Chương 33: Mưa To
Edit: Shuri
Sau khi xác định mối quan hệ, hai người vẫn ở chung như trước kia, nhưng nhất cử nhất động lại lộ ra cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, không ngừng toát ra bong bóng hồng nhạt, đến cả Diệp Tây cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Làm sao lại không thích hợp?
Diệp Tây nhức đầu, không nghĩ ra được...
Diệp Đông phiên cái xem thường, giơ chân đạp một cái.
Có thể ở cùng một chỗ với người mình thích là chuyện hạnh phúc cỡ nào?
Hơn nữa cái người mình thích kia cũng yêu mình.
Nghĩ đến, thật là mỹ mãn~
Diệp Thu ngồi bên bàn ăn, ngượng ngùng cúi đầu xới cơm, nhưng thế nào cũng không ngăn được nụ cười trên mặt.
Diệp Cẩn hơi hơi câu môi, tay ở dưới bàn ăn vỗ vỗ đùi cậu, Diệp thu cúi đầu, mặt muốn vùi luôn vào trong bát, lặng lẽ đá hắn một cái.
Vương Thúc Vương thẩm liếc nhau, trong lòng không biết là nên thở dài hay nên cao hứng, chỉ vờ như không phát hiện.
Sau khi ăn xong, tất cả mọi người trở lại phòng khách, mở cuộc họp.
Mấy ngày qua phát sinh nhiều việc, nên hảo hảo trao đổi.
Diệp Thu mân mân môi, cảm thấy có lỗi mở miệng: "Tôi lúc ấy, bị tang thi cắn bị thương..."
Diệp Cẩn nhíu mày, cầm tay cậu, Diệp Thu có chút ngượng ngùng, nhưng không có giãy ra, thấy trong mắt mọi người tràn đầy lo lắng, lại cười cười, nói: "Tôi sợ mình sẽ biến thành tang thi, lại sợ anh trai không cần tôi, sợ mình tổn thương mọi người, nên liền lái xe chạy..."
Nói xong, Diệp Thu nhìn gương mặt không chút thay đổi của Diệp Cẩn, lại nhìn ra tức giận trong mắt hắn, lặng lẽ nắm lại bàn tay kia.
"Nhưng không biết sau đó thể nào, tôi không bị biến thành tang thi, còn được anh trai tìm thấy."
Diệp Cẩn nhàn nhạt nhìn hắn, tức giận trong ánh mắt cuối cùng cũng giảm bớt chút chút, Diệp Thu hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Mấy người Diệp Đông kinh hồn táng đảm, nghĩ lại mà sợ, lại cảm tạ ông trời, bọn họ là người một nhà, tại mạt thể giúp đỡ lẫn nhau, dắt tay nhau sóng vai đi tới, nếu...quả thực không thể tưởng tượng!
Mặt không chút thay đổi, Diệp Cẩn mở miệng: "Chuyện này nhất định không thể lộ ra!"
Những người khác cũng không phải không biết lợi hại, đều gật đầu xác nhận.
Diệp Cẩn vừa lòng gật đầu.
"Diệp Đông, mấy ngày nay tình huống thế nào?"
Diệp Đông hiểu ý, lấy ra một quyển sổ nhỏ, "Mấy ngày nay chúng ta thu được tổng cộng 2568 tinh hạch, một tinh hạch đổi một điểm, hành động đều cẩn thận, không bị ai phát hiện."
"Uh." Diệp Cẩn liếc mắt nhìn quét qua bọn họ, "Tiếp tục thu thập tinh hạch, phải chú ý an toàn, ngày mai mưa vẫn không ngừng thì tạm thời không ra khỏi thành."
Mấy người Diệp Đông đều gật đầu, kỳ thực bọn họ ra khỏi thành cũng là để giết tang thi, dù sao vật tư rất sung túc, không lo ăn mặc.
Ngoại trừ kiếm điểm số cũng là thu tinh hạch, mưa lớn như vậy, giết tang thi cũng không an toàn, chỉ có thể ở lại căn cứ.
Trở lại phòng, Diệp Thu đứng bên cửa sổ, nhìn mưa.
Trận mưa này thật là quá lớn, hơi nước đầy trời, tầm nhìn xa rất hạn chế.
Nhíu nhíu mày, mưa lớn như vậy, không biết có mang lại ảnh hưởng gì không.
"Anh, trời mưa từ bao giờ vậy?"
Diệp Cẩn đi đến, từ phía sau ôm lấy, cằm gác ở trên vai cậu, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ: "Từ sáng sớm hôm qua."
