Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 182: 182: Tà Giáng Hai Mươi Bảy




***
Cuộc mưu sát này kết thúc ngay khi Chamras quỳ dưới đất chà xát tay khóc lóc xin lỗi Nam Chu.
Giây phút gương mặt xinh đẹp của Nam Chu ngày một phóng đại trước mắt Chamras, gã sợ hãi đến nỗi toàn thân run như cầy sấy, không thốt ra nổi nửa lời.
Quả thực gã đã từng chết một lần, nhưng gã chẳng thể nào quen nổi chuyện này.
Huống hồ, tình huống lúc này hoàn toàn khác với chuyện gã bị đạn bắn trúng.
Khi cảnh sát truy bắt, súng bắn thực sự quá nhanh, Chamras còn chưa kịp phản ứng gì đã úp mặt vào nước sông lạnh lẽo.
Khoảnh khắc tim Chamras bị bắn xuyên qua, gã vẫn ôm hi vọng mình có thể may mắn chạy thoát.
Sau khi bị luyện chế thành giáng đầu, lòng tự tin của Chamras càng bành trướng hơn.
Trong nhận thức của gã, bản thân đã từng chết một lần thì không thể chết thêm một lần nữa.
Ảo tưởng bọt biển này biến mất cùng với tâm thái của Chamras khi gã bị Nam Chu tóm được.
Lần này đâu chỉ đơn giản bắn một phát là xong chuyện.
Cơ thể Nam Chu không to lớn thô kệch, thậm chí còn có chút nhã nhặn thư sinh, nhưng sức lực lớn kinh người.
Làn da trắng nõn mềm mại như bao bọc xương cốt sắt thép.
Cậu kéo Chamras đến trước người, rũ mắt lặng lẽ quan sát gã.

Trong ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào của con người bình thường, khiến cho Chamras chẳng hề nghi ngờ bản thân sẽ bị cậu chém từng dao.
Bởi vậy, tư thế quỳ xin lỗi của Chamras vô cùng quy cách,liên tục cầu xin bằng giọng phổ thông không tiêu chuẩn.

Gã chỉ trời chỉ đất, nói hết tất cả mấy lời cầu xin hèn mọn.
Gã vừa sợ hãi, vừa khuất nhục, vừa âm thầm khẩn cầu trong lòng.
Ngài Sompa, mau kết thúc đi, mau đến cứu tôi…
Mãi cho tới khi cảm nhận được lực hút như lốc xoáy kéo gã thoát khỏi móng vuốt của Nam Chu, tinh thần gã mới được thả lỏng, chỉ cảm thấy bản thân như bò ra từ địa ngục.
Tâm lặng dần, gã cũng quét bay sạch sự yếu đuối và suy sụp tinh thần lúc trước, hung hăng nói ra một câu:
– Đợi đó đi, tao sẽ còn quay lại.
Nói thì nói như vậy, nhưng cả đời này Chamras cũng không muốn gặp lại ôn thần Nam Chu thêm lần nào nữa.
Giáng đầu bị hủy, kết giới tiêu tán.
Chamras cũng biến mất trong tay Nam Chu.
Ai nấy trở về phòng của người đó.
Ngay cả Lý Ngân Hàng ở trong túi đồ của Nam Chu cũng quay về giường mình.
Chuông đêm vừa vang lên hồi cuối cùng, tiếng côn trùng rả rích thê lương vang lên ngoài cửa sổ, ánh trăng mỏng manh lại một lần nữa rắc trên song cửa sổ.
Hiển nhiên, ban nãy bọn họ đã bị hút vào trong một khe hở thời gian nào đó.
Không ngờ còn có thể mở ra một khe hở giữa không trung và sáng tạo ra thế giới nhỏ trong không gian ấy?
Nam Chu còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng đổ vỡ rào rào bên ngoài.

Cửa kính trên dưới ba tầng đồng loạt vỡ vụn, cánh cửa phòng bọn họ cũng không chịu nổi, đổ sập xuống.
Cũng may phòng 201 trống không, gương vỡ không làm bị thương bất kỳ ai.
Phân nửa khách trong khách sạn bừng tỉnh, còn tưởng rằng gặp tấn công bằng súng, tiếng gào thất thanh vang vọng khắp chốn.

