Vạn Người Chỉ Yêu Em

Chương 24: Sự trả thù của tư tố (2)



Ánh nhìn sắc lẻm của Tư Tố lúc này đang "dành tặng" hẳn cho Thiên Hải. Trong thoáng chốc chính hắn cũng cảm thấy rùng mình trước cách hành xử khác lạ của Tư Tố, hay nói chính xác hơn là cô ta đã "lột xác" hoàn toàn. Sững sờ trước hình ảnh xa lạ của người con gái mà Dương Thiên Hải từng yêu, bên tai hắn lại vang lên giọng nói từ lâu đã in vào tâm trí hắn nhưng bây giờ âm sắc đó nó lại cao hơn tràn đầy uy lực hơn...

- Tụi bây còn đứng một chỗ như tượng gỗ đến lúc nào nữa hả. Mau trói hắn lại, để hắn ngồi đối diện với con nhỏ đó cho tao.

Phải! Giọng nói đó không ai khác chính là của Tư Tố. Cô ta bây giờ như một người mất đi kiểm soát của bản thân, hai mắt hung hăng đang trợn trừng nhìn thẳng Liễu Bảo Trân, tay phải Tư Tố cầm sợi roi dây dài thượt đang siết chặt, đến mức trắng bệt, cô ả nghiến răng kèn kẹt đầy cay nghiến từ từ tiến lại chỗ Trân Trân đang bị trói.

Dương Thiên Hải nhìn thấy Tư Tố đang đến gần với Bảo Trân, nhưng bản thân lại không thể ngăn cái hành động điên rồ của cô ta lại được, bởi chính hắn bây giờ cũng đang phải đối mặt với việc bị mười lăm tên được mệnh là cao thủ karatedo cao to lực lưỡng, tay đang lăm le cầm mã tấu. Cho dù hắn giỏi võ đến đâu, thì trong tình huống này bất kể là hắn hay bất cứ ai cũng không thể chống cự được. Dương Thiên Hải nhanh chóng bị đánh cho bầm tím mặt mày, đầu óc bắt đầu ong lên. Nhưng khi bị lôi đến chỗ Trân Trân, nhìn thấy cô trong lòng hắn cảm thấy như có một tảng đá thật to đè nặng. Lúc này Hải thật căm hận chính mình, hắn không hiểu tại sao khi xưa hắn lại lựa chọn thứ đàn bà độc ác này để quay mặt với người đã yêu hắn mà không hề hà bất cứ việc gì. Hắn đưa đôi mắt như ngọn lửa băng nhìn về phía Tư Tố, cất giọng đầy mỉa mai:

- Cảm thấy bản thân không giỏi bằng vợ tôi, nên cô phát điên sao?

Hai mắt Tư Tố long lên sòng sọc trông còn dữ tợn hơn cả khuôn mặt của ma quỷ, cô ta chỉ thẳng tay vào mặt Thiên Hải, cười gằn, nói như muốn hét lên để thỏa mãn cơn giận:

- Đúng, tôi đang tức đến muốn giết người đây...haha... Anh nói anh yêu tôi cơ mà. Yêu tôi mà anh có thể để cô ta bên cạnh, một con hồ ly, một con cáo ranh mãnh đã qua mặt anh rất nhiều lần, mà anh mảy may một lời cũng không hề trách cứ. Yêu tôi là đứng trước mặt bao nhiêu người để tuyên bố với rằng cô ta chính là vợ của anh. Làm tôi mang nỗi nhục đi giựt chồng người khác. Yêu tôi là khi tôi bị cô ta ép buộc đi nước ngoài suốt mấy năm trời, anh vẫn không hề tìm kiếm hay cho người liên lạc với tôi. Yêu tôi là để bây giờ tôi phải chứng kiến cảnh anh ngồi đó trao ánh mắt yêu thương sâu đậm cho cô ta hay sao....Anh nói đi, nói cho tôi biết đi....

Tư Tố điên loạn đưa chân đạp mạnh ghế khiến Liễu Bảo Trân cùng chiếc ghế ngã ầm xuống đất đau điếng.

Cô ta đến ngồi xổm xuống trước mặt Trân Trân, đưa tay nắm mái tóc dài bết lại vì dơ và mồ hôi của cô, lôi cô dậy. Trân giờ đây đã mệt lã người, cô không còn hơi sức đôi co với Tư Tố nữa nên để mặc cô ta muốn làm gì thì làm. Tư Tố kéo cô dậy rồi lại giộng mạnh đầu cô xuống nền đất,cũng may Thiên Hải ngồi đối diện kịp thời duỗi chân ra đỡ dưới đầu Bảo Trân nên cô chỉ hơi choáng chứ không sao. Dương Thiên Hải tức tối nhìn Tư Tố, quát lên:

- Cô điên thật rồi!.

Tư Tố lắc đầu đứng lên, bước lùi khỏi Trân khoảng năm bước. Thiên Hải không rõ là Tư Tố đang muốn làm gì, chỉ biết nhìn Trân Trân đang trong tình trạng không ổn mà đau xót.....Tư Tố quyết định để cho Thiên Hải và Bảo Trân phải từ từ nếm đau thương, cô phải trả thù cho những vết xước trong tim.

Trân nằm sõng xoài trên mặt đất nhớp nháp bám đầy rong với rêu, mùi hôi ẩm mốc trong đây khiến Hải không thể chịu được, vậy thì làm sao cô có thể chịu đựng được chứ? Quần áo xốc xếch dính lem nhem chỗ trắng chỗ đen, nhờ ánh sáng đèn vàng mờ nhạt hắn mới nhìn rõ khuôn mặt đang dần tái đi vì mệt của cô. Liễu Bảo Trân ngước mắt lên nhìn hắn,trong ánh mắt chứa đầy nỗi uất hận, ấm ức, đau khổ,...và chút gì đó khiến hắn cảm thấy nhói đau, tim hắn như chết lặng trong bóng tối.

Trong ánh mắt em, là muôn trùng vạn dặm

Lỡ đánh mất em, anh phải gắng đi tìm

Nhưng....

Dường như em là gió, tay anh bắt chẳng được

Dường như em là nắng, làm chói nhòa mắt anh

Dường như em là mưa, thấm đẫm bờ vai anh

Dường như em là cát, bỗng làm đau mắt anh

Đến bao giờ em mới là chính em?

Đến bao giờ em trở về bên anh?

Em hận anh, anh lại hận chính bản thân

Làm em đau, đánh mất cả bản thân...

Suy nghĩ của hắn bị cắt ngang ngay khi hắn nghe thấy bên tai là tiếng gió vụt qua cùng tiếng cười man rợ của Tư Tố, hắn không còn tâm trí để ý đến giọng cười của cô ta nữa. Dương Thiên Hải nhìn về phía Trân Trân, đầu sợi dây thanh mảnh đầy sức mạnh đáp thẳng xuống bờ vai gầy, trắng trẻo đã bị lột trần từ bao giờ của cô. Sợi dây như in sâu vào da thịt Trân Trân, và nơi đó đang bắt đầu rỉ máu, làn da mỏng manh của cô sao có thể chịu thấu nỗi đau như vậy?

Đau thì sẽ la,

Xót thì sẽ khóc,

Đây đều là những phản xạ rất tự nhiên của con người. Vậy nếu bị hành hạ như vậy mà không khóc, không rên lấy một lời, chỉ như một khúc gỗ để mặc Tư Tố đánh đến cỡ nào. Nhưng không lẽ cô lại không biết đau biết rát sao? Không lẽ cô không phải con người sao? Cô im lặng tất cả chỉ vì người cô đã tê dại từ lâu, khi cô bị Thiên Hải hành hạ cô đã khóc, khóc rất nhiều đến nỗi bây giờ nỗi đau da thịt đối với cô như một "vết chai" không còn cách nào lành lại được nữa, cũng từ lâu nước mắt cô chỉ dành riêng cho Thiên Hải, là thứ công cụ chỉ để cô dùng trước mặt Thiên Hải mà thôi.

Giờ đây dù mọi thứ đều đã đi quá giới hạn của cô, Liễu Bảo Trân vẫn dùng chút sức lực yếu ớt của mình để gượng lên mạnh mẽ. Chợt Hải từ trên ghế lao xuống, ôm ngang thân hình nhỏ bé của Trân Trân, điều đó cũng đủ hiểu cái vung roi thứ hai từ Tư Tố xuống cơ thể Trân đều do Thiên Hải lãnh trọn.

Cả Bảo Trân và Tư Tố đều kinh ngạc, Thiên Hải gồng mình lên ôm chặt lấy Bảo Trân,hắn không muốn cô bị tổn thương thêm lần nào nữa, hên cho hắn là tên đàn em của Tư Tố cột dây quá lỏng nên trước khi Tư Tố giáng xuống cho Trân một lằn roi nữa, hắn đã kịp đỡ lấy. Tư Tố cười ha hả khi thấy Dương Thiên Hải người mà cô ta yêu đang vòng tay che chở cho người con gái khác. Cô ta cũng là con người, lòng dạ cũng không phải sắt đá. Chứng kiến cảnh như vậy liệu ai còn đủ sức để ra tay tiếp cơ chứ?

Tư Tố hai tay ôm mặt khụy xuống sàn bắt đầu nức nở,suy cho cùng cô cũng chỉ là con gái, biết buồn, biết vui, biết khóc, biết cười và cũng biết yêu biết hận. Cô ta yêu Thiên Hải nhiều là như vậy, nhưng lại quá sâu đậm nên đâm ra mù quáng. Thiên Hải cùng lúc bế Bảo Trân đứng lên, giọng nói hài hòa xen chút xót thương

- Tư Tố...những gì cô nói khi nãy, cô hoàn toàn đã sai lúc cô bỏ tôi ra đi, tôi đã tìm kiếm cô, rất lâu.Tôi đã từng hành hạ cô ấy rất nhiều chỉ vì cô,nhưng từ khi cô về nước tôi lại đau đớn nhận ra người luôn bên tôi, chu đáo với tôi, khiến tôi vui từ trước đến nay... Không phải là cô. Nói như vậy là cô đủ hiểu rồi nhỉ? Tôi mong sau này cô đừng đụng đến Bảo Trân nữa, nếu không tôi sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua như lần này đâu! Coi như đây là sự bù đắp lại những tổn thương cô đã phải chịu vì yêu tôi. Tạm biệt!.

Sở dĩ không phải Dương Thiên Hải dễ dàng rũ bỏ hết tội lỗi của Tư Tố mà là do Liễu Bảo Trân, cô dúi khuôn mặt mệt nhoài vào hõm cổ hắn, vết rách toạt trên bả vai phải của Bảo Trân đau nhói, cô không còn sức để đôi co, cũng chẳng muốn nhìn thấy thứ tình cảm chấp vá của Tư Tố ẩn hiện trong dòng nước mắt mềm yếu đó. Quẩn đi quẩn lại cũng chỉ vì chữ "yêu" mà tình bạn giữa hai người rạn nứt, để cho mỗi người ôm một nỗi hận thù riêng biệt. Trả thù qua rồi lại tính mưu ám hại, đến bao giờ mới dứt đây, có vay có trả, Tư Tố đối xử tệ bạc với Trân thì có Dương Thiên Hải vứt bỏ tình yêu của cô ta. Là con gái, Liễu Bảo Trân hiểu rõ nhất cảm giác khi bị người mình yêu phản bội quay mặt bước đi cùng người khác, cảm giác đó đau đến tê tâm liệt phổi, không có nỗi đau nào có thể sánh bằng được:

- Đi thôi Thiên Hải, em muốn về nhà.

Dương Thiên Hải gật đầu, bước chân vô tình lướt đi muốn ra khỏi ngôi nhà gỗ hoang tàn đó, ánh mắt của Trân Trân vẫn ngóng về phía sau. Thân ảnh Tư Tố run lên bần bật, bả vai cô không ngừng nhấp nhô mỗi lúc quyết liệt hơn, dáng vẻ đáng thương hại vì bị phũ bỏ tình cảm của Tư Tố khiến lòng Bảo Trân dâng lên một cỗ tiếc hận. Nước mắt trong suốt tựa pha lệ rất đỗi nhẹ nhưng khi thâu vào tầm mắt Trân lại là những dao ghim vô cùng nặng và sắc. Nếu như khi trước Tư Tố không đối xử với Liễu Bảo Trân như thế, nếu như cô ta để Trân đi thì có lẽ... Người bên cạnh Thiên Hải bây giờ không phải là Liễu Bảo Trân, mọi thứ sẽ êm đẹp, bình an hơn rất nhiều, và khi đó cũng chỉ có một mình Liễu Bảo Trân đau khổ thôi, rồi thời gian cũng sẽ cuốn phăng những tình cảm chấp niệm trong Trân từ bé đến lớn. Nếu tất cả diễn ra như vậy thì giờ đây ba người không phải cùng nhau chịu đựng cảnh tàn thương thế này.

Liễu Bảo Trân tiếc thương cho Tư Tố, nhưng cô ta lại chẳng hề cảm nhận được điều đó, bật cười, Tư Tố lao đến Dương Thiên Hải nhanh như tia chớp. Tư Tố si tình đến hóa điên dại rút ra con dao nhọn hoắc chỉ một chút nữa thôi sẽ xuyên qua ngực trái hắn...

Phập

Con dao ghim chặt vào bả vai bị thương của Liễu Bảo Trân, trong một thoáng chớp nhoáng quá nhanh khiến cho Thiên Hải không kịp xoay sở tình hình, còn Bảo Trân thì phản ứng nhanh hơn chút vì cô đang quan sát Tư Tố mà.

Không gian xung quanh như chậm dần, Tư Tố buông con dao chết đứng tại chỗ, bọn thuộc hạ xung quanh bước đến định ra tay thì bị Tư Tố khoát tay ngăn lại. Dương Thiên Hải đỡ lấy Liễu Bảo Trân, ôm cô vào lòng, bế xốc cô chạy nhanh ra ngoài. Thoáng một giây ngắn ngủi hắn đánh mắt về phía Tư Tố, một đôi ngươi tóe lên tia lửa hận thù ăn nát tâm can cô.

Trái tim Tư Tố tan nát, đau đớn lặng lẽ rơi lệ nhìn bóng lưng Thiên Hải lo lắng như điên, phóng nhanh với tốc tên bay ra ngoài xe. Rốt cuộc, người xứng đáng với Dương Thiên Hải không phải là Tư Tố, cô chưa bao giờ thật sự yêu hắn, chỉ là... Cô luôn ganh tỵ với Liễu Bảo Trân, sao Trân Trân lại có thể có tất cả còn cô lại không?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện