Vân Long Phá Nguyệt
Chương 165: Rời đi
"Thanh Hàn. . . . . ." Vân Tâm Nhược kéo kéo Tiêu Thanh Hàn, không cảm giác
được ý nghĩ, khiến nàng có chút khó xử. lòng của Thanh Hàn thật khó
đoán.
"Hử? Thế nào?" Tiêu Thanh Hàn giương mắt, tất cả tâm tình trong tròng mắt biến mất. Tất cả như thường.
"Thanh Hàn, Nguyệt có cái gì không đúng sao?" Vân Tâm Nhược nhìn Lang Vương vẫn đứng ở cạnh chân nàng, hỏi.
"Không có gì." Tiêu Thanh Hàn lắc đầu, rất nhiều chuyện, bây giờ không thể công khai? Bây giờ hắn cần là thời gian.
"Nhược, chúng ta trở về thôi." Hắn kéo tay của nàng, mười ngón tay đân vào nhau thật chặt.
"Trở về?" Vân Tâm Nhược nghi ngờ nhìn hắn.
"Về nhà." Tiêu Thanh cười cười, mặt mày như họa.
"Nhà?" Vân Tâm Nhược cúi đầu, trong mắt thoáng qua rất nhiều, nhà, nàng có sao?
" nhà của Thanh Hàn chính là nhà của Nhược." Tiêu Thanh Hàn lẳng lặng nhìn nàng, sau đó nâng cằm nàng lên, trong tròng mắt ôn hòa như biển cả.
Chịu quá nhiều tổn thương. Hôm nay, nàng đã sớm như chim sợ bị bắn, không có hi vọng, cũng sẽ không thất vọng. Không có mong đợi, sẽ không bị mất mát.
Chẳng qua, nếu như không có hi vọng, không có mong đợi, cõi đời này tồn tại để làm gì?
Cho dù hi vọng chưa chắc trở thành sự thật, nhưng lại là bắt đầu của hạnh phúc.
Sau mưa gió không nhất định phải có mây, nhưng mà, mây nhất định sẽ có sau mưa gió.
Như vậy, nhà của Tiêu Thanh Hàn, dĩ nhiên là nhà của nàng.
"Vân." Vân Tâm Nhược hướng về phía trước, gật đầu một cái, giống như ánh mặt trời chiếu rọi tất cả, cũng chiếu vào lòng của nàng. Nàng hiểu, nàng đều hiểu, mà nàng, rất muốn thử một lần nữa, rồi sau đó, nàng đưa tay đặt nhè nhẹ ở trên đầu Lang Vương, hỏi: "Nguyệt, ngươi cùng đi theo ta sao?"
Lang Vương hí mắt.
"Ngươi nói ngươi còn có việc phải làm? Rất nhanh sẽ tìm đến ta." trong miệng Vân Tâm Nhược lầm bầm lầu bầu, thật ra thì chỉ có Thanh Hàn biết, nàng đang trao đổi ý nghĩ cùng con sói này.
Nhược của hắn, quả nhiên đặc biệt. Mà con sói, cũng đặc biệt, một Lang tinh.
"Nhưng làm sao ngươi tìm được ta hả?" Nàng cúi đầu. Một hồi lâu mới mở miệng, "Ngươi nói ngươi có biện pháp tìm ta?"
Lang Vương dụi dụi đầu vào y phục của nàng, nàng vỗ vỗ đầu của nó."Tốt lắm, ta hiểu rồi."
"Đi thôi." Tiêu Thanh Hàn kéo tay của nàng, hai người cùng nhau lướt qua Lang Vương, lướt qua mọi người, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Mạc Trân một cái. Sau đó xa xa, bóng dáng của hai người từ từ biến mất ở phía Đông.
Phía Đông, đường về nhà. Nói vậy cách nhà càng ngày càng gần.
Mặt trời ấm áp, chiếu lấp lánh màu lông Lang Vương, sau đó, nó nghiêng đầu, đi tới bên cạnh Mạc Trân, răng nanh bén nhọn giống như lợi kiếm, khiến Mạc Trân không khỏi run lẩy bẩy. Sau đó, trong trời đất, nghe được tiếng thét. chim nhỏ trên cây cũng hoảng sợ bay đi.
trong lúc nhất thời, Mạc tộc bởi vì một đôi nam nữ, mà biến đổi.
trên đường lớn rộng rãi, một chiếc xe ngựa chạy băng băng, vó ngựa nâng lên từng chuỗi bụi đất , người trên xe không ngừng huy động roi trong tay, tuấn mã trước xe hí một tiếng, tốc độ hơn tăng nhanh.
Nàng. . . . . .
Không thể có sơ suất gì.
"Hử? Thế nào?" Tiêu Thanh Hàn giương mắt, tất cả tâm tình trong tròng mắt biến mất. Tất cả như thường.
"Thanh Hàn, Nguyệt có cái gì không đúng sao?" Vân Tâm Nhược nhìn Lang Vương vẫn đứng ở cạnh chân nàng, hỏi.
"Không có gì." Tiêu Thanh Hàn lắc đầu, rất nhiều chuyện, bây giờ không thể công khai? Bây giờ hắn cần là thời gian.
"Nhược, chúng ta trở về thôi." Hắn kéo tay của nàng, mười ngón tay đân vào nhau thật chặt.
"Trở về?" Vân Tâm Nhược nghi ngờ nhìn hắn.
"Về nhà." Tiêu Thanh cười cười, mặt mày như họa.
"Nhà?" Vân Tâm Nhược cúi đầu, trong mắt thoáng qua rất nhiều, nhà, nàng có sao?
" nhà của Thanh Hàn chính là nhà của Nhược." Tiêu Thanh Hàn lẳng lặng nhìn nàng, sau đó nâng cằm nàng lên, trong tròng mắt ôn hòa như biển cả.
Chịu quá nhiều tổn thương. Hôm nay, nàng đã sớm như chim sợ bị bắn, không có hi vọng, cũng sẽ không thất vọng. Không có mong đợi, sẽ không bị mất mát.
Chẳng qua, nếu như không có hi vọng, không có mong đợi, cõi đời này tồn tại để làm gì?
Cho dù hi vọng chưa chắc trở thành sự thật, nhưng lại là bắt đầu của hạnh phúc.
Sau mưa gió không nhất định phải có mây, nhưng mà, mây nhất định sẽ có sau mưa gió.
Như vậy, nhà của Tiêu Thanh Hàn, dĩ nhiên là nhà của nàng.
"Vân." Vân Tâm Nhược hướng về phía trước, gật đầu một cái, giống như ánh mặt trời chiếu rọi tất cả, cũng chiếu vào lòng của nàng. Nàng hiểu, nàng đều hiểu, mà nàng, rất muốn thử một lần nữa, rồi sau đó, nàng đưa tay đặt nhè nhẹ ở trên đầu Lang Vương, hỏi: "Nguyệt, ngươi cùng đi theo ta sao?"
Lang Vương hí mắt.
"Ngươi nói ngươi còn có việc phải làm? Rất nhanh sẽ tìm đến ta." trong miệng Vân Tâm Nhược lầm bầm lầu bầu, thật ra thì chỉ có Thanh Hàn biết, nàng đang trao đổi ý nghĩ cùng con sói này.
Nhược của hắn, quả nhiên đặc biệt. Mà con sói, cũng đặc biệt, một Lang tinh.
"Nhưng làm sao ngươi tìm được ta hả?" Nàng cúi đầu. Một hồi lâu mới mở miệng, "Ngươi nói ngươi có biện pháp tìm ta?"
Lang Vương dụi dụi đầu vào y phục của nàng, nàng vỗ vỗ đầu của nó."Tốt lắm, ta hiểu rồi."
"Đi thôi." Tiêu Thanh Hàn kéo tay của nàng, hai người cùng nhau lướt qua Lang Vương, lướt qua mọi người, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Mạc Trân một cái. Sau đó xa xa, bóng dáng của hai người từ từ biến mất ở phía Đông.
Phía Đông, đường về nhà. Nói vậy cách nhà càng ngày càng gần.
Mặt trời ấm áp, chiếu lấp lánh màu lông Lang Vương, sau đó, nó nghiêng đầu, đi tới bên cạnh Mạc Trân, răng nanh bén nhọn giống như lợi kiếm, khiến Mạc Trân không khỏi run lẩy bẩy. Sau đó, trong trời đất, nghe được tiếng thét. chim nhỏ trên cây cũng hoảng sợ bay đi.
trong lúc nhất thời, Mạc tộc bởi vì một đôi nam nữ, mà biến đổi.
trên đường lớn rộng rãi, một chiếc xe ngựa chạy băng băng, vó ngựa nâng lên từng chuỗi bụi đất , người trên xe không ngừng huy động roi trong tay, tuấn mã trước xe hí một tiếng, tốc độ hơn tăng nhanh.
Nàng. . . . . .
Không thể có sơ suất gì.
Bình luận truyện