Vân Vũ
Chương 6
Published on November 27, 2014 by Bách Hợp
Đào Thiên Vũ mải nghĩ, không biết mình vẫn vừa ôm vừa nhìn người ta say mê. Lý Thương Vân thấy ánh mắt hắn bỗng trở nên dịu dàng thì vô cùng tức giận. Y vung tay, tát đánh “bốp” một cái vào mặt Đào Thiên Vũ, cao giọng quát, sắc lang.
Đào Thiên Vũ từ ngày bước chân vào giang hồ tới nay, chưa có ai đả thương được hắn. Nhưng lần này, hắn suy nghĩ đến xuất thần, không hề cảnh giác, lãnh trọn một bạt tai lên má trái. Hắn sửng sốt buông tay. Hoàng y nữ tử liền chạy biến mất, bỏ mặc Đào đại hiệp ngơ ngẩn đứng xoa má.
*
Lý Thương Vân chạy về phòng, cực kỳ bực bội.Đồ háo sắc, xấu xa, vô liêm sỉ. Cái gì mà “đàn ông phải trụ cột gia đình, chăm lo cho vợ con, nâng cao sức khỏe. Phiêu kỹ vừa tốn tiền vừa không đứng đắn?”Vậy chứ ngươi đến đây làm gì?Hừ, hừ… đồ dê xồm, đồ phản bội. Ta… ta không thèm đến võ đường của ngươi nữa.
*
Ấy thế mà ngay hôm sau, y mò đến từ rõ sớm, hậm hực đi đi lại lại trong phòng tập chờ Đào Thiên Vũ đến. Ta… ta phải hỏi cho ra nhẽ. Mà nhẽ gì nhỉ?Chẳng lẽ hỏi tối qua ngươi ở đâu, làm gì, với ai?Nghe giống hệt vợ cả đanh đá quản chồng.
Thật chả ra thể thống gì.Y mải nghĩ, Đào Thiên Vũ đến lúc nào không hay.
Đào Thiên Vũ thấy y rảo bước trong phòng, lúc thở dài, khi hầm hừ, không rõ y đang suy tính điều chi nhưng rõ ràng là không vui. Lý đệ có tâm sự, dĩ nhiên đại ca ta đây phải ân cần hỏi han.Từ đợt Lý Thương Vân sang giúp đỡ sổ sách, hai người đã xưng huynh gọi đệ. Lý Thương Vân kém Đào Thiên Vũ năm tuổi nên gọi hắn là đại ca; Đào Thiên Vũ kêu y là tiểu đệ.
• Vân đệ, ngươi ổn chứ?
Con mắt nào của ngươi thấy ta ổn hả? Ta đang rất bất ổn.
• Không sao. Bắt đầu tập đi.
Lý Thương Vân nói một đàng nghĩ một nẻo.
Đào Thiên Vũ không hiểu tại sao y gắt lên với mình nhưng vẫn cung cúc nghe lời. Suốt buổi tập, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, chẳng ai nói với ai câu nào, không khí rất uể oải.
Đào Thiên Vũ càng nghĩ càng thấy cô gái hôm qua thật giống Vân đệ, rất muốn hỏi cho rõ nhưng không biết mở lời sao cho phải.Chả lẽ lại hỏi đệ có tỷ muội nào làm ở kỹ viện không à? Hỏi vậy, không ăn tát mới lạ.
• Đào đại ca…
• Lý đệ…
Hai người đồng thời lên tiếng.
• Ngươi nói trước.
• Ngươi nói trước.
Đồng thanh lần thứ hai.Rốt cục, Lý Thương Vân nói trước.
• Ta… huynh…
Bao lời muốn nói đến môi lại nuốt ngược trở vào.
Đào Thiên Vũ nhìn y ngập ngừng, dáng vẻ khả ái, mắt trong veo mà trong lòng chấn động, vô thức giơ tay lên chạm khẽ gò má Lý Thương Vân. Hắn chìm trong sóng mắt như tơ của y, bất tri bất giác xích lại gần, hơi cúi xuống. Lý Thương Vân tim đập thình thịch, khép hờ đôi mắt, đón chờ. Môi hai người sắp chạm vào nhau, bỗng “rầm” một tiếng. Tiểu Thuần mặt tái mét từ ngoài chạy bổ vào:
• Công tử, công tử. Nguy… nguy rồi…
Lý Thương Vân cau mày:
• Có chuyện gì? Từ từ nói xem nào.
Tiểu Thuần ôm ngực thở hồng hộc, lắp ba lắp bắp nói:
• Công tử… Về lâu ngay… Có chuyện rồi… Mau…
Mặc dù chưa hiểu mô tê gì nhưng Lý Thương Vân biết nếu chờ thằng nhỏ này kể xong chuyện thì chắc Dục Tiên lâu tàn rồi:
• Đào đại ca. Tiểu đệ có việc gấp phải đi. Gặp lại sau.
Nói đoạn, cùng Tiểu Thuần rời đi.
Đào Thiên Vũ lập tức theo sau. Hắn cũng không rõ đầu cua tai nheo ra làm sao nhưng chắc chắn là Lý đệ sắp có chuyện rắc rối, mình nhất định phải xem xem có giúp được gì không.
Hai bên quay lại nhịp sống bình thường. Lý Thương Vân nhìn doanh thu tăng vọt, cười tít mắt. Tối nào y cũng lượn vòng vòng trong lâu, quan sát tình hình kinh doanh, khách khứa, đương nhiên là dưới lốt nữ nhân. Ở đây, chỉ có Tiểu Thuần biết giới tính thật của y. Ngay cả bọn Diệu Thủy, Yên Hoa, Phi Yến cũng không hay Lý ma ma đúng ra phải là Lý ba ba.
Đào Thiên Vũ mải nghĩ, không biết mình vẫn vừa ôm vừa nhìn người ta say mê. Lý Thương Vân thấy ánh mắt hắn bỗng trở nên dịu dàng thì vô cùng tức giận. Y vung tay, tát đánh “bốp” một cái vào mặt Đào Thiên Vũ, cao giọng quát, sắc lang.
Đào Thiên Vũ từ ngày bước chân vào giang hồ tới nay, chưa có ai đả thương được hắn. Nhưng lần này, hắn suy nghĩ đến xuất thần, không hề cảnh giác, lãnh trọn một bạt tai lên má trái. Hắn sửng sốt buông tay. Hoàng y nữ tử liền chạy biến mất, bỏ mặc Đào đại hiệp ngơ ngẩn đứng xoa má.
*
Lý Thương Vân chạy về phòng, cực kỳ bực bội.Đồ háo sắc, xấu xa, vô liêm sỉ. Cái gì mà “đàn ông phải trụ cột gia đình, chăm lo cho vợ con, nâng cao sức khỏe. Phiêu kỹ vừa tốn tiền vừa không đứng đắn?”Vậy chứ ngươi đến đây làm gì?Hừ, hừ… đồ dê xồm, đồ phản bội. Ta… ta không thèm đến võ đường của ngươi nữa.
*
Ấy thế mà ngay hôm sau, y mò đến từ rõ sớm, hậm hực đi đi lại lại trong phòng tập chờ Đào Thiên Vũ đến. Ta… ta phải hỏi cho ra nhẽ. Mà nhẽ gì nhỉ?Chẳng lẽ hỏi tối qua ngươi ở đâu, làm gì, với ai?Nghe giống hệt vợ cả đanh đá quản chồng.
Thật chả ra thể thống gì.Y mải nghĩ, Đào Thiên Vũ đến lúc nào không hay.
Đào Thiên Vũ thấy y rảo bước trong phòng, lúc thở dài, khi hầm hừ, không rõ y đang suy tính điều chi nhưng rõ ràng là không vui. Lý đệ có tâm sự, dĩ nhiên đại ca ta đây phải ân cần hỏi han.Từ đợt Lý Thương Vân sang giúp đỡ sổ sách, hai người đã xưng huynh gọi đệ. Lý Thương Vân kém Đào Thiên Vũ năm tuổi nên gọi hắn là đại ca; Đào Thiên Vũ kêu y là tiểu đệ.
• Vân đệ, ngươi ổn chứ?
Con mắt nào của ngươi thấy ta ổn hả? Ta đang rất bất ổn.
• Không sao. Bắt đầu tập đi.
Lý Thương Vân nói một đàng nghĩ một nẻo.
Đào Thiên Vũ không hiểu tại sao y gắt lên với mình nhưng vẫn cung cúc nghe lời. Suốt buổi tập, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, chẳng ai nói với ai câu nào, không khí rất uể oải.
Đào Thiên Vũ càng nghĩ càng thấy cô gái hôm qua thật giống Vân đệ, rất muốn hỏi cho rõ nhưng không biết mở lời sao cho phải.Chả lẽ lại hỏi đệ có tỷ muội nào làm ở kỹ viện không à? Hỏi vậy, không ăn tát mới lạ.
• Đào đại ca…
• Lý đệ…
Hai người đồng thời lên tiếng.
• Ngươi nói trước.
• Ngươi nói trước.
Đồng thanh lần thứ hai.Rốt cục, Lý Thương Vân nói trước.
• Ta… huynh…
Bao lời muốn nói đến môi lại nuốt ngược trở vào.
Đào Thiên Vũ nhìn y ngập ngừng, dáng vẻ khả ái, mắt trong veo mà trong lòng chấn động, vô thức giơ tay lên chạm khẽ gò má Lý Thương Vân. Hắn chìm trong sóng mắt như tơ của y, bất tri bất giác xích lại gần, hơi cúi xuống. Lý Thương Vân tim đập thình thịch, khép hờ đôi mắt, đón chờ. Môi hai người sắp chạm vào nhau, bỗng “rầm” một tiếng. Tiểu Thuần mặt tái mét từ ngoài chạy bổ vào:
• Công tử, công tử. Nguy… nguy rồi…
Lý Thương Vân cau mày:
• Có chuyện gì? Từ từ nói xem nào.
Tiểu Thuần ôm ngực thở hồng hộc, lắp ba lắp bắp nói:
• Công tử… Về lâu ngay… Có chuyện rồi… Mau…
Mặc dù chưa hiểu mô tê gì nhưng Lý Thương Vân biết nếu chờ thằng nhỏ này kể xong chuyện thì chắc Dục Tiên lâu tàn rồi:
• Đào đại ca. Tiểu đệ có việc gấp phải đi. Gặp lại sau.
Nói đoạn, cùng Tiểu Thuần rời đi.
Đào Thiên Vũ lập tức theo sau. Hắn cũng không rõ đầu cua tai nheo ra làm sao nhưng chắc chắn là Lý đệ sắp có chuyện rắc rối, mình nhất định phải xem xem có giúp được gì không.
Bình luận truyện