Vạn Vực Chi Vương
Chương 5: Chiến tích bất bại
Thời gian như nước, thoáng cái đã chín năm.
Sáng sớm, mặt trời lên cao, phần đông tiểu bối Nhiếp gia tập trung ở sân lớn, hoặc là khoanh chân ngay ngắn hấp thu linh khí trời đất như có như không, hoặc là quyền cước hữu lực rèn luyện kỹ năng chiến đấu.
Một góc sân rộng rộng lớn, một đám hài tử Nhiếp gia khoảng chừng mười tuổi, tay nắm thành đấm, cả đám hậm hực nhìn đường đá phía đông.
- Hắn chỉ có cảnh giới tầng thứ ba Luyện Khí, ta cũng không tin hắn sẽ thắng mãi! Ngày hôm qua, ta vừa mới đột phá lần nữa, hôm nay phải dạy dỗ hắn thật đàng hoàng mới được!
Đã cách chín năm, Nhiếp Hoằng mười tuổi, dựa vào hạt châu năm đó có được trong đại hội bóc thăm, đã thành công tu luyện tới cảnh giới tầng sáu Luyện Khí, hắn nghiến răng nghiến lợi, đầu ngón tay trái ẩn hiện điện quang.
- Hoằng ca, hắn cũng biết mình vừa mới đột phá, hôm nay có lẽ không dám tới đâu?
Nhiếp Viễn nói.
- Không, hắn nhất định sẽ tới, ta hiểu nó!
Nhiếp Hoằng lắc đầu.
Trong sân rộng, khách khanh Ngô Đào của Nhiếp gia, còn có thiếu nam thiếu nữ Nhiếp gia mười bốn mười lắm tuổi, ngoại trừ tu luyện, ánh mắt đều thỉnh thoảng liếc về phía này, trên mặt đều là sắc thái hứng thú chờ xem kịch vui.
- Nhiếp Viễn, vừa mới là ngươi nói ta không dám tới sao?
Lúc này, giọng trẻ con tràn trề hữu lực, truyền tới từ đường đá hẹp dài phía đông, bóng dáng Nhiếp Thiên cao hơn rất nhiều những hài tử cùng tuổi, chậm rãi xuất hiện.
- Tới rồi!
- Biết rõ Nhiếp Hoằng vừa mới bước vào cảnh giới tầng sáu Luyện Khí, hắn còn dám đến đây, lá gan không nhỏ!
- Thú vị!
Phần đông thiếu nam thiếu nữ Nhiếp gia hơi lớn một chút, vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc này vang lên, đều phấn chấn cả lên.
Những đứa đang tu luyện, cũng từ từ đứng dậy, long hành hổ bộ luyện quyền, cũng bỗng chợt dừng lại, từng ánh mắt, đồng loạt tập trung trên người Nhiếp Thiên chăm chú nhìn.
Ở trong mắt của bọn họ, Nhiếp Thiên là ngoại tộc.
Chín năm, sau khi đại hội bóc thăm chấm dứt, cho tới bây giờ, Nhiếp Thiên cũng không thể hiện thuộc tính tu luyện đặc thù, xương thú hắn nắm giữ, vẫn luôn không thể sản sinh lực cộng hưởng với nó.
Cũng là như thế, khi đám người Nhiếp Hoằng, Nhiếp Viễn xác định thuộc tính linh lực bản thân, chuyển sang tu luyện Linh quyết đặc biệt, dựa vào linh khí bọn chúng có được trong đại hội bóc thăm, tốc độ tu luyện của đứa nào đứa nấy đều tiến triển mạnh mẽ, Nhiếp Thiên... thì vẫn ở mãi giai đoạn tu luyện Luyện Khí quyết cơ bản nhất.
Tiến cảnh tu luyện của Nhiếp Thiên, chậm rãi khiến mọi người đều thầm thì cười cợt nó, cũng làm cho gia chủ Nhiếp Đông Hải, còn có Nhiếp Thiến vô kế khả thi.
Nhưng mà, khiến người ta kinh ngạc chính là, thân thể Nhiếp Thiên lại càng ngày càng cường tráng. Điều này làm cho khi hắn đánh nhau với các hài tử cùng tuổi, cũng không bởi vì cảnh giới Luyện Khí quá thấp mà rơi xuống thế hạ phong.
