấu cơm.
Phương Tình tất nhiên không thể cùng một người bệnh đôi co, hơn nữa vẫn còn đang ‘choáng váng’ đã bị Lục Hân nắm đi, cho nên không còn kịp nghĩ bản thân mình đã trở thành bà Lục là chuyện thật.
Buổi tối Phương Tình tận tâm hết sức pha nước nóng, tìm ra quần áo hầu hạ hắn tắm rửa, vừa bước qua khỏi ngay lập tức nghe thấy Lục Hân ở trong phòng tắm liên tục gọi cô.
Phương Tình đương tắm rửa ở phòng khác, chật vật khoác bộ quần áo chạy đến, không kiên nhẫn đứng ở ngoài cửa hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Lục Hân dừng một chút, lập tức thay giọng nói thành suy yếu: “Tình Tình, tôi choáng váng đầu. . . . . .”
Phương Tình kinh hãi, sợ hắn ở trong phòng tắm gặp chuyện xấu, ở ngoài cửa gấp đến độ xoay vòng quanh, không để ý cửa phòng tắm vừa đóng lại mở ra, cô đã bị kéo vào trong.
Trong không khí nóng hôi hổi, cô nhìn thấy bộ ngực trần tinh tráng của Lục Hân, liên tục thét chói tai nhắm mắt không dám nhìn.
Lục Hân ôm cô, ngăn chặn miệng cô, thét chói tai chuyển thành tiếng ‘ưm ưm’.
“Giúp tôi tắm. . . . . .” Lục Hân thở phì phò nói nhỏ bên tai cô
Phương Tình đỏ mặt, cẩn thận mở to mắt nhìn chằm chằm một chỗ, muốn nhìn cũng không dám nhìn loạn, nghe nói như thế không khỏi vừa tức vừa thẹn dùng lực đẩy hắn ra.
Lục Hân ôm càng chặt hơn: “Đừng nhúc nhích, tôi choáng váng đầu. . . . . .”
“Choáng cái đầu anh!”
“Đúng, chính là cái đầu tôi choáng.” Lục Hân cúi đầu cười, ôm cô cùng nhau rảo bước vào bồn tắm lớn rộng rãi.
Phương Tình kiên trì muốn tự mình tắm cho mình, chết cũng không nguyện ý cởi toàn bộ quần áo, lại không biết rằng càng nửa ấp nửa lộ vải dính sát vào người, lộ cả đường cong, càng thêm hấp dẫn động lòng người.
Lục Hân chưa từng có vừa tắm vừa hạnh phúc lại giày vò như vậy, từ từ nhắm hai mắt nằm bò vào cạnh bồn tắm, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương nhẹ nhàng chà lau sau lưng hắn, thực sự là ngứa ngáy trong lòng khó nhịn a!
Phương Tình lúc này mới phát hiện phía sau trên lưng hắn một mảng lớn xanh tím, xoay người đi lấy thuốc mỡ thoa cho hắn, cẩn thận giúp hắn mặc áo tắm dài vào.
Lục Hân đắc ý xoay người lại ôm cô dụi dụi: “Vợ ơi. . . . . .”
Phương Tình tức giận đẩy hắn: “Ai là vợ anh chứ!”
Lục Hân một tay gắt gao siết chặt eo cô, một tay chậm rãi vồ về lưng cô: “Chúng ta mới vừa đăng ký xong, pháp luật thừa nhận cùng bảo hộ quan hệ vợ chồng. . . . . . Đương nhiên em là vợ của tôi! Vợ ơi— đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta…. . . . . .”
Tim Phương Tình đập thật sự mạnh thình thịch, biết bản thân mình đêm nay là kiếp nạn chạy không thoát, tay hắn vồ vễ lưng là lửa nóng, nước trong bồn tắm lớn cũng là lửa nóng, ngay cả hơi thở phun bên gáy cô cũng là lửa nóng… Cô đột nhiên có cảm giác không thể thở nổi, cảm giác hơi ấm kia cũng khiến cho máu cô sôi trào.
“Không nên ở phòng tắm. . . . . .”
Lời vừa ra khỏi miệng Phương Tình liền đem mặt chôn vào vai Lục Hân, hận không thể cắn rớt đầu lưỡi, quả nhiên Lục Hân sung sướng thấp giọng cười ra tiếng.
“Được, không ở phòng tắm, chúng ta đi phòng ngủ, nơi đó có giường rất lớn. . . . . .”
Phương Tình xấu hổ đến độ mặt đỏ như máu, xấu hổ buồn bực cắn một ngụm lên trên cổ hắn.
Lục Hân hoàn toàn không để ý, vừa tiếp tục nói lời ám muội vui đùa với cô, vừa thừa dịp lúc cô thẹn thùng không chú ý đã thuần thục lột bỏ quần áo cô sạch sẽ, đến khi Phương Tình phát hiện thét một tiếng kinh hãi. Hắn đã cầm khăn tắm rộng thùng thình bao lấy hai người, ôm cô đi ra khỏi phòng tắm.
Bước chân Lục Hân vừa nhanh vừa ổn, Phương Tình đầu óc mơ hồ tìm được chút lý trí, ngẩng đầu nhìn thấy mặt hắn đầy hồng hào, làm sao có dáng vẻ ốm yếu?
“Anh không có việc gì?”
Bước chân Lục Hân không ngừng, giây lát đã ôm cô đưa tới giường, đè lên cô hôn lên đôi môi mọng đỏ.
“Có việc. . . . . . Song, được chết dưới hoa mẫu đơn, thì làm quỷ vẫn phong lưu![1]“
Thần trí Phương Tình bị hắn làm có chút mơ hồ, trong óc chỉ có môi lưỡi của hắn, trằn trọc hút cô vào, mạnh mẽ đảo qua từng tấc từng vị trí trong miệng cô, đảo loạn khiến trong lòng cô mềm mại tựa như hồ nước xuân.
Tay hắn lặng lẽ leo lên nơi mềm mại của cô, lòng bàn tay nóng bỏng, khiến cho cô không tự chủ được phát ra tiếng kinh hô ngắn ngủi.
Phương Tình mơ mơ màng màng nghĩ, bình thường hắn luôn luôn là dáng vẻ lạnh như băng, hờ hững xa cách, kỳ thật nội tâm rất trọng tình, lòng bàn tay hắn luôn ấm áp, thật là một người ngoài lạnh trong ấm.
Đột nhiên trước ngực tê rần, Phương Tình cau mày mở mắt ra, chạm vào gương mặt bất mãn của Lục Hân, hoá ra vừa rồi thất thần bị hắn phát hiện, làm như trừng phạt việc cô không chuyên tâm. Động tác kế tiếp của Lục Hân không hề chần chờ, cúi đầu men theo vành tai cô, một đường hôn xuống phía dưới.
Đầu lưỡi ấm áp giống như một cọng lông chim mềm mại tột cùng, đánh vòng qua cổ cô, xương quai lạnh, bộ ngực, cuối cùng dừng lại ở bụng, sau cùng nhẹ nhàng xói mói khiêu gợi liếm láp rốn..
Tất cả sức lực của Phương Tình đều bị xói mòn, cảm giác tê dại ngưa ngứa trong chớp mắt lan tràn toàn bộ đại não, toàn thân không còn sức mặc hắn đốt lửa chung quanh, cái loại hôn như chuồn chuồn lướt nước, lại khiến cho cô có cảm giác càng thêm khó chịu, trong lòng ngưa ngứa, bụng dưới nghe theo Lục Hân. Đùa, giống như có cái đồ vật gì đó đang xói mòn từng chút từng chút, cái loại này như là muốn có cái gì đó bù lại khoảng hư không, rốt cục khiến cho cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Phương Tình không dám tin tiếng kiều mỵ đó lại phát ra từ miệng mình, thẹn thùng cắn môi đem mặt vùi vào trong gối.
Lục Hân xoay mặt cô lại, hôn môi cô khiến cho cô từ từ thả lỏng.
“Tình Tình, Tình Tình ngoan. . . . . . kêu đi, tôi thích nghe em kêu rên . . . . .”
Hắn ngậm vành tai trắng ngọc của cô, một bàn tay vuốt ve nơi mềm mại căng tròn, nặng nhẹ đắn đo rất khá, tay kia chậm rãi đưa xuống sờ soạng..
Phương Tình bị cái loại cảm giác khác thường này biến thành toàn thân không tự chủ được run rẩy, hai chân tự nhiên căng thẳng kẹp lấy tay Lục Hân tác loạn.
Lục Hân dùng đầu gối khêu mở chân cô, ngón tay tiếp tục hành động, đầu ngón tay phảng phất chứa ma lực, khiến cho trong lòng Phương Tình nảy lên cảm giác kỳ dị.
“Không được. . . . . .”
Lục Hân hôn cô thật sâu hôn môi trấn an cô, hai tay từ từ xoa dịu cô, khi môi lưỡi gắn bó nỉ non: “Suỵt, hưm, đừng sợ!”
Phương Tình mở hai mắt, trong ánh mắt lung linh đã bị bịt kín một làn sương mỏng, điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn.
Lục Hân không khỏi để động tác nhẹ lại, giống như trong tay là ngọc thượng đẳng, cùng đợi hắn mài dũa tỉ mỉ tinh tế.
Lục Hân nhẫn rất cực rất vất vả, ** bành trướng nở to cũng không muốn cô đau đớn, trên trán ra một lớp mồ hôi, rơi vào trong mắt cô khiến cô mềm lòng hẳn
Phương Tình hai tay vòng quanh cổ hắn, nhìn vào đôi mắt đen láy tựa như ngọc thạch, thì thào gọi tên hắn: “Lục Hân, Lục Hân. . . . . .”
Lục Hân hai mắt thoáng chốc trở nên xa xôi như đêm, đồng tử đen láy xoay chuyển trong đó loé lên ngọn lửa. Hắn không bao giờ … nữa muốn nhẫn nữa, cũng rốt cục không thể nhịn được nữa, mưa rền gió dữ hôn chặt môi cô, đồng thời thân mình trầm xuống, tiến vào một nơi sâu.
Phương Tình bỗng dưng trợn to hai mắt, phát ra tiếng “ô ô”, hai tay nảy sinh quyết tâm chống đẩy người trên người mình, đôi đồng tử đen như ngọc thạch sinh ra oán hận, chân cũng đá lung tung.
Mồ hôi trên trán Lục Hân chảy xuống dưới, Phương Tình quằn quại như vậy, hắn nhẫn càng thêm khó khăn, dục vọng không thể giải phóng càng thống khổ, khiến cho hắn thở phì phò thật sâu, chậm rãi rời khỏi một chút, lại chậm rãi tiến vào sâu.
Trong lòng Phương Tình rối loạn khủng hoảng, bị hắn động như vậy kích thích đau đớn, trên người hắn nóng bỏng càng khiến cho cô sợ hãi, thừa dịp hắn không chú ý hai tay chống mặt giường, muốn dùng lực xoay người đẩy Lục Hân ra, kết quả Lục Hân bất thình lình bị xuất sắc trở mình, trong lúc rối ren càng thêm ôm sát cô.
Tiếng vang vật rơi xuống đất thật lớn, xen lẫn tiếng khàn khàn của đàn ông rên rỉ, cùng hơi thở đau đớn của phụ nữ, cắt ngang đêm tối yên tĩnh.
Lục Hân phía sau lưng chấm đất, nhất thời cảm thấy trên lưng thương càng thêm thương, Phương Tình hai chân kẹp hai bên sườn hắn cưỡi ở trên người, hai tay gắt gao đè lại ngực hắn
“Đừng, động!” Phương Tình nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai từ này, đau đến độ hít thở khó khăn.
Mồ hôi trên trán Lục Hân từ thái dương rơi xuống, hai tay đỡ lấy eo cô, ánh mắt mở to, trong đồng tử sâu bên trong là ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.
Mới vừa rồi rơi xuống đất trong nháy mắt này, bởi vì có tác dụng lực hút, Lục Hân rõ ràng cảm giác được bản thân mình không chút mất sức nào đã phá tan tầng hơi mỏng kia của cô, lập tức tiến vào hơn phân nữa, nơi đó của cô ôm chặt của hắn ấm áp tầng tầng lớp lớp, khiến cho hắn phải chỉnh lại cột sống cũng nhanh chóng rã rời xuống rồi, nơi đó thực khiến hắn không có thể giữ được nữa.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, nói anh đừng nhúc nhích!”
Phương Tình đau đến độ khoé mặt chảy cả nước mắt, hung hắng cắn hắn một cái.
Lục Hân cũng giận, mỗi lần đều ra tình trạng này!! Phương Tình này cũng thật sự là rất bạo lực, càng nuông chiều càng mặc kể mọi trường hợp, lần trước suýt chút nữa đá phế hắn, lần này hay, gieo gió gặt bão ngồi lên trên rồi.
Lục Hân càng giận càng không khống chế được, tức giận khiến cho dục vọng càng bừng bừng phấn chấn.
“Anh còn động. . . . . .”
“Ngậm, miệng!” Lục Hân nắm eo cô dùng chút lực, tức giận nói: “Là nó muốn động!”
Phương Tình bị hắn nhéo thịt thoáng cái cảm thấy ngứa ngáy, hai chân mềm nhũn, ngồi xuống càng sâu.
“Lục Hân. . . . . . em đau. . . . . .” Phương Tình méo miệng tủi thân khóc lóc ra tiếng.
Lục Hân đau lòng muốn chết, một tay khống chế thân thể của hắn, rút ra một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu nơi hai người kết hợp, dần dần, Phương Tình cảm giác không còn đau như vậy, Lục Hân mới chậm rãi khởi động thân trên áp đảo lại cô.
Nền nhà lạnh như băng, người đàn ông trên người nóng như lửa, Phương Tình mơ mơ hồ hồ nghĩ rằng, chuyện này đại khái chính là “Băng hỏa lưỡng trọng thiên” trong truyền thuyết!
Lục Hân cảm thấy cô không còn căng thẳng như vậy nữa, mới chậm rãi co rút lên, vừa hôn như là muốn phải tiến sâu vào nơi sâu nhất trong linh hồn, cùng môi lưỡi cô dây dưa, phần eo vừa làm việc động tác càng lúc càng nhanh, muốn va chạm vào cô.
Loại cảm giác xa lạ này khiến cho cô không biết phải làm sao, chỉ có dựa vào hắn, móng tay bấm sau vào bờ vai hắn, theo hắn chậm rãi phiêu thổi theo đám mây.
“Từ bỏ, Lục Hân. . . . . .anh ra đi, anh ra đi. . . . . .” Phương Tình nhịn không được phát hắn, cảm giác như vậy quá mức mãnh liệt, cô nhất thời khó có thể nhận.
Lục Hân làm sao nghe theo cô, thời gian dài như vậy hắn đã sớm bị nghẹn thảm , hơn nữa hắn bị đánh gảy nhiều lần như vậy, trong lòng tích tụ nóng nảy, lúc này là tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Lục Hân vừa hung hăng luật động, vừa nhìn vào hai mắt cô: “Tình Tình, Tình Tình, nhìn anh!”
Phương Tình nhìn vào trong mắt đen đặc đó hoá ra không ít thâm tình, kèm thêm thân thể đau đớn dần dần tiêu tán, vui sướng dần dần tích luỹ đến càng ngày càng gia tăng, sau đó chớp mắt bùng nổ, như là rốt cục tới cửa trọng thiên ngoại, trước mắt là từng mảnh từng mảnh ánh sáng.
Trong phòng phong cảnh kiều diễm, người đàn ông thống thống khoái khoái phát tiết vài thứ cảm thấy mỹ mãn mà hôn tóc cô.
Phương Tình mệt cực khốn cực, đem đầu tựa vào trước ngực hắn, nghe từng tiếng tim đập thình thịch, đột nhiên trong lòng có đủ tư vị, kiềm không được nước mắt liền mới xuống.
Lục Hân trầm mặc ôm lấy cô, hôn khoé mắt cô dịu dàng hỏi: “Vì cái gì khóc? Còn đau không?”
Phương Tình gật gật đầu lại lắc đầu, rầu rĩ nói: “Em không biết. . . . . . Lục Hân, em cảm thấy em giống như mất đi cái gì , tựa như. . . . . . Tựa như lần đầu tiên em có kinh nguyệt lần đầu, lúc đó cũng là như vậy, cảm thấy được bản thân mình không phải như mình của trước đây nữa . . . . . .”
Lục Hân hiểu rõ, ôm sát cô an ủi: “Tôi hiểu được, em không phải cảm thấy rằng cái quý giá nhất đã không còn?”
Phương Tình gật gật đầu, Lục Hân không khỏi không im ắng mà cười cười hỏi: “Em đem cái quý giá nhất cho tôi, em có hối hận hay không??”
Phương Tình cẩn thận nghĩ nghĩ, kiên định lắc đầu nói: “Lục Hân, em biết anh sẽ không khiến cho em hối hận!”
“Sao lại không được, em cũng là em, về sau em còn có thể làm những chuyện mà mình thích, em thích cái gì tôi sẽ cố hết sức cho em.. Tựa như nhà này, em thích ‘Lưu đắc tàn hà thính vũ thanh’ [2], tôi cũng có thể cùng em. . . . . .”
“Chậm đã!” Phương Tình ngẩng đầu trừng lớn hỏi, “Anh làm sao mà biết được?”
Lục Hân cười cười: “Ở trong ký túc xá của có để lại một bức tranh, mặt trên là mưa trên hồ sen, bên cạnh đề câu này.”
Phương Tình hoảng hốt một chút, rốt cục nhớ tới bức tranh thuỷ mặc kia đó là trước đây Hạ Khải Minh vẽ đưa cho cô, cô nhất thời dâng trào cảm xúc viết một câu thơ.
Phương Tình không biết vì sao bỗng nhiên có chút chột dạ, ôm eo hắn hỏi: “Tại sao anh yêu em?”
Lục Hân cau mày: “Làm sao có nhiều tại sao?”
“Làm sao không có? Em không có xinh đẹp như Xuân Hồng, không có thông minh như Cố Mạc, cũng không có thiên chân khả ái như Song Hỉ….. nhưng tại sao anh lại vừa ý em?”
Tự ti trong lòng Phương Tình cùng với nhát gan ào ào xông ra, lúc trước cô dùng mọi cách rối rắm không dám nhận tình cảm của Lục Hân, chính là bởi vì cô nghĩ không rõ vì sao Lục Hân thích cô.
Bây giờ vào lúc này, cô không thể không suy nghĩ miên man, bản tính trời sinh tình cảm tế nhị cô khó tránh khỏi sẽ so đo với người khác với lại cảm xúc hơn người khác.
“Anh biết đó, em già mồm cãi láo, còn nguỵ tiểu tử, cả ngày chỉ biết thương xuân thu buồn, còn hay dùng bạo lực, nghĩ tới lại thấy nhiều như vậy…. . . . .”
“Tôi thích em già mồm cãi láo!” Lục Hân cắt ngang lời cô, “Tình Tình, xinh đẹp thông minh nhiều cô gái khác điều có, nhưng có quan hệ gì với tôi chứ, em là vợ tôi, trong mắt em là tốt nhất; mặc kệ em già mồm cãi láo cỡ nào, tôi đều muốn cưng chiều em, nuông chiều em muốn làm gì thì làm.”
Chỉ có yêu một người, mới có thể dễ dàng bằng mọi cách khoan dung?
Trong lòng Phương Tình dần dần bình tĩnh, miệng thì thào nói: “Lục Hân, gặp anh thật tốt. . . . . .”
Lục Hân nhìn cô nhắm mắt lại nói xong liền ngủ, không khỏi lặng lẽ cười mỉm.
Hắn chưa từng có thỏa mãn như vậy, ôm người phụ nữ yêu nhất, từ nay về sau cô cùng hắn trở thành vợ chồng, ‘cầm tay nhau hẹn lời thề, cùng nhau sống đến già nua’ [3]. . . . . .
Ngày hôm sau Lục Hân tỉnh dậy trước nhìn thấy người con gái trong lòng mình đang ngủ yên, rón ra rón ren xuống giường đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lưu Hiệp mông lung nghe lọt tin tức Lục Hân tuyên bố tin vui kết hôn, không khác giữa trời nắng bị một tiếng sét đánh xuống, đánh hắn trong chớp mắt toàn thân khoan khái, tỉnh táo lại ngay.
“Cậu kết hôn ? Bậy bạ đi, này, cậu không phải chiều hôm qua bị đập cho hư đầu óc rồi chứ?”
Lục Hân giọng điệu lạnh như băng: “Lưu Hiệp cậu muốn chết thì nói một tiếng!”
Lưu Hiệp vẫn là không dám tin: “Thật sự kết hôn ?”
Lục Hân hừ lạnh một tiếng, che dấu không được đắc ý nói: “Pháp luật thừa nhận, ca ca ta bây giờ có vợ rồi! !”
Lưu Hiệp ngay tức khắc cười xấu xa rộ lên: “À — rốt cục ăn đến miệng rồi? Ai ai ai, đúng trẻ con chưa thấy chuyện đời, tớ sớm đã nắm được rồi, thực sự là xin lỗi….. cậu ở trước mặt tớ sớm không còn giá trị khoe mẽ thành tích rồi nha!!!”
Lục Hân từ từ nói: “Thật không? Lưu công tử, nhớ kỹ ca ca khuyên một câu, ăn vào trong bụng còn có thể tiêu hóa không được phải nhổ ra, mấu chốt là phải bắt được, có một giấy chứng nhận kết hôn, nàng có muốn chạy cũng không thoát !”
Lưu Hiệp bên kia lập tức không có tiếng độngg.
Lục Hân nở nụ cười, nhẹ nhàng chém thêm một đao: “Lưu công tử, hy vọng cậu có thể nhanh chóng thu phục hai bên toàn cục thành thân thích a, cậu không phải còn phải theo bạn-gái về nhà sao?? Thật sự là ngại không quấy rầy cậu . . . . . .”
Lưu Hiệp quyết định dứt khoát ngắt điện thoại.
Đuôi lông mày khóe mắt Lục Hân đều là ý cười, trở lại phòng ngủ, phát hiện Phương Tình đã thức dậy, đang ngồi ở trên giường ngẩn người.
“Đói bụng chưa?”
Phương Tình không để ý đến hắn dịu dàng hỏi, nhìn thấy hắn tinh thần sáng khoải khoẻ khoắn đứng ở trước giường, không khỏi giận dữ: “Lục Hân anh bày mưu tính kế với em! Anh hoàn toàn không có việc gì! Lại có thể gạt em đi đăng ký!”
Lục Hân cười vô cùng đắc ý: “Ồ, suy nghĩ cẩn thận rồi ? Xem ra sau khi trở thành bà Lục quả nhiên chỉ số thông minh đã chịu ảnh hưởng từ tôi tăng lên một chút. . . . . .”
Phương Tình tức giận cười đáp: “Lục Hân, thật có bản lĩnh! Anh đợi mà nói chuyện với mẹ em đi!!”
Lục Hân chẳng hề để ý: “Tốt, dù sao mẹ cũng đồng ý rằng lấy được dự án đất sẽ không phản đối chúng ta nữa. Hơn nữa, em đã là người của tôi, bà chắc chắn sẽ không đến mức yêu cầu tôi ‘trả hàng’ chứ?? Vừa dịp chúng ta cùng đi thông báo cho ba mẹ tin mừng kết hôn thôi!”
Phương Tình tức giận đến giậm chân, đẩy hắn ra chạy vào phòng vệ sinh không hề để ý đến hắn.
Chú thích:
[1] Nguyên tác là câu thành ngữ Mẫu đan hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu
[2] Lưu đắc tàn hà thính vũ thanh: Tàn sen nghe tiếng mưa rơi lạnh lùng là câu thơ trong bài thơ Túc Lạc Thị đình ký hoài Thôi Ung Thôi Cổn.
[3] Cầm tay nhau hẹn lời thề, cùng nhau sống đến già nua nguyên tác chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão là câu nói trong bài thơ Kính cổ 4 của Khổng Tử.
Phương Tình tất nhiên không thể cùng một người bệnh đôi co, hơn nữa vẫn còn đang ‘choáng váng’ đã bị Lục Hân nắm đi, cho nên không còn kịp nghĩ bản thân mình đã trở thành bà Lục là chuyện thật.
Buổi tối Phương Tình tận tâm hết sức pha nước nóng, tìm ra quần áo hầu hạ hắn tắm rửa, vừa bước qua khỏi ngay lập tức nghe thấy Lục Hân ở trong phòng tắm liên tục gọi cô.
Phương Tình đương tắm rửa ở phòng khác, chật vật khoác bộ quần áo chạy đến, không kiên nhẫn đứng ở ngoài cửa hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Lục Hân dừng một chút, lập tức thay giọng nói thành suy yếu: “Tình Tình, tôi choáng váng đầu. . . . . .”
Phương Tình kinh hãi, sợ hắn ở trong phòng tắm gặp chuyện xấu, ở ngoài cửa gấp đến độ xoay vòng quanh, không để ý cửa phòng tắm vừa đóng lại mở ra, cô đã bị kéo vào trong.
Trong không khí nóng hôi hổi, cô nhìn thấy bộ ngực trần tinh tráng của Lục Hân, liên tục thét chói tai nhắm mắt không dám nhìn.
Lục Hân ôm cô, ngăn chặn miệng cô, thét chói tai chuyển thành tiếng ‘ưm ưm’.
“Giúp tôi tắm. . . . . .” Lục Hân thở phì phò nói nhỏ bên tai cô
Phương Tình đỏ mặt, cẩn thận mở to mắt nhìn chằm chằm một chỗ, muốn nhìn cũng không dám nhìn loạn, nghe nói như thế không khỏi vừa tức vừa thẹn dùng lực đẩy hắn ra.
Lục Hân ôm càng chặt hơn: “Đừng nhúc nhích, tôi choáng váng đầu. . . . . .”
“Choáng cái đầu anh!”
“Đúng, chính là cái đầu tôi choáng.” Lục Hân cúi đầu cười, ôm cô cùng nhau rảo bước vào bồn tắm lớn rộng rãi.
Phương Tình kiên trì muốn tự mình tắm cho mình, chết cũng không nguyện ý cởi toàn bộ quần áo, lại không biết rằng càng nửa ấp nửa lộ vải dính sát vào người, lộ cả đường cong, càng thêm hấp dẫn động lòng người.
Lục Hân chưa từng có vừa tắm vừa hạnh phúc lại giày vò như vậy, từ từ nhắm hai mắt nằm bò vào cạnh bồn tắm, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương nhẹ nhàng chà lau sau lưng hắn, thực sự là ngứa ngáy trong lòng khó nhịn a!
Phương Tình lúc này mới phát hiện phía sau trên lưng hắn một mảng lớn xanh tím, xoay người đi lấy thuốc mỡ thoa cho hắn, cẩn thận giúp hắn mặc áo tắm dài vào.
Lục Hân đắc ý xoay người lại ôm cô dụi dụi: “Vợ ơi. . . . . .”
Phương Tình tức giận đẩy hắn: “Ai là vợ anh chứ!”
Lục Hân một tay gắt gao siết chặt eo cô, một tay chậm rãi vồ về lưng cô: “Chúng ta mới vừa đăng ký xong, pháp luật thừa nhận cùng bảo hộ quan hệ vợ chồng. . . . . . Đương nhiên em là vợ của tôi! Vợ ơi— đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta…. . . . . .”
Tim Phương Tình đập thật sự mạnh thình thịch, biết bản thân mình đêm nay là kiếp nạn chạy không thoát, tay hắn vồ vễ lưng là lửa nóng, nước trong bồn tắm lớn cũng là lửa nóng, ngay cả hơi thở phun bên gáy cô cũng là lửa nóng… Cô đột nhiên có cảm giác không thể thở nổi, cảm giác hơi ấm kia cũng khiến cho máu cô sôi trào.
“Không nên ở phòng tắm. . . . . .”
Lời vừa ra khỏi miệng Phương Tình liền đem mặt chôn vào vai Lục Hân, hận không thể cắn rớt đầu lưỡi, quả nhiên Lục Hân sung sướng thấp giọng cười ra tiếng.
“Được, không ở phòng tắm, chúng ta đi phòng ngủ, nơi đó có giường rất lớn. . . . . .”
Phương Tình xấu hổ đến độ mặt đỏ như máu, xấu hổ buồn bực cắn một ngụm lên trên cổ hắn.
Lục Hân hoàn toàn không để ý, vừa tiếp tục nói lời ám muội vui đùa với cô, vừa thừa dịp lúc cô thẹn thùng không chú ý đã thuần thục lột bỏ quần áo cô sạch sẽ, đến khi Phương Tình phát hiện thét một tiếng kinh hãi. Hắn đã cầm khăn tắm rộng thùng thình bao lấy hai người, ôm cô đi ra khỏi phòng tắm.
Bước chân Lục Hân vừa nhanh vừa ổn, Phương Tình đầu óc mơ hồ tìm được chút lý trí, ngẩng đầu nhìn thấy mặt hắn đầy hồng hào, làm sao có dáng vẻ ốm yếu?
“Anh không có việc gì?”
Bước chân Lục Hân không ngừng, giây lát đã ôm cô đưa tới giường, đè lên cô hôn lên đôi môi mọng đỏ.
“Có việc. . . . . . Song, được chết dưới hoa mẫu đơn, thì làm quỷ vẫn phong lưu![1]“
Thần trí Phương Tình bị hắn làm có chút mơ hồ, trong óc chỉ có môi lưỡi của hắn, trằn trọc hút cô vào, mạnh mẽ đảo qua từng tấc từng vị trí trong miệng cô, đảo loạn khiến trong lòng cô mềm mại tựa như hồ nước xuân.
Tay hắn lặng lẽ leo lên nơi mềm mại của cô, lòng bàn tay nóng bỏng, khiến cho cô không tự chủ được phát ra tiếng kinh hô ngắn ngủi.
Phương Tình mơ mơ màng màng nghĩ, bình thường hắn luôn luôn là dáng vẻ lạnh như băng, hờ hững xa cách, kỳ thật nội tâm rất trọng tình, lòng bàn tay hắn luôn ấm áp, thật là một người ngoài lạnh trong ấm.
Đột nhiên trước ngực tê rần, Phương Tình cau mày mở mắt ra, chạm vào gương mặt bất mãn của Lục Hân, hoá ra vừa rồi thất thần bị hắn phát hiện, làm như trừng phạt việc cô không chuyên tâm. Động tác kế tiếp của Lục Hân không hề chần chờ, cúi đầu men theo vành tai cô, một đường hôn xuống phía dưới.
Đầu lưỡi ấm áp giống như một cọng lông chim mềm mại tột cùng, đánh vòng qua cổ cô, xương quai lạnh, bộ ngực, cuối cùng dừng lại ở bụng, sau cùng nhẹ nhàng xói mói khiêu gợi liếm láp rốn..
Tất cả sức lực của Phương Tình đều bị xói mòn, cảm giác tê dại ngưa ngứa trong chớp mắt lan tràn toàn bộ đại não, toàn thân không còn sức mặc hắn đốt lửa chung quanh, cái loại hôn như chuồn chuồn lướt nước, lại khiến cho cô có cảm giác càng thêm khó chịu, trong lòng ngưa ngứa, bụng dưới nghe theo Lục Hân. Đùa, giống như có cái đồ vật gì đó đang xói mòn từng chút từng chút, cái loại này như là muốn có cái gì đó bù lại khoảng hư không, rốt cục khiến cho cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Phương Tình không dám tin tiếng kiều mỵ đó lại phát ra từ miệng mình, thẹn thùng cắn môi đem mặt vùi vào trong gối.
Lục Hân xoay mặt cô lại, hôn môi cô khiến cho cô từ từ thả lỏng.
“Tình Tình, Tình Tình ngoan. . . . . . kêu đi, tôi thích nghe em kêu rên . . . . .”
Hắn ngậm vành tai trắng ngọc của cô, một bàn tay vuốt ve nơi mềm mại căng tròn, nặng nhẹ đắn đo rất khá, tay kia chậm rãi đưa xuống sờ soạng..
Phương Tình bị cái loại cảm giác khác thường này biến thành toàn thân không tự chủ được run rẩy, hai chân tự nhiên căng thẳng kẹp lấy tay Lục Hân tác loạn.
Lục Hân dùng đầu gối khêu mở chân cô, ngón tay tiếp tục hành động, đầu ngón tay phảng phất chứa ma lực, khiến cho trong lòng Phương Tình nảy lên cảm giác kỳ dị.
“Không được. . . . . .”
Lục Hân hôn cô thật sâu hôn môi trấn an cô, hai tay từ từ xoa dịu cô, khi môi lưỡi gắn bó nỉ non: “Suỵt, hưm, đừng sợ!”
Phương Tình mở hai mắt, trong ánh mắt lung linh đã bị bịt kín một làn sương mỏng, điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn.
Lục Hân không khỏi để động tác nhẹ lại, giống như trong tay là ngọc thượng đẳng, cùng đợi hắn mài dũa tỉ mỉ tinh tế.
Lục Hân nhẫn rất cực rất vất vả, ** bành trướng nở to cũng không muốn cô đau đớn, trên trán ra một lớp mồ hôi, rơi vào trong mắt cô khiến cô mềm lòng hẳn
Phương Tình hai tay vòng quanh cổ hắn, nhìn vào đôi mắt đen láy tựa như ngọc thạch, thì thào gọi tên hắn: “Lục Hân, Lục Hân. . . . . .”
Lục Hân hai mắt thoáng chốc trở nên xa xôi như đêm, đồng tử đen láy xoay chuyển trong đó loé lên ngọn lửa. Hắn không bao giờ … nữa muốn nhẫn nữa, cũng rốt cục không thể nhịn được nữa, mưa rền gió dữ hôn chặt môi cô, đồng thời thân mình trầm xuống, tiến vào một nơi sâu.
Phương Tình bỗng dưng trợn to hai mắt, phát ra tiếng “ô ô”, hai tay nảy sinh quyết tâm chống đẩy người trên người mình, đôi đồng tử đen như ngọc thạch sinh ra oán hận, chân cũng đá lung tung.
Mồ hôi trên trán Lục Hân chảy xuống dưới, Phương Tình quằn quại như vậy, hắn nhẫn càng thêm khó khăn, dục vọng không thể giải phóng càng thống khổ, khiến cho hắn thở phì phò thật sâu, chậm rãi rời khỏi một chút, lại chậm rãi tiến vào sâu.
Trong lòng Phương Tình rối loạn khủng hoảng, bị hắn động như vậy kích thích đau đớn, trên người hắn nóng bỏng càng khiến cho cô sợ hãi, thừa dịp hắn không chú ý hai tay chống mặt giường, muốn dùng lực xoay người đẩy Lục Hân ra, kết quả Lục Hân bất thình lình bị xuất sắc trở mình, trong lúc rối ren càng thêm ôm sát cô.
Tiếng vang vật rơi xuống đất thật lớn, xen lẫn tiếng khàn khàn của đàn ông rên rỉ, cùng hơi thở đau đớn của phụ nữ, cắt ngang đêm tối yên tĩnh.
Lục Hân phía sau lưng chấm đất, nhất thời cảm thấy trên lưng thương càng thêm thương, Phương Tình hai chân kẹp hai bên sườn hắn cưỡi ở trên người, hai tay gắt gao đè lại ngực hắn
“Đừng, động!” Phương Tình nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai từ này, đau đến độ hít thở khó khăn.
Mồ hôi trên trán Lục Hân từ thái dương rơi xuống, hai tay đỡ lấy eo cô, ánh mắt mở to, trong đồng tử sâu bên trong là ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.
Mới vừa rồi rơi xuống đất trong nháy mắt này, bởi vì có tác dụng lực hút, Lục Hân rõ ràng cảm giác được bản thân mình không chút mất sức nào đã phá tan tầng hơi mỏng kia của cô, lập tức tiến vào hơn phân nữa, nơi đó của cô ôm chặt của hắn ấm áp tầng tầng lớp lớp, khiến cho hắn phải chỉnh lại cột sống cũng nhanh chóng rã rời xuống rồi, nơi đó thực khiến hắn không có thể giữ được nữa.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, nói anh đừng nhúc nhích!”
Phương Tình đau đến độ khoé mặt chảy cả nước mắt, hung hắng cắn hắn một cái.
Lục Hân cũng giận, mỗi lần đều ra tình trạng này!! Phương Tình này cũng thật sự là rất bạo lực, càng nuông chiều càng mặc kể mọi trường hợp, lần trước suýt chút nữa đá phế hắn, lần này hay, gieo gió gặt bão ngồi lên trên rồi.
Lục Hân càng giận càng không khống chế được, tức giận khiến cho dục vọng càng bừng bừng phấn chấn.
“Anh còn động. . . . . .”
“Ngậm, miệng!” Lục Hân nắm eo cô dùng chút lực, tức giận nói: “Là nó muốn động!”
Phương Tình bị hắn nhéo thịt thoáng cái cảm thấy ngứa ngáy, hai chân mềm nhũn, ngồi xuống càng sâu.
“Lục Hân. . . . . . em đau. . . . . .” Phương Tình méo miệng tủi thân khóc lóc ra tiếng.
Lục Hân đau lòng muốn chết, một tay khống chế thân thể của hắn, rút ra một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu nơi hai người kết hợp, dần dần, Phương Tình cảm giác không còn đau như vậy, Lục Hân mới chậm rãi khởi động thân trên áp đảo lại cô.
Nền nhà lạnh như băng, người đàn ông trên người nóng như lửa, Phương Tình mơ mơ hồ hồ nghĩ rằng, chuyện này đại khái chính là “Băng hỏa lưỡng trọng thiên” trong truyền thuyết!
Lục Hân cảm thấy cô không còn căng thẳng như vậy nữa, mới chậm rãi co rút lên, vừa hôn như là muốn phải tiến sâu vào nơi sâu nhất trong linh hồn, cùng môi lưỡi cô dây dưa, phần eo vừa làm việc động tác càng lúc càng nhanh, muốn va chạm vào cô.
Loại cảm giác xa lạ này khiến cho cô không biết phải làm sao, chỉ có dựa vào hắn, móng tay bấm sau vào bờ vai hắn, theo hắn chậm rãi phiêu thổi theo đám mây.
“Từ bỏ, Lục Hân. . . . . .anh ra đi, anh ra đi. . . . . .” Phương Tình nhịn không được phát hắn, cảm giác như vậy quá mức mãnh liệt, cô nhất thời khó có thể nhận.
Lục Hân làm sao nghe theo cô, thời gian dài như vậy hắn đã sớm bị nghẹn thảm , hơn nữa hắn bị đánh gảy nhiều lần như vậy, trong lòng tích tụ nóng nảy, lúc này là tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Lục Hân vừa hung hăng luật động, vừa nhìn vào hai mắt cô: “Tình Tình, Tình Tình, nhìn anh!”
Phương Tình nhìn vào trong mắt đen đặc đó hoá ra không ít thâm tình, kèm thêm thân thể đau đớn dần dần tiêu tán, vui sướng dần dần tích luỹ đến càng ngày càng gia tăng, sau đó chớp mắt bùng nổ, như là rốt cục tới cửa trọng thiên ngoại, trước mắt là từng mảnh từng mảnh ánh sáng.
Trong phòng phong cảnh kiều diễm, người đàn ông thống thống khoái khoái phát tiết vài thứ cảm thấy mỹ mãn mà hôn tóc cô.
Phương Tình mệt cực khốn cực, đem đầu tựa vào trước ngực hắn, nghe từng tiếng tim đập thình thịch, đột nhiên trong lòng có đủ tư vị, kiềm không được nước mắt liền mới xuống.
Lục Hân trầm mặc ôm lấy cô, hôn khoé mắt cô dịu dàng hỏi: “Vì cái gì khóc? Còn đau không?”
Phương Tình gật gật đầu lại lắc đầu, rầu rĩ nói: “Em không biết. . . . . . Lục Hân, em cảm thấy em giống như mất đi cái gì , tựa như. . . . . . Tựa như lần đầu tiên em có kinh nguyệt lần đầu, lúc đó cũng là như vậy, cảm thấy được bản thân mình không phải như mình của trước đây nữa . . . . . .”
Lục Hân hiểu rõ, ôm sát cô an ủi: “Tôi hiểu được, em không phải cảm thấy rằng cái quý giá nhất đã không còn?”
Phương Tình gật gật đầu, Lục Hân không khỏi không im ắng mà cười cười hỏi: “Em đem cái quý giá nhất cho tôi, em có hối hận hay không??”
Phương Tình cẩn thận nghĩ nghĩ, kiên định lắc đầu nói: “Lục Hân, em biết anh sẽ không khiến cho em hối hận!”
“Sao lại không được, em cũng là em, về sau em còn có thể làm những chuyện mà mình thích, em thích cái gì tôi sẽ cố hết sức cho em.. Tựa như nhà này, em thích ‘Lưu đắc tàn hà thính vũ thanh’ [2], tôi cũng có thể cùng em. . . . . .”
“Chậm đã!” Phương Tình ngẩng đầu trừng lớn hỏi, “Anh làm sao mà biết được?”
Lục Hân cười cười: “Ở trong ký túc xá của có để lại một bức tranh, mặt trên là mưa trên hồ sen, bên cạnh đề câu này.”
Phương Tình hoảng hốt một chút, rốt cục nhớ tới bức tranh thuỷ mặc kia đó là trước đây Hạ Khải Minh vẽ đưa cho cô, cô nhất thời dâng trào cảm xúc viết một câu thơ.
Phương Tình không biết vì sao bỗng nhiên có chút chột dạ, ôm eo hắn hỏi: “Tại sao anh yêu em?”
Lục Hân cau mày: “Làm sao có nhiều tại sao?”
“Làm sao không có? Em không có xinh đẹp như Xuân Hồng, không có thông minh như Cố Mạc, cũng không có thiên chân khả ái như Song Hỉ….. nhưng tại sao anh lại vừa ý em?”
Tự ti trong lòng Phương Tình cùng với nhát gan ào ào xông ra, lúc trước cô dùng mọi cách rối rắm không dám nhận tình cảm của Lục Hân, chính là bởi vì cô nghĩ không rõ vì sao Lục Hân thích cô.
Bây giờ vào lúc này, cô không thể không suy nghĩ miên man, bản tính trời sinh tình cảm tế nhị cô khó tránh khỏi sẽ so đo với người khác với lại cảm xúc hơn người khác.
“Anh biết đó, em già mồm cãi láo, còn nguỵ tiểu tử, cả ngày chỉ biết thương xuân thu buồn, còn hay dùng bạo lực, nghĩ tới lại thấy nhiều như vậy…. . . . .”
“Tôi thích em già mồm cãi láo!” Lục Hân cắt ngang lời cô, “Tình Tình, xinh đẹp thông minh nhiều cô gái khác điều có, nhưng có quan hệ gì với tôi chứ, em là vợ tôi, trong mắt em là tốt nhất; mặc kệ em già mồm cãi láo cỡ nào, tôi đều muốn cưng chiều em, nuông chiều em muốn làm gì thì làm.”
Chỉ có yêu một người, mới có thể dễ dàng bằng mọi cách khoan dung?
Trong lòng Phương Tình dần dần bình tĩnh, miệng thì thào nói: “Lục Hân, gặp anh thật tốt. . . . . .”
Lục Hân nhìn cô nhắm mắt lại nói xong liền ngủ, không khỏi lặng lẽ cười mỉm.
Hắn chưa từng có thỏa mãn như vậy, ôm người phụ nữ yêu nhất, từ nay về sau cô cùng hắn trở thành vợ chồng, ‘cầm tay nhau hẹn lời thề, cùng nhau sống đến già nua’ [3]. . . . . .
Ngày hôm sau Lục Hân tỉnh dậy trước nhìn thấy người con gái trong lòng mình đang ngủ yên, rón ra rón ren xuống giường đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lưu Hiệp mông lung nghe lọt tin tức Lục Hân tuyên bố tin vui kết hôn, không khác giữa trời nắng bị một tiếng sét đánh xuống, đánh hắn trong chớp mắt toàn thân khoan khái, tỉnh táo lại ngay.
“Cậu kết hôn ? Bậy bạ đi, này, cậu không phải chiều hôm qua bị đập cho hư đầu óc rồi chứ?”
Lục Hân giọng điệu lạnh như băng: “Lưu Hiệp cậu muốn chết thì nói một tiếng!”
Lưu Hiệp vẫn là không dám tin: “Thật sự kết hôn ?”
Lục Hân hừ lạnh một tiếng, che dấu không được đắc ý nói: “Pháp luật thừa nhận, ca ca ta bây giờ có vợ rồi! !”
Lưu Hiệp ngay tức khắc cười xấu xa rộ lên: “À — rốt cục ăn đến miệng rồi? Ai ai ai, đúng trẻ con chưa thấy chuyện đời, tớ sớm đã nắm được rồi, thực sự là xin lỗi….. cậu ở trước mặt tớ sớm không còn giá trị khoe mẽ thành tích rồi nha!!!”
Lục Hân từ từ nói: “Thật không? Lưu công tử, nhớ kỹ ca ca khuyên một câu, ăn vào trong bụng còn có thể tiêu hóa không được phải nhổ ra, mấu chốt là phải bắt được, có một giấy chứng nhận kết hôn, nàng có muốn chạy cũng không thoát !”
Lưu Hiệp bên kia lập tức không có tiếng độngg.
Lục Hân nở nụ cười, nhẹ nhàng chém thêm một đao: “Lưu công tử, hy vọng cậu có thể nhanh chóng thu phục hai bên toàn cục thành thân thích a, cậu không phải còn phải theo bạn-gái về nhà sao?? Thật sự là ngại không quấy rầy cậu . . . . . .”
Lưu Hiệp quyết định dứt khoát ngắt điện thoại.
Đuôi lông mày khóe mắt Lục Hân đều là ý cười, trở lại phòng ngủ, phát hiện Phương Tình đã thức dậy, đang ngồi ở trên giường ngẩn người.
“Đói bụng chưa?”
Phương Tình không để ý đến hắn dịu dàng hỏi, nhìn thấy hắn tinh thần sáng khoải khoẻ khoắn đứng ở trước giường, không khỏi giận dữ: “Lục Hân anh bày mưu tính kế với em! Anh hoàn toàn không có việc gì! Lại có thể gạt em đi đăng ký!”
Lục Hân cười vô cùng đắc ý: “Ồ, suy nghĩ cẩn thận rồi ? Xem ra sau khi trở thành bà Lục quả nhiên chỉ số thông minh đã chịu ảnh hưởng từ tôi tăng lên một chút. . . . . .”
Phương Tình tức giận cười đáp: “Lục Hân, thật có bản lĩnh! Anh đợi mà nói chuyện với mẹ em đi!!”
Lục Hân chẳng hề để ý: “Tốt, dù sao mẹ cũng đồng ý rằng lấy được dự án đất sẽ không phản đối chúng ta nữa. Hơn nữa, em đã là người của tôi, bà chắc chắn sẽ không đến mức yêu cầu tôi ‘trả hàng’ chứ?? Vừa dịp chúng ta cùng đi thông báo cho ba mẹ tin mừng kết hôn thôi!”
Phương Tình tức giận đến giậm chân, đẩy hắn ra chạy vào phòng vệ sinh không hề để ý đến hắn.
Chú thích:
[1] Nguyên tác là câu thành ngữ Mẫu đan hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu
[2] Lưu đắc tàn hà thính vũ thanh: Tàn sen nghe tiếng mưa rơi lạnh lùng là câu thơ trong bài thơ Túc Lạc Thị đình ký hoài Thôi Ung Thôi Cổn.
[3] Cầm tay nhau hẹn lời thề, cùng nhau sống đến già nua nguyên tác chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão là câu nói trong bài thơ Kính cổ 4 của Khổng Tử.
Bình luận truyện