Vân Việt Vãng Sự

Chương 13: Huynh trưởng tốt nhất, mang ta tới lễ săn mùa Hạ đi!



Vài ba môn khách của Thái tử Chiêu Môi đang thảo luận chính sự, bọn họ nói đến trên trời dưới biển, vô cùng tập trung, chỉ có thiếu niên Thái tử bên cạnh đôi lúc thất thần, thỉnh thoảng lại cúi đầu thưởng thức đôi cá nạm ngọc trong tay. Đôi cá này được chế tác để chơi cờ Lục Bác[1], vừa đáng yêu vừa tinh xảo. 

[1] Cờ Lục Bác: là một dạng trò chơi phổ biến của Trung Quốc thời cổ đại. Trò chơi này chủ yếu để cho hai người chơi, theo đó mỗi người lần lượt di chuyển sáu con cờ xung quanh các điểm đối xứng của một bàn cờ vuông dựa theo kết quả sau khi gieo sáu chiếc que, vốn được sử dụng như quân xúc xắc trong các trò chơi hiện đại. 

Chiêu Linh vốn muốn tới tìm huynh trưởng chơi cờ Lục Bác, không ngờ lại thấy Thái tử triệu tập môn khách, đang nghị sự cùng bọn họ. 

Một vị môn khách trẻ tuổi dáng người cao gầy, bề ngoài xấu xí đang đứng trước tấm bản đồ bằng lụa treo cao, chỉ vào một vị trí trên đó, dùng Dung ngữ chứa đầu khẩu âm địa phương mà nói: “Quân ta liên tiếp giao chiến cùng Duy quân, cũng chưa thể đánh hạ được Tằng Việt thành, bởi vì sao? Bởi vì thành này ba mặt là núi, một mặt sát biển, địa thế cực kỳ hiểm trở, khó có thể đánh được.”

“Tằng Việt thành từng là môn hộ Duy Quốc, quân ta nhiều năm qua đã hao binh tổn tướng ở nơi đây, đánh trận nào thua trận đó. Theo thần thấy, đường này không thông, hẳn là khác mưu ắt lộ.”

Môn khách ngưng lời giảng giải, lại cuốn bức lụa lên để lộ bản đồ bên dưới, ngón tay chỉ dọc theo đường thuỷ, mới nói tiếp: “Tại sao quân ta không vòng qua núi Y, dựa vào bất ngờ mà tấn công Chương thành phía Tây của Duy Quốc trước? Chương thành phòng giữ bạc nhược, Duy Quốc cũng không đề phòng chuẩn bị gì ở nơi này. Nếu chúng ta tấn công bất ngờ, chờ tới khi Duy Quốc phản ứng lại, phái quân đội tới đây thảo phạt, quân ta đã sớm gia cố xong tường luỹ Chương thành, đào ổn chiến hào.”

“Quân ta chiếm cứ Chương thành, coi đây là cứ điểm, vừa có thể tiến công, lui cũng có thể thủ. Lần sau nếu người xuất binh tấm công Duy Quốc, thần xin thỉnh cầu hãy tấn công Chương thành!”

Biệp pháp này của môn khách có thể nói là kiếm đi nét bút nghiêng[2], khiến cho những môn khách khác thảo luận vô cùng kịch liệt.

[2] Kiếm đi nét bút nghiêng: ở đây là chỉ một cái nhìn hoàn toàn mới mẻ. 

Advertisement

Có môn khách nói: “Không được, muốn vòng qua phía Tây tấn công Chương thành, tất phải băng qua địa giới Thư Quốc.”

Có môn khách lại bảo: “Nói khó cũng không khó, nếu không có thể mặt dày hối lộ Quốc quân Thư Quốc, đồng ý dành ra chỗ tốt, biết đâu Quốc quân Thư Quốc lại đồng ý cho mượn đường.” 

Một vị đại hán râu quai nón hông đeo trường kiếm đứng vọt lên. Mọi người đều nhìn về phía hắn, người này lớn giọng: “Thư Quốc nhỏ yếu, vẫn luôn dựa dẫm vào Duy Quốc, huống hồ phu nhân của Quốc quân Thư Quốc chính là muội muội của Duy Vương. Nhỡ đâu Thư Quốc giả vờ cho chúng ta mượn đường, trong âm thầm lại cùng Duy Quốc mưu hại quân ta. Nếu quân ta thực sự đi đường vòng mà tấn công Chương thành, chịu thế giáp công của hai nước Duy Thư, chỉ có thể một đi không trở lại!” 

Đại hán râu quai nón càng nói càng kích động, tay chỉ thẳng về phía vị môn khách cao gầy đưa ra ý tưởng tấn công qua đường vòng kia, bực bội nói: “Vệ Bình vốn là nhân dân Hứa Quốc, ai biết hắn có phải mật thám Hứa Quốc phái tới làm suy yếu quân lực nước ta hay không!”

Lời này của đại hán râu quai nói khiến những người ngồi đây ồ lên. 

Vệ Bình khịt mũi coi thường: “Ngu phu!”

Môn khách đang ngồi đây không hoàn toàn là người Dung Quốc, còn có mấy người đến từ những quốc gia khác. Ở những quốc gia kia, cuộc sống của bọn họ bôn ba gian khổ, thân mang tài trí, nếu ai thưởng thức bọn họ, bọn họ sẽ vì người đó là lao tâm khổ tứ, tận tuỵ trung hiệu, đây cũng là chuyện rất đỗi bình thường. 

Chiêu Linh vốn còn đang buồn ngủ, thanh âm vang dội của đại hán râu quai nón tựa như lại dấy lên cho y mấy phần tinh thần. 

Chờ sau khi đại hán râu quai nón ngồi xuống, có một vị môn khách mặt tròn khác đứng lên, thanh âm không lớn, chậm rãi mà nói: “Dung Quốc chúng ta và Duy Quốc chỉ mới đình chiến từ đầu Đông năm ngoái, nếu liên tục chinh chiến nhiều năm, e là bách tính không chịu nổi gánh nặng. Theo thần thấy, trước mắt chuyện quan trọng nhất không phải thảo phạt Duy Quốc, mà là tìm kế sinh nhai cho bách tính quốc nội…” 

Đối với những thảo luận của môn khách, Thái tử chỉ lắng nghe, không tỏ rõ bất kỳ ý kiến gì. Trên mặt y không biểu lộ ra điều gì, dưới đáy lòng lại đang cân nhắc. 

Qua hồi lâu, môn khách tản đi, thượng đường yên tĩnh, trong phòng chỉ còn Chiêu Linh và Thái tử. Thái tử ngồi trước án thư, đọc văn thư lãm khách dâng tên, tựa hồ đã lãng quên người bên cạnh. 

Chiêu Linh nghĩ, huynh trưởng quả nhiên quên mất ta rồi, bèn cao giọng: “Huynh trưởng, chúng ta sẽ tiếp tục chinh phạt Duy Quốc sao?” 

Nghe thấy có người gọi mình, Thái tử ngẩng đầu nhìn lên, mới nhớ ra Chiêu Linh đã ngồi nghe bọn họ thảo luận nửa ngày, người vẫn còn chưa trở về. 

Thái tử vẫy tay với Chiêu Linh, ra hiệu ngồi lại đây. 

Hai huynh đệ ngồi chung trên một chiếc ghế gỗ, văn thư trên án đã bị thị nữ mang đi, bày lại một tấm bản đồ. Ngón tay Thái tử chỉ lên Mạnh Dương thành trên bản đồ, nói: “Lúc trước Việt nhân ở Mạnh Dương thành tạo phản, suýt chút nữa đã khiến việc thủ ở núi Tử Đồng trở thành công lao dã tràng.” 

“Ta biết, bởi vậy nên phụ vương đã phái Hoàn Tư Mã đi vào bình loạn.” Chiêu Linh trả lời. 

Thái tử gật đầu. Ngón tay y rời đi, chỉ vào phía Nam Mạnh Dương thành, nơi đó có một quả núi lớn, viết ba chữ “núi Tử Đồng”, nói: “A Linh, cả trăm năm ở nơi này, chúng ta và người Vân Việt không ngừng tranh đấu. Mãi cho tới tận bảy năm trước, quân ta mới công phá đô thành Vân Việt, binh theo Mạnh Dương thành, hết thảy núi Tử Đồng mới về tay Dung Quốc.” 

Y tiếp tục nói: “Vân Việt Quốc mặc dù đã diệt vong, thế nhưng căn cơ của chúng ta tại Vân Việt vẫn còn chưa vững vàng. Duy Quốc vẫn luôn muốn tìm cơ hội xuôi Nam, ý đồ công chiếm đỉnh Tử Đồng.” 

“Đó là bởi vì, núi Tử Đồng vốn là địa phương khai thác quặng và tinh luyện kim loại. Cảnh đại phu đã từng nói: Quốc gia đại sự, tại tự cùng nhung[3], mà hai chuyện lớn này, muốn thành, đều phải có mỏ đồng.” Chiêu Linh nhìn kỹ những đường nét tạo nên đỉnh Tử Đồng trên bản đồ. Những nét vẽ ấy chẳng khác biệt bao nhiêu so với những toà núi khác, ấy vậy mà xung quanh nó đã từng phát sinh vô số chiến sự, không tấc đất nào trên ngọn núi này là chưa từng thấm đẫm máu tươi. 

[3] Quốc gia đại sự, tại tự cùng nhung: ý nói những chuyện quan trọng của một quốc gia đều phụ thuộc vào binh khí, quân đội, cơm ăn, áo mặc, chữ viết. 

“Nói rất hay!” Thái tử khen. 

Cúng tế cần có lễ khí đồng thau, đánh trận cần có binh khí làm bằng đồng xanh, chiến xa, áo giáp, đều cần có một mỏ đồng thật lớn. 

Chiêu Linh nhìn chằm chằm vào bản đồ, phát hiện đỉnh Tử Đồng rất gần với Mạnh Dương thành, đồng thời khoảng cách với Duy Quốc cũng không phải rất xa. 

Môn khách của huynh trưởng đàm luận về Duy Quốc cả một buổi tối, chính là bởi vì Duy Quốc là quốc gia mạnh mẽ nhất sát cạnh bọn họ, có thể tạo thành uy hiếp đối với Dung Quốc. 

“Huynh trưởng, chúng ta có thể nghị hoà cùng Duy Quốc không?” Chiêu Linh nhìn tuyến biên giới của Dung Quốc và Duy Quốc, phảng phất như có thể nghe thấy âm thanh chém giết liên miên. Y không thích huynh trưởng phải ra đi đánh giặc. 

Hơn nữa môn khách mặt tròn lớn tuổi kia cũng đã nói, nhiều năm chiến trận liên miên, bách tính phải gánh vác rất nặng. 

Ánh mắt Thái tử dừng ở một toà thành lớn trên bản đồ, bên cạnh thành có văn tự đánh dấu: Vân Thuỷ thành, trầm mặc một hồi lâu. Chiêu Linh không rõ tại sao huynh trưởng đột nhiên lại không nói lời nào, quay đầu qua nhìn người bên cạnh. 

Thái tử chậm rãi nói: “A Linh, ngươi phải hiểu được rằng, giữa những quốc gia với nhau, bên này giảm bên kia tăng. Hoặc là tiêu diệt người khác, hoặc là sẽ bị người khác tiêu diệt. Xưa nay, đình chiến vốn chỉ là nhất thời, sẽ không lâu dài, nên đánh thì vẫn phải đánh.” 

Lời này của huynh trưởng khiến Chiêu Linh im lặng rất lâu. 

“Trong tay là vật gì?” 

Lúc này, Thái tử mới phát hiện lòng bàn tay đệ đệ tựa như đang nắm chặt thứ gì, cúi đầu muốn xem. 

Chiêu Linh mở lòng bàn tay ra, trong đó là hai con cá nhỏ bằng ngọc.

Nhận ra đây là đạo cụ để chơi cờ Lục Bác, Thái tử cười nói: “Hoá ra là tới tìm ta chơi cờ, để A Linh đợi lâu rồi.” 

Nói xong, y ra lệnh cho người hầu: “Mang bộ cờ Lục Bác ra.” 

Hai huynh đệ ngồi đối diện nhau, hạ hết sáu con cờ. Chiêu Linh thắng được hai ván, khoé môi nhiễm ý cười. Thái tử vừa chơi cờ vừa nói với y: “Ta nghe nói ngươi và Thất đệ thường xuyên ra ngoài cung du lịch, đã đi đến những nơi nào?” 

“Đi chợ xem náo nhiệt, cũng đi bến tàu xem thuyền.” Chiêu Linh vén tay áo ném mạnh đũa Bác xuống, nhẩm điểm số, sau đó hạ một nước trên bàn cờ.

Đến phiên Thái tử quăng đũa Bác, y ném mạnh xuống, không nhẩm điểm số mà chỉ liếc mắt một cái đã biết, trực tiếp đặt quân cờ xuống vị trí của nó, nói: “Chơi cùng Thất đệ cũng nhớ đừng học xấu, gần đây hắn thường hay ra vào nhà của lão Ngũ.” 

Lão Ngũ — Chiêu Khoảnh là thứ huynh của Chiêu Linh. Quý phủ của người nọ nuôi một đoàn xướng ưu[4], ngày đêm hoan lạc, hành vi hoang đường. 

[4] Xướng ưu: đào hát và kép hát. 

Chiêu Linh hơi nhướng mày, nói với huynh trưởng: “Ngũ huynh không cho mời, ta cũng sẽ không tự tới. Lại nói, Trịnh Bảo suốt ngày nhìn ta chằm chằm, khắp nơi đều bị quản chế, thật là vô vị.”

Giống như nhớ ra điều gì, Chiêu Linh đột nhiên buông quân cờ trong tay xuống, vội vàng nói: “Huynh trưởng tốt nhất, mang ta tới lễ săn mùa Hạ đi!”

Mắt thấy, đã lại sắp đến mùa săn ở Hữu uyển. 

Thái tử bảo: “Ngươi đi hỏi mẫu thân, nếu mẫu thân cho phép, ta sẽ dẫn ngươi đi.” 

“Ta sẽ đi hỏi mẫu thân ngay!”

Chiêu Linh lập tức rời đi, lưu lại nửa ván cờ còn chưa đánh hết. 

“Sao mỗi năm vẫn nghĩ đến đi Hữu uyển săn thú chứ.” Chiêu Môi cười cười lắc đầu, thầm nghĩ đúng là hài tử, vẫn còn rất ham chơi. 

Ngày kế tiếp, Thái tử đi bái kiến Hứa Cơ phu nhân, bị nàng trách cứ: “Ngươi thật đúng là, làm sao có thể đáp ứng nó, dạy nó náo loạn ở chỗ ta hồi lâu. Ta không cho, nó còn giảng đạo lý với ta đấy.” 

Chiêu Môi khom người cúi đầu, chỉ cười mà không nói. 

“Trước đây Linh nhi luôn ở bên ta, vẫn luôn dịu ngoan, với ngươi lại học được như một mưu sĩ, nói chuyện cứ làm bộ.” Hứa Cơ phu nhân không lay chuyển được Chiêu Linh, đành phải oán giận cùng trưởng tử. 

Thái tử cười hỏi: “Mẫu thân cuối cùng vẫn đáp ứng nó?” 

Hứa Cơ phu nhân lo lắng: “Đều nói năm sau tròn mười sáu tuổi mới cho đi Hữu uyển săn thú, Linh nhi còn nhỏ. Tới bên kia rồi, ngươi phải trông coi nó, tuyệt đối không cho phép tiến vào trong bãi săn!”

Trong lòng Hứa Cơ phu nhân ôm một con chó con lông dài, nằm ở khuỷu tay nàng hệt như một bé con, thi thoảng lại vuốt nhẹ lông chó. 

Thái tử nói: “Ta đảm bảo nó sẽ bình yên vô sự.”

Hứa Cơ phu nhân gật nhẹ đầu. Nàng tin trưởng tử, từ trước đến giờ vẫn luôn nói được làm được. 

Thái tử không thấy bóng dáng Chiêu Linh, mà lúc này y cũng nên tan học trở lại rồi, thuận miệng hỏi: “A Linh đâu?” 

Hứa Cơ phu nhân thả chó con xuống dưới đất, nhìn nó chuyển động vòng quanh chân nàng, bộ dạng rất không muốn xa rời. Nàng hạ thấp người, xoa đầu chó nhỏ, nói: “Quá nửa là lại chạy tới Tàng thất.” 

Nàng thở dài: “Cả ngày chạy ra bên ngoài, không chịu thành thành thật thật mà đợi.” 

Tuy nói vẫn còn nhỏ, nhưng lớn hơn chút nữa là sẽ hệt như trưởng tử, có khi tới mấy tháng cũng chẳng thấy nổi bóng người. 

***

Tàng thất được đắp từ những tảng đá lớn, phong cách khác biệt hoàn toàn so với những căn nhà gỗ xung quanh, mà lựa chọn dùng đá để xây dựng, mục đích là để phòng lửa. 

Bên trong Tàng thất cất giữ rất nhiều sách thẻ tre, thư tịch và sách lụa, đều là chất liệu kỵ lửa, vì để tránh khỏi hoả hoạn, người ta liền dựng Tàng thất ngay trên một cái ao, bất trắc xảy ra thì còn kịp mang nước dập lửa. 

Chiêu Linh đã sớm phát hiện ra sự thú vị của Tàng thất, bên trong có rất nhiều tàng thư, mà người trông coi sách sử, chưởng quản Tàng thất chính là Cảnh Trọng Diên. Cảnh Trọng Diên cho phép Chiêu Linh tự do tham khảo những thư tịch bên trong Tàng thất, đôi khi còn giảng giải một vài cố sự thú vị cho y nghe. 

Giờ phút này, Chiêu Linh đang ngồi trên cửa sổ, tay nâng một phần sách lụa có tên là《Chí Quái》.

《Chí Quái》giảng giải kỳ văn dị sự của một vài quốc gia, có lịch sử, có truyền thuyết, còn có cả thần thoại, thực sự vô cùng thú vị. 

Không chỉ có những văn tự ghi chép tràn đầy mới mẻ,《Chí Quái》trong Tàng thất còn có những tranh minh hoạ vô cùng tinh mỹ, là bộ sách học vô cùng quý giá. 

Chiêu Linh đang đọc tới “Chuyện Vân Việt” bên trong《Chí Quái》, trên trang tranh minh hoạ đầu tiên của “Chuyện Vân Việt”, có vẽ một vị nam tử thân người đuôi rắn, bên trên còn ghi chép lại tên tuổi: Thanh Vương. 

Thực sự vô cùng kỳ dị, Thanh Vương nửa người nửa rắn, chẳng giống như những nam tử tầm thường kia, đầu đội phát quan, tay nắm kỵ kích, uy vũ bất phàm. 

Trên vai và cánh tay Thanh Vương còn có hình xăm, xăm một con mãng xà thật lớn, trên lưng có vây dài bờm rậm. 

Chiêu Linh nhìn đến xuất thần. Khi còn nhỏ, y đã từng nhìn thấy một con mãng xà cũng có vây dài và bờm rậm. 

“Thanh Vương, xà nhân Vân Việt. Hắn là Quân Vương đời thứ nhất của Vân Việt Quốc.”

Chiêu Linh theo tiếng ngẩng đầu lên, thấy là Cảnh Trọng Diên đang đứng bên cạnh mình, đồng thời cúi đầu xem tranh minh hoạ trên sách lụa trong tay mình. 

Chiêu Linh thỉnh giáo: “Cảnh đại phu, Thanh Vương trưởng thành thật sự trông như vậy sao?” 

Trong đầu y thầm nghĩ, nếu thực sự lớn lên như vậy, đây không phải quái vật sao?

“Hơn nửa là không phải. Việt nhân sùng bái mãng xà, bọn họ tin rằng có những người mang năng lực chuyển hoá thành mãng xà, mà người mang năng lực như vậy chính là Vu Vương trời sinh, nắm giữ Thần lực phi phàm.” Cảnh Trọng Diên kiên trì giảng giải, không chỉ nắm rõ lịch sử Dung Quốc mà còn vô cùng quen thuộc với lịch sử của Vân Việt Quốc. 

Chiêu Linh lại hỏi: “Cảnh đại phu tin sao?”

“Vương đô các đời Vân Việt luôn sự xưng là Vu Vương, nếu thật sự nắm Thần lực trong tay, Việt Linh Vương sao có thể bị Dung binh đánh bại, thiêu huỷ Tông miếu và cung thất, chính mình còn chết không toàn thây.” Ánh mắt Cảnh Trọng Diên rời khỏi bản vẽ, nói nhẹ như mây. 

Cảnh Trọng Diên đi tới trước kệ sách, bắt đầu bận việc của chính mình. Chiêu Linh tiếp tục tham khảo sách lụa, phía dưới quyển trục tiếp tục vẽ một người, bên cạnh còn ghi chú thêm bốn chữ: Sơn quỷ núi Nam. 

Chiêu Linh vô cùng hiếu kỳ, tỉ mỉ quan sát chân dung người nọ. Trong bức hoạ, Sơn quỷ thân hình thon dài, đầu đội vòng hoa mộc lan, eo thon quấn nhành tùng la, nửa người trên để trần, trước ngực bằng phẳng. 

Ánh mắt Chiêu Linh rơi trên khuôn mặt đẹp đẽ của Sơn quỷ, nhẹ nhàng “chao ôi” một tiếng. 

Trong truyền thuyết, vị Sơn quỷ hẹn hò cùng đàm công năm đó, đến cùng là nam hay là nữ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện