Văn Thuyết
Chương 85
Edit: Yunchan
“Nếu nhát kiếm này mà lệch sang bên chút xíu nữa, hoặc đưa tới tay ta chậm thêm tí nữa, thì ta dám đảm bảo cái xác này sẽ trở thành tử thi.” Ngụy Chước cúi đầu xử lý vết thương, càu nhàu xong bèn liếc qua cái người đang ngó mình lom lom bên cạnh.
Mặc dù đã dần thích nghi với bộ dạng này của Mộ Sơ Lương, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy chuyện này quái quái: “Vậy ngươi bây giờ có được tính là quỷ chưa?”
“Là hồn phách thôi, nhưng nói quỷ cũng không sai lắm.” Mộ Sơ Lương tiện miệng đáp một tiếng, chuyện này mà giải thích cho hết thì đúng là lê thê, bây giờ họ còn phải tranh thủ thời gian để lo những chuyện khác nên cứ tạm bỏ qua nó vậy.
Hắn nhìn Ngụy Chước băng bó vết thương trên người mình, nghe Ngụy Chước bảo tạm thời mình không nguy hiểm tới tính mạng thì mới thở hắt ra: “Đa tạ.”
Ngụy Chước ậm ờ một tiếng trong miệng, sau đó mới hết nhìn nổi mà lên tiếng phàn nàn: “Ngươi không thể chui lại vào trong cơ thể này à, cứ đong đa đong đưa bên cạnh kiểu này không sợ hù chết người ta sao.”
“Hiện tại vẫn chưa được, ta còn chuyện phải làm.” Nói rồi Mộ Sơ Lương nhìn vào cái cơ thể yếu đuối tái nhợt của mình, thật ra còn một nguyên nhân nữa khiến hắn không muốn chui vào lại, đó là vì nhìn cái xác đó quá thảm, thần hồn không thể rời thân thể quá lâu, tới khi hắn về lại rồi, vết thương đó… chắc là đau lắm.
Hắn bắt đầu ăn năn vì nhát kiếm vừa rồi mình lỡ tay đâm mạnh quá.
Ngụy Chước cau mày im lặng, trong khi ánh mắt lại liếc sang bên.
Lúc nãy khi Ngụy Chước trị thương cho Mộ Sơ Lương, Vân Khâm luôn ở bên, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay lạnh như băng của thân thể này, còn nhìn chằm chằm Mộ Sơ Lương với vẻ mặt nặng nề.
Mộ Sơ Lương cười khổ trong lòng, biết vẻ mặt này của nàng có ý nghĩa gì, bèn nhanh chóng giải thích: “Tình huống khi đó rất nguy cấp nên chỉ còn cách này thôi.”
“Muội biết.” Vân Khâm nhẹ gật đầu, nàng đã biết thân phận của Mộ Sơ Lương, biết rằng chỉ có làm vậy mới có thể cho thần hồn thoát xác, thi triển thần lực để cản chân Huyền giới. Nhưng dù thế nét mặt nàng vẫn không thể dịu lại được, ánh mắt vẫn lẩn khuất sự u tịch, nàng thấp giọng hỏi: “Nếu như thân thể này không còn, thì huynh sẽ ra sao?”
Mộ Sơ Lương tần ngần chốc lát rồi mới đáp: “Quay lại thần giới.”
Giữa thần giới và Nhân giới cách nhau một cánh cửa, từ hai ngàn năm trước tam giới Nhân Thần Ma đã ngăn cách nhau, từ đó trở đi cánh cửa ấy không còn mở ra dễ dàng nữa, nếu Mộ Sơ Lương trở về Thần giới thì chẳng biết tới bao giờ họ mới được gặp lại nhau.
Vân Khâm không dám tưởng tượng tới chuyện ấy, nàng đã chờ quá lâu rồi.
Nghĩ rồi nàng nhìn thẳng vào Mộ Sơ Lương, nói: “Huynh hứa với ta sẽ bảo vệ thân thể này an toàn có được không?”
“Sẽ không có việc gì đâu.” Mộ Sơ Lương mỉm cười rồi đáp một cách nghiêm túc: “Ta sẽ không đi đâu cả.”
