Chương 229: 229: Bắc Đẩu Chuyển Hướng Mười Lăm
***
Cuộc đối kháng giới hạn trong mười hai tiếng, dựa theo số lượng chip rơi ra khỏi máy cuối cùng để quyết định thắng thua.
Cùng với việc cho dù đối phương cho vào bao nhiêu, người thua đều sẽ phải thanh toán cho người thắng gấp năm lần số tiền đã bỏ ra…
Theo lý thuyết, chỉ cần nhét càng nhiều vốn, tăng tỉ lệ bước vào trò chơi quay hình.
Ví dụ, một lần cho vào một trăm chip, thậm chí cả một nghìn chip, chỉ cần có đủ vốn để đốt, vậy thì giành thắng lợi cũng không phải chuyện không thể.
Vậy, có cược không?
Đới Học Lâm hơi do dự.
Bọn họ đã lãng phí tám tiếng đồng hồ chỉ hi vọng Nam Chu có thể rơi vào lốc xoáy.
Nhưng bản thân bọn họ không muốn nhảy vào cùng.
Dẫu vậy, như đã hẹn từ trước, ván này cược thế nào đều do Lập Phương Chu quyết định.
Nam Chu nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt bình tĩnh rét lạnh.
Qua một đêm không ngủ, làn da trắng nõn thiếu sắc máu, càng khiến cậu thêm tinh tế như một món đồ sứ:
– Có gì muốn bổ sung không?
– Có.
– Đới Học Lâm nói – Chuyện này không công bằng?
– Ở đâu?
– Máy và số chip bên trong đều thuộc về Như Mộng.
Cậu không bỏ một đồng, dùng máy và chip của chúng tôi tham gia cược, nếu kết quả cuối cùng là chúng tôi thua, các cậu không chỉ nhận được năm lần bồi thường, còn có thể nhận được số chip rơi ra từ máy, vậy mà công bằng hả?
Nam Chu:
– A.
Anh đã nghĩ đến chuyện nếu thua sẽ phải làm gì rồi ư?
Đôi mắt Đới Học Lâm âm u tối tăm, hắn xúc động muốn bóp chết Nam Chu ngay tại chỗ sau đó kéo đầu lưỡi cậu ra.
Không biết tại sao, bây giờ hắn vô cùng ghét nghe thấy từ “thua”, vừa nghe đã cảm thấy muốn bốc hỏa.
– Có lẽ anh vẫn chưa hiểu quy tắc của tôi.
– Nam Chu nói – Số chip trong máy chỉ là công cụ, không liên quan gì đến ván cược của chúng ta hết.
Sau khi kết thúc có bao nhiêu, chúng tôi đều sẽ trả lại.
Tôi chỉ muốn năm lần tiền vốn tôi bỏ ra sau khi các anh thua cuộc.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh ung dung của Nam Chu khi chọc giận người khác xong, càng khiến người ta tức giận hơn.
Đới Học Lâm phải nghiêng đầu qua hít sâu một hơi, gương mặt tuấn tú mới không quá mức vặn vẹo.
Hắn không còn câu hỏi nào khác nữa.
Hay nói đúng hơn, quy tắc của bản thân chiếc máy này cũng đã đủ rồi.
Hắn lo sau khi làm mọi chuyện phức tạp hơn sẽ biến lợn lành thành lợn què.
Tiếp theo phải chọn ai xuất chiến đây?
Hắn quay sang nhìn Đới Học Bân.
Người anh trai vừa mới trải qua một trận thua thảm hại ngày hôm qua lập tức nhìn sang hướng khác, ánh mắt lảng tránh.
… Nhu nhược!
Trợn mắt xem thường một cái không mấy lịch sự xong, Đới Học Lâm nhìn Khúc Kim Sa.
Đây là sòng bạc và máy móc của ông ta, theo lý mà nói ông ta chính là người quen thuộc nhất với nó.
Hơn nữa, cả ngày hôm qua ông ta chỉ đứng ở một bên quan sát, dường như ván cược chỉ là một chuyện vui chẳng liên quan gì đến ông ta hết.
Đới Học Lâm đã ngứa mắt tư thái kia của ông ta lâu lắm rồi.
Hắn mở miệng:
– Này, ông…
Lời vừa đến bên môi, Đới Học Lâm chợt rùng mình, cắt đứt ngay suy nghĩ này.
… Tại sao hắn phải tin tưởng Khúc Kim Sa?