Ngược lại, chín năm, tất cả những đứa trẻ đồng lứa đánh nhau với Nhiếp Thiên, đều có kết cục thảm bại.
Nhiếp Thiên đến nay vẫn duy trì chiến tích bất bại.
Bọn họ sở dĩ quan tâm chiến đấu Nhiếp Thiên, chính là muốn biết ưu thế thân thể mạnh mẽ, sẽ biến mất khi nào.
Nhiếp Hoằng, hôm qua vừa mới bước vào cảnh giới tầng sáu Luyện Khí, linh lực trong cơ thể ẩn chứa uy lực của sấm sét, bọn họ âm thầm cho rằng, kỷ lục bất bại của Nhiếp Thiên, sẽ chấm dứt vào trận chiến hôm nay.
Cho nên bọn họ cũng đều âm thầm chờ mong trận chiến này.
- Nhiếp Viễn, lúc trước là ngươi cười nhạo ta phải không? Chi bằng, hai chúng ta thử luyện tập trước đi?
Nhiếp Thiên bước tới trước, nghiêng người liếc nhìn Nhiếp Viễn, mở miệng khiêu khích đầu tiên.
Nhiếp Viễn tu luyện tới tầng năm Luyện Khí, dưới con mắt săm soi của nó, rõ ràng có chút kinh sợ.
Nhiếp Viễn vô thức thụt lùi ra sau nửa bước, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Nhiếp Thiên, đối thủ của ngươi hôm nay là Hoằng ca, nếu ngươi đánh xong với Hoằng ca còn có thể đứng vững, ta sẽ chơi đùa với ngươi.
- Không biết xấu hổ.
Nhiếp U hất tóc nhỏ giọng thì thầm.
- Cũng được.
Nhiếp Thiên chẳng hề để ý, khinh thường nói:
- Đánh với ngươi, thật sự ta không cần dùng hết sức.
- Ngươi!
Nhiếp Viễn vẻ mặt tức giận.
- Các ngươi đều tránh ra!
Nhiếp Hoằng hét lớn một tiếng, ý bảo những đứa trẻ khác tránh xa một chút, lúc nói chuyện, nắm đấm tay phải của hắn, đã phủ kín ánh điện quang màu xanh.
Hài tử Nhiếp gia đứng bên cạnh Nhiếp Hoằng, nghe vậy đều lần lượt lui về sau, nhường lại một khu vực cho hắn và Nhiếp Thiên.
Ngô Đào, còn có những thiếu niên tuổi tác hơi lớn của Nhiếp gia đứng trong sân rộng, quan sát chiến đấu hết sức căng thẳng, đều cười hì hì, vừa nói chuyện với nhau, vừa tụ tập lại.
Trên thạch điện cao to, Nhiếp Đông Hải đứng bên cửa sổ, hai tay vịn chặt tường đá, từ trên cao nhìn xuống quan sát trong sân.
Chín năm, Nhiếp Đông Hải lợi dụng quyền lợi đứng đầu Nhiếp gia, nghĩ tất cả biện pháp nghe ngóng nam nhân hại chết Nhiếp Cẩn.
Đáng tiếc, đến nay hắn cũng không có được bất cứ tin tức gì về nam nhân kia.
Nam nhân kia, giống bỗng chốc như xuất hiện, đột nhiên biến mất.
Dấu vết duy nhất hắn để lại, chính là Nhiếp Thiên đang chuẩn bị chiến đấu với Nhiếp Hoằng trong sân rộng kia.
Thân thể của Nhiếp Đông Hải, thì lại ngày càng yếu dần đi, đã từng cao lớn uy mãnh, giờ đây lại gầy yếu không khác gì que củi. Người không có mắt nhìn mấy, chỉ cần thấy hắn, cũng biết hắn sợ rằng đã không còn trụ được bao lâu nữa.
Ở trên đài cao, nhìn Nhiếp Thiên đấu đá với những hài tử cùng tuổi kia, nhìn Nhiếp Thiên lần lượt chiến thắng, đã vô số lần hắn vui mừng thích thú.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, cảnh giới không đủ, chỉ dựa vào thân thể cường tráng, Nhiếp Thiên cuối cùng cũng sẽ có ngày bại trận.