Diệp Thu quay đầu, "Vậy không phải là hai ngày rồi sao?"
Diệp Cẩn cúi đầu, chuyển ánh nhìn từ cổ, đến khuôn mặt, ánh mắt, lại gợi lên khóe miệng, hô hấp dừng một chút: "Uh."
Mặt mày loan loan, Diệp Thu thoải mái dựa vào lòng hắn, nhìn mưa to ngoài cửa sổ, "Anh, anh nói là như thế nào mà thích em? Tận 6 năm?"
Diệp Cẩn yếu ớt cười, vùi đầu vào gáy cậu, tham lam hít lấy, "Em có biết vì sao anh đi du học không?"
Diệp Thu kinh ngạc quay sang.
"Liên quan đến em ư?"
Hôn hôn má cậu, Diệp Cẩn nheo mắt "Năm 17 tuổi, anh phát hiện tình cảm của mình đối với em."
"Em lúc ấy mới 15 tuổi!" Diệp thu trừng lớn mắt, không thể tin.
"Uh." Diệp Cẩn nắm chặt cánh tay, "Ngày đó trong hoa viên, em tựa mình dưới tán cây chợp mắt, ánh mặt trời xuyên kẽ lá, lúc ấy anh cảm thấy, chính là em."
Diệp Thu nghĩ nghĩ, vẫn không hiểu: "Nhưng anh lúc nào cũng dùng vẻ mặt lạnh nhạt không chút thay đổi đối với em! Vẫn luôn cảm thấy anh thật sự rất chán ghét em." Cho nên lúc anh bị anh kêu về nhà ở, em không biết phải làm sao?!
Cong môi, Diệp Cẩn cúi đầu, nhớ lại: "Thật ra em trước kia thật khiến người ta thất vọng, nhát gan, yếu đuối, đơn thuần.
Sau đó thích em, lại càng không quen nhìn em như vậy."
Diệp Thu có chút vô lực, Diệp Cẩn cười, khẽ hôn hôn cổ cậu, "Nhưng là, càng chướng mắt, lại càng quan tâm em có bị ba mắng hay không, có hay không bị người hầu bắt nạt cũng không dám nói, có hay không đáng thương hề hề trốn trong phòng khóc..."
Sắc mặt có chút đỏ lên, Diệp Thu nhớ lại, lúc ấy, cậu vừa tới Diệp gia không lâu, hoàn cảnh xa lạ, con người xa lạ, cậu thật sự, rất không quen...
"Anh cảnh cáo bọn người hầu bắt nạt em, vốn nghĩ, nếu về sau không có anh, Diệp Thu ngốc như vậy làm sao sống tốt đây?" Diệp Cẩn thùy hạ mi mắt, ánh mắt thâm sâu, "Nhưng sau đó, ba phát hiện ra, rất tức giận, anh lúc ấy không có năng lực, không thể bảo hộ được em, chỉ có thể theo lời ông ấy an bài, đi Đức du học."
"Hóa ra là vậy..." Diệp Thu thấp giọng, "Là vậy nên ba mới nói em không cần về nhà sao?"
",,," Ngón tay Diệp Cẩn hơi hơi động, trong đầu lại loạn xà ngầu, ánh mắt phức tạp nhìn ngoài cửa sổ: "Xin lỗi, thật ra..."
Lắc lắc đầu, Diệp Thu ngắt lời : "Vậy ra, không phải là do chán ghét em nên ba mới làm như vậy?"
Mạnh xoay người, Diệp Thu chống lại tầm mắt Diệp Cẩn, trong mắt mang theo chờ mong: "Có phải hay không?"
Chớp mắt trầm mặc, Diệp Cẩn đối với ánh mắt chờ mong của Diệp Thu, hiện lên một chút giãy dụa, vội nâng tay nhu loạn tóc cậu, câu môi cười nói: "Uh, ba không hề chán ghét em."
Tươi cười thật tươi, Diệp Thu cảm thấy tảng đá dưới đáy lòng lập tức biến mất, ba không hề chán ghét cậu!
Sở dĩ không cho cậu về nhà, là không muốn Diệp Cẩn hãm càng sâu?
Mím mím môi, mũi Diệp Thu có chút chua, cậu từ nhỏ không có ba, mẹ lại chết bệnh, thật vất và mới đến nhà của ba, cuối cùng lại bị kêu ở ngoài đi không cần về nhà, cậu vốn nghĩ là ba chán ghét mình, hóa ra là như vậy.
Diệp Cẩn thùy hạ mi, che đi phức tạm trong mắt, nâng tay ôm lấy đầu Diệp Thu, trán kề trán, "Thực xin lỗi."
Dùng sức lắc lắc đầu, Diệp Thu thấp giọng nói: "Không sao hết! Ba không có chán ghét em là tốt rồi, bị chính ba ruột ghét bỏ, loại cảm giác này thật không tốt! Về sau em sẽ không còn rối rắm nữa!
"Không trách anh?"
Diệp Thu cong môi, "Không trách! Em...kỳ thực rất vui vẻ..." Rất vui vẻ vì có anh, yêu em như vậy.
Diệp Cẩn nâng đầu, hôn hôn trán cậu, "Sau khi về nước, anh vốn muốn tìm cơ hội nói rõ với em, nhưng lại có rất nhiều băn khoăn, lo lắng em hoàn toàn rời đi, không muốn gặp anh, cũng may, mạt thế đến."
Nhẹ nhàng cười ra tiếng, Diệp Cẩn tiếp tục nói: "Mạt thế đều đến, anh còn băn khoăn gì nữa đây? Bất quá, anh nghĩ sẽ chầm chậm tiếp cận em, miễn dọa em chạy mất."
Diệp thu mân mân môi, nhẹ nhàng cắn cắn miệng Diệp Cẩn gần ngay trước mặt, "Cho nên, em liền ngốc hồ hồ lọt bẫy, bản thân còn rối rắm lâu như vậy!"
Diệp Cẩn có chút buồn cười mổ mổ môi cậu, "Tâm tư của anh còn chưa đủ rõ ràng sao? Ngủ chung, ôm ấp thân mật, thậm chí còn hôn môi, em cảm thấy đây là việc mà anh em bình thường nên làm?"
Bi phẫn chọt chọt lưng Diệp Cẩn, "Anh rất giảo hoạt! Em thật quá ngây thơ rồi!"
Diệp Cẩn ôm sát cậu, đầu lưỡi tiến vào môi đỏ, trêu chọc đầu lưỡi mêm mềm, trao đổi một nụ hôn ôn nhu dài lâu.
Non mềm, mềm mại, nhẵn nhụi, thâm tình.
Ngoài cửa sổ mưa to như dệt, bên trong ôn nhu tình tứ.
Thật tốt, chúng ta đều không lạc mất nhau.
(cái này ta chém (¯―¯٥))
Buổi tối trước khi đi ngủ, nhân lúc Diệp Cẩn đi tắm, Diệp Thu lặng lẽ lấy ra một cuốn lịch ngày, ở ngày cuối cùng của tháng chín, vẽ một hình trái tim.
Diệp thu vụng trộm dấu đi cuốn lịch, lặng nghe tiếng mưa cùng tiếng nước trong phòng tắm, trong mắt tràn ra ý cười.
(chỗ này ta không hiểu lắm)
Tình yêu a...
Ngày đầu tiên của tháng mười, mười giờ sáng, phòng ngủ lầu hai.
Diệp Thu mơ mơ màng màng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mưa còn chưa ngừng sao?"
Diệp Cẩn nằm bên cạnh cong môi, vươn tay đến bên hông kéo cậu lại.
"Còn, em ngủ nữa không?"
Một lần nữa tiến vào ổ chăn, Diệp Thu cọ cọ lên khuôn ngực trần trụi của Diệp Cẩn, ngữ khí ôn nhuyễn, giọng nói lười biếng, "Mệt mỏi quá."
Diệp Cẩn vươn tay dưới chăn, nhu nhu thắt lưng Diệp Thu, giúp cậu nhẹ nhàng xoa nắn.
"Có đói bụng không?"
Diệp Thu nhẹ nhàng gật đầu, "Anh có ăn không?"
"Anh còn chưa mặc quần áo." Diệp Cẩn dừng tay, nhẹ giật giật thân thể.
Vật nóng mát sát trên đùi, Diệp Thu đỏ mặt, "Không cần đùa giỡn lưu manh!"
Diệp Cẩn vươn tay xoa xoa mặt cậu, "Em là vợ của anh."
"?!"
"Thiên kinh địa nghĩa."
"..." Diệp Thu câm nín, "Ai là vợ của anh!"
Diệp Cẩn cách chăn vỗ vỗ mông cậu, thanh âm vô cùng đứng đắn, "Nó nói."
"..." Diệp Thu bi phẫn! Dùng sức trừng hắn!
"Ngủ với vợ mình không phải thiên kinh địa nghĩa thì là gì?" Diệp Cẩn chọn mi.
Diệp Thu rên rỉ, "Anh già mồm át lẽ phải!"
"Là em nói."
"Em khi nào thì nói như vậy!"
Diệp Cẩn ý vị thâm trường nhìn cậu, "Vợ,.............................(không biết cái gì luôn)
"!"
Ngượng ngùng ru rú trong phòng không đi ra, Diệp Thu vận chuyển dị năng Mộc hệ trong cơ thể, nháy mắt, cơ bắp bủn rủn toàn thân cùng nơi nào đó khó nói liền khôi phục bình thường.
Diệp Thu yên lặng nhìn Diệp Cẩn, thầm nghĩ, kỹ năng đặc biệt của Mộc hệ này nhất định không thể nói cho anh ấy biết, bằng không có khi bị anh giết chết ở trên giường!
"Anh, mấy ngày nay ở trong không gian, em luôn bị sốt, nếu đoán không lầm thì dị năng của em thăng cấp rồi."
Diệp Cẩn nhíu mi, trong lòng hơi hơi trầm xuống, nếu dị năng giả tiến giai thì phát sốt vậy liền có chút không ổn, nếu trong thời điểm đang chiến đấu cùng tang thi đột nhiên thăng cấp thì phải làm sao? Nhếch môi, Diệp Cẩn thầm hạ quyết tâm, về sau phải thời thời khắc khắc chú ý Diệp Thu.
"Hiện tại cảm giác thế nào?"
"Cảm giác năng lượng Mộc hệ trong cơ thể càng thêm sung túc, hơn nữa..." Diệp Thu nhắm mắt lại, yên lặng buông ra tinh thần lực, kinh ngạc phát hiện phạm vi tinh thần lực lại được mở rộng.
"Phạm vi tinh thần lực bao trùm bán kính 100 mét"
Diệp cẩn gật đầu, nhu nhu tóc cậu, "Cái này cũng đừng nói ra."
Gật gật đầu, Diệp Thu lại nói, "Anh trai, liệu có thể còn có người cũng sở hữu dị năng Mộc hệ giống em không?"
"Mặc kệ người khác có hay không, em đều không cần bại lộ.
Cho dù về sau dị năng giả không bị Chính Phủ hay Quân đội không chế, năng lực chữa trị của em cũng không được để người khác biết."
Diệp Thu ngoan ngoãn gật đầu, cậu cũng không muốn bị người ta kiềm chế mất tự do, càng không muốn rời xa Diệp Cẩn.
"Chúng ta tiến vào không gian đi? Lúc trước em uống nhiều nước giếng, tuy rằng không xác định được có tác dụng với dị năng hay chống lại virus tang thi hay không, nhưng lại có thể bổ sung tinh thần lực, em nghĩ lấy làm nước uống trong biệt thự luôn."
"Uh." Diệp cẩn gật đầu, "Không gian cũng không được để người khác biết."
Diệp Thu cong khóe môi, "Em biết rồi!"
"Vậy vào đi." Chưa dứt lời, Diệp Cẩn đã xuất hiện tại vườn cây ăn trái, hắn ngẩng đầu ngắm nhìn trái cây mỹ vị trên cây, lại cúi đầu nhìn Tiểu Diệp Cẩn tung tăng lộ diện, trong lòng có chút kinh ngạc, Diệp Thu sao lại mang hắn đến đây?
Nghĩ nghĩ, Diệp Cẩn lắc đầu, vươn tay hái xuống mấy quả Dương Mai, hướng sân đi đến.
Ngoài không gian, Diệp Thu ghé vào trên giường, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
Anh trai đâu?!
Tác giả có chuyện muốn nói: PS: cua cua cách chưa rơi, ấm áp Phong nhi, meo lôi! Yêu các ngươi (╯3╰)
Cua cua rfj17 lựu đạn, muội chỉ tiêu pha! Gục cọ ~~(づ ̄3 ̄)づ
pPS: muội chỉ nhóm có thể trạc phía dưới nhìn xem ~~ thu hoạch xuẩn tác giả một chỉ yêu ~~ cầu bao dưỡng ~ hội ấm giường ~N(*≧▽≦*)N
........................................
Hết chương 34 (chưa beta)
Hiện tại thì đã có bạn beta giúp mình rồi, khi nào hoàn truyện thì mình sẽ up một lần luôn.
Bình luận truyện