Nói xa hơn, ở lần đầu tiên bọn họ tìm tới bàn chuyện hợp tác, ông ta đã cố ý cho đi 200 tích điểm, dẫn tới tổng tích điểm của bọn họ thấp hơn Lập Phương Chu, khiến nhà sản xuất không tìm được lý do tuyên bố bọn họ giành thắng lợi, ép bọn họ phải đấu thêm, tạo thành cục diện phiền phức trước mắt.
Nói gần hơn, ngay hôm qua ông ta đã thừa nhận gian lận trước đông đảo khán giả, hại bọn họ mất đi một món tích điểm lớn.
Đới Học Lâm vẫn còn ghi tạc trong đầu cái dáng vẻ cầm ly rượu châu đầu nói thầm bên tai Nam Chu.
Ông ta chính là một kẻ sành đời không đáng tin.
Khúc Kim Sa cười híp mắt nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp:
– Hả?
Đới Học Lâm ổn định nhịp thở, vừa định mở miệng, đã nghe thấy phía sau truyền tới tiếng ma sát soàn soạt.
… Nam Chu rời khỏi máy số 2, ngồi sang máy số 1.
Cậu chỉnh đuôi áo măng tô của mình buông xuống theo ghế ngồi, giống như một nhạc công Piano chỉnh lại chiếc áo đuôi tôm của mình.
Khúc Kim Sa khẽ nhướng mày.
Máy số 1, là máy có tỉ lệ ra chú hề cao thứ hai.
3,5% cao hơn nhiều so với 2,2% của máy số 2.
Đới Học Lâm không biết những bí mật sâu trong đó, nhưng vẫn không khỏi cau mày:
– Cậu đổi chỗ à?
Nam Chu chỉ dùng một câu nói đã chặn cứng nghi ngờ của hắn:
– Có quy định bắt buộc tôi phải dùng máy số hai à?
Sau đó cậu quay sang nhìn Giang Phảng:
– Anh Phảng.
Đổi giúp tôi 3.000 chip.
Giang Phảng chắp ngón trỏ và ngón giữa đưa bên huyệt Thái Dương, nghiêm chào phóng khoáng với cậu:
– Nhận lệnh.
Đới Học Lâm âm thầm nghiến răng.
Buổi tối ngày hôm qua, hắn chẳng tài nào ngủ được bèn đứng ở sâu trong tối âm thầm quan sát bóng lưng Nam Chu cả một đêm để tránh cậu nhân cơ hội động tay chân với thiết bị.
Quả thực Nam Chu đã chơi ở tất cả ba máy, nhưng cũng chỉ chơi bình thường mà thôi, không có động tác dư thừa nào hết.
Bởi vì thời gian cậu ngồi trước máy số hai dài nhất, hơn nữa cậu còn bỏ một lượng lớn chip vào trong máy số 2, cho nên hắn mặc nhận Nam Chu đã chọn máy số 2.
Nam Chu đã chọn máy xong, mắt thấy kim đồng hồ cũng sắp vượt qua tám giờ.
Hiện tại, tên đã lên cung, không thể không bắn.
Đới Học Lâm bước lên một bước, vóc dáng cao to áp sát Khúc Kim Sa béo lùn, hình thành tư thế áp bức từ trên cao:
– Ông chủ Khúc, ông kiến nghị tôi nên chọn chiếc máy nào?
Khúc Kim Sa không để bụng, đè thấp giọng, đưa cho hắn đáp án vô cùng chính xác:
– Đừng ngồi máy số 2.
Máy số 3 không tệ.
Đổi chip xong, Đới Học Lâm ngồi trước chiếc máy lòe loẹt xa lạ.
Lòng bàn tay nóng bừng đặt bên cạnh chiếc máy.
Chiếc máy cảm ứng được khách đến, phát ra giọng nữ êm tai: “Hoan nghênh tới chơi.
Mời cho chip và bắt đầu một chuyến du lịch vàng vui vẻ.”
Đới Học Lâm nhìn xuống tay trái.
Từ phải sang trái, lắp đặt một nút ấn bỏ chip, và bốn chiếc cần điều khiển màu xanh xếp theo thứ tự.
Tác dụng của nút ấn màu đỏ là sử dụng sau khi đã bỏ toàn bộ số chip muốn cược vào máy.
Ấn vào đó, chip sẽ rơi từ đường nghiêng bên trên xuống dưới, vượt qua cần gạt, thông qua trận bi thép và thanh chắn.
Còn cần điều khiển màu lam có hai tác dụng.