Có được lời cam đoan của Mộ Sơ Lương rồi nét mặt của Vân Khâm mới giãn ra đôi chút, sự khẩn trương vừa trỗi dậy dường như cũng được dẹp yên, dù thế khi cúi đầu nhìn vào bộ trường y nhuốm máu của Mộ Sơ Lương, nàng vẫn không cầm lòng được mà hỏi: “Có đau lắm không?”
“Không đau lắm, nhưng cũng cảm giác được một chút.” Mộ Sơ Lương giải thích.
Nghe Mộ Sơ Lương nói thế làm Vân Khâm bỗng nhớ tới một chuyện, nàng dời mắt nhìn sang hắn, nhỏ giọng hỏi một vấn đề khác: “Vậy hơn năm mươi năm hôn mê huynh có cảm giác được gì không?”
“Mới đầu thì không thể vì thần hồn của ta chưa lành lặn, một phần còn ở thần giới, một phần ở trong vực sâu Thất Hải, về sau nhờ muội cứu hồn phách của ta ra khỏi vực sâu Thất Hải thì hồn phách của ta mới quy về nguyên vẹn, lúc ấy mới được tính là thật sự trở lại, cũng tới lúc đó mới cảm giác được sự biến đổi của cơ thể này.”
Vân Khâm lặng thinh nhìn Mộ Sơ Lương, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hôm đó, sau khi từ vực sâu Thất Hải trở về Không Thiền phái, vì một câu nói khích của Phượng Tuyên mà nàng đã giận dỗi hôn trộm Mộ Sơ Lương đang ngủ mê.
Giờ nhớ lại…
Vân Khâm bỗng dưng liếc sang Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương đủ thông mình để chỉ liếc mắt qua là đọc thấu tâm tư của Vân Khâm, thế là hắn mím môi cười khẽ, mi mắt cong cong, gật đầu nói: “Chuyện đó… cũng cảm thấy.”
Ngụy Chước ở bên nghe hai người họ tâm sự riêng, mới đầu còn hiểu được, về sau là hoàn toàn mù tịt, bèn tò mò chen vào hỏi: “Chuyện đó là chuyện gì? Nghĩa làm sao?”
Vân Khâm ho khan một tiếng, không biết giải thích kiểu gì bèn liếc qua bên cạnh rồi lầu bầu một tiếng: “Để ta ra ngoài coi tình hình sao rồi.” Nói rồi quay lưng bước băng băng ra khỏi ngôi miếu đổ Nam thành này.
Ngụy Chước vẫn đang mù mờ, quay mặt qua hỏi thăm Mộ Sơ Lương: “Rốt cuộc ‘Chuyện đó’ là chuyện gì thế? Nàng ta nhân lúc ngươi hôn mê vẽ bậy lên mặt ngươi à?”
“…” Ánh mắt Mộ Sơ Lương nhìn Ngụy Chước hiện lên sự đồng cảm, cứ nhìn cái thảm cảnh cả đời chưa từng nhìn thấy hình dáng con gái của Ngụy Chước là biết ngay y không nghĩ xa tới thế được. Hắn bèn vỗ nhẹ nhẹ lên vai Ngụy Chước, rồi cũng quay lưng bước ra ngoài: “Ta cũng đi làm chính sự đây, kính mong Ngụy chước tiên sinh hãy ở lại đây đợi giây lát.”
Ngụy Chước nhận lấy ánh mắt đồng cảm của Mộ Sơ Lương mà chẳng hiểu đâu ra đâu, nhưng muốn hỏi thêm cũng chẳng được nữa, chỉ còn biết chờ ở đây thôi.
*
Mộ Sơ Lương ra khỏi ngôi miếu đổ mới biết Vân Khâm không đi xa, nàng đang đứng ở bãi đất trống bên ngoài miếu, mà bên cạnh nàng là ba vị Đường chủ đã dẫn chúng đệ tử Thiên Cương Minh và một vài đệ tử của tam môn thất phái tới đây, Vân Khâm đứng lọt thỏm trong đám đông đang thấp giọng trò chuyện với những người còn lại.
Mộ Sơ Lương nhìn lướt qua họ rồi thản nhiên bước tới bên Vân Khâm.
Mọi người đang bận thảo luận chuyện Huyền giới nên chẳng có ai phát hiện ra thân thể hắn khác lạ, khi thấy Mộ Sơ Lương tới Đoan Mộc Vũ bèn lên tiếng trước: “Mộ công tử.”
