Vạn Người Chỉ Yêu Em
Chương 8: Em muốn anh
Cái khối băng di động Dương Thiên Hải sau một lúc vấn đáp với Lăng Vĩ Dạ liền đuối lý, nói đi nói lại Thiên Hải vẫn là kẻ không đáng làm chồng. Ý nữa lại là ông ăn chả bà ăn nem. Trong khi đó ông ăn chả một cách ngon lành thì bà lại đau khổ quằn quại, cố gắng nuốt trôi miếng nem chua lè này.
- Liễu Bảo Trân, em có về nhà ngay không?.
Dương Thiên Hải không nói lại thì thôi đi, còn giận cá chém thớt bay sang qua Bảo Trân, cô cau có, nhắm mắt kiên định trút ra một từ ngắn nhưng nặng nhọc biết bao:
- Không.
- Em...
Thiên Hải buông tay Tư Tố ra, hắn nắm lấy cổ tay Trân kéo về phía hắn, nhưng Lăng Vĩ Dạ còn sờ sờ đó đâu thể nào để người khác nói lấy là lấy. Huống hồ Liễu Bảo Trân thuộc quyền sở hữu của Vĩ Dạ vô thời hạn.
- Không đùa nữa, Dương thiếu gia, tôi xin thông báo một điều cực kỳ quan trọng... Liễu Bảo Trân kể từ bây giờ sẽ là người của tôi.
Câu tuyên thệ của Lăng Vĩ Dạ khiến cả ba hít thở không thông, Bảo Trân vì bất ngờ nên đã nín thở luôn, cô không thể điều tiết được hơi thở nên hai con mắt đang dần lòi ra ngoài vì thiếu oxi. Không thể tin được, cô định chống trả nhưng Vĩ Dạ đã lanh lẹ cúi thấp thỏ thẻ vào tai cô:
- Nếu muốn tiếp tục ở trần gian thì nên ngoan ngoãn nghe theo.
Bảo Trân liền im lặng, yểu xịu ngã vào lòng hắn, nước mắt lưng chừng không thể tuôn.
Đúng là ép người quá đáng mà!.
Rốt cuộc Bảo Trân không thể chịu nổi nữa, cô hơi lười nhát lên tiếng:
- Dương Thiên Hải, anh không phải đang có việc sao? Tôi cho anh thời gian, nhưng tôi đã nói rồi. Thời gian không còn lại nhiều nữa đâu.
Sau đó Trân Trân lủi thủi cùng Vĩ Dạ bước lên xe. Dương Thiên Hải cứ ngây đơ ra đó nhìn Trân đi theo người khác, hắn nắm chặt đấm tay, quai hàm cay nghiến mà cắn chặt lấy nhau, hắn tức đến độ những đường gân xanh nổi khắp cổ như con rắn xanh lục nước uốn lượn bên trong.
Tư Tố dậm chân, khuôn mặt trở nên thâm độc hơn, cô không phục, Tư Tố hết nhìn bóng xe màu đen nhẵn của Lăng Vĩ Dạ khuất dần, đảo mắt quan sát biểu hiện trên khuôn mặt Thiên Hải. Dương Thiên Hải vốn dĩ rất yêu Tư Tố mà, tại sao bây giờ hắn lại nóng giận đến như vậy? Hay có lẽ hắn khó chịu vì người khác đụng vào đồ riêng?. Tư Tố hờn dỗi, giọng nói không giấu được nỗi buồn:
- Có phải anh đã yêu Trân Trân?.
Dương Thiên Hải đang để hồn mình bay theo chiếc xe Bảo Trân mới leo lên, một thoáng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng, lúc này hắn mới sực tỉnh và nhớ lại sự tồn tại của Tư Tố. Xoay người nhìn về hướng Tư Tố, hắn thở dài, lắc đầu, đưa tay đỡ lấy thân hình mong manh yếu đuối:
- Không, nhưng Trân là vợ của anh.
Tư Tố tủi hổ, trái tim đau nhói:
- Vậy còn em? Em đang mang con của anh, đến bao giờ em mới được đến bên anh, khi nào con của chúng ta mới có danh có phận.
Nước mắt Tư Tố hoen mi, sóng mũi cô đo đỏ, nhìn vẻ yếu đuối đó Thiên Hải không thể nào kiềm lòng nổi, hắn giang tay ôm lấy cô vào lòng, trái tim hắn rối tung cả lên. Hắn không muốn Tư Tố chịu thiệt thòi, cũng không thể nào để cô đi bởi hắn yêu cô, nhưng còn Bảo Trân?. Không thể buông tay được.
- Anh sẽ sắp xếp.
Tư Tố áp má vào hõm vai Thiên Hải, đôi mắt cô trở nên sắc bén hơn, nụ cười nơi khóe môi trở nên hiểm độc, trong đầu cô ta đang tính toán cái gì, chỉ có Thiên Hải mới không chịu nhìn ra.
Liễu Bảo Trân bị Lăng Vĩ Dạ ôm siết trong tay đến nghẹt thở, cô đẩy tay anh ra cố gắng nhích ra khỏi cặp đùi nóng hổi kia. Xe không có máy lạnh hay sao mà nóng nực thế này?.
Lăng Vĩ Dạ biết tuốt cô sẽ trèo xuống nên đã chuyển tư thế ngồi ngang, sẵn tiện đổi tư thế Bảo Trân gọn ghẽ trong lòng, tư thế của cô lúc này là nằm sấp lên người anh trông thật mờ ám. Nếu ai đó vô tình nhìn thấy thì chắc chắn họ sẽ đánh đồng là cô hám sắc rồi:
- Tại sao anh lại ở đây? Lăng thiếu gia? Rốt cuộc là sao chứ?.
Vĩ Dạ nghiêng má để lộ ra nửa khuôn mặt quyến rũ, tuấn mĩ hoàn hảo đến từng đường nét góc cạnh, anh đeo hai khuyên tai kim cương tinh khiết, ánh sáng ấy khẽ va chạm vào ánh sáng làm chói mắt cô, cả khuôn mặt Bảo Trân cố né đi tia sáng đó mà chui rụt xuống hõm cổ anh.
Nhìn biểu hiện ngây ngốc như mèo con đòi cưng nựng, anh nhầm tưởng cô đang sợ sệt muốn yêu thương nên đã đưa tay vuốt theo dọc theo sống lưng cô xuống đôi mông căng tràn, nhẹ nhàng xoa bóp. Anh từ tốn trả lời:
- Em đã quên tôi là ai rồi sao? Với lại thân xác này thích hợp vẻ ngoài cũng khá giống nên tôi mới mượn tạm thôi.
Liễu Bảo Trân đỏ mặt, cô nắm lấy cánh tay đang loạn xạ xoa nắn người cô, anh gỡ tay cô ra, lì lợm nhưng nhẹ nhàng lần mò vào bên trong vạt ảo sơ mi mỏng, đôi tay lâu ngày mới được đụng đến Trân Trân, anh thích thú mân mê từng tất da tất thịt đi qua. Bảo Trân nhồn nhột nơi anh đi qua, cũng dần đê mê, hơi thở có chút ngắt quãng, ánh mắt dần đục đi bởi dục vọng bị khiêu gợi. Âm thanh rên rỉ nho nhỏ phát ra từ cổ họng Trân lấn át mất lý trí muốn lên tiếng.
Khóe môi Lăng Vĩ Dạ nâng cao, anh hài lòng với biểu hiện này của cô, lúc nào cô được anh vuốt ve cũng ngoan ngoãn vâng lời tựa con mèo nhỏ nịnh chủ vậy. Thế nhưng, được một lúc Bảo Trân mở to mắt, lăn khỏi người anh té xuống sàn xe. Vì limo nên diện tích hơi bị rộng, Trân lại nhỏ con nên không sợ dập đầu vô đâu cả. Những hình ảnh kia hiện về làm cô gợn tóc gáy, thú vui của Vĩ Dạ rất khác người, cả cách ân ái cũng đặc biệt không giống người ta, anh thích giao cấu trên nỗi đau, tổn thương thể xác, đau đớn nhiều càng khiến anh hăng say.
- Không được.
- Tại sao? Em không thích tôi yêu thương em sao?.
- Anh là loài ký sinh, buông tôi ra đi.
Bàn tay ma quái của anh nắm lấy bờ vai gầy của Bảo Trân bị cô hất tung ra, cô hoảng sợ lùi về nhưng lại bị đụng vào chiếc bàn nhỏ bằng thủy tinh. Trân thấy không ổn nên cố kiếm có vật gì xung quanh để đập vào đầu cho Lăng Vĩ Dạ ngất hay không, nhưng trời đã không chịu nghe lời thỉnh cầu của cô. Vĩ Dạ ngồi dậy, anh chỉnh lại cổ tay áo sơ mi không ngay ngắn, mái tóc dài chấm mắt rối tung trông cẩu thả nhưng gợi tình, trông bướng bỉnh quậy phá nhưng lại có sức hút kỳ lạ. Mâu quang anh đảo đến đôi gò bồng trắng tuyết ẩn hiện dưới chiếc áo trắng kia, núc áo cô bị bung ra làm cảnh xuân càng thêm huyền bí.
Anh liếm láp khóe môi, bật cười to, chỉ một cái kéo nhẹ Trân lại tiếp tục ngồi vào trong lòng Dạ, anh để cô ngồi giữa hai chân, lưng cô áp vào lòng ngực bỏng lửa của anh. Nhẹ nhàng Lăng Vĩ Dạ hé môi ngặm lấy vành tai đang đỏ ửng của cô mà trêu ghẹo, chiếc lưỡi đinh hương ngịch ngợm di chuyển qua lại nơi cổ và gáy tai cô. Bảo Trân nóng bừng, cả thân thể cô thoải mái ưỡn ngực, đầu cô ngã ra sau, trút lên những hơi thở nặng nhọc đứt quãng, âm thanh rên rỉ không còn e thẹn nữa, càng lúc cô càng rên lớn. Liễu Bảo Trân không thể khống chế nổi thân thể mình lúc này, cô cứ thuận theo và muốn nhiều hơn nữa. Lăng Vĩ Dạ dần buông tha nơi nhạy cảm của cô ra, giọng nói khàn đục:
- Hãy nói em muốn tôi đi.
Liễu Bảo Trân cắn môi không cho bản thân mụ mị tuân theo, anh nhếch môi cười khẽ, nếu đã muốn chống đối, anh liền muốn thử xem sức chịu đựng của cô tới đâu. Đôi tay anh giật phăng chiếc áo sơ mi trắng, từng chiếc cúc áo bị đứt rớt xuống sàn xe phát ra những âm thanh nho nhỏ, chiếc bụng phẳng phiu của cô đang nóng rần vì dòng điện đã trở nên lạnh buốt, anh chưa dừng ở đó. Một tay thoát nốt chiếc áo lót xanh ngọc bích của Trân, lúc này cô chẳng khác nào lõa thể phân nửa trước mặt anh. Liễu Bảo Trân lấy lại được tâm thức, vội vàng đưa tay che ngực.
Lăng Vĩ Dạ buồn cười kéo tay cô xuống, anh đưa tay xoa nắn nhẹ nhàng, trêu đùa, mân mê, chán chê với việc tạo hình, anh cúi đầu mút nhẹ vào đầu nhụy hoa hồng thắm. Bảo Trân run khẽ, cả thân thể căng cứng chờ đợi đôi môi anh một lần nữa đáp xuống:
- Nói đi...
Anh vẫn không buông tha cho cô, Lăng Vĩ Dạ đợi cô lên tiếng, anh cứ trêu chọc như thế đấy, vờn chuột trước khi ăn sạch sẽ nó, không ngừng dụ dỗ những nơi nhạy cảm quen thuộc trên người cô. Bởi linh hồn và thể xác này chẳng khác nhau là bao, tuy nhiên xác phàm có đôi phần mẫn cảm hơn linh hồn nhiều, việc khiêu gợi dục vọng thật sự là quá dễ dàng.
Cứ bị anh trêu như thế sao cô có thể chịu nổi. Liễu Bảo Trân trong cơn mụ mị, đê mê mất dần ý thức về việc nguy hiểm đau đớn sắp xảy ra, cô khó chịu bởi cái cách anh cứ ngừng rồi lại tới tấp tấn công. Trân Trân nắm lấy mái tóc anh kéo về phía mình mà thổn thức:
- E..mmm... muố...n... a..hhhh...
- Liễu Bảo Trân, em có về nhà ngay không?.
Dương Thiên Hải không nói lại thì thôi đi, còn giận cá chém thớt bay sang qua Bảo Trân, cô cau có, nhắm mắt kiên định trút ra một từ ngắn nhưng nặng nhọc biết bao:
- Không.
- Em...
Thiên Hải buông tay Tư Tố ra, hắn nắm lấy cổ tay Trân kéo về phía hắn, nhưng Lăng Vĩ Dạ còn sờ sờ đó đâu thể nào để người khác nói lấy là lấy. Huống hồ Liễu Bảo Trân thuộc quyền sở hữu của Vĩ Dạ vô thời hạn.
- Không đùa nữa, Dương thiếu gia, tôi xin thông báo một điều cực kỳ quan trọng... Liễu Bảo Trân kể từ bây giờ sẽ là người của tôi.
Câu tuyên thệ của Lăng Vĩ Dạ khiến cả ba hít thở không thông, Bảo Trân vì bất ngờ nên đã nín thở luôn, cô không thể điều tiết được hơi thở nên hai con mắt đang dần lòi ra ngoài vì thiếu oxi. Không thể tin được, cô định chống trả nhưng Vĩ Dạ đã lanh lẹ cúi thấp thỏ thẻ vào tai cô:
- Nếu muốn tiếp tục ở trần gian thì nên ngoan ngoãn nghe theo.
Bảo Trân liền im lặng, yểu xịu ngã vào lòng hắn, nước mắt lưng chừng không thể tuôn.
Đúng là ép người quá đáng mà!.
Rốt cuộc Bảo Trân không thể chịu nổi nữa, cô hơi lười nhát lên tiếng:
- Dương Thiên Hải, anh không phải đang có việc sao? Tôi cho anh thời gian, nhưng tôi đã nói rồi. Thời gian không còn lại nhiều nữa đâu.
Sau đó Trân Trân lủi thủi cùng Vĩ Dạ bước lên xe. Dương Thiên Hải cứ ngây đơ ra đó nhìn Trân đi theo người khác, hắn nắm chặt đấm tay, quai hàm cay nghiến mà cắn chặt lấy nhau, hắn tức đến độ những đường gân xanh nổi khắp cổ như con rắn xanh lục nước uốn lượn bên trong.
Tư Tố dậm chân, khuôn mặt trở nên thâm độc hơn, cô không phục, Tư Tố hết nhìn bóng xe màu đen nhẵn của Lăng Vĩ Dạ khuất dần, đảo mắt quan sát biểu hiện trên khuôn mặt Thiên Hải. Dương Thiên Hải vốn dĩ rất yêu Tư Tố mà, tại sao bây giờ hắn lại nóng giận đến như vậy? Hay có lẽ hắn khó chịu vì người khác đụng vào đồ riêng?. Tư Tố hờn dỗi, giọng nói không giấu được nỗi buồn:
- Có phải anh đã yêu Trân Trân?.
Dương Thiên Hải đang để hồn mình bay theo chiếc xe Bảo Trân mới leo lên, một thoáng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng, lúc này hắn mới sực tỉnh và nhớ lại sự tồn tại của Tư Tố. Xoay người nhìn về hướng Tư Tố, hắn thở dài, lắc đầu, đưa tay đỡ lấy thân hình mong manh yếu đuối:
- Không, nhưng Trân là vợ của anh.
Tư Tố tủi hổ, trái tim đau nhói:
- Vậy còn em? Em đang mang con của anh, đến bao giờ em mới được đến bên anh, khi nào con của chúng ta mới có danh có phận.
Nước mắt Tư Tố hoen mi, sóng mũi cô đo đỏ, nhìn vẻ yếu đuối đó Thiên Hải không thể nào kiềm lòng nổi, hắn giang tay ôm lấy cô vào lòng, trái tim hắn rối tung cả lên. Hắn không muốn Tư Tố chịu thiệt thòi, cũng không thể nào để cô đi bởi hắn yêu cô, nhưng còn Bảo Trân?. Không thể buông tay được.
- Anh sẽ sắp xếp.
Tư Tố áp má vào hõm vai Thiên Hải, đôi mắt cô trở nên sắc bén hơn, nụ cười nơi khóe môi trở nên hiểm độc, trong đầu cô ta đang tính toán cái gì, chỉ có Thiên Hải mới không chịu nhìn ra.
Liễu Bảo Trân bị Lăng Vĩ Dạ ôm siết trong tay đến nghẹt thở, cô đẩy tay anh ra cố gắng nhích ra khỏi cặp đùi nóng hổi kia. Xe không có máy lạnh hay sao mà nóng nực thế này?.
Lăng Vĩ Dạ biết tuốt cô sẽ trèo xuống nên đã chuyển tư thế ngồi ngang, sẵn tiện đổi tư thế Bảo Trân gọn ghẽ trong lòng, tư thế của cô lúc này là nằm sấp lên người anh trông thật mờ ám. Nếu ai đó vô tình nhìn thấy thì chắc chắn họ sẽ đánh đồng là cô hám sắc rồi:
- Tại sao anh lại ở đây? Lăng thiếu gia? Rốt cuộc là sao chứ?.
Vĩ Dạ nghiêng má để lộ ra nửa khuôn mặt quyến rũ, tuấn mĩ hoàn hảo đến từng đường nét góc cạnh, anh đeo hai khuyên tai kim cương tinh khiết, ánh sáng ấy khẽ va chạm vào ánh sáng làm chói mắt cô, cả khuôn mặt Bảo Trân cố né đi tia sáng đó mà chui rụt xuống hõm cổ anh.
Nhìn biểu hiện ngây ngốc như mèo con đòi cưng nựng, anh nhầm tưởng cô đang sợ sệt muốn yêu thương nên đã đưa tay vuốt theo dọc theo sống lưng cô xuống đôi mông căng tràn, nhẹ nhàng xoa bóp. Anh từ tốn trả lời:
- Em đã quên tôi là ai rồi sao? Với lại thân xác này thích hợp vẻ ngoài cũng khá giống nên tôi mới mượn tạm thôi.
Liễu Bảo Trân đỏ mặt, cô nắm lấy cánh tay đang loạn xạ xoa nắn người cô, anh gỡ tay cô ra, lì lợm nhưng nhẹ nhàng lần mò vào bên trong vạt ảo sơ mi mỏng, đôi tay lâu ngày mới được đụng đến Trân Trân, anh thích thú mân mê từng tất da tất thịt đi qua. Bảo Trân nhồn nhột nơi anh đi qua, cũng dần đê mê, hơi thở có chút ngắt quãng, ánh mắt dần đục đi bởi dục vọng bị khiêu gợi. Âm thanh rên rỉ nho nhỏ phát ra từ cổ họng Trân lấn át mất lý trí muốn lên tiếng.
Khóe môi Lăng Vĩ Dạ nâng cao, anh hài lòng với biểu hiện này của cô, lúc nào cô được anh vuốt ve cũng ngoan ngoãn vâng lời tựa con mèo nhỏ nịnh chủ vậy. Thế nhưng, được một lúc Bảo Trân mở to mắt, lăn khỏi người anh té xuống sàn xe. Vì limo nên diện tích hơi bị rộng, Trân lại nhỏ con nên không sợ dập đầu vô đâu cả. Những hình ảnh kia hiện về làm cô gợn tóc gáy, thú vui của Vĩ Dạ rất khác người, cả cách ân ái cũng đặc biệt không giống người ta, anh thích giao cấu trên nỗi đau, tổn thương thể xác, đau đớn nhiều càng khiến anh hăng say.
- Không được.
- Tại sao? Em không thích tôi yêu thương em sao?.
- Anh là loài ký sinh, buông tôi ra đi.
Bàn tay ma quái của anh nắm lấy bờ vai gầy của Bảo Trân bị cô hất tung ra, cô hoảng sợ lùi về nhưng lại bị đụng vào chiếc bàn nhỏ bằng thủy tinh. Trân thấy không ổn nên cố kiếm có vật gì xung quanh để đập vào đầu cho Lăng Vĩ Dạ ngất hay không, nhưng trời đã không chịu nghe lời thỉnh cầu của cô. Vĩ Dạ ngồi dậy, anh chỉnh lại cổ tay áo sơ mi không ngay ngắn, mái tóc dài chấm mắt rối tung trông cẩu thả nhưng gợi tình, trông bướng bỉnh quậy phá nhưng lại có sức hút kỳ lạ. Mâu quang anh đảo đến đôi gò bồng trắng tuyết ẩn hiện dưới chiếc áo trắng kia, núc áo cô bị bung ra làm cảnh xuân càng thêm huyền bí.
Anh liếm láp khóe môi, bật cười to, chỉ một cái kéo nhẹ Trân lại tiếp tục ngồi vào trong lòng Dạ, anh để cô ngồi giữa hai chân, lưng cô áp vào lòng ngực bỏng lửa của anh. Nhẹ nhàng Lăng Vĩ Dạ hé môi ngặm lấy vành tai đang đỏ ửng của cô mà trêu ghẹo, chiếc lưỡi đinh hương ngịch ngợm di chuyển qua lại nơi cổ và gáy tai cô. Bảo Trân nóng bừng, cả thân thể cô thoải mái ưỡn ngực, đầu cô ngã ra sau, trút lên những hơi thở nặng nhọc đứt quãng, âm thanh rên rỉ không còn e thẹn nữa, càng lúc cô càng rên lớn. Liễu Bảo Trân không thể khống chế nổi thân thể mình lúc này, cô cứ thuận theo và muốn nhiều hơn nữa. Lăng Vĩ Dạ dần buông tha nơi nhạy cảm của cô ra, giọng nói khàn đục:
- Hãy nói em muốn tôi đi.
Liễu Bảo Trân cắn môi không cho bản thân mụ mị tuân theo, anh nhếch môi cười khẽ, nếu đã muốn chống đối, anh liền muốn thử xem sức chịu đựng của cô tới đâu. Đôi tay anh giật phăng chiếc áo sơ mi trắng, từng chiếc cúc áo bị đứt rớt xuống sàn xe phát ra những âm thanh nho nhỏ, chiếc bụng phẳng phiu của cô đang nóng rần vì dòng điện đã trở nên lạnh buốt, anh chưa dừng ở đó. Một tay thoát nốt chiếc áo lót xanh ngọc bích của Trân, lúc này cô chẳng khác nào lõa thể phân nửa trước mặt anh. Liễu Bảo Trân lấy lại được tâm thức, vội vàng đưa tay che ngực.
Lăng Vĩ Dạ buồn cười kéo tay cô xuống, anh đưa tay xoa nắn nhẹ nhàng, trêu đùa, mân mê, chán chê với việc tạo hình, anh cúi đầu mút nhẹ vào đầu nhụy hoa hồng thắm. Bảo Trân run khẽ, cả thân thể căng cứng chờ đợi đôi môi anh một lần nữa đáp xuống:
- Nói đi...
Anh vẫn không buông tha cho cô, Lăng Vĩ Dạ đợi cô lên tiếng, anh cứ trêu chọc như thế đấy, vờn chuột trước khi ăn sạch sẽ nó, không ngừng dụ dỗ những nơi nhạy cảm quen thuộc trên người cô. Bởi linh hồn và thể xác này chẳng khác nhau là bao, tuy nhiên xác phàm có đôi phần mẫn cảm hơn linh hồn nhiều, việc khiêu gợi dục vọng thật sự là quá dễ dàng.
Cứ bị anh trêu như thế sao cô có thể chịu nổi. Liễu Bảo Trân trong cơn mụ mị, đê mê mất dần ý thức về việc nguy hiểm đau đớn sắp xảy ra, cô khó chịu bởi cái cách anh cứ ngừng rồi lại tới tấp tấn công. Trân Trân nắm lấy mái tóc anh kéo về phía mình mà thổn thức:
- E..mmm... muố...n... a..hhhh...
Bình luận truyện