Vân Long Phá Nguyệt
Chương 229: Thanh hàn xa lạ
“Ta không phải là Tam muội của ngươi.” Vân Tâm Nhược khẽ chớp lông
mi, thoảng qua một tia đùa cợt. Vân thiển y quả nhiên là cao thủ diễn
trò. Nữ nhân này tâm cơ lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng .
“Cũng đúng, cha ta nhưng chỉ nhận một đứa con gái là ta.” Vân thiển y cũng không tức giận, âm thầm cười, bây giờ nàng đã sớm không có bất
tình tỷ muội gì nữa, cho dù có thì cũng bị ghen tỵ che lấp tất cả. Vân
Tâm Nhược, là kẻ thù của nàng, là hòn đá cản đường.
Ả, nhất định phải rời đi, nếu không, nàng vĩnh viễn sẽ không an tâm. Giữa nàng cùng quốc sư, không thể để ả tồn tại.
Vân Tâm Nhược bình tĩnh nhìn ả, cười yếu ớt, nàng vốn không phải con của Vân Hồng, mà cô gái trước mặt cũng không phải là tỷ tỷ của nàng,
nàng không xui xẻo mà có kẻ làm phụ thân và tỷ tỷ ích kỉ thế này.
Thấy Vân Tâm Nhược vẫn bình thường, nụ cười trên mặt vân thiển y từ
từ tan vỡ, vì sao ả có thể cười bình tĩnh như vậy, sao lại khác với suy
nghĩ của nàng, ả nên khóc mới đúng, trên mặt của ả phải là tuyệt vọng
mới đúng. Nhưng tại sao. Nàng hoàn toàn không nhìn ra điều gì khác
thường. Nữ nhân như vậy, khiến nàng sợ, khiến nàng luống cuống, tựa như
đối mặt với quân thù, ngươi vĩnh viễn không biết đối phương đang nghĩ
cái gì, lúc nào thì ra tay, lúc nào thì sẽ cho ngươi một dao khi ngươi
không chú ý.
Mọi người vĩnh viễn luôn sợ hãi một chuyện mà mình không biết chút gì về nó.
Nàng định mở miệng, đột nhiên chứng kiến thấy nơi xa một bóng áo
trắng thoáng qua, tâm trầm xuống, đứng lên, chân đột nhiên đá vào ghế
trúc, thân thể thuận thế ngã ngồi trên đất, trong mắt rưng rưng, nước
mắt tràn ra, làm cho người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc, chỉ muốn đem nàng ôm vào lòng, an ủi một phen.
“Vân Tâm Nhược, ta biết là ta không đúng, không nên tới chỗ này,
nhưng ta thật sự nhịn không được, sao có thể ngươi. . . . . . Có thể. . . . . . chỉ là một nha hoàn cho minh phong công tử mà khi dễ ta, dù thế
nào thì ta cũng là khách của phủ quốc sư.” ả vừa nói vừa khóc, nước mắt
không ngừng rơi xuống.
Vân Tâm Nhược đầu tiên là cả kinh, hai tròng mắt không hiểu nhìn về
phía ả, không hiểu nữ nhân này đột nhiên làm cái quái gì, cho đến khi
một làn hương sen như có như không truyền đến, còn có cảm giác quen
thuộc kia.
Rất quen thuộc .
Thanh hàn.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy tròng mắt nam tử trong trẻo lạnh lùng . .
Nơi đó không có nhu tình, không thấy được sự quen thuộc. Nam tử chẳng
qua là liếc nàng một cái, đem ánh mắt dừng trên người vân thiển y.
Vân Tâm Nhược nhắm ánh mắt lại, bi thương xẹt qua lòng nàng.
Quả thật là quên.
Trên thế giới, khoảng cách xa nhất
Không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết
Mà là ta đứng trước mặt ngươi
Ngươi không biết, ta yêu ngươi
trong mắt Thanh hàn không có sự tồn tại của nàng rồi.
Tiêu Thanh hàn đi vào trong đình, nhìn vân thiển y đang khóc, tròng
mắt tĩnh mịch như hồ nước sâu, sâu không thấy đáy. Đồng thời cũng thấy
một cô gái dáng dấp thanh tú, mà ánh mắt cũng chỉ là dừng lại trên người nàng mấy giây. Vân Tâm Nhược, là nha hoàn của minh phong, nhưng mà,
nàng có quan hệ gì với vân thiển y.
Thật là có ý tứ.
Nhưng, trong phút chốc hứng thú của hắn bị một trận gió thổi tan.
Hắn nhếch môi, cho dù giữa các nàng có quan hệ gì, cũng không phải
điều mà hắn phải quan tâm, đối với những chuyện không liên quan đến
mình, hắn không muốn biết, càng không muốn chen chân vào, mà lúc này
nước mắt vân thiển y không khiến hắn đau lòng chút nào. Đối với một nam
nhân yêu nàng thì nước mắt này sẽ có giá trị cực kì to lớn.
Hắn sẽ không đau lòng, bởi vì hắn chưa bao giờ động tâm.
mi, thoảng qua một tia đùa cợt. Vân thiển y quả nhiên là cao thủ diễn
trò. Nữ nhân này tâm cơ lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng .
“Cũng đúng, cha ta nhưng chỉ nhận một đứa con gái là ta.” Vân thiển y cũng không tức giận, âm thầm cười, bây giờ nàng đã sớm không có bất
tình tỷ muội gì nữa, cho dù có thì cũng bị ghen tỵ che lấp tất cả. Vân
Tâm Nhược, là kẻ thù của nàng, là hòn đá cản đường.
Ả, nhất định phải rời đi, nếu không, nàng vĩnh viễn sẽ không an tâm. Giữa nàng cùng quốc sư, không thể để ả tồn tại.
Vân Tâm Nhược bình tĩnh nhìn ả, cười yếu ớt, nàng vốn không phải con của Vân Hồng, mà cô gái trước mặt cũng không phải là tỷ tỷ của nàng,
nàng không xui xẻo mà có kẻ làm phụ thân và tỷ tỷ ích kỉ thế này.
Thấy Vân Tâm Nhược vẫn bình thường, nụ cười trên mặt vân thiển y từ
từ tan vỡ, vì sao ả có thể cười bình tĩnh như vậy, sao lại khác với suy
nghĩ của nàng, ả nên khóc mới đúng, trên mặt của ả phải là tuyệt vọng
mới đúng. Nhưng tại sao. Nàng hoàn toàn không nhìn ra điều gì khác
thường. Nữ nhân như vậy, khiến nàng sợ, khiến nàng luống cuống, tựa như
đối mặt với quân thù, ngươi vĩnh viễn không biết đối phương đang nghĩ
cái gì, lúc nào thì ra tay, lúc nào thì sẽ cho ngươi một dao khi ngươi
không chú ý.
Mọi người vĩnh viễn luôn sợ hãi một chuyện mà mình không biết chút gì về nó.
Nàng định mở miệng, đột nhiên chứng kiến thấy nơi xa một bóng áo
trắng thoáng qua, tâm trầm xuống, đứng lên, chân đột nhiên đá vào ghế
trúc, thân thể thuận thế ngã ngồi trên đất, trong mắt rưng rưng, nước
mắt tràn ra, làm cho người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc, chỉ muốn đem nàng ôm vào lòng, an ủi một phen.
“Vân Tâm Nhược, ta biết là ta không đúng, không nên tới chỗ này,
nhưng ta thật sự nhịn không được, sao có thể ngươi. . . . . . Có thể. . . . . . chỉ là một nha hoàn cho minh phong công tử mà khi dễ ta, dù thế
nào thì ta cũng là khách của phủ quốc sư.” ả vừa nói vừa khóc, nước mắt
không ngừng rơi xuống.
Vân Tâm Nhược đầu tiên là cả kinh, hai tròng mắt không hiểu nhìn về
phía ả, không hiểu nữ nhân này đột nhiên làm cái quái gì, cho đến khi
một làn hương sen như có như không truyền đến, còn có cảm giác quen
thuộc kia.
Rất quen thuộc .
Thanh hàn.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy tròng mắt nam tử trong trẻo lạnh lùng . .
Nơi đó không có nhu tình, không thấy được sự quen thuộc. Nam tử chẳng
qua là liếc nàng một cái, đem ánh mắt dừng trên người vân thiển y.
Vân Tâm Nhược nhắm ánh mắt lại, bi thương xẹt qua lòng nàng.
Quả thật là quên.
Trên thế giới, khoảng cách xa nhất
Không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết
Mà là ta đứng trước mặt ngươi
Ngươi không biết, ta yêu ngươi
trong mắt Thanh hàn không có sự tồn tại của nàng rồi.
Tiêu Thanh hàn đi vào trong đình, nhìn vân thiển y đang khóc, tròng
mắt tĩnh mịch như hồ nước sâu, sâu không thấy đáy. Đồng thời cũng thấy
một cô gái dáng dấp thanh tú, mà ánh mắt cũng chỉ là dừng lại trên người nàng mấy giây. Vân Tâm Nhược, là nha hoàn của minh phong, nhưng mà,
nàng có quan hệ gì với vân thiển y.
Thật là có ý tứ.
Nhưng, trong phút chốc hứng thú của hắn bị một trận gió thổi tan.
Hắn nhếch môi, cho dù giữa các nàng có quan hệ gì, cũng không phải
điều mà hắn phải quan tâm, đối với những chuyện không liên quan đến
mình, hắn không muốn biết, càng không muốn chen chân vào, mà lúc này
nước mắt vân thiển y không khiến hắn đau lòng chút nào. Đối với một nam
nhân yêu nàng thì nước mắt này sẽ có giá trị cực kì to lớn.
Hắn sẽ không đau lòng, bởi vì hắn chưa bao giờ động tâm.
Bình luận truyện