Mộ sơ Lương khẽ gật đầu rồi nói: “Chư vị có còn nhớ hơn ba trăm người ở Kỳ thành chết như thế nào chứ?”
Đoan Mộc Vũ không trả lời, sau một khoảng yên lặng người trả lời là Chung Hoàn: “Ừm… là do lửa thiêu, không còn hài cốt.”
“Bây giờ đã tạng mặt cách xuất thủ của Huyền giới, vậy chư vị còn cho đó là do Minh Khuynh gây ra ư?”
Lại một khoảng yên lặng.
Đoan Mộc Vũ bước ra khỏi đám đông cất giọng: “Ta tin Minh chủ.”
“Hắn không còn là Minh chủ nữa.” Tần Hàn liếc Đoan Mộc Vũ, trầm giọng nói: “Dù chuyện này không phải do hắn gây ra thì hắn cũng không thể làm minh chủ nữa, lẽ nào các vị đã quên mất cuộc nội chiến ở Trung Nguyên năm xưa rồi ư, các vị cho rằng với thân phận đó hắn còn đủ tư cách để giữ vị trí minh chủ nữa sao?”
Chung Hoàn cũng gật đầu đồng tình với Tần Hàn, những người còn lại thấy thế cũng nhao nhao hùa theo, Đoan Mộc Vũ thầm biết mình không thể tranh cãi với số đông được, nên chỉ hừ lạnh một tiếng rồi chẳng buồn hé răng nữa.
Thế rồi trong một trận huyên náo ỏm tỏi, một giọng lành lạnh vọng ra từ ngôi miếu, lọt vào tai mọi người rõ mồn một: “Ta sẽ không quay về Thiên Cương Minh, chư vị xin hãy yên tâm.”
Vừa nghe thấy giọng nói này tất cả đều lũ lượt quay sang, Túc Thất đang bước vào vòng người trước ánh mắt lom lom của đám đông, trên áo quần y còn nhuộm máu của trận chiến vừa qua, trông xộc xệch nhưng không hề thảm hại. Y vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh hệt như trận đánh với Trung Nguyên ở Kỳ thành chưa từng diễn ra, tầm mắt đảo qua từng con người đã từng kề vai chiến đấu với mình trong quá khứ, quanh người chẳng còn lại cảm giác nghiêm trang khi còn là minh chủ, thay vào đó là ung dung bình thản: “Minh chủ tiền nhậm Diệp Thiện là sư phụ của ta, năm xưa người đột nhiên gặp biến cố, do đó ta mới bất đắc dĩ chấp chưởng Thiên Cương Minh, về sau Trung Nguyên trải qua bao đợt chiến loạn, dù ta muốn từ chức Minh chủ này nhưng cứ phải trì hoãn bao lần, nhưng cuối cùng thì hôm nay chúng đã không còn liên quan tới ta nữa.”
Tất cả đều đang nhìn Túc Thất, nhìn con người đã từng dẫn dắt Trung Nguyên suốt mấy thập niên này, y đã từng trải qua bao nhiêu cuộc chiến, từng cứu biết bao người, có người kính trọng y, có người sợ y, y đã ghi lại quá nhiều dấu ấn lên Trung Nguyên này, dù cho y có còn là Minh chủ Thiên Cương Minh hay không, nhưng chỉ cần y ở đây thì chẳng có ai dám coi thường sự tồn tại của y, vì y từng là người đứng đầu của Trung Nguyên.
Dầu cho nó đã là quá khứ.
“Cuối cùng đã có thể dùng tên thật của mình.” Túc Thất gật đầu mỉm cười với mọi người, nhẹ giọng nói: “Ta tên là Minh Khuynh.”
Minh chủ Thiên Cương Minh năm xưa hiện là thiếu gia Minh gia Minh Khuynh đưa ra lời cam kết: “Tương lai ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của Trung Nguyên nữa, xin chư vị hãy yên tâm.”
Vẫn là một khoảng yên lặng ngự trị, ai nấy đều nhìn Minh Khuynh chăm chú, thậm chí có người còn thất thần.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dáng vẻ này của Túc Thất.
Túc Thất là người có thể chôn sâu cảm xúc của mình, vì thân là Minh chủ, trên vai y gánh quá nhiều trách nhiệm. Mọi người đều biết Minh chủ Thiên Cương Minh mặt lạnh vô tư, trầm mặc kiệm lời, nhưng rất ít người biết rằng đại thiếu gia Minh Khuynh của Minh gia thời ấy vốn là một người hay ngượng, hiền lành đến nỗi nói chuyện cũng chẳng dám lớn tiếng.