Hắn còn biết, một khi Nhiếp Thiên bắt đầu thất bại, cũng có nghĩa là ưu thế thân thể cường tráng của Nhiếp Thiên sẽ một đi không trở lại.
Sau đó, chênh lệch giữa Nhiếp Thiên và những hài tử cùng tuổi kia, sẽ dần kéo giãn càng lớn khi cảnh giới của các hài tử kia ngày càng tăng mạnh.
- Sẽ là hôm nay sao...
Nhiếp Đông Hải thì thào tự nói.
- Xùy xùy!
Một tiếng lạ thường vang lên, trên quảng trường ánh sáng điện lóe lên truyền đến từ nắm đấm của Nhiếp Hoằng, Nhiếp Hoằng hét lớn một tiếng, hắn bỗng chốc phóng tới Nhiếp Thiên.
- Ừm, có mạnh hơn trước kia một chút.
Nhiếp Thiên há miệng, đối diện thế công cường thế của Nhiếp Hoằng, sau khi bật cười, không ngờ lại không hề có ý muốn né tránh.
Nhiếp Thiên vung mạnh nắm đấm, mãnh liệt quét ngang một đường phía trước, nắm đấm của hắn rõ ràng to lớn hơn Nhiếp Hoằng, cũng hung hăng đánh về phía nắm đấm của Nhiếp Hoằng.
- Ầm!
Hai quyền chạm nhau, một tiếng trầm đục vang ra, thế công của Nhiếp Hoằng lập tức dừng lại.
Nhiếp Thiên lui về phía sau hai bước, nhe răng trợn mắt lắc lắc nắm tay, điện quang như tơ, quấn quanh cánh tay hắn, phóng ra từ cánh tay khác.
Đa số mọi người vây xem nín thở quan sát, phát hiện phía sau nắm đấm của Nhiếp Thiên, hiện vết cháy đen vô cùng rõ ràng.
- Tầng sáu Luyện Khí, nhìn như chỉ kém một cảnh giới với tầng năm, nhưng thực tế thì bản chất khác nhau. Tầng sáu, có thể giải phóng linh lực, uy lực sấm sét chất chứa trong linh lực, có thể thẩm thấu vào trong cơ thể đối phương.
Nhiếp Nhàn năm nay mười bốn tuổi, con cháu trong chi thử Nhiếp gia, đã tu luyện tới tầng tám Luyện Khí, chăm chú quan sát Nhiếp Thiên, lắc đầu tiếp tục nói:
- Mỗi khi va chạm quyền thủ, Nhiếp Hoằng đều có thể đem sấm sét chứa trong linh lực, truyền sang cơ thể Nhiếp Thiên. Sấm sét làm tê liệt huyết nhục của hắn, khiến toàn thân hắn nhức mỏi tê rần, khiến hắn không thể không chia bớt tinh lực, chống đỡ sự ăn mòn sấm sét còn sót lại trong cơ thể.
- Tiếp tục như vậy, không cần quá lâu, hắn sẽ đánh mất sức chiến đấu, mặc cho Nhiếp Hoằng ức hiếp.
- Luyện Khí tầng ba so với tầng sáu, không phải miễn cưỡng lấy cứng chọi cứng sao, thật đúng là không sáng suốt.
Khách khanh Nhiếp gia Ngô Đào khẽ gật đầu, ánh mắt tán thưởng nhìn Nhiếp Nhàn tiền đồ rực rỡ, sau đó nói:
- Nhiếp Thiên ỷ vào thân thể cường tráng, chiến đấu mấy năm nay, hắn sớm đã quen lấy cứng chọi cứng, lúc trước hắn quả thật chưa từng chịu thua thiệt. Nhưng hắn lại không biết, linh lực Luyện Khí tầng sáu bộc phát có ý nghĩa thế nào, hắn hôm nay tất nhiên ăn quả đắng rồi, kỷ lục bất bại... có lẽ cũng sẽ bị phá vỡ trong trận chiến này.
- Nói trắng ra là, vẫn là vì thiên phú của hắn không tốt. Nếu như hắn giống Nhiếp Hoằng, cũng là Luyện Khí tầng sáu, linh lực của hắn cũng có được thuộc tính đặc biệt, đối đấu với Nhiếp Hoằng cũng sẽ nhẹ nhàng thắng được.
Nhiếp Nhàn nói.
- Cảm giác được chứ?
Điện quang trên tay Nhiếp Hoằng lại lần nữa lóe lên, lạnh lùng nhìn Nhiếp Thiên vẫn đang vẫy tay.
- Ta đã lưu lại tia sét trên tay ngươi, có phải đã làn tràn đến cánh tay rồi không? Mùi vị thế nào? Tay kia của ngươi, ắt hẳn đã nhức mỏi lắm rồi chứ?
- Có chút.
Nhiếp Thiên cười toe toét, rõ ràng có chút đau đớn.
- Có điều cũng may, không ảnh hưởng quá lớn với ta.
- Còn mạnh miệng được à?
Nhiếp Hoằng vẻ mặt hưng phấn, bị áp chế chín năm, liên tục thảm bại, lúc này hắn dường như rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng hi vọng.
- Ảnh hưởng không lớn sao? Vậy thì thử thêm vài lần nữa đi!
- Ầm ầm! Ầm ầm!
Nhiếp Hoằng quyền cước như đạn pháo, không ngừng đánh tới Nhiếp Thiên, Nhiếp Thiên không ngờ thật sự không có né tránh, vẫn dùng phương pháp tương tự, cứng rắn đánh đánh trả lại Nhiếp Hoằng.
Sau mười tức, Nhiếp Hoằng dừng lại trước tiên, há mồm thở dốc, khí thế như hổ nhìn Nhiếp Thiên.
Hai cánh tay Nhiếp Thiên, cháy đen như than, điện quang như đốm lửa, không ngừng bắn ra từ cánh tay nó.
Mọi người đều nhìn ra, động tác liên tục vung vẫy cánh tay của Nhiếp Thiên, rõ ràng có chút cứng ngắc.
Nhưng ánh mắt Nhiếp Thiên, lại toát ra chiến ý dâng trào chưa bao giờ có, giống như một con mãnh thú còn nhỏ cuối cùng được thức tỉnh, gầm lớn với Nhiếp Hoằng:
- Tiếp tục, sao lại dừng? Tới đây, đừng có dừng lại!
Giống như, hắn mới là bên chiếm được thượng phong.
Sáng sớm, mặt trời lên cao, phần đông tiểu bối Nhiếp gia tập trung ở sân lớn, hoặc là khoanh chân ngay ngắn hấp thu linh khí trời đất như có như không, hoặc là quyền cước hữu lực rèn luyện kỹ năng chiến đấu.
Một góc sân rộng rộng lớn, một đám hài tử Nhiếp gia khoảng chừng mười tuổi, tay nắm thành đấm, cả đám hậm hực nhìn đường đá phía đông.
- Hắn chỉ có cảnh giới tầng thứ ba Luyện Khí, ta cũng không tin hắn sẽ thắng mãi! Ngày hôm qua, ta vừa mới đột phá lần nữa, hôm nay phải dạy dỗ hắn thật đàng hoàng mới được!
Đã cách chín năm, Nhiếp Hoằng mười tuổi, dựa vào hạt châu năm đó có được trong đại hội bóc thăm, đã thành công tu luyện tới cảnh giới tầng sáu Luyện Khí, hắn nghiến răng nghiến lợi, đầu ngón tay trái ẩn hiện điện quang.
- Hoằng ca, hắn cũng biết mình vừa mới đột phá, hôm nay có lẽ không dám tới đâu?
Nhiếp Viễn nói.
- Không, hắn nhất định sẽ tới, ta hiểu nó!
Nhiếp Hoằng lắc đầu.
Trong sân rộng, khách khanh Ngô Đào của Nhiếp gia, còn có thiếu nam thiếu nữ Nhiếp gia mười bốn mười lắm tuổi, ngoại trừ tu luyện, ánh mắt đều thỉnh thoảng liếc về phía này, trên mặt đều là sắc thái hứng thú chờ xem kịch vui.
- Nhiếp Viễn, vừa mới là ngươi nói ta không dám tới sao?
Lúc này, giọng trẻ con tràn trề hữu lực, truyền tới từ đường đá hẹp dài phía đông, bóng dáng Nhiếp Thiên cao hơn rất nhiều những hài tử cùng tuổi, chậm rãi xuất hiện.
- Tới rồi!
- Biết rõ Nhiếp Hoằng vừa mới bước vào cảnh giới tầng sáu Luyện Khí, hắn còn dám đến đây, lá gan không nhỏ!
- Thú vị!
Phần đông thiếu nam thiếu nữ Nhiếp gia hơi lớn một chút, vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc này vang lên, đều phấn chấn cả lên.
Những đứa đang tu luyện, cũng từ từ đứng dậy, long hành hổ bộ luyện quyền, cũng bỗng chợt dừng lại, từng ánh mắt, đồng loạt tập trung trên người Nhiếp Thiên chăm chú nhìn.
Ở trong mắt của bọn họ, Nhiếp Thiên là ngoại tộc.
Chín năm, sau khi đại hội bóc thăm chấm dứt, cho tới bây giờ, Nhiếp Thiên cũng không thể hiện thuộc tính tu luyện đặc thù, xương thú hắn nắm giữ, vẫn luôn không thể sản sinh lực cộng hưởng với nó.
Cũng là như thế, khi đám người Nhiếp Hoằng, Nhiếp Viễn xác định thuộc tính linh lực bản thân, chuyển sang tu luyện Linh quyết đặc biệt, dựa vào linh khí bọn chúng có được trong đại hội bóc thăm, tốc độ tu luyện của đứa nào đứa nấy đều tiến triển mạnh mẽ, Nhiếp Thiên... thì vẫn ở mãi giai đoạn tu luyện Luyện Khí quyết cơ bản nhất.
Tiến cảnh tu luyện của Nhiếp Thiên, chậm rãi khiến mọi người đều thầm thì cười cợt nó, cũng làm cho gia chủ Nhiếp Đông Hải, còn có Nhiếp Thiến vô kế khả thi.
Nhưng mà, khiến người ta kinh ngạc chính là, thân thể Nhiếp Thiên lại càng ngày càng cường tráng. Điều này làm cho khi hắn đánh nhau với các hài tử cùng tuổi, cũng không bởi vì cảnh giới Luyện Khí quá thấp mà rơi xuống thế hạ phong.
Ngược lại, chín năm, tất cả những đứa trẻ đồng lứa đánh nhau với Nhiếp Thiên, đều có kết cục thảm bại.
Nhiếp Thiên đến nay vẫn duy trì chiến tích bất bại.
Bọn họ sở dĩ quan tâm chiến đấu Nhiếp Thiên, chính là muốn biết ưu thế thân thể mạnh mẽ, sẽ biến mất khi nào.
Nhiếp Hoằng, hôm qua vừa mới bước vào cảnh giới tầng sáu Luyện Khí, linh lực trong cơ thể ẩn chứa uy lực của sấm sét, bọn họ âm thầm cho rằng, kỷ lục bất bại của Nhiếp Thiên, sẽ chấm dứt vào trận chiến hôm nay.
Cho nên bọn họ cũng đều âm thầm chờ mong trận chiến này.
- Nhiếp Viễn, lúc trước là ngươi cười nhạo ta phải không? Chi bằng, hai chúng ta thử luyện tập trước đi?
Nhiếp Thiên bước tới trước, nghiêng người liếc nhìn Nhiếp Viễn, mở miệng khiêu khích đầu tiên.
Nhiếp Viễn tu luyện tới tầng năm Luyện Khí, dưới con mắt săm soi của nó, rõ ràng có chút kinh sợ.
Nhiếp Viễn vô thức thụt lùi ra sau nửa bước, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Nhiếp Thiên, đối thủ của ngươi hôm nay là Hoằng ca, nếu ngươi đánh xong với Hoằng ca còn có thể đứng vững, ta sẽ chơi đùa với ngươi.
- Không biết xấu hổ.
Nhiếp U hất tóc nhỏ giọng thì thầm.
- Cũng được.
Nhiếp Thiên chẳng hề để ý, khinh thường nói:
- Đánh với ngươi, thật sự ta không cần dùng hết sức.
- Ngươi!
Nhiếp Viễn vẻ mặt tức giận.
- Các ngươi đều tránh ra!
Nhiếp Hoằng hét lớn một tiếng, ý bảo những đứa trẻ khác tránh xa một chút, lúc nói chuyện, nắm đấm tay phải của hắn, đã phủ kín ánh điện quang màu xanh.
Hài tử Nhiếp gia đứng bên cạnh Nhiếp Hoằng, nghe vậy đều lần lượt lui về sau, nhường lại một khu vực cho hắn và Nhiếp Thiên.
Ngô Đào, còn có những thiếu niên tuổi tác hơi lớn của Nhiếp gia đứng trong sân rộng, quan sát chiến đấu hết sức căng thẳng, đều cười hì hì, vừa nói chuyện với nhau, vừa tụ tập lại.
Trên thạch điện cao to, Nhiếp Đông Hải đứng bên cửa sổ, hai tay vịn chặt tường đá, từ trên cao nhìn xuống quan sát trong sân.
Chín năm, Nhiếp Đông Hải lợi dụng quyền lợi đứng đầu Nhiếp gia, nghĩ tất cả biện pháp nghe ngóng nam nhân hại chết Nhiếp Cẩn.
Đáng tiếc, đến nay hắn cũng không có được bất cứ tin tức gì về nam nhân kia.
Nam nhân kia, giống bỗng chốc như xuất hiện, đột nhiên biến mất.
Dấu vết duy nhất hắn để lại, chính là Nhiếp Thiên đang chuẩn bị chiến đấu với Nhiếp Hoằng trong sân rộng kia.
Thân thể của Nhiếp Đông Hải, thì lại ngày càng yếu dần đi, đã từng cao lớn uy mãnh, giờ đây lại gầy yếu không khác gì que củi. Người không có mắt nhìn mấy, chỉ cần thấy hắn, cũng biết hắn sợ rằng đã không còn trụ được bao lâu nữa.
Ở trên đài cao, nhìn Nhiếp Thiên đấu đá với những hài tử cùng tuổi kia, nhìn Nhiếp Thiên lần lượt chiến thắng, đã vô số lần hắn vui mừng thích thú.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, cảnh giới không đủ, chỉ dựa vào thân thể cường tráng, Nhiếp Thiên cuối cùng cũng sẽ có ngày bại trận.
Hắn còn biết, một khi Nhiếp Thiên bắt đầu thất bại, cũng có nghĩa là ưu thế thân thể cường tráng của Nhiếp Thiên sẽ một đi không trở lại.
Sau đó, chênh lệch giữa Nhiếp Thiên và những hài tử cùng tuổi kia, sẽ dần kéo giãn càng lớn khi cảnh giới của các hài tử kia ngày càng tăng mạnh.
- Sẽ là hôm nay sao...
Nhiếp Đông Hải thì thào tự nói.
- Xùy xùy!
Một tiếng lạ thường vang lên, trên quảng trường ánh sáng điện lóe lên truyền đến từ nắm đấm của Nhiếp Hoằng, Nhiếp Hoằng hét lớn một tiếng, hắn bỗng chốc phóng tới Nhiếp Thiên.
- Ừm, có mạnh hơn trước kia một chút.
Nhiếp Thiên há miệng, đối diện thế công cường thế của Nhiếp Hoằng, sau khi bật cười, không ngờ lại không hề có ý muốn né tránh.
Nhiếp Thiên vung mạnh nắm đấm, mãnh liệt quét ngang một đường phía trước, nắm đấm của hắn rõ ràng to lớn hơn Nhiếp Hoằng, cũng hung hăng đánh về phía nắm đấm của Nhiếp Hoằng.
- Ầm!
Hai quyền chạm nhau, một tiếng trầm đục vang ra, thế công của Nhiếp Hoằng lập tức dừng lại.
Nhiếp Thiên lui về phía sau hai bước, nhe răng trợn mắt lắc lắc nắm tay, điện quang như tơ, quấn quanh cánh tay hắn, phóng ra từ cánh tay khác.
Đa số mọi người vây xem nín thở quan sát, phát hiện phía sau nắm đấm của Nhiếp Thiên, hiện vết cháy đen vô cùng rõ ràng.
- Tầng sáu Luyện Khí, nhìn như chỉ kém một cảnh giới với tầng năm, nhưng thực tế thì bản chất khác nhau. Tầng sáu, có thể giải phóng linh lực, uy lực sấm sét chất chứa trong linh lực, có thể thẩm thấu vào trong cơ thể đối phương.
Nhiếp Nhàn năm nay mười bốn tuổi, con cháu trong chi thử Nhiếp gia, đã tu luyện tới tầng tám Luyện Khí, chăm chú quan sát Nhiếp Thiên, lắc đầu tiếp tục nói:
- Mỗi khi va chạm quyền thủ, Nhiếp Hoằng đều có thể đem sấm sét chứa trong linh lực, truyền sang cơ thể Nhiếp Thiên. Sấm sét làm tê liệt huyết nhục của hắn, khiến toàn thân hắn nhức mỏi tê rần, khiến hắn không thể không chia bớt tinh lực, chống đỡ sự ăn mòn sấm sét còn sót lại trong cơ thể.
- Tiếp tục như vậy, không cần quá lâu, hắn sẽ đánh mất sức chiến đấu, mặc cho Nhiếp Hoằng ức hiếp.
- Luyện Khí tầng ba so với tầng sáu, không phải miễn cưỡng lấy cứng chọi cứng sao, thật đúng là không sáng suốt.
Khách khanh Nhiếp gia Ngô Đào khẽ gật đầu, ánh mắt tán thưởng nhìn Nhiếp Nhàn tiền đồ rực rỡ, sau đó nói:
- Nhiếp Thiên ỷ vào thân thể cường tráng, chiến đấu mấy năm nay, hắn sớm đã quen lấy cứng chọi cứng, lúc trước hắn quả thật chưa từng chịu thua thiệt. Nhưng hắn lại không biết, linh lực Luyện Khí tầng sáu bộc phát có ý nghĩa thế nào, hắn hôm nay tất nhiên ăn quả đắng rồi, kỷ lục bất bại... có lẽ cũng sẽ bị phá vỡ trong trận chiến này.
- Nói trắng ra là, vẫn là vì thiên phú của hắn không tốt. Nếu như hắn giống Nhiếp Hoằng, cũng là Luyện Khí tầng sáu, linh lực của hắn cũng có được thuộc tính đặc biệt, đối đấu với Nhiếp Hoằng cũng sẽ nhẹ nhàng thắng được.
Nhiếp Nhàn nói.
- Cảm giác được chứ?
Điện quang trên tay Nhiếp Hoằng lại lần nữa lóe lên, lạnh lùng nhìn Nhiếp Thiên vẫn đang vẫy tay.
- Ta đã lưu lại tia sét trên tay ngươi, có phải đã làn tràn đến cánh tay rồi không? Mùi vị thế nào? Tay kia của ngươi, ắt hẳn đã nhức mỏi lắm rồi chứ?
- Có chút.
Nhiếp Thiên cười toe toét, rõ ràng có chút đau đớn.
- Có điều cũng may, không ảnh hưởng quá lớn với ta.
- Còn mạnh miệng được à?
Nhiếp Hoằng vẻ mặt hưng phấn, bị áp chế chín năm, liên tục thảm bại, lúc này hắn dường như rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng hi vọng.
- Ảnh hưởng không lớn sao? Vậy thì thử thêm vài lần nữa đi!
- Ầm ầm! Ầm ầm!
Nhiếp Hoằng quyền cước như đạn pháo, không ngừng đánh tới Nhiếp Thiên, Nhiếp Thiên không ngờ thật sự không có né tránh, vẫn dùng phương pháp tương tự, cứng rắn đánh đánh trả lại Nhiếp Hoằng.
Sau mười tức, Nhiếp Hoằng dừng lại trước tiên, há mồm thở dốc, khí thế như hổ nhìn Nhiếp Thiên.
Hai cánh tay Nhiếp Thiên, cháy đen như than, điện quang như đốm lửa, không ngừng bắn ra từ cánh tay nó.
Mọi người đều nhìn ra, động tác liên tục vung vẫy cánh tay của Nhiếp Thiên, rõ ràng có chút cứng ngắc.
Nhưng ánh mắt Nhiếp Thiên, lại toát ra chiến ý dâng trào chưa bao giờ có, giống như một con mãnh thú còn nhỏ cuối cùng được thức tỉnh, gầm lớn với Nhiếp Hoằng:
- Tiếp tục, sao lại dừng? Tới đây, đừng có dừng lại!
Giống như, hắn mới là bên chiếm được thượng phong.
Bình luận truyện