Vân Mộng Truyền Thuyết
Chương 5: Tiền sanh
“A… Như Lai! Hôm nay nếu ngươi không trả Liên nhi cho ta, ta nhất định phải huỷ Lôi Âm Tự của ngươi, đem kim thân lục trượng của ngươi xuống khỏi liên đài, đến lúc đó, muốn cầu xin ta thì không kịp rồi”. Thanh âm âm lãnh từ trong Lôi Âm Tự truyền tới, ba ngàn phật tử mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhất tề hướng ánh mắt nhìn về phía Thế Tôn Như Lai Phật Tổ.
Phật Tổ nhíu mày, kim thân lục trượng ẩn trong vầng hào quang bảy màu, phát ra hàng vạn đạo quang hoa.
Sáu vạn vạn năm trước, khi ma đầu Ma La vừa mới xuất thế gây họa, Phật Tổ đã dùng Ngũ Lôi quyết phong ấn hắn, khiến nguyên thần hắn tan vào hư không, vốn không thể hồi sinh, gây tai họa cho thế gian. Nhưng ai ngờ khi Tề Thiên Đại Thánh đại náo Địa Phủ, hủy sổ sinh tử, đảo lộn vòng luân hồi, tạo nên vòng nghịch chuyển đã hút nguyên thần của Ma La vốn tản mát vào trong đó.
Ma La ở trong lần trùng sinh, đã hấp thu tinh phách của vô số oan hồn dã quỷ, đến khi tái xuất thế thì ngay cả Phật Tổ cũng không thể không nhường ba bước. Hắn còn đánh bại Đấu Chiến Thắng Phật, làm cho nhân gian phải trải qua một kiếp luân hổi, khiến Xá Lợi Tử truyền đời phải hoán thỉnh kim thân của đức Thế Tôn. Trong trận chiến đó, nguyên thần của Ma La cũng bị chấn thương, lại phải trốn chạy một lần nữa, từ đó về sau không còn biết tung tích.
Trong nhân gian có một tín nữ tên là Lục Tâm Liên, quy y ngã Phật, nhất tâm hướng thiện, không bao lâu đã tu thành chánh quả, được xưng tụng là Kim Liên Thánh Mẫu Bồ Tát. Từ đó thoát ly biển khổ, vĩnh viễn siêu thăng nơi cực lạc. Chỉ là Ma La trong mấy năm phiêu lãng nhân gian, khổ tu có thừa, lại đi mê luyến Lục cô nương. Khi Tâm Liên đắc đạo, Ma La thống hận đến mức không muốn đầu sinh, hắn phẫn nộ nhập hải gây nên bao cơn phong ba bão táp. Những cơn sóng to gió cả này đã bao phủ khắp chín châu mười tám huyện ở nhân gian, khiến cho sinh linh đồ thán. Trong trận đại hồng thủy, đệ tử Phật môn bị chết đuối vô số kể, không một ai còn sống sót. Oán khí của trăm họ cao ngập trời, điều đó đã khiến cho Thái Thượng Lão Quân phải rời khỏi cung Đẩu Suất, đích thân đi an ủi bách tính.
“Thật không ngờ tên nghiệt chướng này lại dám đến đại náo Lôi Âm Tự.” Phật Tổ hơi lộ sắc giận, nhìn Ma La đang chậm rãi bay vào đại điện. Chỉ trong chốc lát, Ma La đã biến Tứ Đại Thiên Vương đang canh cửa thành bốn pho thạch tượng.
“Nghiệt chướng! Hôm nay có Phật Tổ của chúng ta tại đây, còn không mau buông tay đầu hàng?” Chúng phật tử phẫn nộ, trợn mắt nhìn.
“Tức cười! Nếu không trả lại Liên nhi cho ta, thì cái đài sen của Như Lai kia sẽ do ta chưởng quản vài ngày…” Lời còn chưa dứt thì đã dùng trường mi của mình phóng ra đả thương thập bát La Hán. Cùng lúc đó, từ trên đài sen có mười tám đạo kim quang thoát ra, nhắm vào hướng Ma La mà phóng tới.
Ma La bật cười cuồng dại, trong tiếng cười lại tràn ngập sự hoan hỉ. Lập tức mười tám đạo kim quang bị ngưng tụ tại không trung, sau đó bị đẩy lùi trở lại trên đài sen. Thân hình của thập bát La Hán run lên, khóe miệng bắt đầu rỉ máu.
Tên ma đầu này chỉ trong một chiêu đã làm thập bát La Hán đều bị thương, khiến các phật tự trong phật điện bị chấn vỡ.
“Như Lai còn không làm theo lời ta?"
"Nghiệt chướng!" Phật tổ nhìn ma đầu phía dưới, cười lạnh một tiếng, vẫy tay bảo Ma La đến trước mặt: "Ngươi tự nghĩ mình pháp lực vô biên, vậy ngươi và ta đánh cược thì sao?".
"Chẳng lẽ ta lại sợ mi?"
Ma La cười to, lắc mạnh người, cũng biến thành kim thân lục trượng ngồi đối diện với Phật Tổ.
“Tử Kim Bát Vu này…” Phật Tổ chậm rãi nói, trên đài sen bay lên một vật, tử sắc kim quang đại thịnh, làm lóa mắt mọi người. “… là một món pháp khí của ta, chẳng biết ngươi có dám tiếp nó một lúc không?”
Ma La nhất thời không nói lời nào, liếc nhìn bốn phía. Trong chúng phật tử, có một nữ Bồ tát ngồi trên đài sen, hững hờ nhìn hắn. Ma La sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ nàng đối với ta thật sự không hề có chút tình ý?” Trong lòng sầu thảm, hắn quay sang nhìn Phật Tổ.
"Thế thì tốt, ta cũng muốn xem thử với tu vi của ta có thể đỡ được Phật môn đệ nhất chí bảo của Như Lai ngươi không!"
Lời nói còn chưa dứt thì thân hình đã biến đổi trở lại kích thước như cũ, nhưng Tử Kim Bát Vu cũng bắt đầu bay lên không.
Từng đạo kim quang phóng ra, hai tay Ma La thủ trước ngực, những luồng khí đen từ từ xuất ra. Luồng khí ấy lan ra đến đâu thì những viên gạch bằng vàng trên mặt đất lập tức biến thành bột phấn, nhưng khi chạm phải những đạo kim quang kia thì chẳng khác nào ‘hạt muối bỏ biển’, không hề gây nên một tiếng động nào.
Ma La trong lòng cả kinh, thầm than không xong, miệng nói: "Ha ha, mấy năm không gặp, xem ra ngươi vẫn rất lợi hại, ta đánh không lại ngươi, nhưng ta sẽ quay lại." Thân hình bay lên , nhằm cửa Lôi Âm Tự phi ra.
“Nghiệt chướng! Còn muốn chạy sao?” Vừa nghe tiếng Phật Tổ vang lên, vai trái hắn đau nhức, thân hình chững lại, trước ngực đau nhói, há miệng phun ra một ngụm máu, gục ngã trên mặt đất.
Tâm khẩu vừa run lên, lại thổ ra một búng máu.
Nghĩ đến việc mình tu luyện đến hàng ngàn năm mà vẫn không thể mang được người yêu đi, Ma La vô cùng đau khổ. Hắn khẽ nhắm mắt, chuẩn bị chờ nhận đòn trí mạng. Một lát sau vẫn không thấy Bát Vu đánh tới, trong lòng Ma La cảm thấy kỳ quái, vội mở mắt nhìn vào trong điện.
Trên khuôn mặt Phật Tổ lúc này xuất hiện một nụ cười, Tử Kim Bát Vu đã bị thu hồi, đang bay lượn quanh thân người.
“Như Lai! Hôm nay dù người có tha mà không giết ta, ta đối với ngươi cũng không có nửa điểm cảm kích! Sẽ có một ngày ta trở lại!” Nói xong máu nóng dâng lên, xém chút nữa thì thổ huyết.
Phật Tổ chỉ mỉm cười, không nói một lời.
Ma La vùng đứng dậy, thân ảnh hóa thành một luồng hắc quang bay ra khỏi Lôi Âm Tự.
“Thế Tôn…” Quan Âm đại sĩ ngự trên đài sen, nói: “Nghiệt chướng này pháp lực thông thiên, hôm nay lại thả xuống nhân gian, chỉ sợ là ‘dưỡng hổ di họa’.”
“Chưa chắc, chưa chắc.” Âm thanh uy nghiêm của Phật Tổ vang vọng trong đại điện, chúng phật tử đều ngưng thần lắng nghe. “Hắn ta huệ căn sâu dày, ngày sau nếu được giáo huấn tốt sẽ tu thành chánh quả, chăm sóc cho dân chúng một phương, âu cũng là phúc phận của bách tính. Chỉ không biết lần này hắn lại gây ra tai họa gì nữa đây, chúng ta cứ bình tĩnh mà xem.” Nói xong, hai mắt khép lại.
Phật Tổ nhíu mày, kim thân lục trượng ẩn trong vầng hào quang bảy màu, phát ra hàng vạn đạo quang hoa.
Sáu vạn vạn năm trước, khi ma đầu Ma La vừa mới xuất thế gây họa, Phật Tổ đã dùng Ngũ Lôi quyết phong ấn hắn, khiến nguyên thần hắn tan vào hư không, vốn không thể hồi sinh, gây tai họa cho thế gian. Nhưng ai ngờ khi Tề Thiên Đại Thánh đại náo Địa Phủ, hủy sổ sinh tử, đảo lộn vòng luân hồi, tạo nên vòng nghịch chuyển đã hút nguyên thần của Ma La vốn tản mát vào trong đó.
Ma La ở trong lần trùng sinh, đã hấp thu tinh phách của vô số oan hồn dã quỷ, đến khi tái xuất thế thì ngay cả Phật Tổ cũng không thể không nhường ba bước. Hắn còn đánh bại Đấu Chiến Thắng Phật, làm cho nhân gian phải trải qua một kiếp luân hổi, khiến Xá Lợi Tử truyền đời phải hoán thỉnh kim thân của đức Thế Tôn. Trong trận chiến đó, nguyên thần của Ma La cũng bị chấn thương, lại phải trốn chạy một lần nữa, từ đó về sau không còn biết tung tích.
Trong nhân gian có một tín nữ tên là Lục Tâm Liên, quy y ngã Phật, nhất tâm hướng thiện, không bao lâu đã tu thành chánh quả, được xưng tụng là Kim Liên Thánh Mẫu Bồ Tát. Từ đó thoát ly biển khổ, vĩnh viễn siêu thăng nơi cực lạc. Chỉ là Ma La trong mấy năm phiêu lãng nhân gian, khổ tu có thừa, lại đi mê luyến Lục cô nương. Khi Tâm Liên đắc đạo, Ma La thống hận đến mức không muốn đầu sinh, hắn phẫn nộ nhập hải gây nên bao cơn phong ba bão táp. Những cơn sóng to gió cả này đã bao phủ khắp chín châu mười tám huyện ở nhân gian, khiến cho sinh linh đồ thán. Trong trận đại hồng thủy, đệ tử Phật môn bị chết đuối vô số kể, không một ai còn sống sót. Oán khí của trăm họ cao ngập trời, điều đó đã khiến cho Thái Thượng Lão Quân phải rời khỏi cung Đẩu Suất, đích thân đi an ủi bách tính.
“Thật không ngờ tên nghiệt chướng này lại dám đến đại náo Lôi Âm Tự.” Phật Tổ hơi lộ sắc giận, nhìn Ma La đang chậm rãi bay vào đại điện. Chỉ trong chốc lát, Ma La đã biến Tứ Đại Thiên Vương đang canh cửa thành bốn pho thạch tượng.
“Nghiệt chướng! Hôm nay có Phật Tổ của chúng ta tại đây, còn không mau buông tay đầu hàng?” Chúng phật tử phẫn nộ, trợn mắt nhìn.
“Tức cười! Nếu không trả lại Liên nhi cho ta, thì cái đài sen của Như Lai kia sẽ do ta chưởng quản vài ngày…” Lời còn chưa dứt thì đã dùng trường mi của mình phóng ra đả thương thập bát La Hán. Cùng lúc đó, từ trên đài sen có mười tám đạo kim quang thoát ra, nhắm vào hướng Ma La mà phóng tới.
Ma La bật cười cuồng dại, trong tiếng cười lại tràn ngập sự hoan hỉ. Lập tức mười tám đạo kim quang bị ngưng tụ tại không trung, sau đó bị đẩy lùi trở lại trên đài sen. Thân hình của thập bát La Hán run lên, khóe miệng bắt đầu rỉ máu.
Tên ma đầu này chỉ trong một chiêu đã làm thập bát La Hán đều bị thương, khiến các phật tự trong phật điện bị chấn vỡ.
“Như Lai còn không làm theo lời ta?"
"Nghiệt chướng!" Phật tổ nhìn ma đầu phía dưới, cười lạnh một tiếng, vẫy tay bảo Ma La đến trước mặt: "Ngươi tự nghĩ mình pháp lực vô biên, vậy ngươi và ta đánh cược thì sao?".
"Chẳng lẽ ta lại sợ mi?"
Ma La cười to, lắc mạnh người, cũng biến thành kim thân lục trượng ngồi đối diện với Phật Tổ.
“Tử Kim Bát Vu này…” Phật Tổ chậm rãi nói, trên đài sen bay lên một vật, tử sắc kim quang đại thịnh, làm lóa mắt mọi người. “… là một món pháp khí của ta, chẳng biết ngươi có dám tiếp nó một lúc không?”
Ma La nhất thời không nói lời nào, liếc nhìn bốn phía. Trong chúng phật tử, có một nữ Bồ tát ngồi trên đài sen, hững hờ nhìn hắn. Ma La sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ nàng đối với ta thật sự không hề có chút tình ý?” Trong lòng sầu thảm, hắn quay sang nhìn Phật Tổ.
"Thế thì tốt, ta cũng muốn xem thử với tu vi của ta có thể đỡ được Phật môn đệ nhất chí bảo của Như Lai ngươi không!"
Lời nói còn chưa dứt thì thân hình đã biến đổi trở lại kích thước như cũ, nhưng Tử Kim Bát Vu cũng bắt đầu bay lên không.
Từng đạo kim quang phóng ra, hai tay Ma La thủ trước ngực, những luồng khí đen từ từ xuất ra. Luồng khí ấy lan ra đến đâu thì những viên gạch bằng vàng trên mặt đất lập tức biến thành bột phấn, nhưng khi chạm phải những đạo kim quang kia thì chẳng khác nào ‘hạt muối bỏ biển’, không hề gây nên một tiếng động nào.
Ma La trong lòng cả kinh, thầm than không xong, miệng nói: "Ha ha, mấy năm không gặp, xem ra ngươi vẫn rất lợi hại, ta đánh không lại ngươi, nhưng ta sẽ quay lại." Thân hình bay lên , nhằm cửa Lôi Âm Tự phi ra.
“Nghiệt chướng! Còn muốn chạy sao?” Vừa nghe tiếng Phật Tổ vang lên, vai trái hắn đau nhức, thân hình chững lại, trước ngực đau nhói, há miệng phun ra một ngụm máu, gục ngã trên mặt đất.
Tâm khẩu vừa run lên, lại thổ ra một búng máu.
Nghĩ đến việc mình tu luyện đến hàng ngàn năm mà vẫn không thể mang được người yêu đi, Ma La vô cùng đau khổ. Hắn khẽ nhắm mắt, chuẩn bị chờ nhận đòn trí mạng. Một lát sau vẫn không thấy Bát Vu đánh tới, trong lòng Ma La cảm thấy kỳ quái, vội mở mắt nhìn vào trong điện.
Trên khuôn mặt Phật Tổ lúc này xuất hiện một nụ cười, Tử Kim Bát Vu đã bị thu hồi, đang bay lượn quanh thân người.
“Như Lai! Hôm nay dù người có tha mà không giết ta, ta đối với ngươi cũng không có nửa điểm cảm kích! Sẽ có một ngày ta trở lại!” Nói xong máu nóng dâng lên, xém chút nữa thì thổ huyết.
Phật Tổ chỉ mỉm cười, không nói một lời.
Ma La vùng đứng dậy, thân ảnh hóa thành một luồng hắc quang bay ra khỏi Lôi Âm Tự.
“Thế Tôn…” Quan Âm đại sĩ ngự trên đài sen, nói: “Nghiệt chướng này pháp lực thông thiên, hôm nay lại thả xuống nhân gian, chỉ sợ là ‘dưỡng hổ di họa’.”
“Chưa chắc, chưa chắc.” Âm thanh uy nghiêm của Phật Tổ vang vọng trong đại điện, chúng phật tử đều ngưng thần lắng nghe. “Hắn ta huệ căn sâu dày, ngày sau nếu được giáo huấn tốt sẽ tu thành chánh quả, chăm sóc cho dân chúng một phương, âu cũng là phúc phận của bách tính. Chỉ không biết lần này hắn lại gây ra tai họa gì nữa đây, chúng ta cứ bình tĩnh mà xem.” Nói xong, hai mắt khép lại.
Bình luận truyện