Thời cuộc có thể trui rèn con người thành hình dạng mà tới chính họ cũng không lường được, ví như Minh Khuynh, như Mộ Sơ Lương, hoặc như Vân Khâm hiện tại. Khi có quá nhiều biến cố xảy ra, khi không thể lệ thuộc vào ai khác thì ta buộc phải thay đổi, nhưng có đôi khi dù ta đã thương tích đầy mình nhưng vẫn muốn âm thầm giữ lại nó, không để nó bị chôn vùi vì thời cuộc.
Giờ đây Túc Thất đã tháo bỏ gông xiềng để trở lại với thân phận Minh Khuynh, cũng trở lại với bản chất của mình.
Y không còn lạnh lùng đanh thép như trước mà chỉ yên lặng, sự yên lặng không có áp lực này trông giống với điềm đạm ôn hòa hơn, rồi y dứt mắt khỏi mọi người, nói: “ Đã vậy thì ta cáo từ trước.”
Minh Khuynh lui lại nửa bước, ngoảnh sang Mộ Sơ Lương bên cạnh: “Nếu có chuyện thì ngươi biết tìm ta ở đâu rồi đấy.”
Nét mặt Mộ Sơ Lương phức tạp nhưng vẫn nhẹ gật đầu, cũng không cản y lại.
Trung Nguyên hôm nay không còn tin tưởng Minh Khuynh nữa, dù y muốn ở lại thì cũng chẳng được ích gì, không chừng còn dẫn tới nhiều rắc rối vì thân phận của mình, cho nên với tình thế hiện tại thì ra đi là sự lựa chọn tốt nhất cho y.
“Bảo trọng.” Mộ Sơ Lương nghiêm túc nói.
Túc Thất mỉm cười rồi nhìn qua Vân Khâm, nét mặt nàng cũng buồn bã vô cùng, nàng phiêu bạc ở Trung Nguyên hơn năm mươi năm, Túc Thất đã từng dìu dắt giúp đỡ nàng rất nhiều lần, phần ân tình này nàng sẽ ghi khắc trong lòng: “Minh chủ, bảo trọng.”
Minh Khuynh dịu giọng: “Nên đổi cách xưng hô thì hơn, bây giờ ta đã không còn là Minh chủ nữa rồi.”
Nói xong lời từ biệt thì cuối cùng y cũng quay lưng đi, khuất bóng trong màn khói lửa chưa tắt của Dĩnh thành, không còn vết tích nữa.
Vân Khâm im lặng dõi theo hướng bóng y biến mất, mãi tới khi không còn thấy nữa thì mới nhẹ giọng lên tiếng: “Lúc Huyền giới xâm phạm Dĩnh thành, Minh chủ luôn canh giữ trước cửa thông vào Huyền giới, chém giết tất cả những ai bước qua cánh cửa ấy, chống đỡ tới tận bây giờ.”
Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy giọng Vân Khâm vang vọng, nàng nói xong câu ấy thì ngước mắt lên hỏi mọi người: “Còn chư vị ở đâu?”
Không ai lên tiếng, Vân Khâm cũng chẳng chờ ai trả lời, nàng chỉ quay gót rời khỏi đây, nhắm về hướng con phố đang nghi ngút khói lửa.
Mộ Sơ Lương vẫn mang nụ cười trên môi, hắn nhẹ giọng nói: “Cõ lẽ trong thành vẫn còn sót lại người Huyền giới, phiền mọi người theo ta rảo qua một vòng xem sao, còn việc tu sửa lại Dĩnh thành cũng cần mọi người thương nghị.”
“Đương nhiên.” Đoan Mộc Vũ gật đầu.
Mộ Sơ Lương nói xong câu này thì lập tức đuổi theo hướng Vân Khâm vừa đi.
Thiên Cương Minh và tam môn thất phái đứng tại chỗ chốc lát, sau đó Đoan Mộc Vũ bèn dẫn mọi người tới trước ngôi miếu đổ.
Trong miếu, Ngụy Chước đang đảo qua đảo lại mất kiên nhẫn, mà ở trước mặt y… là một Mộ Sơ Lương đang nằm hôn mê bất tỉnh.
“Nếu nhát kiếm này mà lệch sang bên chút xíu nữa, hoặc đưa tới tay ta chậm thêm tí nữa, thì ta dám đảm bảo cái xác này sẽ trở thành tử thi.” Ngụy Chước cúi đầu xử lý vết thương, càu nhàu xong bèn liếc qua cái người đang ngó mình lom lom bên cạnh.
Mặc dù đã dần thích nghi với bộ dạng này của Mộ Sơ Lương, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy chuyện này quái quái: “Vậy ngươi bây giờ có được tính là quỷ chưa?”
“Là hồn phách thôi, nhưng nói quỷ cũng không sai lắm.” Mộ Sơ Lương tiện miệng đáp một tiếng, chuyện này mà giải thích cho hết thì đúng là lê thê, bây giờ họ còn phải tranh thủ thời gian để lo những chuyện khác nên cứ tạm bỏ qua nó vậy.
Hắn nhìn Ngụy Chước băng bó vết thương trên người mình, nghe Ngụy Chước bảo tạm thời mình không nguy hiểm tới tính mạng thì mới thở hắt ra: “Đa tạ.”
Ngụy Chước ậm ờ một tiếng trong miệng, sau đó mới hết nhìn nổi mà lên tiếng phàn nàn: “Ngươi không thể chui lại vào trong cơ thể này à, cứ đong đa đong đưa bên cạnh kiểu này không sợ hù chết người ta sao.”
“Hiện tại vẫn chưa được, ta còn chuyện phải làm.” Nói rồi Mộ Sơ Lương nhìn vào cái cơ thể yếu đuối tái nhợt của mình, thật ra còn một nguyên nhân nữa khiến hắn không muốn chui vào lại, đó là vì nhìn cái xác đó quá thảm, thần hồn không thể rời thân thể quá lâu, tới khi hắn về lại rồi, vết thương đó… chắc là đau lắm.
Hắn bắt đầu ăn năn vì nhát kiếm vừa rồi mình lỡ tay đâm mạnh quá.
Ngụy Chước cau mày im lặng, trong khi ánh mắt lại liếc sang bên.
Lúc nãy khi Ngụy Chước trị thương cho Mộ Sơ Lương, Vân Khâm luôn ở bên, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay lạnh như băng của thân thể này, còn nhìn chằm chằm Mộ Sơ Lương với vẻ mặt nặng nề.
Mộ Sơ Lương cười khổ trong lòng, biết vẻ mặt này của nàng có ý nghĩa gì, bèn nhanh chóng giải thích: “Tình huống khi đó rất nguy cấp nên chỉ còn cách này thôi.”
“Muội biết.” Vân Khâm nhẹ gật đầu, nàng đã biết thân phận của Mộ Sơ Lương, biết rằng chỉ có làm vậy mới có thể cho thần hồn thoát xác, thi triển thần lực để cản chân Huyền giới. Nhưng dù thế nét mặt nàng vẫn không thể dịu lại được, ánh mắt vẫn lẩn khuất sự u tịch, nàng thấp giọng hỏi: “Nếu như thân thể này không còn, thì huynh sẽ ra sao?”
Mộ Sơ Lương tần ngần chốc lát rồi mới đáp: “Quay lại thần giới.”
Giữa thần giới và Nhân giới cách nhau một cánh cửa, từ hai ngàn năm trước tam giới Nhân Thần Ma đã ngăn cách nhau, từ đó trở đi cánh cửa ấy không còn mở ra dễ dàng nữa, nếu Mộ Sơ Lương trở về Thần giới thì chẳng biết tới bao giờ họ mới được gặp lại nhau.
Vân Khâm không dám tưởng tượng tới chuyện ấy, nàng đã chờ quá lâu rồi.
Nghĩ rồi nàng nhìn thẳng vào Mộ Sơ Lương, nói: “Huynh hứa với ta sẽ bảo vệ thân thể này an toàn có được không?”
“Sẽ không có việc gì đâu.” Mộ Sơ Lương mỉm cười rồi đáp một cách nghiêm túc: “Ta sẽ không đi đâu cả.”
Có được lời cam đoan của Mộ Sơ Lương rồi nét mặt của Vân Khâm mới giãn ra đôi chút, sự khẩn trương vừa trỗi dậy dường như cũng được dẹp yên, dù thế khi cúi đầu nhìn vào bộ trường y nhuốm máu của Mộ Sơ Lương, nàng vẫn không cầm lòng được mà hỏi: “Có đau lắm không?”
“Không đau lắm, nhưng cũng cảm giác được một chút.” Mộ Sơ Lương giải thích.
Nghe Mộ Sơ Lương nói thế làm Vân Khâm bỗng nhớ tới một chuyện, nàng dời mắt nhìn sang hắn, nhỏ giọng hỏi một vấn đề khác: “Vậy hơn năm mươi năm hôn mê huynh có cảm giác được gì không?”
“Mới đầu thì không thể vì thần hồn của ta chưa lành lặn, một phần còn ở thần giới, một phần ở trong vực sâu Thất Hải, về sau nhờ muội cứu hồn phách của ta ra khỏi vực sâu Thất Hải thì hồn phách của ta mới quy về nguyên vẹn, lúc ấy mới được tính là thật sự trở lại, cũng tới lúc đó mới cảm giác được sự biến đổi của cơ thể này.”
Vân Khâm lặng thinh nhìn Mộ Sơ Lương, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hôm đó, sau khi từ vực sâu Thất Hải trở về Không Thiền phái, vì một câu nói khích của Phượng Tuyên mà nàng đã giận dỗi hôn trộm Mộ Sơ Lương đang ngủ mê.
Giờ nhớ lại…
Vân Khâm bỗng dưng liếc sang Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương đủ thông mình để chỉ liếc mắt qua là đọc thấu tâm tư của Vân Khâm, thế là hắn mím môi cười khẽ, mi mắt cong cong, gật đầu nói: “Chuyện đó… cũng cảm thấy.”
Ngụy Chước ở bên nghe hai người họ tâm sự riêng, mới đầu còn hiểu được, về sau là hoàn toàn mù tịt, bèn tò mò chen vào hỏi: “Chuyện đó là chuyện gì? Nghĩa làm sao?”
Vân Khâm ho khan một tiếng, không biết giải thích kiểu gì bèn liếc qua bên cạnh rồi lầu bầu một tiếng: “Để ta ra ngoài coi tình hình sao rồi.” Nói rồi quay lưng bước băng băng ra khỏi ngôi miếu đổ Nam thành này.
Ngụy Chước vẫn đang mù mờ, quay mặt qua hỏi thăm Mộ Sơ Lương: “Rốt cuộc ‘Chuyện đó’ là chuyện gì thế? Nàng ta nhân lúc ngươi hôn mê vẽ bậy lên mặt ngươi à?”
“…” Ánh mắt Mộ Sơ Lương nhìn Ngụy Chước hiện lên sự đồng cảm, cứ nhìn cái thảm cảnh cả đời chưa từng nhìn thấy hình dáng con gái của Ngụy Chước là biết ngay y không nghĩ xa tới thế được. Hắn bèn vỗ nhẹ nhẹ lên vai Ngụy Chước, rồi cũng quay lưng bước ra ngoài: “Ta cũng đi làm chính sự đây, kính mong Ngụy chước tiên sinh hãy ở lại đây đợi giây lát.”
Ngụy Chước nhận lấy ánh mắt đồng cảm của Mộ Sơ Lương mà chẳng hiểu đâu ra đâu, nhưng muốn hỏi thêm cũng chẳng được nữa, chỉ còn biết chờ ở đây thôi.
*
Mộ Sơ Lương ra khỏi ngôi miếu đổ mới biết Vân Khâm không đi xa, nàng đang đứng ở bãi đất trống bên ngoài miếu, mà bên cạnh nàng là ba vị Đường chủ đã dẫn chúng đệ tử Thiên Cương Minh và một vài đệ tử của tam môn thất phái tới đây, Vân Khâm đứng lọt thỏm trong đám đông đang thấp giọng trò chuyện với những người còn lại.
Mộ Sơ Lương nhìn lướt qua họ rồi thản nhiên bước tới bên Vân Khâm.
Mọi người đang bận thảo luận chuyện Huyền giới nên chẳng có ai phát hiện ra thân thể hắn khác lạ, khi thấy Mộ Sơ Lương tới Đoan Mộc Vũ bèn lên tiếng trước: “Mộ công tử.”
Mộ sơ Lương khẽ gật đầu rồi nói: “Chư vị có còn nhớ hơn ba trăm người ở Kỳ thành chết như thế nào chứ?”
Đoan Mộc Vũ không trả lời, sau một khoảng yên lặng người trả lời là Chung Hoàn: “Ừm… là do lửa thiêu, không còn hài cốt.”
“Bây giờ đã tạng mặt cách xuất thủ của Huyền giới, vậy chư vị còn cho đó là do Minh Khuynh gây ra ư?”
Lại một khoảng yên lặng.
Đoan Mộc Vũ bước ra khỏi đám đông cất giọng: “Ta tin Minh chủ.”
“Hắn không còn là Minh chủ nữa.” Tần Hàn liếc Đoan Mộc Vũ, trầm giọng nói: “Dù chuyện này không phải do hắn gây ra thì hắn cũng không thể làm minh chủ nữa, lẽ nào các vị đã quên mất cuộc nội chiến ở Trung Nguyên năm xưa rồi ư, các vị cho rằng với thân phận đó hắn còn đủ tư cách để giữ vị trí minh chủ nữa sao?”
Chung Hoàn cũng gật đầu đồng tình với Tần Hàn, những người còn lại thấy thế cũng nhao nhao hùa theo, Đoan Mộc Vũ thầm biết mình không thể tranh cãi với số đông được, nên chỉ hừ lạnh một tiếng rồi chẳng buồn hé răng nữa.
Thế rồi trong một trận huyên náo ỏm tỏi, một giọng lành lạnh vọng ra từ ngôi miếu, lọt vào tai mọi người rõ mồn một: “Ta sẽ không quay về Thiên Cương Minh, chư vị xin hãy yên tâm.”
Vừa nghe thấy giọng nói này tất cả đều lũ lượt quay sang, Túc Thất đang bước vào vòng người trước ánh mắt lom lom của đám đông, trên áo quần y còn nhuộm máu của trận chiến vừa qua, trông xộc xệch nhưng không hề thảm hại. Y vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh hệt như trận đánh với Trung Nguyên ở Kỳ thành chưa từng diễn ra, tầm mắt đảo qua từng con người đã từng kề vai chiến đấu với mình trong quá khứ, quanh người chẳng còn lại cảm giác nghiêm trang khi còn là minh chủ, thay vào đó là ung dung bình thản: “Minh chủ tiền nhậm Diệp Thiện là sư phụ của ta, năm xưa người đột nhiên gặp biến cố, do đó ta mới bất đắc dĩ chấp chưởng Thiên Cương Minh, về sau Trung Nguyên trải qua bao đợt chiến loạn, dù ta muốn từ chức Minh chủ này nhưng cứ phải trì hoãn bao lần, nhưng cuối cùng thì hôm nay chúng đã không còn liên quan tới ta nữa.”
Tất cả đều đang nhìn Túc Thất, nhìn con người đã từng dẫn dắt Trung Nguyên suốt mấy thập niên này, y đã từng trải qua bao nhiêu cuộc chiến, từng cứu biết bao người, có người kính trọng y, có người sợ y, y đã ghi lại quá nhiều dấu ấn lên Trung Nguyên này, dù cho y có còn là Minh chủ Thiên Cương Minh hay không, nhưng chỉ cần y ở đây thì chẳng có ai dám coi thường sự tồn tại của y, vì y từng là người đứng đầu của Trung Nguyên.
Dầu cho nó đã là quá khứ.
“Cuối cùng đã có thể dùng tên thật của mình.” Túc Thất gật đầu mỉm cười với mọi người, nhẹ giọng nói: “Ta tên là Minh Khuynh.”
Minh chủ Thiên Cương Minh năm xưa hiện là thiếu gia Minh gia Minh Khuynh đưa ra lời cam kết: “Tương lai ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của Trung Nguyên nữa, xin chư vị hãy yên tâm.”
Vẫn là một khoảng yên lặng ngự trị, ai nấy đều nhìn Minh Khuynh chăm chú, thậm chí có người còn thất thần.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dáng vẻ này của Túc Thất.
Túc Thất là người có thể chôn sâu cảm xúc của mình, vì thân là Minh chủ, trên vai y gánh quá nhiều trách nhiệm. Mọi người đều biết Minh chủ Thiên Cương Minh mặt lạnh vô tư, trầm mặc kiệm lời, nhưng rất ít người biết rằng đại thiếu gia Minh Khuynh của Minh gia thời ấy vốn là một người hay ngượng, hiền lành đến nỗi nói chuyện cũng chẳng dám lớn tiếng.
Thời cuộc có thể trui rèn con người thành hình dạng mà tới chính họ cũng không lường được, ví như Minh Khuynh, như Mộ Sơ Lương, hoặc như Vân Khâm hiện tại. Khi có quá nhiều biến cố xảy ra, khi không thể lệ thuộc vào ai khác thì ta buộc phải thay đổi, nhưng có đôi khi dù ta đã thương tích đầy mình nhưng vẫn muốn âm thầm giữ lại nó, không để nó bị chôn vùi vì thời cuộc.
Giờ đây Túc Thất đã tháo bỏ gông xiềng để trở lại với thân phận Minh Khuynh, cũng trở lại với bản chất của mình.
Y không còn lạnh lùng đanh thép như trước mà chỉ yên lặng, sự yên lặng không có áp lực này trông giống với điềm đạm ôn hòa hơn, rồi y dứt mắt khỏi mọi người, nói: “ Đã vậy thì ta cáo từ trước.”
Minh Khuynh lui lại nửa bước, ngoảnh sang Mộ Sơ Lương bên cạnh: “Nếu có chuyện thì ngươi biết tìm ta ở đâu rồi đấy.”
Nét mặt Mộ Sơ Lương phức tạp nhưng vẫn nhẹ gật đầu, cũng không cản y lại.
Trung Nguyên hôm nay không còn tin tưởng Minh Khuynh nữa, dù y muốn ở lại thì cũng chẳng được ích gì, không chừng còn dẫn tới nhiều rắc rối vì thân phận của mình, cho nên với tình thế hiện tại thì ra đi là sự lựa chọn tốt nhất cho y.
“Bảo trọng.” Mộ Sơ Lương nghiêm túc nói.
Túc Thất mỉm cười rồi nhìn qua Vân Khâm, nét mặt nàng cũng buồn bã vô cùng, nàng phiêu bạc ở Trung Nguyên hơn năm mươi năm, Túc Thất đã từng dìu dắt giúp đỡ nàng rất nhiều lần, phần ân tình này nàng sẽ ghi khắc trong lòng: “Minh chủ, bảo trọng.”
Minh Khuynh dịu giọng: “Nên đổi cách xưng hô thì hơn, bây giờ ta đã không còn là Minh chủ nữa rồi.”
Nói xong lời từ biệt thì cuối cùng y cũng quay lưng đi, khuất bóng trong màn khói lửa chưa tắt của Dĩnh thành, không còn vết tích nữa.
Vân Khâm im lặng dõi theo hướng bóng y biến mất, mãi tới khi không còn thấy nữa thì mới nhẹ giọng lên tiếng: “Lúc Huyền giới xâm phạm Dĩnh thành, Minh chủ luôn canh giữ trước cửa thông vào Huyền giới, chém giết tất cả những ai bước qua cánh cửa ấy, chống đỡ tới tận bây giờ.”
Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy giọng Vân Khâm vang vọng, nàng nói xong câu ấy thì ngước mắt lên hỏi mọi người: “Còn chư vị ở đâu?”
Không ai lên tiếng, Vân Khâm cũng chẳng chờ ai trả lời, nàng chỉ quay gót rời khỏi đây, nhắm về hướng con phố đang nghi ngút khói lửa.
Mộ Sơ Lương vẫn mang nụ cười trên môi, hắn nhẹ giọng nói: “Cõ lẽ trong thành vẫn còn sót lại người Huyền giới, phiền mọi người theo ta rảo qua một vòng xem sao, còn việc tu sửa lại Dĩnh thành cũng cần mọi người thương nghị.”
“Đương nhiên.” Đoan Mộc Vũ gật đầu.
Mộ Sơ Lương nói xong câu này thì lập tức đuổi theo hướng Vân Khâm vừa đi.
Thiên Cương Minh và tam môn thất phái đứng tại chỗ chốc lát, sau đó Đoan Mộc Vũ bèn dẫn mọi người tới trước ngôi miếu đổ.
Trong miếu, Ngụy Chước đang đảo qua đảo lại mất kiên nhẫn, mà ở trước mặt y… là một Mộ Sơ Lương đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Bình luận truyện