Trong đó có ba cái dùng để điều khiển ba thanh chắn nhỏ trong quá trình chip rơi xuống, giúp chip rơi vào ô trượt theo phương ngang.
Chiếc cần điều khiển ở chính giữa thì gần như chẳng có tác dụng gì, chỉ cần gạt một cái tượng trưng khi bước vào trò chơi hình vẽ mà thôi.
… Thao tác dễ đến mức đứa ngốc cũng làm được.
Đới Học Lâm tìm hiểu tương đối về trò chơi xong mới tặng cho Nam Chu một ánh nhìn châm chọc và khinh thường:
– Trò chơi trẻ con này mà cậu có thể chơi tám tiếng không ngán ư?
Nam Chu chẳng thèm cho anh ta dẫu chỉ là một ánh mắt.
Cậu đã bắt đầu cho chip đầu tiên, một tay di chuyển qua lại giữa ba chiếc cần điều khiển, khống chế tiết tấu rơi của chip một cách nhanh chóng và chính xác.
Chip thay phiên va chạm vào bi sắt cùng thanh chắn phát ra tiếng vang soàn soạt, cuối cùng rơi chính xác vào ô đang trượt trên khung.
Màn hình nhảy ra mặt chú hề, cười toe toét kéo một tấm biển:
“Chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi may mắn chưa? Nếu chuẩn bị rồi, hãy kéo chiếc cần ở giữa để tìm tôi đi.”
Tim Đới Học Lâm thắt lại, bàn tay cầm cần điều khiển bất giác siết chặt.
Cậu ta đã đến trò chơi quay hình vẽ nhanh như vậy sao?
Đáng tiếc, tỉ lệ không đứng về phía Nam Chu.
Mặc dù Nam Chu quay ra được hai quả táo, nhưng do không nối tiếp nhau, một đầu một đuôi, cho nên không được tính.
Đới Học Lâm dời mắt nhìn màn hình của mình.
… Bình tĩnh.
Giống như phán đoán trước đây của hắn, mấu chốt của chiến thắng chính là phải khởi động được nhiều trò chơi quay hình vẽ trong thời gian ngắn.
Tính toán từng ly từng tí như Nam Chu sẽ ổn hơn, song cho dù cậu có thể điều khiển từng chip rơi chính xác vào trong ô di chuyển thì tỉ lệ trong trò quay hình sẽ luôn thấp như vậy, không có hiệu quả.
Thay vì thao tác tỉ mỉ chính xác từng chip mà không hiệu quả, không bằng…
Đới Học Lâm bắt đầu cho chip vào trong máy.
Một chip, năm chip, mười chip, ba mươi lăm chip…
100 chip.
Lần đầu tiên, hắn đã bỏ 100 chip, tận 1000 tích điểm.
Hắn ấn vào cái nút màu đỏ.
Roạt…
Giao diện trước mắt hắn như xảy ra một trận lũ quy mô nhỏ.
Lượng chip lớn rơi rào rạt, chen chúc, tranh nhau rơi xuống.
Do một lần cho quá nhiều chip, thậm chí có những chip còn đảm nhiệm thay chức năng cản trở của bi sắt, chúng chen nhau vô cùng náo nhiệt.
Đới Học Lâm còn không cần phải ra tay thao tác ba thanh chắn lên xuống.
Cuối cùng, có mười hai chip rơi vào trong ô chuyển động trên khung.
Sáu chiếc đèn hoa quả bên dưới thay phiên nhau sáng lên, cộng lại tổng cộng mười bảy lần.
Ánh sáng rực rỡ chớp nháy không ngừng, chiếu rõ ràng khóe môi tươi cười của Đới Học Lâm.
Có lẽ ngày hôm qua vận xui đã lên đến đỉnh điểm, hôm nay, vận may sẽ đến với hắn.
Hắn có mười hai cơ hội chơi trò quay hình.
Ở lần thứ ba và lần thứ mười, hắn nhận được thưởng hai hình quả chanh liên tiếp và ba hình dưa hấu liên tiếp.
Thậm chí lần thứ chín hắn còn quay được một chú hề.
Đáng tiếc chú hề ấy xuất hiện ở vị trí thứ ba, theo như quy tắc thì không được tính thưởng.
Thưởng liên tiếp hai hình “chanh” được hai lần tích lũy, giải may mắn “dưa hấu” được năm lần tích lũy.
Đới Học Lâm khẽ cười, kiêu ngạo liếc mắt nhìn Nam Chu, phát hiện cậu vẫn đang vật lộn với từng chip một.
Mặc dù bách phát bách trúng, nhưng có tác dụng gì đâu kia chứ.
Cho đến giờ cả ba lần chơi quay hình cậu đều thất bại.
Đới Học Lâm dựa vào ghế, vui vẻ chờ đợi phần thưởng của mình từ trên trời rơi xuống.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy mười sáu chip lẻ tẻ rơi ra từ đường dẫn hai bên, đáp xuống khay tiền không ngừng đẩy về phía trước.
Mười sáu con chip đáng thương tập hợp vào trong biển tiền.
Những con chip tích tụ thành đống bên bờ vực thẳm chịu lực đẩy từ phía sau, hơi nhích một chút về phía trước, ló đầu ra.
… Kết quả không có chuyện gì xảy ra hết.
Đến cả một chip cũng không rơi xuống.
Tâm trạng vui mừng của Đới Học Lâm lập tức vơi đi phân nửa.
Hắn nhìn màn hình, chậm chạp chưa hoàn hồn về.
Hết rồi?
1000 tích điểm, cứ thế bay sạch?
Thậm chí hắn còn không nghe thấy một âm thanh?!
Đây chính là máy số 3 không tệ mà Khúc Kim Sa đã nói ư?
Hắn tức giận quay đầu nhìn Khúc Kim Sa.
Khúc Kim Sa bất đắc dĩ nhún vai xòe tay, ra hiệu cho hắn nhìn kỹ số liệu trên màn hình.
Theo như quy tắc của máy đẩy tiền, trong quá trình chip được người chơi cho vào máy và rơi xuống bên trong, có cơ hội lướt qua đèn hoa quả sáng ngẫu nhiên bên dưới.
Mỗi lần chip lướt qua đèn hoa quả sáng lên, loại hoa quả tương ứng sẽ tích lũy một điểm.
Tích lũy càng nhiều, khi quay ra hình quả liên tiếp, phần thưởng gấp hai, gấp năm lần sẽ càng nhiều.
Nhưng chỉ cần hoa quả tích lũy được 100 điểm sẽ tự động xóa sạch, bắt đầu từ 0.
Mà trên máy số 3, hình “chanh” chỉ tích lũy 3 điểm.
“Dưa hấu” thì càng đáng thương hơn, chỉ có hai điểm.
Ghê tởm hơn nữa, rõ ràng ban nãy “dưa hấu” có tận 98 điểm.
Bởi một lần mà Đới Học Lâm cho vào quá nhiều, bốn lần đèn dưa hấu sáng lên ngẫu nhiên, dẫn tới số tích lũy về 0, bắt đầu từ đầu.
Trước đây Đới Học Lâm không để tâm đến chức năng cụ thể của máy đẩy tiền, càng không có ý định tham gia, bấy giờ mới bắt đầu chú ý đến số tích lũy hoa quả trên máy.
Khi ánh mắt hắn lướt qua máy số 2 ở bên cạnh, lập tức chẳng thể nào dời mắt đi.
Điểm tích lũy của sáu loại hoa quả trên máy số 2, ít nhất hơn 70, nhiều nhất trên 80, đều là con số tương đối hấp dẫn.
Số chip tích lũy trong khay đẩy tiền cũng nhiều hơn máy 1 và 3 rất nhiều.
Số chip đó đều do Nam Chu thua cả tối qua, dưới ánh đèn sáng, thỉnh thoảng chúng lại lóe lên chất dẫn mê người.
Đới Học Lâm rời mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc máy của mình, để tâm trí dao động dần về vị trí cũ.
Bình tĩnh, đừng suy nghĩ lung tung.
Đó chỉ là mồi câu mà thôi.
Nếu máy số 2 mà tốt đến vậy, tại sao Nam Chu phải rời khỏi làm gì?
Chuyện này không hợp lẽ thường.
Cho nên, tập trung vào máy trước mắt là cách hợp lý nhất.
Máy của mình vừa mới ra một chú hề, vì thế chắc chắn tỉ lệ ra chú hề sẽ không nhỏ.
Hơn nữa, chiếc máy này do Khúc Kim Sa chỉ định…
… Khúc Kim Sa?
Ánh mắt Đới Học Lâm trở nên âm trầm.
Rốt cuộc tối hôm qua ông ta đã nói với Nam Chu điều gì?
… Hình như lúc ấy Nam Chu đang ngồi máy số 2 đúng không nhỉ?
Hết chương 228
------oOo------
Bình luận truyện