Ông chủ và nhân viên trực ban vội vàng đi tới, nhìn thấy cảnh tượng tan hoang dưới đất, suýt nữa thì ngất.
Bọn họ lập tức báo cảnh sát.
Quảng trường này chính là nơi tập trung của những khách sạn giá rẻ chuyên bòn tiền du khách nước ngoài, thường xuyên xảy ra mấy vụ ẩu đả, cảnh sát trực ban đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy có người báo án “cửa kính bị vỡ”, còn tưởng rằng đánh nhau nên chẳng thèm để trong lòng.
Cách có hai cây số mà phải mất một tiếng sau cảnh sát mới đến.
Khi bọn họ nhìn thấy cửa kính cả ba tầng đồng thời vỡ vụn thì ngây cả ra.
Hướng dẫn viên uống rượu say ngủ khò khò cũng giật mình thức giấc, sợ tới mức suýt nữa lên cơn đau tim.
Ông ta vội vàng bò dậy, vừa mở cửa, tức thì bị những du khách tức giận vây quanh.
Mọi người đều đòi nói lý.
Bọn họ đi du lịch, kinh phí không nhiều, để tiết kiệm nên ở trọ trong hoàn cảnh kém một chút cũng vẫn có thể nhịn được.
Nhưng hiện tại xảy ra chuyện có thể nguy hiểm đến tính mạng, ai mà nhịn nổi đây.
Tiếng ồn từ bốn phương tám hướng ùa tới khiến hướng dẫn viên đau cả đầu, ông ta chỉ đành làm mặt khổ gọi điện thoại cho công ty can thiệp.
So với sự hỗn loạn bên ngoài, tầng của Nam Chu tương đối yên tĩnh.
Trên tầng ba cũng chỉ có sáu người chơi bọn họ ở thôi.
E rằng đôi vợ chồng trẻ vẫn còn đang hôn mê, Thiệu Minh Triết mất tích không thấy đâu, ba người yên trong phòng, im lặng quan sát.
Nam Cực Tinh cũng được dịch chuyển về phòng, mãi lâu mới hoàn hồn.
Nó nhìn trái nhìn phải hoàn cảnh xung quanh đột ngột thay đổi, chợt nghiêng đầu kêu lên một tiếng.
Lý Ngân Hàng nâng Nam Cực Tinh lên:
– Mày đã tìm được vị trí của giáng đầu à?
Nam Cực Tinh: Chít.
Nó giơ cao móng vuốt bên trái, dùng móng vuốt nho nhỏ ngắn củn vẽ ra số 1.
… Có một hũ là nó làm đấy nhé.
Lý Ngân Hàng mừng ra mặt, khẽ thơm lên trán nó một cái coi như khen thưởng.
Nam Cực Tinh sững người.
Ngay sau đó, nó quay đầu bay vút tới cạnh Nam Chu, vùi nửa cơ thể vào khuỷu tay cậu, chỉ để lộ cái mông nho nhỏ bên ngoài.
Chẳng qua cái đuôi nhỏ hưng phấn vẫy đập vào cánh tay Nam Chu đã hoàn toàn bán đứng tâm trạng của nó lúc này.
Lý Ngân Hàng trượt xuống giường:
– Tôi ra ngoài xem thử…
Giang Phảng cười nhìn cô:
– Đi tìm Thiệu Minh Triết à?
Lý Ngân Hàng thật thà:
– Ừ.
Dù ít dù nhiều thì hai người cũng có chút tình cảm qua lại.
Hắn tự dưng mất tích, còn chảy máu, bây giờ nguy cơ đã được giải trừ, không thể nói cô hoàn toàn không quan tâm gì đến an nguy của hắn được.
Lý Ngân Hàng bước chân đến bên cửa, dường như tâm linh tương thông, bên cạnh cánh cửa cũng truyền tới tiếng gõ.
Cửa phòng bọn họ đã chỉ còn trên danh nghĩa, nhìn qua thấy hết bên trong bên ngoài.
Nhưng ngoài cửa không thấy một ai.
Phán đoán dựa vào bóng, người đến đang nép cạnh tường, đứng ở góc chết thị giác ngoài cửa.

Lý Ngân Hàng dừng bước:
– Ai?
Không một ai trả lời.
Thông qua sự im lặng bất thường này, Lý Ngân Hàng đã đoán được ai đang ở bên ngoài.
Cô vội bước mấy bước ló đầu ra khỏi phòng.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Thiệu Minh Triết, Lý Ngân Hàng sững người, lời quan tâm chưa kịp thốt ra miệng, tiếng cười đã bật ra trước.
Thiệu Minh Triết đang đội một tấm ga giường bình thường trong khách sạn, vụng về che giấu bản thân.
Lúc này anh ta giống như một đạo cụ linh hồn cỡ bự giá thành rẻ trên sân khấu kịch, không đáng sợ mà còn rất đáng yêu.
Thiệu Minh Triết quấn ga giường: …
Hắn cũng đâu có muốn thế này.
Nhưng quần áo, khẩu trang, mũ và tóc giả của hắn đều mất rồi, hắn chưa có thời gian đi kiếm bộ mới, cũng không muốn để người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Bởi vì trông hắn không giống người bình thường, hắn không muốn rước phiền vào người.
Đã thế Lý Ngân Hàng còn cười nhạo hắn.
Lý Ngân Hàng cũng biết làm vậy không lịch sự, cười xong cô lập tức ngoan ngoãn im miệng.
Thấy hắn bình an, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Lý Ngân Hàng.

Cô nhìn hắn, khẽ nói:
– … Vẫn còn sống à?
Thiệu Minh Triết: Chẳng phải chuyện này đã rõ ràng rồi hay sao?
Có điều gã vẫn trả lời câu hỏi nhàm chán này bằng giọng điệu cứng nhắc:
– Ừ, còn sống.
Lý Ngân Hàng nhón chân ôm lấy vai hắn:
– Tốt quá.
Cái ôm này của Lý Ngân Hàng một nửa mang tính toán, một nửa thật lòng.
Nửa thật lòng bởi vì chiều nay bọn họ vừa mới nói chuyện, dù sao cũng có chút cảm tình.
Một nửa tính toán, vì cô muốn tiếp tục kết bạn, từng bước nhận được nhiều thông tin hơn từ hắn.
Nhưng mà cả người Thiệu Minh Triết cứng đờ.
Hắn cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ thật kỹ dụng ý của Lý Ngân Hàng.
Trong logic của hắn, tiếp xúc cơ thể thân mật cấp bậc này, ngoại trừ thể hiện một việc thì không còn bất cứ hàm nghĩa nào khác.
Hắn nghĩ: Cô ấy muốn giao phối với mình.

Mình sẽ không bao giờ đồng ý chuyện thế này đâu.
Quyết tâm xong, Thiệu Minh Triết đỏ mặt khẽ ừ một tiếng.

Hắn cúi người đặt hai thứ cầm trên tay xuống.

Bấy giờ Lý Ngân Hàng mới phát hiện hắn không chỉ giấu mỗi cơ thể mình dưới lớp ga giường.
… Còn có cả hai chiếc hũ vẽ chi chít những hình vẽ tà dị bằng máu đen.
Hắn đặt hũ xuống, bình tĩnh nói:
– Tôi không cần thứ này.
Thiệu Minh Triết tự giác đứng thẳng, lời nói lạnh lùng, không có gì bất thường.
Nhưng trong mắt Lý Ngân Hàng, dáng vẻ của hắn rất giống như đang nói “tôi đi săn về rồi”.
Vốn dĩ Lý Ngân Hàng muốn hỏi có phải hắn và Nam Cực Tinh cùng nhau cứu bọn họ thoát khỏi nguy cơ không.

Cô thoáng lóe lên suy nghĩ, bây giờ cái tên “Nam Cực Tinh” này thuộc về Nam Chu, bèn chủ động ngậm miệng không nhắc nhiều nữa:
– Cảm ơn.
Chiếc hũ này rất quý giá, Lý Ngân Hàng sợ hắn hối hận, vì thế cô tỏ ý mình sẽ nhận rồi mới nói chuyện khác.

Cô khách sáo cất lời:
– Anh có thể nghiên cứu cùng chúng tôi.
– Không.

– Thiệu Minh Triết cường điệu thêm lần nữa – Tôi không cần.
Thứ hắn tìm kiếm không phải chiếc hũ nào.
Hắn muốn tìm một con sóc bay nhỏ.
Tìm được nó, hắn có thể hoàn thiện bản thân.
Chẳng qua không cần thiết phải nói chuyện này với người không liên quan.
Buông hũ xuống rồi, hắn đội ga giường sờ lần về phòng mình.
Đợi khi về đến chỗ chỉ có một mình, Thiệu Minh Triết vươn tay kéo ga giường xuống.

Hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần, đi vòng qua đống kính vỡ, lấy vòi hoa sen xuống nghiên cứu hồi lâu.

Cuối cùng còn để bị bỏng nước mới điều chỉnh được nhiệt, bắt đầu rửa sạch vết thương bị Chamras chém trên phần hông mình.
Hắn vươn tay rửa phần phía sau, vô thức mô phỏng tư thế ôm, hắn bất giác nhớ đến Lý Ngân Hàng ban nãy.
Thiệu Minh Triết nhắm mắt, khẽ hừ một tiếng.
Những vệt vàng đan xen trên cơ thể hắn chợt tỏa ra ánh sáng khiến hắn trở thành một nguồn sáng nhỏ trong không gian tối tăm này.
Chẳng qua đến hắn cũng không thể nhìn thấy.
***
Lý Ngân Hàng bê hai chiếc hũ vào trong.
Nam Chu thử cho nó vào trong ô chứa đồ.
Đáng tiếc không thể thu nhận.
Kể từ khi hệ thống update sửa lỗi, sinh vật trong phó bản và túi đồ đã không còn tương thích với nhau nữa.
Cũng may chiếc hũ nặng nhưng không lớn lắm.
Mấy người Nam Chu đến cửa hàng tiện lợi ở gần đó mua hai chiếc vali nữ nhỏ với giá cực thấp.
Đặt hai chiếc hũ này cùng với hai chiếc hũ bọn họ vớt được từ đáy biển lên thì vừa khít.
Trận hỗn loạn trong khách sạn ước chừng kéo dài đến tầm hai giờ.
Kết luận cuối cùng được đưa ra là do tầng trệt của khách sạn lâu năm không sửa chữa, ngày dài tháng rộng trôi qua cho nên sàn gác biến hình, ép lên cửa kính, biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất mới khiến cho kính vỡ vụn.
Còn về cánh cửa bị đổ, cũng có thể do ảnh hưởng của kính vỡ.
Sau khi hướng dẫn viên thuộc đoàn du lịch của Nam Chu thương lượng với những du khách đang trong cơn kích động, quyết định bồi thường bằng cách thăng cấp đoàn du lịch của bọn họ lên một bậc, điều chỉnh đãi ngộ của khách VIP.


Ngày mai sẽ đổi tuyến du lịch và khách sạn, điều kiện là bọn họ không được kiện, ảnh hưởng tới đánh giá của công ty.
Những đoàn du lịch khác cũng xử lý tương tự như đoàn của họ.
Còn đôi vợ chồng trẻ vượt qua nguy hiểm vẫn sống sót thì mê man nguyên một đêm, đến tám giờ sáng hôm sau mới tỉnh.
Vừa thức giấc, nghe nói có thể đổi khách sạn, việc đầu tiên bọn họ làm là đến nhà ăn của khách sạn ăn một bữa no nê lấp đầy bụng xong mới đi.
Tâm thái vô cùng ổn.
Chamras ở trong chiếc hũ, tự biết mình không được ngài Sompa tôn kính thu hồi, mà trải qua nhiều vòng lại về đến tay Nam Chu.

Có lẽ gã cảm thấy câu nói dữ dằn trước lúc đi cũng đủ để gã chết thêm một lần nữa nên gã dứt khoát ngậm miệng coi như mình đã chết rồi, không dám đánh rắm một cái, sợ Nam Chu nhận ra được sự tồn tại của gã.
Nhưng cũng từ sáng ngày hôm nay, sau khi biết bọn họ phải đến Ratchaburi, không thấy Thiệu Minh Triết đâu nữa.
(Ratchaburi: một tỉnh ở miền Trung của Thái Lan.)
Hắn tách đoàn ra, cũng không nói với bất cứ ai hướng đi của mình.
Còn Lập Phương Chu cũng lựa chọn thoát đoàn để hành động.
Chuyện khác không cần nói, bọn họ phải đi tìm đầu sỏ gây tội để đòi tiền bồi thường và sửa chữa khách sạn.
***
Đêm ấy, Nam Chu và Giang Phảng đến Sushar.
Dường như Sompa đã dự đoán trước được bọn họ sẽ đến đây.
Khi bọn họ bước vào trong căn nhà nhỏ, lão đang ôm đầu, sắc mặt trắng bệch, ngồi trên chiếc giường còn chưa khô máu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nam Chu lặng lẽ đứng trước cửa nhà lão.
Cảm nhận được hai ánh mắt ngoài cửa, Sompa khó khăn ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên lão nhìn thấy Nam Chu.
Nam Chu đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, làn da trắng nõn như một luồng sáng.
Cậu cụp mi đánh giá Sompa, mắt hai mí xinh đẹp vừa sâu vừa kéo dài tận đuôi mắt.
Nam Chu bình tĩnh chào hỏi lão:
– Xin chào.
Nam Chu từng là Boss có khí chất đẳng cấp được toàn server công nhận trong “Vạn Vật Hấp Dẫn”, Sompa vừa nhìn thấy cậu, sắc mặt tái thêm mấy phần, bắp chân bắt đầu co giật.
Nam Chu hỏi lão thêm một câu:
– Tại sao ông không chạy?
Sompa cười thảm một tiếng, quầng mắt thâm xì, rõ ràng đã không còn tâm lực đấu tiếp nữa:
– Với bản lĩnh của cậu, tôi còn chạy được ư?
Nam Chu và Giang Phảng liếc mắt nhìn nhau.
Thực ra vẫn chạy được mà.
Nam Chu chỉ mới luyện được giáng tìm vị trí ở mức sơ cấp, nếu như Sompa thực sự phủi mông chạy biến thì bọn họ cũng sẽ chẳng dễ dàng tìm được lão.
Nhưng Nam Chu không nói với lão sự thật này.
Cậu vẫn khách sáo rút quyển sổ ghi chép trong túi ra:
– Tôi đến đây để học tập.
Hết chương 181
Lời tác giả:
Meo Meo: Tại sao ông không chạy, ông không muốn à?
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện